Sự im lặng kinh khủng bị phá tan bởi tiếng ai đó đang hỏi “Tớ đang ở đâu đây?”

Một mê cung đang trải ra trước mắt cậu.

Cái mê cung này được tạo ra bởi vô số những cái kệ chậc ních các cuốn sách.

Vô số những hành lang hình lục giác chồng lấn lên nhau bất tận đâm xuyên qua nó.

Thay cho các bức tường, chỉ có hàng ngàn hàng vạn gáy sách.

Chẳng có cửa sổ hay cửa ra vào trong cái mê cung này.

Ngay cả khi rướn người qua mép cầu thang xoáy ốc bằng đá, ta chỉ có thể nhìn thấy vô số những hành lang tạo bởi các kệ sách.

Các hành lang vẽ ra một hình xoắn ốc nhẹ nhàng và chất chồng lên nhau nhiều lớp từ đáy cho đến đỉnh, chứa một lượng sách khổng lồ. Nó trông gần giống như Tháp Babel [17] đã bị mất trong thời đại của Kinh Thánh.

Đây chính là ngôi mộ của những kiến thức đen tối và kỳ quái.

Và tự nó cũng chính là hình ảnh thu nhỏ của vũ trụ.

“---Thư viện này chẳng có tên. Rốt cuộc thì đâu có ai gọi một thế giới bằng tên, đúng không?”

Cuối cùng thì, một giọng nói khác trả lời. Đó là giọng nói của một cô gái nghe vẫn còn trẻ.

“Vậy… sao?” chủ nhân giọng nói đầu tiên nói. Đó là một cậu bé có vẻ chết lặng. Cậu ta hỏi lại, “Không phải như vậy đôi khi cũng bất tiện lắm sao?”

Cô bé quay lại khi nghe tiếng cậu gọi. Vây quanh bởi hàng núi sách, cô bé đang đọc một cuốn sách đặt trên đùi. Chiếc váy trắng tinh bằng lụa và vô vàn những dải đăng ten tung bay như cánh hoa nhảy múa trong gió. Cô bật ra một tiếng thở dài nghe như một tiếng cười bị kềm lại.

“Những lúc như thế thì cứ thích gì gọi nấy thôi!”

“Ví dụ như…?”

“Người đầu tiên đi lạc đến đây gọi thế giới này là ‘Thư viện Mê cung’.”

“Ra vậy.”

Cậu bé gật đầu. Thật vậy, nơi này vừa trông như một mê cung đồng thời cũng giống một thư viện.

Nhưng cậu ta tin rằng phải có một cái tên thích hợp hơn. Vì thế, cậu hỏi lại lần nữa.

“Còn tên nào nữa không vậy?”

Nụ cười cô bé tắt ngấm và cô lặng lẽ bảo cậu.

“Thư viện Huyền bí của Dantalian.”

“…Dantalian?”

“Đó là tên của chủ nhân thư viện này.” cô nói và nhìn xuống đất. Sự cô đơn khủng khiếp nhuộm buồn khuôn mặt cô.

Ngồi nơi sâu thẳm tần cùng nhất của mê cũng những kệ sách, cô lại nhìn xuống quyển sách đặt trên đùi.

“‘Dantalian’ --- Đó có phải là tên thật của cậu không?” cậu bé hỏi lúc liếc sang cô bé.

Cô bé không trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ nghe âm thanh của giấy. Tiếng lật sách sột soạt mỏng manh.

1

Khu trang viên bằng đá này cách kinh đô nửa ngày, đi bằng xe hoặc tàu lửa.

Tuy nhiên, chủ nhân của căn biệt thự này chỉ là một nhà quý tộc sa sút trong vùng. Vì thế nó cũng chẳng phải là nguy nga cho lắm. Chỉ là một tòa nhà vô cùng cũ kỹ.

Ta có thể nhìn thấy khoảng sân đằng sau chiếc cổng mở toang.

Một khoảng rộng với những bông hoa nở rộ với đủ loại màu sắc, và sương sớm làm ướt đẫm những đám cỏ mọc dày đặc ở đó.

Sân vườn này có lẽ là đã không được chăm sóc trong nhiều năm rồi. Nó trông giống như một khu đất bỏ hoang hơn là một khu vườn.

Thật khó mà tin rằng nơi này vẫn có người ở cho đến nửa tháng trước, nếu nhìn vào quan cảnh thê lương này.



Anh ta là một chàng trai trẻ mặc một chiếc áo choàng lính bằng da. Tay trái anh ta vác một chiếc túi du lịch nhỏ.

Khuôn mặt bên dưới chiếc mũ vẫn còn trẻ; anh ta có lẽ khoảng 18 hay 19 tuổi.

Bước đi của anh ta tạo ấn tượng của một người lính được huấn luyện, nhưng anh ta không hề toát ra chút vẻ lỗ mãng nào. Vẻ mặt của anh giống như một cậu bé nghiêm nghị.

Chàng trai bước đến cánh cửa ở cuối con đường lát đá và dừng lại

Sau khi nhìn chăm chú toà biệt thự đổ nát một lúc, cuối cùng anh cười gượng gạo.

“Liệu mình có thừa kế thứ gì phiền phức ở đó không đây, mình ngờ lắm…? Ôi trời, ông ơi là ông…”

Anh ta tìm trong túi và lấy ra một chiếc chìa khoá cũ.

Chiếc chìa khoá làm bằng vàng nhuốm màu đỏ khá chói. Một viên hồng ngọc được đính vào cán và chiếc chìa khoá được nối với một sợi xích mỏng.

“Mình luôn nghĩ rằng ông cụ chẳng hề quan tâm đến người khác, nhưng không ngờ là ông cụ lại sống ở một nơi như thế này.” anh ta lẩm bẩm, pha với một nụ cười gượng gạo, và đưa chiếc chìa khoá vàng về phía ổ khoá của lối vào.

Nhưng, anh ta lập tức từ bỏ ý định và hạ tay xuống.

Chiếc chìa rõ ràng không hợp với hình dạng của lỗ khoá.

“Nó cũng không phải là chìa của cái cửa này, hử… à, có lẽ không ngạc nhiên lắm.” anh thở dài và đeo chiếc chìa khoá vàng vào cổ như một mặt dây chuyền.

Sau đó anh lục tìm trong túi và lấy ra một chùm chìa khoá cũ.

Chúng trông bình thường và không được trang trí gì đặc biệt.

Sau khi thử nhiều chìa trong số đó, cánh cửa cuối cùng cũng mở.

Anh ta từ từ đẩy cánh cửa gỗ sồi mở ra và bước vào biệt thự.

Sau khi nhìn quanh trong bóng tối với đôi mắt nheo lại, vẻ thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt anh.

Chẳng có gì ở trong này cả.

Những tiện nghi tối thiểu cho việc sinh hoạt như một cái ghế sofa bọc da hay một chiếc bàn ăn nhỏ thì có, nhưng ngoài chúng ra chẳng có gì khác.

Những cái kệ sách thì đặc biệt lạ lùng.

Chúng được gắn vào những bức tường của biệt thự.

Nhưng chẳng có quyển sách nào được cất trên đó hết.

Chàng trai chạm vào giá một kệ sách và quẹt ngón tay lên một lớp bụi dày tích tụ trên đó.

Điều đó chứng tỏ rằng cái kệ này không được sử dụng lâu năm rồi.

“Thế này nghĩa là sao…?” anh cau mày nghĩ ngợi và tiến sâu hơn vào bên trong.

Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ những cánh cửa sổ soi sáng những đám bụi trắng đang nhảy múa. Gần giống như một toà nhà bị bỏ hoang vậy.

Bức tường của bất cứ căn phòng nào cạnh hành lang cũng choáng đầy những kệ sách khổng lồ.

Nhưng tất cả chúng đều trống không, chẳng chừa cái nào.

Chẳng có lấy một cuốn sách sót lại trong biệt thự.

Mặc dù chẳng có dấu vết là chúng đã bị mang ra ngoài, tất cả chúng đều biết mất một cách kỳ bí.

Trong lúc bối rối trước sự việc, chàng trai rốt cuộc cũng đến căn phòng cuối cùng.

Căn phòng nằm trong một toà tháp ở phía sân vườn.

Bên trong khá nhỏ như trong một nhà kho. Những bức tường đá lạnh lẽo không được bôi trét gì và một kệ sách rỗng được đặt trong góc phòng.

Chàng trai nhìn thoáng qua căn phòng. Anh chuẩn bị quay trở lại hành lang thì đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Bên dưới lớp bụi mỏng trên tấm thảm, ta có thể thấy thứ gì đó như một đường ray.

“…hiểu rồi.”

Một nụ cười gượng thoáng qua trên mặt, ngay lúc anh ta nhẹ nhàng đẩy kệ sách cạnh tường.

Một tiếng trầm đục của các bánh răng vang lên và kệ sách to lớn từ từ xoay lại.

Một hốc xuất hiện đằng sau. Đó là một bậc thang hẹp dẫn xuống sâu bên dưới biệt thự.

Lấy một ngọn đèn bị bỏ lại trong biệt thự, chàng trai bước xuống những bậc thang tối tăm.

Mở toang cánh cửa ở cuối đường hầm bí mật, anh đến một khu tầng hầm rộng rãi.

Những bức tường của căn phòng tăm tối ẩm ướt được chiếu sáng lờ mờ dưới ánh đèn yếu ớt. Hơn nữa, những kiến trúc trông như mấy cây cột đổ nát rải khắp căn phòng, hắt ra những cái bóng dài.

Trước cảnh tượng đó, chàng trai thoáng mỉm cười ấn tượng.

Những cái cột đều là sách.

Vô số cuốn sách của biệt thự đều được tập hợp lại và chất đống, chiếm hết một nửa không gian trong tầng hầm. Trông như một nghĩa địa với những bia mộ bằng đá ở phương Đông.

Chẳng có vẻ gì chúng được cố tình mang đến đây mà giống như có ai đó đã lấy đọc rồi cứ thế quăng lung tung những cuốn mình đọc xong và kết quả là cảnh tượng này.

Có đủ loại sách. Từ những cuốn sách bìa vàng rẻ tiền đến những cuốn sách về triết học được trình bày cầu kỳ. Cũng có cả rất nhiều sách viết bằng những ngôn ngữ nước ngoài hay cổ xưa. Như thể có ai đó ngấu nghiến bất cứ trang giấy nào có chữ trong tầm tay. Giống như bị chôn vùi trong hàng ngàn quyển sách, một bóng người nhỏ nhoi đang cúi đầu lặng lẽ.

Đó là một cô bé.

Một cô bé nhỏ nhắn đang ngồi một mình trên chiếc ghế dựa và đặt một cuốn sách mở trên đùi.

Trong tầng hầm của biệt thự bỏ hoang, một cô bé đang ngồi đọc sách.

Khi trông thấy cảnh tượng bất ngờ đó, chàng trai nín thở vì kinh ngạc.

Cô bé xinh đẹp đến nổi không ai có thể tin cô là người phàm.

Mái tóc đen trang nhã dài đến tận eo và được buộc lại với nhau bằng một chiếc mũ trùm với những dải đăng ten.

Ngoài ra màu mắt cô cũng đen huyền như màn đêm.

Làn da cô lóng lánh và trông mịn màng như mật ong hòa với sữa; như thể cô bé là một con búp bê sứ đắt tiền.

Chiếc váy cô mặc đen nhánh.

Bộ váy khiến ta liên tưởng đến một bộ áo lễ của những hiệp sĩ thời trung cổ; một kiểu kết hợp lạ lùng mà không biết nên gọi là váy hay giáp nữa.

Phần váy xếp lớp mịn màng với nhiều diềm đăng ten và phần eo được trang trí với một chiếc ruybăng và trông mỏng manh như một món đồ dễ vỡ. Những miếng giáp tay kim loại cùng phần giáp chân thô sơ bao bọc bên ngoài của cô bé khá lạ lùng vì chúng trông chẳng phù hợp với chiếc váy được trang trí bằng những dải đăng ten.

Cô không hề động đậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào quyển sách. Cũng chẳng có chút thay đổi trong nét mặt như bức tượng cẩm thạch.

“Một con búp bê ư...?” Chàng trai lẩm bẩm nhẹ nhõm. Nhưng sau đó, tiếng lật sách vang lên. Rồi cô bé ngước mặt lên và nhìn chằm chằm vào anh.

Khuôn mặt kinh ngạc của chính anh phản chiếu trong đôi mắt không chút cảm xúc trông như đá thạch anh đen trong suốt.

Nhưng dù vậy vẫn không rõ cô bé có thật sự là con người hay không, chàng trai đứng yên như trời trồng.

Cho đến khi cô bé lên tiếng, “Nè... Ngươi là ai? Một con người làm gì ở chỗ này?”, đôi môi như ngọc mấp máy. Giọng cô đáng yêu như tiếng chim hót vậy. “Ngươi... đến chỗ này làm gì?” Cô bé hỏi chàng trai một lần nữa.

Cách dùng từ của cô đầy kiêu kỳ và khó chịu nhưng cuối câu giọng lại hơi run rẩy. Đôi mất đen vô cảm có vẻ sợ hãi thế nào đó.

Đầu tiên, chàng trai có vẻ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi anh bỏ mũ ra và cúi chào.

Việc cô bé là con người bằng xương bằng thịt, không phải búp bê rõ ràng đã nhắc nhở anh những cử chỉ lịch sự dĩ nhiên phải có trước mặt một tiểu thư. Dù cô chỉ là một cô bé---

--- hay có thể là ma quỷ

“Xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi. Tên tôi là Huey. Hugh Anthony Disward, cháu nội của chủ nhân quá cố của biệt thự này. Thật ra là vậy.”

Tuy anh tự giới thiệu rất lịch sự, nhưng điều đó không hề thay đổi cái nhìn thiếu tin tưởng của cô bé.

Với quyển sách dày cộp trên tay, cô đứng dậy và thận trọng lùi về phía sau.

Cô bé đang đề phòng Huey.

Hay đúng hơn, cô sợ anh. Như một đứa trẻ rụt rè, nhút nhát.

“Ngươi là... cháu trai của Wez sao?”

Cô bé ngờ vực hỏi, nghe thế chàng trai tên Huey nhướng mày.

“Tiểu thư là người quen của ông nội sao? Hai người có quan hệ thế nào với nhau?” chàng trai bối rối hỏi còn cô bé nhìn anh chằm chằm một lúc lâu.

Khi Huey vừa bước tới gần hơn một bước, cô bé giật mình và giấu mặt đằng sau quyển sách như thể nó là một tấm khiên.

“Ngươi không được đến gần hơn dù chỉ một bước”. Cô bé cố dọa anh. “Ta hỏi ngươi trước mà.”

“Hở?”

“Nói ta nghe... tại sao cháu trai của Wez lại đến đây sau một thời gian dài như thế?”

Chàng trai ngạc nhiên đứng thần ra một lúc, nhưng rồi chợt bừng tỉnh và khẽ lắc đầu. “Tôi đang tìm thư viện.”

“Thư viện?” Cô bé hơi nghiêng đầu.

Huey gật đầu. “À, nó hình như là một kiểu thư viện cá nhân kỳ quái mà chẳng ai biết được chính xác nó nằm chỗ nào. Tôi cứ tưởng mình có thể may mắn tìm thấy manh mối gì đó ở đây khi kiểm tra bộ sưu tập của ông nội.”

“Tên của... thư viện đó là gì?”

“À... là gì nhỉ... Ồ, đúng rồi. Bibliotheca... Bibliotheca Mystica de Dantalian, hình như vậy...” , Huey trầm tư trong khi nhíu mày cố lục lọi lại trí nhớ mơ hồ của mình.

Khuôn mặt cô bé trở nên căng thẳng. Đôi mắt cô trông giống của một chú mèo con sợ hãi, run rẩy vì kinh ngạc.

“Làm... làm sao mà ngươi biết cái tên đấy?” Vì lý do nào đó, cô có vẻ khó chịu.

Huey ngạc nhiên khi nhận ra phản ứng thái quá của cô. Cô bé nhìn lại anh không nói một lời.

Chàng trai thở dài chịu thua “... nó được viết trong di chúc của ông”, anh ta không vòng vo nữa.

“Di chúc của ông?” Khuôn mặt cô bé ngơ ngác.

Huey lấy một phong thư nhàu nhĩ ra khỏi áo khoác và chỉ cho cô bé tên người gửi và người nhận.

“Ông nội gửi cho tôi lá thư này chẳng bao lâu trước khi mất. Nó nói rằng ông để lại toàn bộ quyền sở hữu biệt thự này cho tôi. Với một điều kiện.”

“Điều kiện...?”

“Thật ra, đó cũng là điều bí ẩn đối với tôi nữa. <<Hãy tiếp quản Bibliotheca Mystica>>. Nó chỉ nói như thế”. Huey nhún vai.

Cô bé nhìn Huey không nói một lời. Có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng cô cúi mặt xuống và lẩm bẩm, “... ở đây không hề có thứ đó. Bất kỳ đâu trên thế gian này cũng thế.”

“Vậy chẳng có quyển sách nào ở đây chứa manh mối mà tôi đang tìm sao?” Huey nhăn nhó. Anh nhìn quanh, những núi sách chất đầy trong tầng hầm, và rồi anh hỏi với vẻ mặt sửng sốt, “... Làm sao mà tiểu thư chắc chắn về điều đó như thế? Hay tiểu thư định bảo là mình đã đọc hết toàn bộ chỗ sách này?”

Cô bé gật đầu ngay tắp lự. Rồi ngắn gọn tuyên bố với giọng vô cảm, “Tại ta buồn chán quá.”

Giờ đến lượt Huey không thốt nên lời. Bộ sưu tập sách khổng lồ của người ông cuồng sách, người đã sưu tầm chúng trong hơn nửa đời mình, được cất giữ bên trong căn phòng này.

Không ít sách được viết bằng những ngôn ngữ cổ xưa, từ lâu đã chẳng còn được sử dụng hay những cuốn được viết bằng những ký hiệu kỳ lạ. Ngay cả những tài liệu cổ, vẫn còn đang được các nhà ngôn ngữ học giải mã, cũng nằm trong số chúng.

Nhưng cô bé trước mặt anh tuyên bố rằng mình đã đọc hết chúng.

Anh không thể tin nổi. Nhưng cô bé không có vẻ gì là đang nói nhảm,

“Tiểu thư... là ai?, Huey bối rối hỏi, Tại sao tiểu thư ở đây một mình? Tiểu thư có quan hệ thế nào với ông nội?”

Câu trả lời của cô bé rất đơn giản “Wez và ta là bạn bè.”

“Bạn bè?”

“Phải. Ông ấy... từng là một người tốt. Thật không may là ông ấy đã qua đời.” Cô nói với vẻ mặt bần thần. Có một thoáng cô đơn ẩn chứa bên trong giọng nói của cô bé.

“Vậy sao?”, Huey chẳng có vẻ gì chia sẻ được cảm giác của cô. “À ừ... có lẽ theo kiểu riêng của ông ấy, cho dù ông là một lão già cô đơn. Tôi chắc ông rất vui có một cô gái nhỏ ở cạnh bầu bạn, anh nói. Nhưng tôi không cho rằng đột nhập vào tầng hầm nhà người khác là chuyện nên làm đâu”, anh nhăn nhó đế thêm.

Tuy vậy cô bé vẫn im lặng.

“Mà sao cũng được. À này, tiểu thư có nhìn thấy một con mèo hay chó ở quanh biệt thự này không?” Huey trấn tĩnh lại và đưa ra câu hỏi.

“Không. Ta chẳng hề thấy những thứ như thế quanh đây”, cô bé lãnh đạm lắc đầu.

Huey bối rối gãi cằm và nói, “Cũng có thể nó là một loại bò sát nào đó... Tên nó là Dalian.”

“Dalian?” Cô bé cau mày.

Huey thở dài gật đầu. “Tôi thật ra chẳng quan tâm đến di chúc của ông nội. Tôi đến đây chỉ vì tình cờ có vài việc phải giải quyết ở thị trấn này. Nhưng phần kèm theo bức thư khiến tôi hơi phiền...”

Từ phong thư anh rút ra một tờ giấy nhăn nhúm kẹp trong di chúc.

Trên đó là một dòng chữ viết tháu.

“‘Hãy chăm sóc Dalian’, nó viết vậy đó... vì là do ông ấy viết, tôi đoán ông muốn tôi chăm sóc thú cưng của mình.” Huey chỉ cho cô bé xem dòng chữ với vẻ mặt nghiêm túc.

“Thú... thú cưng?!”

“Đó là lý do tại sao tôi phải vội vàng đi tìm con vật tội nghiệp đó. Tóm lại sẽ vô cùng rắc rối nếu nó cuồng lên chạy lung tung khắp nhà hay bị đói, đó là chưa kể đến phân của nó---”

“Đồ... cháu trai đần độn!”

Trước khi Huey kịp dứt lời, cô bé kêu lên trầm trầm dữ tợn.

Ngay sau đó chàng trai nhăn mặt vì đau. Cô bé mặt váy đen, mới trước đó còn sợ hãi đứng nép vào tường, đột nhiên chạy thẳng đến chỗ anh và dùng gót giày đá một cú thật mạnh vào ngay ống quyển.

“Ái da. Sao tự nhiên cô...?” Huey ngay lập tức phản đối, nhưng

“Dalian là tên của ta.”

“... Ớ?!”

Huey không dấu nổi vẻ ngạc nhiên trước khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng đầy giận dữ của cô.

Rồi vẻ bối rối hiện ra trên khuôn mặt chàng trai. Anh ta rốt cuộc cũng để ý thấy món đồ nữ trang kỳ lạ mà cô bé đang đeo.

Nằm ngay trên phần ngực của chiếc váy quý tộc với vô số diềm xếp và dải đăng ten.

Thứ đó phát sáng mờ nhạt tại nơi đáng ra phải có một chiếc ruy băng hay một bông hoa trang trí.

Một chiếc hộp bằng thép được đính vào dải cổ áo bằng da màu đen bằng những sợi xích bạc.

Một chiếc khóa to, cũ kỹ treo ngay trước ngực cô bé.

2

Chiếc khóa thô sơ chẳng phù hợp với cơ thể mảnh mai của cô tí nào, mà thay vào đó khiến ta liên tưởng đến một cái gông dùng để cùm bọn tội phạm và tù binh.

Huey nhìn nó với cảm xúc lẫn lộn. Nhìn mặt thì có lẽ anh lo rằng ông mình đã nhốt cô bé trong tầng hầm.

“Để tôi làm rõ chuyện này nhé”, Huey hỏi cô với vẻ mặt nghiêm túc. “Không phải là cô bị nhốt xuống tầng hầm này đấy chứ? Ông nội không bắt cóc cô đến đây và... ờ, làm chuyện gì đó không đứng đắn với cô, đúng không?”

“Thứ duy nhất không đứng đắn ở đây là trí tưởng của ngươi ấy”, cô bé tự giới thiệu mình là Dalian lẩm bẩm. Trong lúc đó cô ngồi xuống một cái bàn trong góc bếp và nhấm nháp một miếng bánh mì nướng như một con thú nhỏ.

“Ta chỉ đang chờ đợi trong căn phòng đó thôi.”

“Chờ đợi ư? Đợi ai?”

“Chuyện đó chẳng liên quan đến một kẻ xất láo như ngươi.”

Dalian ngước lên nhìn Huey đang nghiêng đầu bối rối, và thở dài não nề.

Rồi cô bé cúi xuống nhìn miếng bánh mì nướng đang ăn dở, “Tốt hơn là ngươi nên nói cho ta biết đường để ở chỗ nào.”

“Đường? Đừng bảo là cô còn muốn bỏ thêm đường vào cái bánh đó?”

“Rắc đường lên bánh mì nướng là một phong tục lâu đời đấy”, Dalian tuyên bố thẳng thừng.

Huey có vẻ hơi sửng sốt, nhưng cố kiềm mình không tranh cãi với cô bé mà thay vào đó đưa cô hũ đường trong tủ bếp. Sau khi rắc thêm thật nhiều đường lên miếng bánh mì vàng rụm, cô bé gật gù đầy hài lòng trong khi Huey chỉ biết thán phục đứng nhìn.

Ban đầu, lúc Huey mới đề nghị, Dalian phản đối hoàn toàn việc lên mặt đất. Đến mức tưởng chừng như sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra nếu cô làm thế. Cô bé ương bướng như vậy đấy. Cô chỉ theo anh lên bếp vì ngửi thấy mùi bánh mì trong túi Huey. Rõ ràng cô thật sự rất đói. Nó chỉ là phần còn lại của bữa sáng mà anh nổi hứng mang lên xe lửa, nhưng Dalian xơi sạch không hề phàn nàn.

Huey tìm ra lá trà trong bếp và bắc ấm nước để pha ít trà đen.

Sau khi lá trà đã sôi đủ lâu trong bình, anh rót trà vào những chiếc tách được làm ấm trước. Anh làm với cung cách như của một người hầu và chẳng giống với những gì ta tưởng tượng về một anh chàng quý tộc trẻ tuổi.

Ban đầu Dalian nhìn anh băn khoăn, nhưng cuối cùng cô lẩm bẩm mà không dấu vẻ đề phòng, “Ngươi từng... đi lính sao?”

Huey chỉ lắc đầu, “Tôi chỉ là một phi công bình thường, không theo nghiệp nhà binh. Ngoài ra chiến tranh đã kết thúc rồi, mà dù sao thì việc chiến đấu vì quê cha đất tổ chẳng hợp với tôi.”

Khi nói, có cái gì đó như nỗi buồn thoáng hiện trên khuôn mặt anh.

“... Đó có phải là lý do ngươi đến biệt thự này không?”

Dalian ngần ngừ nhận lấy tách trà được đưa ra, “Nói một cách nào đó thì đúng. Dù sao lúc này mà về trường đại học cũng chẳng đáng, nên tôi nghĩ mình cứ thử ăn không ngồi rồi và sống nhờ tài sản thừa kế của ông nội một thời gian... Với lại bà con họ hàng cũng chả ai muốn đến gần biệt thự này cả.” Huey mỉm cười gượng gạo trong lúc thả một viên đường vào cốc mình và bắt đầu khuấy.

Liền lúc đó cô bé hỏi anh, “Sao lại không?”

“Họ sợ! Sợ ông nội... hay đúng hơn là những quyển sách mà ông sưu tập”, Huey nói và khẽ mỉm cười ranh mãnh, “Cô chắc cũng biết đấy, ông là một người cuồng sách. Hình như có lần ông nội đã đổi nửa gia sản của mình để lấy chỉ độc một cuốn sách hiếm.”

“... vậy thì sao?”

“Ừm, theo những tin đồn thì trong bộ sưu tập của ông có cả mấy quyển sách bị nguyền rủa. Những cuốn sách dạy cho chủ nhân của chúng những tri thức cấm kỵ và qua đó hủy diệt họ. Và dĩ nhiên, vài vụ việc có liên quan đến ông nội thật sự đã khiến Scotland Yard [20] mướt mồ hôi.”

“Ra thế... vậy tại sao ngươi còn đến đây dù vẫn biết điều đó?”

“À, tôi tưởng rằng có thể tìm thấy ở đây thứ mình vẫn đang tìm kiếm.”

“Ngươi đang tìm kiếm thứ gì...?”

Dalian ngước mặt lên, miệng vẫn đang nhai bánh mì. Cái nhìn của cô bé rất nghiêm nghị, nhưng khuôn mặt thanh tú của cô thì dính tèm lem đường.

Huey không nhịn được và bật cười. Rồi anh nhìn ra ngoài cửa sổ để né tránh câu hỏi của cô và lẩm bẩm, “... Dantalian được cho là tên của một con quỷ. Một con quỷ với những tri thức không thể tưởng tượng nổi, được khắc họa với vô số sách trong tay hắn. Vì thư viện này có một cái tên kêu như thế, tôi đã hơi kỳ vọng quá mức, nói thật là như thế. Nhưng có vẻ kỳ vọng của tôi đã bị lừa dối.”

“... chuyện này phải được làm ra lẽ đây. Chính xác thì kỳ vọng của ngươi bị lừa dối ra sao?”

Huey nhìn cô, hơi ngạc nhiên vì cô nói với giọng bực tức.

“Tất cả những cuốn sách trong bộ sưu tập của ông nội dưới tầng hầm đều bình thường. Dĩ nhiên, có rất nhiều sách - thậm chí cả những cuốn có giá trị - nhưng rốt cuộc chúng chỉ là những quyển sách cũ. Chắc chắn nó không phải là một bộ sưu tập cá nhân xứng với tên của một con quỷ. Như hiện giờ thì ngay cả chuyện những vụ việc kỳ lạ kia có đúng là thật hay không cũng đáng nghi ngờ.”

“Có vẻ ngươi, với tư cách là cháu trai của Wez, cũng có con mắt nhìn sách đấy”, Dalian nói với vẻ ngạo mạn kỳ lạ. “Nhưng ngươi rõ ràng chẳng biết gì sất.”

“Ý cô là sao?”, Huey nghiêm túc hỏi lại, “Cô muốn nói là ông nội còn có một thư viện khác, hàng thật ấy, ngoài cái ở trong tầng hầm? Nếu thế thì nó đã biến đi đâu?”

“Chỉ vì nó đã biến mất không có nghĩa là trước giờ nó chưa từng tồn tại.”

Dalian từ tốn nhấp một ngụm trà đen và nhăn mặt vì cô bé hình như có vấn đề với đồ nóng. Cô lè lưỡi như một đứa trẻ và thổi phù phù vào chiếc cốc nóng.

“Thư viện Alexandria ở Ai Cập cổ đại [21], Thư viện Pergamum của triều đại Attalid [22], Thư viện Celsus của thành Rome cổ đại[23]... Những ma thư viện đã biến mất không còn dấu vết khỏi thế gian này chẳng hiếm chút nào.”

Huey phá lên cười thích thú.

“Ra vậy... nhưng tôi chẳng mò ra được chỗ nào khác trong biệt thự này có thể dấu sách được.”

“Ngươi đúng thật là đa nghi... nè, ngươi có biết <<Vũ Trụ Trong Hồ Lô>> không?”

“Vũ Trụ Trong Hồ Lô? Câu chuyện về Hồ công [24], đúng không nhỉ? Nó được viết trong, nếu tôi nhớ chính xác, Phương Thuật Liệt Truyện của Hậu Hán Thư [25]...”

Huey ngần ngừ trả lời

Đó là một truyền thuyết cổ xưa ở phương Đông. Trong triều đại Hậu Hán, một người ở Nhữ Nam đi vào trong hồ lô của một Tiên nhân. Và cái mà anh nhìn thấy là một cung điện nguy nga tráng lệ bên trong một thế giới riêng biệt. Thế giới của Hồ Lô, hay nói cách khác, Vũ Trụ Trong Hồ Lô---

“Ồ, ngươi khá hơn ta tưởng đấy. Rất tốt”, Dalian nói với giọng chẳng mấy hào hứng

Huey mỉm cười méo xệch. “Ồ cảm ơn... nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến thư viện của ông nội?”

Dalian trả lời

“Câu chuyện về Hồ công vẫn chưa kết thúc.”

“Ơ?”

“Khi hoàng tộc của vương triều phương Đông cổ đại đó suy tàn, Vũ Trụ Trong Hồ Lô cũng không còn nằm trong tay Hồ công nữa. Từ đó, chiếc hồ lô đã lưu truyền qua nhiều đời chủ nhân.”

Dalian tiếp tục kể, lưu loát lạ thường với chất giọng trẻ trung.

Vì lý do nào đó, có lẽ bởi sự trái ngược này, câu chuyện của cô bé trở nên có phần sống động. Như thể cô đã nhìn thấy những sự kiện đó bằng chính mắt mình.

“Khi quân du mục Mông Cổ thống trị lục địa này gần một ngàn năm sau, chiếc hồ lô cuối cùng đã vượt qua vùng Cận Đông và đến Châu Âu. Và ba trăm năm trước, người trị vì của một đất nước nọ đã có được quyền sở hữu nó...”

“Người trị vì?”

“Hoàng đế của Đế quốc La Mã Thần thánh [26], Rudolf II... Vua của thành Praha, thủ đô ma thuật.”

Huey lắng nghe, bị cuốn hút bởi câu chuyện có vẻ lạ kỳ của cô bé.

Rudolf II [27], còn có biệt danh là “tên hoàng đế lập dị”, được biết đến như một nhà sưu tập cuồng các tác phẩm nghệ thuật và sách, cũng như niềm đam mê đối với thuật giả kim và ma thuật, mặc dù vốn là một người sùng đạo Cơ đốc. Phòng triển lãm trong cung điện của ông ta trưng bày các tác phẩm nghệ thuật từ khắp nơi trên thế giới và vì thế được gọi là “Wunderkammer”. [28]

Có thể nói, theo một nghĩa nào đó, ông ta từng là người thích hợp nhất để sở hữu Vũ Trụ Trong Hồ Lô.

“Lão hoàng đế đó muốn có được một thứ ngoài sức tưởng tượng thông qua sức mạnh của chiếc hồ lô.”

“Thứ ngoài sức tưởng tượng?”

“Tri thức của... quỷ.”

Cô bé mặc váy đen ngẩng mặt lên hơi chút kiêu ngạo. Huey lúc này tỏ ra nghiêm túc.

“Ra vậy... những tri thức của ma quỷ, dưới dạng những cuốn sách của con quỷ Dantalian...”

Cô bé gật đầu

“Đúng như vậy. Lão hoàng đế tưởng mình có thể đoạt lấy tri thức vô tận bằng sức mạnh của Vũ Trụ Trong Hồ Lô, thứ mà ngay cả các hiền giả lẫn pháp sư không thể đạt được. Lão ta định sưu tầm bất cứ loại sách hiếm và kỳ quái nào cất giữ những tri thức ma quỷ bên trong. Sách từ những thư viện cổ xưa. Một lượng nhiều không đếm hết những cuốn đã bị hủy bởi những kẻ đốt sách. Và cuối cùng là những cuốn sách ma thuật cấm kỵ... cho dù điều đó có nghĩa phải xâm lượt hết nước này đến nước khác, lão ta muốn thu thập tất cả những tri thức ma quỷ của Vũ Trụ Trong Hồ Lô... Một nỗ lực ngu xuẩn”, Dalian cúi đầu lẩm bẩm.

“Sao lại thế?”, Huey hỏi lại với vẻ ngờ vực.

Dalian nhìn anh đầy thương hại và đáp với giọng sắc lạnh một cách đáng sợ, “Có những thứ trên đời mà không ai nên biết đến, con người à.”

Trong một khoảnh khắc, giọng cô khiến người khác tin rằng cô không còn là người phàm nữa.

“Có lẽ vậy”, Huey khẽ thở dài. “Điều đó khiến tôi nhớ ra: Bộ sưu tập của Rudolf II sau này được cho là đã gây ra một cuộc chiến tranh khi vua các nước khác hay biết về nó. Cuối cùng đã dẫn đến sự sụp đổ của Đế quốc La Mã Thần thánh...”

Nỗi buồn vô hạn hiện lên khuôn mặt Huey khi anh lẩm bẩm từ “chiến tranh”.

Thế kỷ mười bảy. Nó xảy ra ngay sau khi Rudolf II băng hà.

Chỉ trước cuối Cuộc chiến tranh ba mươi năm [29], quân Thụy Điển tấn công Praha và xâm phạm nơi ở của nhà vua. Người ta cho rằng bộ sưu tập đã bị đánh cắp hay thất lạc.

“Phải... và chiếc hồ lô lấy từ lâu đài sau đó được bán cho một nhà quý tộc ngoại quốc. Cho một người đam mê nghệ thuật trên một hòn đảo tách biệt bởi biển cả.”

Huey ngẩn người vì kinh ngạc

“Đừng bảo chính ông nội là người đã mua cái hồ lô đó?”

Cô bé mặc váy đen chậm rãi gật đầu.

Huey lặng lẽ quan sát cô trong một lúc. Rồi anh bỗng nhiên ôm bụng và cúi gập người về phía trước. Tuy vậy vẫn không thể nín cười, nên vai anh bắt đầu run lên.

“Ra thế, vậy đó là Biliotheca Mystica de Dantalian... câu chuyện cổ tích của cô khá là hấp dẫn, tôi phải công nhận đấy!”

Huey rốt cuộc cũng cười phá lên, Dalian nhấn mạnh với vẻ ngạc nhiên

“... Câu chuyện cổ tích?”

“Hưm. Một câu chuyện kinh dị, y chang của ông nội. Quả thật không tồi!”, Huey gật đầu và quẹt nước mắt. Rồi lại bắt đầu cười.

Suốt một lúc lâu Dalian nhìn anh với đôi mắt tròn xoe - có vẻ không hiểu nổi phản ứng của anh.

Cuối cùng má cô ửng đỏ vì cơn giận bùng lên. Cô mím chặt đôi môi run rẩy đầy cay độc.

“... Đồ ngu ngốc...”

Dalian nói với giọng trầm trầm yếu ớt

“Ơ?”

Huey rốt cuộc cũng ngừng cười. Nhưng điều đó không làm dịu đi cơn giận dữ của Dalian lúc này

“Ngươi là cái đồ... ngu hết thuốc chữa nào vậy? Kiêu căng ngạo mạn chỉ vì ta có đôi chút khách sáo, do ngươi là cháu trai của Wez... Ta đúng là ngu ngốc khi hy vọng dù chỉ một giây rằng một kẻ xấc láo như ngươi có thể là Kiện Thủ. Ta không hề chờ đợi ngươi, nhưng...”

Tràng mắng chửi của cô bé đột ngột bị cắt ngang.

Huey ngờ vực nhìn theo ánh mắt cô bé. Đôi mắt kinh ngạc của cô ngừng ở trên ngực Huey, trên chiếc chìa khóa lộ ra giữa ngực áo. Chiếc chìa khóa vàng cẩn một viên hồng ngọc.

“Chiếc chìa khóa đó... làm sao mà ngươi có được nó?”

Huey chỉ lấy chiếc chìa khóa ra mà không nói gì.

Khắc trên phần thân thẳng đuột là một đoạn của một bài thơ cổ

<<Ta hỏi ngươi, ngươi có phải con người?>>

Một câu thơ kỳ lạ, gần như một câu thần chú

“Cô biết gì đó về chiếc chìa khóa này à?”

Trước câu hỏi của anh, Dalian im lặng lắc đầu. Với vẻ mặt không chút cảm xúc, cô bé trông có vẻ gì đó thần bí, như một con búp bê sứ tao nhã. Vẻ ngoài của cô lộng lẫy đến thế đó.

Ngay lúc Huey định hỏi cô bé lần nữa, anh nghe tiếng một cỗ xe dừng lại ở gần biệt thự.

Nét mặt Dalian trở nên căng thẳng khi cô cũng nhận ra chuyện đó.

Cô vội vàng quay đầu nhìn quanh như một con thú nhỏ đang tìm chỗ nấp.

Dalian nhét phần bánh còn lại vào miệng, đứng dậy và chuẩn bị chạy. Cô bé định tháo lui vào tầng hầm. Thấy vậy, Huey buông thõng vai.

Giống như đang làm yên lòng một đứa trẻ nhút nhát, anh mỉm cười dịu dàng. “Đừng lo, đó chắc là người dẫn đường đến đón tôi.”

“Người dẫn đường?”, cô bé mặc váy đen hỏi lại, không tin tưởng lắm.

Ngay khi cô bé áp chặt cuốn sách trong tay vào ngực, tiếng chuông cửa vang lên.

3

Huey săm soi chiếc chìa khóa treo trên cổ mình trong cỗ xe ngựa đến đón anh.

Ngồi cạnh bên là Dalian đang bận ngắm nhìn quang cảnh hai bên đường với đôi mắt tò mò.

Sau khi nghe tên người muốn gặp Huey, Dalian đột nhiên đổi ý và muốn đi cùng với anh mặc dù mới trước đó còn từ chối rời khỏi biệt thự dù chỉ một bước.

Dù vậy cô bé có vẻ rất căng thẳng vì không quen rời khỏi căn nhà.

Tay phải cô bé vẫn nắm chặt quyển sách dày đã đọc trước đó. Và tay trái thì bấu chặt vạt áo choàng của Huey.

“Tôi rất biết ơn ngài đã chấp nhận lời mời của chủ nhân tôi”, anh người hầu ngồi đối diện với Huey lịch sự nói.

Anh ta tên Richardson, là người hầu của một nhân vật giàu có điều hành một khách sạn hạng sang trong thành phố này.

Huey đã hẹn ăn tối với chủ nhân của Richardson

“Chủ nhân tôi, Ngài Henry Conrad, vốn là một người bạn cũ của Ngài Wesley Disward, vì vậy ngài ấy đã rất đau đớn trước tin Đức ông qua đời...” Richardson nói trong lúc quẹt mồ hôi trên lông mày.

Mặc dù cách dùng từ rất lịch sự, anh ta có vẻ căng thẳng lạ lùng.

Nhưng không phải anh ta lảng tránh cái nhìn của Huey mà là của Dalian.

Dường như anh chàng người hầu khiếp sợ cô bé.

Có lẽ anh ta đã nghe đồn gì đó về cô bé mặc váy đen. Việc anh ta không hề quở trách khi cô đột ngột đòi đi theo đã chứng minh điều đó.

“... Vì thế đây là vinh dự của chúng tôi khi được chào đón con trai của Đức ông hôn nay. Xin ngài cứ tự nhiên như ở nhà.”

“À, thật ra tôi là cháu trai... chứ không phải con trai đâu.”

Huey nhẹ nhàng sửa lời anh ta và ra vẻ nghiêm chỉnh.

“Vinh hạnh của tôi thì đúng hơn. Tôi nợ ngài Conrad vì đã chấp nhận chuyến thăm đột ngột của tôi. Hình như ngài ấy có cùng đam mê với lão... à không, ông nội của tôi. Tôi vẫn luôn mong có được dịp xem bộ sưu tập của ngài ấy từ lâu rồi.”

“Chủ nhân tôi chắc chắn sẽ rất vui được nghe điều đó. Hơn nữa, nếu được xin vui lòng để tôi lo liệu việc ăn ở tối nay. Tôi đã được chủ nhân căn dặn thu xếp chuyện này.”

“Tôi rất biết ơn.”

Huey mỉm cười thân thiệt với anh người hầu có vẻ ngoài chân thật.

Dalian chỉ im lặng quan sát họ trao đổi với nhau, nhưng sau một hồi cô thì thầm với Huey. “Nè, ngươi đang có âm mưu gì vậy?”

“Ý cô là sao?”

“Ngươi đang nghĩ gì vậy, ung dung đến tư dinh của Henry Conrad như thế à? Đừng có bảo ta là ngươi không biết chính lão đã giết Wez. Để có thể đánh cắp một quyển sách cổ Wez mua được trong một cuộc đấu giá, lão ta dàn dựng như thể đó là một vụ cướp và---”

“Tôi có biết về tin đồn đó”, Huey lắc đầu, miệng vẫn mỉm cười. “Nhưng chẳng có chứng cứ gì cả. Vì thế tôi nghĩ mình nên tự điều tra. Thứ duy nhất mà ta chắc chắn không thể trông cậy vào là cảnh sát địa phương.”

Nói rồi anh chạm vào chỗ hơi phình lên trên áo choàng. Anh làm vậy mà không hề chú tâm. Động tác này của anh giống như thói quen của một người lính quen với việc kiểm tra súng của mình.

“Có một bằng chứng đấy.”

Dalian khẽ thầm thì. Ánh mắt cô hướng ra phía bầu trời ngoài cửa sổ. Hoàng hôn đã buông xuống từ lâu. Một vầng trăng đỏ rực kỳ quái chiếu rọi trên bầu trời đêm bao phủ bởi bóng tối.

Huey đưa mắt bối rối nhìn Dalian.

“Đêm nay trăng tròn. Nếu đúng là Conrad ăn trộm quyển sách đó, thì lão ta hiện giờ đang chứng kiến những thứ mà chưa từng ai được phép thấy.”

“... cô đang nói gì vậy, Dalian?”

Dalian chỉ bình thản lắc đầu trước câu hỏi của Huey.

“Rồi ngươi sẽ sớm hiểu thôi. Miễn là ngươi được cho phép nhìn thấy...”

Huey yên lặng nghe những lời nói bí hiểm của cô bé.

Anh quan sát khuôn mặt thanh tú, được ánh trăng soi rọi, như thể muốn nhìn thấu con người của cô.

“Cô là một cô bé khác thường đấy, Dalian”, Huey cuối cùng nhún vai và thở dài.

“Còn ngươi đúng là một gã thô lỗ”, cô bé trả lời trong khi đưa mắt liếc xéo Huey và bĩu môi giận dỗi.

“Nó là tòa nhà ta vừa thấy lúc nãy.”

Khi cỗ xe cuối cùng đã bỏ lại khu rừng sau lưng, anh chàng người hầu chỉ về tòa biệt thự trên đỉnh một ngọn đồi.

Đó là một biệt thự lớn, được xây theo phong cách Tudor [30]. Bản thân tòa nhà cũng không hề thua kém những trang viên ở miền quê của giới quý tộc. Hình như phải cỡ hơn trăm phòng.

“Một tòa nhà thật nguy nga. Đó có phải là khách sạn của Ngài Conrad không?” Huey thành thật bày tỏ ấn tượng của mình.

Anh người hầu mỉm cười sung sướng, “Cảm ơn ngài rất nhiều. Vào thời gian này chúng tôi chỉ có vài khách trọ, vì vậy không có nhiều nhân viên lắm. Tôi mong ngài lượng thứ nếu có gì sơ xuất.”

“Không thành vấn đề. Ngài Conrad cũng sống trong tòa nhà này ư?”

“Vâng. Trong tòa tháp ở phía bắc là thư viện. Phía trên đó là văn phòng của chủ nhân tôi.”

Ra vậy. Huey gật đầu và ngước lên nhìn khách sạn. Liền đó anh nhíu mày.

Trời đã tối, quang cảnh xung quanh bị che phủ dưới màn đêm. Nhưng không hề thấy một chút ánh sáng từ bất kỳ một căn phòng nào trong tòa biệt thự khổng lồ. Cả ngọn tháp phía bắc nơi có tư phòng của lão chủ khách sạn cũng vậy.

Cỗ xe ngựa băng qua cổng và dừng lại tại trạm xe.

Cửa ngoài tiền sảnh mở toang.

Nhưng không hề thấy bóng dáng của một quản gia hay hầu gái mà đáng ra phải có mặt để chào đón những người khách mới đến.

Richardson cũng có vẻ băn khoăn. “Xin ngài thứ lỗi. Vui lòng đợi tôi một chút.”

Nói rồi anh ta ra khỏi cỗ xe. Sau khi nói gì đó với người xà ích, anh ta đi vào trong tòa nhà.

Và ngay lúc anh ta vừa khuất dạng, “... có lẽ đã quá trễ”, Dalian lẩm bẩm. Rồi cô đẩy toang cửa cỗ xe.

“Ơ? Này, Dalian...?” Huey kinh ngạc.

Nhưng cô bé đã nhảy xuống khỏi cỗ xe.

Áo giáp cô bé va vào nhau leng keng. Cô chạy thẳng vào trong biệt thự, mái tóc tung bay trong gió.

Huey không còn cách nào khác là đuổi theo cô vào trong.

Anh đi qua cửa vào mở toang và đột ngột khựng người lại.

Cả tòa nhà tràn ngập mùi hôi thối.

Mùi hôi nồng nặc của máu tươi cũng như mùi khó chịu của thịt cháy trong không khí.

Dalian đứng ngay giữa căn phòng, trên tay vẫn cầm quyển sách.

Chỉ có làn da trắng của cô bé sáng lên lờ mờ trong bóng tối dày đặc.

“Dalian... cô biết được điều gì sao? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Huey vội vàng đi về phía cô bé với vẻ căng thẳng.

Điều mà anh nhìn thấy khi mắt đã quen với bóng tối là một cảnh tượng còn vượt xa những cơn ác mộng tồi tệ nhất.

Sảnh vào, vốn xứng tầm với danh tiếng của một khách sạn cao cấp, đã bị phá hủy hoàn toàn.

Giống như đã có một con quái vật khổng lồ chạy lồng lên bên trong. Những cây cột đá và tượng cẩm thạch nằm ngổn ngang trên sàn còn các tấm thảm có vết cháy xém.

Những cái xác nằm la liệt trên sàn có vẻ là nhân viên khách sạn.

Hầu gái và người phục vụ với những bộ đồng phục màu mè.

Chỉ nhìn qua cũng biết rằng họ đã chết.

Vài người trong số họ đã bị thiêu sống, những người khác thì bị xé xác bởi móng vuốt của một con ác thú khổng lồ.

Một con quái vật to lớn có ba vuốt mà chưa ai từng nhìn thấy.

“Tòa tháp phía bắc.”

Dalian quay người lại trong bóng tối.

Nhìn Dalian hiện giờ không thể nhận ra được một chút gì của cô bé nhút nhát anh gặp trong tầng hầm. Ngay cả khi thấy những cái xác nát bét trước mặt, cô vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi.

“Nguyên nhân của thảm cảnh này... có thể hiện đang ở trong văn phòng của Conrad.”

“Trong văn phòng của lão ta ư? Không phải Conrad đã gây ra thảm kịch này sao?” Huey hỏi. Nhưng Dalian không trả lời mà vội vàng đi tiếp.

Nhưng vừa lúc cô đến được lối ra của sảnh, một tiếng thét vang lên từ hành lang dẫn đến tòa tháp.

Đó là giọng nói mà họ biết. Giọng nói của anh chàng người hầu đã đưa họ đến biệt thự này.

“... Richardson?!”

Huey lao lên chắn trước Dalian để bảo vệ cô bé.

Anh rút một khẩu súng ngắn từ túi áo khoác, sẵn sàng sử dụng nó.

Đó là một khẩu súng lục ổ xoay quân dụng.

“Ngươi mang theo người một thứ khá là nguy hiểm đấy, hử”, Dalian mỉa mai anh. “Bộ ngươi thật sự định trả thù cho Wez bằng thứ đó sao?”

“Tôi đâu mang ơn ông nội đến mức đó. Nó giống như một thứ bùa hộ thân thôi, vì nghe đồn lão Conrad cũng chẳng tử tế gì”, Huey giả ngây. “Cái này cũng là một kỷ vật của ông nội. Nên đừng quá trông đợi vào kỹ thuật sử dụng nó của tôi. Tôi đâu có vẻ gì thích súng ống đâu, cô biết đấy.”

Huey trả lời với giọng căng thẳng và bước vào hành lang.

Ngay lập tức khuôn mặt anh đông cứng lại bởi vì anh nhận ra cái xác ở dưới chân mình.

Đó là Richardson.

Anh chàng người hầu đã đi tới khu hậu viện của biệt thự trước họ giờ đang nằm trên nền nhà hành lang, người đầy máu.

Một con dao cắm trên đầu anh ta, vẫn sáng lấp lánh ngay cả trong bóng tối.

Một con dao phóng.

“Coi chừng!” Dalian la lên lanh lảnh.

Huey lập tức ngẩng đầu lên.

Sâu phía trong hành lang có ai đó lẩn khuất cực kỳ khó nhận thấy.

Đó là một kẻ mặc trang phục kỳ lạ.

Tất sáng màu cùng một chiếc áo vét với nút màu vàng.

Hắn ta cầm vô số những con dao phóng giữa các kẽ ngón tay. Những con dao cùng loại với thứ cắm trên trán anh chàng người hầu tội nghiệp.

Hắn ta giơ một tay lên, vẫn câm lặng như một bóng ma.

Huey chậc lưỡi khi nhận ra gã đó không nhắm vào mình mà là Dalian.

Không có thời gian để chần chừ. Anh nhằm thẳng vào ngực hắn ta và bóp cò khẩu súng lục.

Áng chớp nhá lên trong hành lang.

Huey không thể nào hụt ở khoảng cách như thế.

Với phát đạn chính xác, gã ta bị bắn trúng giữa ngực và văng ra xa.

“Chuyện này là sao...?” Huey thở dồn, vẫn còn cảnh giác đề phòng. “Gã đó có phải là kẻ đã tàn sát cả biệt thự này không?”

“Chuyện đó là không thể. Một tên phóng dao tầm thường chẳng thể có khả năng làm đổ được những cây cột trong sảnh vào”, Dalian lẩm bẩm và bước tới dọc hành lang.

Khi đến chỗ tên phóng dao đã chết, cô chỉ lắc đầu.

“Cái quái gì...?” Sau khi đuổi kịp cô, Huey cũng nhìn xuống sàn hành lang, và nín thở.

Chẳng có ai ở đó cả.

Không hề có dấu vết của gã đàn ông bị bắn, kẻ đáng ra phải nằm ở ngay đó.

Cũng chẳng thấy những con dao hay vết máu của hắn.

Chỉ có đám vảy tro tung tóe trên tấm thảm dày.

Dalian cúi xuống nhặt một mẩu lên.

Trên tay cô, mảnh vảy khô vỡ vụn ra thành tro bụi.

“Đúng như ta đoán... chính Conrad là kẻ đã lấy quyển sách đó”, cô bé lặng lẽ thì thầm trong lúc chạm tay vào ổ khóa treo trước ngực mình. Giọng cô lạnh lùng kinh khủng, thậm chí đến mức giống như giọng nói của tử thần khi bắt người nào đó xuống địa ngục.

4

Trên đường đến tòa tháp phía bắc, họ tìm thấy còn nhiều xác chết hơn nữa.

Người nào cũng bị giết một cách dã man.

Người thì bị xiết bởi thứ gì đó giống một sợi dây thừng dày và xương toàn thân bị vặn gãy nát.

Người khác thì bị xé xác bởi răng nanh một con ác thú.

Còn có người bị dậm nát như tương bởi một thứ gì đó khổng lồ.

Trong số họ cũng có vài người đã vũ trang và định chiến đấu. Nhưng cuối cùng thất bại và chết. Tuy vậy, những thứ mà họ cố chống lại vẫn còn là bí ẩn đối với Huey.

“Giống như là... họ bị voi dày vậy”. Huey nhăn mặt trong lúc nhìn xuống cái xác nát nhừ của một cô hầu gái tội nghiệp.

“Phải. Có vẻ là như vậy”, Dalian dễ dàng đồng tình một cách đáng sợ, không tỏ ra ngần ngại chút nào. Ngược lại, giờ đến lượt Huey ngạc nhiên và quay lại nhìn cô. “Bị voi dày...? Trong một biệt thự ở thành thị ư?”

“Ngươi kinh ngạc về cái gì chứ? Ngươi chính là người nghĩ tới chuyện đó cơ mà.”

“Được rồi, nhưng voi đâu ăn thịt người. Cô giải thích làm sao về xác người đàn ông hồi nãy?”

“Điều đó có nghĩa không chỉ có một con dã thú chứ sao... nhìn xem, như con ở đằng kia.”

Dalian giơ cánh tay bọc giáp lên và chỉ về phía bóng tối.

Ngay trên bậc thang dẫn đến tòa tháp phía bắc, nơi được cho là văn phòng của lão chủ khách sạn, sáng lờ mờ một đôi mắt vàng khè.

Rồi một con mãnh thú màu vàng với sọc đen trên lông xuất hiện.

Từ sâu bên trong cái mồm đẫm máu vang lên một tiếng gầm đinh tai.

“Một con cọp...!? Một con dã thú như vậy làm cái gì ở đất nước này?!”

“Không được rời mắt khỏi nó. Ngươi mà quay lưng lại một cái là tiêu ngay đấy”, Dalian giải thích với giọng hờ hững, giống như đọc nó từ một quyển sách.

Huey không có thời gian trả lời cô. Với vẻ mặt căng thẳng anh nhắm bắn.

Con cọp khổng lồ khom người xuống.

Nó chuẩn bị vồ hai người, như một mũi tên sắp bật khỏi dây cung

Nhưng chỉ trước đó một tích tắc, Huey bóp cò.

Khẩu súng lục của anh được nạp cỡ đạn .455, đủ để hạ gục một người ngay lập tức, nhưng phát súng có vẻ không đáng tin cậy đến tội nghiệp khi đối mặt với một con ác thú với trọng lượng cơ thể đến 200 kg.

Sau khi bắn liên tiếp ba phát vào con cọp, cơ thể con ác thú bắt đầu lảo đảo.

Huey bắn thêm một phát nữa, trong khi hơi thở dồn dập vì súng giật và sợ hãi.

Trước mắt anh xác con thú đột ngột bắt đầu run lên.

Nó lảo đảo như cơ thể đã mất hết sức lực và vỡ tan thành những mảnh nhỏ mà không phát ra một tiếng động.

Huey nhìn những gì còn sót lại của con thú tung bay trong không khí như tro bụi với vẻ hoàn toàn sửng sốt.

“... Một quyển ma thư đã vượt quá giới hạn”. Trong lúc thầm thì với chính mình, Dalian nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía mặt trăng trên bầu trời. Cô bước lên cầu thang và vô cảm nhìn những mảnh vảy giống tro than.

“Chuyện này nghĩa là sao, Dalian? Cái quái gì vừa mới xảy ra vậy...?” Huey thở hổn hển.

“Ngươi vẫn không hiểu à?”

Dalian quay người lại, khiến mái tóc tuyệt đẹp của cô bé nhảy múa.

“Một tên phóng dao, một con voi và cuối cùng là một con cọp. Có lẽ có cả một con rắn khổng lồ và một tên hề trong số chúng nữa... chỉ vậy là đủ hiểu rồi.”

“... Một tên hề?” Khuôn mặt của Huey nghệch ra sau khi nghe lời giải thích cụt ngủn của cô bé.

“Một gánh xiếc”, Dalian đắc thắng giải thích. “Là do các diễn viên của một gánh xiếc đang lang thang khắp biệt thự này. Mà nè, bộ ngươi thậm chí không biết vể cuốn sách Harlequinade sao?”

“... Harlequinade?”

“Nó có nghĩa là sách ảnh nổi. Thử hình dung những quyển sách mà ta có thể chuyển dịch bối cảnh của hình vẽ bằng việc mở ra hay di chuyển các trang sách. Bộ ngươi chưa từng xem những thứ như thế khi còn nhỏ ư?”

“... Tôi từng có vài quyển sách ảnh nổi. Có phải mấy thứ có nhiều trang giấy được dán vào nhau và hình ảnh sẽ nổi lên khi ta lật một trang sách?”

Dalian gật đầu.

“Phải. Những cuốn sách Harlequinade, được làm ra vào giữa thế kỷ mười tám bởi nhà xuất bản Robert Sayer, nói chung có thể coi là nguồn gốc của những cuốn sách ảnh nổi. Chúng được đặt tên như vậy vì trong sách thường xuất hiện những nghệ sĩ hề kịch câm Harlequin.”

“Từ từ đã nào, Dalian... cô đang nói về cái gì vậy?” Huey ngắt lời cô bé với vẻ bối rối.

Giọng Dalian trở nên chua chát. “Ta mới cho ngươi biết bản chất của quyển ma thư mà Conrad ăn cắp.”

“... ma thư...?”

“Nhìn đi. Đây chính là hình dạng thật sự của con hổ mà ngươi vừa mới bắn.”

Dalian cúi xuống chỗ cầu thang và nhặt thứ gì đó lên.

Những vảy như tro bụi mỏng manh. Những gì còn sót lại của con hổ Huey mới bắn.

Anh nhìn những vảy tro đó kỹ hơn sau khi nhận chúng từ Dalian

“Sơn ư?” anh nhăn mặt.

Thứ chất liệu bị vỡ tan thành tro bụi trong tay anh chính là sơn cũ đã khô.

Không, phải nói là chính bức tranh được vẽ bằng chất liệu đó.

Con ác thú khổng lồ đã ăn tươi nuốt sống dã man những nhân viên của biệt thự và tấn công hai bọn họ, thực chất là một bức tranh của ai đó.

“Trên thế gian có những quyển sách ma thuật đáng ra không nên tồn tại. Những quyển ma thư, được tạo ra bởi tri thức của thế giới ma quỷ hay những nghi lễ bí mật của yêu quái...”

Dalian vỗ nhẹ hai tay vào nhau và phủi sạch vết sơn dính trên ngón tay mình.

“Trong trường hợp ai đó đọc được đúng cách một quyển ma thư và có được quyền sở hữu nó, anh ta sẽ được hưởng phúc vô hạn. Nhưng nếu ai đó không xứng đáng sở hữu nó, thì quyển ma thư sẽ vượt qua những giới hạn của thế giới và làm xáo trộn tính logic cũng như nhân quả của thế giới này. Vì vậy, để phong ấn những quyển ma thư nguy hiểm đó, cần có---”

“---thư viện mê cung... Bibliotheca de Dantalian hử”, Huey thì thầm với giọng mệt mỏi.

Dalian gật đầu.

“Phải. Và ông nội ngươi, Wesley Disward, biết về sự tồn tại của quyển harlequinade bị nguyền rủa, sẽ đem lại bất hạnh cho người sở hữu, và muốn phong ấn nó. Nhưng nhà sưu tầm sách nổi tiếng Conrad đã để thói ganh đua trẻ con của mình làm mờ mắt...”

“Và thế là lão ta đã giết ông nội và đánh cắp quyển sách... ra vậy. Huey lắc đầu, vẻ u ám hiện lên trên khuôn mặt anh. Nhưng tôi vẫn không thể tin nổi. Điều đó là không thể, đúng chứ? Một cuốn sách ảnh thật sự nổi, biến những tranh vẽ của nó thành hiện thực.”

“Ngươi vẫn còn nghi ngờ ư?” Dalian liếc nhìn anh đầy u ám. Trong cuốn <<Lịch đại Danh họa Ký>> [31], được viết ở Trung Quốc vào triều Tống, có nhắc đến một sự kiện là những con rồng được vẽ trên bức tranh bích họa bởi một họa sĩ bậc thầy đã thoát ra khỏi bức tranh và bay thẳng lên trời [32]. Một con chim, một con cá rồi một con hổ... những truyền thuyết về những con thú được vẽ bởi các danh họa thoát ra khỏi tranh chẳng hề hiếm tí nào.”

“Tôi hiểu rồi...” Huey gật đầu với vẻ mặt như mới nhai phải thứ gì đắng lắm. “Vậy là, một rạp xiếc được khắc họa trong quyển ma thư bị Conrad đánh cắp? Như trong quyển <<Internationaler Zirkus>> của Meggendorfer [33]?”

Sau khi nhắc đến tên của một tác giả sách ảnh nổi tiếng, Huey thở dài mệt mỏi.

“Như hầu hết các dạng ma thuật khác, sức mạnh của ma thư chịu ảnh hưởng của chu kỳ mặt trăng, Dalian lãnh đạm giải thích tiếp. Một chủ nhân không xứng đáng như Conrad chẳng đời nào điều khiển được sức mạnh đó. Cứ thử hình dung sẽ ra sao nếu tất cả những con ác thú trong rạp xiếc làm loạn trong khách sạn...”

“Rõ ràng giờ chẳng phải lúc ngờ vực lời cô nói... vậy kế hoạch thế nào?” Anh lắc đầu để trấn tĩnh lại và nhìn cô bé đứng trước mặt.

Câu trả lời của cô ngắn gọn và đơn giản.

“Phải tìm quyển ma thư và phong ấn nó. Rốt cuộc nó cũng chẳng là gì ngoài một cuốn sách ảnh tầm thường, nên cơ chế chắc không phức tạp lắm.”

“Cảm ơn vì đã thẳng thắn... Khỉ thật, ông nội quả thật đã để lại một thứ rầy rà.”

Huey khẽ chặc lưỡi và siết chặt khẩu súng trong tay.

Sau khi leo lên cầu thang, họ đến một sảnh rộng. Dọc đường họ gặp một tên hề và thú vật từ quyển harlequinade, nhưng không phải đụng độ với chúng. Hình như không phải tất cả những thứ sống trong ma thư đều là sinh vật nguy hiểm.

Phía bên kia sảnh là tòa tháp của văn phòng Conrad. Nhưng chính giữa căn phòng, hình dạng quái dị của một con ác thú chặn đường họ.

Khi cả hai nhận ra, họ đứng đờ người vì kinh hoàng.

Người nó còn lớn hơn một con voi.

Da phủ đầy vảy. Sừng nhọn và vặn xoắn. Cánh như cánh dơi với những mạch máu nổi hằn lên cực kỳ đáng tởm.

Và từ khe lỗ mũi như mũi rắn, phun ra những lưỡi lửa nóng đỏ.

“... Một con rồng”, Dalian kinh ngạc nói.

Huey ôm đầu, phát ngán với những sự việc diễn ra. “Vậy ra đó là thứ đã phá hủy tiền sảnh... tại sao lại có một con rồng trong rạp xiếc chứ?”

“Ngươi không biết là hầu hết các rạp xiếc đều có một khu trưng bày động vật quý hiếm à?”

Dalian trả lời câu hỏi của anh một cách dễ dàng.

“Ồ, tôi đúng là đã xem những thứ như thế. Nhưng chẳng phải chúng chỉ là những con vật giống thằn lằn ở vùng nhiệt đới được ngụy trang với cánh chim và sừng bò để đánh lừa mọi người sao?”

“Có gì lạ nếu quả thật một con rồng được khắc họa trong một quyển sách ảnh chứ... dù sao thì ngươi định làm gì đây? Định chuồn ư?” Dalian hỏi và nhìn anh đầy thấu hiểu.

“Tôi đoán nó chẳng để chúng ta đi dễ dàng thế đâu...”

Huey quẹt mồ hôi trán.

Như thể con rồng nghe được những lời này, nó phóng đôi mắt đỏ ngầu về phía họ.

Đó là đôi mắt của một con ác thú bị kích thích bởi mùi máu.

Nó chìa cái lưỡi chẻ ra trong một thoáng và bắt đầu di chuyển cơ thể khổng lồ của mình với một tốc độ khó tin.

“Chạy đi, Dalian!”

Huey nắm lấy tay của cô bé mặc váy đen đang đứng đờ ra và chạy nấp đằng sau bóng một cây cột.

Ngọn lửa của con rồng sượt qua ngay sau lưng anh.

Vữa bức tường vỡ vụn ra và vài cây cột đá gia cố xi măng đổ sụm xuống.

Huey nhăn mặt, một cơn mưa gạch đá phủ lên người.

Anh cầm khẩu súng ngắn chỉ bằng tay phải và bắn sạch số đạn còn lại mà không buồn nhắm cho chính xác.

Những viên đạn bị dội ra bởi lớp vảy cứng của con rồng, chỗ bị bắn chỉ toé ra vài tia lửa trắng xanh.

Con rồng chẳng hề tỏ ra đau đớn một chút nào.

Khuôn mặt Huey trở nên căng thẳng.

Trong lúc đó Dalian cứ sửng sốt nhìn bàn tay mà Huey đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng thường thấy của cô cũng quay trở lại. “Bị mắc kẹt rồi.”

Cầu thang mà từ đó họ đến được đây đã bị chôn vùi bởi bức tường đổ sập.

Đường duy nhất có thể gọi là lối thoát chính là cầu thang dẫn lên ngọn tháp. Nhưng trừ khi vượt qua con rồng, họ không thể đến được chỗ đó.

“Tôi biết. Nhưng tôi hết đạn rồi.”

Huey mở ổ đạn của khẩu súng lục và thả mấy vỏ đạn rỗng rơi xuống sàn.

“Dù sao thì với thứ đó ngươi cũng chẳng thể hạ gục được nó đâu”, Dalian nói với giọng mệt mỏi.

Huey gật đầu khó chịu. “Có vẻ thế. Ồ, đành vậy... Dalian, cô chạy có nhanh không?”

“Ý ngươi là sao? Rốt cuộc ngươi cũng muốn chuồn à?”

Dalian liếc nhìn Huey đầy trách móc.

Huey mỉm cười với vẻ tự châm biếm và lắc đầu.

“Tôi cũng muốn thế lắm, nếu có thể... nhưng cô mới là người phải chuồn, Dalian. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của nó. Trong lúc đấy, cô sẽ chạy thẳng lên văn phòng của Conrad.”

“... ngươi định dẫn dụ nó đi ư?”

“Cô biết cách phong ấn ma thư mà, đúng không?”

Nói rồi Huey nhặt một hòn gạch cỡ bàn tay lên. Với người thì nó có thể xem như một thứ vũ khí tự chế nhưng tác dụng của nó lên một con rồng thì còn phải bàn.

“Tôi vốn chẳng thèm để tâm đến những thứ như ‘noblesse oblige’ [34], nhưng một quyển sách của ông tôi đã gây ra toàn bộ đống lộn xộn này. Vì vậy tôi không thể cứ đơn giản bỏ mặc mọi chuyện được. Tôi thậm chí không thể hình dung thiệt hại mà một con quái vật như thế sẽ gây ra nếu nó đến được thành phố. Chúng ta phải bằng cách nào đó giải quyết vấn đề này ngay tại biệt thự.”

Dalian lặng lẽ nhìn Huey trong lúc anh nói với giọng kiên quyết.

Chỉ có giờ đây một nụ cười dịu dàng, rất hợp với tuổi cô, hiện lên trên khuôn mặt cô bé.

Trong lúc đó, con rồng có vẻ mất dấu họ và vu vơ phá hủy những cây cột và đồ vật nằm trong tầm ngọn lửa hừng hực của nó. Nếu tiếp tục trốn, chắc chắn sớm hay muộn họ cũng sẽ trở thành mục tiêu của một trong những đòn tấn công đó.

Bất chấp điều đó, Dalian có vẻ bình tĩnh và,

“Lấy chìa khóa ra... con người”,

cô ra lệnh với giọng khá là ngạo mạn. Huey nhìn cô ngơ ngác.

“Dalian. Bây giờ không phải lúc để...”

“Ta vừa thừa nhận ngươi”, cô bé nói với cử chỉ uy nghiêm của một nữ hoàng.

Bên trong đôi mắt đen huyền của cô lấp lánh ánh nhìn mạnh mẽ, sáng như ánh sao đêm.

“Hừm... Ta chẳng mong muốn điều này, nhưng giờ không thể thay đổi được nữa. Vậy, kẻ đủ tư cách trở thành Kiện Thủ, hãy đọc lớn lời khế ước.”

“Lời... khế ước?” Huey bất giác nắm chặt chiếc chìa khóa trên ngực.

Chiếc chìa khóa vàng, cẩn một viên ngọc ánh sắc đỏ như một giọt máu trinh nữ hồng tươi.

Một đoạn thơ cổ được khắc trên thân nó.

Đoạn chữ ngắn đó là thứ đầu tiên lóe lên trong đầu khi anh nghe ‘lời khế ước’.

Ngay lúc đó một tiếng gầm đinh tai vang vọng tới và cây cột mà Dalian và Huey núp phía sau đổ sụp.

Đôi mắt đỏ ngầu của con quái thú khát máu phát hiện ra con mồi và nheo lại.

“Ta hỏi ngươi...”

Huey lấy chìa khóa ra khỏi cổ và giữ nó trước mặt.

Anh đọc lớn đoạn kinh cầu nguyện đã gần phai mờ với giọng khàn đục.

“Ta hỏi ngươi, Ngươi có phải con người---?”

Dalian mỉm cười hài lòng.

Nhưng câu trả lời không đến từ cô bé.

Chiếc hộp sắt, vốn được xích quanh vùng ngực của chiếc váy kiểu áo giáp của cô bé.

Chiếc khóa phát ra ánh sáng mờ nhạt và cất tiếng khàn đục như một bà lão:

《Không. Ta là Vũ Trụ -- Vũ Trụ Vô Hạn bên trong Hồ Lô》

Một luồng sáng nhạt phát ra từ ngực Dalian, vốn vận trang phục đen tuyền.

Nguồn gốc của thứ ánh sáng đó chính là làn da cô bé.

Chiếc cổ của cô vốn được che phủ bởi vô vàn lớp diềm đăng ten, giờ để lộ làn da trắng ngần.

Đập vào mắt là cái cổ mảnh mai và phần xương đòn thanh tú, giống như đôi cánh của một chú chim nhỏ.

Ngoài ra, khuôn ngực chẳng hề có những đường nét cong đầy đặn, giống như ngực con trai vậy.

Chính giữa ngực. Phía trên vùng bụng, ngay tại vị trí trái tim, là một phần cơ thể kim loại thô ráp.

Đây là lần đầu tiên Huey nhận ra.

Nhận ra rằng ổ khóa trên ngực không được đính vào váy cô bé.

Nó nằm ngay trực tiếp trên cơ thể trắng như tuyết của cô.

Giống như có ai đó mách bảo, Huey đưa tay về phía lỗ khóa.

Anh nhét chiếc chìa khóa vào ngực cô bé và từ từ ấn xuống.

“Ư...!”

Cô bé ngừng ngay mọi cử động và chỉ bật ra một tiếng thở dài yếu ớt.

Với tiếng lạch cạch, ổ khóa mở ra. Nó bật toang ra hai bên như một cánh cổng.

Ẩn đằng sau là một không gian trống rỗng.

Một không gian trống rỗng bao phủ bởi luồng sáng mờ ảo. Một cái lỗ sâu không đáy.

Giữa lồng ngực trắng mịn của cô bé xuất hiện một khoảng rỗng không lớn.

Một không gian trống rỗng, sâu thăm thẳm dường như đâm xuyên qua cơ thể mảnh mai của cô bé.

“--- Thư viện mê cung, nơi phong ấn 900'000 và 666 quyển ma thư. Cánh cổng đến tri thức vừa được mở ra...”

Chất giọng tuyệt vời vang lên từ đôi môi Dalian khiến tất cả người nghe bị mê hoặc.

Ngay lúc đó

Con rồng tập trung lửa trong cái mồm khổng lồ của mình và gầm lên một tiếng điếc tai.

Lối thoát của họ đã bị chặn.

Nhắm vào Huey và Dalian, con rồng phun ngọn lửa tàn độc.

Nhưng Dalian nhanh hơn.

Không chần chừ một giây, cô đưa tay vào khoảng không trống rỗng trên ngực. Tay cô thọc thẳng vào bên trong ổ khóa mở toang. Giống như tiến vào một lối đi vô hình, cánh tay biến mất càng lúc càng sâu hơn.

Cuối cùng khi rút ra, trên tay cô cầm một quyển sách.

Một cuốn sách cổ với giấy làm bằng da.

Những dòng chữ ma thuật bên trong được viết bằng máu động vật - nó là một cuốn sách phép.

Khởi đầu từ quyển <<Liber de Nymphis>> của nhà giả kim Paracelsus [35], khá ít trong số những cuốn sách thời trung cổ có bao hàm phương thức điều khiển những tinh linh tự nhiên. Hầu hết chúng được cho là đã bị đốt và thậm chí những quyển còn sót lại gần như đều là giả.

Nhưng quyển sách trên tay Dalian là một quyển Ma Thư đáng lẽ không tồn tại trong thế giới này--- một quyển sách ma thuật chính hiệu.

Khi quyển sách được mở, một luồng sóng chấn động dữ dội được tạo ra ngay bên cạnh cô bé. Cô vừa triệu hồi một thần gió. Ngọn lửa của con rồng bị đánh bật bởi luồng sóng chấn động và dội lại về phía nó.

Con rồng bị bao trùm trong ngọn lửa của chính mình và quằn quại trên mặt đất, rú rít khò khè như ống bễ.

“Ra đó là... sức mạnh của một quyển ma thư...”, Huey trầm giọng thì thầm trong lúc đứng nhìn con rồng đau đớn.

Dalian ôm quyển sách che chỗ ngực hở của mình và quay đi, má hơi ửng hồng.

“Đi nào... chúng ta phải tận dụng cơ hội này để phong ấn quyển ma thư của Conrad, Huey!”

Huey, vẫn còn đứng ngẩn ra, chớp mắt sửng sốt trước những lời Dalian vừa nói.

Rồi cuối cùng anh mỉm cười đầy châm biếm và gật đầu.

5

Xác Conrad nằm trong văn phòng của lão.

Có lẽ lão ta đã bị thú ăn thịt giết ngay sau khi quyển ma thư vượt quá giới hạn, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cái xác không hồn của lão vẫn còn ngồi trên ghế bành, phơi bày ra một cảnh tượng đẫm máu rùng rợn.

Dù vậy, Huey và Dalian không phải nhìn thấy khuôn mặt rúm ró vì khiếp sợ của lão.

Bởi vì cái đầu lão ta đã bị xơi tái.

“Vậy ra đây chính là quyển Ma Thư của Conrad...”

Huey nhận ra một cuốn sách ở trên bàn lão già. Đó là một quyển sách ảnh thủ công với bìa sặc sỡ.

Bìa sách dày mạ vàng làm bằng da dê thuộc.

Trên trang giấy cao cấp là những hình vẽ của một họa sĩ bậc thầy.

Chẳng thấy ghi tên tác giả ở đâu cả. Nhưng những hình vẽ đẹp đáng kinh ngạc đối với một họa sĩ vô danh. Nét khắc họa chính xác đến nỗi ai cũng tin rằng những hình vẽ đó có thể sống dậy bất cứ lúc nào.

Chủ đề của cuốn sách ảnh là một gánh xiếc.

Nhưng những con ác thú đáng ra phải có ở đó lại chẳng thấy đâu.

Chúng đã biến mất - cứ như chúng đã thoát khỏi những bức tranh.

“Quyển sách cổ hơn tôi tưởng. Từ thời mà nhà làm giấy vẫn còn đóng mộc những sản phẩm hoàn thiện... nó là một tác phẩm từ nửa đầu thế kỷ mười tám. Ai mà biết được? Có lẽ tin đồn về quyển sách ảnh nổi này đã khơi gợi ý tưởng phát triển những cuốn harlequinade của Robert Sayer.”

Dalian bình thản nhặt quyển sách ảnh lên và xem lướt qua nó.

Giữa các trang, ta có thể thoáng nhìn thấy những cảnh sắc tuyệt đẹp.

“Một quyển sách ảnh nổi thật sự, hử... Tôi băn khoăn liệu chủ nhân trước Conrad có gặp cùng một số phận bi đát thế này không”, Huey thở dài kiệt quệ. Nhưng Dalian lắc đầu. “Sách và những người ham thích chúng thu hút lẫn nhau. Ngay cả một quyển Ma Thư cũng có khả năng thực hiện mục đích ban đầu của nó như một quyển sách nếu vào tay một chủ nhân chính đáng.”

“Ra vậy... Conrad có kết cục thế này là do lão ta ăn trộm quyển sách chỉ vì tính bướng bỉnh trẻ con của một nhà sưu tập. Những người hầu vô tội bị liên lụy thật đáng thương...”, Huey nói trong khi phủi màu vẽ còn dính trên vai Dalian.

Cô bé mặc váy đen khẽ gật. “Phải. Nếu lão ta không biết về sự tồn tại của quyển ma thư, đã không ai phải mất mạng...” Cô nói tiếp với đôi chút buồn bã, “Có những thứ trên thế giới này không nên được biết đến.”

Khi cô đóng quyển sách ảnh bằng da lại, bầu không khí ma quái bao trùm biệt thự biến mất như thể chưa từng tồn tại.

Dalian khóa cái móc gài trên bìa và đưa quyển sách cho Huey.

Sau khi nhận, anh ngần ngừ đưa nó lại về phía Dalian.

Quyển Ma Thư biến mất dễ dàng trong ngực cô bé.

Rồi ánh mắt Huey cứ hết nhìn cô bé lại sang tay phải mình.

Chiếc chìa khóa lẽ ra anh đang giữ, đã biến mất.

Thay vào đó, một viên hồng ngọc được đính vào mu bàn tay phải. Gần như thể chính Huey đã trở thành chìa khóa của cánh cổng.

“Vậy ra Vũ Trụ Trong Hồ Lô chính là cô, đúng không... Dalian?”, anh điềm tĩnh hỏi.

Dalian không trả lời. Lúc cô quay mặt lại sau khi sửa lại cổ áo, cái khóa to cũ kỹ treo ở đó thay cho dải ruy băng lại khóa chặt một lần nữa.

Thấy vậy, Huey nói: “Tôi nhớ rồi! Một lần tôi đã từng lạc vào thế giới bên trong hồ lô đó. Anh khẽ mỉm cười bồi hồi. Cô biết không, ở đó tôi đã gặp một cô bé tên Dantalian. Cô ấy là người đã đưa tôi chiếc chìa khóa...”

Dalian giật mình và đứng đờ người ra.

Cô bé bướng bỉnh nhìn xuống đất, giống như né tránh ánh mắt của Huey.

“Lúc đó, tôi đã hứa với cô ấy. Tôi thề sẽ trở thành bạn của cô ấy và đưa cô ấy ra khỏi chỗ đó.”

Ra... vậy...

Dalian mấp máy đôi môi sáng bóng và lặng lẽ thì thầm gì đó. Nó nghe như là ‘Vậy ra rốt cuộc thì anh có nhớ.’

Vành tai cô bé hơi ửng đỏ.

“Dantalian là tên của một con quỷ. Con quỷ của tri thức thường được mô tả với một quyển sách trên tay”, Huey nói trong khi vỗ tay vào nhau.

Cô bé mặc đồ đen lặng lẽ nhìn anh.

Đôi mắt vô cảm của cô có vẻ muốn phủ nhận mọi câu hỏi.

“Dalian, tên cô có phải là biệt danh của Dantalian không?”

Dalian không trả lời anh.

Thay vào đó cô hếch mặt lên và kiêu kỳ nói

“Giờ anh định làm gì đây, Huey? Tôi đói rồi.”

Huey mỉm cười châm chọc và nhún vai.

Rồi anh nhìn quanh văn phòng tan hoang. “Chúng ta tốt hơn nên rời khỏi đây trước khi người của Scotland Yard đến. Sẽ khá là khó khăn để giải thích sự thật cho họ.”

Dalian gật gù. “Tôi đồng ý... thế thì?”

“Để tôi suy nghĩ một chút... tạm thời tôi sẽ tìm một quán trọ nhỏ để qua đêm. Cái mà có phục vụ món bánh mì bọc đường thơm ngon cho bữa sáng ấy.”

Anh dõi mắt ra bên ngoài, nơi có thể nhận ra ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn khí đốt trong sương mù.

Cô bé mặc váy đen có vẻ vui sướng và gật đầu. “Hiểu rồi. Chỉ vì cần thiết phải thế nên tôi sẽ cùng đi với anh.”

Sau khi chỉnh lại mái tóc rối bù, anh đưa tay về phía cô bé.

Dalian cố làm vẻ mặt lãnh đạm và miễn cưỡng nắm tay anh.

Rồi cả hai biến mất vào trong bóng tối của thành phố bị bao phủ bởi sương mù.

Còn lại trong văn phòng làm việc đẫm máu là rất nhiều sách, những quyển sách đã mất đi người chủ của chúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện