“Sao lại thành thế này……?”
Thức giấc, tôi kinh ngạc chứng kiến trận đấu vật đang diễn ra trước mắt mình.
Mà không, vì thế trận quá một chiều nên không thể gọi đây là một trận đấu được.
Kanon và Rei ngủ cùng giường, cơ mà không hiểu sao tay Kanon lại quấn quanh cổ Rei.
Là đòn khóa cổ nhỉ. Tội nghiệp Rei, cô nàng đau đớn rên rỉ nãy giờ vì dính đòn đó.
Dĩ nhiên lực siết không đủ để gây ra sát thương, nhưng tôi cá là giờ Rei đang mơ thấy mình bị một con bạch tuộc quấn chặt.
Nghĩ lại thì màu tóc của Kanon nhìn giống tua bạch tuộc luộc chín ghê.
“Ơ, chào buổi sáng Rintaro.”
“Ồ, cô dậy rồi à. Ừm, chào buổi sáng.”
Mia tựa người ra sau trong khi tôi quan sát trận đấu vật giữa Rei và Kanon.
Cổ ngáp một cái rồi mỉm cười nhìn tôi với vẻ trêu chọc.
“Không lẽ cậu đang ngắm gương mặt say ngủ của Rei và Kanon à? Nếu vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền nhé.”
“Cô nói vớ vẩn gì vậy. Lại đây nhìn rồi xem cô còn nói được nữa không.”
Tôi hất cằm về giường nơi hai cô nàng kia đang nằm, Mia ngồi dậy khỏi giường và nhìn về phía tôi chỉ.
Đúng như dự đoán, cổ kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng.
“Này, phải nói sao đây nhỉ…… đây là tướng ngủ xấu nhất tôi từng thấy.”
“Chà, quả là một kiệt tác xuất chúng.”
“Tuy không đến mức bị ép ngã xuống giường. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy tội cho nghiệp Rei rồi đấy.”
“……Cũng đúng. Để mình gọi cậu ấy dậy nhé.”
Mia đặt tay lên vai Kanon lay người gọi nhỏ dậy.
Kanon mở mắt, nhỏ dần lấy lại tỉnh táo sau giấc ngủ dài.
“Chào buổi sáng, Kanon. Mình nghĩ đến lúc cậu nên thả Rei ra rồi.”
“Ưm……ơ……Hả? Ủa, sao Rei lại ở đây?”
Dường như cô nàng vẫn còn mơ ngủ.
Kanon bỏ tay khỏi người Rei và từ từ ngồi dậy khỏi giường.
“……Aー, đúng rồi. Tụi mình trú lại nhà nghỉ. Sau đó……”
“Sáng nào cậu cũng mơ màng thế này nhỉ. Nào, đi rửa mặt thôi.”
“Ừm……”
Kanon rời phòng trong bộ dáng mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn.
Hừm, nguy hiểm thật.
“Rủi Kanon mà ngã cầu thang thì khổ, tôi sẽ đi cùng nhỏ. Cô gọi Rei dậy giúp tôi nhé?”
“Được. Nhờ cậu.”
Trao đổi xong với Mia, tôi theo Kanon rời phòng.
Kanon đã ra đến hành lang, nhỏ lảo đảo chuẩn bị bước xuống cầu thang.
Tôi vội đến bên cạnh đỡ lấy cổ.
“Này, đi đứng cho đàng hoàng coi.”
“Ưー……”
“Cô mơ ngủ ghê nhỉ.”
Tôi vòng tay quanh eo Kanon để đỡ nhỏ xuống cầu thang.
Tôi dắt nhỏ thẳng xuống phòng vệ sinh rồi dìu Kanon đến trước gương.
“Nào, rửa mặt đi.”
“Ưmー……”
Đưa nước đến, Kanon bắt đầu rửa mặt ngay trước mắt tôi.
Cảm giác như đang chăm sóc cho một chú mèo con vậy ――――
“Ủa……Rintaro?”
“Hửm? Ờ, chào buổi sáng.”
Tôi chạm mắt cô nàng qua gương.
Mặt nhỏ dần đỏ lên và đột nhiên quay ngoắt ra đằng sau.
“Sao Rintaro lại ở trong nhà tui?”
“Đây không phải nhà cô. Nhìn cho kỹ đi.”
“Ể!? A, aa! Đúng rồi! đúng rồi ha! Cậu cũng đến đây với tụi mình……”
Nhỏ lên tiếng lấp liếm đầy bối rối.
Sao tự nhiên Kanon lại luống cuống vậy cà. Nhỏ liên tục tóe nước lên mặt như để làm lạnh gương mặt đỏ bừng của mình.
“Cứ tưởng cuối cùng mình cũng dẫn cậu ấy vào nhà rồi cơ……”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“Khoan, ông nghe thấy ư!? Nếu đây là manga romcom thì lẽ ra ông phải vờ không nghe thấy mới đúng chứ!?”
“Ở khoảng cách này thì thế quái nào mà tôi không nghe thấy được. Thực tế lên giùm tôi coi.”
“Tui biết! Nhưng mà, nhưng mà nhé!”
Mình bị giận vì cái quái gì vậy trời.
Mà thôi, từ đầu mình đã liệt ba cô nàng này vào dạng khó hiểu, tôi cũng ngừng tsukomi mấy trò mèo của họ.
“Thế, sao ông lại đứng phía sau tôi?”
“Tôi lo cô sẽ mơ ngủ mà ngã cầu thang.”
“Bộ ông là hộ lý chắ……!”
“Cô nói cho hết câu đi nào.”
Đúng là tôi đã nghĩ đến chuyện đó lúc xuống lầu.
“Rồi rồi, hai người kia. Mới sáng sớm đừng có tán tỉnh nhau trước bồn rửa mặt nữa. Đằng sau vẫn còn người này.”
“……Buồn ngủ.”
Có vẻ đối tượng cần chăm sóc số hai đã đến.
Mia dắt tay Rei, người đang dụi mắt buồn ngủ, đến trước bồn rửa mà hai người tụi tôi vừa dùng xong để cổ rửa mặt.
Được――――đến lúc nấu bữa sáng rồi.
Bước vào bếp, tôi cho bánh mì vào lò nướng rồi chiên trứng cùng thịt xông khói.
Phải tạm biệt với đảo bếp làm tôi phát rầu.
Sau này nhất định mình sẽ tậu một căn nhà như thế này.
◇◆◇
“Mọi người còn để quên gì không?”
Kanon kéo vali quay lại hỏi cả bọn.
Tôi vốn chỉ định ở một đêm nên không mang theo nhiều hành lý, mang theo balo là đủ. Vì không đem theo bất kỳ thứ gì có giá trị nên có thể nói tôi không bao giờ để quên đồ.
Thú thật, tôi lo cho hai người đang lạch cạch kéo vali phía sau tôi hơn.
“Mình đã kiểm tra lại ba bốn lần rồi. Cậu thì sao, Rei?”
“Ổn……mình nghĩ vậy.”
Hừm, đáng lo ghê.
Mà tôi đã kiểm tra lại nhiều lần rồi nên chắc sẽ ổn thôi. Trong trường hợp xấu nhất, món đồ để quên sẽ được tìm thấy trong lúc dọn phòng.
“À khoan, mình vẫn còn quên một thứ……không, vẫn còn một việc chưa làm.”
“Gì cơ. Xe đến rồi đó má.”
“Mọi người, cùng chụp một bức ảnh nhé.”
――――À, ra vậy.
Kanon và Mia mỉm cười.
Cả hai đứng cạnh Rei, cả ba ép sát vào nhau.
“Nào, đến đây Rintaro.”
“Đến đây! Bốn người tụi mình sẽ chụp chung!”
Đang mùa hè mà dán người vào nhau như vậy ……chắc nóng lắm.
Đầu nghĩ vậy nhưng chân thì vẫn lê bước về phía họ.
Có thể nói năm nay tôi đã hết mình tận hưởng mùa hè mà không cần phải quan tâm đến ánh mắt nhòm ngó của người ngoài. Dè dặt cũng chẳng để làm gì.
“Rintaro, vô chính giữa đi.”
“Khoan……không phải thế này hơi quá mức sao?”
“Gì cơ?”
“……Không có gì.”
Tấm ảnh chụp chung với ba Idol nổi tiếng à.
Nó sẽ trở thành bảo vật để đời cho xem.
Kanon và Mia kéo tay xếp tôi xuống phía dưới Rei.
Tôi ngồi xổm ở giữa ba cô nàng. Khi ngước nhẹ mắt lên, tôi có thể thấy chiếc điện thoại Mia đang cầm trên tay.
Ra đây là ảnh tự sướng trong lời đồn ư. Mà chả biết cái lời đồn này xuất hiện từ lúc nào nữa.
“Rồi, mình chụp đây. Dịch vô giữa nào.”
“Ch-chờ chút! Để tui giữ thăng bằn――――”
Ngay thời khắc bấm máy, Kanon đã mất thăng bằng khi cố xích vào giữa.
Thế là cổ đổ nhào lên lưng tôi và đẩy Rei ở phía trên tôi ra. Sau đó Rei va phải Mia khi bị đẩy, kết quả của mớ hổ lốn đó là cả bốn người bọn tôi đều ngã nhào xuống đất.
Giữa lúc ấy, tiếng máy ảnh vang lên không thương tiếc.
Bên trong bức ảnh vừa chụp là hình ảnh bọn tôi cùng nhau ngã xuống đất.
Tuy nhiên không hiểu sao mặt cả bọn đều không bị mờ khiến bức ảnh mang một vẻ độc đáo kỳ lạ, cứ như là phép màu vậy.
“Hừmm……chụp hỏng rồi nhỉ, giờ tính sao. Chụp lại nhé?”
“……Không. Lấy tấm này đi. Trông nó khá thú vị.”
“Fufu, đúng nhỉ. Nhìn không đẹp tí nào nhưng nó là tấm ảnh có một không hai, đành giữ kỹ vậy.”
Ngay bên cạnh cổ là Kanon, thủ phạm gây ra khung cảnh trong bức ảnh, đang đổ mồ hôi lạnh gật đầu.
Tôi đồng ý với ý kiến của Rei và Mia dù có chút bó tay với cổ.
Dù nghĩ thế nào thì bức ảnh lộn xộn này vẫn hợp với tụi tôi nhất――――
Đúng, đó là điều tôi nghĩ.
Thức giấc, tôi kinh ngạc chứng kiến trận đấu vật đang diễn ra trước mắt mình.
Mà không, vì thế trận quá một chiều nên không thể gọi đây là một trận đấu được.
Kanon và Rei ngủ cùng giường, cơ mà không hiểu sao tay Kanon lại quấn quanh cổ Rei.
Là đòn khóa cổ nhỉ. Tội nghiệp Rei, cô nàng đau đớn rên rỉ nãy giờ vì dính đòn đó.
Dĩ nhiên lực siết không đủ để gây ra sát thương, nhưng tôi cá là giờ Rei đang mơ thấy mình bị một con bạch tuộc quấn chặt.
Nghĩ lại thì màu tóc của Kanon nhìn giống tua bạch tuộc luộc chín ghê.
“Ơ, chào buổi sáng Rintaro.”
“Ồ, cô dậy rồi à. Ừm, chào buổi sáng.”
Mia tựa người ra sau trong khi tôi quan sát trận đấu vật giữa Rei và Kanon.
Cổ ngáp một cái rồi mỉm cười nhìn tôi với vẻ trêu chọc.
“Không lẽ cậu đang ngắm gương mặt say ngủ của Rei và Kanon à? Nếu vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền nhé.”
“Cô nói vớ vẩn gì vậy. Lại đây nhìn rồi xem cô còn nói được nữa không.”
Tôi hất cằm về giường nơi hai cô nàng kia đang nằm, Mia ngồi dậy khỏi giường và nhìn về phía tôi chỉ.
Đúng như dự đoán, cổ kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng.
“Này, phải nói sao đây nhỉ…… đây là tướng ngủ xấu nhất tôi từng thấy.”
“Chà, quả là một kiệt tác xuất chúng.”
“Tuy không đến mức bị ép ngã xuống giường. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy tội cho nghiệp Rei rồi đấy.”
“……Cũng đúng. Để mình gọi cậu ấy dậy nhé.”
Mia đặt tay lên vai Kanon lay người gọi nhỏ dậy.
Kanon mở mắt, nhỏ dần lấy lại tỉnh táo sau giấc ngủ dài.
“Chào buổi sáng, Kanon. Mình nghĩ đến lúc cậu nên thả Rei ra rồi.”
“Ưm……ơ……Hả? Ủa, sao Rei lại ở đây?”
Dường như cô nàng vẫn còn mơ ngủ.
Kanon bỏ tay khỏi người Rei và từ từ ngồi dậy khỏi giường.
“……Aー, đúng rồi. Tụi mình trú lại nhà nghỉ. Sau đó……”
“Sáng nào cậu cũng mơ màng thế này nhỉ. Nào, đi rửa mặt thôi.”
“Ừm……”
Kanon rời phòng trong bộ dáng mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn.
Hừm, nguy hiểm thật.
“Rủi Kanon mà ngã cầu thang thì khổ, tôi sẽ đi cùng nhỏ. Cô gọi Rei dậy giúp tôi nhé?”
“Được. Nhờ cậu.”
Trao đổi xong với Mia, tôi theo Kanon rời phòng.
Kanon đã ra đến hành lang, nhỏ lảo đảo chuẩn bị bước xuống cầu thang.
Tôi vội đến bên cạnh đỡ lấy cổ.
“Này, đi đứng cho đàng hoàng coi.”
“Ưー……”
“Cô mơ ngủ ghê nhỉ.”
Tôi vòng tay quanh eo Kanon để đỡ nhỏ xuống cầu thang.
Tôi dắt nhỏ thẳng xuống phòng vệ sinh rồi dìu Kanon đến trước gương.
“Nào, rửa mặt đi.”
“Ưmー……”
Đưa nước đến, Kanon bắt đầu rửa mặt ngay trước mắt tôi.
Cảm giác như đang chăm sóc cho một chú mèo con vậy ――――
“Ủa……Rintaro?”
“Hửm? Ờ, chào buổi sáng.”
Tôi chạm mắt cô nàng qua gương.
Mặt nhỏ dần đỏ lên và đột nhiên quay ngoắt ra đằng sau.
“Sao Rintaro lại ở trong nhà tui?”
“Đây không phải nhà cô. Nhìn cho kỹ đi.”
“Ể!? A, aa! Đúng rồi! đúng rồi ha! Cậu cũng đến đây với tụi mình……”
Nhỏ lên tiếng lấp liếm đầy bối rối.
Sao tự nhiên Kanon lại luống cuống vậy cà. Nhỏ liên tục tóe nước lên mặt như để làm lạnh gương mặt đỏ bừng của mình.
“Cứ tưởng cuối cùng mình cũng dẫn cậu ấy vào nhà rồi cơ……”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
“Khoan, ông nghe thấy ư!? Nếu đây là manga romcom thì lẽ ra ông phải vờ không nghe thấy mới đúng chứ!?”
“Ở khoảng cách này thì thế quái nào mà tôi không nghe thấy được. Thực tế lên giùm tôi coi.”
“Tui biết! Nhưng mà, nhưng mà nhé!”
Mình bị giận vì cái quái gì vậy trời.
Mà thôi, từ đầu mình đã liệt ba cô nàng này vào dạng khó hiểu, tôi cũng ngừng tsukomi mấy trò mèo của họ.
“Thế, sao ông lại đứng phía sau tôi?”
“Tôi lo cô sẽ mơ ngủ mà ngã cầu thang.”
“Bộ ông là hộ lý chắ……!”
“Cô nói cho hết câu đi nào.”
Đúng là tôi đã nghĩ đến chuyện đó lúc xuống lầu.
“Rồi rồi, hai người kia. Mới sáng sớm đừng có tán tỉnh nhau trước bồn rửa mặt nữa. Đằng sau vẫn còn người này.”
“……Buồn ngủ.”
Có vẻ đối tượng cần chăm sóc số hai đã đến.
Mia dắt tay Rei, người đang dụi mắt buồn ngủ, đến trước bồn rửa mà hai người tụi tôi vừa dùng xong để cổ rửa mặt.
Được――――đến lúc nấu bữa sáng rồi.
Bước vào bếp, tôi cho bánh mì vào lò nướng rồi chiên trứng cùng thịt xông khói.
Phải tạm biệt với đảo bếp làm tôi phát rầu.
Sau này nhất định mình sẽ tậu một căn nhà như thế này.
◇◆◇
“Mọi người còn để quên gì không?”
Kanon kéo vali quay lại hỏi cả bọn.
Tôi vốn chỉ định ở một đêm nên không mang theo nhiều hành lý, mang theo balo là đủ. Vì không đem theo bất kỳ thứ gì có giá trị nên có thể nói tôi không bao giờ để quên đồ.
Thú thật, tôi lo cho hai người đang lạch cạch kéo vali phía sau tôi hơn.
“Mình đã kiểm tra lại ba bốn lần rồi. Cậu thì sao, Rei?”
“Ổn……mình nghĩ vậy.”
Hừm, đáng lo ghê.
Mà tôi đã kiểm tra lại nhiều lần rồi nên chắc sẽ ổn thôi. Trong trường hợp xấu nhất, món đồ để quên sẽ được tìm thấy trong lúc dọn phòng.
“À khoan, mình vẫn còn quên một thứ……không, vẫn còn một việc chưa làm.”
“Gì cơ. Xe đến rồi đó má.”
“Mọi người, cùng chụp một bức ảnh nhé.”
――――À, ra vậy.
Kanon và Mia mỉm cười.
Cả hai đứng cạnh Rei, cả ba ép sát vào nhau.
“Nào, đến đây Rintaro.”
“Đến đây! Bốn người tụi mình sẽ chụp chung!”
Đang mùa hè mà dán người vào nhau như vậy ……chắc nóng lắm.
Đầu nghĩ vậy nhưng chân thì vẫn lê bước về phía họ.
Có thể nói năm nay tôi đã hết mình tận hưởng mùa hè mà không cần phải quan tâm đến ánh mắt nhòm ngó của người ngoài. Dè dặt cũng chẳng để làm gì.
“Rintaro, vô chính giữa đi.”
“Khoan……không phải thế này hơi quá mức sao?”
“Gì cơ?”
“……Không có gì.”
Tấm ảnh chụp chung với ba Idol nổi tiếng à.
Nó sẽ trở thành bảo vật để đời cho xem.
Kanon và Mia kéo tay xếp tôi xuống phía dưới Rei.
Tôi ngồi xổm ở giữa ba cô nàng. Khi ngước nhẹ mắt lên, tôi có thể thấy chiếc điện thoại Mia đang cầm trên tay.
Ra đây là ảnh tự sướng trong lời đồn ư. Mà chả biết cái lời đồn này xuất hiện từ lúc nào nữa.
“Rồi, mình chụp đây. Dịch vô giữa nào.”
“Ch-chờ chút! Để tui giữ thăng bằn――――”
Ngay thời khắc bấm máy, Kanon đã mất thăng bằng khi cố xích vào giữa.
Thế là cổ đổ nhào lên lưng tôi và đẩy Rei ở phía trên tôi ra. Sau đó Rei va phải Mia khi bị đẩy, kết quả của mớ hổ lốn đó là cả bốn người bọn tôi đều ngã nhào xuống đất.
Giữa lúc ấy, tiếng máy ảnh vang lên không thương tiếc.
Bên trong bức ảnh vừa chụp là hình ảnh bọn tôi cùng nhau ngã xuống đất.
Tuy nhiên không hiểu sao mặt cả bọn đều không bị mờ khiến bức ảnh mang một vẻ độc đáo kỳ lạ, cứ như là phép màu vậy.
“Hừmm……chụp hỏng rồi nhỉ, giờ tính sao. Chụp lại nhé?”
“……Không. Lấy tấm này đi. Trông nó khá thú vị.”
“Fufu, đúng nhỉ. Nhìn không đẹp tí nào nhưng nó là tấm ảnh có một không hai, đành giữ kỹ vậy.”
Ngay bên cạnh cổ là Kanon, thủ phạm gây ra khung cảnh trong bức ảnh, đang đổ mồ hôi lạnh gật đầu.
Tôi đồng ý với ý kiến của Rei và Mia dù có chút bó tay với cổ.
Dù nghĩ thế nào thì bức ảnh lộn xộn này vẫn hợp với tụi tôi nhất――――
Đúng, đó là điều tôi nghĩ.
Danh sách chương