Tống Thanh lau nhẹ mồ hôi: “ơ... Nhà em cũng thế.”



“Thật trùng hợp.” Tống Ngũ vẫn bộ dạng tươi cười.

Chắc vì đều là bộ phận thương mại nên ai cũng có vẻ mặt tươi cười như thế?

Không quan tâm là nói gì anh ấy vẫn cứ tươi cười.

Tống Thanh bức tóc, không biết nên nói gì với đối phương.

Cứ cảm giác người trước mặt mình, thân thiện đến mức không nỡ từ chối.

“Anh có đứa em gái, đáng tiếc không tìm thấy. Nếu như nó trưởng thành thì chắc giờ cũng lớn khoảng như em.” Tống Ngũ đột nhiên khẳng khái nói: “Gia đình bọn anh chỉ có mỗi đứa em gái này.”

Tống Thanh nháy mắt nói: “ờm, em có một người anh...”

Đúng lúc này, Hà Nhật Dương cầm theo ly rượu đi qua: “Trợ lý Tống, thì ra anh trốn ở đây. Thanh Thanh? Hai người quen biết nhau sao?”

“Thanh Thanh? Thì ra biệt danh em là Thanh Thanh sao?” Ánh mắt Tống Ngũ léo sáng.

Tống Thanh cười ngại ngùng: “Đúng thế, tên em là Thanh Thanh”.

“Biệt danh của anh là Tiểu Ngũ.” Ánh mắt Tống Ngũ sáng rực nhìn chầm chầm Tống Thanh: “Chúng ta thật có duyên.’

Hà Nhật Dương đột nhiên thấy bực mình!

Tại sao mọi người đều có biệt danh dễ thương thế kia, hơn nữa còn rất ấm cúng nữa chứ.

Đúng thế, tuy Thanh Thanh Tiểu Ngũ nghe thì có vẽ đặt tên một cách tùy ý, nhưng từ khi có cô vợ gọi là Thanh Thanh, thì hắn ta cảm thấy các chữ số khá là hay!

Khiến hắn ta bực nhất là, trợ lý Tống này, sao lại trùng hợp cũng họ Tống thế?

Huh? Họ Tống?

Đợi đã!

Không trùng hợp đến thế chứ?

Hà Nhật Dương đột nhiên chú ý đến, hạ thấp giọng tiến gần nói với Tống Ngũ: “nhà họ Tống của trợ lý Tống, có phải có một nhà văn kiêm họa sĩ rất nổi tiếng, tên là Tống Tử Dao?”

Tống Ngũ đột nhiên thay đổi sắc mặt!

Biểu cảm vốn dĩ cười híp mắt, đột nhiên thay đổi, quay đầu lại nhìn một cách không cảm xúc: “làm sao anh biết?”

Trong lòng Hà Nhật Dương liền rõ ràng mọi chuyện!

“Sau khi yến tiệc kết thúc, có bất ngờ dành cho anh”. Hà Nhật Dương khẽ cười nhẹ, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Thanh vẫn đang trong trạng thái mơ màng, tiếp tục nói với Tống Ngũ: “bây giờ không thích hợp.”

Tống Ngũ nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt sâu xa.

Tống Thanh chớp chớp mắt nói: “Em có thể ăn đồ ăn chứ?’

Cô ấy vừa nói xong câu này, hai người đàn ông đối diện liền nở nụ cười lịch sự.

Tống Thanh im lặng ngồi đó ăn, Hà Nhật Dương đi xã giao với mọi người.

Không phải không có người muốn bắt chuyện với Tống Thanh, mà là không dám bắt chuyện.

Chỉ cần có người tới gần Tống Thanh, ánh mắt Hà Nhật Dương như có như không mà nhìn sang.

Chỉ cần ánh mắt hơi híp, thì có thể khiến mọi người sợ rung người, ai mà dám qua quấy rầy?

Thế là, Tống Thanh vui vẻ mà thưởng thức đồ ăn của mình, ăn tới đầy hơi rồi nhìn mọi người xã giao.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Tống Ngũ quả nhiên tìm đến Hà Nhật Dương.

Tống Ngũ liền vào thẳng vấn đề: “nếu như anh muốn dùng cô tôi để uy hiếp tôi, tôi khuyên anh nên dẹp bỏ ý nghĩ đó.’

“Cô? quả nhiên là như thế.” Hà Nhật Dương gật đầu: “xem ra tôi đoán không sai”

Tống Ngũ nghi hoặc nhìn Hà Nhật Dương: “ý anh là sao?”

“Tên thật của Tống Thanh là Lâm Thanh.” Hà Nhật Dương cười với ý vị sâu xa.

Sắc mặt Tống Ngũ thay đổi rõ rệt.

Anh ấy không nói tiếng nào, quay qua tìm kiếm Tống Thanh!

Hà Nhật Dương bèn nói: “cô ấy bây giờ là vợ của tôi”.

Bước chân Tống Ngũ đột nhiên dừng lại!

Tống Ngũ chậm quay người lại, nhìn Hà Nhật Dương, khẽ cười: “mọi người đều nói Tổng giám đốc Hà giám đốc hoa hơn người, bây gio xem ra, không chỉ như thế. Cả ông trời cũng đứng về phía anh!”

Hà Nhật Dương cười nhạt: “thường nói rằng vận may là một phần của thực lực.”

Tống Ngũ gật đầu, nhìn về phía Hà Nhật Dương nói: “nếu như anh nói đều là sự thật. Tôi vẫn không đặc biệt ưu tiên anh, muốn lấy được dự án này, vẫn phải dựa vào thực lực của tập đoàn tài chính Hà thị.”

“Tôi biết. Tôi cũng không tính dùng mối quan hệ này. Nói cách khác, Hà Nhật Dương tôi đây chưa đến mức đó!” Hà Nhật Dương cười một cách cao ngạo: “Tập đoàn tài chính Hà thị càng không tới mức đó!”

Tống Ngũ gật đầu: “Thực lực của Tổng giám đốc Hà, mọi người đều thấy rõ! Nhưng lần này Phương Mạn Luân chuẩn bị khá đầy đủ, anh nên cẩn thận thì hơn.”

“Việc nằm trong dự đoán.” Hà Nhật Dương dựng nhẹ chân mày nói: “Đạp tôi xuống dưới chân, đó là tâm nguyện trước giờ của hắn. Chỉ tiếc là, tâm nguyện này, đến chết cũng không thực hiện được.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tống Thanh cũng tiến lại gần, Hà Nhật Dương khẽ híp mắt, nói: “Thanh Thanh đang lại gần.”

Tống Ngũ liền quay người lại.

Nhìn từ xa, dáng người Tống Thanh manh mai yểu điệu, đúng là rất giống với cô Tống Tử Dao.

Tống Thanh tới gần, thấy cả hai đều đang nhìn mình, không kiềm chế được liền sờ lên mặt mình nói: “Sao lại nhìn em như thế? Mặt em có dính gì sao?”

Tống Ngũ cố gắng kiềm nén nổi xúc động, mở miệng nói rằng: “Có thể cho anh biết tên cha mẹ em được không?”

Tống Thanh ngơ ngác.

Lần đầu gặp phải chuyện thế này.

Làm gì có ai mới lần đầu gặp mặt đã hỏi tên cha mẹ bao giờ?

Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh gật đầu.

Tống Thanh mới trả lời: “Cha em tên là Lâm Vũ Tường, mẹ tên Tống Tử Dao...”

Bùm... Tống Ngũ chỉ càm thấy đầu óc mình trống rỗng, tim cũng ngừng đập mấy nhịp!

Mình, đúng thật là đã tìm được em gái!

Tống Ngũ không thể kiềm nén được nổi xúc động của mình nữa, tiến lên trước một bước, ôm chầm lấy Tống Thanh.

Tống Thanh cả người ngơ ngác.

Người đàn ông này...

“Thanh Thanh, Thanh Thanh anh đã tìm thấy em rồi!” Tống Ngũ tự nhiên rơi nước mắt, một người đàn ông mà khóc như một đứa trẻ: “Bao nhiêu năm nay, cuối cùng thì anh cũng tìm được em!”

Tống Thanh nhất thời chết lặng.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

Ai đó nói cho tôi biết với!

Đừng để tôi cứ mơ hồ thế này!

Hà Nhật Dương cười nói: “Chi bằng về nhà rồi nói.”

Tống Ngũ buông Tống Thanh ra, quay người khẽ lau di nước mắt, nói: “Được! Chúng ta đi về ngay bây giờ!”

Tống Thanh vẫn trong trạng thái mơ hồ, nhìn về hướng Hà Nhật Dương, cần một câu trả lời.

Nhưng Hà Nhật Dương chỉ cười một cách bí ẩn, chứ không giải thích gì thêm.

Tống Thanh cứ thế với một bụng nghi vấn, đi theo mọi người về đến trang viên Cảnh Hoa.

Vừa bước vào cửa, Tống Ngũ liền bình tĩnh lại, cứ càm nhàm nói: “Đợi đã, tôi cần gọi cuộc điện thoại!”

Vừa mới dứt lời, Tống Ngũ đã bấm gọi điện thoại.

Khi điện thoại vừa bắt máy, Tống Ngũ liền lớn tiếng nói vọng vào: “Tôi đã tìm thấy Thanh Thanh! Cuối cùng đã tìm thấy Thanh Thanh!”

Đầu dây bên kia trầm lặng hồi lâu, liền phát ra tiếng la hét inh ỏi: “Ở đâu, em ấy đang ở đâu?”

“Ở tỉnh H, Thành phố H.” Tống Ngũ kiềm chế sự xúc động mà trả lời: “Em ấy đã kết hôn rồi, giờ là vợ của Hà Nhật Dương!”

Chờ khi Tống Ngũ cúp máy, Tống Thanh vẫn nằm trong trạng thái mơ hồ.

Tại sao Tống Ngũ lại xúc động đến thế?

Hơn nữa hình như trong cuộc điện thoại vừa rồi có nhắc đến mình?

“Thanh Thanh, anh là anh trai của em đây!” Tống Ngũ nắm lấy tay của Thanh Thanh, xúc động đến mức nói không nên lời: “Anh là anh năm đây!”

“A?” Tống Thanh vẫn mơ hồ: “Nhưng anh trai em tên là Tống Linh chứ không phải Tống Ngũ!”

Tống Ngũ đột nhiên bị sự hồn nhiên của em gái làm cho sắp phát khóc.

Hà Nhật Dương đứng bên cạnh mở chai rượu vang, rót ra 3 ly.

Hắn ta cứ thế mà cười nhìn Tống Thanh đứng ở đó mơ hồ một cách đáng yêu.

Ừm, Thanh Thanh nhà mình, không cần biết làm gì, đều đáng yêu như thế.

“Khi xưa em có phải tên là Lâm Thanh?” Tống Ngũ cảm thấy mình như đang nói chuyện với học sinh tiểu học.

Tống Thanh gật đầu: “Vâng”.

“Thế thì đúng rồi! Tên của em không phải dựa vào thứ tự bên dòng họ nội, mà là dựa vào bên nhà ngoại. Đây là hứa hẹn trước khi đám cưới của cha mẹ em, những đứa con của họ đều phải đặt tên theo thứ tự nhà họ Tống. Cho nên anh hai em xếp thứ sáu, em đứng thứ bảy.” Tống Ngũ kiên nhẫn giải thích.

Tống Thanh ngỡ ngàng mà ngẫm nghĩ hồi lâu: “Hình như là có chuyện này. Lúc đó em còn quá nhỏ, không nhớ rõ lắm. Em chỉ biết là em xếp thứ bảy.”

Tống Ngũ lau đi những giọt nước mắt rơi ra vì quá xúc động mà trả lời: “Đúng vậy, anh xếp thứ năm, cho nên, anh chính là anh năm của em đây!”

Tâm trí của Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.

Tống Thanh liền mở to tròn hai mắt: “Cái gì? Anh là anh họ bên nhà cậu? Sao có thể? Sao lại trùng hợp đến thế?”

Tống Ngũ lại một lần nữa bị sự ngây thơ của em gái khiến cho phát khóc.

Không sao, em gái có khờ dại đến mấy thì mình vẫn thích.

Ai kêu nhà họ Tống toàn là con trai, chỉ có duy nhất đứa em gái này?

Thế hệ của cha chính là toàn con trai, cuối cùng có được mỗi cô là con gái.

Kết quả đến thế hệ này cũng thế!

Gia đình nhà chú bác đều là con trai, chỉ có nhà cô cho ra một đứa con gái.

Đáng tiếc là...

Lúc đó xảy ra sự việc kia, sau khi cô sinh con xong liền bỏ nhà ra đi, cho đến nay không có tin tức gì.

Còn dượng thì lại cưới thêm vợ mới, điều này hoàn toàn chọc giận nhà họ Tống, dượng đem theo hai đứa con bỏ đi qua xứ người, từ đó về sau không có liên lạc gì thêm nữa.

Sau này khi mà người nhà họ Tống muốn đi tìm về hai đứa trẻ, thì nghe tin dượng đã qua đời, hai đứa trẻ không biết bị mẹ kế đem đi đâu.

Biển người mênh mông, muốn tìm hai đứa trẻ, chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Khi mà người nhà họ Tống muốn từ bỏ ý nghĩ này, thì ông trời lại có sự an bày như thế này đây!

Ông trời lại một lần nữa đưa em về!

Tống Thanh cả người kinh ngạc!

Cô ấy muôn vàng không nghĩ đến, bản thân có thể gặp được anh họ bên nhà cậu!

Đây nên nói là may mắn đến nhường nào, mới có thể gặp nhau ở đây!

“Anh năm...” Tống Thanh như trong mơ vậy: “Anh thật sự là anh họ của em?”

Tống Ngũ gật đầu: “Em gái ngoan, anh đến đón em về! Chúng ta về nào! Nhà họ Tống luôn là nhà của em!”

Khóe mắt Tống Thanh ướt đẫm, đột nhiên không biết nên nói gì.

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng mình trên thế giới này, ngoài anh hai ra, thì không còn người thân nào nữa.

Nhưng mà ông trời thật biết trêu người.

Đúng lúc quay người lại có thêm một người anh, lại cho mình thêm một gia đình.

Tất cả cứ như là mơ vậy.

Hà Nhật Dương cầm theo ly rượu đưa cho Tống Ngũ và Tống Thanh: “Người nhà trùng phùng là việc đáng vui và ăn mừng. Cụng ly, vì sự trùng phùng, vì sự đoàn tụ của hai người.”

Tống Thanh và Tống Ngũ nhận lấy ly rượu, khẽ chạm, một hơi uống cạn.

Tối hôm đó, Tống Ngũ ở lại trong phòng khách của trang viên Cảnh Hoa.

Tống Ngũ cả đêm xúc động đến không ngủ được, chỉ tính những cuộc gọi từ nhà gọi đến cũng đã mấy cuộc, ai nấy đều hỏi thăm tình hình của Tống Thanh.

Tống Thanh cũng ngủ không được.

Bất cứ ai, đột nhiên có thêm một người anh họ, thì chắc ai cũng sẽ mất ngủ cả?

Truyện convert hay : Mỗi Ngày Bị Bắt Cùng Đại Lão Yêu Đương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện