CHƯƠNG 62: ĐỘT NHIÊN CÓ ĐIỆN THOẠI TỪ NHÀ HỌ HÀ
Tống Thanh tắm rửa xong, tóc cũng khô được phân nửa rồi, cô lấy một quyển sách dựa vào đầu giường.
Nhưng mới lật được hai trang thì phát hiện làm thế nào cũng không thể tiếp tục đọc được nữa.
Trong đầu bất giác nhớ đến bữa cơm ban tối, nhớ đến lúc Hà Nhật Dương giữ lấy ngón tay cô.
Cô luôn cảm thấy biểu hiện tối nay của hắn kì lạ ở đâu đó.
Hình như, có gì đó thay đổi không giống bình thường.
Rốt cuộc là gì nhỉ?
Tống Thanh nhẹ nhàng xoa mu bàn tay, đây là chỗ hắn đụng vào.
Trong tình huống lúc đó, sự tiếp xúc của hắn cho cô một cảm giác an toàn không tên.
Hắn thà đắc tội với Phương Khanh Hân, đắc tội với nhà họ Phương cũng phải bảo vệ cô.
Hắn thật sự không hối hận sao?
Tống Thanh đưa tay vỗ vỗ lên đôi gò má, ngăn bản thân tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.
Hắn là em rể cô mà!
Sao cô có thể có quá nhiều cử chỉ thân mật với hắn được chứ?
Chồng cô cũng là anh trai hắn!
Không được, không thể tiếp tục nghĩ ngợi nữa!
Dừng lại, dừng lại ngay!
Trong lúc đó, đột nhiên có một cuộc điện thoại lạ gọi đến.
Tống Thanh khẳng định không biết số điện thoại này.
Mà lúc này, cô cũng bị Phương Khanh Hân chặn đường sống rồi, chẳng có ai tìm cô làm việc nữa, vậy thì ai đang gọi điện cho cô vậy?
Cho dù thế nào thì Tống Thanh vẫn nhận điện thoại: “Chào, tôi là Tống Thanh.”
Đầu dây bên kia chợt im lặng trong giây lát, giọng nói của một người phụ nữ trung niên ẩn chứa đầy uy nghiêm truyền đến: “Cô Tống, tôi là quản gia trong ở nhà lớn của nhà họ Hà, tôi họ Hòa.”
“À... Hòa quản gia, chào bác! Xin hỏi bác có gì cần căn dặn ạ?” Tống Thanh hơi ngồi thẳng người, chân tay luống cuống.
Cô chưa từng nghĩ rằng phía nhà lớn của nhà họ Hà sẽ gọi điện cho cô.
Cô nhất thời không có chuẩn bị nên hốt hoảng một hồi.
Đầu giây bên kia im lặng vài giây rồi lại nói tiếp: “Nghe nói mấy ngày rồi cô không về biệt thự bên đó.”
Lúc này Tống Thanh mới nhớ ra, mấy ngày nay cô đi công tác cùng Hà Nhật Dương, cộng thêm cả hôm nay và hôm qua nữa, quả thực là khá lâu rồi cô chưa về đó.
Tống Thanh đung đưa một chút rồi đáp lời: “À, đúng vậy ạ. Gần đây cháu hơi bận, vẫn luôn bận làm việc ạ...”
“Cô Tống, cho phép tôi nhắc nhở cô một câu. Dựa theo ước định của nhà họ Hà và nhà họ Tống, nếu trong vòng một năm cô không thể mang thai, vậy thì nhà họ Tống phải bồi thường tổn thất gấp đôi cho nhà họ Hà.” Hòa quản gia nói với giọng nói vô tình.
Mang thai ư?
Một mình cô thì mang thai kiểu gì chứ?
Tống Thanh biết lời hứa này, nhưng bản thân cô không có cách giải quyết, chỉ đành ngậm ngùi trả lời: “Vâng, cháu hiểu ạ.”
“Vậy mời Cô Tống sớm dọn về biệt thự, cứ như vậy đi, tạm biệt.” Sau khi Hòa quản gia nói xong thì liền cúp điện thoại.
Tống Thanh buồn bã ngồi xuống, cô cúi đầu, mặc cho tóc che lấp đôi mắt mình.
Đột nhiên cô đưa tay ôm lấy mặt, hung hăng cào hai cái.
Nhà họ Hà...
Cô rõ ràng được gả cho cậu cả nhà họ Hà, nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng của hắn và ngày nào cũng phải ở cùng với cậu hai nhà họ Hà.
Đúng là châm biếm hết sức mà!
Thân làm chị dâu của Hà Nhật Dương nhưng lại không được nói ra thân phận này.
Một khi nói thẳng ra thì chính là lúc cô muốn rời xa, hoặc là cô không được thuận lợi như thế này nữa.
Sự sống chết của nhà họ Tống, cô không thèm quan tâm nữa.
Nhà họ Tống muốn đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu.
Bản thân cô cũng chỉ được gả sang nhà họ Hà thay cho Tống ngọc nhan thôi, như vậy đã là tận tâm tận lực rồi.
Chỉ là, cô quả thực không nên nghĩ ngợi lung tung nữa.
Đối với Hà Nhật Dương vĩnh viễn chỉ có thể dừng ở mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.
Khi hết một năm, cô cũng sẽ tạm biệt cuộc sống này, e rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tống Thanh chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, kéo chăn che kín mặt, cố gắng đầy hết chút cảm động trong bữa cơm tối ra khỏi đầu.
Cứ như vậy đi...
Cùng lúc đó, trang viên Cảnh Hoa.
Hà Nhật Dương nhận điện thoại của nhà họ Hà: “Bà à, không phải con đã nói rồi sao? Con chỉ kết hôn thay anh trai thôi! Người phụ nữ hám tiền họ Tống đó, làm gì có tư cách sinh con cho nhà họ Hà của chúng ta chứ?”
Cuộc điện thoại này là do Bà cụ Hà đích thân gọi đến: “Hồ đồ! Hồ đồ! Từ lúc nhà họ Tống lấy khoản tiền kia của nhà họ Hà thì đã quyết định để con gái của họ sinh cho nhà họ Hà một đứa con rồi! Nếu sau này các con không thích nữa thì ly hôn cũng được, ở riêng cũng được, ta không ngăn cản các con! Đây là chuyện ba mẹ con đồng ý với người ta, nhất định phải để anh trai con kết hôn vào năm hai mười tám tuổi, trước năm ba mươi tuổi phải sinh con!”
Hà Nhật Dương bất lực để điện thoại cách xa tai, nhưng vẫn không bỏ lỡ thông tin then chốt phía sau.
“Con kết hôn thay anh con, thì nhà họ Tống cũng làm loạn, lại dám gả chị thay em gái! Ước hẹn ban đầu của nhà họ Hà chúng ta vốn là tiểu thư nhà họ Tống, chứ không phải con gái nuôi nhà họ! Nếu không phải bởi vì nhà họ Tống dám đổi trắng thay đen thì ta cũng không tức giận đến mức không xuất hiện trong hôn lễ!” Bà cụ Hà giận đùng đùng nói tiếp: “Con nói thử xem rốt cuộc các con đang làm gì vậy? Ba con đã như vậy rồi, con cũng như vậy luôn! Rốt cuộc nhà họ Hà của chúng ta đã đắc tội với ai chứ?”
Chờ Bà cụ Hà trút giận xong, Hà Nhật Dương mới đặt điện thoại vào tai nói: “Bà à, được rồi, con hiểu rồi, đây chẳng phải bà đang lo lắng nhà họ Hà không có con cháu sao? Bà yên tâm, năm nay con mới hai mươi sáu, không vội! Trước năm ba mươi tuổi nhất định sẽ để bà bế chắt trai, được không ạ?”
Bà cụ Hà hừ lạnh một tiếng.
“Anh không muốn kết hôn, bởi vì anh có cách nghĩ của riêng mình, con kết hôn thay anh, cũng coi như thay anh hoàn thành giao ước năm đó rồi. Anh cũng không nói gì với con, bà đừng tức giận nữa, thậm chí con cũng chẳng để tâm người con cưới là ai đâu. Con cũng không lạ gì con gái nhà họ Tống, loại phụ nữ ngoài việc biết nhõng nhẽo ra thì chỉ biết tiêu tiền đó, con rất chướng mắt!” Hà Nhật Dương kiên nhẫn khuyên Bà cụ Hà: “Bà à, bà yên tâm, con sẽ không làm bà mất lòng tin giống như ba mẹ con đâu, con sẽ vĩnh viễn ở cạnh bà.”
“Đây là con nói đó nhé!” Bà cụ Hà vẫn có chút không yên tâm: “Ta tạo nghiệt rồi! Con trai không ở bên, con dâu cũng cũng không ở bên. Có hai đứa cháu ngoan ngoãn, kết quả một đứa không muốn kết hôn sinh con... Ôi chao, thật phiền lòng mà!”
Hà Nhật Dương nhịn cười đáp lời: “Được rồi, được rồi, bà à, anh thà từ bỏ quyển thừa kế cũng không chịu kết hôn, bà đừng làm khó anh nữa. Mặc dù con kết hôn thay anh, nhưng cũng chỉ vì thực hiện giao ước, không để người khác nắm được thóp của nhà họ Hà thôi. Còn về chuyện con cái, bà đừng quá bận tâm.”
“Được rồi, như vậy đi. Mỗi tuần con đến biệt thự một chuyến, nếu quả thực một năm sau không có thai thì ta để con tự do!” Bà cụ Hà đưa ra thông điệp cuối cùng.
Quả thực Hà Nhật Dương không đồng ý nhưng vẫn miễn cưỡng: “Được ạ, được ạ, khi nào rảnh con sẽ đến, như vậy được rồi chứ?”
Nhận được câu trả lời của Hà Nhật Dương, Bà cụ Hà mới bằng lòng càm ràm hai câu, rồi mới chịu cúp điện thoại.
Hà Nhật Dương nghĩ đến người vợ trên danh nghĩa kia của mình thì không nhịn được mà cười “xì” một tiếng.
Con gái nhà họ Tống là Tống ngọc nhan, từ rất lâu về trước hắn đã biết cô ta là kiểu người gì rồi.
Ham ăn biếng làm, tính cách nóng nảy hấp tấp, không học vấn cũng không có nghề nghiệp.
Loại phụ nữ như vậy, làm gì có đủ tư cách sinh con của hắn chứ?
Bà nội điên rồi sao?
Nếu hắn muốn sinh con thì phụ nữ trên toàn thế giới này xếp hàng đợi sinh con cho hắn đó chứ.
Hắn mới không cần nguồn gen kém chất lượng của Tống ngọc nhan!
Ít nhất thì cũng phải là người con gái vừa thông minh vừa bướng bỉnh lại đáng yêu như Tống Thanh...
Đợi một chút, sao hắn lại muốn có được người phụ nữ đó?
Truyện convert hay : Ngọt Ngào Hôn Lệnh: Thủ Trưởng Ảnh Hậu Kiều Thê
Danh sách chương