Lâm Khê đẩy ly cà phê đến trước mặt Tống Thanh: “Tôi mời cô.”



Tống Thanh nhìn biểu tượng Starbucks trên ly, không nhận lấy.

“Sao vậy? Khinh tôi ư?” Lâm Khê nhíu mày nhìn Tống Thanh.

“Không.” Tống Thanh lạnh lùng đáp: “Tôi không uống cà phê.”

“Thật không?” Lâm Khê nhìn chằm chằm Tống Thanh, có vẻ không vui: “Hay vì không dám uống?”

Tống Thanh cảm thấy bản thân ở cùng cô gái này lúc nào chính là giày vò bản thân lúc đó.

Trên đời này sao lại có loại người như vậy chứ?

Luôn khiến người ta muốn phát điên, luôn khiến người ta không muốn nói chuyện cùng.

Tống Thanh không nói gì, không có nghĩa Lâm Khê sẽ tha cho cô.

Lâm Khê tiến lên trước, nhìn Tống Thanh ở cự ly gần: “Chị dâu, có vẻ chị không hiểu lời tôi nói lần trước nhỉ?”

“Hả?” Tống Thanh ngây người.

“Tôi nói chị đúng là không biết xấu hổ mà!” Lâm Khê nhếch miệng cười, đột nhiên cầm lấy ly cà phê trước mặt Tống Thanh, hung hăng đổ lên người cô!

Ào!

Tống Thanh bị bỏng nên lập tức đúng dậy.

Trước ngực ướt đẫm.

Tất cả người trong tiệm đều nhìn về hướng hai người.

Lâm Khê đột nhiên chỉ vào cô, lớn giọng nói: “Mọi người nhìn cho rõ nhé! Người phụ nữ này đã cướp mất người đàn ông của tôi, cướp đi chồng tôi! Cô ta là kẻ thứ ba!”

Tống Thanh ngây người.

Cô không ngờ Lâm Khê lại nói như vậy!

Lâm Khê ngậm ngùi diễn tiếp: “Tôi xin cô ta rời khỏi người đàn ông của tôi, nhưng cô ta không chịu... Trên đời còn thiên lí không?”

Tống Thanh quay đầu nhìn, mọi người trong tiệm đều đang nhìn cô, họ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô.

Tống Thanh lắc đầu: “Không phải, tôi không có...”

Nhưng lời giải thích của cô đều không lại với lời của Lâm Khê.

Không ai chịu nghe cô giải thích.

Đúng lúc này có người đột nhiên đứng dậy, bước đến chỗ họ.

Tống Thanh chưa kịp phản ứng, một chiếc áo khoác đã được choàng lên người, người đó ôm cô rời đi.

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn.

Phương Mạn Luân?

Sao hắn lại ở đây?

“Đừng nói gì hết. Có những chuyện càng nói càng không hay.” Phương Mạn Luân nói một cách đơn giản, ôm Tống Thanh rời khỏi Starbucks.

Thấy Phương Mạn Luân đưa Tống Thanh đi, Lâm Khê khẽ nhếch miệng cười.

Lâm Khê lấy điện thoại ra, chụp tách tách mấy bức ảnh hai người ôm nhau liền, rồi gửi cho Hà Nhật Dương.

Cô ta đổ cà phê rất có kỹ thuật.

Không chỉ người Tống Thanh ướt, đến điện thoại cũng bị đổ lên theo.

Nếu không có gì sai thì giờ này điện thoại của Tống Thanh sẽ không gọi được nữa rồi.

Không biết Hà Nhật Dương thấy bức ảnh này sẽ tin ai đây?

Tống Thanh được Phương Mạn Luân đưa ra khỏi Starbucks, Tống Thanh nhìn vết ố trên người nói: “Cảm ơn anh chuyện vừa rồi.”

“Không sao, vừa hay tôi đang đợi người. Hay chúng ta tìm chỗ thay đồ đi?” Phương Mạn Luân nhìn xung quanh nói: “Tiệm Chanel ở gần đây.”

“Được, cảm ơn.” Tống Thanh gật đầu với Phương Mạn Luân, đi về hướng của tiệm Chanel.

“Đợi đã, tôi đi cùng.” Phương Mạn Luân đuổi theo: “Người phụ nữ điên kia chưa đi xa đâu, tôi đi cùng sẽ an toàn hơn.”

Tống Thanh nghĩ rồi lặng lẽ gật đầu.

Hình ảnh hai người cùng đi đến của tiệm Chanel được gửi đến điện thoại Hà Nhật Dương.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Khê liền rời đi.

Tống Thanh chọn bừa một bộ, cô vừa thay đồ đi ra trả tiền thì nhân viên đã cười nói: “Vị tiên sinh lúc nãy trả tiền giúp cô rồi. Bạn trai cô thật tốt.”

Tống Thanh ngẩn người, trả rồi ư?

Tống Thanh quay đầu nhìn Phương Mạn Luân đang đứng ở cửa chờ, đành giải thích với nhân viên: “Anh ấy không phải bạn trai tôi, chỉ là bạn bình thường thôi.”

Nhân viên ngưỡng mộ nói: “Trời ơi, chỉ là bạn bình thường mà không thèm suy nghĩ mua luôn bộ đồ mấy tỷ sao?”

“Mấy tỷ?” Tống Thanh ngẩn người: “Đây là bộ sưu tập mới của mùa này à?”

“Đúng vậy! Đây là mẫu mới nhất đó.” Nhân viên đáp lại.

“Phiền cô báo lại giá cho tôi để tôi còn trả.” Tống Thanh nói thẳng với nhân viên.

Nhân viên nhìn Tống Thanh như nhìn người điên.

Có người mua đồ cho còn trả cái gì chứ?

Người phụ nữ này điên rồi chắc?

Phương Mạn Luân thấy Tống Thanh đi ra, nhìn một lượt nói: “Rất đẹp.”

“Cảm ơn anh trả tiền cho tôi, sau này tôi sẽ trả tiền cho...” Tống Thanh còn chưa kịp nói xong thì Phương Mạn Luân đã ngắt lời.

“Thân là sư huynh, mua quà cho sư muội là chuyện bình thường. Đều là người mình cả, đừng khách sáo chứ! Nghe nói hôm nay cô làm cơm cho thầy, nếu muốn cảm ơn chi bằng mời tôi đến ăn cùng đi?”Phương Mạn Luân tươi cười nhìn Tống Thanh: “Tôi cũng muốn thử tay nghề của sư muội.”

Tống Thanh ngẩn người: “Sao anh biết?”

“Lúc ở bệnh viện cô nói mà.” Phương Mạn Luân cười: “Cô quên chứ tôi không quên. Hôm nay là ngày thầy ra viện, tôi không đến đón kịp, khổ cho cô rồi. Có điều tôi có thể rửa bát.”

Tống Thanh nghe hắn nói vậy không nỡ từ chối.

“À, được.” Tống Thanh gật đầu: “Tôi đã mua đồ ăn rồi, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Phương Mạn Luân mãn nguyện cười, ánh mắt dừng lại bên góc đường đang có người chụp lén.

Hai người đi xe đến nhà Charles.

Vừa vào của Tống Thanh đã bắt đầu bận rộn.

Charles và Phương Mạn Luân ngồi nói chuyện về bản thiết kế.

Charles thấy Tống Thanh đang bận rộn trong bếp liền quay đầu hỏi học sinh này: “Em thích Thanh Thanh ư?”

“Sao thầy hỏi vậy?” Phương Mạn Luân thong thả hỏi lại, ánh mắt chăm chú nhìn Charles.

“Thanh Thanh là cô gái tốt. Có điều đáng tiếc đã kết hôn rồi.” Charles nhắc nhở Phương Mạn Luân một câu.

“Đúng là không tồi.” Phương Mạn Luân không hề trả lời câu hỏi của Charles, liền chuyển chủ đề: “Thầy coi Thanh Thanh như con gái ư?”

Charles bật cười.

Đối phương là người thông minh, nói đến vậy là hiểu rồi.

Tốc độ của Tống Thanh rất nhanh

Những năm qua bị Tống Ngọc Nhan ức hiếp, phải làm không ít việc nhà.

Trong nhà có đầu bếp nhưng Tống Ngọc Nhan luôn thích hành hạ Tống Thanh.

Do môi trường sống như vậy nên Tống Thanh đã luyện được tay nghề nấu nướng.

Không đến một giờ sau, Tống Thanh đã bày xong đồ ăn.

“Thầy ơi, sư huynh, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Tống Thanh mở nồi cơm điện lấy cơm rồi đặt lên bàn.

Phương Mạn Luân nhìn qua, không ngớt miệng khen: “Tiểu sư muội có tay nghề quá, nhiều đồ ăn vậy phải chụp ảnh lại mới được.”

Tống Thanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phương Mạn Luân tiến lên ôm lấy chụp tách một cái, thuận tay còn đăng lên cả weibo.

Thậm chí còn cho thêm cảm nghĩ: “Mỹ nhân và mỹ thực đều không thể bỏ qua.”

Tống Thanh ngại ngùng nói: “Em cũng không làm được gì nhiều, chỉ có chút đồ thường ngày thôi, thầy nếm đi xem có hợp khẩu vị không?”

Charles cười lau tay, nhìn đồ ăn trên bàn mà đôi mắt sáng rực: “Thích, thích, thầy rất thích! Thanh Thanh, khổ cho em rồi!”

“Thầy thích là được.” Tống Thanh ngồi xuống.

Phía bên kia, Hà Nhật Dương nhận được rất nhiều ảnh chụp trộm.

Có ảnh Phương Mạn Luân ôm Tống Thanh rời đi, có ảnh đi vào tiệm Chanel, có ảnh Phương Mạn Luân trả tiền cho Tống Thanh, có ảnh hai người cùng lái xe.

Sau cùng là instagram của Phương Mạn Luân.

Phương Mạn Luân rất ít đăng instagram.

Trên instagram ngoài phong cảnh thì không có gì khác.

Đột nhiên xuất hiện ảnh chụp với một người phụ nữa, đã gây chấn động lớn!

Mọi người đều đoán xem cô ta là ai.

Lúc chụp ảnh, Phương Mạn Luân chỉ chụp góc nghiêng cả Tống Thanh nên mọi người không nhận ra.

Nhưng Hà Nhật Dương lại nhìn thấy vết bớt của Tống Thanh.

Vết bớt hình ngọn lửa, hắn không thể nhầm!

“Cùng đến Starbucks, Chanel, giờ lại cùng ăn cơm?” Hà Nhật Dương di con chuột, cười lạnh.

Phương Mạn Luân, anh không đợi được nữa rồi ư?

Lý Xuân gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc, Lâm Khê ở ngoài nói nhất định phải gặp anh.”

“Tôi biết rồi. Kêu cô ta chờ ở phòng khách.” Hà Nhật Dương gật đầu, đôi mắt phượng lướt nhìn bức ảnh của Phương Mạn Luân, ánh mắt đầy sát khí.

Lâm Khê ngồi chờ ở phòng khách.

Lúc này cô ta vô cùng lo lắng.

Mấy ngày nay cô ta luôn tìm Hà Nhật Dương, nhưng dù cô hỏi thế nào thì quản gia cũng nói không có nhà.

Không có cách nào khác, Lâm Khê đành đến công ty tìm.

Không ngờ lần này lại tìm được.

Trừ khi có chuyện gì đó rồi?

Hà Nhật Dương đi từ ngoài của vào, ngồi trên ghế sofa.

Lý Xuân bưng cốc trà đến, rồi đặt cạnh tay Hà Nhật Dương.

“Tìm tôi có việc gì?” Hà Nhật Dương nhìn chằm chằm Lâm Khê.

Lâm Khê làm nũng nói: “Anh Nhật Dương, lâu rồi anh không đến thăm em!”

“À, dạo này bận.” Hà Nhật Dương đáp lại một cách không thành ý cho lắm.

“Anh Nhật Dương, không phải anh luôn muốn biết chuyện xưa kia của ba em sao? Không phải em không muốn nói mà là chuyện cũng không vẻ vang gì.” Lâm Khê bày ra bộ dạng ấm ức nhìn Hà Nhật Dương: “Không phải vì chuyện này mà anh giận em đó chứ? Em nghĩ rồi, chúng ta là người nhà, em không nên giấu anh. Cho nên em sẽ nói thật.”

Hà Nhật Dương vui vẻ hơn: “Ồ? Em nói đi.”

“Năm đó ba em không hề giàu có, em vô tình cứu anh cũng là trùng hợp. Cho nên anh mới không tìm được tin tức về em. Em vẫn muốn tìm anh nhưng không tìm được.” Lâm Khê cắn môi, nhớ lại từng lời người kia dạy.

Người đó nói, theo dự đoán thì người Hà Nhật Dương tìm năm đó có gia cảnh cũng chẳng tốt lắm.

Truyện convert hay : Đan Đạo Tông Sư
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện