“Cha Tôn Tấn người ta ngày ngày cũng vào trong rừng tìm đào thuốc, mẹ cậu ấy ở nhà nuôi heo, một tay nuôi nấng bốn đứa trẻ, đứa nào đều tài giỏi! Thằng lớn thi đậu đại học, thằng hai thi đậu vào trường trọng điểm huyện, thằng ba và tư thành tích đều rất tốt! bà cũng sinh ra bốn đứa con, con bà đã làm những gì? Bị bà bán đi!” râu của trưởng thôn bay tốc lên, lần dạy bảo này của ông ấy, thím sáu quả nhiên ngoan hơn rồi.



“Người ta cũng là người có con gái, con gái người ta là quý báu, ngày ngày tới lớp học! Con gái nhà bà bà bán được bao nhiêu tiền?” trưởng thôn hừ hừ mà nói: “May là người cả thôn không phải ai cũng như bà! Nếu không thì Việt Nam còn hy vọng gì nữa! Bà nhìn con gái người ta!”

Ngón tay trưởng thôn chỉ lấy Tống Thanh bên cạnh, nói: “Xem xem con gái nhà người ta như thế nào? Nhìn lại con gái nhà bà là bộ dạng gì? Có thể so sao?”

Tống Thanh với biểu cảm vô tội nằm im vẫn trúng đạn.

Tuy rằng mặt cô ấy nhìn vẫn rất non, nhưng cô ấy thật sự là mẹ hai đứa nhỏ rồi! Cô ấy thật sự không phải sinh viên đại học!

Lưu Nghĩa không kiềm được mà cười ra tiếng.

Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cũng cười theo.

Tống Thanh cũng không tiện giải thích, chỉ có thể đứng đó làm ví dụ điển hình.

Trưởng thôn quay đầu hỏi Tống Thanh: “Con gái, con đã 20 tuổi rồi chứ? Con đã học đại học chưa?”

“Ơ! Dạ, con đã tốt nghiệp đại học rồi.” Tống Thanh ngại ngùng mà trả lời.

“Nghe rõ chưa! Con gái nhà người ta đã tốt nghiệp đại học rồi! Bốn đứa con gái nhà bà học xong tiểu học chưa?” chiếc lưng của trưởng thôn hình như thẳng hơn nữa rồi, một tay chống nạnh một tay chỉ bảo mạnh mẽ, mà chỉ ra trọng điểm: “Bà cái gì cũng không bằng người ta, bà còn có tài cán gì mà ở đây gây chuyện? Tôi nói bà biết, bà còn làm chậm trễ việc học của sinh viên đại học nào trong thôn chúng ta, trưởng thôn ta đây là người không tha cho bà đầu tiên!”

Lời của trưởng thôn, liền được sự hưởng ứng của dân làng, mọi người vỗ tay ầm ầm: “Trưởng thôn nói rất hay!”

Thím sáu cuối cùng cũng đứng không vững nữa, liền chuồn người bỏ về.

Trưởng thôn ung hòa nói với Tống Thanh: “Con gái, đừng sợ! Cả thôn chúng ta chỉ có mỗi người đó không bình thường, chúng ta đều không xấu!”

Tống Thanh nhịn lấy ý cười gật đầu: “Con biết ạ.”

“Ây, cô gái xinh đẹp thế này, sao không phải người ở chỗ chúng ta chứ? Ây...” trưởng thôn than thở lắc đầu rời đi.

Tống Thanh cạn lời nhìn theo bóng lưng của trưởng thôn, nói với Hà Nhật Dương: “Em nhìn có nhỏ đến vậy không?”

Hà Nhật Dương không kiềm được mà nựng má Tống Thanh: “Vợ của anh, tất nhiên là tốt nhất!”

Người trong thôn nhận được tin, sáng mai 8 giờ đến nhận những quà khác, đều giải tán cả, vừa đi vừa thảo luận người tốt bụng lần này.

Không cách nào, người tốt bụng lần này đến, so về nhan sắc quá tốt đi.

Ai nấy đều đẹp hơn cả diễn viên trong truyền hình.Trai gái gì đều xinh đẹp không gì bằng, đây nếu không phải gặp người thật, đều cảm thấy như nằm mơ vậy!

Tiểu Xuân họ dọn dẹp xong đồ đạc, nói với Tôn Tấn; “Cậu cũng bận cả đêm rồi, mau về nhà đoàn tụ với gia đình đi. Chúng tôi không đi quấy rầy nữa, nói cho cùng người quá đông!”

Tiểu Xuân đem một chiếc thùng đưa cho Tôn Tấn: “Đây là quà mà thiếu phu nhân chúng tôi chuẩn cho nhà cậu, không phải vật đáng tiền gì, chỉ là một ít đồ lặt vặt, mong rằng không chê bai.”

Tôn Tấn cảm thấy niềm vui đến quá bất ngờ mà nhận lấy: “Cám ơn cám ơn! Để mọi người tốn tiền rồi!”

Tiểu Xuân cười lắc đầu nói: “Sáng mai 8 giờ, qua sớm một chút, chúng ta sớm phát quà.”

“Dạ!” Tôn Tấn dùng sức gật đầu.

Sau khi Tôn Tấn đi khỏi, ủy ban thôn đem một cái kho làm chỗ tạm dừng chân cho mọi người.

Không cách nào, trưởng thôn cũng không có dư căn nhà nào!

Hơn nữa mọi người nhiều người đến đến thế.

Thật sự không có chỗ để ở.

Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh, cùng với Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa ở trên chiếc xe nhà di động, những người khác đều ở trong lều mà mình mang theo.

Gần đây, tầng suất nằm lều có phần nhiều.

Đừng xem chỉ là một túp lều, hiệu quả của việc giữ ấm chống gió chống ẩm không kém tí nào.

Kèm theo mọi người chuẩn bị rất nhiều thức ăn, cho nên túm tụm với nhau ăn thức ăn cũng rất vui.

Tống Thanh họ cũng cùng với mọi người ăn tối.

Nhóm lửa nhìn lấy thức ăn trong nồi cứ hừng hựt sôi lên cái cảm giác đó thật sự rất thoải mái.

Mọi người tụm lại với nhau, chủ đề sẽ nhiều hơn, biết bao nhiêu chủ đề đều nói cả.

Cũng kéo gần khoảng cách với nhau.

Hà Nhật Dương lúc trước khi được huấn luyện ở châu Phi, cũng trôi qua như thế.

Sau đó sẽ nói với Tống Thanh, những tháng ngày đó là chuyện như thế nào.

Đống lửa cháy gần hết, sự buồn ngủ cũng ập tới với mọi người, giờ mới ai về chỗ nấy mà nghỉ ngơi.

Tống Thanh và Hà Nhật Dương ngủ ở một tầng, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa ngủ ở phòng ngủ tầng hai.

Bốn người đều không có chuyện gì cứ thế yên ổn mà ngủ.

Khi buổi sáng trời vừa hừng sáng, ngoài kia liền có một tiếng ồn ào.

Tống Thanh mở mắt ra, lật người chui vào trong lòng của Hà Nhật Dương: “Sớm thế này gây ồn gì chứ?”

“Không biết nữa. Có Tiểu Xuân họ, không cần quan tâm. Có muốn ngủ thêm chút không?” Hà Nhật Dương cúi đầu hôn lên trấn Tống Thanh sủng nịnh nói: “Em tối qua ngủ không được ngon lắm, nửa đêm còn đạp hai lần chăn, có cảm thấy không khỏe không?”

Tống Thanh lắc đầu, tham lam mà hít lấy hơi thở đàn ông say người của Hà Nhật Dương, đó là mùi thơm như có như không vậy, mùi thơm này là mùi mà bất cứ một nhãn hiệu nước hoa cũng không điều chế ra được.

Hình như mùi vị này, đáng lý không thuộc về trần gian.

Hương thơm này cao quý trong lành, cứ như thần tiên vậy, khiến người khác kính sợ.

“Không đâu, chúng ta cũng dậy đi.” Tống Thanh thấp giọng nói: “Hôm nay còn phải tiếp tục phát quà cho dân làng! Những người dân miền núi vẫn khá là mộc mạc, trưởng thôn cũng rất dễ thương!”

Hà Nhật Dương khẽ cười: “Đúng thế, ở đâu cũng có người tốt, ở đâu cũng có người xấu chăng! Tuy rằng thím sáu kia không tin được, nhưng trưởng thôn và những người khác vẫn không tệ, mọi người tuy rằng nghèo, nhưng đều cần cù làm giàu, hơn nữa coi trọng giáo dục. Một thôn quê miền núi như thế, nhất định sẽ có sự phát triển và tương lai.”

“Chúng ta lần này, thật sự không tốn công.” Tống Thanh nói: “Em cũng thấy được tương lai hy vọng. Khó trách Tôn Tấn lại tích cực đi lên đến thế, thì ra cha mẹ cậu ấy lại thông thoáng đến thế.”

“Đúng thế. Cũng khó trách Tiểu Nghĩa muốn giúp cậu ta.” Hà Nhật Dương khẽ bật cười: “Chỉ là, Ngọc Bình có lẽ phải uống thêm vài chén giấm rồi!”

Tống Thanh bật cười thành tiếng.

Đối với Vũ Ngọc Bình, họ thật sự bất lực!

Tống Thanh vừa xuống xe, liền thấy Tiểu Xuân với vẻ bất lực mà đi qua.

“Thiếu phu nhân, chào buổi sáng!” Tiểu Xuân chào hỏi với Tống Thanh nói: “Sáng hôm nay, có người bắt được tên trộm. Người này chính là đến để trộm vật tư mà chúng ta để trên xe.”

Tống Thanh ngẩn ra: “Trộm? Là ai vậy?”

Trong lòng Tống Thanh xẹt qua môt tia dự cảm không tốt.

Không phải bà ấy chứ?

Quả nhiên, một giây sau, Tiểu Xuân liền gật đầu, chứng thực suy đoán của Tống Thanh: “Là thím sáu cảu Tôn Tấn. Bà ấy tối qua không lấy được đồ, trong lòng không cam tâm, nhân lúc chúng ta ngủ say mà qua trộm đồ, làm sao biết được chạm vào cơ quan chúng ta cài trên xe, bị đóng chặt trong đó suốt năm tiếng đồng hồ.”

Truyện convert hay : Ấm Hôn Hậu Ái: Phúc Hắc Lão Công Sủng Nghiện
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện