『Tôi và hắn ta, cô chọn ai!』
『K-không thể! Đột nhiên cậu hỏi vậy thì sao mà mình quyết định được!』
『Đủ rồi! Cô thích làm gì thì làm!』
Nói rồi tên nam chính đẹp mã kiêu ngạo bỏ đi.
Để lại đằng sau là nữ chính đang khóc sướt mướt, sau đó cậu nam thứ giỏi thể thao tiến đến như thể đã dự đoán trước được chuyện này.
Cậu ta ôm chầm lấy nữ chính rồi thì thầm vào tai cô.
『Nếu là mình, thì mình sẽ không bao giờ làm cậu khóc đâu』
Sặc, nhột ghê ta ơi.
Dường như câu nói đó đã gãi đúng chỗ ngứa của những khán giả nữ, họ nhìn lên màn hình với ánh mắt đầy say mê.
Không biết Mia sẽ bày ra vẻ mặt nào nhỉ?
Cảm thấy tò mò, tôi lén liếc mắt sang bên cạnh.
“……Chà.”
Cổ trông khá hứng thú.
Không hề có chút đê mê, vẻ mặt của cô ấy trông cực kỳ nghiêm túc như thực sự muốn học tập từ bộ phim.
Chắc hẳn cô ấy đang chăm chú nhìn vào vẻ mặt nữ chính khi được nam diễn viên thì thầm lời yêu vào tai.
Sau cảnh này là phân đoạn nữ chính suy tư một mình.
Dù còn do dự giữa hai người con trai, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã quyết định.
『Quả nhiên……mình』
Sau đó nữ chính chạy đi gặp chàng trai năng động giỏi thể thao.
Cô muốn xin lỗi anh vì không thể đáp lại tình cảm của anh ấy, sau đó đi về phía cậu trai đẹp mã nhà giàu.
『Em!Em yêu anh!』
『Em sẽ không để anh vuột khỏi tay mình nữa đâu.』
Sau cảnh đó, hai người đã chính thức đến với nhau.
Hừm, tôi vẫn chưa rõ lắm.
Dù nghĩ thế nào thì cậu nam thứ năng động vẫn là đối tượng yêu đương tốt hơn, có lẽ vì suy nghĩ của tôi quá thực tế chăng.
Điểm tốt duy nhất của nam chính là nhà giàu, nhưng nếu suy ngẫm nghiêm túc thì hẳn sẽ rất khó sống hòa hợp với cái tính cách của tên đó.
Tôi không muốn nói ra ngoài miệng vì đó chỉ là ý kiến riêng của tôi, nhưng đúng là tôi có chút không tán đồng.
“Hừーm……ra là vậy. Là thế à. Được rồi, đi thôi Rintaro.”
“À ừ. Thế cô thỏa mãn chưa?”
“Cũng tàm tạm. Thú thực nếu cậu hỏi mình có học thêm được gì ngoài kiến thức ban đầu không, thì câu trả lời sẽ là mình cũng không chắc.”
Sau khi rời khỏi rạp, bọn tôi cùng nhau bàn luận về bộ phim cả hai vừa xem.
Về phần Mia, cô ấy cũng nghĩ rằng nếu là người yêu trong thế giới thực thì cô ấy sẽ chọn cậu nam phụ giỏi thể thao giống tôi.
Còn đây là ý kiến về nam chính, ‘chắc chắn cậu ấm nhà giàu đó sẽ ghét mình vì bị mình trêu chọc quá nhiều’.
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó.
“Thế, giờ làm gì tiếp đây?”
“Àー……giờ cũng hơi quá trưa rồi, cô muốn ăn gì không? Nếu là giờ thì chắc vẫn còn chỗ trống đấy.”
“Đúng vậy nhỉ. À, mình có một món muốn thử, vậy có được không?”
“Chà, là gì vậy?”
“Theo mình, mình nhớ đường vào quán. Chắc chắn cậu sẽ thích lắm cho xem.”
Tôi nghiêng đầu theo chân cô ấy.
Nếu là Mia thì hẳn cổ sẽ chọn những nhà hàng hay tiệm cà phê sang trọng.
Bình thường tôi sẽ lo sốt vó vì giá mấy chỗ đó đắt khủng khiếp, nhưng hôm nay Mia sẽ đãi tất nên bước chân của tôi không nặng nề đến vậy.
――――Nói thật trông tôi có chút thảm hại.
“Nào, đến nơi rồi. Mình đã luôn muốn thử đến chỗ này.”
Đây là cửa tiệm cô ấy muốn ghé qua, mùi tỏi phảng phất————mà khoan.
“Đây là quán mì Ramen mà!”
“Ừ? Thế cậu nghĩ mình dẫn cậu đi đâu?”
Trước mắt tôi là biển hiệu đề dòng chữ ‘đầy rau đầy tỏi’, nhìn thôi cũng thấy no bụng.
Tôi không ghét bản thân cửa tiệm.
Tôi chỉ không ngờ người dẫn tôi đến đây lại là một cô gái.
“Mình luôn phải nhận nhiều công việc yêu cầu phải giữ dáng quanh năm suốt tháng, do đó mình không dám thử những món giàu calo. Gần đây mấy công việc đó đã bớt lại, nên hôm nay chính là cơ hội mình hằng mong chờ.”
“V-vậy à……”
“Tụi mình vào nhé.”
Bóng lưng Mia bước vào tiệm mì trông cứ như mãnh tướng ra trận ấy.
Nhắc mới nhớ, hồi trước Rei cũng từng bừng bừng khí thế bước vào tiệm Ramen như thế này.
――――Đành chịu vậy.
Tuy hơi choáng ngợp, nhưng đây không phải lần đầu tôi đến mấy tiệm kiểu này, thú thật tôi thích mấy cửa tiệm thế này hơn những nhà hàng sang trọng.
Theo chân Mia vào trong tiệm, tôi thấy cổ đang trầm ngâm trước máy bán vé tự động độc nhất trong cửa hàng.
“Rintaro, phải làm sao đây. Mình nên chọn món nào?”
“……Nếu đây là lần đầu thì cứ chọn một suất bình thưởng là ổn nhỉ?Nhân viên phục vụ sẽ hỏi chi tiết hơn khi cô chọn món, cô cứ việc nói thẳng mình muốn mọi thứ bình thường là ổn.”
“Hừm? Tuy không hiểu lắm nhưng cứ nghe theo cậu vậy.”
Sau khi chọn một suất ramen bình thường, Mia quay mặt về phía tôi.
“Rintaro, cậu muốn ăn gì?”
“Cũng một suất bình thường. Tôi không quá để tâm đến phần topping.”
“Vậy à. Thế chọn nó đi.”
“Phiền cô rồi……”
“Hôm nay mình cân tất, cậu không cần phải lo gì cả.”
Nói rồi, Mia mua một vé cho tôi.
Bọn tôi ngồi xuống quầy rồi đưa vé cho nhân viên phục vụ.
“Hai phần Ramen! Quý khách muốn thêm gì không ạ?”
“Ơ? Ừm, cứ……bình thường là được nhỉ?”
Đáp lại câu hỏi của Mia, tôi gật đầu.
Tôi báo lại món mình gọi với nhân viên phục vụ, anh ta gật đầu rồi kiểm lại món tôi gọi.
Vài phút sau, tô mì đầy giá và bắp cải được đặt xuống trước mặt bọn tôi.
“Ồồ…… nó lớn hơn mình nghĩ.”
“Ăn nổi không?”
“Ừm, chắc vẫn ăn hết được.”
“Vậy đến lúc tôi chịu hết nổi thì nhờ cô nhé.”
“Àà……thế à.”
Tuy nghĩ mình đủ sức ăn hết bát mì, nhưng tôi vẫn không phủ nhận khả năng mớ dầu sẽ khiến tôi phát ngấy giữa chừng.
Ừm――――chắc sẽ ổn cả thôi.
“Ăn nhanh trước khi mì nở nào. Chúc ngon miệng.”
“……Chúc ngon miệng.”
Bọn tôi chắp tay lại rồi cầm đũa bắt đầu ăn.
Mà trước khi ăn thì phải đào mì lên đã.
Tôi cẩn thận tách núi giá và bắp cải xuống tránh để chúng đổ ra ngoài, sau đó tôi mới có thể chạm đũa vào mớ mì giấu bên dưới.
Lúc này, tôi có cảm giác như mình là thợ đào than ấy.
“Ưm~~~! Ngon ghê.”
Trong lúc xoay xở đào mì lên, tôi nghe thấy tiếng Mia cảm thán bên cạnh.
Quay mắt sang bên cạnh, tôi thấy Mia mang ôm má với vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc.
“A……Xin lỗi, hơi lố rồi nhỉ?”
“Không, tôi chỉ có chút bất ngờ.”
“Bất ngờ?”
“Tôi chỉ hơi kinh ngạc vì biểu cảm của cô thay đổi nhiều đến vậy thôi, tại tôi cứ nghĩ cô thuộc loại điềm tĩnh hơn kia.”
“Phư phư, cậu không thích ư?”
“Không. Thực tế……tôi còn cảm thấy chút vui mừng vì được gần gũi hơn với cô nữa cơ.”
“Ơ……”
Lần đầu gặp mặt, tôi từng rất cảnh giác với Mia.
Lúc đó, cô nàng mang lại cho tôi ấn tượng cực kỳ bí ẩn.
Có lẽ lúc đó cô ấy vẫn đang cố giấu đi con người thật của mình, nghĩ lại cũng đúng, tin tưởng một người đàn ông lạ mặt Rei dẫn đến giới thiệu là việc khá nguy hiểm.
Dù đã kha khá thời gian trôi qua kể từ lúc đó, nhưng có vẻ Mia vẫn giữ hình tượng ‘Mia Idol’ nhiều hơn Rei.
Giữ hình tượng Idol là quyền tự do của Mia, nhưng nếu là tôi thì còn lâu tôi mới có thể giữ hình tượng đó hai tư trên bảy.
Đôi khi Rei sẽ nghỉ ngơi dẹp bỏ hình tượng sang một bên, nhưng Mia lại không hề làm vậy.
Tuy nhiên tôi vẫn có thể thoáng thấy được gương mặt thật của Mia dù cho cô ấy đã dựng lên một lớp mặt nạ hoàn mỹ như thế.
Tuy đó chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, nhưng chừng đó cũng đủ làm tôi vui.
『K-không thể! Đột nhiên cậu hỏi vậy thì sao mà mình quyết định được!』
『Đủ rồi! Cô thích làm gì thì làm!』
Nói rồi tên nam chính đẹp mã kiêu ngạo bỏ đi.
Để lại đằng sau là nữ chính đang khóc sướt mướt, sau đó cậu nam thứ giỏi thể thao tiến đến như thể đã dự đoán trước được chuyện này.
Cậu ta ôm chầm lấy nữ chính rồi thì thầm vào tai cô.
『Nếu là mình, thì mình sẽ không bao giờ làm cậu khóc đâu』
Sặc, nhột ghê ta ơi.
Dường như câu nói đó đã gãi đúng chỗ ngứa của những khán giả nữ, họ nhìn lên màn hình với ánh mắt đầy say mê.
Không biết Mia sẽ bày ra vẻ mặt nào nhỉ?
Cảm thấy tò mò, tôi lén liếc mắt sang bên cạnh.
“……Chà.”
Cổ trông khá hứng thú.
Không hề có chút đê mê, vẻ mặt của cô ấy trông cực kỳ nghiêm túc như thực sự muốn học tập từ bộ phim.
Chắc hẳn cô ấy đang chăm chú nhìn vào vẻ mặt nữ chính khi được nam diễn viên thì thầm lời yêu vào tai.
Sau cảnh này là phân đoạn nữ chính suy tư một mình.
Dù còn do dự giữa hai người con trai, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã quyết định.
『Quả nhiên……mình』
Sau đó nữ chính chạy đi gặp chàng trai năng động giỏi thể thao.
Cô muốn xin lỗi anh vì không thể đáp lại tình cảm của anh ấy, sau đó đi về phía cậu trai đẹp mã nhà giàu.
『Em!Em yêu anh!』
『Em sẽ không để anh vuột khỏi tay mình nữa đâu.』
Sau cảnh đó, hai người đã chính thức đến với nhau.
Hừm, tôi vẫn chưa rõ lắm.
Dù nghĩ thế nào thì cậu nam thứ năng động vẫn là đối tượng yêu đương tốt hơn, có lẽ vì suy nghĩ của tôi quá thực tế chăng.
Điểm tốt duy nhất của nam chính là nhà giàu, nhưng nếu suy ngẫm nghiêm túc thì hẳn sẽ rất khó sống hòa hợp với cái tính cách của tên đó.
Tôi không muốn nói ra ngoài miệng vì đó chỉ là ý kiến riêng của tôi, nhưng đúng là tôi có chút không tán đồng.
“Hừーm……ra là vậy. Là thế à. Được rồi, đi thôi Rintaro.”
“À ừ. Thế cô thỏa mãn chưa?”
“Cũng tàm tạm. Thú thực nếu cậu hỏi mình có học thêm được gì ngoài kiến thức ban đầu không, thì câu trả lời sẽ là mình cũng không chắc.”
Sau khi rời khỏi rạp, bọn tôi cùng nhau bàn luận về bộ phim cả hai vừa xem.
Về phần Mia, cô ấy cũng nghĩ rằng nếu là người yêu trong thế giới thực thì cô ấy sẽ chọn cậu nam phụ giỏi thể thao giống tôi.
Còn đây là ý kiến về nam chính, ‘chắc chắn cậu ấm nhà giàu đó sẽ ghét mình vì bị mình trêu chọc quá nhiều’.
Tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó.
“Thế, giờ làm gì tiếp đây?”
“Àー……giờ cũng hơi quá trưa rồi, cô muốn ăn gì không? Nếu là giờ thì chắc vẫn còn chỗ trống đấy.”
“Đúng vậy nhỉ. À, mình có một món muốn thử, vậy có được không?”
“Chà, là gì vậy?”
“Theo mình, mình nhớ đường vào quán. Chắc chắn cậu sẽ thích lắm cho xem.”
Tôi nghiêng đầu theo chân cô ấy.
Nếu là Mia thì hẳn cổ sẽ chọn những nhà hàng hay tiệm cà phê sang trọng.
Bình thường tôi sẽ lo sốt vó vì giá mấy chỗ đó đắt khủng khiếp, nhưng hôm nay Mia sẽ đãi tất nên bước chân của tôi không nặng nề đến vậy.
――――Nói thật trông tôi có chút thảm hại.
“Nào, đến nơi rồi. Mình đã luôn muốn thử đến chỗ này.”
Đây là cửa tiệm cô ấy muốn ghé qua, mùi tỏi phảng phất————mà khoan.
“Đây là quán mì Ramen mà!”
“Ừ? Thế cậu nghĩ mình dẫn cậu đi đâu?”
Trước mắt tôi là biển hiệu đề dòng chữ ‘đầy rau đầy tỏi’, nhìn thôi cũng thấy no bụng.
Tôi không ghét bản thân cửa tiệm.
Tôi chỉ không ngờ người dẫn tôi đến đây lại là một cô gái.
“Mình luôn phải nhận nhiều công việc yêu cầu phải giữ dáng quanh năm suốt tháng, do đó mình không dám thử những món giàu calo. Gần đây mấy công việc đó đã bớt lại, nên hôm nay chính là cơ hội mình hằng mong chờ.”
“V-vậy à……”
“Tụi mình vào nhé.”
Bóng lưng Mia bước vào tiệm mì trông cứ như mãnh tướng ra trận ấy.
Nhắc mới nhớ, hồi trước Rei cũng từng bừng bừng khí thế bước vào tiệm Ramen như thế này.
――――Đành chịu vậy.
Tuy hơi choáng ngợp, nhưng đây không phải lần đầu tôi đến mấy tiệm kiểu này, thú thật tôi thích mấy cửa tiệm thế này hơn những nhà hàng sang trọng.
Theo chân Mia vào trong tiệm, tôi thấy cổ đang trầm ngâm trước máy bán vé tự động độc nhất trong cửa hàng.
“Rintaro, phải làm sao đây. Mình nên chọn món nào?”
“……Nếu đây là lần đầu thì cứ chọn một suất bình thưởng là ổn nhỉ?Nhân viên phục vụ sẽ hỏi chi tiết hơn khi cô chọn món, cô cứ việc nói thẳng mình muốn mọi thứ bình thường là ổn.”
“Hừm? Tuy không hiểu lắm nhưng cứ nghe theo cậu vậy.”
Sau khi chọn một suất ramen bình thường, Mia quay mặt về phía tôi.
“Rintaro, cậu muốn ăn gì?”
“Cũng một suất bình thường. Tôi không quá để tâm đến phần topping.”
“Vậy à. Thế chọn nó đi.”
“Phiền cô rồi……”
“Hôm nay mình cân tất, cậu không cần phải lo gì cả.”
Nói rồi, Mia mua một vé cho tôi.
Bọn tôi ngồi xuống quầy rồi đưa vé cho nhân viên phục vụ.
“Hai phần Ramen! Quý khách muốn thêm gì không ạ?”
“Ơ? Ừm, cứ……bình thường là được nhỉ?”
Đáp lại câu hỏi của Mia, tôi gật đầu.
Tôi báo lại món mình gọi với nhân viên phục vụ, anh ta gật đầu rồi kiểm lại món tôi gọi.
Vài phút sau, tô mì đầy giá và bắp cải được đặt xuống trước mặt bọn tôi.
“Ồồ…… nó lớn hơn mình nghĩ.”
“Ăn nổi không?”
“Ừm, chắc vẫn ăn hết được.”
“Vậy đến lúc tôi chịu hết nổi thì nhờ cô nhé.”
“Àà……thế à.”
Tuy nghĩ mình đủ sức ăn hết bát mì, nhưng tôi vẫn không phủ nhận khả năng mớ dầu sẽ khiến tôi phát ngấy giữa chừng.
Ừm――――chắc sẽ ổn cả thôi.
“Ăn nhanh trước khi mì nở nào. Chúc ngon miệng.”
“……Chúc ngon miệng.”
Bọn tôi chắp tay lại rồi cầm đũa bắt đầu ăn.
Mà trước khi ăn thì phải đào mì lên đã.
Tôi cẩn thận tách núi giá và bắp cải xuống tránh để chúng đổ ra ngoài, sau đó tôi mới có thể chạm đũa vào mớ mì giấu bên dưới.
Lúc này, tôi có cảm giác như mình là thợ đào than ấy.
“Ưm~~~! Ngon ghê.”
Trong lúc xoay xở đào mì lên, tôi nghe thấy tiếng Mia cảm thán bên cạnh.
Quay mắt sang bên cạnh, tôi thấy Mia mang ôm má với vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc.
“A……Xin lỗi, hơi lố rồi nhỉ?”
“Không, tôi chỉ có chút bất ngờ.”
“Bất ngờ?”
“Tôi chỉ hơi kinh ngạc vì biểu cảm của cô thay đổi nhiều đến vậy thôi, tại tôi cứ nghĩ cô thuộc loại điềm tĩnh hơn kia.”
“Phư phư, cậu không thích ư?”
“Không. Thực tế……tôi còn cảm thấy chút vui mừng vì được gần gũi hơn với cô nữa cơ.”
“Ơ……”
Lần đầu gặp mặt, tôi từng rất cảnh giác với Mia.
Lúc đó, cô nàng mang lại cho tôi ấn tượng cực kỳ bí ẩn.
Có lẽ lúc đó cô ấy vẫn đang cố giấu đi con người thật của mình, nghĩ lại cũng đúng, tin tưởng một người đàn ông lạ mặt Rei dẫn đến giới thiệu là việc khá nguy hiểm.
Dù đã kha khá thời gian trôi qua kể từ lúc đó, nhưng có vẻ Mia vẫn giữ hình tượng ‘Mia Idol’ nhiều hơn Rei.
Giữ hình tượng Idol là quyền tự do của Mia, nhưng nếu là tôi thì còn lâu tôi mới có thể giữ hình tượng đó hai tư trên bảy.
Đôi khi Rei sẽ nghỉ ngơi dẹp bỏ hình tượng sang một bên, nhưng Mia lại không hề làm vậy.
Tuy nhiên tôi vẫn có thể thoáng thấy được gương mặt thật của Mia dù cho cô ấy đã dựng lên một lớp mặt nạ hoàn mỹ như thế.
Tuy đó chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, nhưng chừng đó cũng đủ làm tôi vui.
Danh sách chương