(Trans: Cuối cùng cũng có chương mới rồi, khá là dài đấy. Nhưng mà... thôi, đọc đi sẽ biết.)
**Cảnh báo** Ngừng việc đọc đối với người già dưới 18 tuổi, đàn ông đang mang thai và trẻ em đang cho con bú. Trans sẽ không chịu trách nhiệm dưới bất kỳ hình thức nào nếu có sự cố hy hữu xảy ra.
* Chữ trong ngoặc là giải nghĩa, cảm nhận hoặc từ ngữ hợp nghĩa hơn so với bản dịch.
* Mời các bạn cùng đọc!
Vị Hoàng tử
Trong trường hợp khi những thành viên của ngôi nhà đi vắng, hoặc những người bên trong không có nghe được các tiếng gọi từ bên ngoài, ở phía bên của căn dinh thự đã được đặt một hộp thư. Nó là một chiếc hộp với một cái chìa khóa rằng có lỗ trống để sử dụng cho việc lưu trữ các bưu kiện. Bởi nhị hoàng tử thấy nó khá là hữu ích, hộp thư liền nhanh chóng lan rộng khắp vùng biên giới, và nó khá là phổ biến khi được nhìn thấy đặt tại những dinh thự giàu có.
Dựa trên những gì tôi đã nghe được từ Olivia, Hoàng tử Carl bị mê hoặc bởi những công nghệ mới nhất. Sở thích của ngài ấy bao gồm cả việc sáng chế và truyền bá công nghệ. Mọi thứ đều là ý tưởng của ngài ấy, và với điều đó, nhiều công việc rằng đã tốn sự nỗ lực đáng kể cho đến bây giờ đã trở nên dễ dàng hơn nhiều và có thể chi trả cho cuộc sống.
Tài năng của ngài ấy không chỉ về mặt chính trị, mà còn được thể hiện rất nhiều trong mảng võ thuật. Ngài ấy không nghi ngờ gì nữa, chính là một người đầy thiên phú. Tôi cũng có nghe một tin đồn nói rằng khi ngài ấy chuẩn bị lên mười bốn tuổi, ngài ấy đã tham gia vào một giải đấu võ thuật Vương đô, và hoàn toàn áp đảo những cận vệ hoàng gia bằng bàn tay trần của mình đơn độc.
Mặc dù, trong thực tế, ngài ấy được yêu cầu sử dụng loại vũ khí nào đó bởi đó là một giải đấu kiếm thuật. [Vì chúng tôi đang sử dụng vũ khí, ngài cũng phải như vậy, bởi vì sự an toàn!]. Vào thời điểm đó, những Cận vệ Hoàng gia vẫn còn đang ở lại. (Trans: Lúc sau chạy mất dép, giày, quần, mật,...vv)
Có một cuộc thảo luận không chính thức diễn ra ở phía sau, liên quan đến thực tế về cái cách mà Hoàng Thái tử chỉ đơn giản là có một nụ cười được trát trên gương mặt của mình, trong khi đang giáng đầu gối của ngài ấy vào bộ mặt đối phương của mình. Đó đã từng là một chủ đề nóng hổi giữa các cô gái trong những năm trước.
Ngài ấy vẫn mới 15 tuổi vào thời điểm đó, có lẽ đó là những gì mà họ gọi là thiên tài. Ngài ấy đã được tin tưởng đủ để lãnh đạo việc mở mang của quốc gia mới ở vùng biên giới.
Vâng, cái còn gọi là thiên tài này, tại nhà của chúng tôi, ─bởi tôi chỉ mới chuyển đến ngày hôm qua, tôi không có nhận ra nó─ có vẻ như ngài ấy đã để lại một lá thư trong hộp thư của chúng tôi nói rằng ngài ấy sẽ ghé thăm vào buổi chiều ba ngày sau.
Nó khá là sớm vào buổi sáng khi bức thư đến. Tôi xem ra không thể nhớ nổi khuôn mặt của người mà đã gửi lá thư của mình, có lẽ tôi đã quá miệt mài vào sex. À thì, chẳng thành vấn đề cho lắm đâu.
Nó có mùi giống như sex trong phòng ngủ của chúng tôi. Chúng tôi đang nằm trên chiếc ghế sofa trong khi đang thưởng thức cả bữa sáng và bữa trưa ─dĩ nhiên là với một cái gối đầu gối rồi─ và sau khi đọc xong bức thư, tôi bèn hỏi Olivia.
"Olivia, bởi vì người mà đã thuê chúng ta sắp đến, không phải chúng ta nên gửi cho ngài ấy một chút lòng hiếu khách sao? Bởi ngài ấy sẽ đến vào buổi trưa, em có nghĩ rằng việc chuẩn bị một bữa trưa cho ngài ấy là tốt không?"
"Trong trường hợp này, với ai đó mà có địa vị tại vùng biên giới này, đổi với ngài ấy khi đến thăm chồng em, vị anh hùng, không cần thiết cho anh để giang tay mình mà chuẩn bị bữa ăn đâu. Trà và bánh kẹo là đủ cho sự chuẩn bị rồi ạ."
Xử sự với ai đó ở địa vị như vậy, khi mà chúng tôi sắp gặp họ lần đầu tiên, có một sự lo sợ về việc nói không tốt về nhau. Ý niệm là ─Nếu nó là về trà, xem ra không có vấn đề gì cả─.
Ngoài ra, bởi 『dùng bữa với ai đó』 nằm trong viễn cảnh về công việc của hoàng tử, ngài ấy có khả năng sẽ dùng bữa được chuẩn bị bởi nhóm người khác và khó mà có thể từ chối. Khi một con người phải mất thêm một dặm để mà thận trọng, đó là khi họ sẽ trở nên rắc rối để mà xử trí.
Hoàng tử Carl nổi tiếng bởi vì là một người thẳng thắn rằng không quan tâm nhiều lắm đến hình thức. Nhưng, tôi không muốn cuộc gặp mặt của chúng tôi trở nên lúng túng do sự ngờ nghệch của chính tôi đâu. Tôi phải thật cẩn thận mới được.
"Tiếp một vị khách là một trong những bổn phận của em với tư cách một người vợ. Xin hãy giao nó cho em đi ạ."
Tôi thực sự cảm thấy đi xuống lúc này bởi vì tôi khá là lạc lõng về vấn đề xã hội. Trong lòng biết ơn của mình, tôi muốn gửi tới cô ấy một nụ hôn cảm ơn... nó khá là khó để hôn cô ấy ở vị trí này. Được rồi, hãy vuốt ve mông cô ấy thay thế vậy.
"Hi ~ ya! N ~ tsu..."
Tôi liền vỗ vào mông của cô ấy. Mm, mông cô ấy thật là mềm mại và dễ chịu... khi tôi đang vuốt ve mông của cô ấy, Olivia bèn túm lấy đôi má của tôi, bóp và véo chúng. Chúng tôi tiếp tục đùa nghịch cho đến khi cả hai chúng tôi đều mệt nhoài.
"Vậy sau đó, em có muốn đi chơi ở thị trấn không? Chúng ta có thể tìm thấy đồ pha trà và vài món đồ để tiếp vị khách của chúng ta đấy."
Trong khi cô ấy vẫn đang vuốt ve má của tôi rằng cô ấy đã véo vừa mới một lúc trước, tôi liền đề xuất một chuyến đi chơi. Cô ấy bèn gửi tới một cái chạm nhẹ nhàng như một câu trả lời.
"Không phải chúng ta sẽ gây ồn ào nếu chúng ta đi bộ trong thị trấn lúc này sao?"
Hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Tôi đơn giản có thể thực hiện một ảo ảnh rằng có thể dễ dàng đánh lừa tất cả những công dân bình thường. Tôi bèn ngồi dậy khỏi cái gối đầu gối của cô ấy và lấy ra một bộ đồ mạo hiểm giả từ không gian kho chứa của minh. Tôi cũng lấy ra bộ đồ tương tự với kích thước có hơi nhỏ mà tôi đã chuẩn bị cho Olivia.
Được ăn mặc như một cặp đôi mạo hiểm giả, không ai sẽ có vấn đề với điều đó. Vùng biên giới này là nơi tụ tập rất nhiều quỷ, vậy nên sự phát triển đến nhường này là không thể nào khác được. Có rất nhiều mạo hiểm giả người mà không tránh khỏi cố gắng để thu xếp. Ở đây chúng ta có nhiều mạo hiểm giả tựa như những viên sỏi trên mặt đất vậy.
"Hẳn là đủ bây giờ rồi rằng màu tóc của em đã thay đổi và em đang mặc đồ của mạo hiểm giả. Thực ra, anh muốn ăn vận cho vợ mình cơ, nhưng rồi em sẽ nhận được sự không thoải mái đến từ cái nhìn quần chúng, đúng không?"
"Vâng... khi em cảm thấy ánh nhìn của một quý ông(trừ anh ra)... em trở nên rất sợ hãi..."
Đó là những gì tôi đã liệu trước từ ai đó mà có trải nghiệm ác ý từ thời thơ ấu. Một khi điều đó thấm sâu vào, tôi đã khá là lo sợ. (Trans: Ý main là khi trên cương vị của Olivia...)
"Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em mà."
"... Vâng, chồng của em."
Như thế, tôi liền làm cô ấy ngạc nhiên với cái ôm và một nụ hôn. Một phút, hai phút... sau khi hôn cô liên tục được một lúc, cơn run của cô ấy cuối cùng cũng đã chấm dứt.
"Phụ nhân của tôi, em sẽ đi chơi với tôi chứ?" (Trans: Ngôi như vậy bởi copy trong sách, mà sách thì thường trang trọng mà.)
"Nếu anh không ngại về em, thì em sẽ vui lòng chấp nhận vậy."
Tôi liền nắm lấy tay Olivia và nói thứ gì đó mà tôi đã đọc từ sách. Cô ấy bèn mỉm cười và trả lời. Bàn tay của chúng tôi đan vào nhau, tôi liền đi tới cánh cửa để mở nó khi mà...
"Gohon ~ tsu!"
Vừa đúng lúc, vị Linh mục Trưởng Trabant đã chuẩn bị rời khỏi xe ngựa. Ông ấy đã may mắn để mà đến thăm tôi trong khi tôi vẫn còn ở quanh. Mặc dù, chúng tôi chưa bao giờ bố trí một khoảng thời gian khi chúng tôi muốn gặp mặt.
"Ah, buổi sáng tốt lành, Trabant san."
"Mặt trời ở trên đầu chúng ta rồi, Hero. Mà không thể khác thể được bởi vì hai người vẫn còn là một cặp vợ chồng trẻ." (Trans: Thâm vỡi...)
Thật xấu hổ làm sao. Tôi sẽ đảm bảo rằng phải cẩn thận hơn từ giờ trở đi. Chắc chắn, sẽ không thể biện hộ nổi việc làm cách nào mà tôi đang sống một cách trụy lạc, kiểu như làm tình ngay sau khi thức dậy vào buổi sáng vậy đấy.
"Ôi trời, thật là một sự lựa chọn đúng đắn khi đến thăm ngài vào buổi sáng."
Theo vẻ bề ngoài, có vẻ như ông ấy hiểu rõ những gì tôi đã làm ngay từ sáng sớm lận. Tôi tự hỏi liệu ông ta nắm bắt nó hoàn toàn không, hoặc vị linh mục trưởng này chỉ là có kỹ năng quan sát tuyệt vời đến thế sao. Có lẽ khuôn mẫu của tôi chỉ là dễ dàng đến vậy để đọc được mà thôi.
"Đây là về những gì chúng ta đã thảo luận ngày hôm qua, liên quan đến vấn đề về người hầu của ngài. Họ có thể nhận công việc, nhưng tôi e rằng khu vực này không phải là chuyên môn của họ."
Hoàng tử Carl đã thông báo về sự ưu tiên của mình để thuê những người địa phương. Đó là bởi vì những cư dân của vùng lân cận này có khá là nhiều thời gian rảnh để làm việc có năng suất. Lấy chứng sợ đàn ông của Olivia làm nguyên do, những người mà được thuê hẳn phải ở quanh những hàng xóm của chúng tôi.
Công việc của họ về cơ bản là để hỗ trợ chủ nhân của mình. Dù họ có đang làm gì đi chăng nữa, họ sẽ bị quan sát bởi mọi người sống gần đó. Đây là cách đáng tin cậy hơn để tránh khỏi những người xấu.
Người hầu mà được giới thiệu bởi Trabant-san là người vợ của một thợ thủ công ở thị trấn gần căn dịnh thự này... không nhất thiết là người thanh lịch nhất, nhưng cô ấy trông giống như một bà cô người mà sẽ tốt bụng với bất cứ ai vậy.
"Rất vui được gặp ngài, Hero. Tôi là Martha, vợ của ông Alan đến từ tiệm may đo ạ."
Martha-san đã hoàn thành việc tự giới thiệu bản thân mình. Không nhầm lẫn, cô ấy hiện 55 tuổi vào năm nay. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều này, vì vậy tôi không biết chính xác cái gì cả. Gia đình của Hero khá là ngượng nghịu đấy, huh?
"Rất vui được gặp cô, tôi là Chris, và đây là vợ tôi, Olivia. Một điều nữa, tôi muốn cô gọi tôi bằng tên của tôi thay vì [Hero], xin vui lòng đó."
"Cảm ơn vì đã thu nhận tôi, Chris-sama, Olivia-sama."
Liệu có thô lỗ khi tôi nghĩ rằng cô ấy lịch sự một cách đáng ngạc nhiên không nhỉ? Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ khá là lỗ mãng cơ, xem xét rằng cô ấy là một người vợ của thợ thủ công.
Do sự bùng nổ kinh tế gần đây và sự gia tăng của người học việc, việc nhà hầu như đã được san sẻ ─Những người học việc mới làm hầu hết các công việc, chẳng hạn như lấy nước sạch─ bà cô này đã trở nên khá là rảnh.
Tôi liền chỉ cho cô ấy cách bố trí của căn dinh thự để khiến nó dễ dàng hơn cho cô ấy trong việc lau chùi. Tôi đã đưa cho Martha vài đồng xu vàng để cô ấy mua đồ dùng thiết yếu. Tôi cảm thấy khá là tệ khi để lại mọi thứ cho cô ấy, nhưng cô ấy nói rằng sẽ ổn mà thôi.
Tôi nói với họ rằng chúng tôi sắp đi hẹn hò, và sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn. Đây là lần đầu tiên của chúng tôi, vì vậy tôi rất mong chờ được ăn và đi mua sắm bên trong thị trấn.
Sau khi thay đồ và được biến đổi diện mạo bên ngoài của mình, cô ấy không còn trở thành một sự chú ý đối với người khác nữa. Nắm lấy tay cô ấy, chúng tôi liền đi tới thành phố mà chúng tôi sẽ sống từ giờ trở đi.
◇◆◇◆◇
Có một công cụ ma thuật được gọi là "Cardboard which Copies Heart". Mặc dù nó là một công cụ ma thuật đắt tiền mà không phải được bày bán cho cư dân nói chung, các lãnh chúa hay người giàu đều có nó. Ngay cả ngôi đền thờ cũng sở hữu một cái. Các cư dân trong khu vực này đôi khi cũng góp chung để mua nó.
Công cụ ma thuật này được sử dụng chủ yếu để sao chép tài liệu. Bằng cách đặt một tờ giấy lên trên một tấm gỗ, mọi người có thể sao chép bất cứ thứ gì trong tâm trí của mình lên giấy bằng cách tưởng tượng và truyền ma năng một cách tương ứng. Hầu hết thời gian, nó được sử dụng để in ra một hình ảnh của người hoặc cảnh quan.
Hôm qua, và hôm kia nữa, mặc dù mới khai sinh như một vị anh hùng, ý niệm nơi mà mọi người trên đường phố đều sẽ biết mặt mình đã cản trở tôi. Tuy nhiên, ngôi đền đã phân phát khuôn mặt của tôi ra xung quanh với sự trợ giúp của "Cardboard which Copies Heart", và bây giờ thì mọi người đều nhận ra được tôi.
Rất nhiều những chàng trai và cô gái, người mà xem ra là linh mục tập sự, đang phân phát khuôn mặt của tôi ra xung quanh. Họ xem ra rất tự hào về sự ra đời của vị anh hùng mới, và muốn mọi người đều biết về nó.
Bởi vì chúng tôi đang che giấu bản thân, theo lẽ tự nhiên chúng tôi cũng nhận được tấm áp phích. Tôi liền mỉm cười với Olivia một cách chua chát. Trên mặt trước, nó cho thấy khuôn mặt của tôi. Ở phía sau đã được viết về tiểu sử của tôi thứ mà chẳng có gì ngoài những điều tuyệt vời và vô song. Oi, không phải ngôi đền này ủng hộ sự thật à? Vậy ra, sẽ ổn khi nói dối miễn là nó không được viết phân rõ đen trắng sao?
"Đây chỉ là một bức chân dung của bên thứ ba thôi. Bản sao gốc của chồng em mà em đã nhận được ngày hôm qua trông ngầu hơn nhiều đấy ạ."
"À thì, anh nghĩ đây là về vấn đề quyền lợi. Thành thật mà nói, anh không muốn những người khác biết rằng chúng ta có bản sao gốc đâu."
"Cardboard which Copies Heart" thật sự là một vật phẩm hữu ích. Tuy nhiên, điểm yếu là sự nhận thức của con người luôn có thêm tính chủ quan nào đó vào chúng.
Ví dụ, nếu người đó là người mà bạn ghét hoặc không thích, hình ảnh thứ mà sẽ xuất hiện sẽ gây ấn tượng xấu cho người khác. Ngược lại, nếu bạn đang nghĩ về người ưa thích của mình ─người mà bạn phải lòng, vv─ thì sản phẩm cuối cùng sẽ trông đẹp hơn tới vài phần trăm đấy.
Ngày hôm kia, Olivia tạo một bản sao khuôn mặt của tôi bằng cách sử dụng "Cardboard which Copies Heart"... Tuy nhiên, nó đã được làm đẹp. Mặc dù nó chỉ là một bức hình, tôi trông quá đẹp và khuôn mặt của tôi lấp lánh như thể đang tỏa sáng vậy. Xấu hổ quá đi mất.
Bởi nó quá xấu hổ, tôi đã giấu nó trong không gian kho chứa của mình ngay lập tức. Nhưng vì nó trông tốt nhất, tôi đã bị hỏi liên tục bởi Trabant-san để sao chép nó, và nó đã được đồng ý rằng tôi được phép giữ lại bản sao gốc.
Chúng tôi gọi hình ảnh được mô tả bởi "Cardboard which Copies Heart" là bản sao gốc, bản được sao chép từ bản gốc là bản sao con, và bản sao ở cấp thứ hai là bản sao cháu. Việc sao chép bản sao gốc nhiều lần khiến chất lượng trở nên kém đi. Thứ mà được phân phát ra xung quanh là bản sao cháu, vậy nên đó là cách mà mọi người sẽ thấy tôi, nhưng thứ này ở trong chất lượng tồi tệ hơn so với đồ thật nhiều.
À thì, tôi ổn với nó mà. Đây là thứ gì đó khá là ngượng, nhưng khi thời gian trôi đi thì xu hướng này sẽ lắng xuống mà thôi. Vấn đề là... một đường dây mà đã được tạo ra bởi các cư dân thị trấn liền được hình thành, và tôi bèn liếc nhanh tới cái nguồn kia.
"Thưa quý vị! Có một giới hạn cho bản sao cháu này. Tôi đã thấy nó! Đức ngài Tria yêu quý của chúng ta, Nữ thần Luật pháp đã chứng tỏ và ban cho cô dâu phước lành của mình! Vẻ đẹp của họ là những gì mà bạn sẽ gọi là "Cô dâu Nữ thần"..." (Trans: Lố rồi đấy...)
Gần các phòng tư vấn được điều hành bởi đền thờ, một chiếc bàn đầy bọc giấy và một hàng dài những cư dân thị trấn có thể được nhìn thấy... họ chủ yếu là nam giới.
Không phải vị linh mục đang chào hàng của mình là một cậu trai người mà đã nhảy cùng Trabant-san ngày hôm đó sao? Cậu ta đang làm việc ư? Đừng nói với tôi công việc của vị linh mục này là bán áp phích của Olivia đấy nhé?
Chắc hẳn, vào ngày hôm kia, tôi cũng đã mượn "Cardboard which Copies Heart" để chụp ảnh Olivia mà? Tôi đã tưởng tượng cơ thể khỏa thân của Olivia trong tâm trí của mình, và khiến tai của tôi bị véo bởi cô ấy vì cô ấy đang nhìn về phía tôi. Tôi đã làm tấm kế tiếp đúng cách.
Nhân tiện, từ quan điểm của những người khác, mặc dù tôi có ý tưởng tượng về diện mạo ban đầu, nó không thể khác được khi mà tôi có vài khuynh hướng được hình thành thứ khiến nó trông đẹp hơn đối với người khác. Tôi đã cố gắng lặp lại nó, nhưng những bức ảnh tương tự liền hiện ra. (Trans: Ko dối lòng đc đâu :v.)
Đương nhiên, tôi thực sự say đắm đối với Olivia, và nó đủ để khiến vị linh mục người mà thấy bức ảnh đỏ ửng cả mặt... Không, Olivia của tôi dễ thương và xinh đẹp nhất trên thế giới này. Mặc dù bức ảnh có kém hơn so với đồ thật, nó lại sống động theo cách riêng của nó.
Tất nhiên, tôi giữ bản sao gốc. Bản mà họ được công bố là bản sao con. Không đời nào tôi sẽ cho trưng bản sao gốc cho những người khác đâu. Mặc dù, lúc đầu, họ đã nghĩ đến việc phân phối bản sao của Olivia cùng với của tôi như một bộ vậy.
Đó là ý định ban đầu của Trabant-san, nhưng những người mà chịu trách nhiệm quản lý quỹ của đền thờ đã nói rằng "Giấy tờ quảng cáo không phải là miễn phí, vậy nên chúng tôi bèn thông báo về người anh hùng và bán chân dung của Olivia-sama!" Và đó là cách mà chúng tôi bị gây áp lực.
Tôi cảm thấy tiếc rằng sau vài giờ phân phát bản sao con của Olivia, họ đã bắt đầu bán chúng. Tuy nhiên, tôi đã được thuyết phục rằng quỹ tiền sẽ được sử dụng cho trẻ mồ côi và để quản lý phòng tư vấn.
"Anh thực sự rất vui vì chúng ta đã cải trang chính mình. Hãy tưởng tượng những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đi lang thang xung quanh với khuôn mặt thực sự của mình đây."
Thực tế rằng mọi người đều muốn nhìn thấy Olivia trực tiếp bởi vì cô ấy là một cô dâu được phan phước bởi nữ thần khiến nó tồi tệ hơn. Olivia rất sợ bị chú ý. Tuy nhiên, tôi có thể thay đổi khuôn mặt với ảo ảnh và buổi hẹn hò của chúng tôi có thể được tiếp tục.
"Anh yêu của em, ngay bây giờ, em vẫn còn sợ... Tuy nhiên, một ngày nào đó em hy vọng em có thể đi dạo quanh thị trấn này mà không phải che giấu khuôn mặt của mình... Em muốn có thật nhiều lần hẹn hò với anh thêm nữa cơ."
Mặc dù tất cả những người đàn ông mà tụ tập xung quanh đều không nhận biết được cô ấy, tôi có thể cảm thấy bàn tay cô đang run lên một chút. Tôi liền thắt chặt nắm tay và dẫn cô ấy xuống phố.
"Anh hiểu mà, không cần thiết phải nôn nóng đâu. Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh Olivia. Một ngày nào đó... dù vào bất cứ khi nào, sẽ không cần cải trang nữa, và anh sẽ hẹn hò với Olivia mà trang điểm một cách thật đẹp đẽ."
"Vâng! Em... sẽ làm hết sức mình!"
◇◆◇◆◇
Ba ngày sau.
Đây là cái ngày mà bà cô đang chờ đợi một cách hứng thú, ngày mà Hoàng tử Carl sẽ đến cho một chuyến thăm. Sau khi ban hành, chúng tôi đáng nhẽ phải gọi ngài ấy là Đức ngài Caroling, nhưng bởi vì những người xung quanh thường gọi ngài ấy là hoàng tử, nên ngài ấy chẳng hề bận tâm.
"Rất vui được gặp anh Chris-dono, tôi là Carl Caroling. Tôi không ngại nếu anh gọi tôi là Carl đâu."
Ngài ấy trông ở độ tuổi thật tuyệt vời. Không, nó khá là phù hợp để coi ngài ấy là một người trẻ tuổi mà trông giống như một đứa trẻ vậy. Ngài ấy có mái tóc vàng óng, với một đôi mắt màu xanh dương. Cùng với đó là một diện mạo được tạo hình tốt, có thể nói rằng ngài ấy là một cậu trai đẹp mã với một khuôn mặt khá là điển trai. Điều này có thể là thô lỗ, nhưng ngài ấy đang rỉ ra một luồng hào quang trang nhã có hơi giống như một cô gái vậy... nắm đấm của ngài ấy trông đã được rèn luyện với vũ khí. Ngài ấy đang mặc một bộ đồ được gia cường với kim loại thứ mà một tay nghiệp dư sẽ không bao giờ nhận thấy được.
Sau khi quan sát ngài ấy một lát, có những con dao khác được giấu trong ông tay áo thứ mà có thể lấy ra chỉ đơn giản bằng cách di chuyển cổ tay, đế sắt và những con dao được thêm vào đôi giày của ngài ấy, và bằng cách tháo sợi dây thứ cột tóc của ngài ấy lại, nó có thể được sử dụng như một công cụ siết cổ. Vị hoàng tử này thật là đáng sợ!
Tôi có thể thấy trong đôi mắt của ngài ấy rằng ngài đang đào sâu vào sức mạnh của tôi. Không giống như vị anh hùng mà công chúng được biết đến, tôi thực ra là một ma thuật sư chuyên. Một trận cận chiến(CQC = Close Quarter Combat) là vượt quá khả năng của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể xoay sở được những người lính bình thường ở cỡ của mình đấy.
"Tôi biết rằng Chris-dono là người mà đã tình nguyện tham gia vào sự phát triển việc mở mang, nhưng tôi có thể hỏi tại sao không?"
"Đó là để đề cao mục tiêu chính của tôi sau khi gặp gỡ Olivia, rằng là để khiến cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.... đó là tất cả rồi."
"Ahaha, đây là dinh thự riêng của anh, vì vậy không có vấn đề gì cho anh để nói thẳng đâu. Không phải Chris-dono là người nhiều tuổi nhất trong số chúng ta sao?"
Thái độ thân thiện của hoàng tử đang giúp tôi khỏi bị cứng nhắc. Trước khi việc mở mang bắt đầu, cần thiết phải thu mua nguyên vật liệu và sau khi hành đống chuẩn bị hoàn thành, nó sẽ dễ dàng mất tới một tháng. Có vẻ như sẽ ổn khi làm bất cứ điều gì tôi muốn trong quãng thời gian đó.
Trong quãng thời gian chờ đợi, tôi vẫn có thể đánh bại quái vật và thu thập phần thưởng. Tôi cũng có thể nhận được tiền bằng cách bán vật phẩm rơi ra từ quái vật, và xem ra rằng lượng lớn tiền bạc được cung cấp cho việc săn thú lớn đó. Tương tự như vậy, tôi sẽ không cảm thấy buồn chán. Tôi có thể đưa vợ mình đi hẹn hò, và cô ấy đang làm việc chăm chỉ để thể hiện sự lôi cuốn của mình nữa.
Khi việc mở mang bắt đầu, tôi phải chiến đấu với ác quỷ ở tiền tuyến như một vị anh hùng. Nói một cách thẳng thắn, đó là những gì tôi được mong đợi để làm.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện phiếm về xã hội và những thứ không phải vậy nữa, và hoàng tử liền quay trở về theo lịch trình. Đi về phía cánh cổng, ngay trước khi ngài ấy lên xe ngựa, tôi đã bị hỏi bởi ngài ấy.
"Nhân tiện, tôi đã nghe được sự thật rằng Chris-dono là một ma thuật sư thuộc tính hắc ám... thực ra"
Tôi không nhớ đã nói cho bất cứ ai về thuộc tính ma thuật của mình, nhưng vị hoàng tử này, ngài ấy có loại mạng lưới thông tin gì vậy... yeah, đây là người tuyệt đối tệ nhất khi biến thành một kẻ thù. Tôi bị thuyết phục về điều đó sau cuộc trò chuyện chưa đầy 30 phút của chúng tôi.
★ Bên Phía Jeanne ★
─Tuyệt vời! Vị anh hùng ma thuật sư đang ở đây! Tấm bản đồ vó ngựa thứ đã dẫn đến sự hủy diệt của vũ khí, và sự chiến thắng nữa!
Mặc dù đức ngài của tôi, Carl-sama luôn luôn có cuộc độc thoại lạ lùng thứ mà tôi chưa bao giờ tự bản thân hiểu được, không có cách nào để ngay từ đầu tôi có thể đoán được những gì trong tâm trí của người mà đã dẫn dắt vùng đất này trở nên giàu có. Cách đây năm năm, vùng đất này còn là một khu vực thôn dã, nằm cách biệt ở vùng nông thôn.
Trong cuộc gặp ngày hôm nay, tôi đã gặp người đàn ông mà đã nhận được sự bảo hộ đến từ nữ thần của đền thờ Tria. Về mặt trang trọng của quý tộc được thể hiện, ngài ấy đã để lại một ấn tượng thực sự rất tốt. Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi có thể nhận ra rằng ngài ấy là một người tốt bụng. Hơn nữa, ngài ấy là một anh chàng điển trai người mà rõ ràng rất hợp với quý cô xinh đẹp đang ngồi ở sau lưng của mình.
À thì, trong trường hợp của tôi, tôi khá là thích cái cách mà hoàng tử... gefungefun! Mày đang nghĩ cái gì vậy, Jeanne! Làm thế nào mà mày dám có những suy nghĩ tệ hại, như là yêu chủ nhân của chính mình thế hả! Ah, nhưng trong khi tôi đang tập luyện, tôi liền tưởng tượng bàn tay của chính mình như là của Carl-sama và bèn đưa nó tới bộ ngực của mình...
"Ahh, ngài không thể làm thế đâu, Carl-sama! Chúng ta vẫn đang tập luyện mà! Mọi người đều đang theo dõi lúc này đấy, ít nhất thì làm ơn hãy chịu đựng cho đến khi chúng ta lên giường chứ!" (Trans: Đù mé!)
"Jeanne, tôi không thể bảo cô không có bất cứ hoang tưởng dâm dục nào... nhưng ít nhất thì xin đừng có nói nó ra to tiếng thế chứ!"
Uuu... tình yêu khắc nghiệt từ đức ngài của tôi đau thật đấy. Bởi ngài có thể giết chết quái vật bằng tay trần, làm ơn đừng trở nên cáu kỉnh với nắm đấm của ngài lúc này mà...
"Tôi đã nhận toàn bộ những rắc rối khi huấn luyện cô bởi vì cô có tài năng trong việc chiến đấu, nhưng tôi có đi sai ở chỗ nào vậy nhỉ...
"Carl-sama là người mà đã đưa em ra khỏi ngôi làng nghèo khó của mình. Bởi em muốn trở nên hữu dụng cho ngài, em đã tập luyện rất chăm chỉ cho đến tận bây giờ đấy."
Năm năm trước, Carl-sama đã giải cứu tất cả những cô gái mà ban đầu bị lên kế hoạch để bán sang các nước khác vì quê hương của họ đang thiếu ăn. Không chỉ vậy, ngài ấy cũng đã chuẩn bị những công việc cho chúng tôi. Đối với bản thân mình, tôi đã tự mình làm việc chăm chỉ để trở thành một hiệp sĩ.
Tôi vừa mới hoàn thành việc vung thanh kiếm của mình ngoài trời, vậy nên cánh tay của tôi bị cháy nắng. Haizz ~ những người phụ nữ mà đang làm việc trong căn dinh thự đều có da trắng và làn da của họ thật đẹp và đáng ghen tị. Khi có tập trung những phụ nữ lại, tôi là người duy nhất có làn da nâu, và nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Kết quả là, tôi đã nỗ lực hết mình mà tập luyện, và tôi đã bị cháy nắng nhiều hơn từ việc rèn luyện, và giờ đây tôi khó mà có thể nhớ nổi làn da của mình đã như thế nào trước đây nữa rồi hahahaha!
Và năm ngoái, sự nhiệt tình của tôi đã được công nhận, theo đó là việc cho tôi vinh dự để trở thành một hiệp sĩ. Nó cảm thấy thật tuyệt khi tháo gỡ được tất cả những cảm xúc của mình về lòng biết ơn đối với hoàng tử ngày hôm đó, trực tiếp trước mặt ngài ấy trong buổi lễ.
"Tôi tin rằng sự trung thực là đức tính tốt, nhưng cô cần phải sửa lại thói quen xấu của mình khi mà cô nói bất cứ điều gì băng qua trong tâm trí của mình đấy. Xin hãy kiềm chế việc nói lại trừ khi cô được hỏi thôi!"
À thì trong suốt quãng thời gian đó, tất cả các hiệp sĩ đã gửi tới tôi một cái nhìn đầy ấm áp. Thậm chí cả thế hệ trước cũng cười lớn nữa.
"Tôi thật sự xấu hổ mà! Đêm hôm đó, tôi thật sự đã có khoảng thời gian rất tệ với Deshiderata đấy!" (Trans: Vợ bắt gặp cảnh chồng đc đứa lạ khác gạ tình, ổn thì tui cùng quỳ thôi.)
Khuôn mặt đỏ bừng của Carl-sama trông mới đáng yêu làm sao! Đừng nói với tôi, ngài ấy đang bẽn lẽn đấy nhé?
"Điều này khiến em bực đấy! Nó đâu giống như em cho ra bất cứ điều gì băng qua tâm trí của mình đâu chứ!"
À thì, trong khi có sự tiếp xúc thường lệ, chúng tôi đã đi tới khu đất hành chính của vùng biên giới này. Lịch trình của Carl-sama sau khi về nhà là gặp Deshiderata-sama, và sau đó, ngài ấy sẽ rảnh hoàn toàn vào hôm nay.
★ Bên Phía Jeanne ★
"Mừng anh về nhà, Carl-sama. Cảm ơn vì đã làm tốt nhé, Jeanne."
Vào lúc chúng tôi đã hoàn thành mọi thứ trong lịch trình, ngày đã về buổi chiều tối rồi. Hôm nay là một trong số những ngày mà chúng tôi hoàn thành sớm hơn.
Mặc dù đang mang thai, mỗi ngày Deshiderata-sama đều sẽ chào đón Carl-sama trở về ở lối vào. Carl-sama khá là lo lắng và yêu cầu cô ấy nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, nhưng đôi mắt mệt mỏi của ngài ấy liền biến mất và đã được thay thế với một biểu cảm thật hạnh phúc.
Deshiderata-sama là một cô gái sâu nặng trong tình yêu, và bây giờ cô ấy mang thai, nhưng... haizz, đã được năm năm kể từ khi tôi phục vụ cho Carl-sama, nhưng chẳng hề có kẽ hở nào cho tôi để trượt vào cả. Cả hai được cho là kết hôn vì chính trị, nhưng mà.
"Vậy thì, em sẽ xin thứ lỗi cho bản thân mình. Carl-sama cũng vậy, làm ơn hãy lên trên giường càng sớm càng tốt đi ạ."
Lịch trình của chúng tôi được gói lại vào ngày mai từ buổi sáng... haizz, hãy nhanh chóng lên giường thôi. Vậy sau đó, Carl-sama sẽ đi ngủ cùng với Deshiderata-sama... sniff(sụt sịt).
"Điều đó liền nhắc tôi, Jeanne. Thực ra, gần đây vào ngày hôm nay tôi đã yêu cầu Chris-dono thực hiện [thuật] của mình lên cô đấy."
Không thể nào! Chắc hẳn, vị anh hùng thực ra là một ma thuật sư hắc ám... l-liệu ngài ấy đã đặt một lời nguyền lên tôi không? Hoặc phải chăng, vì tôi là một kẻ đầu đất, tôi thực sự sắp bị sa thải rồi sao!
"Hãy lắng nghe tôi từ đầu đến cuối đã, đồ ngốc này. Hãy chắc chắn rằng gửi tới tôi toàn bộ sự chú ý của cô bởi vì tôi sẽ chỉ nói nó một lần mà thôi. Một Anh hùng là trung gian giữa nữ thần và vương quốc loài người. Do đó, họ theo tự nhiên có thể sử dụng một ma thuật thần thánh và mạnh mẽ hơn linh mục đấy."
Xin lỗi, lỗi của tôi! Tôi là một trở ngại, phải không? Đặc biệt đối với một cặp đôi đã cưới như hai người, tôi hẳn là một sự quấy rầy! Tôi xin lỗi vì tôi đã phải lòng Carl-sama!
"Theo thầy bói, đứa trẻ bên trong bụng của Deshiderata ngay lúc này là một bé trai. Vì vậy, bây giờ tôi sẽ biến cô thành vợ lẽ của mình. Jeanne là hiệp sĩ của tôi, và cũng là một người phụ nữ, vì vậy nó không giống như việc trở thành người vợ lẽ của tôi là một vấn đề đâu."
Vâng, tôi sẽ vào tu viện. Tôi sẽ giữ những cảm xúc này trong trái tim tôi suốt quãng đời còn lại của mình. Tôi sẽ tự thanh tẩy bản thân mình và phục vụ Chúa một cách đúng đắn...
"Tôi đã nhờ vị Anh hùng niệm [Phước lành] lên cô. Là người trung gian của nữ thần, phước lành của anh hùng được cho là hiệu quả hơn cả chính vị đại linh mục nữa. Không có ai sẽ chất vấn địa vị của cô đâu."
Jeanne này sẽ đóng góp cho thị trấn mà đã nuôi dưỡng cô... ấy? Phước lành? Vị linh mục mà đang điều hành cho lễ cưới...? EH? CÁI GÌ CƠ?
"Không thể khác được khi cô sẽ hiểu lầm quang và ám ma thuật bởi vì nó dễ gây nhầm lẫn mà. Sau khi cô tắm rửa bản thân, hãy tới phòng của tôi. Hiểu chưa? Lặp lại lệnh của tôi đi."
"Awawawa vâng! Hiệp sĩ Jeanne sẽ hướng tới phòng ngủ của Carl-sama sau khi thanh lọc bản thân cô ấy ngay!"
★ Bên Phía Carl ★
Lúc này, hiệp sĩ cá nhân của tôi, Jeanne đã được cứu một cách tình cờ trong nhiệm vụ tiêu diệt của tôi. Kể từ đó, cô ấy chưa bao giờ giấu đi lòng biết ơn của mình, và tiếp tục nhắm tới việc trở thành một hiệp sĩ dưới sự trướng của tôi.
Mái tóc màu vàng kim của cô ấy hầu như không bị mất độ bóng của nó dù thậm chí không cần chăm sóc nhiều và khi cô ấy đổ mồ hôi, mái tóc của cô ấy liền lấp lánh. Cô nhanh chóng biến từ một cô gái đáng yêu thành một quý cô xinh đẹp. Số lần đôi mắt của chúng tôi bắt gặp nhau cũng tăng lên năm này sang năm khác. Thẳng thắn mà nói, ban đầu, cô ấy chỉ muốn trả ơn mà thôi, nhưng sau nhiều điều đã xảy ra, chúng tôi đã phải lòng nhau.
Vợ tôi là người mà có thai trước nhưng, Jeanne quá thẳng thắn, cô ấy nói rằng thật là ngu ngốc khi trở nên ghen tị.
Sau khi cả hai chúng tôi(Carl và Deshiderata) thảo luận, chúng tôi đã quyết định rằng tôi sẽ lấy Jeanne làm vợ lẽ sau khi tôi phát hiện ra rằng Deshiderata đang mang thai một bé trai. Sự ưng thuận của cô ấy? Không cần phải hỏi đâu. Bởi chúng tôi được ban phước, không còn lý do gì cho tôi để mà kiềm chế thêm nữa.
"Đ-đây là một giấc mơ sao? Phải chăng Jeanne đã ngủ quên trên xe ngựa? C-Ca-Carl-sama đang, ở cùng với vớ-với em..."
"Thật là dễ thương khi em thấy xấu hổ đấy, Jeanne."
Deshiderata ra hiệu đôi tay của mình và mời Jeanne lên giường. Bằng cách nào đó, cô nàng Jeanne nữ tính này trông rất dễ thương. Jeanne liền đến ngồi lên trên giường, và rõ ràng là cô ấy không biết phải làm gì cả.
Tôi liền đẩy thân hình bối rối của cô ấy lên trên giường, và khóa môi cô ấy lại. Đây là đôi môi thứ mà đã liên tục tuyên thệ trên bờ môi của cô ấy(chính nó) trong năm năm qua, và bây giờ chúng là của tôi.
"Nn ~ tsu ~ tsu ~ tsu ~ tsu ~~~~ n ~ tsu!"
Đồng thời, khi tôi đang hôn Jeanne, tôi có thể cảm thấy sức lực của cô ấy rời khỏi cơ thể của cô. Bây giờ, cơ thể của cô ấy được để lại cho sự định đoạt của tôi, nơi mà tôi sẽ công kích ngực của cô ấy trước.
"Puha ~ tsu... hôn... Carl-sama đang... fu ~ e, fu ~ e ~ e ~ e ~ e ~ e ~ en!"
Khuôn mặt cô ấy hóa đỏ ửng, và bây giờ khuôn mặt của Jeanne là một hỗn hợp của cả khóc lẫn cười. Vợ tôi liền ôm cô ấy từ phía sau và vuốt ve cái đầu của cô ấy.
Oops, nếu tôi chỉ hôn Jeanne, thì Deshiderata có lẽ sẽ ghen tị mất. Tôi cũng hôn Deshiderata người mà đang dỗ dành Jeanne. Tôi liền đút lưỡi của mình vào và cuốn lấy lẫn nhau...
"Nnn mu ~ u! Chukuchuku... puha ~ a! Geez, đủ rồi! Tối nay, anh phải làm điều đó với Jeanne."
Cô ấy liền trở nên tức giận. Bởi vợ tôi đang ôm Jeanne từ phía sau, tôi bèn ôm lấy cô ấy từ đằng trước.
"Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh anh và cảm ơn vì đã yêu anh nhé. Anh... anh cũng phải lòng em đó, Jeanne."
"Fu gya! Awa ~ tsu! Awawa wa ...... cả hai người! Em đã bị chơi đùa bởi cả hai người! Đây giống hệt như trong giấc mơ của em! Ah, nhưng Carl-sama là cùng với Deshiderata-sama, vậy... wah! Nếu đây là một giấc mơ, làm ơn hãy đánh thức em đi! Kinh nghiệm đầu tiên của em có lẽ sẽ ở trong giấc mơ, thay vì thực tế... ouch! Vậy ra, đây là thực..."
Trong khi đang ôm lấy cô ấy, cho dù cô ấy vẫn còn lúng túng hay không, tôi tiếp tục bộc lộ cảm xúc bên trong của mình hơn nữa.
"Em đó... Jeanne mới dễ thương làm sao. Mọi người đều ghen tị với anh vì có một cô gái dễ thương như em ở quanh đấy."
Vợ tôi đang xô đẩy lên trên Jeanne và chơi đùa với bộ ngực của cô ấy, trong khi đang gặm tai của cô ấy. Không phải em bị khích thích hơn thường lệ sao? Hãy cẩn thận để đừng làm căng bụng của mình đấy nhé.
"Đúng vậy. Thật không thể tin được rằng một cô gái dễ thương như cô ấy lại đang ở gần đây."
Bởi Deshiderata đã chơi đùa với bộ ngực của cô ấy(Jeanne), tôi liền tấn công mông và đùi của cô. Mặc dù làn da nâu của Jeanne trông thì thô ráp, thật ra nó thực sự rất mềm mại và đàn hồi.
Chúng tôi đã như thế này được 10 phút, huh? Cô ấy đã xoay sở để vượt qua sự lúng túng của mình, nhưng vì cô đang được vuốt ve bởi hai người cộng với việc thiếu kinh nghiệm, sự kích thích này đang lấn áp cô ấy.
"Giấc mơ... không phải vậy, đúng không? Nếu thế kia, thì em sẽ ở trong tu viện mới phải chứ?"
"Đúng vậy. Anh cũng đã được ban phước bởi Vị Anh hùng nữa. Đó là tại sao anh lại mang Jeanne tới giường của mình và đẩy cô ấy xuống đấy. Thực tế là cả em và Deshiderata đều là những người phụ nữ xinh đẹp. Điều này giống như một giấc mơ trở thành hiện thực vậy, phải không?"
Tôi liền hôn cô ấy lần nữa, và lần này cô ấy xem ra đã bình tĩnh lại. Rồi cô ấy bèn đặt tay của mình lên má tôi.
"N ~ tsu... chi ~ yu, chi ~ yu... n ~ tsu ~ tsu!"
Trong khi đang hôn, tôi liền luồn lách tay mình trên bộ đồ của cô ấy và để cô ấy trong bộ đồ sinh nhật của cô(khỏa thân ý). Ở bên cạnh, Deshiderata cũng đang cởi đồ và phơi bày làn da trắng tựa đồ sứ của mình ra.
Bộ ngực của Deshiderata, dù là một cặp(ngực) tuyệt vời trước khi mang thai, có vẻ như nó đang trở nên lớn hơn sau khi có thai con của tôi, như thế này làm gia tăng sức quyến rũ tình dục của cô ấy từng ngày vậy.
Đôi tay và chân được rèn luyện và săn chắc của Jeanne tràn đầy với sự tươi mới khỏe khoắn, và cơ thể của Deshiderata thanh khiết hệt như tuyết vậy. Nối cả hai lại với nhau tạo nên một cảnh tượng thật thanh tú. (Trans: Tôi thấy thỏ nâu trên tuyết trắng :v.)
"Hyaa! Đ-đừng cởi nó ra, làm ơn... đ-đừng nhìn đường rám nắng(tan line) do áo giáp của em... cơ thể của em bị cháy nắng, và trông chẳng hề nữ tính đâu..."
Đây là dấu vết từ bộ áo giáp của cô ấy sao? Đây thực sự là một tan line không tự nhiên, nhưng, để dạy cho cô ấy rằng tôi ổn với nó, tôi liền lần lưỡi của mình xung quanh nó. Tôi dần dần di chuyển đến phần dưới của cô ấy, và liếm khu vực bí mật của cô.
"A ~ tsua ~ a ~ a ~ a! N-không ~! Chỗ đó bẩn lắm... n mu ~ u"
"Cơ thể của Jeanne mới đẹp làm sao, thực sự là một sự hoàn hảo... đủ để khiến tôi ghen tị đấy."
Điều đó đã dẫn tới một nụ hôn thật sâu giữa hai người phụ nữ xinh đẹp, và dưới này tôi tiếp tục mơn trớn phần bí mật của cô ấy. Âm đạo của Jeanne đang tràn ngập nước ái tình rồi, như thể bản thân cô ấy vừa mới ra vậy.
─Picha picha kuchu kucha...
"Ha ~ a n! A ~ tsua ~ tsua ~ a ~ a ~ a ~ a!!"
Vì vợ tôi đang độc chiếm đôi môi của Jeanne và anh chàng của tôi, tôi bèn tiếp tục vuốt ve Jeanne bằng cả hai tay của mình, và cố gắng bện lưỡi của mình vào giữa nụ hôn của họ.
"Jeanne, đây là một khu vực thiêng liêng nơi mà trẻ con được sinh ra, tại sao chúng lại bẩn chứ?"
─Kuchu kuchu picha picha.
"Đ-đó là bởi vì... đó là chỗ... nơi mà em đi tiểu... hi ~ a! N ~ a ~ a ~ a!"
Khuôn mặt cô ấy trở nên thậm chí còn đỏ hơn. Nó quá là quá xấu hổ để nói sao? Bởi cô ấy có thể trở nên bối rối lần nữa nếu tôi chọc cô ấy quá nhiều, tôi liền ngăn bản thân lại và cô ấy đã đủ ướt rồi.
Tôi bèn dừng việc vuốt ve cô ấy lại và để đôi chân cô ấy dang rộng ra. Màng trinh của cô ấy, thứ mà không bao giờ được nhìn thấy trong ánh sáng ban ngày, bây giờ đang giương ra trước mặt tôi, không ý thức việc chính nó đang làm tan chảy lý trí bên trong tôi, đứng đó mà mời chào.
Deshiderata bèn dừng việc nghịch ngợm bởi vì đây là lúc mà Jeanne sắp trở thành một người phụ nữ. Cô ấy liền nắm lấy đôi tay đầy lo lắng của Jeanne.
Jeanne, cô gái làng, giờ đang gửi tới tôi một ánh nhìn nóng bỏng. Khuôn mặt của Jeanne rõ ràng đã nói rằng cô ấy yêu tôi, và điều này đang bắt đầu làm vỡ vụn bản thân tôi, mặc dù là một chuyên gia trong việc kiểm soát ham muốn của chính mình.
Cho dù tôi mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa, luôn luôn vậy, tôi sẽ biến Jeanne người mà giờ đây đang rạng rỡ với một nụ cười... thành thứ của riêng tôi mà thôi!
Tôi cởi bỏ đồ vải cản trở, và chà xát dương vật cương cứng mãnh liệt của mình vào vùng mở của cô ấy... Tôi liền nhắm dương vật của mình vào âm đạo của cô ấy rằng đang rộng mở trơn bóng với nước ái tình của chính cô ấy.
"Jeanne, anh yêu em."
"E-em cũng thế! Em đã phải lòng Carl-sama từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!"
Tôi đặt tay của mình lên lưng của Jeanne người hiện đang nhìn thẳng vào tôi, dùng hết sức mạnh của tôi... và xuyên thủng màng trinh của cô ấy với dương vật của mình!
"Gi ~ tsu! A ~ a ~ a ~ a ~ a ~ a ~ a! Carl-sama! Carl-sama ~ a ~ a ~ a ~ a"
Jeanne đang chịu đựng cơn đau từ việc màng trinh của mình bị rách. Có lẽ đang nhớ lại kinh nghiệm đầu tiên của mình, Deshiderata liền ôm lấy ngực của Jeanne và xoa đầu Jeanne để an ủi cô ấy.
"Ku ~ u ~ u! Nó thật là chặt!"
Mặc dù không có lịch sự khi đưa ra một sự so sánh, không giống như Deshiderata người mà quấn quanh tôi một cách mềm mại, âm đạo nóng bỏng của Jeanne siết thật chặt xung quanh dương vật của tôi.
Một cử động nhẹ nhàng cũng đủ để gửi tới một khoái cảm, và ngay khi cô ấy tìm kiếm lại được bản thân mình(ý thức lại), cô ấy liền cố gắng di chuyển tiếp. Tôi giữ lấy hông của Jeanne và đẩy cô ấy xuống giường, hiệu quả khiến cô ấy ngừng di chuyển.
"Đau! Thật là đau, nhưng... Jeanne... cuối cùng cũng có thể gửi trinh tiết của mình tới Carl-sama yêu quý của em... Em hạnh phúc quá..."
Trong khi đang nhìn cô ấy mỉm cười cho dù cảm thấy đau đớn, tôi liền quyết định kết thúc ngày hôm nay sớm, và chơi đùa với cô ấy chỉ khi cô ấy quen với tình dục mà thôi.
─Zubo zubo zubo nupu nupu nupu.
Tôi liền di chuyển chậm hơn bình thường và cố gắng làm giảm nỗi đau của cô ấy càng nhiều càng tốt. Đồng thời, tôi đang chơi với nhũ hoa(núm vú) của cô ấy, với hy vọng rằng cơn đau ở âm đạo của cô sẽ giảm bớt.
"A ~ tsua ~ tsu! N ~ a ~ a! Không! Shi ~ yugoino ~ o ~ o! Không ~ em không thể nghĩ được gì nữa ~ o ~ o ~ o"
Vì tôi không thể làm tình với Deshiderata do cô ấy mang thai, tinh dịch của tôi đã tích tụ, và tôi cảm thấy dường như muốn ra nhanh hơn.
"Anh sắp ra! Âm hộ của Jeanne cảm giác sướng quá, anh sắp xuất(tinh) rồi! Anh sẽ đổ tinh trùng của mình thật sâu vào trong tử cung của Jeanne!"
"Ha ~ a ~ tsu! Carl-sama ~ a ~ a ~ a! Hãy đổ nó thật sâu vào trong âm hộ của em, làm ơn đó! Anh sẽ vui lòng ôm lấy em khi anh xuất(tinh) nhé, Carl-sama?"
Đây là giới hạn của tôi. Tôi liền đẩy dương vật của mình vào phần trong nhất của Jeanne, và xuất vào bên trong cô ấy. Bởi vì tôi không hề làm tình gần đây, tinh dịch tích lũy của tôi xem ra không thể ngừng tuôn trào sớm được. (Trans: Ý là ra lâu hơn nhiều so vs bình thường huh...)
─Dopu dopu dopu pyu pyu.
"Hyaa! Nó đang trào ra! Dương vật của Carl-sama đang tuôn trào dữ dội bên trong em!"
Đây là lần đầu tiên cô ấy biết vị một cú xuất(tinh) bên trong âm đạo. Một khi cú xuất(tinh) của tôi lắng xuống, cô ấy liền nằm một cách yếu ớt trên giường. Tôi bèn ôm lấy cơ thể có làn da nâu của Jeanne, hôn lên hai cánh tay của cô ấy, trên má của cô ấy, trên bụng của cô ấy, trên bộ ngực của cô ấy, về cơ bản là toàn thân của cô.
Quả là một mùi hương tuyệt vời... Tôi liên nhận được mùi hương thật kích thích rằng mồ hôi của Jeanne có mùi thật ngọt ngào. Mặc dù tôi đã xuất(tinh) một lần, dương vật của tôi hoàn toàn chẳng hề dịu xuống. Đây là bởi vì Jeanne quá ngọt ngào mà.
"Anh yêu, chúng ta đã kiềm chế việc làm tình kể từ khi em mang thai... liệu em có thể phục vụ anh, chỉ cho đêm nay thôi được không? Xem anh làm tình với Jeanne... gosh, nó mới nóng bỏng làm sao."
Sau khi tôi gật đầu, Deshiderata liền hạnh phúc nhảy vào dương vật của tôi và bắt đầu việc blowjob của cô ấy. So với lần đầu tiên của mình, cô ấy đã cải thiện khá là nhiều. Có vẻ như cô ấy đã tập luyện rất nhiều sau khi cho gọi tới gái mại dâm cấp cao.
"Mnn! Em đã trở nên thậm chí còn tốt hơn, không phải sao Deshiderata. Mặc dù dương vật của anh đã ở bên trong Jeanne chỉ mới một lúc trước..."
"Ha ~ a... dương vật từ anh yêu của em... chi ~ yu, chi ~ yupu... vị đã kết hợp với Jeanne, và bây giờ nó có vị thật là khác biệt..."
Mặc dù bị yếu đi, xem ra rằng Jeanne muốn có thứ gì đó đến từ Deshiderata và bản thân tôi. Và rồi cô ấy liền ngồi dậy.
"Carl-sama, nếu anh mong muốn, làm ơn hãy yêu Jeanne cho đến khi anh hài lòng nhé. Anh có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn... em sẽ vui lòng chấp nhận nó mà."
Cô gái xinh đẹp, em biết gì chưa, từ ngày mai anh sẽ yêu em cả đêm đấy, miễn là em mong muốn. Nhưng ngay bây giờ, Deshiderata mới là người đang phục vụ tôi, vì vậy tôi không thể tập trung vào Jeanne quá nhiều được.
"Anh sắp ra. Anh sẽ đâm vào bên trong miệng của em, Deshiderata."
─Pyu pyu doddo ~ tsu.
"N mu ~ u! N kun ku... ha ~ a ha ~ a"
Tôi liền vuốt ve đầu của Deshiderata sau khi cô ấy đã nuốt trôi tinh dịch của tôi. Tôi để cô ấy nằm trên chiếc giường. Giờ thì tôi có Deshiderata ở bên trái, và Jeanne bên phải của mình
"Anh đoán nó thực sự khá là đau vào lần đầu tiên. Đừng thúc ép bản thân mình ngay hôm nay nữa, chỉ việc đi ngủ thôi. Thêm vào đó, chúng ta hẳn sẽ khá là bận rộn vào ngày mai đấy."
"Vâng, chúc ngủ ngon, Carl-sama. Ngày mai... Jea... nne... s... sẽ... anh..."
Jeanne giờ đang ngủ ngon. Tôi bèn hôn lên khuôn mặt đang ngủ của cô ấy và khuôn mặt của cô ấy liền thư giãn trên cánh tay của tôi.
"Chúc ngủ ngon, anh yêu..."
"Chúc ngủ ngon... anh yêu em, Deshiderata."
"Em cũng vậy... em yêu anh nhiều lắm... Carl-sama..."
Được ôm lấy bởi hai mĩ nhân, tôi khiến bản thân mình thật thoải mái và liền đi ngủ. Có vẻ như tôi sẽ ngủ ngon lành đêm nay rồi.
* Thông báo:
- Sau hơn hai tháng, cuối cùng tiến độ của Dark Magician as a Hero đã trở lại như cũ rồi.
- Do đó, tiến độ của Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai! sẽ giảm bớt để còn dành thời gian cho PJ này nhé. Mong mn ủng hộ, thanks!
**Cảnh báo** Ngừng việc đọc đối với người già dưới 18 tuổi, đàn ông đang mang thai và trẻ em đang cho con bú. Trans sẽ không chịu trách nhiệm dưới bất kỳ hình thức nào nếu có sự cố hy hữu xảy ra.
* Chữ trong ngoặc là giải nghĩa, cảm nhận hoặc từ ngữ hợp nghĩa hơn so với bản dịch.
* Mời các bạn cùng đọc!
Vị Hoàng tử
Trong trường hợp khi những thành viên của ngôi nhà đi vắng, hoặc những người bên trong không có nghe được các tiếng gọi từ bên ngoài, ở phía bên của căn dinh thự đã được đặt một hộp thư. Nó là một chiếc hộp với một cái chìa khóa rằng có lỗ trống để sử dụng cho việc lưu trữ các bưu kiện. Bởi nhị hoàng tử thấy nó khá là hữu ích, hộp thư liền nhanh chóng lan rộng khắp vùng biên giới, và nó khá là phổ biến khi được nhìn thấy đặt tại những dinh thự giàu có.
Dựa trên những gì tôi đã nghe được từ Olivia, Hoàng tử Carl bị mê hoặc bởi những công nghệ mới nhất. Sở thích của ngài ấy bao gồm cả việc sáng chế và truyền bá công nghệ. Mọi thứ đều là ý tưởng của ngài ấy, và với điều đó, nhiều công việc rằng đã tốn sự nỗ lực đáng kể cho đến bây giờ đã trở nên dễ dàng hơn nhiều và có thể chi trả cho cuộc sống.
Tài năng của ngài ấy không chỉ về mặt chính trị, mà còn được thể hiện rất nhiều trong mảng võ thuật. Ngài ấy không nghi ngờ gì nữa, chính là một người đầy thiên phú. Tôi cũng có nghe một tin đồn nói rằng khi ngài ấy chuẩn bị lên mười bốn tuổi, ngài ấy đã tham gia vào một giải đấu võ thuật Vương đô, và hoàn toàn áp đảo những cận vệ hoàng gia bằng bàn tay trần của mình đơn độc.
Mặc dù, trong thực tế, ngài ấy được yêu cầu sử dụng loại vũ khí nào đó bởi đó là một giải đấu kiếm thuật. [Vì chúng tôi đang sử dụng vũ khí, ngài cũng phải như vậy, bởi vì sự an toàn!]. Vào thời điểm đó, những Cận vệ Hoàng gia vẫn còn đang ở lại. (Trans: Lúc sau chạy mất dép, giày, quần, mật,...vv)
Có một cuộc thảo luận không chính thức diễn ra ở phía sau, liên quan đến thực tế về cái cách mà Hoàng Thái tử chỉ đơn giản là có một nụ cười được trát trên gương mặt của mình, trong khi đang giáng đầu gối của ngài ấy vào bộ mặt đối phương của mình. Đó đã từng là một chủ đề nóng hổi giữa các cô gái trong những năm trước.
Ngài ấy vẫn mới 15 tuổi vào thời điểm đó, có lẽ đó là những gì mà họ gọi là thiên tài. Ngài ấy đã được tin tưởng đủ để lãnh đạo việc mở mang của quốc gia mới ở vùng biên giới.
Vâng, cái còn gọi là thiên tài này, tại nhà của chúng tôi, ─bởi tôi chỉ mới chuyển đến ngày hôm qua, tôi không có nhận ra nó─ có vẻ như ngài ấy đã để lại một lá thư trong hộp thư của chúng tôi nói rằng ngài ấy sẽ ghé thăm vào buổi chiều ba ngày sau.
Nó khá là sớm vào buổi sáng khi bức thư đến. Tôi xem ra không thể nhớ nổi khuôn mặt của người mà đã gửi lá thư của mình, có lẽ tôi đã quá miệt mài vào sex. À thì, chẳng thành vấn đề cho lắm đâu.
Nó có mùi giống như sex trong phòng ngủ của chúng tôi. Chúng tôi đang nằm trên chiếc ghế sofa trong khi đang thưởng thức cả bữa sáng và bữa trưa ─dĩ nhiên là với một cái gối đầu gối rồi─ và sau khi đọc xong bức thư, tôi bèn hỏi Olivia.
"Olivia, bởi vì người mà đã thuê chúng ta sắp đến, không phải chúng ta nên gửi cho ngài ấy một chút lòng hiếu khách sao? Bởi ngài ấy sẽ đến vào buổi trưa, em có nghĩ rằng việc chuẩn bị một bữa trưa cho ngài ấy là tốt không?"
"Trong trường hợp này, với ai đó mà có địa vị tại vùng biên giới này, đổi với ngài ấy khi đến thăm chồng em, vị anh hùng, không cần thiết cho anh để giang tay mình mà chuẩn bị bữa ăn đâu. Trà và bánh kẹo là đủ cho sự chuẩn bị rồi ạ."
Xử sự với ai đó ở địa vị như vậy, khi mà chúng tôi sắp gặp họ lần đầu tiên, có một sự lo sợ về việc nói không tốt về nhau. Ý niệm là ─Nếu nó là về trà, xem ra không có vấn đề gì cả─.
Ngoài ra, bởi 『dùng bữa với ai đó』 nằm trong viễn cảnh về công việc của hoàng tử, ngài ấy có khả năng sẽ dùng bữa được chuẩn bị bởi nhóm người khác và khó mà có thể từ chối. Khi một con người phải mất thêm một dặm để mà thận trọng, đó là khi họ sẽ trở nên rắc rối để mà xử trí.
Hoàng tử Carl nổi tiếng bởi vì là một người thẳng thắn rằng không quan tâm nhiều lắm đến hình thức. Nhưng, tôi không muốn cuộc gặp mặt của chúng tôi trở nên lúng túng do sự ngờ nghệch của chính tôi đâu. Tôi phải thật cẩn thận mới được.
"Tiếp một vị khách là một trong những bổn phận của em với tư cách một người vợ. Xin hãy giao nó cho em đi ạ."
Tôi thực sự cảm thấy đi xuống lúc này bởi vì tôi khá là lạc lõng về vấn đề xã hội. Trong lòng biết ơn của mình, tôi muốn gửi tới cô ấy một nụ hôn cảm ơn... nó khá là khó để hôn cô ấy ở vị trí này. Được rồi, hãy vuốt ve mông cô ấy thay thế vậy.
"Hi ~ ya! N ~ tsu..."
Tôi liền vỗ vào mông của cô ấy. Mm, mông cô ấy thật là mềm mại và dễ chịu... khi tôi đang vuốt ve mông của cô ấy, Olivia bèn túm lấy đôi má của tôi, bóp và véo chúng. Chúng tôi tiếp tục đùa nghịch cho đến khi cả hai chúng tôi đều mệt nhoài.
"Vậy sau đó, em có muốn đi chơi ở thị trấn không? Chúng ta có thể tìm thấy đồ pha trà và vài món đồ để tiếp vị khách của chúng ta đấy."
Trong khi cô ấy vẫn đang vuốt ve má của tôi rằng cô ấy đã véo vừa mới một lúc trước, tôi liền đề xuất một chuyến đi chơi. Cô ấy bèn gửi tới một cái chạm nhẹ nhàng như một câu trả lời.
"Không phải chúng ta sẽ gây ồn ào nếu chúng ta đi bộ trong thị trấn lúc này sao?"
Hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Tôi đơn giản có thể thực hiện một ảo ảnh rằng có thể dễ dàng đánh lừa tất cả những công dân bình thường. Tôi bèn ngồi dậy khỏi cái gối đầu gối của cô ấy và lấy ra một bộ đồ mạo hiểm giả từ không gian kho chứa của minh. Tôi cũng lấy ra bộ đồ tương tự với kích thước có hơi nhỏ mà tôi đã chuẩn bị cho Olivia.
Được ăn mặc như một cặp đôi mạo hiểm giả, không ai sẽ có vấn đề với điều đó. Vùng biên giới này là nơi tụ tập rất nhiều quỷ, vậy nên sự phát triển đến nhường này là không thể nào khác được. Có rất nhiều mạo hiểm giả người mà không tránh khỏi cố gắng để thu xếp. Ở đây chúng ta có nhiều mạo hiểm giả tựa như những viên sỏi trên mặt đất vậy.
"Hẳn là đủ bây giờ rồi rằng màu tóc của em đã thay đổi và em đang mặc đồ của mạo hiểm giả. Thực ra, anh muốn ăn vận cho vợ mình cơ, nhưng rồi em sẽ nhận được sự không thoải mái đến từ cái nhìn quần chúng, đúng không?"
"Vâng... khi em cảm thấy ánh nhìn của một quý ông(trừ anh ra)... em trở nên rất sợ hãi..."
Đó là những gì tôi đã liệu trước từ ai đó mà có trải nghiệm ác ý từ thời thơ ấu. Một khi điều đó thấm sâu vào, tôi đã khá là lo sợ. (Trans: Ý main là khi trên cương vị của Olivia...)
"Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em mà."
"... Vâng, chồng của em."
Như thế, tôi liền làm cô ấy ngạc nhiên với cái ôm và một nụ hôn. Một phút, hai phút... sau khi hôn cô liên tục được một lúc, cơn run của cô ấy cuối cùng cũng đã chấm dứt.
"Phụ nhân của tôi, em sẽ đi chơi với tôi chứ?" (Trans: Ngôi như vậy bởi copy trong sách, mà sách thì thường trang trọng mà.)
"Nếu anh không ngại về em, thì em sẽ vui lòng chấp nhận vậy."
Tôi liền nắm lấy tay Olivia và nói thứ gì đó mà tôi đã đọc từ sách. Cô ấy bèn mỉm cười và trả lời. Bàn tay của chúng tôi đan vào nhau, tôi liền đi tới cánh cửa để mở nó khi mà...
"Gohon ~ tsu!"
Vừa đúng lúc, vị Linh mục Trưởng Trabant đã chuẩn bị rời khỏi xe ngựa. Ông ấy đã may mắn để mà đến thăm tôi trong khi tôi vẫn còn ở quanh. Mặc dù, chúng tôi chưa bao giờ bố trí một khoảng thời gian khi chúng tôi muốn gặp mặt.
"Ah, buổi sáng tốt lành, Trabant san."
"Mặt trời ở trên đầu chúng ta rồi, Hero. Mà không thể khác thể được bởi vì hai người vẫn còn là một cặp vợ chồng trẻ." (Trans: Thâm vỡi...)
Thật xấu hổ làm sao. Tôi sẽ đảm bảo rằng phải cẩn thận hơn từ giờ trở đi. Chắc chắn, sẽ không thể biện hộ nổi việc làm cách nào mà tôi đang sống một cách trụy lạc, kiểu như làm tình ngay sau khi thức dậy vào buổi sáng vậy đấy.
"Ôi trời, thật là một sự lựa chọn đúng đắn khi đến thăm ngài vào buổi sáng."
Theo vẻ bề ngoài, có vẻ như ông ấy hiểu rõ những gì tôi đã làm ngay từ sáng sớm lận. Tôi tự hỏi liệu ông ta nắm bắt nó hoàn toàn không, hoặc vị linh mục trưởng này chỉ là có kỹ năng quan sát tuyệt vời đến thế sao. Có lẽ khuôn mẫu của tôi chỉ là dễ dàng đến vậy để đọc được mà thôi.
"Đây là về những gì chúng ta đã thảo luận ngày hôm qua, liên quan đến vấn đề về người hầu của ngài. Họ có thể nhận công việc, nhưng tôi e rằng khu vực này không phải là chuyên môn của họ."
Hoàng tử Carl đã thông báo về sự ưu tiên của mình để thuê những người địa phương. Đó là bởi vì những cư dân của vùng lân cận này có khá là nhiều thời gian rảnh để làm việc có năng suất. Lấy chứng sợ đàn ông của Olivia làm nguyên do, những người mà được thuê hẳn phải ở quanh những hàng xóm của chúng tôi.
Công việc của họ về cơ bản là để hỗ trợ chủ nhân của mình. Dù họ có đang làm gì đi chăng nữa, họ sẽ bị quan sát bởi mọi người sống gần đó. Đây là cách đáng tin cậy hơn để tránh khỏi những người xấu.
Người hầu mà được giới thiệu bởi Trabant-san là người vợ của một thợ thủ công ở thị trấn gần căn dịnh thự này... không nhất thiết là người thanh lịch nhất, nhưng cô ấy trông giống như một bà cô người mà sẽ tốt bụng với bất cứ ai vậy.
"Rất vui được gặp ngài, Hero. Tôi là Martha, vợ của ông Alan đến từ tiệm may đo ạ."
Martha-san đã hoàn thành việc tự giới thiệu bản thân mình. Không nhầm lẫn, cô ấy hiện 55 tuổi vào năm nay. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm điều này, vì vậy tôi không biết chính xác cái gì cả. Gia đình của Hero khá là ngượng nghịu đấy, huh?
"Rất vui được gặp cô, tôi là Chris, và đây là vợ tôi, Olivia. Một điều nữa, tôi muốn cô gọi tôi bằng tên của tôi thay vì [Hero], xin vui lòng đó."
"Cảm ơn vì đã thu nhận tôi, Chris-sama, Olivia-sama."
Liệu có thô lỗ khi tôi nghĩ rằng cô ấy lịch sự một cách đáng ngạc nhiên không nhỉ? Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ khá là lỗ mãng cơ, xem xét rằng cô ấy là một người vợ của thợ thủ công.
Do sự bùng nổ kinh tế gần đây và sự gia tăng của người học việc, việc nhà hầu như đã được san sẻ ─Những người học việc mới làm hầu hết các công việc, chẳng hạn như lấy nước sạch─ bà cô này đã trở nên khá là rảnh.
Tôi liền chỉ cho cô ấy cách bố trí của căn dinh thự để khiến nó dễ dàng hơn cho cô ấy trong việc lau chùi. Tôi đã đưa cho Martha vài đồng xu vàng để cô ấy mua đồ dùng thiết yếu. Tôi cảm thấy khá là tệ khi để lại mọi thứ cho cô ấy, nhưng cô ấy nói rằng sẽ ổn mà thôi.
Tôi nói với họ rằng chúng tôi sắp đi hẹn hò, và sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn. Đây là lần đầu tiên của chúng tôi, vì vậy tôi rất mong chờ được ăn và đi mua sắm bên trong thị trấn.
Sau khi thay đồ và được biến đổi diện mạo bên ngoài của mình, cô ấy không còn trở thành một sự chú ý đối với người khác nữa. Nắm lấy tay cô ấy, chúng tôi liền đi tới thành phố mà chúng tôi sẽ sống từ giờ trở đi.
◇◆◇◆◇
Có một công cụ ma thuật được gọi là "Cardboard which Copies Heart". Mặc dù nó là một công cụ ma thuật đắt tiền mà không phải được bày bán cho cư dân nói chung, các lãnh chúa hay người giàu đều có nó. Ngay cả ngôi đền thờ cũng sở hữu một cái. Các cư dân trong khu vực này đôi khi cũng góp chung để mua nó.
Công cụ ma thuật này được sử dụng chủ yếu để sao chép tài liệu. Bằng cách đặt một tờ giấy lên trên một tấm gỗ, mọi người có thể sao chép bất cứ thứ gì trong tâm trí của mình lên giấy bằng cách tưởng tượng và truyền ma năng một cách tương ứng. Hầu hết thời gian, nó được sử dụng để in ra một hình ảnh của người hoặc cảnh quan.
Hôm qua, và hôm kia nữa, mặc dù mới khai sinh như một vị anh hùng, ý niệm nơi mà mọi người trên đường phố đều sẽ biết mặt mình đã cản trở tôi. Tuy nhiên, ngôi đền đã phân phát khuôn mặt của tôi ra xung quanh với sự trợ giúp của "Cardboard which Copies Heart", và bây giờ thì mọi người đều nhận ra được tôi.
Rất nhiều những chàng trai và cô gái, người mà xem ra là linh mục tập sự, đang phân phát khuôn mặt của tôi ra xung quanh. Họ xem ra rất tự hào về sự ra đời của vị anh hùng mới, và muốn mọi người đều biết về nó.
Bởi vì chúng tôi đang che giấu bản thân, theo lẽ tự nhiên chúng tôi cũng nhận được tấm áp phích. Tôi liền mỉm cười với Olivia một cách chua chát. Trên mặt trước, nó cho thấy khuôn mặt của tôi. Ở phía sau đã được viết về tiểu sử của tôi thứ mà chẳng có gì ngoài những điều tuyệt vời và vô song. Oi, không phải ngôi đền này ủng hộ sự thật à? Vậy ra, sẽ ổn khi nói dối miễn là nó không được viết phân rõ đen trắng sao?
"Đây chỉ là một bức chân dung của bên thứ ba thôi. Bản sao gốc của chồng em mà em đã nhận được ngày hôm qua trông ngầu hơn nhiều đấy ạ."
"À thì, anh nghĩ đây là về vấn đề quyền lợi. Thành thật mà nói, anh không muốn những người khác biết rằng chúng ta có bản sao gốc đâu."
"Cardboard which Copies Heart" thật sự là một vật phẩm hữu ích. Tuy nhiên, điểm yếu là sự nhận thức của con người luôn có thêm tính chủ quan nào đó vào chúng.
Ví dụ, nếu người đó là người mà bạn ghét hoặc không thích, hình ảnh thứ mà sẽ xuất hiện sẽ gây ấn tượng xấu cho người khác. Ngược lại, nếu bạn đang nghĩ về người ưa thích của mình ─người mà bạn phải lòng, vv─ thì sản phẩm cuối cùng sẽ trông đẹp hơn tới vài phần trăm đấy.
Ngày hôm kia, Olivia tạo một bản sao khuôn mặt của tôi bằng cách sử dụng "Cardboard which Copies Heart"... Tuy nhiên, nó đã được làm đẹp. Mặc dù nó chỉ là một bức hình, tôi trông quá đẹp và khuôn mặt của tôi lấp lánh như thể đang tỏa sáng vậy. Xấu hổ quá đi mất.
Bởi nó quá xấu hổ, tôi đã giấu nó trong không gian kho chứa của mình ngay lập tức. Nhưng vì nó trông tốt nhất, tôi đã bị hỏi liên tục bởi Trabant-san để sao chép nó, và nó đã được đồng ý rằng tôi được phép giữ lại bản sao gốc.
Chúng tôi gọi hình ảnh được mô tả bởi "Cardboard which Copies Heart" là bản sao gốc, bản được sao chép từ bản gốc là bản sao con, và bản sao ở cấp thứ hai là bản sao cháu. Việc sao chép bản sao gốc nhiều lần khiến chất lượng trở nên kém đi. Thứ mà được phân phát ra xung quanh là bản sao cháu, vậy nên đó là cách mà mọi người sẽ thấy tôi, nhưng thứ này ở trong chất lượng tồi tệ hơn so với đồ thật nhiều.
À thì, tôi ổn với nó mà. Đây là thứ gì đó khá là ngượng, nhưng khi thời gian trôi đi thì xu hướng này sẽ lắng xuống mà thôi. Vấn đề là... một đường dây mà đã được tạo ra bởi các cư dân thị trấn liền được hình thành, và tôi bèn liếc nhanh tới cái nguồn kia.
"Thưa quý vị! Có một giới hạn cho bản sao cháu này. Tôi đã thấy nó! Đức ngài Tria yêu quý của chúng ta, Nữ thần Luật pháp đã chứng tỏ và ban cho cô dâu phước lành của mình! Vẻ đẹp của họ là những gì mà bạn sẽ gọi là "Cô dâu Nữ thần"..." (Trans: Lố rồi đấy...)
Gần các phòng tư vấn được điều hành bởi đền thờ, một chiếc bàn đầy bọc giấy và một hàng dài những cư dân thị trấn có thể được nhìn thấy... họ chủ yếu là nam giới.
Không phải vị linh mục đang chào hàng của mình là một cậu trai người mà đã nhảy cùng Trabant-san ngày hôm đó sao? Cậu ta đang làm việc ư? Đừng nói với tôi công việc của vị linh mục này là bán áp phích của Olivia đấy nhé?
Chắc hẳn, vào ngày hôm kia, tôi cũng đã mượn "Cardboard which Copies Heart" để chụp ảnh Olivia mà? Tôi đã tưởng tượng cơ thể khỏa thân của Olivia trong tâm trí của mình, và khiến tai của tôi bị véo bởi cô ấy vì cô ấy đang nhìn về phía tôi. Tôi đã làm tấm kế tiếp đúng cách.
Nhân tiện, từ quan điểm của những người khác, mặc dù tôi có ý tưởng tượng về diện mạo ban đầu, nó không thể khác được khi mà tôi có vài khuynh hướng được hình thành thứ khiến nó trông đẹp hơn đối với người khác. Tôi đã cố gắng lặp lại nó, nhưng những bức ảnh tương tự liền hiện ra. (Trans: Ko dối lòng đc đâu :v.)
Đương nhiên, tôi thực sự say đắm đối với Olivia, và nó đủ để khiến vị linh mục người mà thấy bức ảnh đỏ ửng cả mặt... Không, Olivia của tôi dễ thương và xinh đẹp nhất trên thế giới này. Mặc dù bức ảnh có kém hơn so với đồ thật, nó lại sống động theo cách riêng của nó.
Tất nhiên, tôi giữ bản sao gốc. Bản mà họ được công bố là bản sao con. Không đời nào tôi sẽ cho trưng bản sao gốc cho những người khác đâu. Mặc dù, lúc đầu, họ đã nghĩ đến việc phân phối bản sao của Olivia cùng với của tôi như một bộ vậy.
Đó là ý định ban đầu của Trabant-san, nhưng những người mà chịu trách nhiệm quản lý quỹ của đền thờ đã nói rằng "Giấy tờ quảng cáo không phải là miễn phí, vậy nên chúng tôi bèn thông báo về người anh hùng và bán chân dung của Olivia-sama!" Và đó là cách mà chúng tôi bị gây áp lực.
Tôi cảm thấy tiếc rằng sau vài giờ phân phát bản sao con của Olivia, họ đã bắt đầu bán chúng. Tuy nhiên, tôi đã được thuyết phục rằng quỹ tiền sẽ được sử dụng cho trẻ mồ côi và để quản lý phòng tư vấn.
"Anh thực sự rất vui vì chúng ta đã cải trang chính mình. Hãy tưởng tượng những gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đi lang thang xung quanh với khuôn mặt thực sự của mình đây."
Thực tế rằng mọi người đều muốn nhìn thấy Olivia trực tiếp bởi vì cô ấy là một cô dâu được phan phước bởi nữ thần khiến nó tồi tệ hơn. Olivia rất sợ bị chú ý. Tuy nhiên, tôi có thể thay đổi khuôn mặt với ảo ảnh và buổi hẹn hò của chúng tôi có thể được tiếp tục.
"Anh yêu của em, ngay bây giờ, em vẫn còn sợ... Tuy nhiên, một ngày nào đó em hy vọng em có thể đi dạo quanh thị trấn này mà không phải che giấu khuôn mặt của mình... Em muốn có thật nhiều lần hẹn hò với anh thêm nữa cơ."
Mặc dù tất cả những người đàn ông mà tụ tập xung quanh đều không nhận biết được cô ấy, tôi có thể cảm thấy bàn tay cô đang run lên một chút. Tôi liền thắt chặt nắm tay và dẫn cô ấy xuống phố.
"Anh hiểu mà, không cần thiết phải nôn nóng đâu. Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh Olivia. Một ngày nào đó... dù vào bất cứ khi nào, sẽ không cần cải trang nữa, và anh sẽ hẹn hò với Olivia mà trang điểm một cách thật đẹp đẽ."
"Vâng! Em... sẽ làm hết sức mình!"
◇◆◇◆◇
Ba ngày sau.
Đây là cái ngày mà bà cô đang chờ đợi một cách hứng thú, ngày mà Hoàng tử Carl sẽ đến cho một chuyến thăm. Sau khi ban hành, chúng tôi đáng nhẽ phải gọi ngài ấy là Đức ngài Caroling, nhưng bởi vì những người xung quanh thường gọi ngài ấy là hoàng tử, nên ngài ấy chẳng hề bận tâm.
"Rất vui được gặp anh Chris-dono, tôi là Carl Caroling. Tôi không ngại nếu anh gọi tôi là Carl đâu."
Ngài ấy trông ở độ tuổi thật tuyệt vời. Không, nó khá là phù hợp để coi ngài ấy là một người trẻ tuổi mà trông giống như một đứa trẻ vậy. Ngài ấy có mái tóc vàng óng, với một đôi mắt màu xanh dương. Cùng với đó là một diện mạo được tạo hình tốt, có thể nói rằng ngài ấy là một cậu trai đẹp mã với một khuôn mặt khá là điển trai. Điều này có thể là thô lỗ, nhưng ngài ấy đang rỉ ra một luồng hào quang trang nhã có hơi giống như một cô gái vậy... nắm đấm của ngài ấy trông đã được rèn luyện với vũ khí. Ngài ấy đang mặc một bộ đồ được gia cường với kim loại thứ mà một tay nghiệp dư sẽ không bao giờ nhận thấy được.
Sau khi quan sát ngài ấy một lát, có những con dao khác được giấu trong ông tay áo thứ mà có thể lấy ra chỉ đơn giản bằng cách di chuyển cổ tay, đế sắt và những con dao được thêm vào đôi giày của ngài ấy, và bằng cách tháo sợi dây thứ cột tóc của ngài ấy lại, nó có thể được sử dụng như một công cụ siết cổ. Vị hoàng tử này thật là đáng sợ!
Tôi có thể thấy trong đôi mắt của ngài ấy rằng ngài đang đào sâu vào sức mạnh của tôi. Không giống như vị anh hùng mà công chúng được biết đến, tôi thực ra là một ma thuật sư chuyên. Một trận cận chiến(CQC = Close Quarter Combat) là vượt quá khả năng của tôi, nhưng tôi nghĩ rằng tôi có thể xoay sở được những người lính bình thường ở cỡ của mình đấy.
"Tôi biết rằng Chris-dono là người mà đã tình nguyện tham gia vào sự phát triển việc mở mang, nhưng tôi có thể hỏi tại sao không?"
"Đó là để đề cao mục tiêu chính của tôi sau khi gặp gỡ Olivia, rằng là để khiến cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.... đó là tất cả rồi."
"Ahaha, đây là dinh thự riêng của anh, vì vậy không có vấn đề gì cho anh để nói thẳng đâu. Không phải Chris-dono là người nhiều tuổi nhất trong số chúng ta sao?"
Thái độ thân thiện của hoàng tử đang giúp tôi khỏi bị cứng nhắc. Trước khi việc mở mang bắt đầu, cần thiết phải thu mua nguyên vật liệu và sau khi hành đống chuẩn bị hoàn thành, nó sẽ dễ dàng mất tới một tháng. Có vẻ như sẽ ổn khi làm bất cứ điều gì tôi muốn trong quãng thời gian đó.
Trong quãng thời gian chờ đợi, tôi vẫn có thể đánh bại quái vật và thu thập phần thưởng. Tôi cũng có thể nhận được tiền bằng cách bán vật phẩm rơi ra từ quái vật, và xem ra rằng lượng lớn tiền bạc được cung cấp cho việc săn thú lớn đó. Tương tự như vậy, tôi sẽ không cảm thấy buồn chán. Tôi có thể đưa vợ mình đi hẹn hò, và cô ấy đang làm việc chăm chỉ để thể hiện sự lôi cuốn của mình nữa.
Khi việc mở mang bắt đầu, tôi phải chiến đấu với ác quỷ ở tiền tuyến như một vị anh hùng. Nói một cách thẳng thắn, đó là những gì tôi được mong đợi để làm.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục trò chuyện phiếm về xã hội và những thứ không phải vậy nữa, và hoàng tử liền quay trở về theo lịch trình. Đi về phía cánh cổng, ngay trước khi ngài ấy lên xe ngựa, tôi đã bị hỏi bởi ngài ấy.
"Nhân tiện, tôi đã nghe được sự thật rằng Chris-dono là một ma thuật sư thuộc tính hắc ám... thực ra"
Tôi không nhớ đã nói cho bất cứ ai về thuộc tính ma thuật của mình, nhưng vị hoàng tử này, ngài ấy có loại mạng lưới thông tin gì vậy... yeah, đây là người tuyệt đối tệ nhất khi biến thành một kẻ thù. Tôi bị thuyết phục về điều đó sau cuộc trò chuyện chưa đầy 30 phút của chúng tôi.
★ Bên Phía Jeanne ★
─Tuyệt vời! Vị anh hùng ma thuật sư đang ở đây! Tấm bản đồ vó ngựa thứ đã dẫn đến sự hủy diệt của vũ khí, và sự chiến thắng nữa!
Mặc dù đức ngài của tôi, Carl-sama luôn luôn có cuộc độc thoại lạ lùng thứ mà tôi chưa bao giờ tự bản thân hiểu được, không có cách nào để ngay từ đầu tôi có thể đoán được những gì trong tâm trí của người mà đã dẫn dắt vùng đất này trở nên giàu có. Cách đây năm năm, vùng đất này còn là một khu vực thôn dã, nằm cách biệt ở vùng nông thôn.
Trong cuộc gặp ngày hôm nay, tôi đã gặp người đàn ông mà đã nhận được sự bảo hộ đến từ nữ thần của đền thờ Tria. Về mặt trang trọng của quý tộc được thể hiện, ngài ấy đã để lại một ấn tượng thực sự rất tốt. Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi có thể nhận ra rằng ngài ấy là một người tốt bụng. Hơn nữa, ngài ấy là một anh chàng điển trai người mà rõ ràng rất hợp với quý cô xinh đẹp đang ngồi ở sau lưng của mình.
À thì, trong trường hợp của tôi, tôi khá là thích cái cách mà hoàng tử... gefungefun! Mày đang nghĩ cái gì vậy, Jeanne! Làm thế nào mà mày dám có những suy nghĩ tệ hại, như là yêu chủ nhân của chính mình thế hả! Ah, nhưng trong khi tôi đang tập luyện, tôi liền tưởng tượng bàn tay của chính mình như là của Carl-sama và bèn đưa nó tới bộ ngực của mình...
"Ahh, ngài không thể làm thế đâu, Carl-sama! Chúng ta vẫn đang tập luyện mà! Mọi người đều đang theo dõi lúc này đấy, ít nhất thì làm ơn hãy chịu đựng cho đến khi chúng ta lên giường chứ!" (Trans: Đù mé!)
"Jeanne, tôi không thể bảo cô không có bất cứ hoang tưởng dâm dục nào... nhưng ít nhất thì xin đừng có nói nó ra to tiếng thế chứ!"
Uuu... tình yêu khắc nghiệt từ đức ngài của tôi đau thật đấy. Bởi ngài có thể giết chết quái vật bằng tay trần, làm ơn đừng trở nên cáu kỉnh với nắm đấm của ngài lúc này mà...
"Tôi đã nhận toàn bộ những rắc rối khi huấn luyện cô bởi vì cô có tài năng trong việc chiến đấu, nhưng tôi có đi sai ở chỗ nào vậy nhỉ...
"Carl-sama là người mà đã đưa em ra khỏi ngôi làng nghèo khó của mình. Bởi em muốn trở nên hữu dụng cho ngài, em đã tập luyện rất chăm chỉ cho đến tận bây giờ đấy."
Năm năm trước, Carl-sama đã giải cứu tất cả những cô gái mà ban đầu bị lên kế hoạch để bán sang các nước khác vì quê hương của họ đang thiếu ăn. Không chỉ vậy, ngài ấy cũng đã chuẩn bị những công việc cho chúng tôi. Đối với bản thân mình, tôi đã tự mình làm việc chăm chỉ để trở thành một hiệp sĩ.
Tôi vừa mới hoàn thành việc vung thanh kiếm của mình ngoài trời, vậy nên cánh tay của tôi bị cháy nắng. Haizz ~ những người phụ nữ mà đang làm việc trong căn dinh thự đều có da trắng và làn da của họ thật đẹp và đáng ghen tị. Khi có tập trung những phụ nữ lại, tôi là người duy nhất có làn da nâu, và nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Kết quả là, tôi đã nỗ lực hết mình mà tập luyện, và tôi đã bị cháy nắng nhiều hơn từ việc rèn luyện, và giờ đây tôi khó mà có thể nhớ nổi làn da của mình đã như thế nào trước đây nữa rồi hahahaha!
Và năm ngoái, sự nhiệt tình của tôi đã được công nhận, theo đó là việc cho tôi vinh dự để trở thành một hiệp sĩ. Nó cảm thấy thật tuyệt khi tháo gỡ được tất cả những cảm xúc của mình về lòng biết ơn đối với hoàng tử ngày hôm đó, trực tiếp trước mặt ngài ấy trong buổi lễ.
"Tôi tin rằng sự trung thực là đức tính tốt, nhưng cô cần phải sửa lại thói quen xấu của mình khi mà cô nói bất cứ điều gì băng qua trong tâm trí của mình đấy. Xin hãy kiềm chế việc nói lại trừ khi cô được hỏi thôi!"
À thì trong suốt quãng thời gian đó, tất cả các hiệp sĩ đã gửi tới tôi một cái nhìn đầy ấm áp. Thậm chí cả thế hệ trước cũng cười lớn nữa.
"Tôi thật sự xấu hổ mà! Đêm hôm đó, tôi thật sự đã có khoảng thời gian rất tệ với Deshiderata đấy!" (Trans: Vợ bắt gặp cảnh chồng đc đứa lạ khác gạ tình, ổn thì tui cùng quỳ thôi.)
Khuôn mặt đỏ bừng của Carl-sama trông mới đáng yêu làm sao! Đừng nói với tôi, ngài ấy đang bẽn lẽn đấy nhé?
"Điều này khiến em bực đấy! Nó đâu giống như em cho ra bất cứ điều gì băng qua tâm trí của mình đâu chứ!"
À thì, trong khi có sự tiếp xúc thường lệ, chúng tôi đã đi tới khu đất hành chính của vùng biên giới này. Lịch trình của Carl-sama sau khi về nhà là gặp Deshiderata-sama, và sau đó, ngài ấy sẽ rảnh hoàn toàn vào hôm nay.
★ Bên Phía Jeanne ★
"Mừng anh về nhà, Carl-sama. Cảm ơn vì đã làm tốt nhé, Jeanne."
Vào lúc chúng tôi đã hoàn thành mọi thứ trong lịch trình, ngày đã về buổi chiều tối rồi. Hôm nay là một trong số những ngày mà chúng tôi hoàn thành sớm hơn.
Mặc dù đang mang thai, mỗi ngày Deshiderata-sama đều sẽ chào đón Carl-sama trở về ở lối vào. Carl-sama khá là lo lắng và yêu cầu cô ấy nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, nhưng đôi mắt mệt mỏi của ngài ấy liền biến mất và đã được thay thế với một biểu cảm thật hạnh phúc.
Deshiderata-sama là một cô gái sâu nặng trong tình yêu, và bây giờ cô ấy mang thai, nhưng... haizz, đã được năm năm kể từ khi tôi phục vụ cho Carl-sama, nhưng chẳng hề có kẽ hở nào cho tôi để trượt vào cả. Cả hai được cho là kết hôn vì chính trị, nhưng mà.
"Vậy thì, em sẽ xin thứ lỗi cho bản thân mình. Carl-sama cũng vậy, làm ơn hãy lên trên giường càng sớm càng tốt đi ạ."
Lịch trình của chúng tôi được gói lại vào ngày mai từ buổi sáng... haizz, hãy nhanh chóng lên giường thôi. Vậy sau đó, Carl-sama sẽ đi ngủ cùng với Deshiderata-sama... sniff(sụt sịt).
"Điều đó liền nhắc tôi, Jeanne. Thực ra, gần đây vào ngày hôm nay tôi đã yêu cầu Chris-dono thực hiện [thuật] của mình lên cô đấy."
Không thể nào! Chắc hẳn, vị anh hùng thực ra là một ma thuật sư hắc ám... l-liệu ngài ấy đã đặt một lời nguyền lên tôi không? Hoặc phải chăng, vì tôi là một kẻ đầu đất, tôi thực sự sắp bị sa thải rồi sao!
"Hãy lắng nghe tôi từ đầu đến cuối đã, đồ ngốc này. Hãy chắc chắn rằng gửi tới tôi toàn bộ sự chú ý của cô bởi vì tôi sẽ chỉ nói nó một lần mà thôi. Một Anh hùng là trung gian giữa nữ thần và vương quốc loài người. Do đó, họ theo tự nhiên có thể sử dụng một ma thuật thần thánh và mạnh mẽ hơn linh mục đấy."
Xin lỗi, lỗi của tôi! Tôi là một trở ngại, phải không? Đặc biệt đối với một cặp đôi đã cưới như hai người, tôi hẳn là một sự quấy rầy! Tôi xin lỗi vì tôi đã phải lòng Carl-sama!
"Theo thầy bói, đứa trẻ bên trong bụng của Deshiderata ngay lúc này là một bé trai. Vì vậy, bây giờ tôi sẽ biến cô thành vợ lẽ của mình. Jeanne là hiệp sĩ của tôi, và cũng là một người phụ nữ, vì vậy nó không giống như việc trở thành người vợ lẽ của tôi là một vấn đề đâu."
Vâng, tôi sẽ vào tu viện. Tôi sẽ giữ những cảm xúc này trong trái tim tôi suốt quãng đời còn lại của mình. Tôi sẽ tự thanh tẩy bản thân mình và phục vụ Chúa một cách đúng đắn...
"Tôi đã nhờ vị Anh hùng niệm [Phước lành] lên cô. Là người trung gian của nữ thần, phước lành của anh hùng được cho là hiệu quả hơn cả chính vị đại linh mục nữa. Không có ai sẽ chất vấn địa vị của cô đâu."
Jeanne này sẽ đóng góp cho thị trấn mà đã nuôi dưỡng cô... ấy? Phước lành? Vị linh mục mà đang điều hành cho lễ cưới...? EH? CÁI GÌ CƠ?
"Không thể khác được khi cô sẽ hiểu lầm quang và ám ma thuật bởi vì nó dễ gây nhầm lẫn mà. Sau khi cô tắm rửa bản thân, hãy tới phòng của tôi. Hiểu chưa? Lặp lại lệnh của tôi đi."
"Awawawa vâng! Hiệp sĩ Jeanne sẽ hướng tới phòng ngủ của Carl-sama sau khi thanh lọc bản thân cô ấy ngay!"
★ Bên Phía Carl ★
Lúc này, hiệp sĩ cá nhân của tôi, Jeanne đã được cứu một cách tình cờ trong nhiệm vụ tiêu diệt của tôi. Kể từ đó, cô ấy chưa bao giờ giấu đi lòng biết ơn của mình, và tiếp tục nhắm tới việc trở thành một hiệp sĩ dưới sự trướng của tôi.
Mái tóc màu vàng kim của cô ấy hầu như không bị mất độ bóng của nó dù thậm chí không cần chăm sóc nhiều và khi cô ấy đổ mồ hôi, mái tóc của cô ấy liền lấp lánh. Cô nhanh chóng biến từ một cô gái đáng yêu thành một quý cô xinh đẹp. Số lần đôi mắt của chúng tôi bắt gặp nhau cũng tăng lên năm này sang năm khác. Thẳng thắn mà nói, ban đầu, cô ấy chỉ muốn trả ơn mà thôi, nhưng sau nhiều điều đã xảy ra, chúng tôi đã phải lòng nhau.
Vợ tôi là người mà có thai trước nhưng, Jeanne quá thẳng thắn, cô ấy nói rằng thật là ngu ngốc khi trở nên ghen tị.
Sau khi cả hai chúng tôi(Carl và Deshiderata) thảo luận, chúng tôi đã quyết định rằng tôi sẽ lấy Jeanne làm vợ lẽ sau khi tôi phát hiện ra rằng Deshiderata đang mang thai một bé trai. Sự ưng thuận của cô ấy? Không cần phải hỏi đâu. Bởi chúng tôi được ban phước, không còn lý do gì cho tôi để mà kiềm chế thêm nữa.
"Đ-đây là một giấc mơ sao? Phải chăng Jeanne đã ngủ quên trên xe ngựa? C-Ca-Carl-sama đang, ở cùng với vớ-với em..."
"Thật là dễ thương khi em thấy xấu hổ đấy, Jeanne."
Deshiderata ra hiệu đôi tay của mình và mời Jeanne lên giường. Bằng cách nào đó, cô nàng Jeanne nữ tính này trông rất dễ thương. Jeanne liền đến ngồi lên trên giường, và rõ ràng là cô ấy không biết phải làm gì cả.
Tôi liền đẩy thân hình bối rối của cô ấy lên trên giường, và khóa môi cô ấy lại. Đây là đôi môi thứ mà đã liên tục tuyên thệ trên bờ môi của cô ấy(chính nó) trong năm năm qua, và bây giờ chúng là của tôi.
"Nn ~ tsu ~ tsu ~ tsu ~ tsu ~~~~ n ~ tsu!"
Đồng thời, khi tôi đang hôn Jeanne, tôi có thể cảm thấy sức lực của cô ấy rời khỏi cơ thể của cô. Bây giờ, cơ thể của cô ấy được để lại cho sự định đoạt của tôi, nơi mà tôi sẽ công kích ngực của cô ấy trước.
"Puha ~ tsu... hôn... Carl-sama đang... fu ~ e, fu ~ e ~ e ~ e ~ e ~ e ~ en!"
Khuôn mặt cô ấy hóa đỏ ửng, và bây giờ khuôn mặt của Jeanne là một hỗn hợp của cả khóc lẫn cười. Vợ tôi liền ôm cô ấy từ phía sau và vuốt ve cái đầu của cô ấy.
Oops, nếu tôi chỉ hôn Jeanne, thì Deshiderata có lẽ sẽ ghen tị mất. Tôi cũng hôn Deshiderata người mà đang dỗ dành Jeanne. Tôi liền đút lưỡi của mình vào và cuốn lấy lẫn nhau...
"Nnn mu ~ u! Chukuchuku... puha ~ a! Geez, đủ rồi! Tối nay, anh phải làm điều đó với Jeanne."
Cô ấy liền trở nên tức giận. Bởi vợ tôi đang ôm Jeanne từ phía sau, tôi bèn ôm lấy cô ấy từ đằng trước.
"Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh anh và cảm ơn vì đã yêu anh nhé. Anh... anh cũng phải lòng em đó, Jeanne."
"Fu gya! Awa ~ tsu! Awawa wa ...... cả hai người! Em đã bị chơi đùa bởi cả hai người! Đây giống hệt như trong giấc mơ của em! Ah, nhưng Carl-sama là cùng với Deshiderata-sama, vậy... wah! Nếu đây là một giấc mơ, làm ơn hãy đánh thức em đi! Kinh nghiệm đầu tiên của em có lẽ sẽ ở trong giấc mơ, thay vì thực tế... ouch! Vậy ra, đây là thực..."
Trong khi đang ôm lấy cô ấy, cho dù cô ấy vẫn còn lúng túng hay không, tôi tiếp tục bộc lộ cảm xúc bên trong của mình hơn nữa.
"Em đó... Jeanne mới dễ thương làm sao. Mọi người đều ghen tị với anh vì có một cô gái dễ thương như em ở quanh đấy."
Vợ tôi đang xô đẩy lên trên Jeanne và chơi đùa với bộ ngực của cô ấy, trong khi đang gặm tai của cô ấy. Không phải em bị khích thích hơn thường lệ sao? Hãy cẩn thận để đừng làm căng bụng của mình đấy nhé.
"Đúng vậy. Thật không thể tin được rằng một cô gái dễ thương như cô ấy lại đang ở gần đây."
Bởi Deshiderata đã chơi đùa với bộ ngực của cô ấy(Jeanne), tôi liền tấn công mông và đùi của cô. Mặc dù làn da nâu của Jeanne trông thì thô ráp, thật ra nó thực sự rất mềm mại và đàn hồi.
Chúng tôi đã như thế này được 10 phút, huh? Cô ấy đã xoay sở để vượt qua sự lúng túng của mình, nhưng vì cô đang được vuốt ve bởi hai người cộng với việc thiếu kinh nghiệm, sự kích thích này đang lấn áp cô ấy.
"Giấc mơ... không phải vậy, đúng không? Nếu thế kia, thì em sẽ ở trong tu viện mới phải chứ?"
"Đúng vậy. Anh cũng đã được ban phước bởi Vị Anh hùng nữa. Đó là tại sao anh lại mang Jeanne tới giường của mình và đẩy cô ấy xuống đấy. Thực tế là cả em và Deshiderata đều là những người phụ nữ xinh đẹp. Điều này giống như một giấc mơ trở thành hiện thực vậy, phải không?"
Tôi liền hôn cô ấy lần nữa, và lần này cô ấy xem ra đã bình tĩnh lại. Rồi cô ấy bèn đặt tay của mình lên má tôi.
"N ~ tsu... chi ~ yu, chi ~ yu... n ~ tsu ~ tsu!"
Trong khi đang hôn, tôi liền luồn lách tay mình trên bộ đồ của cô ấy và để cô ấy trong bộ đồ sinh nhật của cô(khỏa thân ý). Ở bên cạnh, Deshiderata cũng đang cởi đồ và phơi bày làn da trắng tựa đồ sứ của mình ra.
Bộ ngực của Deshiderata, dù là một cặp(ngực) tuyệt vời trước khi mang thai, có vẻ như nó đang trở nên lớn hơn sau khi có thai con của tôi, như thế này làm gia tăng sức quyến rũ tình dục của cô ấy từng ngày vậy.
Đôi tay và chân được rèn luyện và săn chắc của Jeanne tràn đầy với sự tươi mới khỏe khoắn, và cơ thể của Deshiderata thanh khiết hệt như tuyết vậy. Nối cả hai lại với nhau tạo nên một cảnh tượng thật thanh tú. (Trans: Tôi thấy thỏ nâu trên tuyết trắng :v.)
"Hyaa! Đ-đừng cởi nó ra, làm ơn... đ-đừng nhìn đường rám nắng(tan line) do áo giáp của em... cơ thể của em bị cháy nắng, và trông chẳng hề nữ tính đâu..."
Đây là dấu vết từ bộ áo giáp của cô ấy sao? Đây thực sự là một tan line không tự nhiên, nhưng, để dạy cho cô ấy rằng tôi ổn với nó, tôi liền lần lưỡi của mình xung quanh nó. Tôi dần dần di chuyển đến phần dưới của cô ấy, và liếm khu vực bí mật của cô.
"A ~ tsua ~ a ~ a ~ a! N-không ~! Chỗ đó bẩn lắm... n mu ~ u"
"Cơ thể của Jeanne mới đẹp làm sao, thực sự là một sự hoàn hảo... đủ để khiến tôi ghen tị đấy."
Điều đó đã dẫn tới một nụ hôn thật sâu giữa hai người phụ nữ xinh đẹp, và dưới này tôi tiếp tục mơn trớn phần bí mật của cô ấy. Âm đạo của Jeanne đang tràn ngập nước ái tình rồi, như thể bản thân cô ấy vừa mới ra vậy.
─Picha picha kuchu kucha...
"Ha ~ a n! A ~ tsua ~ tsua ~ a ~ a ~ a ~ a!!"
Vì vợ tôi đang độc chiếm đôi môi của Jeanne và anh chàng của tôi, tôi bèn tiếp tục vuốt ve Jeanne bằng cả hai tay của mình, và cố gắng bện lưỡi của mình vào giữa nụ hôn của họ.
"Jeanne, đây là một khu vực thiêng liêng nơi mà trẻ con được sinh ra, tại sao chúng lại bẩn chứ?"
─Kuchu kuchu picha picha.
"Đ-đó là bởi vì... đó là chỗ... nơi mà em đi tiểu... hi ~ a! N ~ a ~ a ~ a!"
Khuôn mặt cô ấy trở nên thậm chí còn đỏ hơn. Nó quá là quá xấu hổ để nói sao? Bởi cô ấy có thể trở nên bối rối lần nữa nếu tôi chọc cô ấy quá nhiều, tôi liền ngăn bản thân lại và cô ấy đã đủ ướt rồi.
Tôi bèn dừng việc vuốt ve cô ấy lại và để đôi chân cô ấy dang rộng ra. Màng trinh của cô ấy, thứ mà không bao giờ được nhìn thấy trong ánh sáng ban ngày, bây giờ đang giương ra trước mặt tôi, không ý thức việc chính nó đang làm tan chảy lý trí bên trong tôi, đứng đó mà mời chào.
Deshiderata bèn dừng việc nghịch ngợm bởi vì đây là lúc mà Jeanne sắp trở thành một người phụ nữ. Cô ấy liền nắm lấy đôi tay đầy lo lắng của Jeanne.
Jeanne, cô gái làng, giờ đang gửi tới tôi một ánh nhìn nóng bỏng. Khuôn mặt của Jeanne rõ ràng đã nói rằng cô ấy yêu tôi, và điều này đang bắt đầu làm vỡ vụn bản thân tôi, mặc dù là một chuyên gia trong việc kiểm soát ham muốn của chính mình.
Cho dù tôi mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa, luôn luôn vậy, tôi sẽ biến Jeanne người mà giờ đây đang rạng rỡ với một nụ cười... thành thứ của riêng tôi mà thôi!
Tôi cởi bỏ đồ vải cản trở, và chà xát dương vật cương cứng mãnh liệt của mình vào vùng mở của cô ấy... Tôi liền nhắm dương vật của mình vào âm đạo của cô ấy rằng đang rộng mở trơn bóng với nước ái tình của chính cô ấy.
"Jeanne, anh yêu em."
"E-em cũng thế! Em đã phải lòng Carl-sama từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!"
Tôi đặt tay của mình lên lưng của Jeanne người hiện đang nhìn thẳng vào tôi, dùng hết sức mạnh của tôi... và xuyên thủng màng trinh của cô ấy với dương vật của mình!
"Gi ~ tsu! A ~ a ~ a ~ a ~ a ~ a ~ a! Carl-sama! Carl-sama ~ a ~ a ~ a ~ a"
Jeanne đang chịu đựng cơn đau từ việc màng trinh của mình bị rách. Có lẽ đang nhớ lại kinh nghiệm đầu tiên của mình, Deshiderata liền ôm lấy ngực của Jeanne và xoa đầu Jeanne để an ủi cô ấy.
"Ku ~ u ~ u! Nó thật là chặt!"
Mặc dù không có lịch sự khi đưa ra một sự so sánh, không giống như Deshiderata người mà quấn quanh tôi một cách mềm mại, âm đạo nóng bỏng của Jeanne siết thật chặt xung quanh dương vật của tôi.
Một cử động nhẹ nhàng cũng đủ để gửi tới một khoái cảm, và ngay khi cô ấy tìm kiếm lại được bản thân mình(ý thức lại), cô ấy liền cố gắng di chuyển tiếp. Tôi giữ lấy hông của Jeanne và đẩy cô ấy xuống giường, hiệu quả khiến cô ấy ngừng di chuyển.
"Đau! Thật là đau, nhưng... Jeanne... cuối cùng cũng có thể gửi trinh tiết của mình tới Carl-sama yêu quý của em... Em hạnh phúc quá..."
Trong khi đang nhìn cô ấy mỉm cười cho dù cảm thấy đau đớn, tôi liền quyết định kết thúc ngày hôm nay sớm, và chơi đùa với cô ấy chỉ khi cô ấy quen với tình dục mà thôi.
─Zubo zubo zubo nupu nupu nupu.
Tôi liền di chuyển chậm hơn bình thường và cố gắng làm giảm nỗi đau của cô ấy càng nhiều càng tốt. Đồng thời, tôi đang chơi với nhũ hoa(núm vú) của cô ấy, với hy vọng rằng cơn đau ở âm đạo của cô sẽ giảm bớt.
"A ~ tsua ~ tsu! N ~ a ~ a! Không! Shi ~ yugoino ~ o ~ o! Không ~ em không thể nghĩ được gì nữa ~ o ~ o ~ o"
Vì tôi không thể làm tình với Deshiderata do cô ấy mang thai, tinh dịch của tôi đã tích tụ, và tôi cảm thấy dường như muốn ra nhanh hơn.
"Anh sắp ra! Âm hộ của Jeanne cảm giác sướng quá, anh sắp xuất(tinh) rồi! Anh sẽ đổ tinh trùng của mình thật sâu vào trong tử cung của Jeanne!"
"Ha ~ a ~ tsu! Carl-sama ~ a ~ a ~ a! Hãy đổ nó thật sâu vào trong âm hộ của em, làm ơn đó! Anh sẽ vui lòng ôm lấy em khi anh xuất(tinh) nhé, Carl-sama?"
Đây là giới hạn của tôi. Tôi liền đẩy dương vật của mình vào phần trong nhất của Jeanne, và xuất vào bên trong cô ấy. Bởi vì tôi không hề làm tình gần đây, tinh dịch tích lũy của tôi xem ra không thể ngừng tuôn trào sớm được. (Trans: Ý là ra lâu hơn nhiều so vs bình thường huh...)
─Dopu dopu dopu pyu pyu.
"Hyaa! Nó đang trào ra! Dương vật của Carl-sama đang tuôn trào dữ dội bên trong em!"
Đây là lần đầu tiên cô ấy biết vị một cú xuất(tinh) bên trong âm đạo. Một khi cú xuất(tinh) của tôi lắng xuống, cô ấy liền nằm một cách yếu ớt trên giường. Tôi bèn ôm lấy cơ thể có làn da nâu của Jeanne, hôn lên hai cánh tay của cô ấy, trên má của cô ấy, trên bụng của cô ấy, trên bộ ngực của cô ấy, về cơ bản là toàn thân của cô.
Quả là một mùi hương tuyệt vời... Tôi liên nhận được mùi hương thật kích thích rằng mồ hôi của Jeanne có mùi thật ngọt ngào. Mặc dù tôi đã xuất(tinh) một lần, dương vật của tôi hoàn toàn chẳng hề dịu xuống. Đây là bởi vì Jeanne quá ngọt ngào mà.
"Anh yêu, chúng ta đã kiềm chế việc làm tình kể từ khi em mang thai... liệu em có thể phục vụ anh, chỉ cho đêm nay thôi được không? Xem anh làm tình với Jeanne... gosh, nó mới nóng bỏng làm sao."
Sau khi tôi gật đầu, Deshiderata liền hạnh phúc nhảy vào dương vật của tôi và bắt đầu việc blowjob của cô ấy. So với lần đầu tiên của mình, cô ấy đã cải thiện khá là nhiều. Có vẻ như cô ấy đã tập luyện rất nhiều sau khi cho gọi tới gái mại dâm cấp cao.
"Mnn! Em đã trở nên thậm chí còn tốt hơn, không phải sao Deshiderata. Mặc dù dương vật của anh đã ở bên trong Jeanne chỉ mới một lúc trước..."
"Ha ~ a... dương vật từ anh yêu của em... chi ~ yu, chi ~ yupu... vị đã kết hợp với Jeanne, và bây giờ nó có vị thật là khác biệt..."
Mặc dù bị yếu đi, xem ra rằng Jeanne muốn có thứ gì đó đến từ Deshiderata và bản thân tôi. Và rồi cô ấy liền ngồi dậy.
"Carl-sama, nếu anh mong muốn, làm ơn hãy yêu Jeanne cho đến khi anh hài lòng nhé. Anh có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn... em sẽ vui lòng chấp nhận nó mà."
Cô gái xinh đẹp, em biết gì chưa, từ ngày mai anh sẽ yêu em cả đêm đấy, miễn là em mong muốn. Nhưng ngay bây giờ, Deshiderata mới là người đang phục vụ tôi, vì vậy tôi không thể tập trung vào Jeanne quá nhiều được.
"Anh sắp ra. Anh sẽ đâm vào bên trong miệng của em, Deshiderata."
─Pyu pyu doddo ~ tsu.
"N mu ~ u! N kun ku... ha ~ a ha ~ a"
Tôi liền vuốt ve đầu của Deshiderata sau khi cô ấy đã nuốt trôi tinh dịch của tôi. Tôi để cô ấy nằm trên chiếc giường. Giờ thì tôi có Deshiderata ở bên trái, và Jeanne bên phải của mình
"Anh đoán nó thực sự khá là đau vào lần đầu tiên. Đừng thúc ép bản thân mình ngay hôm nay nữa, chỉ việc đi ngủ thôi. Thêm vào đó, chúng ta hẳn sẽ khá là bận rộn vào ngày mai đấy."
"Vâng, chúc ngủ ngon, Carl-sama. Ngày mai... Jea... nne... s... sẽ... anh..."
Jeanne giờ đang ngủ ngon. Tôi bèn hôn lên khuôn mặt đang ngủ của cô ấy và khuôn mặt của cô ấy liền thư giãn trên cánh tay của tôi.
"Chúc ngủ ngon, anh yêu..."
"Chúc ngủ ngon... anh yêu em, Deshiderata."
"Em cũng vậy... em yêu anh nhiều lắm... Carl-sama..."
Được ôm lấy bởi hai mĩ nhân, tôi khiến bản thân mình thật thoải mái và liền đi ngủ. Có vẻ như tôi sẽ ngủ ngon lành đêm nay rồi.
* Thông báo:
- Sau hơn hai tháng, cuối cùng tiến độ của Dark Magician as a Hero đã trở lại như cũ rồi.
- Do đó, tiến độ của Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai! sẽ giảm bớt để còn dành thời gian cho PJ này nhé. Mong mn ủng hộ, thanks!
Danh sách chương