Tống Thanh lau nước mắt bên khóe mắt, chậm rãi đứng lên, vịn vào bàn, ngồi xuống ghế salon.



“Tôi đồng ý với cô, thì nhất định sẽ làm được!” Tống Thanh nhìn Tống Ngọc Nhan, cô dùng toàn bộ khí lực mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại một chút từ trong sự bi thương vô hạn kia.

“Cho tới bây giờ tôi cũng không nợ nần gì các người, là các người thiếu nợ tôi!” Tống Thanh tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi và một nhà ba người Nhà họ Tống kia ân đoạn nghĩa tuyệt! Nếu để cho tôi nhìn thấy các người, tôi sẽ không buông tha!”

Đợi được câu nói này của Tống Thanh, Tống Ngọc Nhan vô cùng vui vẻ, vội vàng nói: “Được, tôi biết rồi! Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, à, nếu không có việc gì thì tôi đi trước nhé!”

Nói xong câu đó, Tống Ngọc Nhan xách túi lên, nhanh chóng rời đi.

Tống Thanh lập tức ngã xuống mặt bàn, không thể khống chế được tâm trạng, nước mắt lại lần nữa lăn xuống.

Tiểu Hà đứng ngoài cửa, nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại bên trong.

Tiểu Hà không ngờ, thân thế của mợ hai lại rắc rối như vậy.

“Ba, con xin lỗi...” Tống Thanh khóc không ra lời: “Mẹ, con xin lỗi...”

Con gái bất hiếu.

Con gái nhận giặc làm mẹ.

Tất cả đều do con gái làm sai.

“Anh trai, xin lỗi...” Tống Thanh nói xong câu đó, cô hoàn toàn sụp đổ.

Không biết khóc bao nhiêu lâu, một chiếc khăn tay thêu chữ Hạ đưa tới trước mặt Tống Thanh.

Tống Thanh ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn thấy Hà Nhật Dương đứng trước mặt cô.

“Nhật Dương...” Tống Thanh chỉ kịp hô lên tên hắn, không nói được thêm gì nữa.

Hà Nhật Dương mở rộng vòng tay ôm Tống Thanh, Tống Thanh không có chút do dự nào, dựa đầu vào ngực Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương vuốt ve đỉnh đầu Tống Thanh.

Cô gái ngốc của hắn, khóc đau lòng như vậy!

Tống Thanh ôm eo Hà Nhật Dương, khóc không ngừng.

Hà Nhật Dương vẫn đứng đó, không nhúc nhích, mặc cho nước mắt của Tống Thanh dính đầy áo sơ mi đắt tiền của hắn.

Tống Thanh cuối cùng cũng mệt mỏi, dựa vào ngực Hà Nhật Dương ngủ thiếp đi.

Lông mi vẫn ướt đẫm nước mắt, khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.

Hà Nhật Dương cẩn thận ôm Tống Thanh, xoay người đi ra ngoài.

Lý Xuân đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc, đã tra được chỗ của Tống Cương.”

“Mang hắn về trước đã, đợi Thanh Thanh tỉnh lại nói tiếp.” Hà Nhật Dương gật đầu: “Thanh Thanh mệt rồi!”

“Vâng, tổng giám đốc!” Lý Xuân lập tức liếc mắt với Tiểu Hà, hai người mau chóng lùi lại, lái xe tới cửa.

Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, dường như thấy được bộ dạng của khi lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Khi đó cô cũng khóc thương tâm như vậy.

Thật khiến người ta đau lòng.

Không ngờ Nhà họ Tống còn có nội tình không sạch sẽ như thế.

Chẳng trách cô gái này không tự tin, lo sợ bị tổn thương, quen trốn tránh tất cả như vậy.

Thì ra khi còn bé cô cũng như thế này.

Hà Nhật Dương ôm Tống Thanh càng cẩn thận hơn.

Hắn vốn có thể đặt Tống Thanh ở trên ghế để cho cô ngủ yên.

Nhưng hắn không bỏ được.

Hắn lo lắng khi Tống Thanh tỉnh dậy không nhìn thấy hắn thì sẽ khóc.

“Bé con, tin tưởng tôi. Cho dù cả thế giới này vứt bỏ em, anh cũng sẽ không vứt bỏ em.” Hà Nhật Dương trầm giọng nói: “Những chuyện kia đều đã qua rồi, không còn ai có thể làm em tổn tương nữa. Không còn ai!”

Trong lúc ngủ, dường như Tống Thanh mơ thấy chuyện gì đó rất đau khổ, hai tay cô nắm chặt quần áo Hà Nhật Dương, sống chết cũng không chịu buông tay.

Cô thật sự quá thiếu cảm giác an toàn.

Trở lại Trang viên Cảnh Hoa, Hà Nhật Dương trực tiếp ôm Tống Thanh vào phòng ngủ, nói với quản gia: “Đi chuẩn bị một ít đá, cô ấy khóc quá lâu sẽ bị sưng mắt.”

Quản gia nhanh chóng sai người giúp việc chuẩn bị, đi theo sau nói: “Thiếu gia, Lâm Khê vừa gọi điện nói muốn tìm cậu.”

“Để cho cô ấy ở chỗ nào đó mát mẻ đi.” Hà Nhật Dương nhíu mày, không chút khách khí nói ra: “Làm phiền tôi ít thôi!”

Hà Nhật Dương vừa đi hai bước, bất ngờ dừng lại: “Chờ một chút.”

Quản gia lập tức dừng bước, nghiêm túc chờ đợi mệnh lệnh.

“Nên thăm dò cô ta thật tốt!” Khóe miệng Hà Nhật Dương hiện lên một nụ cười lạnh: “Chơi đủ rồi, thu lưới đi, Lý Xuân!”

Lý Xuân lập tức tiến lên một bước: “Tổng giám đốc!”

“Giám sát máy tính và điện thoại của Lâm Khê đến đâu rồi?” Hà Nhật Dương lạnh lùng hỏi: “Người thần bí kia và cô ta có tần suất liên hệ như thế nào?”

“Giống như tổng giám đốc dự đoán, mấy ngày gần đây rất thường xuyên.” Lý Xuân lập tức nói: “Chúng ta đã phong tỏa tần số kia rồi, hiện tại muốn động thủ sao?”

“Không, còn cần diễn thêm một vở kịch nữa.” Ánh mắt Hà Nhật Dương lạnh lùng: “Không diễn một vở, sao bắt được chủ nhân đứng phía sau? Đi hành động đi.”

“Vâng, tổng giám đốc!” Lý Xuân lập tức xoay người rời đi.

Hà Nhật Dương nói với quản gia: “Nếu Lâm Khê lại tìm tôi thì nói tôi không ở nhà.”

“Vâng, thiếu gia!” Quản gia đáp lại.

Tống Thanh mơ màng mở to mắt, vừa mở mắt đã phát hiện cô đang ở nhà.

Hả? Sao cô lại trở về được?

Cô nhớ rõ cô ôm Hà Nhật Dương khóc lóc một hồi.

Sao cô lại bị hắn ta mang về nhà?

Tống Thanh đưa tay sờ lên mặt mình, khóc như vậy mà không sung mắt sao?

Chuyện này không hợp lý!

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên, người giúp việc nghe được âm thanh Tống Thanh tỉnh lại, lập tức bưng trà tiến vào.

“Mợ hai tỉnh rồi!” Người giúp việc nói: “Thiếu gia dặn dò để cho cô dùng cơm trước, cơm nước xong xuôi thiếu gia có chuyện cần nói với cô.”

Tống Thanh gật đầu.

Không đợi cô ngồi dậy, người giúp việc đã đi đến đỡ cô, đẩy bàn đi tới, đặt vài món thức ăn đơn giản lên trên mặt bàn, chăm sóc Tống Thanh dùng cơm.

Tống Thanh không có khẩu vị, không muốn ăn.

Nhưng cô cũng biết, nếu cô không ăn, Hà Nhật Dương sẽ không nói gì với cô cả.

Chờ Tống Thanh ăn xong, người giúp việc mới đỡ cô rời khỏi giường, đổi một bộ quần áo mới, sau đó nói: “Thiếu gia đợi cô ở tầng hầm.”

Tầng hầm?

Lần đầu tiên Tống Thanh biết nơi này có một tầng hầm.

Xem ra, đây là bí mật mà cô không biết.

Tống Thanh gật đầu, dựa theo chỉ dẫn của người hầu, mở một cánh cửa.

Ngoài cửa, là một thế giới khác.

Không xa hoa tinh xảo như bên ngoài.

Ở đây vô cùng đơn giản.

Bàn sắt bình thường nhất, giá đỡ bình thường nhất.

Chỉ là những vật được trưng bày trên giá thì không bình thường như vậy.

Trên đó đủ loại súng mọi kích cỡ, dao găm, bom mìn, thậm chí là chút thuốc thần kinh.

Ở đây đúng là một thế giới khác.

Tràn ngập lãnh huyết.

Tống Thanh vừa đến tầng hầm, Lý Xuân và mấy người khác đã ở bên ngoài cửa.

“Mợ hai, tổng giám đốc đợi cô ở bên trong.” Lý Xuân nói: “Xin cô đi theo chỉ dẫn của tôi, tuyệt đối không thể đi nhầm.”

Tống Thanh lập tức gập đầu, đi theo Lý Xuân qua một hành lang, tiến vào một cánh cửa khác.

Bước vào lần nữa, trong phòng này đặt một chiếc ghế sô pha màu hồng rất lớn.

Hà Nhật Dương ngồi trên ghế sofa, tản ra khí chất lười biếng mà nguy hiểm.

Tống Cương ủ rũ ngồi quỳ trên mặt thảm màu đỏ, cúi đầu xuống, tinh thần vô cùng sa sút.

Tống Thanh vô thức đi về phía Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương vươn tay về phía Tống Thanh, Tống Thanh dịu dàng đặt tay mình lên trên lòng bàn tay hắn.

Bàn tay hắn vừa lớn vừa ấm áp khiến cho Tống Thanh trấn tĩnh lại.

“Người đã mang tới, muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Hà Nhật Dương xoa đầu Tống Thanh, vô cùng cưng chiều.

Tống Thanh gật đầu, quay đầu nhìn về phía Tống Cương.

Người đàn ông này từng là ba dượng của cô, nhưng cũng là hung thủ đã sát hại ba ruột cô.

Lúc đối mặt với người đàn ông này, trong lòng cô có cảm giác khó tả.

Tống Cương nghe được âm thanh của Tống Thanh, lập tức bò về phía cô: “Thanh Thanh, là ba sai rồi! Ba sai rồi!”

Không đợi Tống Cương tới gần, Tiểu Hà từ một góc xông tới, một chân đá Tống Cương trở về chỗ cũ.

Tống Thanh nhắm mắt lại, cố nén tức giận trong lòng, cô nói: “Nói đi, chuyện năm đó là như thế nào?”

Tống Cương co rúm người lại, ánh mắt né tránh, không dám trả lời.

Hà Nhật Dương lười biếng liếc hắn một cái: “Không muốn nói sao? Tiểu Hà, đưa thuốc thần kinh tới đây, xem ra hắn chưa được giáo huấn đủ...”

Hà Nhật Dương vừa dứt lời, cả người Tống Cương run rẩy, điên cuồng nói: “Không, không cần... Tôi nói, tôi nói hết! Cậu hai nhà họ Hà, Thanh Thanh, à không, Cô Lâm, tôi sai, tôi sai thật rồi! Tôi sẽ nói hết!”

Tống Thanh nắm chặt hai tay, thân thể ngồi thẳng.

Hôm nay, cô lại phải nghe lại chuyện xưa đã từng khiến cho cô phát điên sao?

Nhưng dù thế nào, cô cũng phải biết được rõ ràng sự thật năm đó.

Tống Cương gãi đầu, sau đó bắt đầu nói: “Từ khi tôi biết chuyện thì tôi chính là cô nhi. Tôi sinh ra trong ba năm có thiên tai, cha mẹ tôi đều chết đói, không có ai nuôi tôi, tôi đành phải đi ăn xin. Cuối cùng, có một hôm, tôi đến nhà họ Tống ăn xin, sau đó tôi nói tôi nguyện ý đến nhà họ làm thuê, chỉ mong một ngày đủ ăn ba bữa.”

“Nhà họ Tống đồng ý nhận tôi, lúc đó cũng có một cô gái được Nhà họ Tống nhận nuôi. Tôi được đặt tên là Tống Cương, cô ấy là Tống Thúy. Từ đó, chúng tôi ở đó cùng nhau chăm chỉ làm việc. Qua vài năm, Nhà họ Tống sinh hạ một cô gái, đặt tên là Tống Tử Dao. Nhà họ Tống có rất nhiều con trai, nhưng chỉ không có con gái, cho nên cô gái này vừa ra đời đều nhận được sự cưng chiều của toàn bộ Nhà họ Tống.”

“Từ khi Tống Tử Dao sinh ra đã là hòn ngọc quý trên tay người nhà họ Tống, trong nhà có thứ gì tốt đều sẽ đến tay cô ấy. Lúc đó, tôi rất hâm mộ, cũng rất ghen tỵ. Tôi chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng lại phải ở Nhà họ Tống làm công việc vẩy nước quét nhà, cô ấy lại chỉ cần mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp... Tống Thúy cũng giống tôi, cô ấy vô cùng ghen ghét với Tống Tử Dao. Nhưng chúng tôi đều biết, chúng tôi không thể nào so sánh được...”

“Vận khí của Tống Tử Dao thật sự quá tốt, cô ấy chưa lớn lên thì đất nước đã cải cách, từ nhỏ cô ấy đã được đưa ra nước ngoài học tập. Tuổi còn trẻ đã trở thành tác giả, họa sĩ nổi danh. Khi cô ấy về nước, chủ tịch tỉnh cũng tự mình đến đón. Điều khiến người ta ghen ghét nhất là sau khi cô ấy về nước lại gặp được một doanh nhân ưu tú tên là Lâm Vũ Tường, hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng nói chuyện cưới xin. Ngay lúc đó, tôi đã tới tìm Tống Thúy, hỏi cô ấy có muốn trở thành người đứng trên người khác hay không?”

Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện