Mấy năm trước, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt rời khỏi Thanh Sơn Tông, đi mấy vạn dặm đường, cho đến đi tới Hải Châu, bởi vì muốn tham gia tứ hải yến mới tái hiện nhân gian.

Ở trên con đường này, bọn họ gặp được rất nhiều yêu quái, người, cùng với người tu đạo, sau đó một kiếm giết.

Hắc Long Tự trụ trì Trúc Quý chính là một trong số đó.

Vị này nói là cao tăng, nhưng lại háo sắc, lén lút làm không biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, cũng bởi vì cùng Hồ quý phi trong cung từng có giao hảo, cho nên không người nào dám quản.

Đáng tiếc hắn gặp phải Triệu Tịch Nguyệt, cho nên chết rất dứt khoát.

Hồ quý phi nghe thấy chuyện này, giận tím mặt, thề phải báo thù cho Trúc Quý.

Thanh Thiên ty vận dụng trận thế lớn như vậy lùng bắt hung đồ chung quanh, trình độ rất lớn là bởi vì chịu quá nhiều áp lực từ trong cung.

Không ai nghĩ đến, giết chết Trúc Quý chính là Thanh Sơn Tông Đệ Cửu Phong Phong chủ Triệu Tịch Nguyệt.

Chuyện phát triển đến đây, chỉ có thể dừng lại, Thanh Thiên ty bị tổn thất vô cùng nặng nề, phó tuần tra Thi Phong Thần bị chèn ép cực kỳ nghiêm trọng, mất đi tất cả thực quyền.

Quý phi nương nương thật sự có thể từ bỏ đoạn ân oán này sao? Tất cả mọi người biết đó là chuyện không có khả năng.

Triệu Tịch Nguyệt cũng rất rõ điểm này, nhưng nhìn người đẹp dưới tàng cây, nàng không có bất kỳ sợ hãi, ngay cả cảm giác không được tự nhiên cũng không có.

Cho dù ngươi là quý phi được Thần Hoàng sủng ái nhất, chẳng lẽ có thể đối với một vị Thanh Sơn Tông Phong chủ la đánh kêu giết ư?

Tầm mắt của Hồ quý phi ở trên mặt Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu dừng lại chốc lát, trong mắt tức giận chợt lóe rồi biến mất, nói: "Thì ra là ngươi chính là Triệu Tịch Nguyệt."

Triệu Tịch Nguyệt bình tĩnh nói: "Đúng vậy."

Hồ quý phi không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi nhếch nhẹ, cười nói: "Thời điểm ngày tết, mẹ của ngươi tiến cung, gặp mặt một lần, đứng có chút xa, nhìn không quá rõ ràng, nhưng mơ hồ nhớ được, Triệu phu nhân dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, khí độ dịu dàng, ngươi so với mẹ của ngươi đúng là kém xa."

Lời này nghe đơn giản, thật ra lại không như thế, rõ ràng là đang giễu cợt, lại làm cho người nói không ra lời.

Nếu nói đứng xa, tự nhiên muốn nói thân phận của Triệu phu nhân không đủ tôn quý, đứng cách nàng không đủ gần.

Nàng còn nói Triệu Tịch Nguyệt không bằng mẫu thân, Triệu Tịch Nguyệt cũng không cách nào phản bác, nếu không chẳng lẽ lại nói mẫu thân không bằng chính mình?

Đây cũng là thủ đoạn các nữ nhân trong cung am hiểu nhất, lời nói giao phong có chút bén nhọn, cũng vô cùng bí ẩn, rất khó chống đỡ.

Triệu Tịch Nguyệt không phải tiểu nữ nhi, không biết những thủ đoạn này, nhưng nàng có phương pháp ứng đối của mình.

"Ta sẽ nói với mẫu thân, sau này không cần tiến cung nữa."

Nghe lời này, Hồ quý phi vẻ mặt khẽ biến, mới suy nghĩ cẩn thận hôm nay đối thủ của mình không phải là tỷ muội nhu nhược động lòng người trong cung, mà là... đại nhân vật của tu đạo giới.

Triệu Tịch Nguyệt bây giờ là Thanh Sơn Phong chủ, vô luận từ góc độ nào đến xem, cũng là đối tượng mà triều đình phải tôn trọng.

Nàng coi như là quý phi, dựa vào cái gì để uy hiếp gì đối phương? Thật dùng chút ít thủ đoạn trên quan trường, chỉ sợ ngược lại sẽ làm cho mình thân vùi phiền toái.

Về phần cha mẹ Triệu Tịch Nguyệt có thể bởi vì tham luyến hồng trần quyền thế mà như thế nào hay không... Vậy cũng là chuyện không thể nào.

Chỉ cần Triệu Tịch Nguyệt lên tiếng, cha của nàng sẽ không chút do dự từ quan, mẫu thân của nàng tự nhiên cũng sẽ không tiến cung nữa, thậm chí cả Triệu gia đều có thể dọn khỏi Nam Hà châu.

Bởi vì ngàn năm kế tiếp của Triệu gia, toàn bộ đều trên người của nàng.

Hồ quý phi nhìn như ngây thơ rực rỡ, có thể có được Thần Hoàng sủng ái, tự nhiên là người vô cùng thông tuệ, trong thời gian rất ngắn, đã suy nghĩ rõ ràng hết thảy.

Càng hiểu được, nàng càng cảm thấy buồn bực.

Chính mình cầm một cây kim may, chuẩn bị thêu một bức hoa điểu, cùng đối phương tỷ thí một phen, nhưng đối phương hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, trực tiếp một kiếm chém rách...

Quý phi nương nương buồn bực không muốn để ý Triệu Tịch Nguyệt nữa, ngược lại nhìn về Huyền Linh Tông tiểu cô nương, nói: "Sắt Sắt, đã lâu không gặp."

Tiểu cô nương hừ một tiếng, không để ý tới nàng.

Hồ quý phi cười nói: "Ôi, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã thù dai thế sao, cũng đừng quên năm đó ta tự mình làm ngẫu cao cho ngươi ăn đó."

Tiểu cô nương nói: "Nương nương, mới vừa rồi ngăn không cho ta vào, lúc này tỏ vẻ thân cận làm gì, lần trước mụ mụ dẫn ta tới Triều Ca thành ta mới bốn tuổi, ta không nhớ rõ gì cả."

"Chẳng lẽ ngươi bây giờ không phải tiểu hài tử ư?"

Hồ quý phi nói: "Ta không để cho ngươi vào cũng là muốn tốt cho ngươi."

Tiểu cô nương bĩu môi nói: "Ngươi chính là lo lắng người trong am sẽ chọn ta."

Huyền Linh Tông phụ nhân nhìn vẻ mặt của Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt, giải thích mấy câu.

Thì ra Thiên Cận Nhân có một quy củ, một ngày nhiều nhất chỉ gặp ba người.

Lúc này trong am an tĩnh dị thường, Lạc Hoài Nam có thể đang ở bên trong, vậy hôm nay chỉ còn lại có hai danh ngạch.

Hồ quý phi tự nhiên muốn đem người còn lại ngăn cản bên ngoài.

Hồ quý phi nói: "Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, có vấn đề gì quan trọng muốn hỏi?"

"Vậy còn ngươi?" Tiểu cô nương cười lạnh nói: "Ngươi chính là muốn sinh đứa bé cho Bệ Hạ, loại chuyện này có cái gì để hỏi, loại chuyện này cần phải làm có được hay không."

Lời vừa dứt, không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng.

Trên đời đều biết, quý phi nương nương thâm thụ Thần Hoàng sủng ái, thủy chung không suy, chính là người thứ nhất trong hoàng cung không có chút nào tranh cãi, vấn đề duy nhất chính là... Nàng không có hài tử.

Nhưng loại chuyện này, cho dù biết cũng chỉ có thể dấu ở trong lòng, không ai trực tiếp nói toạc ra, huống chi là ngay trước mặt quý phi nương nương.

Hồ quý phi có chút tức giận, vẫn cố chịu đựng rồi, tròng mắt hơi đổi, nhẹ cười nói: "Tiểu hài tử, ngươi còn chẳng biết chuyện sinh con là gì, làm cái gì a?"

Lúc nói chuyện, nàng khẽ cắn môi, sóng mắt lưu động, hẳn là tự nhiên toát ra một phần mị ý.

Huyền Linh Tông phụ nhân có chút không vui.

Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, gắt một cái, nói: "Thật là một hồ ly tinh!"

Tỉnh Cửu nghĩ thầm, ngươi nói đúng rồi.

Hồ quý phi đạo hạnh so với Hải Châu thành Tiểu Hà càng sâu, Triệu Tịch Nguyệt cũng không thể nhìn ra chân than của nàng, nhưng làm sao có thể dấu diếm được hai mắt của hắn.

Hắn khẽ híp mắt, nghĩ thầm con hồ ly này dù đã được Phật gia điểm hóa, nhưng thiên nhiên mị hoặc, dễ dàng làm người ta sa vào dâm nhạc, nếu thấy Hoàng Đế, vẫn muốn nhắc nhở một câu.

Đúng lúc này, con đường bằng đá đi tới một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi đang mặc tố sắc cẩm y, trên đai lưng có giắt một mảnh lá cây, trên lá dính chút ít tro bụi, hẳn là trên đình giữa hồ rơi xuống.

Người này khí tức che dấu vô cùng tốt, rất khó nhìn ra sâu cạn, nhưng theo hắn đi lại, tự có một cỗ quý khí ập tới.

Nhìn người vừa tới, Hồ quý phi rất giật mình, khẽ gật đầu hành lễ, sắc mặt có chút do dự, đúng là vẫn còn đứng tại nguyên chỗ không động.

Người trẻ tuổi đi tới trước người của nàng, mặt không chút thay đổi nói: "Phụ thân cũng không phải không có hài tử, ngươi muốn hỏi cái gì?"

Hồ quý phi có chút tức giận, nhưng kiêng kỵ thân phận đối phương, khó mà nói cái gì, không thể làm gì khác đành bĩu môi tỏ vẻ bất mãn của mình.

Nhìn hình tượng này, Triệu Tịch Nguyệt nghĩ tới lúc trước Huyền Linh Tông tiểu cô nương cũng từng bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, không khỏi cười cười, ác cảm đối với vị quý phi này giảm đi chút ít.

Người trẻ tuổi xoay người nhìn về Triệu Tịch Nguyệt, lãnh đạm nói: "Thanh Sơn Tông đạo hữu?"

Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu một cái.

Tỉnh Cửu nhìn về Huyền Linh Tông tiểu cô nương, hỏi: "Ngươi tên là Sắc Sắc sao? Đầy vườn sắc xuân sắc?"

Tiểu cô nương có chút bất an, nhìn người trẻ tuổi kia một cái, thấp giọng nói: "Là sắt trong bán giang sắt sắt."

Người trẻ tuổi kia nói: "Ta xem là ý vị lạnh run."

Tỉnh Cửu nói với Triệu Tịch Nguyệt: "Nguyên lai là sắt trong ý vị đắc sắt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện