CHƯƠNG 53: MÓN QUÀ LÚC TẠM BIỆT
Hai người cứ chìm đắm vào việc thiết kế đến nỗi quên mất cả thời gian.
Lúc giữa trưa thì hai người họ vẫn vừa ăn vừa bàn về ý tưởng thiết kế.
Bởi vì Mạc đại ca đã nói tin tưởng vào khiếu thẩm mỹ của Tống Thanh, nên Tống Thanh đã lấy hết dũng khí cống hiến một số hình phác thảo cho họ.
Tuy rằng đa số đều bị Hà Nhật Dương từ chối nhưng duy nhất chỉ có ý tưởng về cánh cửa sổ lớn được giữ lại.
Tống Thanh hào hứng nói: “Thử tưởng tượng xem, vào mùa đông tuyết rơi trắng xóa, phấp phới tung bay, phủ đầy nguyên một ngọn núi. Vào mùa xuân thì lại có thể nhìn thấy một cánh rừng xanh ngát bạt ngàn, trăm hoa đua nở. Bên ngoài giá lạnh thấu xương, trong nhà lại ấm áp như mùa xuân. Trải một tấm thảm to trên sàn ngay vị trí này, cảm nhận sự ấm áp từ mặt đất, nằm ở đây xem cảnh tuyết rơi, ngồi uống một ly hồng trà... Woaaaa, quả thật rất là tuyệt vời! Chỗ này chỗ này nè, có thể thêm một cái lò sưởi không...”
Ngón tay của Tống Thanh xuyên suốt nguyên tấm hình thiết kế nói: “Nếu không thì mùa đông sẽ lạnh lắm.”
Hà Nhật Dương khẽ lấy tay bắn vào bàn tay của Tống Thanh: “Đừng đụng vào, chỗ này không thể thêm lò sưởi được.”
“Vậy chỗ này thì sao?” Tống Thanh lại chỉ vào một nơi và hỏi: “Dù cho trong nhà ấm áp, nhưng cũng phải làm thêm một cái lò sưởi chứ. Củi trong núi rất nhiều, nếu không có lò sưởi thì thật lãng phí.”
Hà Nhật Dương đột nhiên thò tay ra bắt lấy ngón tay của Tống Thanh: “Nơi mà cô nói bây giờ, không phải lúc nãy cô nói phải làm một bức tranh treo tường sao? Nếu làm bức tranh treo tường thì sao làm lò sưởi được?”
Ngón tay của Hà Nhật Dương rất đẹp.
Ngón tay thon dài, có một số vết chai sạn trong lòng bàn tay.
Hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay của hắn, cứ như thế truyền đến người Tống Thanh.
Trái tim của Tống Thanh, chợt khẽ run lên.
Thấy hình như không bị Hà Nhật Dương phát hiện, cô mới nhẹ nhàng rút ngón tay lại.
Nhưng cô vừa nhúc nhích, thì Hà Nhật Dương lại nắm chặt hơn nữa, không cho cô rút tay về.
“Nếu cô kiên trì muốn làm lò sưởi thì tranh treo tường sẽ không làm nữa. Hoặc là, phải chuyển tranh treo tường qua nơi khác.” Hà Nhật Dương dường như không hề phát hiện sự khác thường trong tâm trạng của Tống Thanh, hắn tiếp tục nói: “Nếu phải dời đi nơi khác thì cô cảm thấy bức tranh dời qua đây có được không?”
Đôi tai của Tống Thanh, dần ửng đỏ lên, cô ấp úng trả lời: “A... được.”
Hà Nhật Dương vẫn nắm chặt lấy tay của Tống Thanh, dường như hắn đã hoàn toàn quên đi việc này, tiếp tục hỏi: “Cô cảm thấy, chỗ này nên đặt tấm thảm như thế nào đây? Cô thích tấm thảm như thế nào?”
“Hả...” Tống Thanh vô cùng hoang mang.
Hà Nhật Dương ngước đầu nhìn Tống Thanh, đôi mắt của hắn lướt qua đôi tay đỏ bừng của cô, khóe miệng cong lên, lập lại một lần nữa: “Cô thích tấm thảm như thế nào? Hoặc là, cô thích tác phẩm của đất nước nào?”
“Nếu là tôi, thì đơn giản lắm. Tôi thích màu trắng, thích sự mềm mại, thoải mái, khiến ai cũng muốn nằm lăn lộn trên đó.” Tống Thanh không nghĩ nhiều và nói.
“Ừ, vậy thì thảm lông thiên nga vậy.” Hà Nhật Dương quyết định ngay lập tức.
Ngón tay thon dài của Tống Thanh cứ nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến hắn không kiềm chế được liền dùng lòng bàn tay chạm nhẹ tay cô một cái.
Cảm giác mềm mại êm ái chỉ của riêng người con gái mới có, khiến Hà Nhật Dương khẽ run động trong lòng.
“Tôi... tôi... tôi đi rót ly trà cho anh.” Tống Thanh cảm nhận được sự đụng chạm từ lòng bàn tay, sau đó toàn thân cô run rẩy cứ như bị điện giật vậy.
Cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô kéo mạnh tay về, cố ý tìm một cái cớ để rời khỏi hiện trường.
Hà Nhật Dương gật đầu, cảm nhận sự mềm mại biến thành cảm giác trống trải trong lòng bàn tay, đột nhiên có chút thất vọng.
Tống Thanh rót ly trà trở về, sau đó hai người lại hồi phục lại trạng thái bình thường như không có chuyện gì xảy ra cả.
Hai người cuối cùng cũng đã bàn bạc xong bảng thiết kế trong suốt một ngày.
Khi giao bảng thiết kế cho Mạc đại ca, anh ấy vui vẻ vỗ vào vai của Hà Nhật Dương nói: “Nhật Dương, thật là làm phiền đến chú rồi!”
“Không sao! Về công trình thì anh cứ yên tâm, em sẽ đích thân phái đội thi công của mình đến thi công cho anh. Đến lúc đó nếu có nhu cầu gì thì anh cứ dặn dò trực tiếp là được rồi.” Hà Nhật Dương vui vẻ trả lời: “Mạc đại ca, xin anh đừng khách sáo.”
Mạc đại ca lại xoay người qua nhìn Tống Thanh: “Thanh Thanh, đợi đến khi tòa nhà được xây xong, cô nhất định phải qua đây đó! Nơi này là nơi mà cô lựa chọn đó nha!”
Tống Thanh trả lời: “Vâng ạ!”
Hà Nhật Dương khẽ cười nhìn Tống Thanh, nói với Mạc đại ca: “Vậy tụi em về trước đây. Nếu có tin tức gì thì anh có thể liên hệ với em lúc nào cũng được.”
Mạc đại ca gật đầu, sau đó lại nhớ ra điều gì đó, nói: “Hai người hãy đợi đã!”
Vừa dứt lời, Mạc đại ca lập tức nói khẽ với người của mình.
Người đó nhanh chóng nhìn Tống Thanh một cái, xoay người rời khỏi.
Mười phút sau, người đó mới cầm theo một cái giỏ đi tới và đưa thẳng cho Tống Thanh.
“Đây là món quà tạm biệt tặng cho cô.” Mạc đại ca cười híp mắt nói.
Tống Thanh cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt xanh xao cả lên.
Nguyên một giỏ được chất đầy trứng ngỗng!
Mạc đại ca! Anh nói sẽ không chọc tôi nữa mà!
Sự tin tưởng giữa người với người liệu có còn nữa không? Huhu!
Hà Nhật Dương và Lý Xuân bọn họ đều cố gắng nín cười.
Tống Thanh cắn chặt răng nhận lấy chiếc giỏ, sau đó ủ rủ cám ơn Mạc đại ca: “Cám ơn Mạc đại ca!”
Mạc đại ca cười ha hả lên, thò tay xoa đầu Tống Thanh: “Được rồi, lên đường cẩn thận nha. Sau này phải thường xuyên đến thăm tôi.”
“Vâng” Tống Thanh ngoan ngoãn gật đầu, đi theo những người khác lên xe, sau đó lại giơ tay chào tạm biệt Mạc đại ca.
Chiếc xe từ từ đi xuống núi theo con đường mà họ đã đi lên.
Tống Thanh ngơ ngác nhìn giỏ trứng trước mặt
Nhiều trứng ngỗng như vậy, nên làm sao với nó đây?
Hà Nhật Dương nhíu mày nhìn Tống Thanh: “May là trong xe có nhà bếp, luộc lên hết để ăn đi.”
Tống Thanh ủ rủ cúi đầu nói: “Nhiều trứng như vậy, phải ăn đến bao giờ đây... Vả lại, chỉ ăn trứng luộc thôi thì anh có nuốt được không chứ? Uhm, đợi đã, anh nói trong xe có nhà bếp ư?”
Đôi mắt Tống Thanh lóe sáng: “Có rau không?”
“Đương nhiên có rồi.” Hà Nhật Dương ngước nhìn cô: “Sao vậy? Cô muốn trổ tài nấu ăn ư? Tôi nhớ có người nào đó đã từng nói, những dụng cụ nấu ăn trong nhà của tôi do không quen dùng nên mới nấu những món khó ăn như vậy...”
Tống Thanh lập tức vỗ ngực nói: “Được, tôi sẽ nấu cho anh xem.”
Vừa dứt lời, Tống Thanh đã cầm theo giỏ trứng đó đi vào nhà bếp.
Sau khi Tống Thanh đi vào nhà bếp, Lý Xuân liền cầm chiếc điện thoại di động đi đến: “Tổng giám đốc, là điện thoại của Cô Phương.”
Phương Khanh Hân ư? Cô ta gọi đến để làm gì vậy?
Hà Nhật Dương liếc một cái, sau đó gác máy.
Tiếng chuông điện thoại bị ngưng bặt, nhưng sau đó một tin nhắn được gửi đến.
Gọi điện có thể bị gác máy, nhưng tin nhắn thì không thể từ chối nhận được rồi.
“Nhật Dương, chuyện lần trước chúng ta chưa bàn xong, anh tranh thủ thu xếp thời gian để bàn bạc được không? Hai nhà chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, đừng nên vì sự bồng bột nhất thời, ảnh hưởng đến tình cảm của hai nhà chúng ta.” Tin nhắn của Phương Khanh Hân khiến Hà Nhật Dương phải đưa tay đón lấy một cách bất đắc dĩ.
Hắn gọi cho Phương Khanh Hân, đầu bên kia điện thoại được nhấc lên một cách nhanh chóng: “Nhật Dương, anh không giận nữa ư?”
Hà Nhật Dương bình thản nói: “Cô Phương, tôi sẽ cho thuộc hạ của tôi bàn giao trực tiếp với quý công ty.”
Phương Khanh Hân đột nhiên hạ giọng nói: “Nhật Dương, quả nhiên anh vẫn đang giận. Lần này em gọi cho anh, một là do muốn nói lời xin lỗi anh, hai là do em có một tin phải báo cho anh. Em rất có hứng thú với vụ sát nhập của Văn Nhất Phi, em chuẩn bị tham gia vào đó.”
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế
Danh sách chương