“Để khi khác mình sẽ nói chi tiết. Thời điểm thích hợp rồi sẽ đến thôi.”

“……Vậy à.”

Tôi quyết định nhượng bộ.

Nếu đà này mà cổ vẫn không muốn nói, thì dù trời sập cổ cũng sẽ không mở miệng. Có ép đến mức nào thì kết quả thu được cũng chỉ có áp lực.

Nói tóm lại, chỉ cần biết cổ có lý do hành động là đủ.

“Đừng lo, ít nhất thì mình cũng không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực.”

“À, để tôi an ủi cô nhé.”

“Vậy thì cậu tiếp tục giúp mình nhé?”

“……Đã hiểu, thưa tiểu thư.”

“Vừa nãy cậu còn xem mình là công chúa cơ mà, sao tự nhiên lại rớt hạng rồi?”

“Gọi cô là công chúa làm tôi có cảm giác như mình đang vào vai hoàng tử, nó cứ kỳ kỳ thế nào ấy. Mặt khác gọi cô là ‘Tiểu thư’ khiến tôi có cảm giác như mình là một người hầu.”

“Hừmm, Rintaro làm người hầu của mình……cũng không tệ ha.”

“À mà, đằng nào khi về tôi cũng phải nấu ăn cho cô trong một tuần, theo nghĩa nào đó thì tôi đã trở thành người hầu của cô rồi.”

“Ồ ồ, ra cậu vẫn nhớ à. Giỏi ghê.”

Tôi vẫn còn nhớ rõ lời hứa mình đã lập với Mia trong trận đấu bóng chuyền bãi biển. Dù đó là một lời hứa bất lợi với tôi nhưng đằng này không có ý định thất hứa.

“……Vậy tại sao trước đây cậu lại làm theo yêu cầu của Rei?”

“Hả?”

“Mình biết rất rõ. Việc nam nữ trạc tuổi tắm chung hoàn toàn không lành mạnh. Nhưng cậu vẫn đồng ý với yêu cầu của Rei và tắm chung với cậu ấy. Lần này cậu vào chung với mình chỉ vì hình phạt, nhưng với cậu ấy thì khác nhỉ?”

“……Cũng đúng, nếu muốn tôi hoàn toàn có thể từ chối Rei.”

Nhưng tôi lại không làm vậy――――

“――――Quả nhiên tôi sẽ không khước từ.”

“Keo kiệt”

“Cô cũng đâu kể chi tiết cho tôi đâu? Huề nhau cả.”

“Chậc, vậy cũng được.”

Cuối cùng Mia cũng chẳng hỏi thêm.

Lý do thôi thích Mia nói riêng và ba cô nàng nhóm MilleSta nói chung là vì họ không mù quáng đâm chọc vào chuyện đối phương muốn giấu.

Với khoảng cách này, dù có tiến xa đến mức nào đi chăng nữa thì tôi vẫn cảm thấy thoải mái.

“Này, xong phần lưng rồi đấy.”

“Cảm ơn. Giờ đến mặt trước nhá.”

“Được, mà cô chắc không?”

“…………Hay là thôi đi.”



Haha, đồ thỏ đế.

Nói vậy chứ thật ra tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

“Vậy cậu rửa chân giúp mình nhé? Không hiểu sao mình có cảm giác như bản thân là tiểu thư quyền quý ấy.”

“Sở thích kỳ quặc……”

“Có sao đâu? Cũng chả mất mát gì.”

Thôi kệ, còn hơn tắm phần trước cho cổ.

Mia ngồi bên mép bồn tắm, đưa ngón chân về phía trước mặt tôi.

Từ góc độ này tôi có thể nhìn thấy phần gốc đùi ẩn hiện sau lớp áo tắm của cổ, trái tim lẽ ra phải lặng yên như mặt hồ của tôi bắt đầu đập rộn ràng.

“Ơ kìa ơ kìa? Cậu sao vậy, tự nhiên nhìn ra đằng khác làm gì.”

“……Không có gì.”

“Hừmmー, vì danh dự của cậu nên mình sẽ không hỏi thêm nữa.”

Sinh vật mang tên đàn ông luôn yếu thế trước phụ nữ.

Tôi trượt miếng bọt biển dọc cặp chân ngọc ngà của Mia.

Cặp đùi trắng nõn ấy là phần tôi ngại chạm vào nhất.

Dù bị ngăn cách bởi một tầng bọt biển nhưng tôi có thể cảm nhận được độ mềm mại từ phần thịt bên trong cặp chân tuyệt mỹ ấy, tay tôi chững lại mỗi khi chạm vào nó.

Tuy nhiên nếu cứ gượng gạo ngừng tay thì thời gian tắm rửa sẽ bị kéo dài――――

“……N-này, vậy là đủ rồi nhỉ?”

“Hả!?”

“『Hả!?』cái gì!? Nếu muốn ghẹo tôi thì chúc mừng, cô thành công rồi đấy!”

“À……Àー! ĐÚng nhỉ, đủ rồi ha. Ừm.”

Mia hoảng hốt xua tay, sau đó đặt chân xuống rồi đứng lên.

Nhìn kỹ lại thì mặt cô ấy đỏ thật.

Á à, ra là cô nàng cũng biết xấu hổ.

“Cô là người bày ra trò này mà, không quen với nó hả.”

“À thì……đương nhiên. Mình chưa từng bị bất kỳ người đàn ông nào chạm vào ngoại trừ cha mình.”

“Cô không cần phải cố quá đâu.”

Chả hiểu vì sao cổ lại lấy thân mình ra để ghẹo tôi nữa.

Vui vẻ thì không sao, nhưng nếu cảm thấy xấu hổ như thế này thì bày trò đó ra làm gì.

“Này, mình sẽ ngâm mình trong bồn tắm rồi ra ngoài, cậu muốn đi lúc nào cũng được.”

“Hừm, vậy à. Sau khi tắm xong tôi sẽ ra ngoài.”

Hầy. Việc của tôi tạm thời đến đây là xong.

Sau khi kết thúc, mọi chuyện trở nên bình thường đến lạ. Có thể nói thật may mắn vì cổ dùng quyền ra lệnh của mình vào việc như thế này.

“Phùù……”

Rời khỏi phòng tắm, tôi sấy tóc trong khi làm mát cơ thể nóng rang sau khi đắm mình trong dòng nước ấm.

Cho đến hai tháng trước, tôi vẫn thường dùng khăn lau khô tóc, nhưng sau khi nhận ra tóc mình đã dài hơn trước thì máy sấy đã trở thành vật thiết yếu.

Khi cả người đã đỡ nóng và ẩm, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị mở tung ra.

Chưa kịp mặc đồ vào, tôi vội vã quấn khăn tắm quanh hông.

Người vừa mở cửa là Rei, trông cổ nóng ruột kinh khủng.

“……Tuy lời tôi nói có hơi rập khuôn, nhưng má làm hơn gõ cửa hộ con.”

“Mia có làm gì cậu không?”

“À, ừm, chẳng có gì xảy ra cả.”

“――――Hiểu rồi, thế thì tốt.”

Nói rồi Rei đóng cửa phòng.

Cổ đột nhập vào phòng thay đồ nam chỉ để hỏi vậy thôi á?

Dù hiểu rõ tình hình, nhưng có vẻ tôi vẫn chưa hiểu được hết về nàng thiếu nữ mang tên Rei.

◇◆◇

Sau khi thay đồ xong được một lúc, tôi ngồi xuống sofa trong phòng khách và thưởng thức que kem lấy ra từ tủ lạnh.

Rei và Mia cũng ngồi với tôi sau khi cả hai tắm xong.

Kanon, người tắm cuối cùng vẫn chưa trở ra, nên bọn tôi đành ngồi đây nghịch điện thoại đến khi nhỏ ra ngoài.

“Phùー!Thoải mái ghê!”

Trong khi tôi mải lướt web đọc báo, Kanon vắt khăn lên vai bước ra khỏi phòng tắm.

“Này……”

“Hửm? Gì vậy.”

“……À không, không có gì.”

“Hảả? Ông lạ ghê á, Rintaro.”

Tôi nuốt xuống lời mình định nói và thở dài.

Dù rất muốn nói ra nhưng nhỏ quá sơ hở rồi.

Ba người họ ăn mặc mát mẻ hơn bình thường, có lẽ vì vẫn cảm thấy nóng sau khi tắm xong.

Quần ngắn và áo phông quả là dụ hoặc khi phải sống cùng một nhà với họ.

May mà tôi có ý chí vững vàng.

“Cậu muốn ăn không Rintaro?”

“Hả?”

“Cậu cứ nhìn mình nãy giờ nên mình nghĩ cậu tò mò muốn thử vị này.”

Tôi lấy vị nho trong khi cổ chọn vị cam. Hương vị khác nhau thật nhưng vẫn chưa đủ đến mức phải để ý――――

“Thôi được, này.”

Rei rời môi khỏi que kem và chĩa nó về phía tôi.

Bị chảy một phần do độ ấm trong miệng Rei, cây kem suýt rơi xuống sofa. Nó trông tuyệt mỹ đến lạ.

“Lần uống chung trà sữa trước không nói, nhưng dù có được cho phép thì tôi cũng sẽ không liếm chung kem với cô đâu.”

“Ư…… liếm chung nghe chẳng hay chút nào.”

Nói rồi Rei đút que kem lại vào miệng trước khi phần bị chảy rơi xuống.

Không biết nếu tôi cứ im lặng liếm nó thì sẽ ra sao nhỉ?

Ý nghĩ đó xoẹt qua đầu khi tôi liếc mắt nhìn Rei, cổ vẫn liếm kem mặt không đổi sắc.

Dám cá là cổ không nghĩ nhiều về vụ này.

Bằng chứng cho thấy Rei là cô ấy dễ dàng chia kem với tôi.

――――Chính vì suy nghĩ ấy mà tôi đã không nhận ra nét thoáng hồng trên má Rei.

Nhưng dù có nhận ra thì chắc tôi cũng sẽ cho rằng vì mới tắm xong nên nhìn nhầm.

Một lần nữa tôi đã né tránh cốt lõi vấn đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện