Anh ta là một học sinh vô cùng nghiêm nghị.
Dù vẫn còn trẻ, anh ta luôn đau đáu về tương lai của đất nước mình nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Nhưng càng suy nghĩ nghiêm túc, tương lai đất nước càng hiện ra tối tăm và vô vọng hơn trước mắt anh.
Tài nguyên đất nước nghèo nàn và đời sống thì khó khăn.
Các thành phố chậc ních những người trưởng thành không kiếm được việc làm và tỉ lệ tội phạm liên tục gia tăng.
Những nước sát biên giới luôn đe dọa đất nước anh ta vì lãnh thổ.
Cuối cùng anh ta mất hết hy vọng và bắt đầu sống một cuộc đời nhàm chán, phù du.
Rồi một ngày nọ anh bắt gặp một cô bé.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp.
Mái tóc xanh nhạt như ngọc lục bảo.
Làn da trắng trẻo như đá hoa cương, gần như trong suốt.
Vô số những diềm xếp và đăng ten được đính vào chiếc váy đỏ thẫm, gần giống như màu máu. Hiện ra giữa những khoảng hở là đôi găng sắt và một áo giáp ngực.
Con mắt phải của cô bé cũng có màu lục giống như mái tóc cô, trong khi mắt trái được giấu sau một miếng che mắt bằng kim loại xám sẫm lấp lánh.
Có một lỗ khóa lớn ngay giữa miếng che mắt trông giống một ổ khóa cũ kỹ---
“Có lẽ đã quá muộn với đất nước này rồi, hử?” anh ta nói với cô bé với giọng nói mệt mỏi.
Cô bé hỏi lại, tại sao anh ta lại nghĩ vậy.
“Cô thấy đấy, bọn chính trị gia thì bất tài và bọn quan chức thì chỉ quan tâm đến việc thăng tiến, bị xói mòn bởi tham nhũng và hối lộ. Người dân không nghĩ đến điều gì khác ngoài giành giật lẫn nhau. Tôi bảo cô, sẽ chẳng có hy vọng gì cho đất nước này đâu, nếu như bọn chúng vẫn tiếp tục điều hành nó!”
Anh ta đau khổ trả lời.
Thật ngu xuẩn!, cô bé nói.
“Nếu anh bảo bọn lãnh đạo hiện thời là bất tài, vậy thì chỉ cần tự mình điều hành đất nước là được rồi.”
Anh ta bối rối và hỏi lại cô.
“Cô đang bảo tôi trở thành một chính trị gia ư?”
“Phải! Anh suy nghĩ về đất nước nghiêm túc hơn bất cứ ai mà, đúng không? Vậy thì anh nên lãnh đạo nó.”
Sau khi cân nhắc một chút, anh ta lắc đầu yếu ớt.
“Không được đâu. Dù cho tôi có cố tự mình cải tạo lại nền chính trị thì, một tên chính trị gia khác sẽ ngán đường tôi thôi. Tôi bảo đảm thế.”
Thật ngu xuẩn!, cô bé cười.
“Vậy thì cứ trở thành chính trị gia quyền lực nhất nước! Sau đó, chỉ việc bắt giữ và giết sạch bất cứ ai chống lại.”
Anh ta bối rối và hỏi:
“Cô đang bảo tôi trở thành một kẻ độc tài ư?”
“Phải! Tất cả những chính trị gia khác đều bất tài và tham nhũng, không phải sao? Vì thế anh nên tự mình lãnh đạo đất nước.”
Sau một chút cân nhắc, anh ta lắc đầu yếu ớt.
“Không được đâu. Dù tôi có cố tự mình lãnh đạo đất nước, một tên chính trị gia khác sẽ ám sát tôi. Tôi bảo đảm thế.”
Cô bé, tuy vậy, lại nở một nụ cười rạng rỡ.
“Ồ không, sẽ được. Sẽ được chứ. Rốt cuộc thì anh đã được chọn bởi cuốn Ma Thư này mà.”
Cô đưa cho anh ta một quyển sách.
Đó là một quyển sách cổ được viết bằng ngôn ngữ của một đất nước đã bị huỷ diệt từ lâu.
Anh ta nhận cuốn sách và nhìn nó với vẻ băn khoăn.
Cô bé giải thích cho anh ta:
“Đó là một cuốn sách dành cho những nhà độc tài. Miễn là anh thoả mãn những điều được viết bên trong, thì không ai có thể làm hại đến anh.”
“Tôi hiểu rồi. Thật tuyệt diệu.”
Anh ta tin vào những gì cô nói.
Và rồi hai người bọn họ đều tiếp tục hành trình của riêng mình.
Vài năm sau, một chính trị gia trẻ tuổi xuất hiện trong đất nước đó.
Anh ta là một chính trị gia suy nghĩ về tương lai đất nước mình nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Để có được tài nguyên, anh ta xâm lược những nước khác và đem lại sự giàu sang cho người dân.
Anh ta bắt những người trưởng thành không có việc làm nhập ngũ và trừng trị tất cả bọn tội phạm không chừa một ai với tội tử hình.
Trước khi những nước khác có thể đe doạ đất nước mình, anh ta gây chiến với chúng.
Đường lối chính trị của anh ta được ủng hộ nhiệt liệt bởi nhân dân. Những người dân không ủng hộ anh ta đều bị bắt giữ không thương tiếc và sau đó bị tống vào tù.
Anh ta được ca ngợi bởi những người cùng chí hướng trong chính phủ. Những chính trị gia không ca ngợi anh ta đều bị bắt giữ không thương tiếc và sau đó bị đày biệt xứ.
Và thế là anh ta trở thành một nhà độc tài uy nghiêm.
Nhưng vì lý do nào đó anh ta luôn cầm một cuốn sách trên tay.
Nhà độc tài có rất nhiều kẻ thù.
Những chính trị gia bị tước mất địa vị xã hội vì anh ta. Người thân của những quý tộc bị anh ta hành quyết. Người dân bị mất người thân hay bạn bè trong những cuộc chiến tranh mà anh ta gây ra. Và không thể không kể đến người dân những nước khác, luôn căm thù đất nước của anh ta---
Những người chống đối anh ta trở thành những kẻ phản loạn và cố sát hại anh ta bằng những cách khác nhau.
Chúng cố trộn thuốc độc vào thức ăn của anh ta hay đặt bom tấn công anh ta. Đôi lúc chúng giả vờ như đồng minh chỉ để ám sát anh ta với một lưỡi dao, cung hay súng. Thậm chí còn có vài kẻ cố gây dựng một đội quân phản loạn và vài kẻ chỉ thị cho một pháp sư nổi tiếng trù ếm anh ta.
Tuy nhiên, mọi cố gắng đều tỏ ra thất bại.
Dù sát thủ có giỏi đến đâu, nhà độc tài cũng chẳng mất một cọng tóc.
Kẻ thù của anh ta lần lượt bị bắt giữ từng người từng người một và sau đó hoặc bị đày biệt xứ hoặc bị tử hình công khai ở một quảng trường. Số lượng những kẻ phản loạn chống lại anh ta liên tục suy giảm.
Một vài năm nữa lại trôi qua, cho đến ngày nhà độc tài rốt cuộc cũng bắt được tên phản loạn cuối cùng.
Anh ta quyết định tử hình công khai tên phản loạn để cảnh cáo dân chúng.
Và thế là anh ta tuyên bố trước toàn bộ người dân tụ tập trong một quảng trường rộng lớn.
Rằng đây chính là tên phản loạn cuối cùng và không còn ai có thể chống lại anh ta nữa.
“Và đó là tại sao,
ta không còn là một nhà độc tài nữa, mà là vị vua thật sự của đất nước này.” anh ta tiếp lời.
Một lát sau, một lính canh ở quảng trường đột ngột lấy súng bắn anh ta.
Người lính đó không phải là người dân của đất nước anh ta, mà là một tên sát thủ nước ngoài trà trộn vào đám đông.
Như ta có thể đoán, người bị bắn đang cầm một cuốn sách.
Nhưng quyển sách đã không bảo vệ anh ta, kẻ đã từ bỏ làm một nhà độc tài, nữa rồi.
Kẻ từng là tên độc tài bị một sát thủ bắn và đã chết.
Người dân nghe được tin này kháo nhau.
“Tên chính trị gia bất tài đó rốt cuộc cũng đã ngủm. Giờ thì đất nước này yên ổn rồi.”
Một cô bé mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm cười thích thú khi nghe thấy điều đó.
Thật ngu xuẩn!, cô bé cười.
Cuối cùng cô biến mất trong dòng người đang mỉm cười tràn đầy hy vọng.
Dù vẫn còn trẻ, anh ta luôn đau đáu về tương lai của đất nước mình nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Nhưng càng suy nghĩ nghiêm túc, tương lai đất nước càng hiện ra tối tăm và vô vọng hơn trước mắt anh.
Tài nguyên đất nước nghèo nàn và đời sống thì khó khăn.
Các thành phố chậc ních những người trưởng thành không kiếm được việc làm và tỉ lệ tội phạm liên tục gia tăng.
Những nước sát biên giới luôn đe dọa đất nước anh ta vì lãnh thổ.
Cuối cùng anh ta mất hết hy vọng và bắt đầu sống một cuộc đời nhàm chán, phù du.
Rồi một ngày nọ anh bắt gặp một cô bé.
Cô có vẻ ngoài xinh đẹp.
Mái tóc xanh nhạt như ngọc lục bảo.
Làn da trắng trẻo như đá hoa cương, gần như trong suốt.
Vô số những diềm xếp và đăng ten được đính vào chiếc váy đỏ thẫm, gần giống như màu máu. Hiện ra giữa những khoảng hở là đôi găng sắt và một áo giáp ngực.
Con mắt phải của cô bé cũng có màu lục giống như mái tóc cô, trong khi mắt trái được giấu sau một miếng che mắt bằng kim loại xám sẫm lấp lánh.
Có một lỗ khóa lớn ngay giữa miếng che mắt trông giống một ổ khóa cũ kỹ---
“Có lẽ đã quá muộn với đất nước này rồi, hử?” anh ta nói với cô bé với giọng nói mệt mỏi.
Cô bé hỏi lại, tại sao anh ta lại nghĩ vậy.
“Cô thấy đấy, bọn chính trị gia thì bất tài và bọn quan chức thì chỉ quan tâm đến việc thăng tiến, bị xói mòn bởi tham nhũng và hối lộ. Người dân không nghĩ đến điều gì khác ngoài giành giật lẫn nhau. Tôi bảo cô, sẽ chẳng có hy vọng gì cho đất nước này đâu, nếu như bọn chúng vẫn tiếp tục điều hành nó!”
Anh ta đau khổ trả lời.
Thật ngu xuẩn!, cô bé nói.
“Nếu anh bảo bọn lãnh đạo hiện thời là bất tài, vậy thì chỉ cần tự mình điều hành đất nước là được rồi.”
Anh ta bối rối và hỏi lại cô.
“Cô đang bảo tôi trở thành một chính trị gia ư?”
“Phải! Anh suy nghĩ về đất nước nghiêm túc hơn bất cứ ai mà, đúng không? Vậy thì anh nên lãnh đạo nó.”
Sau khi cân nhắc một chút, anh ta lắc đầu yếu ớt.
“Không được đâu. Dù cho tôi có cố tự mình cải tạo lại nền chính trị thì, một tên chính trị gia khác sẽ ngán đường tôi thôi. Tôi bảo đảm thế.”
Thật ngu xuẩn!, cô bé cười.
“Vậy thì cứ trở thành chính trị gia quyền lực nhất nước! Sau đó, chỉ việc bắt giữ và giết sạch bất cứ ai chống lại.”
Anh ta bối rối và hỏi:
“Cô đang bảo tôi trở thành một kẻ độc tài ư?”
“Phải! Tất cả những chính trị gia khác đều bất tài và tham nhũng, không phải sao? Vì thế anh nên tự mình lãnh đạo đất nước.”
Sau một chút cân nhắc, anh ta lắc đầu yếu ớt.
“Không được đâu. Dù tôi có cố tự mình lãnh đạo đất nước, một tên chính trị gia khác sẽ ám sát tôi. Tôi bảo đảm thế.”
Cô bé, tuy vậy, lại nở một nụ cười rạng rỡ.
“Ồ không, sẽ được. Sẽ được chứ. Rốt cuộc thì anh đã được chọn bởi cuốn Ma Thư này mà.”
Cô đưa cho anh ta một quyển sách.
Đó là một quyển sách cổ được viết bằng ngôn ngữ của một đất nước đã bị huỷ diệt từ lâu.
Anh ta nhận cuốn sách và nhìn nó với vẻ băn khoăn.
Cô bé giải thích cho anh ta:
“Đó là một cuốn sách dành cho những nhà độc tài. Miễn là anh thoả mãn những điều được viết bên trong, thì không ai có thể làm hại đến anh.”
“Tôi hiểu rồi. Thật tuyệt diệu.”
Anh ta tin vào những gì cô nói.
Và rồi hai người bọn họ đều tiếp tục hành trình của riêng mình.
Vài năm sau, một chính trị gia trẻ tuổi xuất hiện trong đất nước đó.
Anh ta là một chính trị gia suy nghĩ về tương lai đất nước mình nghiêm túc hơn bất cứ ai.
Để có được tài nguyên, anh ta xâm lược những nước khác và đem lại sự giàu sang cho người dân.
Anh ta bắt những người trưởng thành không có việc làm nhập ngũ và trừng trị tất cả bọn tội phạm không chừa một ai với tội tử hình.
Trước khi những nước khác có thể đe doạ đất nước mình, anh ta gây chiến với chúng.
Đường lối chính trị của anh ta được ủng hộ nhiệt liệt bởi nhân dân. Những người dân không ủng hộ anh ta đều bị bắt giữ không thương tiếc và sau đó bị tống vào tù.
Anh ta được ca ngợi bởi những người cùng chí hướng trong chính phủ. Những chính trị gia không ca ngợi anh ta đều bị bắt giữ không thương tiếc và sau đó bị đày biệt xứ.
Và thế là anh ta trở thành một nhà độc tài uy nghiêm.
Nhưng vì lý do nào đó anh ta luôn cầm một cuốn sách trên tay.
Nhà độc tài có rất nhiều kẻ thù.
Những chính trị gia bị tước mất địa vị xã hội vì anh ta. Người thân của những quý tộc bị anh ta hành quyết. Người dân bị mất người thân hay bạn bè trong những cuộc chiến tranh mà anh ta gây ra. Và không thể không kể đến người dân những nước khác, luôn căm thù đất nước của anh ta---
Những người chống đối anh ta trở thành những kẻ phản loạn và cố sát hại anh ta bằng những cách khác nhau.
Chúng cố trộn thuốc độc vào thức ăn của anh ta hay đặt bom tấn công anh ta. Đôi lúc chúng giả vờ như đồng minh chỉ để ám sát anh ta với một lưỡi dao, cung hay súng. Thậm chí còn có vài kẻ cố gây dựng một đội quân phản loạn và vài kẻ chỉ thị cho một pháp sư nổi tiếng trù ếm anh ta.
Tuy nhiên, mọi cố gắng đều tỏ ra thất bại.
Dù sát thủ có giỏi đến đâu, nhà độc tài cũng chẳng mất một cọng tóc.
Kẻ thù của anh ta lần lượt bị bắt giữ từng người từng người một và sau đó hoặc bị đày biệt xứ hoặc bị tử hình công khai ở một quảng trường. Số lượng những kẻ phản loạn chống lại anh ta liên tục suy giảm.
Một vài năm nữa lại trôi qua, cho đến ngày nhà độc tài rốt cuộc cũng bắt được tên phản loạn cuối cùng.
Anh ta quyết định tử hình công khai tên phản loạn để cảnh cáo dân chúng.
Và thế là anh ta tuyên bố trước toàn bộ người dân tụ tập trong một quảng trường rộng lớn.
Rằng đây chính là tên phản loạn cuối cùng và không còn ai có thể chống lại anh ta nữa.
“Và đó là tại sao,
ta không còn là một nhà độc tài nữa, mà là vị vua thật sự của đất nước này.” anh ta tiếp lời.
Một lát sau, một lính canh ở quảng trường đột ngột lấy súng bắn anh ta.
Người lính đó không phải là người dân của đất nước anh ta, mà là một tên sát thủ nước ngoài trà trộn vào đám đông.
Như ta có thể đoán, người bị bắn đang cầm một cuốn sách.
Nhưng quyển sách đã không bảo vệ anh ta, kẻ đã từ bỏ làm một nhà độc tài, nữa rồi.
Kẻ từng là tên độc tài bị một sát thủ bắn và đã chết.
Người dân nghe được tin này kháo nhau.
“Tên chính trị gia bất tài đó rốt cuộc cũng đã ngủm. Giờ thì đất nước này yên ổn rồi.”
Một cô bé mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm cười thích thú khi nghe thấy điều đó.
Thật ngu xuẩn!, cô bé cười.
Cuối cùng cô biến mất trong dòng người đang mỉm cười tràn đầy hy vọng.
Danh sách chương