Lâm Khê càng nghĩ càng thấy vui.



Lý Xuân đứng ở một bên nhìn Lâm Khê đang kích động đến run người.

“Căn phòng này chuẩn bị cho tôi hả?” Lâm Khê vừa nghĩ đến có thể Hà Nhật Dương đang trốn trong rương thì vui như lên thiên đường vậy.

Lát nữa, khi cô ta mở rương ra, có khi nào cô ta và Hà Nhật Dương sẽ lăn lộn trong căn phòng đẹp đẽ này, sau đó cô ta sẽ trao cho hắn lần đầu tiên trong căn phòng công chúa đẹp như tranh vẽ này không nhỉ?

Trời ơi, nghĩ thôi mà cũng thấy vui chết đi được!

Lý Xuân miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Đúng, đây là phòng đặc biệt chuẩn bị cho cô.”

Lâm Khê vui sướng chạy đến mở rương.

Lý Xuân lặng lẽ bước lên phía trước. Hắn đưa tay hung hăng đánh vào gáy Lâm Khê!

Cơ thể Lâm Khê liền khựng lại, lập tức ngã xuống mặt đất

Lý Xuân cười gian tà: “Xin lỗi, món quà này không phải dành cho cô, ngược lại, cô là quà tặng cho Phương Mạn Luân.”

Phương Mạn Luân cất điện thoại đi rồi lao thẳng lên xe.

Nhưng khi động cơ xe vừa hoạt động, hắn đột nhiên nghi ngờ!

Có khi nào là bẫy không nhỉ?

Có khi nào Tống Thanh liên thủ với Hà Nhật Dương lừa mình không nhỉ?

Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng...

Nhưng bản thân hắn đã nghe ngóng rất kỹ. Tống Thanh lấy Hà Nhật Dương chỉ là sự nhầm lẫn!

Hai người kết hôn vì bị ép buộc chứ không hề có tình cảm.

Lúc Phương Mạn Luân đang suy nghĩ không biết nên làm sao.

Tống Thanh lại vô tình giúp Hà Nhật Dương.

Tống Thanh đăng một status lên mạng.

Tống Thanh có những mấy chiếc điện thoại di động liền.

Có số dùng để liên lạc công việc, có số dùng để liên lạc với người thân.

Buổi sáng, lúc cô ra ngoài, Hà Nhật Dương đã lấy điện thoại liên lạc công việc của cô.

Tống Thanh cũng chẳng thèm bận tâm.

Bây giờ cô là mợ hai nhà họ Hà rồi, cũng đâu ai dám động đến, dám gây phiền phức cho cô.

Đương nhiên ngoài Hà Nhật Dương ra.

Cho nên, Tống Thanh đã cầm điện thoại dùng để liên lạc với người thân đi gặp người nhà họ Tống.

Nhưng mạng thì có thể dùng điện thoại nào đăng nhập cũng được.

Cho nên, sau khi đi gặp người nhà họ Tống, tâm trạng của Tống Thanh vô cùng kích động. Cô không kìm được mà đăng một dòng status lên mạng: Hôm nay gặp được chuyện vui nhất cuộc đời.

Chỉ một dòng chữ vậy thôi nhưng lại khiến Phương Mạn Luân hiểm nhầm rằng Tống Thanh đã nhìn thấy lá thư tay của đại sư Chu Quang Tiềm.

Dù gì thì Tống Thanh cũng rất thích Chu Quang Tiềm.

Phương Mạn Luân không hề do dự, lập tức lái xe đến thôn Độ Giả.

Để tránh tai mắt của người khác, Phương Mạn Luân cũng không dẫn theo người, chỉ đi một mình.

Khi đến nơi, cả thôn Độ Giả vẫn rất bình thường.

Phương Mạn Luân cũng không phát hiện điều gì khác lạ.

Phương Mạn Luân lấy điện thoại ra gọi cho Tống Thanh nhưng không có người nhấc máy.

Phương Mạn Luân định thần lại, dừng xe, sau đó chuẩn bị đi tìm!

Hắn không thể để Tống Thanh phá hoại chuyện tốt hôm nay của hắn!

Lúc này bỗng nhiên có nhân viên phục vụ đi đến, Phương Mạn Luân liền chặn đối phương lại hỏi: “Hà Nhật Dương ở đâu?”

Nhân viên phục vụ ngẩn một lát mới đáp lại: “Tôi không biết, tôi không thể nói!”

Phương Mạn Luân trực tiếp mở ví tiền, lấy ra một xấp tiền: “Bây giờ có thể nói chưa?”

“Đang tiếp khách ở nhà A.” Mắt của nhân viên phục vụ đang dán mắt lên xấp tiền kia, hắn không ngừng nuốt nước bọt.

“Rất tốt, vậy bức thư của Chu Quang Tiềm ở đâu?” Phương Mạn Luân lại rút ra mổ xấp tiền.

“Ở nhà C.” Mắt nhân viên phục vụ kia sáng rực, không hề chớp.

Pl nhét tiền vào tay nhân viên phục vụ, quay người đi về nhà C.

Phương Mạn Luân vừa đi thì khuôn mặt ham tiền của nhân viên phục vụ kia liền trở lại bình thường. Hắn điều chỉnh tai nghe, thấp giọng nói: “Hắn đi rồi, khoảng mười phút nữa là tới.”

Vừa đến nhà C, Phương Mạn Luân liền tóm lấy một nhân viên phục vụ hỏi: “Có cô gái xinh đẹp nào đến đây không?”

Nhân viên phục vụ nghĩ rồi nói: “Ngài nói căn phòng kia hả? Hôm nay đúng là có một cô gái xinh đẹp đến đó nói là đợi người.”

Phương Mạn Luân sướng rơn. Sau khi hỏi rõ liền chạy thẳng đến căn phòng nhân viên kia chỉ.

Hắn nhất định phải ngăn Tống Thanh lại!

Phương Mạn Luân vội vàng gõ cửa: “Thanh Thanh, em có đó không?”

Trong phòng không có tiếp đáp lại.

Trái tim Phương Mạn Luân liền trầm xuống.

Sao vậy nhỉ?

Lẽ nào Tống Thanh đã phát hiện Hà Nhật Dương đi gặp Lâm Khê và người ba giả mạo của Lâm Khê ư?

Phương Mạn Luân bất chấp đẩy cửa bước vào.

Cạch, cửa phòng không hề khóa!

Trong lòng Phương Mạn Luân bỗng có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh, hắn liền gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rất đẹp, là loại phòng công chúa điển hình.

Giữa phòng có một chiếc rương. Chiếc rương được thắt nơ bằng dây ruy-băng.

“Thanh Thanh?” Phương Mạn Luân nhìn quanh phòng, trong phòng không hề có động tĩnh.

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Mạn Luân liền reo lên.

Một tin nhắn hiện ra: Món quà tặng cho anh, hy vọng anh sẽ thích.

Tin nhắn này được gửi từ số máy lạ.

Trái tim Phương Mạn Luân khẽ loạn nhịp!

Hắn cảm nhận thấy tai mình đang đỏ dần lên.

Tin nhắn này là Tống Thanh gửi cho hắn ư?

Chiếc rương là quà ư?

Quà gì đây?

Cô muốn tặng quà cho hắn ư?

Cô... sao cô lại tặng quà cho hắn nhỉ?

Lẽ nào vì hắn là sư huynh của cô?

Hay là, hay là.. thực ra cô...

Phương Mạn Luân đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí đang nóng dần, môi hắn khô khốc.

Lúc này chiếc rương liền khẽ động đậy.

Đáy mắt Phương Mạn Luân trầm xuống vài phần.

Không phải Tống Thanh trốn trong rương, muốn tặng bản thân cho hắn chứ?

Ý nghĩ nãy bỗng hiện lên trong đầu Phương Mạn Luân.

Sau đó, cứ vất vưởng không thôi.

Trong đầu Phương Mạn Luân bỗng hiện lên một ý nghĩ: Nếu hắn ngủ với vợ của Hà Nhật Dương. Vậy thì, điều này không phải sẽ là đòn đả kích trí mạng đối với Hà Nhật Dương sao?

Ý nghĩ này vừa hình thành liền bám riết lấy tâm tư của Phương Mạn Luân.

Yết hầu của Phương Mạn Luân chuyển động lên xuống liên hồi.

Hắn thừa nhận, bản thân đã bị ý nghĩ này làm rung động!

Hắn rất muốn thử!

Vậy thì, nếu người trong rương là Tống Thanh, hôm nay hắn có nên thuận nước đẩy thuyền không...

Ngón tay Phương Mạn Luân run rẩy kéo dây nơ trên rương.

Dây ruy-băng rơi xuống, chiếc rương hiện ra trước mắt.

Phương Mạn Luân không còn khống chế được ham muốn, dã tâm và tư tưởng của bản thân nữa. Hắn như phát điên, như tẩu hỏa nhập ma, muốn hủy hoại Tống Thanh ở ngay nơi đây.

Cũng hủy hoại cả Hà Nhật Dương nữa!

Phương Mạn Luân luôn vẫn chưa phát hiện đôi mắt của bản thân đã bắt đầu thất thần rồi.

Thần trí của hắn cũng đã dần mơ hồ.

Ngón tay đặt bên mép rương dùng sức đẩy mạnh!

Cạch, chiếc rương bị mở tung ra.

Một cô gái mặc váy công chúa đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt Phương Mạn Luân.

Cô gái nghiêng đầu, để lộ vết bớt trên cổ.

“Thanh Thanh, Thanh Thanh, cùng tôi xuống địa ngục!” Phương Mạn Luân không kìm được nữa, ôm cô gái lao thẳng lên giường công chúa ở bên.

Trong không khí, bỗng tràn ngập mùi hương lạ.

Mùi này ngày càng nồng đậm, ngày càng khiến Phương Mạn Luân mất đi thần trí.

Ở một góc phòng, nén mê hương cuối cùng trong lư hương đã cháy hết.

“Cô Lâm?” Hà Nhật Dương đem người đến ngoài của phòng, cười nham hiểm nói: “Tôi hứa sẽ tặng cô một món quà khiến cô hài lòng. Căn phòng này là tôi tặng cô đó, cô có hài lòng... với những gì cấc người đang làm không?”

Câu cuối cùng bỗng biến từ ôn nhu thành phẫn nộ!

Rầm rầm rầm, đám người liền lao vào phòng, không tin được mà nhìn cảnh tượng trong phòng.

Đúng lúc này, thần trí của hai người đang vận động bỗng tỉnh lại.

Phương Mạn Luân mở mắt nhì thấy Lâm Khê đang nằm dưới thân mình!

Lâm Khê? Sao lại là Lâm Khê!

Trái tim Phương Mạn Luân bỗng đùng một tiếng!

Chết rồi, trúng kế rồi!

Phương Mạn Luân nghiêng người kéo chăn chùm kín cơ thể mình và Lâm Khê.

Lập tức, Hà Nhật Dương liền tức giận chỉ vào Phương Mạn Luân mà nói: “Cậu Phương, xin hỏi anh đang làm gì vậy? Đây là phòng tôi chuẩn bị cho Cô Lâm, sao anh lại ở đây?”

Phương Mạn Luân định mở miệng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một phóng viên của một đài truyền hình địa phương nổi tiếng đang kinh ngạc nhìn hắn.

Phương Mạn Luân thầm than không hay rồi!

Tên phóng viên này là người nổi tiếng nhiều chuyện trên mạng, chỉ cần là chuyện hắn biết, hắn nhất định sẽ nói ra!

“Cô Lâm, cô có nên giải thích không, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Khê.

Lâm Khê mới hoàn hồn vẫn đang mê man đầu óc, không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ bất giác nói: “Em cũng không biết tại sao em lại ở cùng Cậu Phương, em tưởng đó là anh!”

“Cô đùa cái gì vậy!” Hà Nhật Dương càng giận hơn: “Tôi đã kết hôn rồi, sao có thể phản bội vợ mình mà làm bậy với người đàn bà khác chứ!”

“Đúng là không biết xấu hổ!” Hà Nhật Dương nói với những người khác: “Cô Lâm Khê này có một ước mơ, đó là muốn có một phòng ngủ công chúa. Tôi nể mặt cô ấy là bạn thưở nhỏ nên đã giúp cô ấy toại nguyện. Không ngờ cô ta lại có suy nghĩ không an phận như vậy, đúng là ghê tởm! Cậu Phương, nếu anh đã thích người phụ nữ này, vậy thì mang đi đi! Hà Nhật Dương tôi không cản!”

Vứt câu này lại, Hà Nhật Dương liền quay người bỏ đi!

Tên phóng viên kia cũng cười đểu rời đi.

Người trong phòng đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Lập tức, căm phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người trên giường.

Lâm Khê ấm ức nhìn Phương Mạn Luân: “Cậu Phương, tôi...”

Phương Mạn Luân hung hăng tát Lâm Khê.

Bốp! Cả người Lâm Khê ngã nhào xuống giường, mặt bắt đầu sưng lên.

Đừng có giải thích gì nữa.

Hắn đã bị Hà Nhật Dương chơi cho một vố rồi!

Phương Mạn Luân nhắm chặt mắt.

Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương!

Cậu! Cậu được lắm!

Tôi đã mắc bẫy của cậu!

Phương Mạn Luân ném chăn sang một bên, bước xuống giường, nhanh chóng mặc đồ rồi quay người rời đi.

Lâm Khê liền lao tới: “Cậu Phương, tôi thì sao?”

“Cút.” Phương Mạn Luân lạnh lùng thốt ra một chữ.

Lâm Khê nhất quyết không buông tay: “Chúng ta đã làm chuyện đó với nhau, Hà Nhật Dương sẽ không thèm tôi nữa! Chuyện anh đồng ý với tôi...”

Truyện convert hay : Lăng Thiên Chiến Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện