CHƯƠNG 52: KHÔNG PHẢI LÀ TÔI LÀM!



Hà Nhật Dương vừa mở mắt ra, chỉ liếc nhẹ thôi nhưng đã nhìn thấy một người nào đó đang giả vờ ngủ, người đó nhắm chặt mắt lại, diễn cũng diễn không giống chút nào.

Hắn cử động chân tay một lát, sau đó từ từ đứng dậy.

Tống Thanh chống tai lên nghe ngóng âm thanh Hà Nhật Dương mặc xong quần áo và rời khỏi, sau đó mới dám mở to mắt ra.

Ai ngờ cô vừa mở mắt, thì đã đụng ngay ánh mắt sắc bén của Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh không giả vờ ngủ nữa, bèn đứng thẳng thân người lên nói: “Dậy rồi à?”

Tống Thanh ấp ơ ấp úng trả lời: “A, ừ...”

Hà Nhật Dương cười như không cười nhìn vào cô: “Tối qua cô ngủ được không?”

“Hohoho.. cũng được, cũng được.” Tống Thanh cảm thấy e thẹn trong lòng, từ từ ngồi dậy, không dám nhìn vào mắt của Hà Nhật Dương.

“Lời đề nghị mà hôm qua cô nêu ra cũng không tồi, nếu đã như vậy thì hôm nay cô hãy cùng tôi hoàn thành bảng vẽ thiết kế đó đi.” Hà Nhật Dương ung dung nói: “Lần này tôi đến tìm Mạc đại ca, là bởi vì tôi dự định xây một tòa lâu đài cho anh ấy.”

“Tôi ư?” Tống Thanh chỉ vào chiếc mũi của mình nói: “Nhưng tôi không hề biết gì về kiến trúc cả!”

“Không sao cả, tôi cũng không kỳ vọng cô biết được quá nhiều. Lúc tôi làm nghiên cứu sinh tôi đã từng học thêm ngành kiến trúc học, lúc học tiến sĩ tôi cũng đã từng học qua ngành địa chất. Ngọn núi này rất thích hợp để xây một tòa kiến trúc khoảng một trệt hai tầng, như vậy thì sẽ không sợ không đủ phòng để ngủ nữa.” Hà Nhật Dương thản nhiên nói, sắc mặt vô cùng tự nhiên tựa như không hề nhớ được những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua vậy.

Tống Thanh há miệng ra, sau đó lại lập tức ngậm miệng lại.

Những việc mất mặt đó, thì đừng nên nhắc lại nữa!

“Mau dậy đi, một lát Lý Xuân bọn họ sẽ vào đây thu dọn.” Sau khi nói xong câu này, Hà Nhật Dương bèn xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Tống Thanh ủ rủ đá chiếc giường một phát, lẩm bẩm một mình nói: “Tống Thanh ơi Tống Thanh, sao cô lại... không giữ sĩ diện đến vậy chứ! Ngủ thì cứ ngủ đi, tại sao lại nằm lên người của người khác chứ? Không được, những việc như vậy tuyệt đối không thể thừa nhận được, chết cũng không thể!”

Tống Thanh hối hận vô cùng, xoay người ôm lấy quần áo rồi mặc lên một cách nhanh chóng.

Vừa mới rửa mặt xong, cô liền nhìn thấy Lý Xuân đang ra lệnh cho hai cô người hầu đi vào, thay mới hết tất cả mọi thứ trong phòng.

Tống Thanh nhìn thấy ánh mắt Lý Xuân đang nhìn mình, cảm thấy có chút ẩn ý nào đó, sau đó cô chợt phát hiện ra!

A! Chết rồi! Chẳng lẽ anh ấy cho rằng tối qua cô với Hà Nhật Dương đã...

Trời đất chứng giám!

Tống Thanh há to miệng ra, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích từ đâu.

Tống Thanh cúi đầu xuống, không dám nhìn Lý Xuân, vội vã chạy ra ngoài.

Vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy Mạc đại ca đang cầm lấy một chiếc trứng ngỗng trong tay đi về phía cô.

Nhìn thấy Tống Thanh, Mạc đại ca liền giơ tay lên nói với cô: “Nè, quả trứng ngỗng của ngày hôm nay.”

Tống Thanh lúng túng: “Mạc đại ca, anh đừng chế giễu tôi nữa có được không?”

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, thật sự không phải cô ấy cố ý mà!

Mạc đại ca quả nhiên lại cười ha hả hết nửa ngày và nói: “Được được được, quả trứng ngỗng này sẽ để giành lại cho cô, đợi đến khi hai người rời khỏi thì sẽ cho cô mang về.”

Chúng ta không nhắc về chuyện nãy nữa có được không chứ?

Chẳng lẽ suốt kiếp này cứ phải bị trêu chọc như vậy hay sao?

“Được rồi được rồi, tôi không chọc cô nữa, đi nào, đi ăn sáng thôi.” Mạc đại ca thò tay ra vỗ nhẹ vào đầu của Tống Thanh, anh cứ xoa đầu cô, tựa như đang trêu chọc một đứa bé vậy: “Một lát tôi sẽ dẫn cô đi dạo đằng sau núi, chọn một nơi mà cô thích.”

“Hả? Chọn một nơi ư?” Tống Thanh phản ứng cực nhanh: “Chọn một nơi để xây tòa lâu đài sao?”

“Đúng vậy, nguyên ngọn núi này thuộc quyền sở hữu của ta, muốn xây ở đâu thì xây. Nhật Dương nói cô xuất thân từ ngành mỹ thuật, tôi tin tưởng vào khiếu thẩm mỹ của cô.” Mạc đại ca cao to lực lưỡng, cao hơn Tống Thanh một cái đầu, khi anh đi trước mặt Tống Thanh, thì Tống Thanh đã không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

Tống Thanh chỉ có thể ngẩng cao đầu nhìn vào sau ót của anh ta nói: “Được thôi.”

Bữa ăn sáng rất đơn giản, nhưng dinh dưỡng rất phong phú.

Rất nhiều món ăn đều là rau rừng được hái từ trên núi, Tống Thanh ăn mừng rỡ vô cùng.

Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh thích ăn như vậy, liền đẩy chiếc dĩa qua trước mặt cô một cách âm thầm

Tống Thanh chỉ tập trung vào ăn nên không hề phát hiện gì cả.

Nhưng Mạc đại ca lại nhìn hai người một cách trìu mến.

Sau khi ăn xong, họ cứ men theo con đường trên núi mà đi.

Tống Thanh giờ mới phát hiện được, con đường ven núi này lại có thể đi thẳng lên đỉnh núi được.

“Mạc đại ca, con đường này là do anh khai thông sao?” Tống Thanh hiếu kỳ hỏi.

Mạc đại ca chợt tự hào nói: “Đúng vậy, tôi dẫn theo người khai thông con đường này suốt nửa năm. Từ một vị trí khai thông đến tận đỉnh núi, nền móng hay gì đó, đều là do tôi tự chọn lựa cả.”

Tống Thanh giơ một ngón tay cái lên về phía Mạc đại ca.

Nhưng Hà Nhật Dương lại xoay người qua nhìn Tống Thanh nói: “Cô cảm thấy ở đây thích hợp xây gì?”

Mạc đại ca cũng nói với Tống Thanh: “Đúng vậy, Thanh Thanh, cô cảm thấy nơi này thích hợp phong cách gì?”

Tống Thanh nói: “Thật ra phong cách gì cũng không sao cả, chỉ cần bản thân mình yêu thích là được rồi. Đa số những toà nhà mà tôi nhìn thấy, trên cơ bản đều xây dựng gần nhau, cho nên phong cách phải thống nhất thì sẽ đẹp hơn. Nhưng xung quanh đây, ngoài chỗ của Mạc đại ca có người ở, thì cả trăm dặm xung quanh cũng không thấy một bóng người, nên cũng không cần chú trọng phải làm theo phong cách gì. Kiểu Pháp cũng được, kiểu Nga cũng được, kiểu Đức cũng được, kiểu Trung cũng không tồi. Xây nhà để ở chứ không phải để người khác xem cơ mà.”

Mạc đại ca lại thò tay ra vò đầu Tống Thanh thêm lần nữa: “Haha, Thanh Thanh nói rất đúng. Thật đúng ý tôi!”

Nhìn thấy Mạc đại ca vò đầu Tống Thanh, Hà Nhật Dương chợt cảm thấy khó chịu.

Đêm qua khi cô ấy gối đầu lên tay của hắn ngủ thiếp đi, những lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng, mùi hương thoang thoảng của dầu gội đầu tươi mát thoáng qua.

Đột nhiên hắn lại muốn thử lại cảm giác mềm mại trong bàn tay đó.

Cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, Tống Thanh đột nhiên nghịch ngợm lên, xông thẳng về phía cốc núi la to: “Tống Thanh, cố lên!”

Trong cốc núi cứ không ngừng vang lên giọng nói của Tống Thanh, vang ra rất xa rất xa.

Nhìn thấy bộ dạng trẻ con của Tống Thanh, Hà Nhật Dương liền nhoẻn miệng lên.

“Phải nắm bắt cơ hội cho tốt.” Mạc đại ca nở nụ cười đầy ẩn ý với Hà Nhật Dương, thò tay ra vỗ lấy vai của hắn: “Cô gái này khá tốt đó.”

Nhưng Hà Nhật Dương chỉ cười và không giải thích thêm gì cả.

Tống Thanh đột nhiên thò tay ra, nhắm mắt lại ước lượng phong cảnh trước mặt.

Nhìn thấy động tác của Tống Thanh, Mạch đại ca hiếu kỳ hỏi: “Cô ấy cũng biết về chiến lược cao nguyên ư?”

Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, thản nhiên nói: “Anh nghĩ quá nhiều rồi, cô ấy đang dò tìm phương hướng. Có lẽ cô ấy đã bị lạc mất phương hướng rồi.”

Quả nhiên, khi Hà Nhật Dương vừa dứt lời, Tống Thanh đã lên tiếng hỏi: “Hướng này là hướng Tây phải không?”

Lý Xuân bọn họ đều lặng lẽ xoay người qua.

Tổng giám đốc, ngài thật sự quá anh minh và thông thái!

Tống Thanh say sưa nói: “Nếu căn nhà hướng về phía Tây, thì nguyên một buổi chiều đều bị ánh sáng mặt trời chiếu vào. Chúng ta có thể xây một cửa sổ lớn, như vậy thì sẽ rất ấm áp vào mùa đông.

Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, Mạc đại ca thở dài một tiếng.

Quả nhiên anh ấy đã nghĩ nhiều quá rồi!

Sau khi xem xong vị trí, Tống Thanh đã lựa chọn được một số vị trí thích hợp để xây nhà.

Hà Nhật Dương sau khi xem xong, hắn đã xoá đi ba vị trí.

Bởi vì địa chất của những mảnh đất này không ổn định, không thích hợp xây toà kiến trúc nào cả.

Truyện convert hay : Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện