“Nè! Đừng cười mình nữa!”

Chà, dường như tôi đã vô thức nhếch mép tự lúc nào không hay.

Tôi gằn giọng lên tiếng.

“Dù rất muốn thuyết giáo cô một trận nhưng giờ cứ qua ván sau đã. Mới đào được hai bí mật thôi mà.”

“Chậc, bà thoát dễ nhỉ! Rei!”

Vừa nãy nhỏ còn nói không giận cơ mà.

“Này mọi người, mình có một đề nghị thế này”

“Gì vậy?”

“Chúng ta sẽ giới hạn trong mười ván thế nào? Tại tụi mình vẫn chưa quyết định sẽ chơi bao lâu mà.”

“Ừm, có lẽ chừng đó là đủ.”

“Ngoài ra người thua ở trận thứ mười sẽ phải nói ra bí mật đáng xấu hổ nhất của mình, mấy cậu thấy sao?”

“Ồ! Được à nha! Chơi luôn!?”

Tôi mừng là mọi người đều nhất trí số trận chứ không mơ hồ chơi mãi đến lúc chán mới thôi.

Nhưng phải nói ra bí mật xấu hổ nhất của bản thân quả là khó khăn.

Vậy nên tôi buộc phải chơi nghiêm túc―――― mà ngay từ đầu tôi cũng không có nhiều bí mật.

“Vậy thì bắt đầu tính từ ván thứ ba nhé.”

Bài được chia và ván mới bắt đầu.

Sau đó sáu trận cứ thế trôi qua, nhờ Kanon mà tôi vẫn giữ được thành tích bất bại.

Tính đến giờ tám ván đã trôi qua, Kanon thua năm ván, Rei hai ván và Mia một ván.

Và rồi đến trận thứ chín, ván cuối trước khi qua ván thứ mười.

Ván thứ chín kết thúc sau khi Mia rút lá Joker từ tay tôi và giữ nó đến cuối trận, ván này cổ là người chịu phạt.

“Hừm, tiếc ghê. Cứ ngỡ cuối cùng cũng có cơ hội bắt Rintaro nói ra bí mật của mình rồi cơ.”

“Xin lỗi nhé. Hôm nay là ngày may mắn của tôi.”

“Mà thôi, trò này dựa vào vận may cả mà. Hừm, vậy là phải tiết lộ bí mật thứ hai của mình à.”

Nói vậy chứ nhìn Mia chẳng hề tỏ ra khó khăn chút nào.

Ngược lại, trông Kanon khá chán nản.

Đây là sự khác biệt giữa người thua hai trận và người thua năm trận.

“Ừm, đúng rồi. Dạo gần đây cỡ đồ lót mình dùng bắt đầu không vừa nữa thì phải?”

“Ơ……Tui chưa hề nghe vụ đó à nha?”

“À, vậy là được tính nhỉ. Thật ra cỡ bộ đồ bơi hôm nay mình mặc lớn hơn so với trước đây. Cỡ F không còn vừa với mình nữa.”

“Ựー! Tui ứ muốn nghe nữa! Ứーmuốnーngheーnữa!”

“Mình đã nói ra bí mật của mình rồi nên cậu phải nghe mình nói chứ.”

“Nhỏ đè đầu cưỡi cổ tui trong trò chơi trừng phạt biến đâu mất rồi!”

Mia thì thầm vào tai nhỏ Kanon đang la hét.

Mặt tôi nhìn hai nhỏ đó quậy còn vô cảm hơn cả Rei.

Phải hỏi như thế nào mới ổn đây? Tôi rất muốn hỏi toàn bộ đàn ông Nhật Bản. Nếu kẹt trong tình huống này thì phải phản ứng như thế nào mới ổn thỏa.

Tiện thể mấy câu mang tính chất quấy rối tình dục sẽ bị loại nhé.

“Câu này cũng tương tự với câu hỏi về chiều cao lúc nãy, Rintaro ông thích ngực bự hay ngực nhỏ hơn”

“……Không ý kiến”

“Ara, tệ ghê nhỉ.”

Chỉ khi thua trò chơi trừng phạt thì tôi mới dám nói ra kích cỡ ngực lý tưởng của mình. Giờ chỉ còn lại ván thứ mười định mệnh. Tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó, nhưng chỉ cần lộ ra chút sơ hở cũng đủ dẫn đến thất bại.

“Đủ rồi! Ván sau là ván cuối! Trận này ai thua thì sẽ phải nói ra bí mật xấu hổ nhất của bản thân! Không ai có ý kiến gì hết đúng không!?”

“Ừ thì không……”

“Sao vậy Rintaro. Ông sợ hả?”

Chà, nếu Kanon đã muốn chơi thì sao tôi nỡ lùi bước chứ.

“Không có gì. Chia bài đi.”

“Chắc chắn tui sẽ khiến ông phải khóc thét cho coi!”

Tuy đây là ván cuối nhưng nếu làm theo chiến thuật tôi dùng nãy giờ thì muốn bại cũng khó.

Lượng bài trên tay cả bọn giảm dần, không lâu sau Mia và Rei đã xử xong số bài của mình.

Giờ chỉ còn tôi và Kanon. Trên tay tôi còn một lá và Kanon còn hai lá.

Nhỏ đang giữ lá Joker.

Đến nước này thì không thắng mới lạ.

“Xin lỗi nhé Kanon. Kết thúc rồi.”

“G-gì cơ! Ai mà biết được!”

Tôi nhẹ nhàng đưa tay về phía lá bài.

Biểu cảm của nhỏ thay đổi khi tôi chạm tay vào lá bài bên trái.

Hẳn đó là lá Joker. Tôi đưa tay lên lá bài bên phía còn lại.

Rồi rút nó ra.

Ngay sau đó, Kanon cười khúc khích.

――――Tôi có cảm giác không lành.

“Ông rút rồi nhỉ! Rintaro!”

“Hả……”

Chẳng lẽ thứ tôi rút trúng là lá Joker ư.

Tôi ngây ngốc nhìn vào lá bài, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Tui đã ủ mưu chờ đến khoảnh khắc này……! Biểu cảm của tui khi ông rút lá Joker đều là diễn hết đó! Ông sập bẫy rồi nhá!”

Bị chơi rồi. Không hổ là năng lực diễn kịch của Idol thứ thiệt.

“Chậc…… trận đấu chưa ngã ngũ đâu! Tỉ lệ thắng của cô vẫn chỉ có năm mươi phần trăm thôi, cô nghĩ mình thắng được à!”

“Phư, ngốc ạ. Không như kẻ lợi dụng sự ngây thơ của mọi người để chiến thắng trò chơi may rủi như ông, tui đã xây dựng nền tảng chiến thắng của mình rất tỉ mỉ! Lần này nữ thần chiến thắng sẽ đứng về phía tui!”

Kanon rút lá bài khỏi tay tôi.

Và thế là trên tay tôi chỉ còn lại lá Joker.

“Không……thể nào.”

“Nào, đến lúc thực hiện hình phạt của trận thứ mười rồi nhỉ?”

Cặp bài trùng được đặt lên bàn ngay trước mắt tôi.

Không ngờ――――lại bị lật kèo vào phút cuối.

“Bí mật lớn nhất của Rintaro, muốn biết ghê.”

“Đồng ý. Bình thường cậu ấy còn lâu mới chịu nói ra nên mình rất mong dịp này.”

Dĩ nhiên không ai đứng về phía tôi.

Tôi thở dài rồi ngồi lên ghế sofa.

Tôi có một bí mật chưa từng tiết lộ cho ai. Ý nghĩ có người biết về nó thôi cũng đủ làm tôi xấu hổ muốn chết, nhưng cả ba người kia đều đã nói ra bí mật của mình rồi nên tôi không được phép quay lưng bỏ trốn.

“Chuyện này không mấy thú vị ……nhưng thật ra có một thứ tôi không thể đối phó nổi.”

“Ồ, là gì vậy? Món ông ghét à?”

“Không, không phải……là sấm.”

“Hả?”

Kanon bày ra vẻ mặt ngơ ngác, Rei và Mia cũng trưng ra biểu cảm tương tự.

Ừm, trưng ra biểu cảm đó cũng dễ hiểu.

“Tiếng sấm, chấn động……cả khoảnh khắc mây đen vụt sáng……tôi đều không ưa hết. Năm nay ít mưa giông còn đỡ, nhưng khi sét đánh lúc nửa đêm thì có lúc tôi phải vùi đầu dưới chăn mới ngủ nổi.”

“““…………”””

Chả hiểu sao cả ba đều im lặng lắng nghe.

Bầu không khí ngột ngạt đến lạ thường, tôi nhìn về phía họ chờ đợi phản ứng của cả ba.

Ngay sau đó, Rei thì thầm gì đó trong khi nhìn tôi.

“――――Dễ thương ghê.”

Tôi đổ mồ hôi lạnh, có lẽ trên đời không có gì đáng xấu hổ hơn chuyện này.

Thà bị coi là ngốc hay nhát cáy còn đỡ. Được khen dễ thương chẳng khác gì bị nói ‘cậu chẳng nam tính tí nào’ nhưng tệ hơn trăm lần.

“Hự……nếu vỡ mộng thì cứ cười thoải mái đi.”

“Mình không vỡ mộng đâu. Thực tế mình còn mừng vì biết được nhược điểm mà Rintaro trước giờ không cho ai biết nữa cơ.”

“N-ngừng hộ tôi……”

Dù có nói tích cực đi nữa thì cũng chả đỡ xấu hổ hơn tí nào.

Ai đó đặt tay lên vai tôi khi tôi đang quằn quại. Quay đầu lại, tôi thấy Kanon và Mia đang đứng sau mình.

“Bí mật được lắm, Rintaro”

“Nếu sau này có đêm nào cậu sợ đến không ngủ nổi thì hãy nhớ bọn mình luôn bên cậu nhé.”

Aa, ai đó làm ơn giết tôi đi――――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện