Satou đây. Thời còn đi học, tôi đọc gần như mọi thể loại sách, nhưng tôi luôn đoán sai thủ phạm trong mấy quyển tiểu thuyết trinh thám. Tôi và Conan, chúng tôi không giống nhau.[note47316]

“Lần sau lại đến nhé, cậu chủ.”

“Vâng, sẽ ghé.”

Bên ngoài một nhà thổ, tôi trả lời theo kiểu xã giao trước lời mời đầy thương mại của người phụ nữ gợi cảm rồi lẫn khuất vào đường phố đêm.

Sau khi đưa Arisa và Lulu đi ngủ, tôi lần mò đến thành tây để tìm một vài loại thuốc giảm đau và bất ngờ đụng phải mấy tay thương nhân mà tôi đã cứu trong mê cung lúc trước; họ đãi tôi vài loại nước có cồn và tôi mời họ đi tăng cuối tại nhà thổ mà họ yêu thích.

Hết chuyện này đến chuyên khác, cuối cùng tôi lại nhận được vài kĩ năng như “Quyến rũ”, “Tâm sự hai người”, “Kĩ thuật làm tình” và “Mát xa Thái” [note47317]. Tôi cũng nhận được vài danh hiệu nhưng tôi sẽ để phần còn lại cho Fristi hỗ trợ.

Mấy tay thương nhân lúc đến đã uống kha khá, nên giờ chắc họ đang lên thiên đường cùng với “bạn đồng hành” của mình rồi.

Chà, chơi thì vui thật nhưng nếu về nhà luôn kiểu này thì thế nào ai đó (người mà ai cũng biết là ai) cũng sẽ đánh hơi ra mùi nước hoa trên người tôi thôi.

Rời khỏi nhà thổ, tôi đi dọc theo con hẻm ra tới lộ Tây. Ở đó tôi tìm thấy một cô gái trẻ với cây trượng ngắn, dường như là một vị chú sư đang dùng ma pháp sinh hoạt cho mấy cô gái bán hoa, vì vậy tôi để cô ấy làm cho tôi luôn một suất. Ban đêm phí hơi cao hơn một chút, nhưng mà cảm giác khoan khoái sau đó đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

Khu vực này gần với khu của dân lao động ở phía bắc nên tôi định bắt xe ngựa trở về. Xui thay, không còn chiếc nào vào giờ này, ngoại trừ một chiếc đã được người ta đặt trước.

Ôi chà, chắc tôi lại phải đi bộ về rồi.

Giống với trục đường chính, lộ Tây cũng có dãy đèn đường làm bằng gỗ. Thay vì dùng bóng đèn, chúng phát sáng nhờ một chú thuật trong ma pháp sinh hoạt gọi là thắp đèn, được thi triển bởi chú sư mà thành tây thuê.

Những ngọn đèn ma thuật này hoạt động được khoảng hai giờ, nên một đêm sẽ được ra ra làm ba “khoảng đêm” – đầu, giữa và cuối.

Vào khoảng cuối, đèn chỉ được thắp sáng một nửa theo kiểu xen kẽ.

Lúc này là vào khoảng giữa, nên toàn bộ số đèn đều sáng, nhưng nếu so với mấy khu thương mại ở Nhật thì vẫn còn quá tối. Ánh sáng của chúng chỉ như mấy cái đèn lồng giấy có đèn cầy bên trong thôi.

Bên dưới ánh đèn, mấy cô gái bán hoa ăn mặc hở hang đang kiếm khách.

Tôi thấy nhẹ người khi không ai trong đó là vị thành niên, nhưng chỉ một tiền đồng cho cả đêm thì đúng là rẻ mạt.

Đêm nay tôi chơi đủ rồi nên không còn nhu cầu để đáp ứng lời mời gọi của họ. Bên cạnh đó, màn hình AR ngay phía trên đầu họ hiển thị một đoạn thông tin là Tình trang bệnh tật: Mắc bệnh/ Hoa liễu (Ủ bệnh), bởi vậy tôi chắc chắn là không ham.

Vài người thậm chí là Tình trang bệnh tật: Mắc bệnh/ Hoa liễu (Phát bệnh). …

Thấy chưa, biện pháp bảo vệ là rất cần thiết.

Trên đường về nhà trọ, tôi tìm thấy một hiệu thuốc và đã mua thuốc đau đầu cho Lulu.

Giá cả mắc gấp mười lần giá chợ, nhưng tôi đã mặc cả với tên dược sĩ, hắn ta cố gài cho tôi loại có dược hiệu yếu do quá hạn lâu ngày; chỉ khi tôi bốc phốt hắn mới đàng hoàng đưa ra hàng thật giá chuẩn.

Khi tôi đang nhớ mong về nước Nhật và mấy cái bảng giá trực quan, tôi phát hiện mình đã nhận được kĩ năng “Thẩm định” lúc nào không hay.

Là cái tuỳ chọn trên màn hình AR đã thẩm định mọi thứ chứ không phải tôi…

Nhưng chắc là nó sẽ hữu ích nên tôi đã thêm vài điểm kĩ năng vào vậy.

Lúc tôi đang đi bộ về thời gian chắc đã trôi vào khoảng cuối, bởi vì lúc này chỉ còn một nửa số đèn còn sáng.

Giữa đường phố nhộn nhịp, tôi nghĩ mình nghe được tiếng vỗ cánh nên đã nhìn lên bầu trời.

Tôi không kịp nhìn thấy sinh vật đó, nhưng tôi có thể xác đinh được nó nhờ một chiếc lông vũ đang rơi xuống bằng kĩ năng giám định. Theo như kĩ năng mới của tôi báo, nó là một loài chim gọi là cú bóng đêm.

Không ngạc nhiên khi nó có thể bay vào ban đêm.

Tôi giữ chiếc lông xinh đẹp lộng lẫy dưới ánh đèn đường, rồi giấu nó vào Kho lưu trữ nhờ sự yểm hộ của màn đêm, tôi định đưa nó cho Pochi và Tama như một món quà nhỏ.

Trời càng về khuya, người trên đường càng vắng.

Tôi không biết là do hoàn cảnh lúc này hay là nhờ ơn kĩ năng “Tai thính”, nhưng dù là gì thì tôi vẫn nghe được tiếng kim loại va chạm.

Khi tôi dừng lại và căng tai ra, tôi nghe được có người đang chiến đấu ở con phố kế bên.

Tôi chắc chắn không phải là một kẻ hay lo chuyện bao đồng, nhưng tôi chắc mình sẽ cảm thấy ray rứt nếu hôm sau nghe được tin có người bị giết.

Nếu đó là cuộc tranh cãi của mấy tay bợm rươu, tôi sẽ bơ nó đi, nhưng nếu đó là một vụ cướp hay thứ gì đó tương tự, tôi sẽ không ngại ngần đi đường quyền với tên trông giống kẻ xấu.

Với quyết tâm đó, tôi bước vào con hẻm tối đen. Tôi khá chắc kèo khu này là khu mà buổi sáng tôi đi coi nhà. Tầng hầm là nơi ẩn nấp của một bang hội tội phạm, vậy chắc là nội bộ lục đục nên đánh nhau hở?

Ánh trăng chiếu rọi xuống con hẻm nhỏ.

Nheo mắt lại, tôi thấy được một đứa nhóc thấp bé đang bị vây bởi mấy thân hình doạ người trong bóng tối.

Lúc này tôi mới nhớ rằng mình đã có kĩ năng “Nhìn đêm” từ trước, vì vậy tôi lập tức thêm điểm và kích hoạt nó.

Như thể tôi đang tăng cài đặt độ sáng cho cả con hẻm tối, người và vật đều dần hiện lên rõ nét.

Kiểu giống như dùng thiết bị nhìn đêm gọi là ống nhòm Starlight vậy.

Không có ai xung quanh đây cả. Tôi đẩy ngã khúc cây đang dựa vào tường tạo ra một tiếng động lớn.

Sẽ thật tuyệt nếu nhiêu đó có thể làm chúng bỏ chạy, nhưng thay vào đó, hai trong số mấy thân hình đang vây đứa trẻ lại lướt về phía tôi.

Chúng là…những bóng đen.

Khi mấy thứ đó đến gần, chỉ thấy mơ hồ và chúng có hình người. Một bảng AR lơ lửng trên đầu chúng cho tôi biết thêm nhiều thông tin hơn.

Chúng gọi là kẻ săn đuổi bóng tối, quái vật cấp 11. Chỉ cần nhìn qua liền biết tấn công vật lý là vô hiệu với chúng.

Tôi không biết là chúng chui qua kết giới vào thành hay là bò ra từ mê cung, nhưng tôi sẽ không nương tay với lũ quái vật, nên việc xử chúng là không có vấn đề.

Tôi lấy ra cây súng ma thuật từ Kho lưu trữ, chĩa vào một trong số đó rồi bóp cò.

Tôi bắn liên tục mấy phát, phòng trường hợp kẻ địch né tránh, nhưng có vẻ do nó phản ứng quá chậm hoặc là quá tự tin và đặc tính cơ thể mình, nên nó không thể né được mấy viên đạn tôi bắn ra. Bóng đen tan biến lập tức, một cái lõi màu đỏ rơi trên mặt đất.

Nhưng khi tôi hạ được con đầu tiên, con thứ hai đã tiến đến quá gần.

Nó vung lưỡi đao màu đen theo hướng từ trên xuống về phía tôi. Lưỡi đao có vẻ cũng hoàn toàn là bóng, bởi vậy tôi không thể nhìn thấy rõ nó từ đằng trước.

Tôi lách qua một bên, làm đúng theo bản năng của kĩ năng “Né tránh” mách bảo.

Tôi nghe được tiếng lưỡi đao cắt ngang khúc cây sau lưng mình.

Trong quá trình giằng co, tôi và nó đổi chổ cho nhau. Điều này giúp tôi có thể nhìn thấy mặt cắt trơn bóng của khúc cây chỗ tôi đứng vừa nãy.

Nếu có thể, tôi không muốn mình bị cắt kiểu đó đâu. Vết thương nhỏ sẽ tự lành nhanh chóng nhờ kĩ năng “Tự hồi phục”, nhưng tôi không chắc nếu như mình bị cắt cụt chi.

Tôi sửa sang lại khẩu súng để đánh bại nó trước khi nó xoay người. …

Gì kia?!

Bóng đen đã ra chiêu mà không một con người nào có thể làm được, nó vặn ngược cánh tay về phía sau rồi tiếp tục tấn công tôi bằng lưỡi đao.

Tôi xém tí nữa thì ăn dao.

Trong khi đang ngã xuống đất để tránh, tôi đã ngắm súng ma thuật vào bóng đen và thổi nó bay màu bằng ba phát liên thanh.

Phù! Trong phút chốc, tôi đã quên mất đối thủ của mình vốn không phải là người…

Tôi vỗ mạnh vào hai bên má để khiến bản thân tỉnh táo lại.

Nếu tôi không nhanh chóng giúp đứa trẻ đó, lũ bóng có thể sẽ giết chết cậu ta.

Thỉnh thoảng tôi thấy được ánh chớp đỏ xuất hiện từ vũ khí dạng rìu trên tay cậu ta, dường như cậu ta đang cố không cho ba con quái còn lại tiếp cận.

Cậu nhóc dùng vũ khí rất thuần thục, nhưng cậu ta không thể di chuyển linh hoạt vì cố bảo vệ thứ gì đó sau lưng.

Cậu ta có vẻ đã nhận vài vết thương từ lưỡi đao của lũ bóng, thứ có thể uốn éo uyển chuyển như một sợi roi.

Tôi nhắm cây súng ma thuật vào hai con không đứng trước mặt cậu nhóc. Lần này, tôi để ở mức hoả lực tối đa nên một phát là chết ngay con bóng đầu tiên.

Tuy nhiên, vì để hoả lực tối đa nên độ trễ giữa hai lần bắn sẽ kéo dài.

Kết quả là, kế hoạch xử lí mọi việc từ xa của tôi đổ sông đổ biển.

Một bóng đen khác đã phát hiện ra tôi và tiến đên. Tôi cố bắn hạ nó nhưng khi đến gần, nó bỗng tách ra thành mấy mũi tên tối đen và bắn về phía tôi.

Không có chỗ để né tránh trong con hẻm nhỏ hẹp này.

Hoặc ít nhất theo phương ngang là vậy.

Tôi đạp manh vào tường và bay thẳng lên không trung.

Mấy mũi tên cũng đổi hướng và đuổi theo tôi nhưng tôi liên tiếp nhảy qua lại giữa mấy bức tường.

Đây là kiểu di chuyển dễ gây chóng mặt, nhưng nhờ vào kĩ năng “Tính cơ động không gian” mà tai trong của tôi không thấy khó chịu.

Khi mấy mũi tên hợp lại thành hình người, tôi chớp lấy thời cơ và cho nó một phát súng.

Một tiếng động nặng nề vang lên trong con hẻm vắng. …

Mẹ nó.

Việc mất máu có lẽ đã làm chậm cậu nhóc khá nhiều khiến cậu không thể tranh đi hoàn toàn dòn tấn công của bóng đen, lúc này cậu ta đã đổ gục vào bức tường đá.

Tôi nhanh cóng kiểm tra HP cậu ta… May quá. Cậu ta còn sống.

Có vẻ bóng đen đã biến thành hắc cầu để tấn công cậu ta. Cậu ta có thể tránh hết mấy đòn roi nên nó buộc phải biến thành thứ gì đó trực tiếp hơn.

Có một vết nứt giữa quả cầu, tôi thấy phần cán chiếc rìu của cậu nhóc đã đâm vào đó. Nhưng tôi nghĩ tấn công vật lý phải vô hiệu chứ - Ồ, chắc đó là một vũ khí ma thuật.

Tôi phóng người bay về phía trước để lại một lỗ thủng trên mặt đất, lướt đi và thu dần khoảng cách như mấy nhân vật trong trò chơi đối kháng.

Tôi đến phía trước, cách bóng đen ba bước, đạp vào phần đuôi cây rìu để nó cắm sâu hơn vào lõi của bóng đen.

Tôi hơi cảm thấy có thứ gì đó vỡ vụn truyền đến chân, và bóng đen biến mất, mảnh vỡ từ lõi của nó rơi xuống đất. Bỏ qua mấy mảnh vỡ, tôi chỉ nhặt lại chiếc rìu ma thuật.

Điều quan trong nhất lúc này là kiểm tra tình trạng cậu nhóc.

Cậu ta ngồi dựa vào tường, mềm oặt như một con rối đứt dây.

…Không, theo thông tin từ AR, anh ta hoàn toàn không phải trẻ con.

Tôi lao đến bên cạnh, kéo mũ trùm đầu xuống để kiểm tra gương mặt anh ta—và nếu như phải đã biết trước, có lẽ tôi đã hét lên rồi.

Ẩn giấu dưới chiếc mũ đỏ chính là một gương mặt chuột đầy lông lá. Bỏ qua các đặc tính động vật, vẻ ngoài trông anh ta có vẻ là kiểu người xa cách.

Anh ta là một kỵ binh người chuột xám. Có lẽ nội tạng đã bị tổn thương, vì anh ấy đã ho ra chất dịch màu đỏ sậm. Vì tình trạng Bị thương nghiêm trọng [Tổn thương nội tạng], HP của anh ta cũng đang giảm dần.

“…Ngưi là ai?”

Anh người chuột mắt mở hờ, tra hỏi tôi bằng một khàn khàn khó nghe.

“Gừ, ngưi là tai say của hắng, đún chứ?”

“Tôi không cùng bọn với chúng.”

Tôi không biết anh ta nhắc đến ai nhưng phủ định ngay lập tức. Hẳn là anh ta nói đến người sai khiến lũ bóng.

Ra-đa của tôi báo rằng còn một thứ khác trong gói đồ mà anh ta bảo vệ. Dù nó là sinh vật gì thì chắc cũng bất tỉnh rồi, bởi vì nó thậm chí còn không nhúc nhích.

Khi tôi đang nói chuyện với anh người chuột, tôi xem thông tin trên màn hình AR và rất bất ngờ về nội dung đó.

“A…tui xong. X-xin hãi châm sốc cong túa.”

“Được rồi. Tôi hứa.”

Chắc là yên tâm với lời hứa nhanh miệng của tôi, anh người chuột liền bất tỉnh.

Tất nhiên, có một lý do để tôi hứa như vậy. Tôi có một linh cảm tốt về người mà anh ta gọi là công chúa— hay “cong túa” như cách anh ta phát âm.

Giờ là lúc hành động rồi. HP của anh ta vẫn đang chầm chậm hạ xuống.

Tôi lấy ra một miếng vải từ Kho lưu trữ để cầm máu mấy vết thương bên ngoài cho anh ta.

> Nhận được kĩ năng: “Cấp cứu”

> Nhận được danh hiệu: Thầy lang

Tôi nhận được kĩ năng dễ dàng như mọi khi, vì vậy tôi nhanh chóng thêm điểm và kích hoạt nó, sau đó làm lại việc cấp cứu.

Mùi của máu cộng với mùi cơ thể của anh người chuột khiến tôi phải nhăn mũi khi làm việc.

Ngon, HP của anh ta đã ngừng giảm rồi.

Từ Kho lưu trữ, tôi lấy ra một chiếc áo choàng có mũ màu đen dễ lẫn vào màn đêm rồi mặc vào.

Kéo mũ trùm qua khỏi mắt, tôi dùng một chiếc khăn quấn quanh miệng. Để cho chắc, tôi để tên trống trong mục xã hội.

Giờ thì thân phận của tôi đã bị giấu đi.

Tôi không dùng mặt nạ bạc vì sẽ phản chiếu ánh trăng, quá nổi bật.

Tôi nâng anh người chuột và công chúa lên giữ họ ngang ngực, rồi đạp mạnh vào tường để nhảy lên nóc nhà. Tôi nhảy qua các nóc nhà như một tên siêu trộm, cuối cùng tôi cũng đến được tiệm vạn năng.

Tôi gõ mạnh vào cửa sau.

Không may, khi kiểm tra bản đồ, tôi thấy cả quản lý và cô Nadi có tình trạng Đang ngủ trong phần trạng thái.

Có vẻ họ sống ở tầng hai trong hai phòng riêng. Vậy chắc họ không phải một cặp rồi.

Tôi không muốn gây ra âm thanh quá lớn dẫn tới chú ý của lính canh, vì vậy tôi lấy một sợi kẽm từ Kho lưu trữ để mở khoá. Kĩ năng “Mở hộp báu” chắc là làm được việc này.

> Nhận được kĩ năng : “Mở khoá”

> Nhận được danh hiệu : Thợ bẻ khoá

Tôi bước vào trong và đặt họ trên chiếc sô pha hơi cứng ở khu tiếp khách.

Chiếc mũ giáp của anh người chuột đập vào khung gỗ của ghế tạo nên một âm thanh khô khốc.

Ồ, quản lý dường như đã chú ý rồi.

Trạng thái của anh ta chuyển từ Đang ngủ sang Không. Anh ta di chuyển âm thầm, hẳn là đi đánh thức Nadi.

“S-sếp? …Anh đến để cưỡng đoạt em sao?”

“Không.”

Kĩ năng “Tai thính” để tôi nghe được tình huống ở tầng trên. Thật lạ khi nghe tiếng của Nadi đầy mong chờ.

Với Nadi theo sau, quản lý dẫn đầu bước xuống cầu thang. Tôi không muốn anh ta lầm tưởng tôi là một tên đột nhập đáng nghi rồi tấn công, nên tôi đã lên tiếng trước.

“Chào. Xin lỗi vì đã làm phiền. Nadi, là tôi, Satou.”

“Cái gì? Cậu Satou?! Cậu cần gì vào giờ này?”

Giọng của Nadi đầy nghi hoặc. Tôi nghĩ mình không trách cô ấy được.

“Tôi đưa một người quen của quản lý đến. Anh ta bị thương nặng nên tôi hi vọng hai người có thể chữa cho anh ta ngay…”

“Người quen?”

Nghe rằng một người quen của mình bị thương, quản lý và Nadi bước ra từ bóng tối chỗ cầu thang.

“▮ ▮ ▮ ▮… Ma Quang!”

Quản lý vẫy chiếc trượng dài của anh ta rồi thi triển một chú thuật. Nó sáng lên như một bóng đèn LED.

“Một người chuột? Dựa theo chiếc mũ đó, đây hẳn là kỵ binh chuột nón đỏ nổi tiếng đang bị truy nã…”

“Không quen.”

Nadi nhận ra trang bị của anh người chuột còn quản lý thì nghi ngờ lên tiếng. Tôi buộc phải đính chính với anh ta.

“Quản lý, người quen của anh đang được bọc trong vải ở đây. Người đội mũ đỏ gọi cô ấy là ‘công chúa.’”

“Một công chúa người chuột? Theo tôi được biết, chỉ có hai chức vị danh dự trong tộc người chuột là tộc trưởng và chiến binh…”

Vậy người chuột là bộ tộc chiến binh à? Nadi thông thái đến bất ngờ đấy.

Tôi tháo bỏ tấm vải để họ thấy thứ bên trong.

“…Mia.”

Giống như tôi nghĩ, “công chúa” mà anh người chuột bảo vệ đúng là người quen của quản lý.

Nadi đã hét lên trong ngạc nhiên khi thấy người trong tấm vải. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy.

Bởi vì “công chúa” trong tấm vải là một cô gái nhỏ với làn da trắng, tóc màu lam lục nhạt và một đôi tai nhọn.

“Đó không phải một người tộc tiên sao?!” Nadi kêu lên.

Cô ấy đúng rồi—và vì cô nàng kia là tiên nên tôi đưa cô ấy đến cho quản lý, một tiên khác trong thành.

Hai người thậm chí có cùng một họ Bolenan.

Tiếng kêu của Nadi dường như đã đánh thức công chúa Mia, người đang khẽ mở mắt. Cô ấy quan sát hết thảy xung quanh.

Đột nhiên, cô ấy nhìn chằm chằm về phía tôi nhưng đôi mắt không hề tập trung rồi lẩm bẩm một từ đẹp…sau đó lại hôn mê.

Ý cô ấy là cái gì đẹp? Tôi hơi bị tò mò đó, nhưng bây giờ hẳn là lo cho anh người chuột sắp chết kia mới đúng.

“Vậy, chúng ta nên làm gì với tên đội nón đỏ này? Đưa anh ta cho lính canh sao?”

“Hộ vệ.”

“Hừm… Vì anh ta là hộ vệ của công chúa Mia, sếp không muốn giao anh ta ra.”

“Không phải ‘công chúa’”

“Và dường như, cô Mia không phải công chúa.”

Nadi giải nghĩa cho mấy lời ngắn gọn hơi quá của quản lý .

Phía sau lưng, tôi nghe được tiếng ho trầm trọng.

“Quan trọng hơn, tôi nghĩ anh ta sẽ chết nếu không được chữa trị sớm.”

“Hm.”

Nadi liền hành động. “Trông tệ quá. Tôi sẽ đi gọi Horn, một cựu linh mục sống ở hẻm sau. Ông ấy thường hay chữa trị cho người khác bất kể họ là ai. Trông như cậu đã sớm cầm máu rồi nhỉ, vậy thì nhờ sếp giữ đường hô hấp anh ta thông thoáng bằng ma pháp nhé. Chúng ta nên cởi cái mũ đỏ chói mắt này rồi giấu nó ở đâu đi.”

Chộp lấy cái áo choàng đang treo trên tường, khoác lên bên ngoài bộ đồ ngủ, Nadi bước ra ngoài.

“Ra ngoài ban đêm nguy hiểm lắm. Để tôi đi với cô.”

Sau khi quản lý bắt đầu niệm chú, tôi đi theo sau Nadi.



Sáng sớm hôm sau, Arisa lại bắt đầu làm tình làm tội tôi.

“Khai thiệt đi! Sao anh lại đi nhà thổ trong khi đã có em?! Em không hiểu sao anh lại không thích có một cô gái xinh đẹp như em luôn sẵn sàng phục vụ chứ!”

“Bình tĩnh nào.”

Tôi không muốn đem một bé gái độ tuổi tiểu học xem như đối tượng ham muốn đâu.

Arisa đang nhiệt tình cởi bỏ bộ đồ ngủ, bởi vậy tôi lấy cái áo choàng của mình trên giường rồi che cho cô ấy.

“Ấu, mùi trai tơ…”

Cái con dâm đãng chết tiệt này…

Arisa đang hít lấy hít để áo choàng của tôi bỗng la lên, “Sao lại có mùi thú!” rồi vứt nó một bên. “Đừng nói với em là anh thích lông lá?” cô ấy cáo buộc.

Ý gì đây?

Tôi hiểu những gì cô ấy nói nhưng gì cũng vừa vừa phải phải thôi.

“Tôi đã cứu một người thú sắp chết khi đang trên đường về nhà từ chỗ mua thuốc cho Lulu.”

Tôi nhấn mạnh phần “thuốc cho Lulu” để đánh lạc hướng cô ấy.

“Ồ? Là phụ nữ?”

“Không. Là một ông già cô độc.”

“Vậy là đam mỹ sao? Em hiểu rồi! Giống như cảnh trong Dora x Hebi khi ông già tai hổ lực lưỡng đẩy ngã một cậu trai trẻ tai thỏ! Chắc mị chớt!”

“Ngưng xàm rồi mặc đồ vào đi. Đó là lệnh.”

Tôi hoàn toàn không hứng thú với mấy cái chuyện đam mỹ này.

Tiếng ồn dường như đã đánh thức Lulu. Cô ấy vẫn còn hơi tiều tuỵ.

“Em thấy sao rồi?”

“Đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, cảm ơn anh.”

“Anh có mua thuốc cho em để uống khi cảm thấy cơn đau tệ hơn.”

Tôi đưa Lulu túi thuốc giảm đau mua hôm qua và lặp lại mấy chú ý sử dụng thuốc mà tôi được dặn ở hiệu thuốc. Kì lạ là thuốc này uống tốt nhất trước hoặc giữa bữa ăn.

“À, đúng. Arisa.”

“Sao anh?”

Khi tôi mở thuốc cho Lulu và đưa ly nước, tôi nói lại thông tin về mê cung mà hôm qua tôi quên.

“Ây, vậy dân thường không được vào mê cung ở Thánh Long thành hả anh?”

“Ừm, bây giờ dường như là không được.”

Tôi đang cố an ủi Arisa khi thấy cô ấy đờ đẫn ngồi trên giường.

“Chủ nhân, bộ anh muốn định cư luôn ở đây hả?”

“Không đâu, du ngoạn ở đây xong, tôi muốn xuôi nam đi Vương Đô.”

“Du ngoạn?!”

Tôi đã đi xong hành trình ở Thánh Long thành, nhưng tôi phải giữ lời hứa đi cùng với Zena tới nhà hàng phía bên kia nội thành.

Sau đó, tôi dự định xuôi nam tới Vương Đô và Mê Cung thành Celivera, nơi mấy cô người thú có thể sống cuộc sống bình thường.

Nguyên nhân tôi chọn Vương Đô là điểm đến kế tiếp vì nơi đó nổi tiếng có con sông và cảnh đêm rất đẹp.

“Ố, ồ, vậy thì…”

Arisa hào hứng tiền lại gần.

“Vậy sau Vương Đô, em muốn đi Mê Cung thành!”

“Được, tôi cũng muốn được thấy nó.”

“Thiệt hôn?! Hứa rồi nhe!”

Arisa chìa ngón tay út của mình ra, vì vậy tôi đã nghéo tay với cô ấy. Cô ấy cười khúc khích khi nhìn hai ngón tay của chúng tôi liên kết với nhau.

Arisa đi theo sau tôi tiến vào chuồng ngựa gặp mấy cô người thú để ăn sáng.

Tôi cũng nói với họ về dự định đi Vương Đô và Mê Cung thành.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, một mình tôi đi tới tiệm vạn năng.

“Xin chào. Họ thế nào rồi?”

“Cả hai đều đang ngủ.”

Nadi trông có vẻ mệt mỏi khi trả lời tôi.

Cựu linh mục Horn đã chữa cho anh người chuột mũ đỏ, nhưng ông ấy chỉ có thể sử dụng thánh ma pháp cấp thấp nên anh người chuột vẫn chưa thể hổi phục hoàn toàn.

Máu đã ngừng chảy, nhưng dường như tổn thương nội tạng của anh ta chi chữa được hoàn toàn với thánh ma pháp cấp trung hoặc cao hơn mà thôi.

Hở? Chờ đã, tôi nhớ quản lý có “Ma pháp cơ bản” và “Ma pháp sâm lâm”—anh ta không dùng nó chữa trị được sao?

Vì tò mò, tôi đã hỏi Nadi.

“Ma pháp của sếp không thích hợp để chữa trị. Anh ấy nói rằng mình cùng lắm là có thể khử trùng và cầm máu.”

Nghĩ cũng đúng nếu quản lý có thể chữa trị, chúng tôi đã không cần mời cựu linh mục Horn lúc đầu làm gì.

“Cô không thể dùng thuốc ma thuật sao?”

“Thuốc ma thuật cấp trung trị được đó, nhưng quá mắc, chúng tôi mua không nổi.”

Tôi đã cho hết số thuốc ma thuật mình lấy được trong mê cung để giúp người bị thương, bởi vậy giờ tôi rỗng túi.

Tôi không ngại cho họ mượn tiền mua, nhưng như vậy khiến tôi trở thành người lo chuyện bao đồng.

Nadi dường như hiểu lầm sự im lặng của tôi.

“Đừng lo về vụ thuốc” cô ấy nói, và cố an ủi tôi. “Sếp đã dàn xếp với một người quen. Ngay khi chúng ta gom đủ nguyên liệu, anh ta sẽ làm giúp chúng ta với giá rẻ.”

Dường như quản lý đã rời đi từ sáng sớm để đi tới khu rừng ở ngọn núi cách đây khá xa để tìm nguyên liệu.

Chắc là quản lý sẽ chăm sóc cho anh người chuột, kế tiếp tôi hỏi về Mia.

“Công chúa dường như không có vết thương nào sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”

“Mia bé bỏng không bị thương, nhưng cô ấy kiệt quệ quá độ. Sếp nói cô ấy có mọi triệu chứng của người thiếu ma lực trong thời gian dài.”

Thiếu hụt ma lực sao… Tôi ước có thể chuyển một ít từ lượng MP dư thừa của mình cho cô ấy. Nhưng thứ gì khiến cô ấy suy yếu nhiều đến như vậy?

“Dễ dàng để chữa mấy triệu chứng đó với Thuyên chuyển ma lực từ Ma pháp cơ bản hoặc Hồi thể lực từ Ma pháp sâm lâm của sếp, nhưng…”

Nadi giải thích rằng, kể cả có dùng ma pháp hổi phục MP hay thể lực cho cô ấy, nó vẫn sẽ thất thoát như một bình nước đầy lỗ thủng. Dù là quản lý với kinh nghiệm sống nhiều năm và Nadi với hiểu biết sâu rộng, họ cũng không tìm ra nguyên nhân tại sao.

Tôi dừng bản đồ để xem trạng thái của Mia.

Cô ấy đã 130 tuổi. Nữ. Cấp độ 7. Cô ấy có 2 kĩ năng—“Thuỷ ma pháp” với “Bắn cung”—và một thiên phú, Tinh linh thị. Những danh hiệu của cô ấy là Chủ nhân Chiếc Nôi và Đứa trẻ của rừng Bolenan.

Dựa vào mấy từ như đứa trẻ hay chiếc nôi trong danh hiệu, có vẻ con số 130 vẫn rất trẻ đối với tộc tiên. Vẻ ngoài của cô ấy, nằm giữa tiểu học và trung học cơ sở, đã phản ánh điều đó.

Mia chỉ là biệt danh, tên thật của cô ấy là Misanaria Bolenan.

Tôi đã trông đợi mấy cái biệt danh như Misa hay Ria, nhưng tôi đoán Mia sẽ hợp hơn với tộc tiên.

Trạng thái của cô ấy không hề có mấy dạng như lời nguyền hay bênh tật gì, và cũng không có gì lạ trong mấy danh hiệu. Không lẽ Chủ nhân Chiếc Nôi có nghĩa cô ấy phải nằm liệt giường sao, chắc không phải đâu.

Theo những gì tôi thấy, cô ấy chưa hồi phục được 10% thể lực, nhưng thanh ma lực đang đầy dần theo kiểu chậm mà chắc.

Chẳng lẽ biện pháp của quản lý đã có hiệu quả?

Tôi muốn tham khảo ý kiến của Nadi, nhưng tôi không giải thích được làm sao tôi biết. Có lẽ tôi nên gợi ý để cô ấy tự nhận ra vậy.

“Có cách hữu ích nào khác ngoài ma pháp chữa trị không?”

“Một bình thuốc hồi phục ma lực có thể chữa khỏi cho Mia, nhưng một lần nữa, chúng quá mắc” cô ấy còn nói thêm. “Ở đây ai cũng nghèo.” nụ cười cô ấy cứng đờ.

“Tôi chắc chắn nếu có thể đưa cô ấy đến một căn nguyên ma lực hay địa mạch cũng giúp cô ấy hồi phục, nhưng căn nguyên thích hợp quanh đây là trong lâu đài bá tước hoặc ở thung lũng Rồng.”

Tôi hiểu rồi… Một “căn nguyên” sao?

Tôi muốn hỏi cô ấy thêm về thuật ngữ này nhưng buộc phải dừng lại vì nghe được một tiếng động ở tầng.

Nó phát ra từ căn phòng Mia đang ngủ, vì vậy tôi kiểm tra bản đồ và thấy trạng thái cô ấy chuyển từ Ngất xỉu sang Không.

Nadi dường như không nghe thấy nên tôi cố gợi ý cho cô ấy.

“Tôi nghĩ mình vừa nghe được gì đó ở tầng trên. Có khi nào cô ấy đã tỉnh?”

“Wow, cậu Satou. Tai cậu thính như tộc tiên hay tộc tai thỏ nhỉ.”

Tai thỏ? Như…mấy cô bunny girl ấy hả?

Hình như chưa thấy xuất hiện trong Thánh Long thành, nhưng đó là thứ tôi muốn xem.

Nadi và đi lên cầu thang để căn phòng Mia đang ngủ.

Tôi đứng ở ngoài cửa và chờ Nadi gọi tôi vào vào trong.

“Mia, cô tỉnh chưa?”

“Ai?”

“Tôi là Nadi, nhân viên của tiệm này. Sếp tôi—quản lý—là Yusaratoya.”

“Yuya…?”

Giọng của Mia cũng non nớt phù hợp với ngoại hình của cô ấy. Nghe giống như một con cún con, hẳn là vì vô ấy vừa mới tỉnh.

“Ai ngoài kia?”

Mia dường như nhận ra tôi đang chờ bên ngoài.

Phải chăng là do trực giác mạnh mẽ? Không, chắc là cô ấy nghe được hai tiếng bước chân lên cầu thang.

“Đó là người đã cứu cô cùng với mũ đỏ bạn cô.”

“Mize?”

Mia thì thầm khi Nadi nói.

Cả hai người cô ấy và quản lý, tôi thắc mắc rằng liệu kiệm lời có phải là đặc điểm chủng tộc hay không.

“Mize là người chuột với mũ giáp đỏ phải không? Anh ta đã được chữa trị và giờ đang ngủ.”

“Mm.”

Chính xác hơn chúng tôi nên nói “hoàn thành việc cấp cứu anh ta” nhưng nếu nói sự thật chỉ làm cho Mia thêm lo lắng mà thôi.

Sau quảng gián đoạn, Nadi hoàn thành việc giới thiệu về tôi.

“À, người bên ngoài là cậu Satou.”

“…Satou.”

“Để cậu ta vào được chứ?”

“Mm.”

Nadi gọi và tôi bước vào phòng.

Tôi nghĩ đây là phòng ngủ của Nadi; nó tinh tế, trang nhã nhưng đồng thời cũng rất nữ tính.

Dù là tôi cảm thấy cây cảnh hơi bị nhiều.

“Satou?”

Tôi gật đầu và tự giới thiệu.

“Chào cô. Tôi là Satou, một người bán rong.”

Với đôi mắt ánh bạc và gương mặt dễ thương, cô ấy hệt như một con búp bê tình.

“Tinh linh giả?”

Tôi nghiêng đầu không hiểu trước câu hỏi đột ngột của Mia.

Tôi có thể sử dụng một chút hoả ma pháp, nhưng từ những gì tôi biết từ cuốn ma pháp nhập môn thì không liên quan gì tới tinh linh hết.

Tất nhiên, nếu có mấy cô như tinh linh nước gợi cảm như Undine hay tinh linh rừng rậm hở hang như Dryad, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu được gặp.

“Không, thật buồn khi tôi chưa thấy tinh linh nào cả.”

“Không thấy?”

Vẻ mặt Mia trở nên khó hiểu. Tôi hỏi Nadi có phải chúng là thứ tôi có thể nhìn thấy.

“Chỉ có người với thiên phú tinh linh thị mới có thể nhìn thấy,” cô ấy cho tôi biết.

Mia có tinh linh thị nhưng quản lý thì không, chắc là không phái tất cả tiên đều có thể nhìn thấy tinh linh.

Tôi giúp Nadi đưa cho Mia một ly nước.

“Cô muốn ăn gì không?”

“Mm.”



“Vậy tôi đi nấu một súp hay cháo gì đó nhé. Cậu có thể ở với Mia một lát được không?”

Nadi dường như cảm thấy có lỗi khi nhờ vả, nên tôi sẵn sàng đồng ý.

Khi hương thơm mộc mạc của cháo bay lên cầu thang, Mia và tôi đã nói chuyện được một lúc về tinh linh.

Dĩ nhiên là, không có người thông dịch đáng tin như Nadi, tôi không thể hiểu tường tận về tinh linh qua mấy từ ngắn ngủn của Mia.

Chắt lọc giữa mấy từ vô nghĩa như mềm mại hay lấp lánh, tôi tổng hợp được rằng tinh linh là những sinh linh “từ dòng chảy địa mạch” “kênh ma lực” và “có thuộc tính.”

Tôi cũng nhận được 2 kĩ năng từ cuộc trò chuyện, “Ngôn ngữ tộc tiên” và “Giải mã”, có vẻ đều là nhờ có Mia.

Tôi nhận được kĩ năng “Ngôn ngữ tộc tiên”

khi hỏi Mia “chào buổi sáng” nói thể nào trong tiếng tộc tiên. Tôi nghĩ nguyên nhân nhận được kĩ năng “Giải mã” chắc không cần nói.

Sau khi ăn cháo, Mia bắt đầu buồn ngủ.

“Xin lỗi vì đã làm phiền quá lâu. Tôi sẽ về nhà ngay.”

“Mrr.”

Tôi đứng lên từ chiếc ghế cạnh giường, nhưng Mia ngăn tôi lại bằng cách nắm lấy tay áo choàng của tôi.

“Đừng đi.” cô ấy yêu cầu trong lo lắng.

Chà, tôi nghĩ mình có thể ở lại đến khi cô ấy ngủ.



“Chữ này nghĩa là ghế, dúng chứ? Vậy là tôi có mười tấm rồi!”

“Whoa~!”

“Arisa, cậu chơi giỏi quá, nanodesu!”

“Tama, Pochi, đừng tốn thời gian ngồi đó ghen tị. Tập trung nào!”

“Cậu thông minh thiệt đó, Arisa.”

Tôi nghe được tiếng nói vui vẻ của mọi người từ một góc sân của nhà trọ Monzen. Giọng nói cuối cho tôi biết Yuni cũng đang chơi cùng đám trẻ.

Tôi không thấy họ khi bước vào sân, vì vậy tôi nhìn vào ra-đa và thấy họ tụ tập ở một góc khuất dưới bóng râm của hàng rào, đang chơi một trò chơi nào đó.

Cả đám ngồi thành vòng tròn xung quanh mấy tấm thẻ lật ngửa, giống như một trò chơi tập trung.

Ồ, chúng là mấy tấm thẻ tôi mua hôm qua.

Qưan sát một lúc, tôi nhận ra họ phải đoán ký tự úp đó đại diện cho từ vựng nào để có thể lấy được tấm thẻ đó.

Họ có thể xác nhận cậu trả lời bằng cách nhìn hình ở mặt sau, do đó cho dù đoán sai vẫn có thể học được trong lúc chơi.

“Trông vui đó.”

“Chủ nhân, nanodesu!”

“Tụi em học chữ~!”

Pochi và Tama phát hiện ra tôi và chạy đến.

“Anh nhìn nè, nanodesu!”

“Ba tấm~!”

Hai đứa khoe mấy tấm thẻ mà chúng lấy được, rõ rằng là hy vọng nhận được lời khen khi nhìn tôi. Không làm chúng thất vọng, tôi vỗ nhẹ đầu hai đứa. “Giỏi lắm”

Trong khi làm vậy, tôi nghĩ mình sẽ hỏi chúng mấy từ mà chúng học được.

“Tấm này là gì?”

“Là thịt!”

Không, nó là dê.

“Vậy còn tấm này?”

“Cũng là thịt.”

Sai rồi. Nó là thỏ.

Tôi nhìn qua Arisa, cô ấy chăc chắn biết họ sai.

“Hời…họ rất tự tin khi nói ‘thịt’, em không nỡ nói ra rằng họ sai” Arisa thú nhận với nụ cười gượng gạo.

Tôi sẽ dạy họ lại mấy từ đúng.

“Tụi em sai sao? Nó là dê, nhưng vẫn là thịt mà, nanodesu.”

“Hơ? Nó là thỏ, nhưng cũng là thịt~.”

Hai cô bé có vẻ khó hiểu.

“Vậy tấm này là chim mà không phải thịt chim à?”

Liza gia nhập vào cuộc trò chuyện, trông cô ấy rất ngạc nhiên. Nếu cô biết được loài động vật thì thêm “thịt” vô chi nữa?…là những gì tôi muốn nói, nhưng tôi không thể nói nên lời.

Tôi nghĩ đó là cảm giác mà Arisa đã trải qua.

Thay vào đó, cuối cùng tôi dạy chúng từng tấm thẻ từ vựng một.

“Từ thịt mình viết thế nào anh, nanodesu?”

“Như vầy.”

Không có tấm thẻ ‘thịt’, nên tôi thêm nó vào cách vẽ lên một tấm thẻ gỗ.

> Nhận được kĩ năng: “Hội hoạ”

> Nhận được kĩ năng: “Văn phong”

> Nhận được kĩ năng: “Trò chơi”

Chỉ vẽ một tấm thẻ từ vựng mang cho tôi một loạt kĩ năng.

Như một phần thưởng, việc dạy Pochi và Tama từ thịt đã giúp tôi có được kĩ năng “Giáo dục”. Cái này có vẻ hữu dựng nên tôi thêm điểm cho nó lên cấp tối đa.

Chắc là tôi nên làm một bản danh sách các hành động có thể nhận được kĩ năng và tạo một bộ lóc báo kĩ năng mới nhận được.

Trò chuyện với mấy cô gái trong khi đang làm mấy tấm thẻ, tôi ngạc nhiên khi biết Arisa không biết đọc hay viết tiếng Shiga.

“Vương quốc quê em là một nơi trọng nam khinh nữ kinh khủng. Không có ai dạy em học cả- Họ nói kể cả có là tiểu thư hoàng tộc cũng không cần biết chữ! Em đã lẻn vào lớp của mấy anh trai để học cách đọc viết ngôn ngữ chính thức nên em có thể đọc được sách ma pháp.”

Arisa thường hành động hư hỏng nhưng thực sự cô ấy là người từng trải.

“Vì vậy sẽ không lâu hơn ba ngày để em học những tấm thẻ từ vựng này, anh chờ xem!”

Như để chứng minh cho tuyên bố táo bạo của mình, cô ấy đã biết được 30 trong số 100 thẻ trong nguyên bộ.

“Tuyệt thật đó! Bí quyết của cậu là gì dạ?” Yuni vẫn chưa nhớ được tấm thẻ nào nên nhờ Arisa giúp đỡ.

“Tôi nhớ một nhóm các từ tương ứng với một hình ảnh. Sao cậu không thử nó với mấy từ mà cậu quan tâm?”

“Ôi, Yuni! Vậy ra em trốn ở đây!”

Có tiếng sột soạt trong hàng rào, và Martha xuất hiện. Tóc của cô ấy vướng vào mấy nhánh cây nên tôi giúp cô ấy gỡ ra.

Arisa nở lỗ mũi, và cô ấy lẩm bấm mấy thứ khó hiểu như “Chúng không phải mấy bụi Thuỵ Hương, nhưng chúng sẽ làm được!” Chắc lại là tình tiết nào đó trong mấy bộ truyện tranh cô ấy đọc ở kiếp trước.

Khi Martha xuất hiện, Yuni liền trở nên căng thẳng.

Tôi nghĩ cô bé vẫn đang trong giờ làm việc.

“Em xin lỗi, chị Martha.”

“Trời ạ, em thật là trẻ con. Đến đây nào, chị sẽ giúp em dọn chuồng ngựa và thay cỏ, nhưng chỉ đến giờ ăn trưa thôi.”

Martha mắng nhẹ Yuni, rồi xắn tay áo lên, sẵn sàng bù đắp cho lỗi lầm của cô bé giúp việc.

“Ơ, ưm…Em làm xong rồi.”

“Hả?”

Yuni lên tiếng xin lỗi rồi nhìn chằm chằm vào Martha với cặp mắt tròn vo vô tội.

“Pochi và Tama đã giúp em, chị thấy đó.”

Có vẻ con bé hoàn thành sớm công việc là nhờ vào cặp đôi giúp đỡ, đó là tại sao con bé lại chơi cùng với đám trẻ.

“Chúng em kiểu, ‘hây!’ và lấy nước lên từ giếng, nanodesu!”

“Và chúng em chăm sóc ngựa luôn~.”

Hai cô bé vừa giải thích kết hợp với diễn tả bằng cử chỉ để nói về việc mà chúng dã làm.

“Giỏi lắm” tôi khen chúng, và vuốt đầu cả hai. Tama rúc vào tay tôi một cách vui vẻ để đáp lại; Pochi thì đứng yên ngoại trừ cái đuôi của con bé, nó ngoắc rất mạnh, trông nó cứ như sắp rơi ra đến nơi.

Cuối cùng, sau khi cảnh báo Yuni rằng phải báo lên khi hoàn thành công việc, Martha gia nhập với tôi nhìn họ chơi thẻ bài.



“Chào đằng ấy! Mình là Arisa.”

“Mình là Pochi, nanodesu!”

“Tama~.”

Ba cô nhóc bắt đầu tự giới thiệu bản thân ngay khi cửa phòng của Mia mở ra.

Âm thanh mấy cô bé chạy lên cầu thang đã doạ sợ Mia, cô ấy kéo chăn trùm kín đầu và chỉ chừa một khe hở nhỏ để quan sát.

Khi tôi đề cập lúc ăn trưa rằng mình sẽ đến thăm không chỉ anh kỵ binh người chuột mà còn cả công chúa mà anh ta bảo vệ, cả hội đã nằng nặc đòi đi theo để gặp mặt cô ấy.

Tôi lo rằng Mia hẳn là sẽ cô đơn, chúng tôi cũng có thể để Nadi được nghĩ ngơi.

Tất nhiên, cả Liza và Lulu cũng đi theo mấy cô bé. Hai người họ đang giúp Nadi dưới lầu. Thuốc mà Lulu uống sáng nay dường như đã có hiệu quả; cô ấy có thể ăn trưa bình thường, và da dẻ cũng hồng hào hơn.

“M-Mia.”

Mia kéo chăn xuổng khỏi mắt và ngại ngùng giới thiệu bản thân bằng mấy từ ngắn ngủn như mọi khi.

Tôi không thể giấu được sự ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt bẽn lẽn của Mia.

Cặp mắt của cô ấy, tôi chắc chắn trước đây có màu bạc, giờ lại là màu xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp.

Chắc chắn cô ấy không hề bị thay bằng người khác, vậy hẳn là màu mắt thay đổi khi dùng tinh linh thị hở?

“Cái…?”

“Cậu ấy là công chúa, nanodesu!”

“Tóc cậu thật đẹp~!”

Arisa cũng đang nhìn chằm chằm gương mặt Mia trong kinh ngạc, mặc dù là vì nguyên nhân khác.

Cô ấy hiểu lầm y chang như Nadi.

“Không phải anh nói cô ấy là một công chúa chuột sao?!”

“Không, không hề. Tôi nói là một công chúa được bảo vệ bởi một người chuột, nhớ chứ?” Tôi đính chính lại với cô ấy. Tôi thừa nhận mình đã hơi lươn khi dùng mấy từ dễ gây hiểu lầm.

Tôi đoán Arisa không thể phát hiện Mia là tiên khi cô ấy trốn dưới chăn. Khác với tuỳ chọn trên màn hình AR của tôi, cô ấy cần nhìn thấy mục tiêu nới có thể giám định được.

Ảnh hưởng bởi tính mạnh dạn của Arisa, Pochi và Tama cũng nhanh chóng hoà hợp với Mia.

“Anh sẽ xuống dưới một chút. Chăm sóc Mia giúp anh.”

“Dơng.”

“Vâng, nanodesu!”

“Đã rõ~!”

“Mrr…”

Mấy đứa nhóc của tôi vui vẻ nghe lời, nhưng Mia lại có thái độ miễn cưỡng. Tay cô ấy thò ra từ dưới chăn và nắm chặt lấy tay áo của tôi, chỉ buông ra khi tôi khẳng định mình sẽ trở lại ngay.

Sao cô ta dính tôi như vậy chứ?

Ở tầng dưới, Nadi đưa thức ăn vào miệng với tốc độ nhanh đáng báo động.

“Cảm ơn nhiều lắm. Cả ngày nay tôi chỉ ăn chút cháo vào buổi sáng.”

Hoàn thành bữa ăn đơn giản với bánh mì đen và súp, Nadi ngồi đó hài lòng và hít thật sâu để thưởng thức hương thơm từ tách trà thảo mộc mà Lulu pha cho cô ấy.

“Trà thảo mộc” tên nghe thật oách, nhưng thật ra chỉ là nước nóng pha với mấy loại lá có mùi thơm mà thôi. Hương vị của nó không mạnh như bạc hà, nhưng dư vị lại vô cùng thanh mát. Giá cũng rất rẻ nữa, một túi đầy lá chỉ có giá đúng một xu.

“Cậu Satou, cậu là thương nhân, đúng chứ?”

Nhấp một ngụm trà, Nadi bắt đầu cuộc trò chuyện.

Ồ đúng rồi, tôi đoán đó là nhưng gì tôi nói với người khác. Hơi ngại vì từ lúc đến toà thành này tới giờ tôi chưa làm gì giống với thương nhân cả, vậy mà tôi vẫn dính với nghề nghiệp đó.

“Cậu có xe ngựa chưa?”

“Không… tôi từng có một con ngựa thồ, nhưng nó đã chạy mất trong vụ mưa thiên thạch cách đây ít lâu.” Tôi khá chắc rằng mình cũng từng nói như vậy với Iona.

“Ôi, thật khủng khiếp. Mà, nếu như không có vấn đề tài chính, sao cậu không mua một chiếc luôn đí?”

Cô ấy đột ngột đưa ra một lời đề nghị với vẻ quan tâm.

Theo lời của cô ấy, một người quen của quản lý là thương nhân đã về hưu, ông ta đang tìm người để bán cỗ xe ngựa của mình cùng với hai con ngựa kèm theo nó.

Khi tôi du ngoạn nơi này xong, tôi định sẽ đưa mấy cô người thú đến đâu đó mà họ có thể sống yên bình, vậy nên đây là một cơ hội tuyệt hảo…nhưng vẫn còn một vấn đề.

“Điều đó rất tuyệt, nhưng tôi không có kinh nghiệm đánh xe ngựa…” Tôi có một bằng lái xe loại thường nhưng chưa hề lái một phương tiện kiểu do ngựa kéo. Tôi đã cạn lời trong phút chốc, không biết nên từ chối hay hỏi thăm cô ấy giới thiệu một người có thể dạy tôi vài điều cơ bản về đánh xe.

Trong khoảng khắc đó, tôi nhận ra Lulu dường như có điều muốn nói, vì vậy tôi thay đổi chủ đề. “Lulu, nếu em có điều muốn nói, cứ tự nhiên đừng ngại.”

“Ừ-ừm, thực ra em từng đánh xe loại một ngựa trước đây…” Cô ấy mấp máy và cắn môi vài lần, nhưng cuối cùng cô ấy cũng cố thốt ra được rằng cô ấy có một số kinh nghiệm.

“Tốt lắm, vậy, anh nghĩ em có thể dạy anh đấy. Đã như vậy thì, Nadi, tôi nghĩ mình sẽ mua nó, nếu có thể.”

“Thật quyết đoán. Nhưng cậu không muốn biết nó giá bao nhiêu sao, cậu Satou?”

Ôi giời, tôi đã trở nên bành trướng vì số tiền vàng trong Kho lưu trữ.

Tôi liếc ra ngoài và thấy một chiếc xe ngựa đi ngang quảng trường, dừng kĩ năng “Ước lượng” đẻ kiểm tra giá cả. Một mẹo khá hay.

“Tôi tin cô, Nadi. Chỉ cần nó còn nằm trong ngân sách dự định, thì không vấn đè. Cô có thể giữ lại phần còn dư cho chính mình.”

Tôi đưa Nadi một túi đầy những đồng vàng, cố bắt chước biểu hiện của một thương nhân trong bộ phim cũ tôi từng xem.

Cái túi chứa số vàng gồm giá thị trường của chiếc xe cộng thêm hai tiền vàng đưa thêm, vì vậy chắc sẽ vẫn còn thừa lại nếu chúng tôi không bị lừa.

Nếu cuộc giao dịch đổ vỡ, kĩ năng “Đàm phán” và “Mặc cả” của tôi sẽ vào cuộc.

“Từ khi nào mà…”

Nadi có vẻ bối rối, nhưng cô ấy vẫn đếm tiền cẩn thận và đưa cho tôi một tờ biên lai tạm thời.

Tôi nghĩ màn biểu diễn của mình hơi non. Sẽ tự nhiên hơn nếu tôi đề xuất một khoản tiền và đưa cho cô ấy sau thay vì móc túi tiền từ Kho lưu trữ và đưa ra ngay lập tức.

Mà thôi, hối hận vậy đủ rồi. Lần sau cẩn thận hơn là được.



“Cùng luyện tập cắm trại trước khi lên đường nào!”

Theo đề nghị của Arisa, chúng tôi quyết đinh sẽ tổ chức một buổi luyện tập cắm trại ở khu đất trống thành tây.

Nadi đã được một người có thẩm quyền cho phép để chúng tôi dùng nơi đó. Bình thường cũng chẳng cần xin phép chi cho mệt, nhưng lần này chúng tôi có sử dụng lửa nên xin phép trước cho chắc.

Nơi này đầy cỏ và các loại cây dại khác, vì vậy tôi dùng một chiếc liềm mua từ cửa hàng kim khí gần đó và tim nơi luyện tập.

Tôi đã nhờ Arisa, Lulu, và Liza đi mua mấy thứ công cụ và vật dụng cần thiết.

“Cắt~ cỏ~?”

“Cứ để cho tụi em, nanodesu!”

Pochi và Tama vui vẻ bắt đầu cắt cỏ.

Tôi cùng làm với chúng, gom lại thành một đống cỏ đã cắt. Ở khu vực chúng tôi bắt bếp dã ngoại, tôi nhổ chúng tận gốc chứ không cắt.

Kế đến, tôi xếp mấy viên đá mà Pochi và Tama thu thập được thành một cái bếp tạm. Tôi toàn dựa vào ký ức mấy lần cắn trại thời còn đi học, nhưng tôi nghĩ mình đã hoàn thành rất tốt.

Vì chúng tôi có dư thừa thời gian để giết trước khi nhóm mua sắm trở lại, ba người chúng tôi nằm dài trên đống cỏ ngắm mây.

Tôi đã thấy được phần ký lục của mục thu thập kĩ năng thay đổi khi đang làm việc, vì vậy tôi kiểm tra thử. Tôi nhận được nhiều kĩ năng hơn mong đợi. Có 6 kĩ năng tất cả: “Làm cỏ”, “Nông nghiệp”, “Canh tác”, “Thu thập”, “Xếp hình gạch” và “Cắm trại”.

“Cắm trại” đúng ra là kĩ năng tôi nên có từ lâu rồi mới phải. Nhưng tôi nghĩ, khi đó trong mê cung, tôi chỉ đơn giản là mắc lều lên đá rồi đi ngủ nên không tính. Mấy yêu cầu này chưa rõ ràng lắm..

“Tụi em về rồi, còn mang theo đồ đạc nữa!”

Arisa trở lại, với Liza và Lulu ngay sát phía sau.

Liza điều chỉnh lại cái bếp tạm, rồi đặt cái nồi lên nấu. Dường như cô ấy đã đổ sẵn nước từ trước.

“E he he, nhìn nè, nhìn nè!”

Món đồ mà Arisa đang giữ là một cái ấm nước có gắn còi báo.

Tôi không chắc là nó được thiết kế để dùng ngoài trời hay đơn giản vì thế giới này không có bếp ga nên nó được treo lên nấu, giống y như cái nồi vậy.

Lulu bỏ vài lá trà vào ấm nước và treo nó cạnh cái nồi.

Thực đơn hôm nay là món hầm làm từ thịt khô với ba loại rau củ, ăn kèm với một phần bánh mì đen.

Hoá ra chỉ có khu nội thành phía bên kia là mua được bánh mì trắng. Tôi ổn với bánh mì đen nên không cần thiết bỏ nó, trừ khi tôi tôi phát ngán với nó.

Liza hôm nay đã bỏ giáo cầm dao để làm đầu bếp cho chúng tôi. Lulu góp vai trò nhỏ hơn với nhiệm vụ nhặt rau, còn Arisa thì cổ vũ cho họ. Pochi và Tama được giao nhiệm vụ trông coi ấm đun nước.

Tôi đến một góc của khu đất trống để lấy một gốc cây. Chúng tôi có thể dùng nó thay bàn ăn.

Không có ai đang nhìn nên tôi kéo gốc cây lên bằng man lực. Nếu bình thường là không thể làm được mà không có máy móc hạng nặng, nhưng nhờ vào chỉ số STR cao bất thường của tôi, nó lại trở nên dễ như ăn bánh.

Tôi tỉa đi phần rễ của gốc cây bằng cây rìu ma thuật tôi “mượn” từ anh người chuột mũ đỏ.

Không bao lâu, tôi nghe được ấm nước bắt đầu kêu. Nhưng không hiểu vì sao, thay vì tắt lửa, Pochi và Tama lại chạy đến chỗ tôi.

“Ấm nước điên rồi~!”

“Cứu tụi em với, nanodesu! Người ấm nước đang nổi giận, nanodesu!”

…Người ấm nước?

Pochi và Tama hẳn là chưa từng thấy ấm nước gắn còi báo trước đây, và chúng giật mình vì tiếng động gây ra bởi hơi nước.

“Đó chỉ là tiếng kêu báo cho chúng ta khi nước sôi thôi.”

“Không nổi điên~?”

“Sao nó lại kêu được khi nước sôi ạ, nanodesu?”

Tôi cố giải thích về nguyên lý hơi nước, nhưng có vẻ chúng không hiểu lắm.

“Tất nhiên họ không hiểu rồi. Họ chỉ là trẻ con, không phải học sinh chuyên ngành lý. Làm sao họ hiểu được thể tích của nước sẽ tăng lên 1000 lần khi nó bốc hơi?”

Sai rồi, Arisa. Là 1,699 lần.

Tất nhiên, tôi sẽ không thực sự chỉnh Arisa làm gì, thay vào đó, tôi mở nắm ấm và nhấc nhẹ nó lên

“Nhìn đây.”

Nắp ấm kêu lạch cạch trong hơi nước.

“Khi nước nóng, nó sẽ biến thành khói trắng như vầy. Khói này rất mạnh, có thể dễ dàng đẩy các vật nhẹ như cái nắp này.”

Arisa ngắt một lá cỏ gần đó và làm thành một cái guồng nước. Hoặc trong trường hợp này là chong chóng.



Cô ấy đưa nó lên ấm đung để hơi nước làm nó quay, sau đó lại kéo ra và thổi vào nó để nó tự quay.

“Giống như khi người ta thổi, hơi nước thổi qua cũng sẽ tạo ra tiếng kêu.”

“Arisa thật tuyệt~!”

“Cậu thông minh thật đó, nanodesu!”

Trước sự thất vọng của tôi, giải thích của Arisa dễ dàng thông được não của Pochi và Tama.

Nếu tôi học được cách dùng thuỷ ma pháp, tôi sẽ phát triển một chú thuật có thể thổi bay kẻ thù bằng hơi nước hoặc biến nó thành bức tường. Dù là tôi nghĩ chắc nó đã có rồi..

Khi chúng tôi dùng bữa xong và đang nghỉ ngơi thoải mái, tôi nhận thấy mấy điểm sáng trên ra-đa và ngoái đầu nhìn lại.

Chạm mặt với tôi, ba đứa trẻ người mèo và người chó đứng lại tại chỗ. Tôi nhận ra chúng thông qua mấy nét tương tự động vật ngay lập tức.

“Vì thịch gà, thưa anhhh.”

“Cảm ưn, thưa anhhh.”

“Nó thậtt rấttt ngon đóoo.”

Đám trẻ người thú liên tục cám ơn tôi, và mỗi đứa đặt lên chỗ gốc cây tôi ngồi mấy cái lá chứa đầy hạt và trái dại.

“Mấy thứ này là gì?”

“Thức ănnn, thưa anhh.”

Đây là quà cảm ơn sao? Lúc này, Pochi và Tama chạy đến. Liza đã hộ tống Arisa cùng Lulu đi mua trái cây tráng miệng nên họ không có ở đây.

“Không đánh nhau~!”

“Các cậu không được ăn hiếp chủ nhân, nanodesu!”

Có vẻ chúng nghĩ rằng mấy đứa trẻ này đang tấn công tôi và rõ ràng là cũng đã sẵn sàng liều mạng.

“Không sao. Mấy nhóc này đem cho anh đồ ăn để cảm ơn về thịt gà nướng mà anh đã cho.”

Đến đây, Pochi và Tama mới buông lỏng khỏi trạng thái chiến đấu.

“Đây là hạt soài, nanodesu! Chúng rất ngon, nanodesu!”

“Còn đây là dâu sói~. Chúng cũng ngon luôn~!”

Nhặt lên mấy loại hạt, quả trên mấy cái lá, hai cô bé nói cho tôi tên của chúng.

“Đâyy là chooo anh ấy!”

Đám trẻ dường như không thích việc Pochi và Tama lấy thức ăn mà không xin phép nên đã lên tiếng phản đối.

Tôi tất nhiên muốn nhận quà từ chúng với lòng biết ơn, nhưng theo những gì nghe được từ Pochi và Tama trước đây, tôi chắc rằng chúng cần số thức ăn này hơn tôi nhiều.

…Có cách rồi, tôi sẽ gửi chúng quà cảm ơn để cảm ơn món quà cảm ơn của chúng.

Nếu chúng đến sớm tôi đã có thể cho chúng món hầm với bánh mì rồi…

Nhưng tôi vẫn còn gần 5 cân thịt khô, vì vậy tôi đinh cho chúng hết.

“Cám ơn mấy đứa nhiều lắm.”

Tôi gói tất cả hạt và quả dại vào khăn tay và cất chúng vào Kho lưu trữ.

Đám trẻ trông rất hài lòng và chuẩn bị rời đi nên tôi gọi chúng lại.

“Anh có việc muốn nhờ mấy đứa.”

“Làaa gì thếêê, thưa anhhh?”

“Cái này anh có nhiều quá ăn không hết. Mấy đứa lấy ăn một ít dùm anh được không?”

Pochi và Tama có vẻ sắp mở miệng, nên tôi vội vàng che miệng chúng lại.

Tôi chăc chắc chúng sẽ nói bao nhiêu chúng cũng ăn hết miễn thịt là được.

“Anhhh chắc khônggg?”

“Ừm, mấy đứa nhận là giúp anh nhiều lắm đó.”

Pochi và Tama nhìn tôi với ánh mắt phản đổi nhưng tôi coi như không nhìn thấy.

Tôi vẫy tay với đám trẻ người thú khi chúng rời đi, mang theo phần thịt khô được gói kĩ càng như một báu vật.

Không biết từ lúc nào, Pochi và Tama phát hiện ra niềm vui khi dụi đầu của chúng vào bụng tôi, vậy nên tôi để mặc chúng cho tới khi Arisa và những người khác trở lại.



Trên đường trở về từ chuyến “luyện tập cắm trại” (chỉ là cái cớ để đi dã ngoại), tôi ghé tiệm vạn năng để hoàn thành phần thủ tục cần thiết vụ mua xe ngựa.

Chúng tôi đã dàn xếp để Nadi hoàn thành việc giao dịch vào hôm đó, và lịch giao hàng là hai ngày sau.

Quá trình nhanh đến ngạc nhiên.

Khi chúng tôi làm thủ tục, Arisa đề nghị việc chúng tôi đưa Mia về nhà.

Nadi nói rằng tộc tiên sống gần ở phía nam Vương Đô, hoàn toàn thuận tiện để đến đó sau khi du ngoạn ở trong thành.

Khi chúng tôi nói ra chuyện đó, Mia đã rất háo hức, và tôi cũng rất muốn tận mắt thấy tận mắt một ngôi làng tiên. Vì vậy tôi định sẽ nói với quản lý khi anh ta trở lại Thánh Long thành. Tôi nghĩ mình cần có sự cho phép của người giám hộ.

Nhưng cả sau khi chúng tôi đã quyết định, quản lý vẫn chưa trở lại.

Dù vậy, Nadi không có vẻ gì là lo lắng cho ông sếp thân yêu của cô ấy cả nên hẳn là ổn thôi.

Nói về chiếc xe ngựa, đây là lúc để giới thiệu và chạy thử đã được chờ đợi từ lâu. Lulu và tôi hướng ra ngoài thành để cô ấy dạy tôi đánh xe.

“Hôm nay lại là một ngày đẹp trời nhỉ.”

“…Vâng, chủ nhân. Đúng vậy, chủ nhân .”

Tôi thử trò chuyện kiểu vu vơ về thời tiết nhưng biểu hiện của Lulu vẫn cứng nhắc như mọi khi.

Lulu dường như rất lo lắng khi ở một mình với tôi; vai của cô ấy căng cứng. Đám ngựa dường như cũng cảm nhận được cô ấy căng thẳng, chúng thở phì phò và không thể bình tĩnh.

“Em đừng căng thẳng như vậy. Anh không mong rằng em bắt đầu liền có thể cư xử như Arisa—không, thực ra, anh hi vọng em đừng như vậy—nhưng anh mong em có thể thoái mái với anh như Pochi và Tama.”

“Nhưng…em là một nô lệ. Như vậy lạ lắm ạ…”

Giọng của Lulu nhỏ đến mức gần như không thể nghe được. Có lẽ cần thời gian để thay đổi tâm tính của cô ấy.

Lúc này, tôi nên giúp cô ấy hít thở sâu và thư giãn.

“Lulu, hít thở từ từ nào…”

Tôi nhận lại dây cương khi đang hướng dẫn cho cô ấy. Để cô ấy có thể thư giản cả thể chất lẫn tinh thần, tôi chỉ cho cô ấy mấy động tác co duỗi tôi hay tập ở phòng làm việc.

Có lẽ vì có được một cơ thể trẻ trung xung mãnh khi đến đây, tôi không còn bị cứng vai hay đau lưng nữa, nên dạo gần đây tôi không còn tập nữa.

“Em thấy đỡ hơn chưa? Dù sao cũng đã ở đây, sao chúng ta không trò chuyện chút nhỉ?”

Tôi cố ý dời mắt khỏi Lulu và ngước lên nhìn trời, nói chuyện với giọng thoải mái.

Cô ấy đã bớt căng thẳng nhưng vẫn chỉ trả lời ngắn ngủn kiểu “Vâng ạ” hay “Đúng ạ”.

Đúng rồi…Lulu sẽ không phải là khó chịu với đàn ông chứ?

Theo Arisa, mấy thằng anh họ với đám trẻ hàng xóm hay bắt nạt cô ấy, nên như vậy thì tôi cũng không ngạc nhiên lắm.

Cô ấy dường như không quá thoải mái khi trò chuyện. Trong trường hợp như vậy, tốt nhất là để cô ấy nói về những gì cô ấy muốn. Nếu đó là điều cô ấy thích, cô ấy sẽ buông lỏng hơn. Dù sao thì đó là cách mọi thứ đã diễn ra giữa tôi và mọt sạch bạn tôi.

Và giờ, chủ đề nào ổn nhất ta?

Tôi suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định chuyển sang chủ đề về Arisa.

“…Đúng vậy ạ! Arisa thật sự rất tuyệt vời!”

Có vẻ tôi đã chọn đúng.

Lulu rất vui vẻ khi nói về Arisa.

Đôi mắt cô ấy toả sáng và gò má hơi nhuộm hồng. Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp, nhưng lúc này, cô ấy còn hơn cả đẹp.

Ối giời. Suy nghĩ của tôi đã bay bổng đến lĩnh vực nguy hiểm trong phút chốc. Sợ thật.

“Em rất thương em gái mình đúng chứ?”

“Vâng! Mặc dù nhiều khi rất khó để nói giữa hai đứa em ai mới là chị nữa.”

“Con bé hành xử đúng là không giống một đứa bé mười một tuổi chút nào.”

“Vâng, Arisa đã luôn thông minh như vậy, ngay cả khi tụi em còn nhỏ xíu.”

Tôi không chắc cô ấy là thiên tài hay do có kiến thức kiếp trước nữa. Không biết cô ấy đã nói sự thật với Lulu chưa nhỉ?

Mà, kệ đi. Miễn là còn tiếp tục chủ đề này thì chúng tôi vẫn có thể tiếp tục trò chuyện.

“Hồi đó con bé như thế nào?”

“À, kiểu như…”



Cô ấy đánh giá cao Arisa đến mức gần như mù quáng trước những sai lầm, nhưng tôi sẽ để cô ấy nói thoả thích mà không đưa ra bình luận hay ý kiến gì cả.

Cuối cùng, Lulu bắt đầu ho và giữ lấy cổ họng hoạt động quá mức, tôi đưa cô ấy chút nước.

Chúng tôi luyện tập như vậy cho tới gần trưa, Lulu cũng không ngừng khoe khoang về Arisa trong tâm trạng vui vẻ.

Nghe thấy tiếng sấm vang đến từ xa, tôi tìm thấy mây đen đang trải dài trên những rặng núi.

Tôi nghĩ chúng tôi còn có vài giờ, nhưng tốt hơn là thực hiện mục tiêu chính trước khi mưa xuống.

“Vậy chúng ta bắt đầu tập đánh xe ha?”

“Vâng! Em xin lỗi, em đã huyên thuyên suốt về Arisa…”

Sau khi trấn an Lulu rằng không cần phải xấu hổ khi nói nhiều, chúng tôi bắt đầu bại học.

Tât nhiên, ngay khi tôi điều khiển xe ngưa như Lulu đã chỉ…

> Nhận được kĩ năng: “Đánh xe”

> Nhận được danh hiệu: Xà ích

…tôi liền nhận được kĩ năng cần thiết, giờ thì học tới đâu tôi thêm điểm vô tới đó là được.

Tôi có thể thêm tối đa ngay lập tức, nhưng tôi muốn mọi thứ từ từ, vì Lulu đang dạy tôi, và trong thời gian học có thể giúp tôi giao tiếp với cô ấy dễ dàng hơn.

Và thông qua quá trình trò chuyện, tôi đã có thêm nhiều kiến thức về đánh xe.

Kĩ năng “Đánh xe” có thể dạy tôi tất cả những điều tôi cần biết để đánh xe, nhưng nó sẽ không dạy tôi tại sao tôi phải làm như vậy.

Vì vậy tôi phải dựa vào Lulu để có thêm thông tin.

Hoá ra, Lulu chỉ được huấn luyện một tuần bên trong thị trấn, nên tôi nghĩ tốt nhất là nhờ một người chuyên nghiệp dạy cho vài thứ trước khi lên đường.

Mỗi khi sấm chớp vang lên ầm ầm ở đằng xa, khoảng cách giữa tôi và Lulu lại gần hơn một chút.

Tôi đoán hẳn là cô ấy sợ sấm chớp.

Không chỉ vậy, cô ấy còn khẽ hét lên và bám vào tay tôi khi có một tia chớp loé lên bên rặng núi.

Nếu Arisa ở đây, tôi có cảm giác cô ấy còn muốn lại gần để xem cho rõ khi nghe thấy sấm chớp nữa ấy chứ.

Đột nhiên, tôi cảm giác có ai đó đang nhìn mình chỗ gần khu rừng, nên tôi nhìn lại.

Không ai ở đó cả. Cũng không có thứ gì kì lạ trên ra-đa. Có lẽ đó là một con chim hay một con thú nhỏ—không, là một con cú.

Tia chớp lại loé lên, tôi bắt được một ánh nhìn đáng ngại của con cú.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của tôi và nó chạm nhau, nhưng có vẻ con cú không còn hứng thú với chúng tôi và bay đến nóc của một chiếc xe ngựa khác hướng về Thánh Long thành.

“U-um…chủ nhân…?”

Sự im lặng đột ngột của tôi đã khiến Lulu lo lắng.

Nếu làm cô ấy khó chịu sau khi vừa gần gũi hơn một chút thì không phải tôi đã nghe cô ấy ca ngợi Arisa cả buổi một cách vô ích sao.

“Anh xin lỗi. Anh nghĩ mình vừa thấy một con chim rất lớn trong rừng nên hơi phân tâm.”

“Là diều hâu hả anh?”

“Không, nó tròn hơn, anh nghĩ chắc là một con cú…”

Tìm được một cái cớ thích hợp, tôi bình thường lại và nhẹ nhàng làm bầu không khí buông lỏng trở lại.



Khi chúng tôi vào thành và trở lại trước của tiệm vạn năng, Tama tinh mắt đã nhìn thấy chúng tôi và vẫy tay trên tầng hai.

Tôi cũng vẫy lại nhưng gương mặt con bé đã biến mất khỏi cửa sổ từ bao giờ, vì vậy tay tôi như kẹt lại giữa không trung.

Lulu hơi khúc khích, nên tôi che giấu sự xấu bằng cách nhờ cô ấy đánh xe về nhà trọ Monzen.

Chà, tôi mừng là cuối cùng cô ấy cũng cởi mở hơn một chút với tôi.

“Mừng trở về, nanodesu!”

“Chủ nhân~!” Pochi và Tama hăm hở chạy đến, nên dang tay ra ôm chúng. Mia ở ngay sau chúng, rồi tới Arisa và Liza.

“Satou.”

“Chào, Mia. Cô xuống giường được rồi à?”

“Mm. Thuốc ma thuật.”

“Cậu ấy có vẻ hồi phục rất nhiều nhờ lọ thuốc ma thuật quản lý mang về. Đây à lần đầu em nhìn thấy đó. Thật đáng ngạc nhiên.”

Arisa bổ sung cho lời giải thích ngắn ngủn của Mia.

Kiểm tra bản đồ, tôi thấy quản lý thật sự đang ở tầng hai trong tiệm vạn năng. Chúng tôi hẳn là chỉ hơi trật nhịp nhau, anh ta về Thánh Long thành ngay sau khi tôi và Lulu ra ngoài.

“Tôi mừng là cô đã khoẻ hơn.”

“Mm, cảm ơn.”

Mia dường như muốn nói gì đó, và phía sau cô ấy, Arisa nhìn tôi và dứt khoát chỉ vào đầu Mia.

Kiểu tóc của Mia hôm nay khác hẳn ngày thường. Bình thường, cô ấy thả tóc để mặc nó phủ xuống lưng, nhưng hôm nay cô ấy cột kiểu hai đuôi.

Chắc là tôi phải nói gì đó lúc này nhỉ.

“Kiểu tóc dễ thương lắm. Rất hợp với cô đấy.”

“Mm.”

Mia đáp lại lời khen của tôi bằng giọng thấm xen lẫn ngại ngùng.

Arisa đề nghị chúng tôi nên ăn gì đó ngon để mừng Mia hồi phục, vì vậy tôi hỏi Mia có đề nghị gì hay không.

“Bánh mật ong.”

Tôi không nghĩ mình sẽ nhận được phản hồi nhanh như vậy nên đã đứng máy mất mấy giây.

Có lẽ nghĩ sự chậm trễ của tôi thành từ chối, Arisa vội giải thích.

“Cô ấy tỏ ra hứng thú khi nghe được Pochi và Tama nhắc tới việc đã ăn nó trước đó.”

“Liza cũng có ăn, nanodesu!”

“Mùi ngọt ngào và hạnh phúc~!”

Nhớ lại trải nghiệm ăn bánh, Pochi và Tama áp hai bàn tay vào má.

“Em nghĩ sẽ thật hay nếu Mia và mọi người có thể cùng ăn nó” Arisa thêm vào.

Hiểu rồi. Vậy là Arisa cũng muốn ăn và cô ấy dùng Mia như một cái cớ.

Chúng cũng không mắc lắm, vì vậy tôi đưa cho Lulu và Liza vài tiền bạc nhờ họ mua đủ số bánh để chia cho một người được vài cái.

Tôi có thể nhờ Arisa, nhưng tôi có cảm giác rằng Mia, người vừa hồi phục cũng sẽ đi theo nên tôi để hai người như vậy thì hơn.

Đột nhiên, Tama nhìn lên mái nhà của nhà trọ Monzen.

“Gì vậy, Tama?”

“Hmm…con chim đó lạ~.”

Tama đang nghiêng đầu lưỡng lự nhìn con cú trên đỉnh mái nhà.

…Không biết có phải là cùng một con tôi thấy khi tôi và Lulu tập đánh xe lúc nãy không?

Nhìn thấy chúng tôi chú ý đến, con cú vội quay đầu bay mất.

“Chào cô, Nadi. Quản lý có đây không?”

“Ồ, mừng cậu trở lại, cậu Satou. Quản lý đang ở cùng Mize.”

Mize là ai nữa…? À đúng, là anh người chuột mũ đỏ.

Tôi cảm ơn Nadi và đi thẳng tới tầng hai.

Đám nhóc ở lại tầng dưới, ngồi lên sô pha và bắt đầu trải mấy tấm thẻ từ vựng lên bàn. Chúng có vẻ rất thích trò này.

Trời có vẻ sắp mưa nên hẳn là sẽ không có khách đến, nhưng tôi vẫn dặn dò đám nhóc không được làm phiền Nadi.

Gõ nhẹ cửa, tôi bước vào phòng.

Nếu đây là phòng của phụ nữ hay thanh niên đang tuổi dậy thì, tôi sẽ chờ họ trả lời rồi mới vào, nhưng vì chỉ toàn mấy lão già, tôi nghĩ mình đợi vài giây rồi bước vào là được.

Ngay khi tôi bước vào, quản lý nhìn tôi và vẫy tay coi như chào hỏi.

“Satou.”

“Zatoo? Cậu đã cú mạn toi, cảm ưn…”

Anh người chuột cảm ơn tôi bằng một giọng khàn khàn, rất khó nghe. Theo tôi được biết, đây không phải là do anh ta bị thương hay gì cả, mà là vì cấu tạo của miệng anh ta, giống đám trẻ người chó tôi gặp lúc trước, không thích hợp để phát âm.

Tôi hỏi anh ta nguyên nhân vì sao anh ta bảo vệ Mia và bị tấn công bởi đám bóng đen.

Tất nhiên, chủ yếu là vì tò mò, và tôi sẽ không ngạc nhiên hay phiền lòng nếu cả hai từ chối trả lời. Nhưng bất ngờ là, họ lại cho tôi một câu trả lời rất chi tiết.

Một pháp sư đã bắt cóc Mia khỏi quê hương cô ấy ở làng tiên, rồi đưa cô đến một nơi gọi là Chiếc Nôi. Cô ấy đã trốn thoát và chạy đến chỗ anh người chuột, người đã đưa cô ấy đến Thánh Long thành để tìm kiếm sự giúp đỡ của quản lý.

Anh người chuột mũ đỏ giải thích rằng anh ta ở gần đó đúng lúc là vì điều tra liệu Chiếc Nôi có phải là nguyên nhân gây tăng số lượng cây khô héo ở gần làng anh ta hay không.

Theo lời kể của anh ta, nguyên nhân anh người chuột gọi Mia là “công chúa” dù họ không cùng chủng tộc vì đó là thói quen từ thời trẻ, khi anh ta đến làng tiên để luyện tập.

Nguyên nhân pháp sư bắt cóc Mia vẫn chưa rõ. Tôi có linh cảm quản lý biết được điều gì đó, nhưng dường như anh ta không định nói, nên tôi cũng bỏ qua luôn.

Sau đó, hai người bị truy đuổi bởi đám kiến càng không lồ và kiến cánh không lồ, tay sai của pháp sư. Anh người chuột đã vận dụng vài liên hệ trong thế giới ngầm để lẻn vào thành.

Vậy đám kiến không lồ tấn công Thánh Long thành cũng do pháp sư sai khiến?

Tôi biết được rằng anh người chuột đã dùng muối mỏ đào được gần làng của anh ta để chi trả cho việc lẻn vào thành.

…À đúng, tôi phải hỏi quản lý về việc đưa Mia trở lại quê hương của cô ấy.

“Quản lý, tôi nghĩ…”

Tiếng sấm đột ngột ngoài cửa sổ cùng với tiếng thét chói tai của Nadi và mấy cô gái dưới lầu đã cắt ngang câu nói của tôi.

“Nadi!”

Quản lý tức tốc lao ra khỏi phòng.

Tôi hối hả theo sao anh ta. Anh người chuột cũng theo sau tôi nốt.

Khi ba người chúng tôi xuóng đến tầng dưới, chúng tôi đã thấy Nadi và mấy cô gái nhỏ ôm chặt lấy nhau.

“Chuyện gì xảy ra?!”

“S-sếp…”

Với tư thế nửa quỳ, anh người chuột giữ đôi mắt sắc bén nhìn ra lối vào cửa tiệm như một lính canh thực thụ.

Tuy nhiên, tôi không thấy bất cứ dấu hiệu nào của kẻ địch trên ra-đa.

Ngoài việc Arisa nhăn mặt và gào lên “Chú ơi”, trong khi Pochi và Tama bám vào hai bên cô ấy thì không có vấn đề gì nữa.

Tôi kéo mấy cô người thú ra khỏi Arisa trước khi họ có thể làm cô ấy chết nghẹt.

“Cái quái…”

Lần này là một tia sét chặn họng tôi.

Ngắn ngủi sao đó, một trận mưa lâm râm đã trở thành cơn mưa như trút nước, trong chớp mắt, bên ngoài chỉ còn là một màn mưa đen kịt.

Ngồi trên ghế sô pha với mấy cô gái hai bên, tôi nhận ra vì sao họ lại hét lên vài phút trước.

Hẳn là bị giật mình vì sấm sét.

Quản lý dùng ma pháp để thắp sáng căn phòng.

Ánh sáng soi rõ gương mặt của Nadi; bám vào cánh tay của quản lý, cô ấy hốt hoảng nhưng hạnh phúc. Thầm nguyền rủa tất cả cặp đôi hạnh phúc trên thế giới, tôi cố nặn một nụ cười bất đắc dĩ với cô ấy.

Tôi không phiền khi Arisa và Mia bám vào tay tôi, hay kể cả móng của Tama cắm vào da thịt khi con bé cuộn người trên đùi tôi, nhưng tôi ước gì Pochi đừng bám vào mặt tôi và con bé cũng ngừng giật tóc tôi.

Tôi nhẹ nhàng nâng Pochi lên và đặt con bé lên đùi cạnh Tama.

“Ng-người sấm sét rất đáng sợ, nanodesu!”

“Chớp chớp, bùm~!”

“Tối thui, nanodesu!”

“Và cây đổ~?”

Pochi và Tama hơi hốt hoảng, mặt đầy nước mắt và quơ tay để diễn tả nỗi sợ tuyệt đối trước giông bão. Thật sự đáng sợ vậy sao?

Và tệ hơn nữa…

“Sấm sét rất là nguy hiểm đó, anh biết không! Thật rất nguy hiểm đó! Aaze nói với em như vậy đó. Một tia sét có thể hạ được cả rồng, anh biết chứ. Kể cả rồng luôn đó! Là thiệt đó!”

Ui, cô này là ai đây?

Như thể tính kiệm lời thường ngày của cô ấy chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, Mia đột nhiên xổ một tràng hệt như súng liên thanh.

Tôi chưa từng nghe tới cái tên Aaze trước đây. Chẳng lẽ là mẹ cô ấy?

“Vậy cô cũng sợ sấm chớp hả Arisa?”

“…, ư, ưm?”

Sợ đến nói không được luôn, hở? Mặt Arisa đã trắng như tờ giấy, cô ấy nhanh chóng vùi vào tay tôi.

Tôi đã lo lắng cô ấy lại thử một trò trêu chọc nào đó, nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy như cứng lại vì sợ hãi mỗi khí có tiếng sấm, nên chắc không có gì phải lo lần này.

Tama bám vào ngực tôi, con bé hơi ngoái lại nhìn ra ngoài màn mưa.

“Sao vậy?” Tôi hỏi con bé, tiếng sấm đặc biệt lớn đã nhấn chìm giọng tôi.

Ánh chớp chiếu rọi một cái bóng nhỏ bé bên ngoài. Một chấm sáng cũng hiện ra trên ra-đa của tôi.

Xuất hiện từ sau màn mưa mù mịt, một con cú lớn bay vào trong và đậu lên quầy gây ra tiếng động lớn.

…Nó là con cú lúc trước. Phải chăng là đang trú mưa?

Đôi mắt tròn xoe của nó dán chặt và Mia.

Một màn hình AR hiện ra cho tôi thêm tin của sinh vật đó. Nó là cú bóng đêm, cùng loài với con mà tôi gặp hôm đụng phải anh người chuột.

Vậy cũng không có gì, nhưng danh hiệu của nó là sử ma của Zen. Một sử ma hàng xịn? Giờ thì có mùi huyễn tưởng rồi.

Nhưng…nếu nó là một sử ma, vậy hẳn nó phải làm việc cho một pháp sư.

Trong trường hợp đó, người ra lệnh cho con cú này rất có thể là pháp sư đã bắt cóc Mia.

Và dường như, pháp sư đó tên là Zen.

Tôi cảm thấy mình nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải… À, đúng rồi—nhân vật chính từ vở kịch mà tôi đã xem cùng Zena và những người khác. Tôi nghĩ rằng chuyện tình bi thương đó dựa vào một câu chuyện có thật nhưng đây hẳn là trùng hợp. Dù sao, pháp sư Zen, nhân vật chính của câu chuyện cũng đã bị xử tử ở đoạn kết.

Tôi cố gắng loại bỏ mấy tin tức vô ích đó ra khỏi đầu.

Bây giờ, tôi phải đối phó với con sử ma này. Tôi đang cố tìm tay pháp sư trên bản đồ, nhưng dù tìm cả toà thành vẫn không thấy hắn ta.

…Hắn ta đang điều khiển nó từ đâu chứ?

Vậy thì chỉ việc bắt con sử ma này thôi. Nếu không loại bỏ tai mắt của hắn, ai nói chắc hắn không lại sai sử quái vật tấn công Mia lần nữa.

Cảnh giác với con cú, tôi nhấc Pochi và Tama từ trên đùi tôi đưa qua cho Arisa và Mia, sau đó đứng lên khỏi sô pha, tiến lên phía trước che chắn cho cả bốn người.

Ánh sáng ma thuật phản chiếu một chiếc bóng dài in lên tường phía sau con cú. Thứ gì đó vừa nổi lên từ bóng đen, và mọi thứ xung quanh tôi đều đứng yên, cứ như thời gian đã dừng lại.

…Sợ hãi.

Vâng, ‘thứ đó’ đó cứ như là hiện thân của sợ hãi.

Tất cả chúng tôi đều bị nuốt chửng bởi nỗi sợ thuần tuý, quên luôn cả chớp mắt, cũng không nhấc lên nổi suy nghĩ chống lại ‘thứ đó’.

Tôi muốn hét lớn và chạy trốn—thứ duy nhất ngăn cản tôi là mong muốn bảo vệ đám nhóc và chút lòng tự tôn còn sót lại. Mấy cô gái vẫn còn cần sự

bảo vệ của tôi đã khiến tôi tỉnh táo.

Sau một lúc, nỗi sợ dịu đi đôi chút.

Phải chăng là ma pháp tinh thần của Arisa?

Có được chút minh mẫn, tôi vội mở tuỳ chọn.

Nó chậm kinh khủng khiếp—như một con PC đồ cổ. Chửi thầm trong bụng, tôi mở phần kĩ năng và tìm thứ tôi cần.

Sau khoảnh khắc tựa như vĩnh hằng ấy, tôi thấy được thứ mình muốn tìm.

Kĩ năng “Kháng sợ hãi”.

Tôi điều khiển tuỳ chọn bằng suy nghĩ chuyển nó từ Vô hiệu sang Kích hoạt- và ngay lập tức, thời gian trôi trở lại.

Đầu óc tôi thanh tỉnh một cách đáng ngạc nhiên.

Tầm nhìn của tôi, vốn bị thu hẹp bởi sợ hãi, đang dần rộng mở trở lại bình thường như cơn thuỷ triều đang rút.

Âm thanh của mưa cũng lần nữa đến được tai tôi.

Dù cảm giác đã trải qua rất lâu, nhưng thực tế chỉ bất quá vài giây kể từ bóng dáng đó xuất hiện.

Bằng chứng là ‘thứ đó’ vẫn đang trong quá trình xuất hiện từ bóng con cú.

Chỉ một lúc trước, tôi cứ tưởng đó là một kẻ địch khổng lồ, nhưng giờ hoá ra hắn ta chỉ cao hơn tôi một chút.

Đó là một người đàn ông lom khom trong bộ áo choàng nâu xám. Mũ trùm qua mắt đã che hết các đặc điểm của hắn.

Không giống con cú, còn phải bay vào, tên này đơn giản là hiện hình tại chỗ.

Như để xác nhận sự xuất hiện đột ngột của hắn, một chấm sáng trắng hiện ra trên ra-đa của tôi rồi chuyển đỏ ngay lập tức.

Đây chắc chắc là ma pháp nhưng tôi không biết là loại nào.

Tôi dời ánh mắt sang màn hình AR xuất hiện kế bên đầu hắn.

Tên hắn ta là Zen, cấp độ rất cao, 41. Kĩ năng: “Không biết.”

Tôi có cảm giác tồi tệ về điều này. Hắn ta có phải là một dị thường khác như anh hùng hay Arisa không?

Trước khi tôi đọc xong, pháp sư Zen đã tiến lên một bước và nhìn lướt chúng tôi và ánh nhìn của hắn chĩa vào Mia.

Tôi có cảm giác hắn ta đã nhìn chằm chằm vào Arisa và tôi một lúc trước đó, nhưng có lẽ chỉ là tôi tưởng tượng thôi.

“Ta đến đây vì cô, Mia.” Giọng của hắn giống như đám sinh vật bất tử bò lên từ sâu dưới địa ngục. Sau lưng, tôi cảm nhận được Mia đang run lên khi cô ấy nắm lấy tay áo của tôi.

Đây chắc là tên pháp sư đã bắt cóc cô ấy lúc trước.

Phía dưới mũ trùm, gương mặt hắn ta vẫn tối tăm dù ma pháp vẫn đang chiếu sáng căn phòng. Tất cả những gì tôi thấy là hai đốm sáng tím đang bập bùng như ngọn lửa.

Vì Mia quá sợ hãi nói không nên lời, tôi đã trả lời thay cô ấy.

“Chào ngài, pháp sư vĩ đại? Tôi là Satou, một thương nhân.”

“Hừm. Ta không có việc gì với một tên thương nhân thấp hèn cả” Zen khinh khỉnh nói. “Dù vậy, ấn tượng đấy, hậu duệ anh hùng. Có thể nói chuyện lưu loát như vậy trong khi đang ngập trong sợ hãi đúng là một kỳ tích đáng khen đấy.”

Ông đang gọi ai là “hậu duệ anh hùng”?

Nếu hắn ta đoán dựa vào tên tôi và tóc đen, hắn hẳn là…

“Ta đã định để ngươi đi, nhưng nếu ngươi dám chống lại ta thì đừng hòng thoát được dễ dàng.”

Zen thể hiện trọng lượng lời nói của mình bằng hành động. Hắn đặt tay lên mặt bàn, gỗ nhanh chóng khô héo và mục nát.

Tôi không biết đó là một chú thuật hay ma cụ, nhưng dù là trường hợp nào, sẽ rất nguy hiểm nếu hặn chạm được vào tôi. Tôi có kĩ năng “Kháng thối rữa” nên hẳn là sẽ chống chịu được ở mức độ nào đó, nhưng chắc chắn là tôi không muốn thử đâu.

Trong trò chơi, đối thủ của một pháp sư cần cảnh giác với những đòn ma pháp gây sát thương diện rộng, nhưng vì mục tiêu của hắn là bắt Mia, chúng tôi hẳn là an toàn ở đây.

“Tôi không ưa thích bạo lực nhưng Mia là bạn thôi. Tôi e rằng mình sẽ không để cô ấy bị bắt đi trái với ý muốn.”

“Ta tự hỏi liệu ngươi còn nói như vậy hay không sau khi ta làm cánh tay ngươi thối rữa như đã làm với đám gỗ lúc này?”

Zen đi qua phần còn lại của cái quầy đã mục nát, bước thêm một bước về phía tôi.

“Có cách nào để ngài bỏ qua cho chúng tôi không?”

“Một câu hỏi ngu ngốc. Nếu ngươi muốn bảo vệ Mia, vậy cho ta thấy ngươi dũng cảm như thế nào. Mấy lời ngây thơ sáo rỗng đó sẽ không ngăn được sự điên cuồng của ta đâu.”

Hời, tôi đành chấp nhận lời thách thức của ông thôi.

Cẩn thận tránh không làm thủng nền đá, tôi lao vào và cho hắn một đấm vào bụng, ngay huyệt đan điền.

Tôi cố bắt chước lại một chiêu thức võ công Trung Hoa mà tôi thấy trong truyện tranh, và kĩ năng “Cách đấu” cũng đã giúp ích trong thực tế.

Tôi có thể giết hắn ta trong một đòn nếu lỡ tay, nên tôi dùng cảm nhận từ kĩ năng “Bắt giữ” để có thể nương tay vừa đủ.

…Nhẹ tênh.

Thay vì đánh ngã hắn, tôi định sẽ dừng lại ngay khi cú đấm chạm vào người hắn, nhưng tôi không ngờ nó lại nhẹ đến như vậy.

Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy nắm đấm của mình đã xuyên qua cơ thể bán trong suốt của hắn.

“Cái gì?!”

Khi tôi còn sững sờ nhìn chằm chằm, thứ gì đó đã nắm lấy cẳng chân của tôi và nhấc tôi lên không trung ngay lập tức.

Tầm nhìn của tôi bị đảo ngược. Nhờ vào kĩ năng “Tính cơ động không gian” mà tôi có thể nhìn xung quanh lại không gây khó chịu cho tai trong.

Thứ đã bắt lấy tôi là mấy xúc tu đen thui mọc ra từ bóng của Zen.

Vậy hắn ta có thể điều khiển bóng sao?!

Tôi không bị tổn thương gì nhưng mắt cá chân chỗ bị tóm lại hơi đau.

Tôi biết Arisa và tôi giống nhau, nhưng một đối thủ có thể dùng ma pháp mà không niệm chú đúng là rất khó chịu.

> Nhận được kĩ năng: “Ma pháp bóng tối”

> Nhận được kĩ năng: “Kháng bóng tối”

“Kháng bóng tối” là cái quỷ gì?! Tôi muốn phàn nàn, nhưng giờ không phải lúc klafm việc đó. Thay vào đó, tôi thêm điểm và kĩ năng để tăng khả năng chiên đấu với dạng ma pháp vô lý này.

Nhờ có kĩ năng “Kháng bóng tối”, cảm giác tê dại ở chân tôi đã biến mất.

“Thật bất ngờ. Vậy ngươi là một võ sĩ giả dạng thương nhân phải không? Không có nhiều người ở cấp độ của ngươi có thể di chuyển tốt như vậy.”

“Chà, tôi cũng chưa nghe có pháp sư nào điều khiển được bóng cả, vì vậy chúng ta coi như hoà.”

Rất ngớ ngẫn khi tiếp tục xưng hô kẻ địch một cách trịnh trọng, nên tôi quyết định nói kiểu bình thường hơn.

Tôi nghĩ hắn ta coi thường vì tôi thiết lập cấp độ của mình quá thấp. Đây là một cách hay để khiến người khác không phòng bị nhưng tôi ước gì mình không cần làm vậy lúc đầu.

“Ngươi vẫn khoác lác được trong tình huống này sau? Ta ấn tượng đó.”

Một bóng đen mới khác xuất hiện bên cạnh Zen, biến hình thành một quả đấm.

Một đấm từ nó chắc hẳn sẽ rất đau. Tôi luồn tay vào túi áo choàng, định lấy ra súng ma thuật từ Kho lưu trữ.

“Bỏ tay ngươi ra khỏi chủ nhân của ta!” Arisa hét lên tuỵệt vọng. Cùng thời điểm, tôi cảm thấy có thứ gì đó lướt qua phía bên phải.

Theo ký lục, cô ấy đã sử dụng chú thuật của ma pháp tinh thần gọi là Sóng chấn động.

Zen đã loạng choạng trong phút chốc. HP và thanh thể lực của hắn cũng không thay đổi, nhưng dường như chú thuật có tác dụng đẩy ngược. Mũ trùm rơi xuống, phơi bày gương mặt của hắn dưới ánh sáng.

…Không có gì ngoài cái đầu lâu.

Thay cho con ngươi, hai ngọn lửa tím ẩn sâu trong hốc mắt trống rỗng. Nếu không có kĩ năng “Kháng sợ hãi”, chắc tôi đá hét toáng lên rồi. Tôi xem phần trạng thái còn lại của Zen mà mình chưa kịp đọc lúc trước.

“…Vong linh?” Nadi thì thầm bằng một giọng khàn khàn.

Arisa đã thi triển chú thuật Loại bỏ sợ hãi trước khi cô ấy tấn công, giải thoát mọi người khỏi đau khổ.

Nadi suy đoán gần đúng, nhưng đối thủ cũng không phải đơn giản như vậy.

“Ta rất khó chịu khi bị so sánh với đám vong linh hạ đẳng đó.”

Như bị chọc giận, Zen quay sang trừng Nadi. Nắm đấm bóng tối vốn sẵn sàng tấn công tôi lúc này lại bắn về phía cô ấy.

Tôi xoay người trên không trung dùng súng ma thuật lấy ra từ Kho lưu trữ để chặn nắm đấm.

Viên đạn ma thuật bắn trúng nắm đấm và làm nó bốc hơi nhưng phần gốc của nó vẫn tiếp tục bay về phía Nadi mà không mất đi động lực.

Tôi bóp cò để tiếp tục bắn nhưng độ trễ giữa hai lần bắn đã khiến tôi không bắn được.

“Nadi!”

Quản lý nhảy ra phía trước Nadi, vung cây trượng và mở miệng bắt đầu niệm chú.

Nhưng bóng đen đã xuyên qua cây trượng và đâm vào ngực anh ta.

Cảnh tượng này cho tôi một ý tưởng.

Tôi giật cái chân bị trói khỏi mấy cái bóng rồi dậm mạnh chân kia vào trụ.

Ngay khi thoát ra, tôi lao về phía trước và đấm vào cái bóng đang hướng về Nadi và quản lý.

“Phi lý! Đúng, điều này là phi lý! Hừ…!”

Tôi rút tay mình ra khỏi nền đá sau khi lỡ cắm vào đó lúc phồng tôm cái bóng vừa nãy. Tôi tưởng mình không thể chạm vào nó vì nó chỉ là bóng, nhưng tôi đã lầm.

Nếu chúng có thể tác động tới chúng ta thì chúng ta cũng có thể tác động lại chúng…

“Một sợi roi bóng tối tạo ra bởi ma pháp bóng tối chỉ có thể bị ngăn lại bởi ma pháp hặc ma cụ mà thôi.”

…hoặc là tôi đã nghĩ thế.

Tôi rất mừng vì mình không tự mãn tuyên bố điều đó, nếu không giờ này chỉ có nước đội quần.

Mà quan trọng hơn, thanh HP của quản lý trông không ổn sau khi trúng một đòn vào ngực. Sau khi tiêu diệt cái bóng, động lực của nó cũng không bị triệt tiêu, nên Nadi, người cố giữ quản lý lại lúc anh ta bị bắn bay cũng đã hôn mê.

“Ta sẽ khong giau cong túa cho ngưi!”

Anh người chuột đang đứng với tư thế chiến đấu ngay cạnh tôi, trên tay còn giữ cây trượng đã gãy đôi của quản lý.

Phía sau, tôi nghe được Arisa bắt đầu ra lệnh cho Pochi và Tama.

“Pochi, Tama, mình sẽ làm hắn phân tâm. Hai cậu giữ Mia và thoát ra cửa sau. Hai cậu làm được chứ?”

“Chiến đấu cùng nhau, nanodesu!”

“Đánh bại người xương~!”

“Các cậu không được làm vậy! Các cậu không thể đánh bại hắn. Cấp độ của hắn quá cao!”

Ngay sau đó, Mia nói với giọng run run, từ chối kế hoạch của Arisa.

“…Không. Chạy đi.”

“Chạy trốn và bỏ cậu lại sao? Tôi giúp cậu chạy thoát không phải vì cậu là bạn cuả chúng tôi. Chủ nhân của tôi hi vọng cậu chạy thoát, vậy nên đó là ưu tiên hàng đầu của tôi.”

Nếu Arisa không phải một đứa trẻ, tôi nghĩ mình đã đổ cô ấy.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết. Tôi sẽ tạo cơ hội cho cậu, vì vậy đừng lo cho chúng tôi và chạy đi!”

Có phải cô ấy định sử dụng kĩ năng độc nhất không? Dù rằng, cô ấy lại dùng mấy từ hay ý đẹp nhưng sáo rỗng đó cho một cô bé.

Nếu cô ấy có thể phá vỡ phòng ngự của tôi, hẳn là sẽ không có khó khăn gì với một đối thủ vô hại cấp 41.

Tuy nhiên, tôi có ý định xử lý hắn trước khi điều đó xảy ra.

“Pháp sư vĩ đại. Thứ lỗi cho sự ngu muội của tôi, nhưng liệu ngài có thể cho tất cả chúng tôi biết thân phận của ngài?”

Tôi hỏi, đồng thời chĩa súng vào Zen. Tất nhiên là tôi biết rồi. Màn hình AR đã báo cho tôi hắn là Vong Linh Vương [note47389].

Một vong linh cấp cao nhất, ngang hàng với những huyền thoại như Vu Yêu Vương [note47390] và ma cà rồng Nosferatu.

“Hmm. Khi thì là thương nhân, khi thì là võ sĩ. Vậy chẳng lẽ thân phận thật sự của ngươi là xạ thủ sao?”

Không trả lời câu hỏi của tôi, Zen phản hồi bằng giọng hệt như Arisa, cái miệng toàn xương xẩu của hắn cũng chuyển động để khớp với lời nói.

“Có lẽ tôi có rất nhiều thân phận.”

Nếu phải chọn một thân phận “thật”. Tôi sẽ đề nghị là “người du lịch dị giới”.

“Thật thú vị. Rất tốt, Satou. Chúng ta cùng xem liệu ngươi có thể thêm ‘anh hùng’ vào danh sách thân phận—”

“Chủ nhân, ngài chuột, tránh ra!” Trước khi Zen có thể nói hết câu, tiếng của Arisa đã đột ngột cắt ngang. “Nhận lấy nàyyy!”

Tôi nhảy qua một bên như Arisa yêu cầu.

Zen trực diện nhận một đòn tấn công vô hình.

Hắn ta bị đẩy lùi—nhưng đó là tất cả.

“Nguy hiểm đấy. Không ngờ ngươi lại có một kĩ năng độc nhất! Và mái tóc đó… Ngươi cũng là người đầu thai, hửm? Ta đã không nhận ra vì ngươi đội tóc giả.”

Cũng? Vậy là đúng như tôi nghi ngờ, Zen hẳn là cũng chuyển sinh như Arisa.

“Ui, hắn chống lại được…”

Cơ thể Arisa va mạnh vào sô pha. Đòn tấn công đó hẳn đã tiêu hao hết ma lực và thể lực của cô ấy.

Mấy cô gái khác vây quanh Arisa, gọi tên và kiểm tra tình trạng của cô ấy.

Vì tránh không kịp, anh người chuột bắt đầu rỉ dịch cơ thể từ mắt và miệng, rồi anh ta cũng ngất luôn. Dù không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ có những tác dụng phụ không mấy dễ chịu nếu anh ta một mình.

Lợi dụng cơ hội Arisa tạo ra, tôi chĩa súng ma thuật vào vai Zen và bóp cò.

Tôi hơi khó chịu khi bắn vào người khác, nhưng vì hắn ta là một loại sinh vật vong linh nên tôi không có vấn đề để bắn hạ một mối đe doạ.

Viên đạn ma thuật lao về phía hắn, nhưng một kết giới ma thuật xuất hiện trước hắn và chặn lại. Kết giới trông thật giống như một bức tường kính trong suốt.

Vậy là súng ma thuật không hữu hiệu…

Tôi không thể tấn công hắn bằng Hoả Đạn trong này. Nếu dùng không cẩn thận có khi tôi thiêu rụi luôn cả cửa hàng cũng nên.

Tôi có thể đánh bại hắn ta dễ dàng bằng một trong mấy thanh Thánh Kiếm hay Thần Đao mà tôi có tron Kho lưu trữ. Nhưng như vậy sẽ phải giết chết hắn ta, tôi không chắc mình có muốn làm như vậy hay không. Tất nhiên hắn trông giống quỷ, nhưng tôi cảm thấy mình sẽ khó ngủ vào ban đêm nếu như giết thứ gì đó có ý thức con người.

Ác ma như ngài Nhãn Cầu và đồng bọn, kẻ thù tự nhiên của nhân loại, là một thứ như vậy, nhưng…

“Sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng chỉ có thể dẫn tới huỷ diệt mà thôi. Nếu ngươi không muốn cô gái đó trở thành đồ chơi của thần, đừng để cô ta dùng kĩ năng độc nhất nữa.”

“Tôi sẽ nói khi cô ấy tỉnh lại.”

Một bên lắng nghe lời khuyên của Zen, một bên tôi đang tìm cách.

“Rất tốt. Vậy giờ ta sẽ rời đi trước.”

…Hắn ta từ bỏ việc bắt Mia sao?

Tôi vừa nhẹ nhõm vì sự rút lui của Zen, nhưng tôi phải quay lại khi nghe tiếng thét sau lưng.

“Sức mạnh biến mất~…”

“Thả tôi ra, nanodesu!”

“Satou!”

Mấy sợi roi bóng tối nâng Pochi và Tama lên không trung.

Vô số bóng đen từ sàn nhà lao ra, quấn lấy Mia, người tuyệt vọng gọi tên tôi khi chúng kéo cô ấy xuống, nửa người của cô ấy đã biến mất vào trong bóng tối..

Mấy cái roi bóng

rút cạn thể lực của Pochi và Tama rồi ném chúng lên cái ghế dài. May thay, chúng có vẻ không bị thương.

Mối quan tâm lớn nhất của tôi lúc này là Mia.

“Mia!”

Trong lòng thầm xin lỗi Pochi và Tama, tôi nhảy về phía cô nàng tiên.

Tôi cố dùng tay không để xé số bóng đen đang quấn lấy Mia, nhưng chúng lại không đứt mà chỉ giãn ra như cao su.

Tốt thôi, tôi nghĩ thầm, và bắt đầu bắn chúng bằng súng ma thuật—nhưng những sợi roi hình thành từ bóng đen nhanh hơn số tôi phá huỷ.

Quăng cây súng ma thuật sang một bên, tôi nắm lấy Mia cố kéo cô ấy ra khỏi bóng tối. Nhưng lực mà chúng kéo cô ấy xuống mạnh hơn tôi tưởng.

Mia kêu lên một tiếng đau đớn.

Sức mạnh của tôi vẫn hơn mấy cái bóng,

nhưng HP của Mia đang giảm chầm chậm. Nếu tôi kéo mạnh hơn, cô ấy có thể bị xé toạc ra.

“Vô dụng thôi.”

Zen khinh bỉ tôi khi hắn chìm vào bóng tối bên dưới chân mình.

Arisa thử bắn hắn bằng súng ma thuật mà tôi quăng ra lúc nãy, nhưng giống như lúc trước, đều bị kết giới chặn lại.

“Ngươi không có hi vọng đánh bại một tồn tại siêu phàm như ta đâu, vậy nên hãy chấp nhận sự bất công của thế giới đi. Nếu ngươi không sợ chết, hãy đến Chiếc Nôi, ta sẽ chờ ngươi đột nhập, hay cho ta thấy ‘trí tuệ’ và ‘can đảm’ của ngươi.”

Để lại lời chế giễu như một móng quà chia tay, Zen biến mất vào trong bóng tối. Hắn không ở lại để chắc rằng Mia bị hấp thu—đây là sự tự tin hay chỉ là bất cẩn?

Cơ thể tôi dường như cũng bị kéo vào trong phút chốc, nhưng kĩ năng “Kháng bóng tối” giữ tôi không bị chìm quá sâu.

“Chủ nhân!”

“Arisa!”

Đúng lúc đó, Liza và Lulu trở lại, hét lớn khi thấy cảnh tượng thảm khóc bên trong.

Tôi đã quyết định.

“Liza! Lulu! Xin hãy chăm sóc cho mọi người. Đi gọi Zena hoặc cựu linh mục Horn!”

Với những chỉ dẫn ngắn gọn đó, tôi ném một túi đầy tiền vàng cho Liza. Đó là chiếc túi có chứa huy hiệu của tử tước Belton; nếu cần thiết, ông ấy cũng có thể giúp họ.

“Đừng lo cho tôi. Tôi hứa là sẽ trở lại cùng với Mia!”

Không đợi họ đáp lại, tôi chìm vào trong bóng tối cùng với Mia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện