CHƯƠNG 61: AN ỦI



Phương Khanh Hân đã đi rồi, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Tống Thanh không hề được thả ra.

Họ im lặng trong ba giây.

Sau đó Tống Thanh mới mở miệng nói: “Anh vì tôi mà trở mặt với cô ta, liệu có đáng không? Tôi cũng chỉ là...”

“Kiếp này chưa từng có ai dám uy hiếp tôi cả. Cô ta càng không có tư cách đó.” Hà Nhật Dương thản nhiên rút bàn tay lại, hơi ấm đọng lại trên đầu ngón tay, khiến hắn lưu luyến vô cùng.

“Nhưng dù sao thì Nhà họ Hà và Nhà họ Phương cũng có quan hệ hợp tác với nhau.” Tống Thanh vẫn cảm thấy bất an.

“Vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng Nhà họ Hà ta phải dựa dẫm vào Nhà họ Phương sao?” Hà Nhật Dương đột nhiên cười lên, hắn thò tay vò đầu Tống Thanh: “Thật đúng là ngốc mà.”

Hèn gì Mạc đại ca thích sờ đầu cô ấy, thì ra cảm giác này lại mềm mịn đến vậy!

Hà Nhật Dương chợt cảm thấy, có lẽ hắn đã yêu thích cảm giác này mất rồi.

Tống Thanh vẫn vô cùng hoang mang: “Hả?”

“Cô cảm thấy Nhà họ Hà không bằng Nhà họ Phương sao?” Hà Nhật Dương nhíu mày lên, đôi mắt hắn không che giấu được sự buồn cười. Cho nên tôi mới phải dỗ dành Phương Khanh Hân ư?”

Tống Thanh tuy không hề nói gì, nhưng sắc mặt trên mặt cô rõ ràng không phải như vậy.

Dù sao thì gia tộc của Phương Khanh Hân cũng là gia tộc đệ nhất của tỉnh H mà!

Nếu không thì, Phương Khanh Hân sao lại có thể trở thành đệ nhất thục nữ của tỉnh H được cơ chứ?

Bốn trợ lý hàng đầu đang đứng kế bên kia đồng thời cũng không cách nào nén được nụ cười của họ.

Xem ra tổng giám đốc quá kín đáo rồi, khiến người bên ngoài mới không biết được thực lực của Nhà họ Hà rốt cuộc ra sao.

Hà Nhật Dương không giải thích thêm gì nữa, hắn nói với Tống Thanh: “Được rồi, cô yên tâm đi, trong nước, còn chưa ai dám làm giá với ta cả, dù có thêm mười cái Nhà họ Phương đi nữa, thì cũng không đủ tư cách. Mau ăn cơm đi.”

Chiếc nĩa trong tay Tống Thanh vừa mới đưa lên miệng thì đột nhiên khựng lại, cô ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương: “Anh đang an ủi tôi sao?”

Hà Nhật Dương khẽ cười ra tiếng, ánh mắt vô cùng dịu dàng nói: “Có thể nói là như vậy.”

Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương vừa mới biến đổi kia, chợt có chút chột dạ trong lòng.

Hôm nay cô đâu làm gì sai đâu?

Nhưng sao lại khiến Hà Nhật Dương vốn không nói lí lẽ kia an ủi mình chứ?

Chẳng lẽ hắn đã thay đổi rồi sao?

Tống Thanh không dám nán lại bên ngoài quá lâu, liền nhanh chóng ăn xong và nói lời từ biệt.

Cô còn chưa kịp mở miệng, thì Hà Nhật Dương đã mở miệng nói: “Để Lý Xuân đưa cô về.”

Lý Xuân lên trước một bước, cười với Tống Thanh nói: “Cô Tống, xin mời.”

“Cám ơn anh.” Tống Thanh thật lòng cám ơn Lý Xuân.

Sau khi Tống Thanh rời khỏi, Hà Nhật Dương mới rút lại sự dịu dàng của hắn ngay lập tức, hắn xoay đầu nhìn Tiểu Hà: “Sau khi Phương Khanh Hân rời khỏi đây thì cô ta có gặp ai không?”

Tiểu Hà lập tức bước lên trước một bước, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc ngài quả thật tiên đoán như thần! Sau khi Cô Phương rời khỏi, cô ta đã kêu Vũ Ngọc Bình ra gặp mặt.”

“Ngọc Bình ư? Ha, quả nhiên.” Hà Nhật Dương lạnh lùng rên lên: “Nói với Phan Thịnh và Phan Ly một tiếng, một lát ta sẽ qua đó.:

“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Tiểu Hà lập tức tuân lệnh.

Tại một nơi khác, Phương Khanh Hân đang tức giận than thở với Vũ Ngọc Bình nói: “Người đàn bà đó có gì tốt chứ? Sao lại có thể khiến Hà Nhật Dương trở mặt với em được! Phương Khanh Hân ta đây vốn là đệ nhất thục nữ của tỉnh H! Người đàn bà đó thì có đáng là gì chứ?”

Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Cô gọi tôi tới đây chỉ để nói với tôi cái này thôi ư?”

Sắc mặt của Phương Khanh Hân cứng đơ lại, sau đó nói: “Ngọc Bình, trước kia anh không hề lạnh lùng với em như thế này bao giờ.”

“Nhưng cô đã lựa chọn Nhật Dương rồi.” Vũ Ngọc Bình thản nhiên trả lời.

“Vậy thì sao chứ? Tình cảm lớn lên cùng nhau từ nhỏ chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi. Trong lòng em, anh vẫn rất quan trọng.” Phương Khanh Hân nhỏ nhẹ nói: “Ngọc Bình, anh không phải đã nói qua, bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần đến anh, thì anh đều sẽ giúp em sao?”

“Vậy bây giờ cô muốn tôi giúp như thế nào?” Vũ Ngọc Bình cúi đầu nhìn Phương Khanh Hân, đôi mắt ấy tràn đầy sự đau khổ.

“Nhật Dương sẽ bị người đàn bà đó lừa mất. Ngọc Bình, anh được con gái hoan nghênh như vậy, hay là anh giúp em... mang con Tống Thanh đó rời khỏi Nhật Dương đi?” Phương Khanh Hân thò tay nắm tay tay áo của Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, anh giúp em một lần đi mà.”

“Cô muốn tôi theo đuổi Tống Thanh ư?” Vũ Ngọc Bình nhíu mày nhìn Phương Khanh Hân.

“Dù sao thì những người con gái anh theo đuổi cũng không ít mà, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng đâu ít đâu. Loại đàn bà như vậy em đã gặp nhiều rồi, cô ta chỉ ham muốn gia tài của Nhà họ Hà và dung mạo của Nhật Dương thôi mà? Điều kiện của anh không thua kém Nhật Dương chút nào, anh lại khéo ăn nói nữa, chỉ cần anh ra tay, thì Tống Thanh tuyệt đối sẽ không cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.” Phương Khanh Hân nhìn Vũ Ngọc Bình với một ánh mắt mong đợi: “Ngọc Bình, bao nhiêu năm nay, anh cũng biết đó. Em thật sự rất thích Nhật Dương, ngoài anh ấy ra, em sẽ không lấy ai cả.”

Vũ Ngọc Bình ngước mặt nhìn vào mắt của Phương Khanh Hân: “Vậy tôi thì sao? Tôi thì có thể bị hy sinh hay sao? Nếu Nhật Dương muốn bảo vệ cô ấy, thì có nghĩa là cô ấy rất quan trọng với Nhật Dương, cô ấy đã là người của anh ấy. Nếu tôi ra tay cướp người, thì Nhật Dương với tôi sẽ ra sao đây? Tôi không phải chưa hề giúp cô! Lúc cô đánh cô ấy tại nhà của Phan Thịnh Phan Ly, tôi đã ra tay chặn anh ta lại giúp cô rồi. Nếu không thì, cô tưởng bạt tay đó cô có thể đánh được ư?”

Phương Khanh Hân tức giận dẫm chân nói: “Vậy trước kia anh đã từng nói sẽ chăm sóc em suốt đời, là lừa dối em cả sao?”

Vũ Ngọc Bình bất lực lắc đầu: “Khanh Hân, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Năm xưa khi cô bỏ rơi tôi, lựa chọn Nhật Dương, tôi cũng đâu hề nói gì đâu đúng không? Tại sao đến lượt cô thì cô lại không cách nào hiểu ra được vậy?”

“Anh là anh, tôi là tôi, không thể nói chung với nhau được.” Phương Khanh Hân lạnh lùng nhìn Vũ Ngọc Bình một cái: “Thôi được, dù không có anh thì tôi cũng có thể tìm người khác giúp đỡ được! Những công tử của tỉnh H này vẫn còn rất nhiều mà, tùy tiện phái một người ra mặt, đã đủ khiến nhà tạo mẫu nhỏ bé đó phải chịu khổ rồi! Được rồi, nếu không có gì nữa thì tôi phải đi đây!”

Vừa dứt lời, Phương Khanh Hân đã không thèm nhìn Vũ Ngọc Bình một lần nào nữa, liền xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy bóng dáng của Phương Khanh Hân, Vũ Ngọc Bình khẽ thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu một cách bất lực rời khỏi.

Khi Tống Thanh về đến nhà, bảo mẫu nói với cô, Tống Linh đã ngủ rồi.

Tống Thanh mới nói với bảo mẫu: “Chú Huy, mấy ngày nay thật làm phiền đến chú rồi. Cứ phải bắt chú tăng ca hoài, con thật sự cảm thấy có lỗi quá. Nghe nói bây giờ chú đang thuê một căn nhà sống bên ngoài, con có một đề nghị muốn thương lượng với chú, con tăng thêm cho chú ba triệu rưỡi, chú có thể làm bảo mẫu nguyên ngày cho anh trai của con không?”

Lê Huy xoa tay của mình, cảm thấy vô cùng ngại ngùng: “Được, thêm tiền thì đương nhiên là chuyện tốt. Cô Tống cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ chăm sóc Tống Linh như con ruột của mình. Cô phải đi làm phải bận rộn thì cô cứ làm đi, trong nhà có tôi, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghe thấy Lê Huy nói như vậy, Tống Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì thật là cám ơn chú.” Tống Thanh nói: “Ngày mai con sẽ dọn dẹp một căn phòng, sau khi dọn dẹp xong thì chú cứ qua đây ở luôn.”

Sau khi quyết định xong tiền lương, tiễn Lê Huy ra cửa thì Tống Thanh mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Truyện convert hay : Tới Cửa Con Rể Diệp Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện