Trong bữa tiệc, chúng tôi được Công chúa Matilda gọi đến phòng riêng của cô.

“Bắt tôi chờ lâu quá đấy, Hầu tước Bellclant, và... Raptor!”

Chúng tôi vừa bước vào phòng thì Matilda ôm chầm lấy cánh tay tôi, áp bộ ngực đẫy đà vào một cách không cần thiết.

“Này...!”

“Công chúa...”

Hành động kỳ lạ ấy khiến cô Rosalind, và Cromwell đã có mặt trước đó, ngạc nhiên.

“...Đây quả là cách đón tiếp nồng nhiệt đấy, Công chúa Điện hạ.”

Nghe tôi nói vậy, Matilda lắc đầu:

“Em không thích cách gọi khách khí ấy đâu, Raptor. Chúng ta có quan hệ thân thiết mà. Gọi em là Matilda đi.”

“E hèm! Rất hân hạnh được gặp Công chúa Điện hạ, tôi là Hầu tước Rosalind Bellclant.”

Cô Rosalind chen vào tự giới thiệu, ngăn cản khí thế mãnh liệt của Matilda.

“Hầu tước Bellclant cũng đừng quá khách sáo, cứ thoải mái đi. Ở đây không có gián điệp hay hầu gái nhiều chuyện đâu.”

“Hả...?”

“E hèm, Công chúa à, mong cô kiềm chế một chút, để lão già này khỏi lo lắng vô ích.”

Cromwell ho khan, nhắc nhở Matilda đang ôm chằm tôi.

“Không được, David à. Thỉnh thoảng cũng cho tôi thoải mái một chút chứ. Đây là nơi duy nhất tôi có thể thư giãn. Hơn nữa, giữa tôi và Raptor không có quan hệ bất chính gì đâu. Đúng không, Raptor?”

“Vâng, đúng như Công chúa Điện hạ nói ạ.”

“Hừm... Ta hiểu khó khăn hằng ngày của Công chúa, nên sẽ làm ngơ... nhưng Raptor à, đừng bao giờ quên vị thế của ngươi.”

“Tất nhiên rồi, thưa Ngài. Tôi là tùy tùng của cô Rosalind. Tôi sẽ không bao giờ trở thành bạn tình bất chính của Công chúa Điện hạ, làm nhơ nhuốc danh dự của cô Rosalind đâu ạ.”

“Ừm. Ngươi đã nói thế thì ta yên tâm rồi.”

“Thôi nào, đứng mãi mệt lắm. Hầu tước Bellclant cũng ngồi xuống đi.”

“V-vâng, tôi xin phép.”

Cô Rosalind ngồi xuống ghế đối diện Cromwell, Nisha đứng phía sau. Khi tôi cũng chuẩn bị ngồi thì Matilda giữ tay tôi lại:

“Raptor ngồi đây.”

Matilda ngồi giữa ghế 3 chỗ, bên phải là Cromwell, bên trái là tôi. Cô Rosalind ở đối diện có vẻ khó chịu (theo tôi và Nisha thấy).

“Nhưng nếu tôi ngồi đây thì...”

“Không sao đâu. Đúng không, David, Hầu tước Bellclant?”

“Ừ, ta xin miễn ý kiến.”

“...Tuỳ ý Công chúa Điện hạ.”

Cromwell và cô Rosalind gật đầu.

“Vậy, Công chúa Điện hạ muốn bàn điều gì ạ?”

Thấy câu chuyện không tiến triển, tôi quyết định hỏi thẳng vào vấn đề.

“À, chuyện là tôi muốn hỏi ý kiến Raptor, và Hầu tước Bellclant nữa... Nào, David.”

“Đúng vậy. Thực ra là...”

Cromwell và Matilda cho biết số quý tộc thuộc phe Cứng rắn ở thủ đô chết bất thường (do bị đầu độc hay ám sát) đã tăng lên kể từ khi cô Rosalind trở thành Hầu tước, dù đang lắng xuống trong Đại hội Chúc mừng Năm mới này.

“Tại sao Công chúa Điện hạ và ngài Tể tướng lại hỏi ý kiến tôi về việc này ạ?”

“À, Công chúa nghĩ Raptor có thể giúp được gì đó.”

“Đúng vậy, chắc chắn Raptor có thể giải quyết. Trực giác của tôi mách bảo điều đó.”

“Ra vậy... Công chúa Điện hạ đánh giá rất cao tùy tùng của tôi nhỉ.”

Cô Rosalind lúc nãy còn bất mãn, giờ mỉm cười tự hào một chút về người của mình.

“Tất nhiên rồi. Đúng không, Raptor?”

“Vâng, về vấn đề này, tôi có thể giúp được gì đó.”

Câu trả lời của tôi khiến cô Rosalind và Cromwell ngạc nhiên, còn Matilda mừng rỡ siết chặt tay tôi hơn lúc mới bước vào phòng.

“Thế à, Raptor?”

“Ngươi có thể làm được sao, Raptor?”

“Vâng.”

Như đã giải thích cho Nisha, theo nguyên tác thì thủ phạm giết các quý tộc phe Cứng rắn là Tổng quản Thị thần. Hắn có liên hệ với Logos và Salome, dùng hai băng đảng ấy để loại bỏ những kẻ cản đường.

Nhưng hiện giờ Logos và Salome đang chiến tranh với Profligate do Zabi dẫn đầu theo chỉ thị của tôi. Hơn nữa, mục tiêu của tôi là nắm quyền kiểm soát Logos, Salome và Tổng quản Thị thần. Sau khi kiểm soát được hai băng đảng và Tổng quản Thị thần, tôi có thể “bán” ơn cho Công chúa và Tể tướng.

“Người đời có câu: Chỉ có sói mới biết sói nghĩ gì. Tôi có nhiều người quen ở thủ đô, có thể giúp ích phần nào.”

“Đúng là Raptor!”

“Nếu thật vậy thì ta trông cậy vào ngươi. Ta nghi ngờ Galahad là thủ phạm. Chứ khó mà có kẻ chủ mưu nào khác. Ngươi nghĩ sao?”

“...Tôi không thể khẳng định thành công, nhưng tôi sẽ tìm cách nắm thóp hắn ạ.”

Khi tôi nhìn thẳng vào mắt Cromwell và trả lời, ông ấy gật đầu:

“Ừm, giao phó cho ngươi đấy. Nếu cần tiền, người, hay bất cứ thứ gì thì cứ nói nhé.”

“Cảm ơn Ngài. Trước tiên tôi muốn thăm dò tình hình ạ.”

“Ngươi thật giỏi thao túng lòng người. Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Thôi, ta có việc phải đi đây. Công chúa à, gặp lại sau.”

“Ừm, xíu nữa tôi tới sau, David.”

Sau khi Cromwell rời đi, Matilda ôm chặt hơn:

“Quả nhiên ngài Raptor sẽ bảo vệ em đúng như lời hứa!”

“E hèm, Công chúa Điện hạ à, không cần gọi Raptor là 'ngài' đâu.”

Phía sau cô Rosalind nổi gân xanh, Nisha nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn nói: “Sư phụ đang làm gì nãy giờ vậy?”

“Thôi nào, không sao đâu, Hầu tước Bellclant à. Đây là bí mật của chúng ta mà.”

“Nếu Công chúa Điện hạ nói vậy thì thôi...”

“Matilda, đừng có làm thế trước mặt người khác nữa. Em muốn tôi bị ghét à?”

“Xin lỗi... Vì đây là tình yêu đầu đời nên em hưng phấn quá...”

Matilda nhìn lên tôi với ánh mắt ướt át.

“Em hiểu là được rồi.”

“Ngài Raptor...”

“Mư mư...!”

Tôi vuốt cằm, hôn má Matilda. Cô ta bảo đã đến lúc phải đi, nên chúng tôi cũng về phòng mình.

Tuy nhiên, suốt quãng đường đó, cô Rosalind không nói với tôi lời nào, nhăn mày, làm mặt khó coi, mím môi, phồng má.

“Cô Rosalind... tôi đã phạm lỗi sơ suất gì ạ...?”

Không hiểu tâm trạng của cô Rosalind, tôi không nhịn được, phải hỏi trực tiếp cô ấy.

“...”

Khi đã về tới phòng, cô Rosalind từ từ xoay người lại nhìn tôi, tỏ vẻ tức giận:

“Raptor!!”

“V-vâng!!”

“Anh là ai!?”

“Dạ thưa, tôi là tùy tùng của cô Rosalind ạ!!"

“Anh thuộc về ai!?”

“Toàn bộ thân thể, cho đến từng sợi tóc, đều thuộc về cô Rosalind ạ!!”

“Vậy...!”

Rosalind ngập ngừng, liếc tôi, rồi nói tiếp:

“Vậy thì đừng để người phụ nữ nào khác ngoài tôi và Nisha thoải mái sờ mó chứ!!”

Đôi mắt cô rớm lệ. Chỉ thế thôi, tôi đã cảm nhận được tội lỗi nặng nề của mình.



“...! Tôi xin lỗi, thưa cô Rosalind!!”

Vira và Nino đứng bên cạnh tò mò nhìn chúng tôi.

“Nếu Công chúa tốt đến thế, sao không bỏ làm tùy tùng của tôi mà phục vụ Công chúa luôn đi?!”

“—!”

Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy tuyệt vọng đến thế.

“Oi oi oi, cô Rosalind quá lời rồi đấy. Cơ mà, sao mặt Sư phụ trông như thể thế giới sắp diệt vong vậy?”

“Xin lỗi...! Raptor này... không xứng làm tùy tùng của cô Rosalind...! Tôi xin dùng mạng sống này để tạ tội ạ...!!”

Nếu bị cô Rosalind ruồng bỏ, tôi sống làm chi nữa. Tôi nhìn quanh phòng tìm vật sắc bén, thấy trên bàn có dao cắt trái cây và quả táo bị gọt dở, chắc Vira định ăn. Tôi tiến lại bàn với ý nghĩ cầm dao cắt hai động mạch cảnh, đâm thủng cổ họng, hay cắt lưỡi tự sát...

“Á!! Sư phụ nghiêm túc đấy!! Rosalie, nói gì đó đi!! Vira!! Nino!! Cản Sư phụ lại!!”

Nhận ra, Nisha lập tức ôm tôi từ sau lưng, cố ngăn tôi lại.

“Sư phụ định làm gì vậy?!”

“Không được, không được...!”

Vira và Nino cũng lao vào níu tay tôi lại, song vẫn không ngăn nổi.

“Raptor, tôi nói đùa thôi mà! Là lỗi của tôi! Dừng lại đi!!”

“Cô Rosalind...!”

Rosalind đứng trước mặt tôi, dang hai tay.

“Hai ta cần bình tĩnh lại đã...! Anh ra ngoài một lúc đi...!”

Với tôi, lời của cô Rosalind là mệnh lệnh. Tôi dừng ngay việc tự sát.

“R-rõ ạ...! T-tôi xin phép...!”

Tôi cúi đầu thật thấp rồi bước ra hành lang.

“Là chỗ nào nhỉ? Rốt cuộc mình đã khiến cô Rosalind phật lòng ở đâu...?”

Đang suy nghĩ, tôi thấy Hoàng tử Karl với hai vệ sĩ tháp tùng, đang vừa đi vừa nhìn mấy bình hoa trưng bày trên hành lang.

Lòng đang tự trách đến mức muốn tự sát vì làm phiền cô Rosalind, giờ lại chạm mặt thằng ngu này, thật như châm dầu vào lửa.

“...”

Ráng nén cơn giận, tôi đứng sát mép hành lang, cúi đầu chờ Hoàng tử Karl đi qua. Nhưng tới trước mặt tôi thì hắn dừng lại.

“Anh... hình như là Raptor, quản gia nhà Bellclant phải không?”

Tuy đã đoán trước được điều này, nhưng thực sự bị bắt chuyện khiến cơn giận trong tôi dâng trào. Giọng nói, gương mặt, cử chỉ của hắn, tất cả đều khiến tôi khó chịu. Nhưng tôi kiềm chế mọi cảm xúc, ngẩng đầu lên:

“Vâng, đúng thế. Tuy nhiên, thưa Hoàng tử Điện hạ, tôi chỉ là quản gia, xin đừng gọi tôi bằng danh xưng ạ.”

“Nào nào, đây không phải nơi chính thức, không cần phải cứng nhắc như thế. Tôi đã nghe cô Rosalind kể về anh.”

Tôi không biết gã này muốn nói gì với tôi, nhưng nếu tôi phớt lờ thì sẽ làm xấu mặt cô Rosalind, nên tôi đành lịch sự trả lời.

“Cảm ơn Hoàng tử Điện hạ. Chẳng hay Hoàng tử đang nhìn gì vậy ạ?”

Sát ý của tôi dâng lên mỗi lần hắn nhắc đến cô Rosalind. Để thay đổi đề tài và không nhìn hắn, tôi nhìn sang bình hoa:

“Là cái này. Những bông hoa cắm trong bình. Anh Raptor nghĩ sao?”

Bình đựng những bông hoa trong mùa đang nở rộ, đã tỉa bớt lá và hoa dư thừa, trông rất đều đặn.

“Nghĩ sao... ạ?”

“Anh có nghĩ chúng đẹp không?”

“Vâng. Màu sắc, ý nghĩa, và sự hài hòa đều rất có gu thẩm mỹ ạ.”

Nghe tôi trả lời, Karl lắc đầu:

“Tôi nghĩ chúng rất xấu xí.”

“...Tại sao ạ?”

Karl nhìn tôi bằng đôi mắt bạc, khó đoán được biểu cảm là buồn hay giận, rồi nói tiếp:

“Đây là quan điểm của tôi, vẻ đẹp tự nhiên mới là đẹp nhất. Những bông hoa này sẽ đẹp nhất khi mọc tự nhiên trên mặt đất. Dù bị giẫm nát, bị côn trùng ăn, trông thảm hại đến đâu đi nữa, đó cũng là một vẻ đẹp riêng. Vì thế, tôi không thể nghĩ hoa bị nhổ khỏi môi trường tự nhiên, tỉa tót để trông như thế này là đẹp được.”

“Ra vậy...”

Quan điểm rất tự nhiên của người Gustaf.

“Nhưng, nếu thích một bông hoa, Hoàng tử Điện hạ sẽ muốn trồng cẩn thận trong nhà để không bị côn trùng hay gió bão gây hư hại, không bị người hay động vật giẫm đạp, phải không?”

“Hì...”

Karl mỉm cười khó hiểu trước câu hỏi của tôi.

“Chính vì thế nó mới quý giá hơn...”

“?”

“Anh không hiểu sao? Hẳn là vậy rồi. Thôi, tôi có việc, xin phép đi trước.”

Sau câu nói khó hiểu, Karl nhoẻn cười rồi rời đi. Khi đó, Nisha tiến lại gần tôi:

“A, Sư phụ ở đây à?”

“Ừ, Nisha. Cô Rosalind thế nào rồi...?”

“Tất nhiên là cực kỳ tức giận rồi.”

“Tại sao...? Mà tôi đã sơ suất phạm phải lỗi lầm gì to tát mà mình không hề hay biết ư...?”

“Sư phụ thật sự không biết à?”

Nisha nhìn tôi vẻ mặt thất vọng.

“Ừm... Thật sự không biết.”

Nisha thở dài:

“Rosalie ghen vì Sư phụ bỏ mặc cô ấy để tán tỉnh Công chúa đấy.”

Dù Nisha đã giải thích nhưng tôi vẫn chưa hiểu.

“Sao cô Rosalind lại ghen vì tôi chứ...? Có thật không...?”

Nisha lại thở dài:

“Sư phụ à... Sư phụ đúng là khờ khạo mỗi khi đụng đến cảm xúc của Rosalie mà...”

“Vậy sao...?”

“Đúng. Giả sử Rosalie tán tỉnh Hoàng tử Karl trước mặt Sư phụ, thì Sư phụ sẽ nghĩ sao?”

“Muốn giết hắn.”

“Rosalie cũng giống sư phụ thôi.”

“Không thể nào...”

“Sư phụ à, Rosalie yêu Sư phụ như Sư phụ yêu Rosalie vậy. Sư phụ hiểu không?”

Lời Nisha như kim châm vào thần kinh tôi.

“Mình... đã làm cái gì vậy...?”

Thấy tôi tuyệt vọng vì sai lầm của mình, Nisha nắm tay kéo tôi:

“Dù sao đi nữa, bây giờ Rosalie cũng đang muốn gọi Sư phụ về để xin lỗi đấy, mau về đi.”

“À ừ, tôi về ngay!”

Tôi quay lại phòng cùng Nisha. Thấy tôi, cô Rosalind cúi đầu, tiến lại nắm nhẹ vạt áo tôi:

“Raptor... Lúc nãy tôi nói năng cảm tính quá...”

Tôi đặt tay lên vai cô Rosalind, nhẹ nhàng đỡ cô ngẩng mặt lên, lắc đầu:

“Không!! Tại tôi!! Là lỗi của tôi!! Tôi xin lỗi vì đã suy nghĩ nông cạn ạ!!”

Cô Rosalind lắc đầu, áy náy vì lời xin lỗi của tôi:

“Không... Raptor không sai... Lỗi là do lòng ghen tị xấu xí của tôi...”

Tôi lập tức phủ nhận:

“Không hề xấu xí!! Raptor này... vô cùng hân hoan trước tấm lòng của cô Rosalind!!”

“Thật chứ...?”

Cô Rosalind ngước nhìn tôi vẻ lo lắng. Chỉ thế thôi, lòng tôi đã xao xuyến.

“Vâng!!”

“Thế thì...”

Bỗng cô Rosalind lao vào lòng tôi.

“Anh tha lỗi cho tôi đi... Tôi cũng tha lỗi cho anh...”

“V-vâng...”

Cảm giác ấm áp, mềm mại và hương thơm như hoa của cô Rosalind khiến cơ thể tôi như tan chảy.

“...Tất nhiên rồi ạ. Từ đầu, tôi đã yêu tất cả ở cô Rosalind, nên việc tha thứ hay không, chẳng có ý nghĩa gì ạ...!”

“Vậy à... Tôi vui lắm...”

Ngẩng đầu lên mỉm cười, cô Rosalind trông thật xinh đẹp và đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện