Người hầu rất nhanh nhìn thoáng qua báo chí, trả lời: "Đây là người thừa kế vừa mới chính thức công bố của Hà gia đến từ nước Việt Nam. Vị tiểu công chúa này gọi là Tống Hà, năm nay ba tuổi rưỡi, cha là Hà Nhật Dương, người đương gia tập đoàn Hà thị, mẹ là Tống Thanh. Vậy thì đúng là tiểu công chúa được muôn người theo dõi a. Hơn nữa, cũng chỉ có công chúa như vậy, mới có thể xứng đôi với hoàng tử ngài đây."



Kiều Nhĩ cười cười.

Thì ra, cô ấy gọi là Tống Hà.

Hạ Tống Hà?

Trên người của em rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì đây?

Tại sao em hôn đến anh, anh lại không có ngất đi?

Là bởi vì, em là bất ngờ trong ngẫu nhiên sao?

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp từ đằng xa đi tới, vừa đi vừa nói: "Kiều Nhĩ, con tại sao đến nơi này? Bên ngoài gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh."

"Mẹ." Kiều Nhĩ lập tức đứng lên, thong dong mà đí đến đối phương: "Không có gì, con chỉ là tới tùy tiện nhìn xem thôi."

Người phụ nữ xinh đẹp lập tức nở nụ cười: "Chúng ta cần phải trở về rồi."

Nói xong, người phụ nữ xinh đẹp nắm lấy tay của Kiều Nhĩ, quay người rời khỏi rồi.

Kiều Nhĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua tờ báo để ở trên bàn, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Tiểu công chúa, chúng ta còn có thể gặp mặt đấy.

Hà gia vừa chính thức công khai quyền kế thừa của Tống Duệ cùng Tống Hà, khá lắm, đúng là đám đời sau của giới quý tộc, cơ bản cũng là định ra phẩm cách rồi.

Đó chính là lấy Tống Duệ cùng Tống Hà vi tôn.

Hai đứa con này, từ lúc mới bắt đầu, chính là xuất sắc đến khiến người ta tặc lưỡi.

Bây giờ thân phận vừa mới chính thức công bố, vậy càng được muôn người theo dõi rồi.

Nhưng mà, cũng may tâm tính của Tống Duệ cùng Tống Hà luôn rất tốt.

Cũng không có vì chính thức công khai thân phận của mình, thì trở nên kiêu căng.Vì vậy, cuộc sống của Tống Duệ cùng Tống Hà cùng trước kia không có gì khác lạ.

Chỉ là tên của bọn họ chính thức được ghi vào gia phả của Hà gia, hơn nữa ở phía trước tên của bọn họ kèm theo họ của Hà gia.

Bà cụ Hà đã giũ lại họ Tống của bọn họ, coi như là choTống gia ở Đông Bắc có một cái lấy lòng.

Trong nhà ồn ào đến rầm rầm rộ rộ, Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương hoàn toàn bỏ mặc.

Hoàn toàn không cần quản!

Cho dù là không công khai, cũng đã nửa công khai rồi chăng?

Bây giờ chỉ là thêm một lời tuyên bố chính thức mà thôi.

Trên đường đi đến nhà của Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly một tư thế từ trong địa ngục trốn ra, nằm ở trên mặt bàn mặt ủ mày chau.

Tống Thanh nhịn không được hỏi: "Có cần khoa trương như vậy a? Lúc này mới vài ngày, thì biến thành cá ướp muối khô rồi?"

"Tôi đã không khác gì là một con cá phế rồi." Phan Thịnh Phan Ly cùng đồng thanh trả lời: "Đó chừng như không phải là người nên ở đấy!"

Hà Nhật Dương rót hai ly rượu đỏ đưa cho bọn họ: "Nào nào nào, đàn cá ướp muối, uống chút đi?"

Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa phụt một tiếng bật cười.

Vũ Ngọc Bình cũng bưng lên rượu đỏ, ưu nhã quơ quơ, nói: "Nào, chúng tôi đều đã làm tốt chuẩn bị nghe các người châm chọc rồi!"

Quả nhiên, Phan Thịnh Phan Ly nhận lấy ly rượu đỏ của Hà Nhật Dương đưa tới, sau khi một hơi uống hết, bật lên hình thức châm chọc.

"Các người có lẽ thật sự không thể tưởng tượng được, những đối tượng kết thân hiếm thấy kia rốt cuộc là hiếm thấy đến cỡ nào." Phan Thịnh mở miệng nói trước: "Các cô ấy thật không có tiết tháo sao? Tại sao chúng tôi làm khó các cô ấy như thế, còn có thể cười ra tiếng?"

"Làm khó? Anh đều như thế nào làm khó đấy?" Tống Thanh nhịn không được tò mò mà hỏi.

Lưu Nghĩa cũng cùng theo gật đầu hùa theo: "Anh là vì để cho các cô ấy chủ động rút lui, nên chủ động làm khó các cô ấy?"

Phan Ly nói: "Đúng vậy a! Chính là vì để cho các cô ấy chủ động rời khỏi, vì vậy chúng tôi nghĩ hết mọi biện pháp làm khó các cô ấy. Nói thí dụ như, chúng tôi nói hai chúng tôi vô cùng háo sắc, thích mắng chửi người, uống nhiều rượu, đánh bạc vân vân và vân vân vấn đề. Nhưng mà, kỳ diệu chính là, các cô ấy hình như hoàn toàn vô hình những thứ này, không ngừng nói, chỉ cần có thể cùng chúng tôi đến với nhau, mặc kệ bộ dáng gì nữa các cô ấy đều chấp nhận!"

Tống Thanh nhịn không được hỏi: "Người nào nói với các anh, các cô ấy chán ghét cái này đấy?"

Phan Thịnh Phan Ly đồng thời nhún vai nói: "Chúng tôi trước khi kết thân, đều làm điều tra đấy. Các cô ấy đều là vì các nguyên nhân trên hoặc là lấy cớ cùng người yêu trước chia tay đấy!"

Tống Thanh trong nháy mắt mỉm cười.

"Thế nhưng là, chúng tôi chò dù làm thấp bản thân như thế nào nữa, các cô ấy hình như là bỗng nhiên mù mắt, đều là đồng thanh trả lời, các cô ấy chính là thích bộ dạng bây giờ của chúng tôi." Phan Thịnh Phan Ly tiếp tục một vẻ mặt chán nản: "Chúng tôi còn có thể có cách nào?"

"Vậy thái độ của người trong nhà anh thì sao?" Hà Nhật Dương hỏi: "Đều cho anh tìm người như thế nào mà kết thân?"

"Thái độ của bọn họ? Ha ha, chỉ cần là phụ nữ, bọn họ có lẽ đều không phản đối chăng." Phan Thịnh giải thích: "Đều là thiên kim của một số hạng hai hạng ba gia tộc, hơn nữa là còn có những người nóng lòng muốn đi vào thế gia hạng nhất. Nói trắng ra là, chúng tôi chính là ván cầu của các cô ấy. Cái giới của chúng tôi này, vốn là lớn như vậy. Những người kia ngấp nghé lâu như vậy, thật vất vả tìm được một con đường nhỏ, làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ? Cha mẹ tôi, bọn họ cũng hiểu, vì vậy, mọi người nói trắng ra là, vẫn chỉ là một cái giao dịch. Cha mẹ tôi muốn là người thừa kế có huyết thống thuần khiết, các cô ấy muốn chính là tài lực cùng thế lực cùng với bối cảnh của Phan gia chúng tôi. Đây chỉ là một khoản giao dịch dơ bẩn mà thôi."

"Đây vốn chỉ là giao dịch." Vũ Ngọc Bình xem thường mà nói: "Nếu không, anh cho rằng các cô ấy sẽ đối với các người có tình yêu chân chính gì ư? Đừng có đùa! Những phụ nữ kia, có mấy là không phải hướng về phía tiền, quyền, địa vị mà đến đấy?"

Lưu Nghĩa nhìn anh ấy một cái.

Vũ Ngọc Bình lập tức uốn nắn: "Vì vậy, tình yêu của chúng ta mới là thuần túy nhất đấy! Em không có màng đến tiền, quyền, địa vị của anh, anh không có màng đến thanh xuân của em, chúng ta ở với nhau đơn thuần là bởi vì yêu thương lẫn nhau. Vợ, chúng ta là tình yêu chân chính đấy!"

Lưu Nghĩa hừ một tiếng, không để ý anh ấy rồi.

Tống Thanh vừa cười vừa nói: "Vậy về sau thì sao?"

"Về sau a! Một ngày kết thân từ tám lần đến mười lần. Cuối cùng, hai chúng tôi vì ý đồ bớt việc, dứt khoát liền đem các cô ấy đều gọi đến một chỗ, sau đó như phỏng vấn vậy, một người tiếp một người tới gặp!" Phan Thịnh Phan Ly vừa nhún vai, một biểu cảm ai sợ ai mà nói: "Dù sao chúng tôi chỉ là muốn tìm một cơ thể mẹ thích hợp sinh ra người thừa kế. Bởi thế là ai cũng không sao cả, chỉ cần chúng tôi nhìn vừa mắt."

"Song, các người vẫn nhìn không vừa mắt!" Vũ Ngọc Bình lại nhịn không được châm chọc.

Trước kia đều là Phan Thịnh Phan Ly đả kích Vũ Ngọc Bình.

Bây giờ cuối cùng cũng đến phiên Vũ Ngọc Bình phản kích rồi!

"Đúng vậy, nhìn khó coi như thế, chúng tôi làm sao lại vừa ý?" Phan Thịnh Phan Ly một tư thế lợn chết không sợ nước sôi, nói: "Chúng tôi chỉ cần nói không vừa ý là được rồi! Dù sao bọn họ lại không thể cưỡng bức chúng tôi đi đăng ký kết hôn! Chúng tôi bây giờ cũng đã không phải là con nít rồi, làng giải trí của Phan gia ở trong tay của chúng tôi, bọn họ muốn cưỡng chế chúng tôi gật đầu, đều không thể nào!"

Tống Thanh thở dài một tiếng: "Luôn là như vậy, cũng không phải là cách."

Hà Nhật Dương nói: "Vì vậy, thừa cơ hội đến nhà của Ngọc Bình, đem các người gọi tới rồi. Coi như là cho các người thở một hơi."

Phan Thịnh Phan Ly đồng thời làm động tác chắp tay thi lễ: "Cảm ơn quý vị, cám ơn cứu mạng! Các người nếu như không cứu, chúng tôi thì thật sự mất mạng rồi! Mấy ngày nay, số người mà hai chúng tôi kết thân đã qua trăm rồi! Thật sự muốn ói ra rồi! Tại sao các cô ấy toàn là hot face trên mạng! Hot face trên mạng không phải là độc quyền của Ngọc Bình sao? Tại sao đều tìm bên này của chúng tôi rồi?"

Truyện convert hay : Trở Về 80 Thịnh Thế Nông Nữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện