Ngày hôm sau, tôi thức dậy vào sáng sớm, đánh răng rửa mặt, xuống tầng trệt dùng điểm tâm rồi tiến đến khu ổ chuột.
Khu ổ chuột là một xóm nghèo nằm trong thủ đô Londinium, là nơi những người nhập cư không được Vương quốc che chở, những người lang thang cơ nhỡ, bọn côn đồ, tội phạm sinh sống. Có thể xem nơi đây là tầng lớp thấp nhất của đất nước này, nghe nói ngay cả các băng nhóm cũng ngại tới, huống chi cư dân bình thường.
Theo nguyên tác thì Nisha – người đã dốc lòng bảo vệ Rosalind khi cô bị vứt vào đây – đang sống ở đường số 2, nơi sâu nhất khu ổ chuột này.
Trong tài liệu xây dựng truyện cũng có viết rằng cô bé là một người độc lập, không giao du với ai, hay giả vờ để quyến rũ những gã đàn ông tiếp cận vì thân thể của cô, giết họ và cướp tài sản, còn nếu chống không lại thì cô sẽ hiến dâng cơ thể trong khi chịu đựng nỗi nhục nhã.
Nisha, như Olivia, là nhân vật mà tôi yêu mến sau tiểu thư Rosalind.
Tôi không thể làm gì cho Olivia đã qua đời, nhưng tôi có thể giúp Nisha ngay bây giờ. Không cần thiết phải chờ tời 5 năm sau để thằng hoàng tử đần mà tôi muốn giết nhất đến cứu.
“...”
Ngay khi đặt chân vào khu ổ chuột, tôi đã cảm nhận được ánh mắt săm soi từ khắp mọi nơi. Dân ở đây đang nhìn tôi như cáo rình mồi, song tôi đã cố tình toát ra sát khí để dọa chúng, nên cuối cùng đã tới được đường số 2 mà vẫn bình yên vô sự. Tại đó, xuất hiện trước mặt tôi chính là cô bé Nisha trong câu chuyện.
“Gì đó, anh kia...?”
Vừa nghe câu đầu tiên của cô bé, tôi bất giác bật ra tiếng cảm thán.
“Ôi...”
Làn da rám nắng; mái tóc đen ngắn quá vai bù xù, xơ xác; đôi mắt hơi xếch, xanh biếc tựa như cặp ngọc bích; chiếc mũi thon gọn cùng cái miệng nhỏ nhắn; đích thị là Nisha.
Theo nguyên tác thì Nisha 17 tuổi cao hơn, có da có thịt hơn, còn Nisha 12 tuổi hiện tại thì gầy gò như mô tả trong tài liệu xây dựng truyện. Riêng đặc điểm ánh mắt sắc bén và khoác trên mình sát khí của một con mãnh thú thì vẫn không thay đổi.
“Em là Nisha nhỉ?”
Lòng tôi sục sôi cảm giác xúc động khi được nói chuyện với Nisha.
“Ờ, đúng. Còn anh là ai? Kiếm tôi có việc gì?”
Đáp lại ánh mắt nghi ngờ, sẵn sàng lao đến giết tôi bất cứ lúc nào của Nisha, tôi đưa tay phải ra:
“Tôi đến cứu em. Hãy trở thành bạn đồng hành của tôi đi, Nisha.”
Nisha ngẩn tò te trong phút chốc, mặt như muốn nói “Gã này đang nói cái quái gì vậy?”.
“... Anh đang nói cái gì vậy? Tôi có nghe nhầm không? Đến cứu tôi? Chứ không phải đến mua tôi sao? Mà, mặt mũi anh vầy chắc đâu thiếu gái theo hở?”
“Em không nghe nhầm đâu, Nisha. Tôi sống để cứu một người bất hạnh nọ, và tôi cần một cộng sự. Với lại, tôi cũng muốn em được hạnh phúc. Chính vì thế, em hãy trở thành bạn đồng hành kiêm cộng sự của tôi đi!”
Nisha cau mày:
“Anh... không có chơi thuốc quá liều đấy chứ? Hay là anh đang coi thường tôi? Anh nghĩ chỉ cần ăn nói ngọt ngào là lừa được đứa trẻ ở khu ổ chuột sao? Anh định dụ tôi theo anh rồi đem bán cho dân buôn nô lệ chứ gì?”
“Không, tôi rất tỉnh táo, và cũng không định bán em. Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi. Đến chỗ tôi đi, em sẽ được ăn ngon và ngủ trong chăn ấm nệm êm mỗi ngày.”
“Anh bị điên phải không...? Mà sao anh biết tên tôi chứ hả?”
Không được rồi... Bình thường thì tôi sẽ nói mấy câu dễ thao túng lòng người hơn, nhưng tôi lỡ để cảm xúc lấn át lý trí mất rồi.
“Nghĩ kỹ đi. Em muốn sống mãi trong lo sợ, không biết sẽ chết lúc nào ở cái nơi không thấy chút tương lai nào như khu ổ chuột này sao?”
“Dẫu thế thì liên quan gì đến anh kia chứ!? Mau cút đi! Bằng không tôi sẽ giết anh đó!!”
Bị lời nói của tôi chạm tới nỗi đau, Nisha kích động, rút dao ra đe dọa, ánh mắt hung dữ như con chó điên.
“...”
Lạ thật. Khát khao từ tận đáy lòng của Nisha ắt hẳn là sự bình yên, cho nên cô bé mới theo hoàng tử Karl rời khỏi khu ổ chuột kia mà...?
“Hay là lên mười bảy rồi thì cô bé mới bình tĩnh lại và thay đổi cách nghĩ nhỉ...?”
“Lẩm bẩm cái gì vậy hả!? Đừng có thấy người ta là con nít mà coi thường!!”
Hiện tại Nisha 12 tuổi chứng không phải 17. Có lẽ giai đoạn này là cao trào của thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì. Cô bé sẽ xem mọi thứ trên thế giới là kẻ thù, chẳng thèm nghĩ gì đến tương lai.
Mà dẫu cô bé có muốn thoát khỏi khu ổ chuột này đi nữa, có điên mới gật đầu chấp thuận lời đề nghị của một gã không quen biết nhưng lại tự dưng xuất hiện bảo là đến cứu cô bé.
“Rồi... Là lỗi của tôi...”
Tôi thất vọng về sự bồng bột của mình. Raptor mà lại như thế này sao? Vốn có rất nhiều cách tốt hơn để thuyết phục cô bé kia mà?
“Trông tôi khả nghi thế này nên em không tin cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mà tôi muốn em tin. Nisha, hãy đến chỗ tôi đi.”
Tại sao tôi toàn nói mấy câu vụng về thế này? Thật chẳng giống tôi chút nào.
“Đủ rồi, im đi! Đừng có tự tiện gọi tên tôi nữa! Anh có vẻ là dân nhà giàu nhỉ, tôi sẽ giết anh cướp tài sản!”
“Rốt cuộc vẫn không tránh được sao...? Nhưng tôi không muốn dùng đến vũ lực đ...”
Tôi còn chưa dứt câu thì Nisha đã rút ngắn khoảng cách, đâm con tao vào ngực tôi. Tôi lách người sang một bên và cướp lấy con dao trong nháy mắt.
“Ơ...?”
Nisha thất thần nhìn bàn tay bị cướp vũ khí lúc nào không hay, sau đó xoay người lại gào lên:
“A-anh vừa mới làm gì!?”
“Chỉ né thôi. Trả em nè.”
Tôi thảy trả lại con dao.
“Thế là ý gì...?”
Nisha vừa nhặt con dao vừa lườm tôi bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Con chó điên đáng yêu này, tôi đoán là em sẽ không yên tâm khi chưa biết ai là trên, ai là dưới phải không? Được rồi, tới đi. Tôi sẽ hạ em bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể.”
“Đồ thối tha...! Thích chết thì tôi cho chết!!”
Nisha nhỏ con nên hay dựa vào dao găm để đương đầu với đối thủ hơn mình về trọng lượng và thể chất. Có điều, dùng dao mà không có kỹ thuật thì rất dễ né.
“Cái gì!? Ối!”
Trước khi mũi dao kịp chạm vào mình, tôi đã đặt tay lên hai vai Nisha, dồn lực vào chân trụ và đẩy nhẹ, khiến cô bé ngã dập mông.
“Hết rồi à?”
“Đ-đừng có coi thường tôi!”
Nisha lập tức đứng dậy, cầm ngược con dao trong tay phải, giả vờ chém trong khi thực chất định găm vào tim tôi, nhưng cô bé vừa mới vung tay thì tôi đã dùng hai tay đẩy cằm của cô bé.
“!?”
Nisha mất thăng bằng và lại ngã dập mông.
“Chết tiệt!”
Nisha toan đứng dậy thì tôi dùng tay phải đẩy vào quai hàm trái của cô bé.
“Cái...!?”
Bị lực đối lập tác động, lại đang trong trạng thái bất ổn, Nisha không gượng dậy được, sắp đứng được thì lại ngã, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần. Chiêu mà nãy giờ tôi dùng là một loại võ thuật phương Đông, cho phép người dùng vô hiệu hóa đối thủ nhưng hạn chế gây ra thương tích, rất thích hợp để áp dụng trong tình huống này. Dù vậy, nếu tôi dùng lực một cách sơ suất thì vẫn có thể gây gãy xương, trật khớp hay tổn thương cơ bắp.
“Gư...!”
Điều đáng ngạc nhiên là Nisha, bằng trực giác chiến đấu nhạy bén, đã nhanh chóng nắm thóp được chiêu thức, chuyển hóa cú ngã thành đòn phản công tức thời.
Tôi né con dao vung tới, đồng thời vươn tay đến cổ Nisha, làm một đòn lariat như trong môn đô vật, khiến cô bé ngã ngửa.
“Hự! R-rốt cuộc thì anh là ai hả...!?”
──
────
──────
Đối mặt với Raptor, kiểu người trước giờ mình chưa từng gặp, Nisha ôm ấp cảm xúc phức tạp, lẫn lộn giữa khó chịu, sợ hãi và nhục nhã.
Vốn dĩ, không có lý do gì mà tự dưng xuất hiện một người muốn cứu mình. Mình đã luôn sống trong một thế giới mà chỉ có cướp hoặc bị cướp, giết hoặc bị giết. Mình đã giết bao nhiêu người vì tiền và thức ăn, đã bị cưỡng hiếp bởi biết bao nhiêu gã đàn ông mà mình không địch lại. Ngoài bọn tội phạm, đĩ thõa, dân buôn nô lệ hay tú bà ra thì chẳng ai cần đứa đã bị vấy bẩn cả thân thể, tâm hồn và đôi bàn tay như mình hết.
Cả sức mạnh của hắn nữa. Từ trước tới giờ, mình đã đối đầu với rất nhiều kẻ khác nhau, nhưng tên này thì khác. Khoan nói đến chuyện có thể thắng hay không, mình còn không cảm thấy như đang chiến đấu với con người nữa là.
“Anh là ai chứ hả...!?”
Tóc vàng không dài cũng không ngắn, lông mi dài, mắt ánh kim, mũi dọc dừa, môi mỏng, hàm thon, cao gần 1 mét 9, thân hình dẻo dai. Gã này khôi ngô tuấn tú, đẹp mã đến mức khó tin. Đã vậy giọng điệu còn ngọt ngào, trầm ấm. Không có gì để chê cả. Một người đàn ông hoàn hảo như thế mà lại đến cứu mình? Còn khuya mới có chuyện đó!
“T-tại sao anh lại...”
Kiệt sức sau nhiều nỗ lực bất thành, Nisha đang định tìm hiểu ý định thực sự của Raptor thì mười mấy gã đàn ông ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, xông ra từ một con hẻm với các loại vũ khí thô sơ trong tay.
“Ê, Nisha. Dạo này bé giết hơi nhiều bạn bè của tụi này rồi đấy!”
“C-các người...!”
Sao lại đúng thời điểm tệ nhất cơ chứ, Nisha chắt lưỡi.
“Họ là ai thế, Nisha? Người quen à?”
“Làm gì có chuyện đó! Chúng là đồng bọn của mấy gã định cưỡng hiếp tôi nhưng bị tôi giết đấy!”
Bằng giọng điệu khinh bỉ, Nisha trả lời câu hỏi của tôi.
“Hừm... Vậy à...”
“Ố ồ, Nisha, sao trông bé tơi tả thế kia?” “Tiện lợi ghê!” “Ê, tính sao với thằng đẹp trai kia?” “Cùng là đàn ông với nhau cả mà, có gì cho nó hưởng ké!” “OK chơi luôn!”
“““Há há há!”””
“Tôi mượn một chút nhé.”
“Vụ này không liên quan đến anh, mau chạy đi!”
Đối mặt với bọn côn đồ có điệu cười và ánh mắt đê tiện, Raptor không bộc lộ chút vẻ sợ hãi nào, điềm tĩnh nhặt con dao rơi trên mặt đất lên. Nisha thấy thế quát to, nhưng thay vì bỏ chạy thì Raptor xoay người về phía bọn côn đồ, ngoái nhìn Nisha và mỉm cười:
“Tôi đã nói rồi mà? Rằng tôi đến để cứu em.”
Nhìn tấm lưng của Raptor, Nisha nảy sinh cảm giác khó tả mà từ lúc được sinh ra tới giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được.
“Gì đấy, anh trai? Muốn đánh nhau với tụi này à?” “Hổng sợ gương mặt điển trai đó bị thương hở?” “Cả bầy đánh một, không chột cũng để lại sẹo đó nha.” “Há há há há!”
“Đúng lúc lắm. Nisha, để tôi dạy cho em cách chiến đấu cơ bản và cách dùng dao hiệu quả. Hãy nhớ cho kỹ nhé.”
Raptor, tựa như đang đối mặt với những người bạn thân quen, rút ngắn khoảng cách với bọn côn đồ.
Chứng kiến Raptor lao tới với phong thái ung dung, không có chút phòng vệ cũng như sát khí, bọn côn đồ lúng túng.
“Đầu tiên, khi chiến đấu phải luôn giữ bình tĩnh, không được bộc lộ cảm xúc, duy trì thái độ tự nhiên hết sức có thể, phán đoán xem mục đích, thế mạnh của đối phương là gì để tính đường ứng phó. ‘Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn’, thường thì nhìn vào mắt đối phương sẽ giúp ta biết được cảm xúc và ý đồ của họ.”
Và Raptor đã cắt động mạch cảnh của gã đàn ông đứng đầu bằng tốc độ mà người ta không kịp nhìn thấy, song lại trông thân thiện như bắt tay người bạn thân.
“Ơ?”
Khi người đàn ông nhận ra mình mới vừa bị chém thì máu phún ra từ cổ hắn.
“Lúc ám sát nên nhắm vào cổ họng. Cắt sâu tối thiểu 4 centimet, bằng không lưỡi dao sẽ không chạm tới động mạch cảnh. Nếu làm thế thì đối phương sẽ không thể gọi cho đồng bọn.”
Hắn gục xuống tại chỗ. Bồng bọn của hắn sau khi sững sờ trong phút chốc thì giơ vũ khí lên, hùng hổ tấn công Raptor.
“Oi oi!!” “Thằng chó này!!” “Giết nó đi anh em!!”
“Tiếp theo, khi đối thủ là một nhóm, hãy tránh bị bao vây. Nếu có thể, dụ chúng đến một con hẻm hoặc trong nhà, cố đưa chúng vào tình thế một đối một.”
Raptor né đòn tấn công của bọn côn đồ trong đường tơ kẽ tóc, điềm tĩnh hạ từng tên một.
“Lúc tấn công, đừng nhìn trước vị trí mình định nhắm vào. Trái lại, hãy tận dụng ánh mắt để đánh lừa đối phương, dương đông kích tây. Và cũng hạn chế để lộ động tác chuẩn bị, hãy phát huy sức mạnh tối đa bằng chuyển động tối thiểu.”
“Ối!?” “Hự!!” “Óa!!”
“Nếu mục tiêu là cánh tay thì nên nhắm vào nách, nơi tập trung nhiều dây thần kinh, khó cầm máu và có thể gây tử vong, không thì cũng khiến đối phương đau đớn dữ dội, không cử động cánh tay nổi. Còn nếu là chân thì nên đâm sâu vào đùi, do tại đây có động mạch đùi, đối phương mà không chết thì cũng hạn chế được việc di chuyển của hắn.”
‘Nói có sách, mách có chứng’, Raptor đâm vào nách một tên và đâm vào đùi một tên khác.
“Áááá!!” “Úi da!!”
“Nếu mục tiêu là bụng, về cơ bản thì đâm vào đâu cũng được, nhưng nếu muốn đối phương chắc chắn chết thì nhắm vào tim hay vùng chấn thủy. Còn nếu muốn đối phương đau đớn lâu dài thì nhắm vào phổi hay bàng quang. Đâm thì đâm lút cán, và đừng quên vặn thêm một cái.”
“Ứ!?”
Mấy gã bị đâm vào tim và bàng quang ngã sấp mặt, mắt trợn tròn trong cơn đau đớn cùng cực. Chỉ nghe họ kêu rên thảm thiết thôi đã đủ thấy hãi.
“Điều quan trọng nhất sau khi đâm là rút dao về. Nếu được thì nên có vũ khí dự phòng để lúc lâm vào thế khó, nhắm không rút được thì bỏ luôn, lấy hàng dự phòng ra thay thế.”
Lúc này chỉ còn lại một tên côn đồ.
“Ch-chờ một chút! T-ta sẽ làm bất cứ điều gì người bảo, hãy tha cho ta! N-nếu ngươi cần tiền thì ta cho ngươi hết này!”
Hắn buông vũ khí, móc túi tiền ra và vứt về phía trước. Raptor chậm rãi bước tới...
“Điều cuối cùng...”
“Ựa!?”
... đâm trực tiếp vào cổ họng đối phương, sau đó vòng ra sau lưng hắn.
“... ráng tránh để máu văng trúng người, vì chúng có khả năng lây bệnh truyền nhiễm và làm bẩn quần áo.”
Dứt câu, Raptor rút dao ra khỏi cổ họng gã côn đồ. Máu phún ra xối xả, hắn ôm cổ gục xuống, hít thở không nổi, hai chân vùng vẫy một lúc rồi nằm im bất động.
“Hiểu rồi chứ, Nisha? Đây, trả cho em.”
Raptor rút ra một chiếc khăn tay, lau sạch máu dính trên con dao rồi cầm mũi dao, chìa phần cán về phía Nisha.
Nisha vừa rụt rè nhận lại vừa hỏi:
“L-liệu tôi có thể tin anh không...?”
Trước giờ cô bé luôn sống trong khu ổ chuột này, nơi tồn tại đầy rẫy tệ nạn xã hội. Tay cô bé đã nhúng chàm biết bao tội ác. Những ánh mắt hướng về cô bé chỉ toàn là khinh miệt, dục vọng và khiếp sợ. Ấy thế mà Raptor lại nhìn cô bé bằng ánh mắt đầy nhân ái, nói với cô bé bằng giọng điệu dịu dàng xuất phát từ tận đáy lòng. Và anh đã vì bảo vệ cô bé mà chiến đấu chống lại mười mấy tên côn đồ có tiếng trong khu ổ chuột, giết tất cả trong vài phút một cách vô cảm và tàn bạo mà không có lấy một vết thương.
Lúc đầu, cô bé tưởng anh chỉ là một gã trọc phú, nhưng coi bộ không phải. Ánh mắt anh lúc giết bọn côn đồ lạnh như băng, như thể chúng chẳng có giá trị gì cả. Nhưng đối với riêng cô bé thì ánh mắt anh lại hiền từ như cha thương con.
Sự khác biệt ấy khiến cô bé vô thức muốn bám víu lấy ánh mắt yêu thương đầu tiên mà anh dành cho cô, mặc dù trước giờ cô đã luôn sống mà không dựa dẫm vào ai.
“Tất nhiên là có thể. Hiện trên thế giới này có hai người tôi muốn được hạnh phúc. Và một trong số đó là em đấy, Nisha.”
Raptor chìa tay ra.
“Hì... anh đúng là điên thật mà. Đến cuối cùng tôi vẫn chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả.”
Nisha nắm lấy.
“Chẹp, tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Tên của anh là gì?”
Nisha hỏi trong lúc đứng dậy.
“Tôi xuất thân là một kẻ mồ côi nên không có tên. Nhưng mọi người xung quanh gọi tôi là Raptor. Còn Nisha thích gọi sao thì gọi.”
“Vậy thì...” Nisha đắn đo một lúc rồi quyết định: “Sư phụ!”
Raptor bất giác giật mình trước lời gọi kèm nụ cười tươi rói của Nisha. Một cảm giác vui sướng dấy lên trong lòng anh.
“Em thật sự muốn gọi như thế sao...?”
“Ờ, nãy anh còn tự tin ‘lên lớp’ tôi kia mà, giờ sao rụt rè vậy? Từ giờ mong anh quan tâm giúp đỡ nhé, Sư phụ!”
“Hừm, vậy sao? Cảnh báo trước là tôi hà khắc lắm à nghen!”
“Làm sao mà hà khắc bằng ở đây được?”
“Nói được lắm.”
Sau đó, Raptor và Nisha vừa cười nói, vừa rời khỏi khu ổ chuột, tiến đến quán trọ.
Khu ổ chuột là một xóm nghèo nằm trong thủ đô Londinium, là nơi những người nhập cư không được Vương quốc che chở, những người lang thang cơ nhỡ, bọn côn đồ, tội phạm sinh sống. Có thể xem nơi đây là tầng lớp thấp nhất của đất nước này, nghe nói ngay cả các băng nhóm cũng ngại tới, huống chi cư dân bình thường.
Theo nguyên tác thì Nisha – người đã dốc lòng bảo vệ Rosalind khi cô bị vứt vào đây – đang sống ở đường số 2, nơi sâu nhất khu ổ chuột này.
Trong tài liệu xây dựng truyện cũng có viết rằng cô bé là một người độc lập, không giao du với ai, hay giả vờ để quyến rũ những gã đàn ông tiếp cận vì thân thể của cô, giết họ và cướp tài sản, còn nếu chống không lại thì cô sẽ hiến dâng cơ thể trong khi chịu đựng nỗi nhục nhã.
Nisha, như Olivia, là nhân vật mà tôi yêu mến sau tiểu thư Rosalind.
Tôi không thể làm gì cho Olivia đã qua đời, nhưng tôi có thể giúp Nisha ngay bây giờ. Không cần thiết phải chờ tời 5 năm sau để thằng hoàng tử đần mà tôi muốn giết nhất đến cứu.
“...”
Ngay khi đặt chân vào khu ổ chuột, tôi đã cảm nhận được ánh mắt săm soi từ khắp mọi nơi. Dân ở đây đang nhìn tôi như cáo rình mồi, song tôi đã cố tình toát ra sát khí để dọa chúng, nên cuối cùng đã tới được đường số 2 mà vẫn bình yên vô sự. Tại đó, xuất hiện trước mặt tôi chính là cô bé Nisha trong câu chuyện.
“Gì đó, anh kia...?”
Vừa nghe câu đầu tiên của cô bé, tôi bất giác bật ra tiếng cảm thán.
“Ôi...”
Làn da rám nắng; mái tóc đen ngắn quá vai bù xù, xơ xác; đôi mắt hơi xếch, xanh biếc tựa như cặp ngọc bích; chiếc mũi thon gọn cùng cái miệng nhỏ nhắn; đích thị là Nisha.
Theo nguyên tác thì Nisha 17 tuổi cao hơn, có da có thịt hơn, còn Nisha 12 tuổi hiện tại thì gầy gò như mô tả trong tài liệu xây dựng truyện. Riêng đặc điểm ánh mắt sắc bén và khoác trên mình sát khí của một con mãnh thú thì vẫn không thay đổi.
“Em là Nisha nhỉ?”
Lòng tôi sục sôi cảm giác xúc động khi được nói chuyện với Nisha.
“Ờ, đúng. Còn anh là ai? Kiếm tôi có việc gì?”
Đáp lại ánh mắt nghi ngờ, sẵn sàng lao đến giết tôi bất cứ lúc nào của Nisha, tôi đưa tay phải ra:
“Tôi đến cứu em. Hãy trở thành bạn đồng hành của tôi đi, Nisha.”
Nisha ngẩn tò te trong phút chốc, mặt như muốn nói “Gã này đang nói cái quái gì vậy?”.
“... Anh đang nói cái gì vậy? Tôi có nghe nhầm không? Đến cứu tôi? Chứ không phải đến mua tôi sao? Mà, mặt mũi anh vầy chắc đâu thiếu gái theo hở?”
“Em không nghe nhầm đâu, Nisha. Tôi sống để cứu một người bất hạnh nọ, và tôi cần một cộng sự. Với lại, tôi cũng muốn em được hạnh phúc. Chính vì thế, em hãy trở thành bạn đồng hành kiêm cộng sự của tôi đi!”
Nisha cau mày:
“Anh... không có chơi thuốc quá liều đấy chứ? Hay là anh đang coi thường tôi? Anh nghĩ chỉ cần ăn nói ngọt ngào là lừa được đứa trẻ ở khu ổ chuột sao? Anh định dụ tôi theo anh rồi đem bán cho dân buôn nô lệ chứ gì?”
“Không, tôi rất tỉnh táo, và cũng không định bán em. Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi. Đến chỗ tôi đi, em sẽ được ăn ngon và ngủ trong chăn ấm nệm êm mỗi ngày.”
“Anh bị điên phải không...? Mà sao anh biết tên tôi chứ hả?”
Không được rồi... Bình thường thì tôi sẽ nói mấy câu dễ thao túng lòng người hơn, nhưng tôi lỡ để cảm xúc lấn át lý trí mất rồi.
“Nghĩ kỹ đi. Em muốn sống mãi trong lo sợ, không biết sẽ chết lúc nào ở cái nơi không thấy chút tương lai nào như khu ổ chuột này sao?”
“Dẫu thế thì liên quan gì đến anh kia chứ!? Mau cút đi! Bằng không tôi sẽ giết anh đó!!”
Bị lời nói của tôi chạm tới nỗi đau, Nisha kích động, rút dao ra đe dọa, ánh mắt hung dữ như con chó điên.
“...”
Lạ thật. Khát khao từ tận đáy lòng của Nisha ắt hẳn là sự bình yên, cho nên cô bé mới theo hoàng tử Karl rời khỏi khu ổ chuột kia mà...?
“Hay là lên mười bảy rồi thì cô bé mới bình tĩnh lại và thay đổi cách nghĩ nhỉ...?”
“Lẩm bẩm cái gì vậy hả!? Đừng có thấy người ta là con nít mà coi thường!!”
Hiện tại Nisha 12 tuổi chứng không phải 17. Có lẽ giai đoạn này là cao trào của thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì. Cô bé sẽ xem mọi thứ trên thế giới là kẻ thù, chẳng thèm nghĩ gì đến tương lai.
Mà dẫu cô bé có muốn thoát khỏi khu ổ chuột này đi nữa, có điên mới gật đầu chấp thuận lời đề nghị của một gã không quen biết nhưng lại tự dưng xuất hiện bảo là đến cứu cô bé.
“Rồi... Là lỗi của tôi...”
Tôi thất vọng về sự bồng bột của mình. Raptor mà lại như thế này sao? Vốn có rất nhiều cách tốt hơn để thuyết phục cô bé kia mà?
“Trông tôi khả nghi thế này nên em không tin cũng chẳng có gì lạ. Nhưng mà tôi muốn em tin. Nisha, hãy đến chỗ tôi đi.”
Tại sao tôi toàn nói mấy câu vụng về thế này? Thật chẳng giống tôi chút nào.
“Đủ rồi, im đi! Đừng có tự tiện gọi tên tôi nữa! Anh có vẻ là dân nhà giàu nhỉ, tôi sẽ giết anh cướp tài sản!”
“Rốt cuộc vẫn không tránh được sao...? Nhưng tôi không muốn dùng đến vũ lực đ...”
Tôi còn chưa dứt câu thì Nisha đã rút ngắn khoảng cách, đâm con tao vào ngực tôi. Tôi lách người sang một bên và cướp lấy con dao trong nháy mắt.
“Ơ...?”
Nisha thất thần nhìn bàn tay bị cướp vũ khí lúc nào không hay, sau đó xoay người lại gào lên:
“A-anh vừa mới làm gì!?”
“Chỉ né thôi. Trả em nè.”
Tôi thảy trả lại con dao.
“Thế là ý gì...?”
Nisha vừa nhặt con dao vừa lườm tôi bằng ánh mắt đầy sát khí.
“Con chó điên đáng yêu này, tôi đoán là em sẽ không yên tâm khi chưa biết ai là trên, ai là dưới phải không? Được rồi, tới đi. Tôi sẽ hạ em bằng cách nhẹ nhàng nhất có thể.”
“Đồ thối tha...! Thích chết thì tôi cho chết!!”
Nisha nhỏ con nên hay dựa vào dao găm để đương đầu với đối thủ hơn mình về trọng lượng và thể chất. Có điều, dùng dao mà không có kỹ thuật thì rất dễ né.
“Cái gì!? Ối!”
Trước khi mũi dao kịp chạm vào mình, tôi đã đặt tay lên hai vai Nisha, dồn lực vào chân trụ và đẩy nhẹ, khiến cô bé ngã dập mông.
“Hết rồi à?”
“Đ-đừng có coi thường tôi!”
Nisha lập tức đứng dậy, cầm ngược con dao trong tay phải, giả vờ chém trong khi thực chất định găm vào tim tôi, nhưng cô bé vừa mới vung tay thì tôi đã dùng hai tay đẩy cằm của cô bé.
“!?”
Nisha mất thăng bằng và lại ngã dập mông.
“Chết tiệt!”
Nisha toan đứng dậy thì tôi dùng tay phải đẩy vào quai hàm trái của cô bé.
“Cái...!?”
Bị lực đối lập tác động, lại đang trong trạng thái bất ổn, Nisha không gượng dậy được, sắp đứng được thì lại ngã, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần. Chiêu mà nãy giờ tôi dùng là một loại võ thuật phương Đông, cho phép người dùng vô hiệu hóa đối thủ nhưng hạn chế gây ra thương tích, rất thích hợp để áp dụng trong tình huống này. Dù vậy, nếu tôi dùng lực một cách sơ suất thì vẫn có thể gây gãy xương, trật khớp hay tổn thương cơ bắp.
“Gư...!”
Điều đáng ngạc nhiên là Nisha, bằng trực giác chiến đấu nhạy bén, đã nhanh chóng nắm thóp được chiêu thức, chuyển hóa cú ngã thành đòn phản công tức thời.
Tôi né con dao vung tới, đồng thời vươn tay đến cổ Nisha, làm một đòn lariat như trong môn đô vật, khiến cô bé ngã ngửa.
“Hự! R-rốt cuộc thì anh là ai hả...!?”
──
────
──────
Đối mặt với Raptor, kiểu người trước giờ mình chưa từng gặp, Nisha ôm ấp cảm xúc phức tạp, lẫn lộn giữa khó chịu, sợ hãi và nhục nhã.
Vốn dĩ, không có lý do gì mà tự dưng xuất hiện một người muốn cứu mình. Mình đã luôn sống trong một thế giới mà chỉ có cướp hoặc bị cướp, giết hoặc bị giết. Mình đã giết bao nhiêu người vì tiền và thức ăn, đã bị cưỡng hiếp bởi biết bao nhiêu gã đàn ông mà mình không địch lại. Ngoài bọn tội phạm, đĩ thõa, dân buôn nô lệ hay tú bà ra thì chẳng ai cần đứa đã bị vấy bẩn cả thân thể, tâm hồn và đôi bàn tay như mình hết.
Cả sức mạnh của hắn nữa. Từ trước tới giờ, mình đã đối đầu với rất nhiều kẻ khác nhau, nhưng tên này thì khác. Khoan nói đến chuyện có thể thắng hay không, mình còn không cảm thấy như đang chiến đấu với con người nữa là.
“Anh là ai chứ hả...!?”
Tóc vàng không dài cũng không ngắn, lông mi dài, mắt ánh kim, mũi dọc dừa, môi mỏng, hàm thon, cao gần 1 mét 9, thân hình dẻo dai. Gã này khôi ngô tuấn tú, đẹp mã đến mức khó tin. Đã vậy giọng điệu còn ngọt ngào, trầm ấm. Không có gì để chê cả. Một người đàn ông hoàn hảo như thế mà lại đến cứu mình? Còn khuya mới có chuyện đó!
“T-tại sao anh lại...”
Kiệt sức sau nhiều nỗ lực bất thành, Nisha đang định tìm hiểu ý định thực sự của Raptor thì mười mấy gã đàn ông ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu, xông ra từ một con hẻm với các loại vũ khí thô sơ trong tay.
“Ê, Nisha. Dạo này bé giết hơi nhiều bạn bè của tụi này rồi đấy!”
“C-các người...!”
Sao lại đúng thời điểm tệ nhất cơ chứ, Nisha chắt lưỡi.
“Họ là ai thế, Nisha? Người quen à?”
“Làm gì có chuyện đó! Chúng là đồng bọn của mấy gã định cưỡng hiếp tôi nhưng bị tôi giết đấy!”
Bằng giọng điệu khinh bỉ, Nisha trả lời câu hỏi của tôi.
“Hừm... Vậy à...”
“Ố ồ, Nisha, sao trông bé tơi tả thế kia?” “Tiện lợi ghê!” “Ê, tính sao với thằng đẹp trai kia?” “Cùng là đàn ông với nhau cả mà, có gì cho nó hưởng ké!” “OK chơi luôn!”
“““Há há há!”””
“Tôi mượn một chút nhé.”
“Vụ này không liên quan đến anh, mau chạy đi!”
Đối mặt với bọn côn đồ có điệu cười và ánh mắt đê tiện, Raptor không bộc lộ chút vẻ sợ hãi nào, điềm tĩnh nhặt con dao rơi trên mặt đất lên. Nisha thấy thế quát to, nhưng thay vì bỏ chạy thì Raptor xoay người về phía bọn côn đồ, ngoái nhìn Nisha và mỉm cười:
“Tôi đã nói rồi mà? Rằng tôi đến để cứu em.”
Nhìn tấm lưng của Raptor, Nisha nảy sinh cảm giác khó tả mà từ lúc được sinh ra tới giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được.
“Gì đấy, anh trai? Muốn đánh nhau với tụi này à?” “Hổng sợ gương mặt điển trai đó bị thương hở?” “Cả bầy đánh một, không chột cũng để lại sẹo đó nha.” “Há há há há!”
“Đúng lúc lắm. Nisha, để tôi dạy cho em cách chiến đấu cơ bản và cách dùng dao hiệu quả. Hãy nhớ cho kỹ nhé.”
Raptor, tựa như đang đối mặt với những người bạn thân quen, rút ngắn khoảng cách với bọn côn đồ.
Chứng kiến Raptor lao tới với phong thái ung dung, không có chút phòng vệ cũng như sát khí, bọn côn đồ lúng túng.
“Đầu tiên, khi chiến đấu phải luôn giữ bình tĩnh, không được bộc lộ cảm xúc, duy trì thái độ tự nhiên hết sức có thể, phán đoán xem mục đích, thế mạnh của đối phương là gì để tính đường ứng phó. ‘Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn’, thường thì nhìn vào mắt đối phương sẽ giúp ta biết được cảm xúc và ý đồ của họ.”
Và Raptor đã cắt động mạch cảnh của gã đàn ông đứng đầu bằng tốc độ mà người ta không kịp nhìn thấy, song lại trông thân thiện như bắt tay người bạn thân.
“Ơ?”
Khi người đàn ông nhận ra mình mới vừa bị chém thì máu phún ra từ cổ hắn.
“Lúc ám sát nên nhắm vào cổ họng. Cắt sâu tối thiểu 4 centimet, bằng không lưỡi dao sẽ không chạm tới động mạch cảnh. Nếu làm thế thì đối phương sẽ không thể gọi cho đồng bọn.”
Hắn gục xuống tại chỗ. Bồng bọn của hắn sau khi sững sờ trong phút chốc thì giơ vũ khí lên, hùng hổ tấn công Raptor.
“Oi oi!!” “Thằng chó này!!” “Giết nó đi anh em!!”
“Tiếp theo, khi đối thủ là một nhóm, hãy tránh bị bao vây. Nếu có thể, dụ chúng đến một con hẻm hoặc trong nhà, cố đưa chúng vào tình thế một đối một.”
Raptor né đòn tấn công của bọn côn đồ trong đường tơ kẽ tóc, điềm tĩnh hạ từng tên một.
“Lúc tấn công, đừng nhìn trước vị trí mình định nhắm vào. Trái lại, hãy tận dụng ánh mắt để đánh lừa đối phương, dương đông kích tây. Và cũng hạn chế để lộ động tác chuẩn bị, hãy phát huy sức mạnh tối đa bằng chuyển động tối thiểu.”
“Ối!?” “Hự!!” “Óa!!”
“Nếu mục tiêu là cánh tay thì nên nhắm vào nách, nơi tập trung nhiều dây thần kinh, khó cầm máu và có thể gây tử vong, không thì cũng khiến đối phương đau đớn dữ dội, không cử động cánh tay nổi. Còn nếu là chân thì nên đâm sâu vào đùi, do tại đây có động mạch đùi, đối phương mà không chết thì cũng hạn chế được việc di chuyển của hắn.”
‘Nói có sách, mách có chứng’, Raptor đâm vào nách một tên và đâm vào đùi một tên khác.
“Áááá!!” “Úi da!!”
“Nếu mục tiêu là bụng, về cơ bản thì đâm vào đâu cũng được, nhưng nếu muốn đối phương chắc chắn chết thì nhắm vào tim hay vùng chấn thủy. Còn nếu muốn đối phương đau đớn lâu dài thì nhắm vào phổi hay bàng quang. Đâm thì đâm lút cán, và đừng quên vặn thêm một cái.”
“Ứ!?”
Mấy gã bị đâm vào tim và bàng quang ngã sấp mặt, mắt trợn tròn trong cơn đau đớn cùng cực. Chỉ nghe họ kêu rên thảm thiết thôi đã đủ thấy hãi.
“Điều quan trọng nhất sau khi đâm là rút dao về. Nếu được thì nên có vũ khí dự phòng để lúc lâm vào thế khó, nhắm không rút được thì bỏ luôn, lấy hàng dự phòng ra thay thế.”
Lúc này chỉ còn lại một tên côn đồ.
“Ch-chờ một chút! T-ta sẽ làm bất cứ điều gì người bảo, hãy tha cho ta! N-nếu ngươi cần tiền thì ta cho ngươi hết này!”
Hắn buông vũ khí, móc túi tiền ra và vứt về phía trước. Raptor chậm rãi bước tới...
“Điều cuối cùng...”
“Ựa!?”
... đâm trực tiếp vào cổ họng đối phương, sau đó vòng ra sau lưng hắn.
“... ráng tránh để máu văng trúng người, vì chúng có khả năng lây bệnh truyền nhiễm và làm bẩn quần áo.”
Dứt câu, Raptor rút dao ra khỏi cổ họng gã côn đồ. Máu phún ra xối xả, hắn ôm cổ gục xuống, hít thở không nổi, hai chân vùng vẫy một lúc rồi nằm im bất động.
“Hiểu rồi chứ, Nisha? Đây, trả cho em.”
Raptor rút ra một chiếc khăn tay, lau sạch máu dính trên con dao rồi cầm mũi dao, chìa phần cán về phía Nisha.
Nisha vừa rụt rè nhận lại vừa hỏi:
“L-liệu tôi có thể tin anh không...?”
Trước giờ cô bé luôn sống trong khu ổ chuột này, nơi tồn tại đầy rẫy tệ nạn xã hội. Tay cô bé đã nhúng chàm biết bao tội ác. Những ánh mắt hướng về cô bé chỉ toàn là khinh miệt, dục vọng và khiếp sợ. Ấy thế mà Raptor lại nhìn cô bé bằng ánh mắt đầy nhân ái, nói với cô bé bằng giọng điệu dịu dàng xuất phát từ tận đáy lòng. Và anh đã vì bảo vệ cô bé mà chiến đấu chống lại mười mấy tên côn đồ có tiếng trong khu ổ chuột, giết tất cả trong vài phút một cách vô cảm và tàn bạo mà không có lấy một vết thương.
Lúc đầu, cô bé tưởng anh chỉ là một gã trọc phú, nhưng coi bộ không phải. Ánh mắt anh lúc giết bọn côn đồ lạnh như băng, như thể chúng chẳng có giá trị gì cả. Nhưng đối với riêng cô bé thì ánh mắt anh lại hiền từ như cha thương con.
Sự khác biệt ấy khiến cô bé vô thức muốn bám víu lấy ánh mắt yêu thương đầu tiên mà anh dành cho cô, mặc dù trước giờ cô đã luôn sống mà không dựa dẫm vào ai.
“Tất nhiên là có thể. Hiện trên thế giới này có hai người tôi muốn được hạnh phúc. Và một trong số đó là em đấy, Nisha.”
Raptor chìa tay ra.
“Hì... anh đúng là điên thật mà. Đến cuối cùng tôi vẫn chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả.”
Nisha nắm lấy.
“Chẹp, tôi cũng cảm thấy vậy.”
“Tên của anh là gì?”
Nisha hỏi trong lúc đứng dậy.
“Tôi xuất thân là một kẻ mồ côi nên không có tên. Nhưng mọi người xung quanh gọi tôi là Raptor. Còn Nisha thích gọi sao thì gọi.”
“Vậy thì...” Nisha đắn đo một lúc rồi quyết định: “Sư phụ!”
Raptor bất giác giật mình trước lời gọi kèm nụ cười tươi rói của Nisha. Một cảm giác vui sướng dấy lên trong lòng anh.
“Em thật sự muốn gọi như thế sao...?”
“Ờ, nãy anh còn tự tin ‘lên lớp’ tôi kia mà, giờ sao rụt rè vậy? Từ giờ mong anh quan tâm giúp đỡ nhé, Sư phụ!”
“Hừm, vậy sao? Cảnh báo trước là tôi hà khắc lắm à nghen!”
“Làm sao mà hà khắc bằng ở đây được?”
“Nói được lắm.”
Sau đó, Raptor và Nisha vừa cười nói, vừa rời khỏi khu ổ chuột, tiến đến quán trọ.
Danh sách chương