Một bãi đất hoang vu lúc chạng vạng.

Bụi tuyết lặng lẽ rơi xuyên qua khoảng trống giữa những nhánh cây.

Trước ngôi mộ mới đào, một cô bé đứng đó lẻ loi.

Một cô gái nhỏ mang áo tang.

“Làm ơn… dạy cháu…”

Cô bé kêu van với giọng khản đi vì khóc.

Cô đang nhìn vào một cỗ xe.

Một cỗ xe độc mã sơn đen nhánh, đậu lại ở góc bãi đất.

Cạnh cửa sổ là một con búp bê đơn độc. Một con búp bê sứ xinh đẹp mặc một bộ váy đen tuyền.

Cô gái nhỏ quỳ xuống trên bãi cỏ héo úa – giống như cầu xin con búp bê đó.

“Làm ơn đi, hãy ban cho cháu kiến thức. Khả năng hoàn thành những khát khao của người đàn ông này… làm ơn… bằng cách nào đó.”

Giọng nói yếu ớt run rẩy của cô bị cuốn theo cơn gió lạnh buốt.

Ngay khi cô bé gục đầu xuống nhận ra rằng điều ước của mình sẽ không được ban tặng, cửa cỗ xe lặng lẽ mở ra.

Chỉ độc một quyển sách được chìa ra cho cô qua cánh cửa.

Ngoài tựa sách được chạm nổi, có một biểu trưng mộc mạc được vẽ trên bìa. Bìa sách xinh xắn tạo ấn tượng của một quyển sách mới in đồng thời cả ấn tượng của một cuốn cổ thư hàng trăm năm tuổi.

“Ma Thư đã chọn cháu”

Một giọng đàn ông vang vọng bên trong cỗ xe.

Cô gái nhỏ ngước khuôn mặt lấm lem nước mắt và nhận quyển sách với đôi tay run run.

“Ta sẽ giao phó cho cháu thứ này. Chúc cháu là chủ nhân của quyển Ma Thư này cho đến ngày hoàn trả. Tuy nhiên, hãy luôn ghi nhớ một điều dù chuyện gì xảy ra.”

“Ghi nhớ… điều gì ạ…?”

Cô bé hỏi lại sợ hãi.

Câu trả lời của người đàn ông ngắn gọn. Ông trả lời với một giọng khàn khàn như vang vọng từ đâu đó xa xăm.

“Tồn tại trên thế gian này những thứ không dành cho sự hiểu biết của con người…”

Sau khi cánh cửa đóng lại, cỗ xe bắt đầu lặng lẽ xa dần. Tan biến vào bóng đêm, chỉ để lại những tiếng móng ngựa nặng nề.

Cô bé đơn độc trong bộ đồ tang, tay ôm một quyển sách, vẫn còn ở lại.

Và vầng trăng sáng đỏ rực vô cảm chứng kiến tất cả từ bầu trời cao vòi vọi.

1

Trên một con đường núi gồ ghề xa bên ngoài những cánh cổng của kinh đô hoa lệ, có một chiếc xe đang chết máy.

Đó là một chiếc xe cũ kỹ từng được quân đội sử dụng. Loại ô tô thường được bán rẻ cho người dân trong những năm thời hậu chiến.

Thân xe bạc đã phai màu, lại chẳng có mui, nên hai chỗ ngồi phơi hẳn ra bên ngoài.

Một chiếc chăn được cuộn lại và những cuốn sách đã đọc xong bị quăng bừa bãi trên những chiếc ghế bọc da.

Người lái xe là một chàng trai trẻ mặc áo choàng lính bằng da.

Khó mà đoán được tuổi chính xác của anh ta, nhưng có lẽ là khoảng 20 tuổi. Dù vậy, trên khuôn mặt bị che khuất bởi cái mũ của anh vẫn còn nét trẻ con.

Anh ta đang cúi xuống một bên chiếc xe, hí húi với ổ trục của bánh xe màu đen.

Dù vẻ ngoài lịch thiệp cho thấy anh ta là con nhà gia thế, đôi tay anh lại quen với việc dùng các dụng cụ một cách lạ lùng.

Những động tác như một người lính được huấn luyện đặc biệt.

“Chán quá.”

Một cô bé ngồi trên bục chứa hàng nói với chàng trai.

Tuổi cô khoảng 12, 13 là nhiều. Làn da trắng trẻo đến gần như trong suốt được bao bọc trong chiếc váy đen tuyền.

Mái tóc đen nhánh dài chấm eo và cả đôi mắt cũng đen huyền như màn đêm sâu thẳm.

Chiếc váy đen được đính vô số những dải đăng ten và diềm xếp. Những đường nét bên ngoài của cô được bọc trong những miếng bảo vệ bằng kim loại trên mu bàn tay và một bộ giáp chân thô sơ. Vẻ ngoài của cô làm ta nhớ đến những bộ áo lễ của những hiệp sĩ thời trung cổ; một kiểu kết hợp kỳ lạ không thể gọi là váy hay là giáp nữa. Và cuối cùng, thay cho dải ruy băng, cô mặc một thứ như giáp ngực bằng kim loại cũ kỹ.

Một cái khóa lớn, được buộc vào cô với những sợi xích bạc.

“Đói quá. Anh định để tôi phải chờ bao lâu nữa đây? Đầu tiên anh lạc đường rồi anh làm xe chết máy. Thử nói tôi nghe xem nào Huey, anh có phải là đồ vô dụng không chứ?”

Đặt quyển sách đang đọc trên đùi, cô rủa xả anh tài xế.

Anh chàng tên “Huey” chỉ mỉm cười chế nhạo giọng điệu gắt gỏng chẳng phù hợp chút nào với vẻ ngoài đáng yêu của cô.

“Ồ, tôi tưởng chúng ta lạc đường là do cô đọc nhầm bản đồ chứ…?”

“Ứ ư…”

Cô bé rên lên một cái rồi im lặng. Cô hờn dỗi cắn môi trong lúc má ửng đỏ lên và quay đi chỗ khác.

Trời, trời. Chàng trai trẻ chỉ nhún vai khi thay đôi găng tay bẩn đầy dầu mỡ.

“Nhưng giờ rõ ràng chúng ta ở trong một tình thế chẳng thoải mái tí nào. Tôi muốn sửa chiếc xe, nhưng lại không đủ phụ kiện. Chúng ta sẽ phải đi mượn vài dụng cụ thích hợp với linh kiện cần thiết.”

“…giờ anh mới nhận ra sao?”

Cô bé thở dài ngao ngán.

Xe của họ hiện đang bị chết máy trên một con đường đất nhỏ hẹp chỉ mới vừa mới khô.

Nhìn đâu cũng chỉ có đồng bằng khô cằn đầy cỏ. Cửa hàng kim khí hay dụng cụ? Xung quanh còn chẳng có đến một căn nhà!

“Làm ơn nhìn xung quanh xem. Anh thật sự nghĩ, là anh kiếm được những thứ đó ở chỗ này sao? Anh có lẽ là tên tài xế ngu ngốc nhất trên đời mới để lạc đến một nơi như thế này trong cái mùa lạnh lẽo giống vầy.”

“À, tôi thừa nhận là cô đúng về chuyện thời tiết.”

Anh nhìn lên những nhánh cây khô khốc lại vì giá lạnh của mùa đông rồi lắc đầu khổ sở.

“Nhưng Dalian à... có vẻ chúng ta không phải là những người duy nhất đi đường này.”

Sau khi nói thế, anh nheo mắt lại nhìn về phía xa.

Một cỗ xe đang tiến về phía họ, tung bụi trắng xóa.

Đó là một cỗ xe song mã.

Chính xác hơn, là một cỗ xe hạng sang được trang bị hệ thống giảm xóc, thường chỉ thấy ở những lâu đài của giới quý tộc. Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng có vẻ đắt tiền đang giữ dây cương ở ghế xà ích. Có thể nhìn thấy một người phụ nữ trẻ ngồi trong buồng khách.

Anh chàng tài xế trẻ, Huey, đặt mấy dụng cụ xuống đất và đứng lên.

Cô bé mặt váy đen tên Dalian nhảy khỏi bục chứa hàng và vội vàng núp sau lưng Huey.

Vẻ lo lắng của cô làm ta nhớ đến những con thú nhỏ sợ bóng người. Cô thận trọng nhìn cỗ xe đang đến trong lúc dấu mặt sau quyển sách đang ôm.

Người phụ nữ trẻ nói gì đó với người xà ích, ông ta liền khéo léo kéo dây cương.

Cô ta mở cửa buồng khách ló đầu ra và nở một nụ cười hiền hậu.

“Vui lòng thứ lỗi cho câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, nhưng các bạn đang gặp rắc rối ư?” người phụ nữ nghiêm trang hỏi. Cô ta cao và mặc một chiếc áo choàng màu lục thẫm.

Cô không có vẻ là một người hầu bình thường. Giống gia sư của một gia đình quý tộc hay hầu gái của một nữ địa chủ hơn.

Huey mỉm cười lịch thiệp.

“Có vẻ vậy. Chúng tôi đang đi lạc thì chiếc xe đột ngột bị chết máy...”

“Đi... lạc?” cô ta hỏi lại, kinh ngạc.

Xe họ chết máy giữa một vùng đất hoang vu có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Hơn nữa, cũng chẳng có sương mù hay đường xá rối rắm phức tạp. Chắc chỉ có nhầm lẫn tai hại thì mới đi lạc nổi.

“À, ừ... hơi xấu hổ một chút nhưng mà, cô thấy đấy, rất nhiều chuyện đã xảy ra... “ Chàng trai trẻ cười gượng và thở dài trong khi cô bé mặc váy đen sau lưng anh xị mặt ra.

“Thật ra, chúng tôi đang đi tìm lâu đài của Ngài Graham Atkinson... cô có biết ngài ấy không?”

“Lâu đài của Ngài Graham Atkinson...?” người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Cô và người xà ích liếc nhìn nhau rồi ngồi thẳng lên một cách lo lắng.

“Có phải anh là khách của buổi dạ tiệc tối nay không...?”

“Phải. Chúng tôi được Ngài Graham mời. Tên tôi là Hugh Anthony Disward. Cứ gọi tôi là Huey. Cô bạn đồng hành của tôi tên là Dalian.”

“...Ngài Disward? Anh có phải...” cô ta cau mày vì chuyện gì đó, bối rối.

Rồi cô chợt tỉnh và cúi đầu thật thấp. “Thứ lỗi cho sự vô lễ của tôi!”

“Tôi tên là Lesley và là một người hầu tại lâu đài của Ngài Graham. Nếu muốn ngài có thể dùng cỗ xe này đến lâu đài. Dĩ nhiên là, chúng tôi sẽ cử người đến sửa xe cho ngài.”

“Ồ, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều đấy. Chỉ là...” Huey nói và nhìn sau lưng.

Đôi vai cô bé núp sau lưng anh đang run run nhút nhát.

Cô giống như một đứa bé hay mắc cỡ, cảnh giác với người lạ.

Lesley nhăn mặt lo lắng, nhưng rồi có vẻ nảy ra một ý.

“Tiểu thư Dalian... ừm, thật ra có một ít đồ ăn vặt ở trong xe...”

Dalian có phản ứng ngay với từ “đồ ăn vặt”.

Cô bé mặc váy đen ló mặt ra từ sau lưng Huey và nhìn Lesley.

“Đồ ăn vặt ấy... là món gì vậy?” cô rốt cuộc cũng hỏi với giọng khó lắm mới nghe được.

Lesley mỉm cười

“Hừm, để xem nào. Chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng có bánh mì nướng và...”

Cô ta bắt đầu đếm bằng những ngón tay, nhưng Dalian trả lời ngay lập tức, “Bọn ta sẽ đi...” mà không để Lesley nói xong, trong khi nắm lấy ống tay áo Huey.

“Trời, trời.” Huey thở dài thường thượt.

Bục chứa đồ đầy ắp nguyên liệu nấu ăn. Rau củ và trái cây, cá với thịt cũng như những thức ăn thành phẩm như phô mai. Tất cả rõ ràng đều là đồ cao cấp và tươi ngon.

“Cô mới đi mua sắm về à? Đó là những nguyên liệu cho bữa dạ tiệc tối nay, tôi đoán đúng không?”

Huey hơi ngạc nhiên sau khi liếc nhìn bục chứa hàng và nói.

“Thưa không.” Lesley lắc đầu.

“Những món chuẩn bị cho bữa dạ tiệc tối nay đã xong rồi ạ. Những thứ ngài thấy là nguyên liệu cho bữa tối của Ông chủ hôm nay.”

“Toàn bộ chỗ này là cho mình Ngài Graham? Nhưng ông ấy rõ ràng là chưa có gia đình, tôi nghe vậy mà…”

“Vâng, tất cả những thứ này sẽ được trình cho Ông chủ. Trữ lại thức ăn bị nghiêm cấm. Vì cái làm nên chất lượng thức ăn chính là độ tươi và chất lượng của nguyên liệu. Hồi trước, bếp trưởng cũ đã dùng nguyên liệu hơi hư hỏng một chút và bị đuổi việc vì lý do đó cùng ngày.”

“À à…”

Huey mỉm cười đôi chút kinh ngạc.

“Ngài Graham có vẻ là một người sành ăn đúng như những tin đồn tôi đã nghe. Cô làm trong nhà bếp lâu đài của ông ấy à?”

“Vâng… cũng gần như vậy. Tôi được giao phó công việc giống như một hầu bếp.”

Lesley trả lời với một nụ cười khó hiểu.

Hầu bếp là những người làm việc dưới quyền bếp trưởng. Hay nói cách khác là nấu theo những hướng dẫn của ông ta. Thật ra, chuyện được giao phó công việc quan trọng như mua nguyên liệu cho thấy cô rất đáng nể ngay cả với những hầu bếp.

“Ra vậy. Khá là quan trọng đấy, tôi nghĩ vậy. Rốt cuộc thì ẩm thực lâu đài Ngài Graham vốn nổi tiếng ở kinh đô mà. Phong cách nấu ăn độc đáo mà ông ấy phát huy được giới thiệu trên báo hết lần này đến lần khác và tôi nghe đồn rằng những lời chào mời bếp trưởng từ các nghị viên Thượng viện hay những người giàu có trên lục địa đến không ngớt.”

“Tôi cũng có nghe mấy tin đồn như thế.”

Cô lắc đầu với vẻ nghiêm nghị.

“Nhưng khi Ông chủ còn sống, hoàn toàn không bao giờ có chuyện bếp trưởng đồng ý với mấy lời đề nghị như thế. Vì mục đích sống duy nhất của bếp trưởng là làm cho Ông chủ thưởng thức những món ăn ngon nhất.”

“…đối đãi ở nhà Graham tốt vậy sao?”

Huey thích thú hỏi

Ngay sau đó, Lesley nghĩ một chốc và nói:

“Dĩ nhiên là Ngài Graham đối đãi với đội ngũ nhà bếp rất tốt. Nhưng còn hơn thế, đó là vì nhà bếp ở lâu đài của ngài ấy là môi trường hoàn hảo cho các đầu bếp. Họ có thể tự do dùng những nguyên liệu ngon và hiếm nhất, và hơn nữa tất cả những nguyên liệu khác đều có chất lượng và độ tươi tốt nhất. Ngoài ra, mùa màng ở vùng đất này cũng rất màu mỡ và có cả một khu rừng trù phú.”

“Rừng?”

“Vâng. Ta có thể săn bắn trong khu rừng lân cận. Có nào là gà lôi, thỏ và thậm chí cả lợn rừng nữa…”

“À… ra là thế. Tôi hiểu rồi.”

Huey lẩm nhẩm nhìn vào khu rừng rậm rạp trải rộng trước cỗ xe.

“Có phải đó cũng là lý do tại sao Ngài Graham sống ở vùng nông thôn chứ không phải ở kinh đô…?”

“Dĩ nhiên. ‘Để nấu được món ăn ngon nhất, ta phải dùng những nguyên liệu tốt nhất.’ là câu nói ưa thích của Ngài Graham.”

“...Tôi hiểu.”

Huey lầm bầm, nghiềm ngẫm điều đó.

Trong lúc đó, cô bé mặc váy đen luôn ngồi cạnh Huey và hồn nhiên ngốn đầy miệng bánh mì nướng được bọc trong giấy dầu. Cô còn liên tục mút những ngón tay dính đầy đường và có vẻ mê tít mỗi khi làm thế.

“Cô có vẻ thích nó nhỉ, phải không, Dalian?”

“…chính xác.”

Sau khi trả lời chỉ với cộc lốc, Dalian lại cắn bánh mì tiếp. Cái thái độ thận trọng với Lesley lúc đầu giờ chỉ như một cơn gió thoảng qua.

Lesley nhìn cô bé đầy ấm áp nói:

“Nếu hợp khẩu vị thì nó còn ngon hơn mọi thứ trên đời.”

Cô nheo mắt hài lòng.

“Ngay khi chúng ta đến lâu đài tôi sẽ đưa cho tiểu thư thứ gì đó ngon hơn, nhưng giờ thì chúng ta chỉ có thế. Đó là những gì còn lại của mấy món quà chúng tôi tặng cho nhà trẻ mồ côi.”

“Món quà?”

Huey ngờ vực hỏi lại.

“Vâng… Tôi luôn gửi họ bánh mì thừa của mỗi bữa sáng khi tôi đi mua hàng. Thật là hạnh phúc khi nhìn lũ trẻ vui sướng ăn thức ăn tôi nấu.”

“Vậy, người nướng cái này là…?”

“Tôi nướng đấy. Ngài biết không… tôi mất bố mẹ từ nhỏ và từng trải qua tình cảnh phải thường xuyên nhịn đói.”

Vẻ mặt thoáng qua trên khuôn mặt Lesley hơi kỳ lạ. Một vẻ mặt khó hiểu, nửa buồn nửa vui.

2

Tòa lâu đài của nhà ẩm thực gia nằm trên một khu đất cao nhìn ra khu rừng rậm rạp.

Trước đây rất lâu nó đã từng là toà lâu đài của một lãnh chúa và rộng đáng kinh ngạc. Bàn ăn xếp thành dãy trong sảnh, được trang trí với những ngọn nến xinh xắn và đồ ăn bằng bạc đắt tiền.

Trong sảnh ồn ã những tiếng trò chuyện của những người giàu có, địa chủ và đủ loại người khác.

Và đề tài bàn tán của họ đều về buổi dạ tiệc tối nay.

“Sao mà lắm người thế? Ở đây ngột ngạt quá đi mất.”

Dalian núp mình sau bóng những cây cột và khẽ phàn nàn.

Trong khi chỉnh lại cái cà vạt mới toanh của mình, Huey hờ hững trả lời.

“Cô biết đấy. Ngài Graham là một người giàu có đã gầy dựng sản nghiệp của mình từ hồi còn trẻ nhờ vào giao dịch kỳ hạn [2] bắp ngô. Ngay cả bây giờ, khi đã về hưu, ông ấy vẫn tụ tập mọi người trong sảnh này và tổ chức dạ tiệc. Và bởi vì những món ăn rất là đặc sắc, được mời đến có thể nói là một vinh dự.”

“…một lũ đáng thương làm sao.”

Dalian nói đầy khiếm nhã, tâm trạng trở nên tồi tệ bởi tính nhút nhát với người lạ.

Chiếc váy đen kỳ lạ của cô rất bắt mắt cho dù ở giữa một đống khách mời ăn mặc diêm dúa. Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt hiếu kỳ của mọi người có vẻ cũng là một nguyên nhân khiến cô cáu gắt.

Dù vậy vẫn có khá là nhiều người đến bắt chuyện với cô vì tò mò.

“Chào buổi tối, thưa tiểu thư. Đây có phải là lần đầu tiểu thư đến đây không?”

Bị nhắm bởi một chàng trai trẻ có vẻ quý tộc, cô cứng người và vờ như không để ý thấy anh ta.

Nhưng anh chàng nọ thậm chí không quan tâm và tiếp tục.

“Tôi đã tham dự khá nhiều lần kể từ năm ngoái. Món ăn ở đây, nó còn ngon hơn nhiều so với đồn đại! Nói rằng công ty của Ngài Graham phát đạt nhờ vào buổi tiệc này thì cũng không quá chút nào. Tôi chắc chắn tiểu thư sẽ thích nó. Công thức nấu ăn mà ngài ấy nghĩ ra dĩ nhiên là tuyệt vời, nhưng tài năng của những đầu bếp làm những món đó cũng tuyệt không kém.”

“…Đầu bếp ư?”

Huey thờ ơ hỏi lại.

Vẻ thoát nạn thoáng hiện trên khuôn mặt anh chàng bị Dalian phớt lờ.

“Vâng, chính xác. Ngài có biết không? Bếp trưởng hình như có thể nấu sống động vật mà không làm chúng cảm thấy đau đớn. Tôi nghe đồn rằng chim chóc và thú rừng vẫn ngủ thoải mái ngay cả khi đầu chúng lăn xuống đất, hay rằng cá vẫn tiếp tục bơi trong bể ngay cả khi chỉ còn mỗi đầu và bộ xương---”

“…tại sao ông ta lại làm những việc kỳ lạ như thế?”

Huey nhướng mày hỏi lại. Anh chàng có vẻ quý tộc dang rộng hai tay hết cỡ và lắc đầu.

“Đó lại là một câu chuyện khó tin khác. Ông ta có vẻ đang theo đuổi hương vị hoàn hảo. Adrenaline [3]… như ta vẫn thường gọi. Động vật tiết ra adrenaline khi chúng chết trong đau đớn. Bởi thế nên thịt sẽ trở nên dai và mùi vị sẽ nhạt đi. À, dĩ nhiên đó là một sự khác biệt tinh tế mà người bình thường không nhận ra được.”

“Vậy… chỉ để ngăn những ảnh hưởng đó…?”

“Chính xác. Một sự kiên định tuyệt vời, ngài không nghĩ vậy sao? Hình như ông ta đã rèn luyện kỹ năng dùng dao và cũng học cả thuật “Châm” [4]. Ngoài ra còn thuật “Cứu” [5] của phương Đông tức là cách dùng lá thuốc; tất cả chỉ để con vật khỏi chịu đau đớn. Nhắc ngài luôn là đến giờ ông ta đã làm việc lâu năm cho Ngài Graham.”

“…khá là khó tin, phải không?”

Huey phát biểu một cách thờ ơ.

Anh chàng kia gật đầu lia lịa.

“Là cái chắc! Nhưng tôi nghĩ ngài sẽ đồng ý với tôi ngay khi ngài được nếm các món ăn.”

Sau khi giải thích cho họ, huyên thuyên như thể nói về chính mình, anh chàng từ biệt với tâm trạng phấn chấn.

Khi anh ta vừa khuất bóng, Dalian lại lỏng người ra.

“…cô nghĩ thế nào về điều mà anh ta kể?”

Trước đó anh vẫn giữ nụ cười xã giao, nhưng giờ Huey ngay lập tức có vẻ nghiêm chỉnh và hỏi cô.

“Một câu chuyện ngu xuẩn. Đó không phải là việc một người bình thường có thể làm được.”

Dalian nói lạnh nhạt.

Huey vẫn giữ vẻ nghiêm túc.

“Nhưng giả sử nó là thật thì sao?”

Cô bé mặc váy đen nhìn chăm chú vào ánh lửa trên ngọn nến và lẩm nhẩm với giọng đều đều.

“Thế thì có nghĩa… chuyện này có liên quan đến sức mạnh của một sinh vật không phải người.”

“Tôi hiểu.”

Huey khẽ nhún vai.

Anh lấy trong áo khoác ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, có vẻ giật mình và nói ngắn gọn.

“Đến giờ rồi! Ta đi thôi.”

Phòng làm việc của Graham Atkinson là một nơi yên tĩnh hơi xa khỏi buổi dạ tiệc.

Bên ngoài cửa sổ ta có thể thấy một khu rừng rộng lớn đằng sau lâu đài và những cánh đồng lúa mì. Những kệ sách cao đến tận trần nhà được đặt khắp mặt căn phòng, chứa đầy những quyển sách đắt tiền.

Có vài chỗ ngồi có vẻ thoải mái được đặt giữa phòng, một người đàn ông đang ngồi ở đó.

Ông ta có lẽ đã trên 50 tuổi.

Ông hơi thấp người, nhưng lực lưỡng. Khác xa với vẻ ngoài mập mạp mà ta tưởng khi nghe những lời đồn đại về một ẩm thực gia. Thay vì một lão nhà giàu về hưu, ông ta lại trông giống một người lính đang thi hành nhiệm vụ.

“---một thư viện khá ấn tượng.”

Trước cả khi chào hỏi ông ta, ngay lập tức Huey thở hắt đầy ngưỡng mộ khi nhìn lên tường sau khi được dẫn vào. Ngay cả Dalian cũng không kiềm được mở to mắt.

“‘De re coquinaria’ của ẩm thực gia Acipius [6] của thành Rome cổ. ‘Le Viandier’ viết bởi bếp trưởng hạng nhất của vua Charles VI Taillevent [7]. ‘Sinh lý học Vị giác’ của Brillat-Savarin [1] - ẩm thực gia vĩ đại nhất lịch sử hiện đại. Và bộ ‘Tề Dân Yếu Thuật’ [8] của Trung Quốc cổ đại – không chỉ là những công thức nấu ăn, mà còn có những quyển về lịch sử tự nhiên và sách y thuật… số lượng những thư viện ẩm thực khác cùng tầm cỡ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

“Hơ-…”

Chủ nhân phòng làm việc nhìn Huey đánh giá và mỉm cười.

“Ra thế. Quả xứng đáng là cháu trai của Tử tước Wesley Disward. Ngài có vẻ rất sành sõi về sách.”

“Ngài là người quen của ông tôi sao?”

Huey ngạc nhiên nhìn lại nhà ẩm thực gia.

Graham gật đầu với vẻ khó đoán. Ông ra hiệu cho Huey và Dalian ngồi xuống trước mặt mình và ra lệnh cho người quản gia chuẩn bị trà.

“Những người ít ra có chút hoạt động trong giới buôn bán ngầm ở đất nước này đều biết về Kẻ cuồng sách đó! Và về thư viện mà Tử tước sở hữu.”

“Ý ngài là sao?”

Huey giữ khuôn mặt tỉnh rụi và hỏi lại.

“Giả ngốc cũng chẳng ích gì đâu, Ngài Disward. Bằng chứng rõ ràng nhất là cô bé đang đi với ngài, ‘Hắc Độc Cơ’. Ngài đã thừa kế ‘cái đó’ từ Tử tước, đúng không? Thư viện của Dantalian!” [9]

“…vậy thì sao?”

Huey mỉm cười châm biếm và nghiêng đầu qua một bên. Dalian vẫn không thay đổi nắm chặt tay áo anh trong lúc nhìn xuống đất. Hình bóng bất động của cô giống như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp.

“Hừm.” Graham khịt mũi thích thú.

“Sách rất có ích. Ta phải vận dụng trí não để đọc chúng. Nếu vận dụng trí não, ta sẽ thấy đói bụng. Ngài có biết không? Cân nặng của não chỉ chiếm 2% cơ thể, nhưng nó lại dùng đến 28% lượng calo chúng ta cần mỗi ngày. Và càng đói thì ta lại càng thấy ngon miệng.”

“Ngài đọc sách… chỉ vì ăn uống thôi sao?”

Huey hỏi với giọng pha trò.

Nhưng ông ta gật đầu, coi đó là điều hiển nhiên.

“Phải… và cũng giống cơ bắp vậy. Nếu ta tăng cường sự chuyển hóa cơ bản bằng cách luyện tập cơ bắp, lượng thức ăn ta cần cũng sẽ tăng lên. Và ẩm thực chính là khoái lạc lớn nhất mà Chúa đã ban cho con người. Vì nó, tôi không nề hà mọi khó khăn hay chi phí.”

“Haa…”

Với vẻ mặt phức tạp, Huey nhìn quanh căn phòng làm việc. Không chỉ có rất nhiều sách trong phòng, còn có rất nhiều công cụ để luyện thể hình.

Ngoài ra chẳng có bàn làm việc nào, mà chỉ có một chiếc bàn ăn nhỏ.

Cốc rượu hay những chiếc tô, chén có vẻ như làm từ sứ đắt tiền. Những thứ ta chỉ có thể thấy ở trong một khu trưng bày nghệ thuật. Về mặt nào đó, căn phòng làm việc này cũng là một phòng ăn tuyệt vời và xa xỉ.

Sau một thoáng im lặng, Huey hỏi “Ngài không tham gia buổi dạ tiệc sao?”

Dù buổi dạ tiệc có lẽ đã bắt đầu vào lúc này, Graham không có vẻ gì sẽ đến dự.

“Đúng là một sự kiện đáng buồn cười” Graham huênh hoang.

“Ngài định bảo tôi dành thời gian bữa tối thiêng liêng cùng với một lũ không ngừng nói về những tin đồn kỳ cục, công việc của chúng và những thứ nhảm nhí khác sao? Tôi? Mấy buổi dạ tiệc như thế thật vô giá trị. Tôi tổ chức nó bởi vì tôi không còn cách nào khác để giao dịch. Ngài có thể gọi đó là việc xu nịnh một bọn ủy viên bất tài.”

“Điều đó… thật bất ngờ.” Huey lẩm bẩm với chính mình.

“Sao ngài lại nghĩ vậy?”

“Không, chỉ là , mọi người đánh giá những món ăn được giới thiệu trong bữa dạ tiệc rất cao. Nên tôi nghĩ ngài đã dành rất nhiều tâm huyết…”

“Dĩ nhiên là tôi dành rất nhiều tâm huyết. Đó không phải bằng chứng sao? Hay ngài nghĩ tôi để đầu bếp của mình làm việc phất phơ, chỉ vì khách khứa là những kẻ bình thường.”

Nhà ẩm thực gia hỏi Huey một cách cay độc, ngay lập tức Huey lắc đầu.

Graham cười khùng khục trong cổ và nói.

“À nhưng, nói thật thì… Họ có thể không làm việc phất phơ, nhưng họ cũng không làm hết sức mình. Họ chỉ hơi giảm mức độ hoàn hảo trong nấu nướng, nên mấy nụ vị giác của những kẻ bình thường đó chẳng thể cảm nhận được sự khác biệt. Tôi tự hỏi là ngài có biết vì sao không?”

“Không… tại sao vậy?”

“Ngắn gọn là, không chỉ việc nấu nướng phải tuyệt nhất. Mà cơ thể của người ăn ít nhất cũng phải cùng phẩm chất. Ai cũng biết là thịt của một con vật rắn chắc khỏe mạnh thì ngon lành. Nhưng còn người ăn nó? Một cơ thể phì nộn, hay bị bào mòn bởi rượu và thuốc lá… ngài có nghĩ người như vậy có thể cảm thụ được những món ăn ngon nhất?”

Graham thở dài như thể nguyền rủa những người khách tập hợp tại buổi dạ tiệc.

“Quan tâm đến sức khỏe, khép mình vào khuôn phép, và dĩ nhiên là không bao giờ ăn quá nhiều, nhưng cũng không để quá đói. Tôi đã tự rèn luyện rất lâu như thế. Để có thể thưởng thức những món ăn ngon nhất. Tôi khác biệt với những kẻ tự xưng là ẩm thực gia khác!”

Khi nói vậy, ông ta tự hào ưỡn ngực ra và khoe cơ bắp của mình.

“Tôi nghĩ tôi có thể hiểu điều ngài muốn nói.” Huey nói với nụ cười điềm đạm và tiếp tục trong lúc cười gượng gạo. “Về mặt đó, chúng tôi cũng chẳng có vẻ gì có khả năng thưởng thức những món ăn ngon nhất như ngài nói. Tôi là người thờ ơ với việc sống khỏe mạnh và khá kém về vị giác… Vì thế có thể chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính chứ?”

“Chủ đề chính, hử?”

“Phải. Tại sao ngài lại mời chúng tôi đến buổi dạ tiệc này, và thậm chí đến tận chỗ làm việc, thưa Ngài Graham Atkinson? Chúng tôi, những người chẳng có liên hệ tới việc kinh doanh của ngài?”

Huey nhìn ông ta với đôi mắt lạnh lùng.

Graham gật đầu hài lòng.

“Phải rồi… tôi chẳng quan tâm đến cái lũ tới đây với mục đích là các món ăn. Nhưng ngài thì khác, Ngài Disward. Và cả tiểu thư nữa, thưa Độc Cơ… làm ơn, bằng cách nào đó, ban tặng cho tôi điều ước của mình!

“Điều ước?”

Huey hỏi với vẻ ngờ vực. Dalian xiết chặt thêm tay áo của Huey với khuôn mặt căng thẳng.

“Tôi chỉ mong rằng ngài sẽ cho tôi mượn một quyển Ma Thư – một trong vô số những quyển Ma Thư mà ngài sở hữu. Quyển Ma Thư mà đầu bếp của Valhalla [10], vị thần ngoại giáo Andhrímnir [11] được cho rằng đã viết, với những phương thức nấu ăn cấm kỵ trong đó.”

“Quyển sách có tên ‘Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực’. Một quyển sách thất truyền từ lâu mà lẽ ra đã không còn tồn tại nữa. Nhưng ngài chắc biết chỗ cất nó. Ngài chính là người được thừa hưởng Ma Thư Viện, được vinh danh với tên con quỷ sở hữu kiến thức và sách vở. Thư viện của Dantalian!”

“…tại sao?”

Huey lặp lại câu hỏi. Graham cau mày khó chịu.

“Ngài là Nhà nghiên cứu ẩm thực mà ai ai cũng biết. Ngài đã sưu tầm một lượng khổng lồ sách ẩm thực và còn thuê một trong những đầu bếp tốt nhất trong nước. Ngài còn mong ước điều gì hơn thế nữa?”

“Thưởng thức món ăn ngon nhất – đó là tất cả những gì tôi mong ước.”

Graham trả lời ngay lập tức.

“Vì ẩm thực là khoái lạc lớn nhất. Đó là khao khát tối thượng mà con người lấy làm nền tảng. Hơn nữa nó là động lực cho sự phát triển của nền văn minh nhân loại. Hay như Brillat-Savarin từng nói: ‘Khám phá ra một món ăn mới ban cho con người nhiều hạnh phúc, còn nhiều hơn sự khám phá ra một vì sao.’ Và tôi vẫn chưa tìm thấy nó! Niềm hạnh phúc đó!”

“Và vì thế ngài muốn mượn kiến thức của quỷ sao?”

Huey nhìn ông ta với vẻ thương hại trong đôi mắt. Graham gật đầu và tiếp tục:

“Tôi đã hy sinh cả cuộc đời mình để tìm kiếm món ăn ngon nhất. Ngài có biết không? Theo vài thống kê, những món ăn ngon thật sự không những không có hại cho sức khỏe, trái lại còn kéo dài tuổi thọ… tuy nhiên, tôi vẫn chưa đến được mức đó. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Mười, hay nhiều nhất là hai mươi năm. Nhưng trước đó tôi muốn thưởng thức ẩm thực tối thượng! Ngay cả nếu tôi phải mượn sức mạnh của một cuốn sách mà chỉ sự tồn tại của nó cũng là điều cấm kỵ.”

Huey kiên nhẫn lắng nghe Graham cho đến khi ông ta nói xong. Sự hoang mang hiện rõ trong đôi mắt của Huey. Anh lắc đầu không thể hiểu nổi lời nói của Graham.

“…cô có thể giải thích không, Dalian?”

Dalian không trả lời câu hỏi mà Huey thì thầm mà thay vào đó vẫn im lặng.

“Tại sao ngài ngần ngừ, Ngài Disward?”

Vẻ bực bội trộn lẫn trong giọng nói của Graham.

“Ngài muốn tiền ư? Nếu thế thì không có gì phải chần chừ. Chỉ việc viết số tiền ngài muốn ra một tờ chi phiếu.”

“…ngài hiểu nhầm rồi, Ngài Atkinson. Chúng tôi không muốn bất cứ thứ gì để đổi lấy một quyển Ma Thư.”

Huey thờ dài khó chịu.

“Nhưng đáng buồn chúng tôi không thể đưa cho ngài cuốn Ma Thư đó – cho dù chúng tôi theo lý mà nói, là người sở hữu Thư viện đó.”

“Tại sao?”

Ông ta hỏi lại với giọng khàn khàn, bắt đầu thấy khó chịu.

“Bởi vì quyển sách đó – Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực – đã được cho ai đó mượn. Ba mươi năm về trước.”

“Cái gì…?”

Graham bàng hoàng lẩm nhẩm.

Huey tiếp tục cau mày khó hiểu.

“Nó được viết trong nhật ký của ông tôi, rằng ông đã nổi hứng đưa cuốn ‘Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực’ cho ai đó mượn 30 năm về trước. Đó là tại sao chúng tôi tới đây, vì nghĩ rằng ngài chính là người giữ quyển sách. Ngoài ra cũng vì một lý do nữa, là ngài đã trở thành nhà ẩm thực nổi tiếng khắp nơi gần như ngay sau ngày hôm đó-”

“30 năm về trước…? Đừng bảo tôi là…!”

Ông ta rên rỉ và ngồi phịch xuống ghế mình. Rồi sau một khoảng lặng rất lâu ông ta lẩm nhẩm với giọng đau khổ:

“Đó là bếp trưởng…”

“Ơ?”

“Bếp trưởng đang giữ cuốn Ma Thư. Có vẻ mọi người đều nghĩ tôi là người đã sáng tạo ra những công thức và những người hầu chỉ việc nấu theo chúng, nhưng đó không phải là sự thật. Bếp trưởng là người đã nghĩ ra và tự tay nấu tất cả chúng. Đúng 30 năm về trước tôi đã thuê tay bếp trưởng đó… và vẫn… cái gì… ôi…!”

Lầm bầm như vậy, ông ta ôm đầu.

“Sao lại thế… sự mỉa mai của số phận… vậy là tôi đã ăn những món ăn được nấu bằng quyển Ma Thư đó...? Và ngay cả vậy tôi vẫn chưa được thưởng thức món ăn mà tôi luôn mong mỏi…? Ngay cả bằng cách dùng những tri thức của quỷ tôi vẫn không đạt được lý tưởng của mình sao…? Vậy mà tôi đã tin rằng mong ước của mình sẽ thành sự thật nếu tôi có được nó…”

Graham thở dài ngao ngán.

Huey im lặng nhìn xuống ông ta. Rồi Dalian đứng lên không phát ra một tiếng động.

“Bếp trưởng đang ở đâu?”

Cô hỏi phá tan sự im lặng.

“Trong nhà bếp tôi nghĩ vậy… có lẽ bây giờ đang chuẩn bị bữa tối cho tôi…”

“Ta thật sự muốn gặp bếp trưởng. Ngay lập tức!”

“Cứ tự nhiên. Có vẻ là nói chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì với đôi bên nữa.”

Graham nói thờ ơ.

Sau khi Huey gật đầu với cô, cả hai bọn họ cùng rời khỏi phòng. Chiếc váy đen của cô xòe rộng như một cái bóng lớn.

Graham gọi lại sau lưng họ.

“Đợi đã!... Để tôi hỏi thêm một chuyện nữa, Ngài Disward. Nếu ngài không đến để cho tôi mượn quyển Ma Thư, vậy thì tại sao? Bây giờ, sau ba mươi năm…”

“Sách cho mượn khỏi thư viện đều có ngày phải hoàn trả, thưa Ngài Atkinson…”

Huey nói với giọng vô cảm mà không quay đầu lại.

“Ma Thư, trước tiên là những quyển sách, không nên hiện hữu trên đời này. Chúng sẽ gây ra sự tàn phá như thế nào nếu không được hoàn trả trong thời gian giới hạn? Chính chúng tôi cũng không tưởng tượng nổi.”

Graham nhìn họ bối rối.

Cô bé mặc váy đen lặng lẽ quay lại và tuyên bố với giọng trong trẻo và lạnh lùng.

“‘Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực’ đã được cho mượn với thời hạn ba mươi năm. Ngày hoàn trả là… tối hôm nay.”

3

Sau khi rời phòng làm việc của Graham, Huey cùng với Dalian hướng về nhà bếp.

Trên đường họ đi qua sảnh dạ tiệc.

Những món chính đang được dọn ra và buổi tiệc đang đạt đến đỉnh điểm. Mọi người đều ngưỡng mộ với việc chuẩn bị các món ăn và dùng cạn vốn từ của mình với những lời chúc tụng hay ho nhất.

“Tôi không thích cái không khí này.”

Huey thì thầm khi nhìn họ. Có gì đó ở họ có vẻ không đúng đắn.

“Cũng có những chỉ trích về buổi dạ tiệc của Graham. Ví dụ như ông ta đã dùng những động, thực vật hiếm gần tuyệt chủng trong các món ăn. Hay tin đồn về tìm thấy xương người trong rác của nhà bếp… Và tôi đoán là họ cũng biết về điều đó.”

“…ăn mấy thứ đó thì có gì mà vui chứ?”

Dalian hỏi lại với vẻ nghiêm chỉnh. Huey chỉ khẽ nhún vai.

“Tại sao ấy à? Có những người trên đời này luôn thích những thứ quý hiếm. Dù nó là cái gì đi nữa.”

“…cho dù có vô số những nguyên liệu tốt hơn ư. Một lũ ngu. Cứ ăn bánh mì đi. Còn nếu không có bánh mì, đi ăn mứt ấy.”

Dalian bày tỏ ý kiến của mình bằng những từ ngữ đơn giản.

Phớt lờ cô, Huey tiếp tục.

“Dĩ nhiên có nhiều người không nghi ngờ gì Graham, vì ông ta là người rất có thế lực. Ngay cả tôi cũng đã nghĩ thế cho đến vừa rồi. Nhưng nếu bếp trưởng đang giữ cuốn Ma Thư, thì đó là chuyện khác… Tôi hy vọng không vướng phải rắc rối.”

Cô bé mặc váy đen không trả lời.

Cô liếc nhìn cảnh vật phía sau những khung cửa sổ.

Trăng rằm đỏ máu lặng lẽ treo trên bầu trời xa thẳm.

Rất nhiều đầu bếp đang làm việc trong nhà bếp.

Và như ta có thể trông đợi ở một lâu đài của một ẩm thực gia nổi tiếng, khu nhà bếp khá là lớn. Sàn nhà được lát đá với một đống những người hầu, phụ bếp và người lau dọn chén dĩa chạy láo nháo.

Và có một người hoàn thành cái đống khổng lồ các món ăn này một cách thuần thục như điều khiển tay chân của chính mình.

Đó là, không nghi ngờ gì nữa, bếp trưởng của lâu đài. Những động tác hoàn toàn khác biệt với những người còn lại.

Cái nồi nhảy múa trong tay cô gần như là có ý chí của riêng nó và một mùi hương khiến người khác thèm thuồng tỏa khắp lúc cô thêm vào gia vị hay nước sốt. Khi dùng dao, cô cắt thịt với xương hay rau củ với những động tác mạnh mẽ và sắp chúng vào đĩa xinh xắn như một vườn hoa, mặc dù cô chẳng có vẻ gì dùng nhiều sức.

Huey có vẻ bị cuốn hút và đứng chôn chân một lúc trong khi không thể nhìn đi chỗ khác.

Bếp trưởng nhận ra họ và ngước lên.

Thật ngạc nhiên bếp trưởng là một phụ nữ trẻ, chỉ khoảng hai lăm.

Cô hoàn tất món ăn ngay lập tức, cất dao đi và tiến về phía Huey và Dalian.

“…vậy cô chính là bếp trưởng của lâu đài?”

Huey lặng lẽ hỏi. Nghe vậy bếp trưởng – Lesley – mỉm cười hối lỗi.

Cô chính là người đã cho họ đi nhờ trên cỗ xe và dẫn họ đến lâu đài.

“Tôi đã đoán trước… mọi người sẽ đến.”

Lesley trả lời có vẻ hơi phiền não.

“Tại sao?”

Dalian mới là người hỏi lại. Lesley bồi hồi nhìn xuống cô và nói.

“Tôi đã thay đổi khá nhiều trong ba mươi năm qua, nhưng tiểu thư vẫn như khi chúng ta gặp trước kia… thưa Độc Cơ. Hay lúc đó là mẹ của tiểu thư?

Dalian không trả lời mà chỉ nhìn cô ta chăm chú.

Thay vào đó Huey mở miệng.

“Chính cô là người đã nhận cuốn Ma Thư từ tay ông tôi ba mươi năm về trước sao?” Huey hỏi.

“Phải, chính xác.”

Lesley gật đầu.

“Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó. Đó là hôm đám tang của cha tôi. Ông đột ngột bị mất việc và chìm đắm trong rượu chè. Ông chết vì một cuộc cãi lộn tầm thường. Nếu Ông chủ không thu nhận tôi, tôi dám chắc rằng tôi đã chết rồi.”

Nói thế, đột nhiên cô có vẻ nghĩ lại và lắc đầu.

“Không, điều đó cũng không hoàn toàn đúng. Nếu tôi không có tài nấu ăn… nếu tôi không đọc ‘Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực’, Ông chủ sẽ không mướn một người có gốc gác không rõ ràng như tôi… cái thật sự cứu tôi chính là cuốn Ma Thư tôi mượn.”

Dalian lặng lẽ nhìn người bếp trưởng đang có vẻ cay đắng.

Huey hỏi với giọng ấm áp.

“Cô biết rõ lý do chúng tôi đến gặp cô, phải không?”

Lesley mỉm cười.

“Hạn trả sách đã đến, đúng không?”

Sau khi nói với vẻ sẵn sàng, cô cởi tạp dề, nói với một hầu bếp điều gì đó và bắt đầu dẫn lối cho Huey và Dalian.

“Vui lòng theo tôi. Cuốn Ma Thư được cất trong phòng tôi… dĩ nhiên là tôi đã cất giữ nó cực kỳ cẩn thận và không làm gì tổn hại đến quyển sách.”

“Liệu bữa tối của Ngài Graham có ổn không?”

Huey bối rối hỏi sau lưng cô.

Cô mỉm cười thắng lợi và gật đầu.

“Có chứ. Bữa tối cho Ngài Graham đã gần xong rồi. Tôi chỉ cần chuẩn bị thêm vài nguyên liệu cuối cùng.”

Lesley tiếp tục đi và Huey với Dalian lặng lẽ theo sau cô.

Căn phòng của bếp trưởng không xa nhà bếp là mấy và ở dưới tầng hầm. Đó là một căn phòng đơn giản, khó tưởng được là của một bếp trưởng lừng danh. Lesley mở cánh cửa gỗ cũ kỹ bằng một chiếc chìa khóa đồng.

Dalian đột nhiên thì thầm sau lưng cô.

“Ma Thư thật sự có chọn lựa chủ nhân của chúng.”

Lesley quay lại với vẻ cảnh giác, nhưng Dalian tiếp tục nhìn thẳng vào mặt cô và nói tiếp.

“Nếu ai đó không đủ phẩm chất giữ một cuốn Ma Thư, thì người đó sẽ bị nuốt chửng bởi sức mạnh ma thuật của quyển sách… Ta chỉ biết vài Độc Giả Ma Thư, người nắm giữ một quyển Ma Thư trong ba mươi năm, mà không bị nhấn chìm bởi sức mạnh của nó.”

“…Tôi có nên tự hào vì điều đó không?”

Lesley mỉm cười hơi phiền muộn và lắc đầu.

“Nhưng tôi chỉ chuẩn bị những món ăn như nó được viết trong quyển sách. Dĩ nhiên, lúc đầu cũng không được tốt lắm. Tôi mất nhiều năm chỉ để học những kỹ năng cơ bản. Nhưng sau khi học được chúng, tôi chỉ cần kiếm được những nguyên liệu tốt nhất và khai thác những khoái cảm… Tôi cứ thế mà nấu những món ăn được viết trong Ma Thư.”

Huey nhận ra rằng

Âm sắc trong giọng nói của cô chầm chậm yếu đi khi cô tiếp tục lẩm nhẩm.

Khuôn mặt cô mất hết cảm xúc và có vẻ trống rỗng, gần giống như đang trong trạng thái bị thôi miên.

“…Quyển Ma Thư ở đâu, cô Lesley?”

Huey hỏi trong lúc nhìn quanh căn phòng tối tăm dưới tầng hầm.

“Vẫn chưa xong…”

Lesley mỉm cười gượng gạo.

Cô ta lấy ra một chiếc lọ chứa đầy một thứ gia vị kỳ lạ từ tủ đựng bên cạnh lối vào và mở nắp ra.

“Ông chủ vẫn chưa thỏa mãn với tài nấu ăn của tôi. Tôi biết điều đó, vì tôi vẫn chưa nấu ‘món ăn thật sự’ được viết trong Ma Thư…!”



“Lesley?”

Huey gọi cô với giọng nghiêm túc.

Cô ta quay lại và lắc chiếc lọ với những động tác tự nhiên khiến ta mê mẩn. Chất bột mịn có màu kỳ lạ đổ ra khắp người Huey.

“Cái gì thế này…?!”

Huey thủ thế với vẻ gay gắt. Tuy vậy, với nụ cười vẫn chưa tắt trên môi, Lesley nói.

“Đừng lo, thưa Ngài Huey. Đó chỉ là gia vị mà tôi tự pha chế. Mùi hương sẽ biến mất khuya nay. Nhưng cho đến lúc đó, làm ơn đừng rời khỏi căn phòng này. Nếu làm thế, ngài có thể gặp rắc rối lớn đấy…”

Cô ta nói vậy trong khi lùi lại và vặn nắm cửa. Cô ta định nhốt Huey và Dalian.

Huey phản xạ ngay và chuẩn bị đuổi theo cô ta, nhưng khi anh thấy người bếp trưởng đột nhiên giữ một con dao trên tay. Anh nhận thấy rằng Lesley, với con dao, không nhìn anh, mà nhìn Dalian.

“Cô định làm gì vậy, Lesley?”

Huey thở dài hỏi.

“Tôi chắc chẳng cần phải nói ra.”

Lesley từ từ đóng cánh cửa xuống căn phòng dưới mặt đất.

Với tiếng lách cách kim loại, cánh cửa bị khóa không thương tiếc. Điều cuối cùng có thể nghe được bên trong căn hầm tối đen là giọng nói hào hứng của bếp trưởng.

“Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải phục vụ món ăn này cho Ông chủ! Món ăn ngon nhất tôi đã dùng ba mươi năm qua để hoàn thành!”

4

Huey lục túi và lấy ra một chiếc bật lửa. Đó là một chiếc bật lửa quân dụng không đẹp lắm được phát triển trong cuộc chiến tranh ở Áo. Những tia lửa xanh bắn tung tóe, mùi dầu cháy bắt đầu lan ra và một ngọn lửa nhỏ chiếu sáng căn phòng dưới mặt đất.

“Tại sao chúng ta lại vướng phải một rắc rối vô lý như thế, khi chúng ta chỉ đến để lấy lại một cuốn sách được cho mượn...? Lúc nào làm việc gì liên quan đến Ma Thư cũng đều thế này cả…”

Huey phàn nàn trong lúc thở dài thường thược.

Dalian mắng mỏ anh ta.

“Chẳng phải lúc để rên rỉ với tình thế như thế này.”

Và cô đá vào bức tường của căn phòng ảm đạm dưới lòng đất, khiến giáp chân cô kêu leng keng.

“Anh thật là một gã thảm hại. Anh đần cỡ nào mới dễ dàng bị nhốt ở một nơi thế này chứ? Với cái ánh sáng tệ hại này tôi thậm chí còn không đọc được một quyển sách để giết thời gian.”

Trong khi thốt ra cả một lô một lốc những lời mắng chửi, cô bé mặc váy đen bấu chặt mấy ngón tay vào lưng Huey. Giống như một đứa trẻ nhút nhát sợ bóng tối thường làm.

“Dù sao tôi không nghĩ là mình đã thiếu cảnh giác.”

Huey nói với giọng chán chường trong lúc ngửi mùi trên áo khoác.

Thứ bột mịn Lesley đổ đầy người anh toát ra một mùi hương đặc thù khó mô tả.

Thay vì kích thích mũi, mùi này có vẻ như ngấm thẳng vào đầu. Đó không phải là một mùi hương khó chịu, nhưng có vẻ như không tan biến dễ dàng.

“Nhưng sao Lesley có thể…? Tôi không hề cảm nhận được bất cứ ai vượt qua giới hạn…”

Dalian lắc đầu trả lời Huey. Vẻ cực kỳ yếu đuối hiện lên mặt cô.

“Cô ta có thể đã vượt qua ‘giới hạn’ ngay từ đầu rồi. Chỉ là chúng ta không nhận ra thôi. Và bây giờ chậm rãi, sau ba mươi năm cô ta đã…”

“Có thể.”

Huey không cố dỗ dành cô. Anh lắc đầu trong lúc cho tay vào túi áo khoác.

“Nhưng điều đó cũng chưa rõ ràng. Vui lòng lùi lại một chút, Dalian.”

“…anh định làm cái gì thế?”

“Chúng ta đâu thể ở đây mãi, cô thấy đấy.”

Huey rút ra một món vũ khí; một khẩu súng lục ổ quay quân dụng. Một loại súng cầm tay dùng trong quân đội.

Anh chĩa khẩu súng vào cánh cửa bị khóa và bóp cò không ngần ngại.

Một tiếng nổ đinh tai vang vọng khắp căn phòng nhỏ và viên đạn đục một lỗ trên cánh cửa gỗ. Anh bắn tiếp phát nữa, ngay khi đó ổ khóa mỏng manh vỡ tan và cánh cửa mở toang ra.

“…một món đồ ồn ào, vẫn như mọi khi.”

Dalian liếc anh đổ lỗi trong lúc dùng tay bịt chặt hai tai. Huey chỉ nhún vai không nói gì.

Gần như cùng lúc cả hai bọn họ rời khỏi phòng, nhiều đầu bếp chạy đến từ nhà bếp với vẻ mặt ngạc nhiên. Có lẽ họ đã nghe thấy tiếng súng.

Huey mỉm cười mơ hồ có vẻ suy nghĩ về cách đánh lừa bọn họ.

Tuy nhiên, vẻ mặt đó đông cứng ngay lập tức.

Càng tiến lại gần, những người đầu bếp càng trở nên lạ lùng.

Gần như bị thôi miên, vẻ mặt của họ trở nên trống rỗng chỉ có đôi mắt ánh lên cái nhìn mạnh mẽ. Ánh mắt của những con sói đói.

Họ không nhìn Dalian, mà nhìn Huey.

Nhưng không hề có sự thù địch trong mắt của những người đầu bếp.

Chúng phát ra một khao khát bản năng hơn. Sự đói khát.

Họ có vẻ cảm thấy thèm thuồng tột độ cơ thể của Huey.

“Có vẻ anh trông rất ngon miệng trong mắt họ, Huey à.”

Dalian nói với giọng thờ ơ.

Huey nhếch mép với vẻ cực kỳ bực bội.

“Cái gia vị của Lesley lúc nãy… có phải cái mùi đó đánh lừa họ không?”

“Chính xác. Không tệ, dù sao thì nó cũng là cuốn sách nấu ăn bếp trưởng của Valhalla để lại… chuyện này rắc rối hơn chúng ta nghĩ.”

Huey gật đầu đồng ý.

“Họ tóm được ta rồi, hả? Vì tôi cũng không thể cứ bắn hết người này đến người khác…”

“… đáng ngạc nhiên là anh mà cũng có những lúc mềm yếu đấy.”

Cô bé mặc váy đen nhìn lên anh hơi thích thú.

“Không hề… tôi đơn giản là không đủ đạn. Vì tôi đã dùng hai viên lúc trước rồi.”

Nói thế, Huey cất súng đi.

Trong lúc đó những người đầu bếp càng tiến lại gần hơn. Và không chỉ có thế, ta có thể thấy thêm nhiều người nữa đang tiến xuống từ các tầng khác như thể họ đang bị dẫn dụ.

Những người hầu của lâu đài cũng như những Quý ông và Quý bà với vẻ thông minh. Nói cách khác là những người khách tham dự buổi dạ tiệc trong sảnh lớn.

Ngay cả họ cũng bị thu hút bởi gia vị của Lesley.

“Tôi hiểu rồi. Chuyện này đúng là rắc rối lớn.”

Huey rên lên khi nhớ lại những lời của Lesley.

Cứ như đang xem một đàn ong đang tập hợp bỗng nổi điên lên bởi pheromone báo động [12] của đồng loại.

Nếu họ cùng tấn công một lúc, thì Huey sẽ chẳng có cách nào để chiến thắng cả. Cả người anh có lẽ sẽ bị xé nát ra, bị ăn tươi nuốt sống và chết.

“…Dalian, tôi mượn một quyển sách được không?”

Anh lẩm bẩm cùng với một tiếng thở dài và tháo chiếc găng bên tay phải ra.

Một viên ngọc tuyệt đẹp được gắn vào mu bàn tay anh. Một viên hồng ngọc có màu đỏ như máu.

Dalian lúc này không cầm một quyển sách nào. Họ đã để quyển sách cô đọc trong xe.

Dù vậy, cô vẫn gật đầu một cách vô cảm và lặng lẽ đưa tay lên cổ áo.

Làn da trắng như ngọc lộ ra giữa khoảng hở của chiếc váy đen được phanh rộng.

Và ở phía trước, ngay chính giữa cổ, một chiếc giáp ngực bằng thép. Một chiếc khóa cũ làm bằng kim loại---

“…ta hỏi ngươi, ngươi có phải con người?”

Huey hỏi cô trong lúc giơ cao bàn tay phải. Giống như anh đang niệm một câu thần chú cấm kỵ cổ xưa.

Và Dalian trả lời như một cái máy với giọng cứng nhắc.

『Không... Ta là......』

Ngay lúc đó, những người bị thu hút bởi gia vị lao đến như một đợt sóng khổng lồ xô thẳng vào hai người họ.

5

Ẩm thực gia Graham Atkinson đang dùng bữa tối.

Rất nhiều đĩa chất đầy những món ăn xa xỉ được xếp chật kín trên chiếc bàn ăn cá nhân trong phòng làm việc của ông ta.

Món chính là một món thịt lạ lùng. Miếng thịt tươi, mới vừa cắt phải được nhúng trong một loại nước sốt được làm đặc biệt. Nước sốt được pha chế tuyệt hảo dùng vô số những gia vị và lá thuốc khác nhau và hương thơm của nó bao trùm cả căn phòng.

Vẻ mặt của Graham tràn đầy vẻ hạnh phúc chưa từng có.

Mỗi lần ông ta đưa chiếc nĩa bạc vào miệng, những từ ca tụng như “Tuyệt vời!” được thốt ra.

Đích thân bếp trưởng mang một chiếc tạp dề đẹp đẽ đóng vai trò nữ phục vụ.

Khi cô ta nhận thấy có bóng người bước vào phòng, cô thoải mái ngước mặt lên.

Và một vẻ hơi ngạc nhiên thoáng hiện qua mặt cô ta.

Những người khách của căn phòng làm việc chính là một nhóm hai người. Một chàng trai trẻ khoác áo choàng lính và một cô bé mặc váy đen.

Cô bé đang giữ một cuốn sách khổng lồ trong tay. Màu bìa cuốn sách đã phai thành một màu nâu úa. Đó là một bản viết tay trên giấy da. Tuy nhiên, trừ thế vẻ ngoài của họ vẫn chẳng có gì khác biệt.

Mùi của loại gia vị được pha trộn đặc biệt vẫn toát ra từ người của chàng trai trẻ.

“Tôi ngạc nhiên là ngài có thể đến đây mà không bị gì… đáng lẽ là có một lượng lớn người ở trong sảnh, nhưng ngài không bị họ tấn công sao?”

Bếp trưởng Lesley hỏi với giọng điềm tĩnh.

Huey lắc đầu và nở một nụ cười châm biếm.

“Chúng tôi đã cho mấy quý ông quý bà đó ngủ một lúc rồi.”

“…ngủ ư?”

“‘Hazār Afsān’, một bộ sưu tập những câu chuyện kể ở Ba Tư cổ đại---“

Huey nói trong lúc liếc sang quyển sách Dalian đang cầm trong tay.

“Tên vua Hồi giáo bạo chúa Shahryār được cho là đã ngủ suốt một ngàn lẻ một ngày sau khi nghe nó được đọc lớn lên. Nó là quyển sách mà sau này được dùng làm bản thảo cho ‘Ngàn lẻ một đêm’ và làm người ta ngủ khi nghe những câu chuyện của nó. Tuy nhiên, đáng ra nó không còn tồn tại nữa vì đã bị đốt vào lúc quân Mông Cổ xâm lăng Baghdad.”

“Những quyển Ma Thư đáng lẽ không còn tồn tại trên đời… đúng không? Nhưng làm cách nào mà ngài lấy được nó…?”

Lesley mỉm cười thích thú.

“Tôi nghĩ đó là một câu hỏi ngu ngốc… ngài là chủ nhân Thư viện của Dantalian. Còn tiểu thư đây lại là Độc Cơ của Ma Thư Viện chứa 900666 cuốn Ma Thư và là người canh cổng của nó---

Bếp trưởng với tay tới chiếc xe đẩy thức ăn chứa đầy những chiếc đĩa và lấy ra một quyển sách.

Không thể xác định được niên đại, nhưng nó là một cuốn sách khá cổ. Những chữ “Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực” được khắc vào bìa sách. Ôm chặt quyển sách, cô ta nói với giọng ấm áp.

“Cha tôi cũng là một đầu bếp. Ông làm việc tại lâu đài này ba mươi năm về trước… nhưng những món ăn của ông không làm hài lòng Ông chủ, không, cha tôi còn từng vô tình dùng những nguyên liệu đã hỏng một lần và bị sa thải vì thế. Hậu quả là ông đã chết sau đó không lâu.”

“…vậy cô ở đây là để trả thù?”

Huey nghiêm mặt hỏi.

“Phải, đó là kế hoạch của tôi… ban đầu.”

Lesley gật đầu hài lòng.

“Tôi đã nghĩ về việc biến đổi các món ăn hay trộn chất độc vào nó. Tuy nhiên, Ông chủ sẽ không bao giờ chấp nhận món ăn của một phụ bếp, và nếu có gì đó trộn trong thức ăn, ngài ấy chắc chắn sẽ nhận ra. Tôi thấy mình không thể hại Ông chủ trước khi thành thục nghệ thuật nấu ăn.”

Huey lắng nghe mà không ngắt lời cô.

Graham tiếp tục lặng lẽ ăn bữa tối. Tiếng đồ bạc leng keng vang vọng khắp căn phòng.

“Từ đó tôi bị thu hút bởi việc đọc cuốn Ma Thư tôi mượn và ngày đêm rèn luyện kỹ năng của mình. Nhờ thế, nhà bếp đã được giao phó cho tôi và trước cả khi tôi nhận ra, tôi đã đạt được danh vọng của một đầu bếp nổi tiếng. Rồi tôi hiểu. Ông chủ đã hoàn toàn đúng trong việc sa thải một đầu bếp bất tài – hay nói cách khác, cha tôi.”

Lesley mỉm cười rạng rỡ với khuôn mặt chiến thắng.

“Và trên hết, tôi bắt đầu tự mình tìm kiếm món ăn ngon nhất. Nhưng hành trình đầy những khó khăn. ‘Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực’ chứa rất nhiều gợi ý để đạt được mục tiêu đó, nhưng công thức cho chính món ăn ngon nhất lại không được ghi trong đó.”

Lesley đẩy quyển sách ra lặng lẽ.

Cô nhìn xuống những món ăn của cô xếp trên bàn một cách hài lòng.

“Tuy nhiên… cuối cùng nó cũng hoàn tất vào tối nay. Tôi đã làm ra món ăn ngon nhất.”

Cảm giác thỏa mãn chứa đựng trong giọng nói của cô, mà chỉ có ở những người đã hoàn thành công việc.

“Tuyệt vời…”

Graham lúng búng với miệng đầy thức ăn.

“Tuyệt vời… Đây chính là món ăn ta đang tìm kiếm. Thêm nữa… Để ta ăn thêm nữa.”

Những món đồ bạc của nhà ẩm thực gia khua khoắn tang thương trên chiếc đĩa rỗng.

Lesley nắm lấy con dao ưa thích của cô, mở nắp đựng và mạnh mẽ cắt ra miếng thịt tươi. Cô đặt chúng lên đĩa với động tác nhuần nhuyễn và rót thứ nước sốt tuyệt hảo lên trên.

Cuối cùng, không một tiếng động, cô phục vụ nó cho chủ nhân của mình.

“Nguyên lý của ‘Sách về Sự thưởng thức Tối thượng của Ẩm thực’ rất đơn giản. Rút ra những mùi vị tuyệt vời nhất từ những nguyên liệu sống ngon nhất mà không làm đau chúng. Vì điều đó tôi đã mài dũa kỹ thuật của mình và học cách nấu động vật mà không làm chúng cảm thấy đau đớn. Nhưng vẫn chưa đủ.”

Lesley nói với khuôn mặt chán nản.

“Làm chúng không đau đớn vẫn chưa đủ. Như thế chúng chỉ cảm thấy dễ chịu. Bí mật cho món ăn ngon nhất là cho nguyên liệu sống đạt được khoái cảm lớn nhất để chúng tràn đầy những vật chất khoái cảm khi ta nấu.”

“…Khoái cảm lớn nhất?”

Huey điềm tĩnh hỏi lại.

“Đó chính là ẩm thực.”

Lesley cười lớn, trông hơi đắc ý.

“Ẩm thực là một sự hưởng thụ chỉ có ở con người. Và chỉ tưởng tượng niềm khoái cảm không gì vượt qua được của một người xem việc thưởng thức ẩm thực là cảm giác tối cao, khi người đó gặp được món ăn ngon nhất. Bộ não ngay lúc nó sung mãn với những vật chất khoái cảm chính là nguyên liệu tốt nhất trên đời này.”

Cô ta đặt con dao xuống chiếc xe đẩy thức ăn và rửa sạch tay mình trong một tô nước. Rồi cô ta lau khô tay với một chiếc khăn mới tinh và lại cầm lấy quyển Ma Thư.

“Tôi sẽ trả lại cuốn sách này vì tôi không còn cần đến nó nữa-“

Dalian nhẹ nhàng bước đến chỗ cô ta và nhận quyển Ma Thư.

Huey nhìn vào lưng cô không nói một lời.

“…Ta thích món bánh mì nướng của cô.”

Một lúc, Dalian nói vậy với giọng buồn buồn. Lesley nghiêng đầu ngờ vực, nhưng Dalian vẫn tiếp tục,

“Cho dù không có những nguyên liệu tốt nhất, nó vẫn có hương vị trọn vẹn hơn cả.”

Ngay lúc đó Lesley thở mạnh, gần như thể cô ta nhớ lại một chuyện đã lãng quên từ lâu, và vẻ mặt cô ta đông cứng lại.

Nhưng chuyện đó chỉ xảy ra trong một khoảng khắc.

Bếp trưởng trẻ tuổi gật đầu ngay lập tức như không có chuyện gì xảy ra và chuyển sự chú ý sang Graham.

Huey và Dalian quay lưng lại và im lặng rời khỏi phòng.

“Aaa… thêm nữa đi… để ta ăn thêm nữa đi…”

Nhà ẩm thực gia lúng búng với giọng mê mẩn. Những tiếng nói giữa chừng chuyển sang thành tiếng rên rỉ của súc vật và không thể nghe rõ nữa. Dù vậy Lesley mỉm cười rạng rỡ.

“Xin ngài cứ thoải mái, thưa Ông chủ. Vẫn còn nhiều lắm.”

Đặt miếng thịt mới cắt trên đĩa, cô ta đưa nó cho người đàn ông đang chờ đợi.

Rồi cô nhẹ nhàng đóng nắp hộp chứa thứ nguyên liệu quý giá. Chiếc hộp chứa từng là sọ của một người tên là Graham Atkinson.

Nhà ẩm thực gia, nổi tiếng ở kinh đô, cho một miếng óc mới cắt của chính mình với nước sốt lên miệng và với vẻ mặt hạnh phúc, ---mỉm cười.

6

Có một chiếc xe đang chết máy ngay giữa một con đường núi.

Đó là một chiếc xe cũ kỹ từng được quân đội sử dụng, thân xe bạc đã phai màu ướt đầm sương sớm. Bánh xe đen bên phải bị tháo rời và người lái xe trẻ đang hý húi bên cạnh nó. Một chiếc chăn bông được đặt trên chiếc ghế bọc da với một cô gái nhỏ cuộn người bên dưới như một con mèo.

“Chán quá.”

Cô bé càu nhàu. Nhiều quyển sách dày cộm, mà cô đã đọc xong, chất đống đằng sau cô.

“Đói quá. Anh định để tôi phải chờ bao lâu nữa đây, chỉ để thay một hay hai ống kim loại? Chúng ta đã gặp phải cả đống khó khăn lấy mấy bộ phận này từ một cái xe trong lâu đài và chuồn đến đây với chúng và dù vậy vẫn phải thức suốt đêm. Anh còn vô dụng đến mức nào nữa chứ, Huey?”

“…Tôi không lấy được những bộ phận có cùng chuẩn, nên cần thêm thời gian! À, sau khi thử thêm một ít keo, nó có lẽ sẽ giữ được cho đến khi chúng ta đến thành phố, tôi đoán vậy.”

Nói thế, người lái xe trẻ tuổi lại bắt đầu lay hoay với phần dưới của chiếc xe hư cũ.

Dalian thở dài sườn suợt và nhìn ra xa.

Bình minh sáng rực nơi chân trời. Hình dáng khu rừng không còn chìm trong bóng tối mà từ từ hiện ra. Cô cũng nhận ra những mầm lúa mới đang hiện ra trên những sườn dốc từng trông như vùng đất cằn cỗi trước đây.

Con đường cong cong kéo dài đến hết tầm mắt.

Một ông nông dân già đang đánh xe đi tới. Bục chứa hàng đầy ắp những bó rơm.

“Có chuyện gì ở một nơi như thế này thế?”

Người nông dân chậm rãi và dừng lại bên cạnh họ.

“Ông thấy đấy. Nó thế này từ khi cái xe bị chết máy đêm qua.”

Cô bé trong chăn xị mặt và trả lời nhát gừng.

Nghe thế người nông dân cười to thích thú.

“Hô hô, phiền phức thật nhỉ. Việc sửa chữa vẫn tiến triển chứ?”

“Chính xác… Ta sẽ không để anh ta nói là ‘không’, khi mà anh ta đã để ta chờ lâu thế này.”

“Ha ha, hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy ông sẽ cho cháu thứ gì đó để ăn trong lúc chờ. Ông chắc nó sẽ làm đầy dạ dày cháu một chút đó, thưa tiểu thư.”

Nói vậy người nông dân đưa ra hai củ khoai tây to bằng nắm tay. Chúng được gói trong giấy báo, hơi nước bốc lên mờ ảo và từ chúng một mùi thơm của bơ lan ra nhẹ nhàng.

Dalian có vẻ ngơ ngác và ngước nhìn khuôn mặt nhăn nheo của ông nông dân.

“Có thật là ổn không? Đây không phải là bữa sáng của ông sao…?”

“Bánh ít đi qua, bánh qui đi lại mà, đúng không? Cứ tự nhiên nhận đi. Ồ, hay là cháu không thích khoai tây?”

Cô bé lắc đầu quầy quậy.

Cô vươn đôi tay trang bị đầy những giáp bảo vệ ra và nhận những củ khoai ấm áp.

“Cảm ơn…”

Cô thì thầm và cắn ngay một củ. Rồi cô không nói gì ngốn đầy miệng một lúc lâu.

Khi cô ngước mặt lên thì củ khoai tây chỉ còn một nửa. Cô nở một nụ cười hợp tuổi mình, với vụn và vỏ khoai tây lấm lem trên môi.

“Ngon lắm… nhất luôn…”

“Ha ha ha! Vậy cơ à?... Nghe vậy ông rất vui. Ông nghĩ là chẳng gia vị nào thắng nổi một cái bụng đói cả.”

Người nông dân tít mắt lại hài lòng và cười.

Chúc họ một chuyến đi bình an, ông từ biệt với cỗ xe chất đầy hàng. Dalian tiễn ông đi với miệng vẫn thồn đầy khoai tây.

“…ổn rồi, tạm thời vậy đi.”

Ngay sau đó Huey đứng dậy và nói. Anh khởi động động cơ bằng cách quay tay quay và trở về ghế tài xế.

Dalian nhẹ nhõm nhìn lên bầu trời và, vẫn còn quấn trong chăn, ngồi xuống ghế.

Chiếc xe tiến lên phát ra những tiếng kỳ cục của kim loại đập vào nhau. Sau khi họ lái đi một lúc trên con đường hiu quạnh, Huey có vẻ như nhớ ra chuyện gì và dịu dàng hỏi.

“Dalian, tôi cũng được một ít khoai tây chứ?”

Câu trả lời của cô bé rất đơn giản.

“Không, đó là khoai tây của tôi.”

“Nhưng tôi cũng hơi đói rồi, vì phải sửa chữa suốt cả đêm.”

“Không. Từ đầu là lỗi của anh nên chúng ta mới kẹt lại ở đây.”

Huey lắc đầu bực bội.

“Tôi hiểu rồi. Cứ đưa tôi củ kia.”

“Anh vẫn còn mơ ngủ đấy à? Cả hai củ đều là của tôi.”

“Làm ơn đi, ít ra là nửa củ kia…”

“Không. Sao anh tham lam thế.”

Dalian kinh ngạc.

“Ai mới tham!”

Huey lầm bầm với vẻ khổ sở.

Trong lúc hai người tiếp tục cãi vã, chiếc xe từ từ biến mất trong sương sớm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện