Tống Thanh khẽ nở nụ cười: “Nếu như anh đã mời một cách thịnh tình như thế mà em còn từ chối thì đúng là bất kính rồi. Cảm ơn sư huynh.”
Một câu sư huynh khiến Phương Mạn Luân hoảng hốt trong nháy mắt.
Hắn nhanh chóng rời mắt đi rồi ho khan một tiếng mất tự nhiên.
Từ trước đến giờ hắn làm việc không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Trước đây hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt cả.
Chỉ cần kết quả khiến hắn hài lòng thì hắn hoàn toàn không để ý đến quá trình.
Thậm chí còn không thèm để ý đến việc hy sinh lợi ích của bất cứ ai.
Nhưng không biết vì sao mà lúc này, nhìn thấy nụ cười thẳng thắn và ánh mắt trong suốt của Tống Thanh thì lần đầu tiên hắn đột nhiên bắt đầu cảm thấy hoài nghi bản thân.
Từ nhỏ đến lớn, bên tai hắn luôn tràn ngập những lời phàn nàn của ba mẹ.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ba mẹ đã không ngừng truyền vào tai hắn những lời như kiểu Nhà họ Phương không bằng Nhà họ Hà.
Kể từ lúc còn nhỏ, hắn luôn bị người khác so sánh với Hà Nhật Dương.
Kể từ lúc dần dần biết lý lẽ, những thành tích của hắn luôn bị phơi ra ngoài ánh sáng, bị những thành tích của Hà Nhật Dương làm nhục.
Không biết từ lúc nào mà trái tim hắn đã cứng và lạnh lẽ hơn đá rồi.
Cùng không biết kể từ lúc nào mà hắn bắt đầu biến thành kẻ không từ thủ đoạn nữa.
Hắn liều mạng như vậy để làm gì chứ?
Để chứng minh cho ba mẹ xem ư?
Để chứng minh cho mọi người xem ư?
Để chứng minh cho Hà Nhật Dương xem ư?
Hắn biết rõ rằng tư chất tự nhiên của mình không bằng Hà Nhật Dương, nhưng vẫn luôn không cam lòng thua Hà Nhật Dương.
Cho nên, hắn vẫn cứ đấu tranh.
Trước đây hắn cảm thấy sự đấu tranh này không có gì là không tốt cả.
Nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Tống Thanh, trong một khắc, hắn bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc thì mục đích cạnh tranh của hắn là gì chứ?
Nếu như có một ngày hắn có thể dẫm Hà Nhật Dương xuống dưới chân thì hắn nên làm thế nào?
Đây là điều mà Phương Mạn Luân chưa từng gặp phải, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện sự mù mờ.
Tống Thanh thấy Phương Mạn Luân thất thần thì không nhịn được mà đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: “Sư huynh? Anh làm sao thế?”
Phương Mạn Luân đột nhiên hoàn hồn.
Hắn cười một cách miễn cưỡng: “Không có gì, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi hơi thất thần một chút! Đi thôi, cửa hàng xe không gần đâu.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu, cô cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.
Từ phòng thiết kế đến cửa hàng xe chắc tầm một phần ba thành phố.
Hai người lái một chiếc xe đến đó, Tống Thanh ngồi ở chỗ ghế lái phụ, cô nhìn phong cảnh phía bên ngoài rồi nghĩ về chuyện của mình.
Phương Mạn Luân lặng lẽ lái xe, hắn nhìn thấy ánh mắt mê man của Tống Thanh từ gương chiếu hậu. Hắn biết rằng trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa Tống Thanh và Hà Nhật Dương không được coi là tốt cho lắm.
Mấy ngày nay, Lâm Khê vẫn luôn quấn lấy Hà Nhật Dương.
Chỉ cần Hà Nhật Dương không tỏ vẻ phiền phức thì Lâm Khê cũng coi như là có cơ hội.
Phương Mạn Luân thu hồi dòng suy nghĩ của mình lại.
Hắn nhìn thoáng qua mình trong gương một cách cảnh giác.
Vừa rồi tự nhiên hắn xuất hiện sự dao động!
Đây là chuyện mà từ trước đên giờ chưa từng xảy ra!
Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân có một yếu điểm nào.
Lật đổ Hà Nhật Dương vẫn luôn là mục tiêu của hắn!
Nếu không đạt được mục tiêu này thì hắn thề sẽ không từ bỏ!
Người phụ nữ này thật đáng sợ.
Cô sống cùng Hà Nhật Dương, cho nên Hà Nhật Dương sẽ có sự uy hiếp.
Chỉ có điều là hắn đã tiếp xúc với cô hai, ba lần, cho nên suýt chút nữa thì cô đã làm cho trái tim hắn xuất hiện lỗ hổng!
Dĩ nhiên hắn không thể tự cảm nhận được, vậy thì sao cô có thể làm được chứ!
Đến cửa hàng xe, Tống Thanh vừa xuống xe thì đã được mấy anh đẹp trai chăm sóc rất cẩn thận.
Có người thì đưa ô, có người thì đưa khăn ướt để cô lau, còn có người thì luôn miệng giới thiệu.
Phương Mạn Luân thì được một nhóm mỹ nữ đi cùng về phía trước để chăm sóc.
So với Tống Thanh thì chỗ của Phương Mạn Luân hình như hơi nhiệt tình quá.
Vì Phương Mạn Luân vừa mới về nước, nên ở thành phố này hắn cũng không có quá nhiều sự nổi bật.
Nhưng với một khuôn mặt anh tuấn và dáng người cao ngất, lại còn lái một chiếc xe sang trọng đến, cho dù hắn không có một chút nỏi tiếng nào thì cũng không thể ngăn cản được sự cố gắng của các cô gái muốn biến thành phu nhân nhà giàu này.
Tống Thanh nhìn thấy bọn họ cứ nhiệt tình như vậy thì cũng không thể làm gì ngoài việc khoát tay rồi nói: “Mọi người không nên hiểu nhầm, hôm nay tôi không tới để chọn xe mà là tới lấy xe cùng bạn tôi.”
Vừa nghe thấy chuyện Phương Mạn Luân đến đây để cầm xe thì ánh mắt của mấy cô gái kia càng trở nên nhiệt tình.
Tống Thanh nhìn thấy trên con đường này, các nhà máy và cửa hàng tư nhân chen chúc nhau.
Thảo nào mà cửa hàng này lại biết đẩy các mỹ nam và mỹ nữ ra để phục vụ, đúng là vì cạnh tranh quá khốc liệt!
Chiếc xe Phương Mạn Luân đặt là Mercedes Benz.
Tống Thanh không hiểu biết về xe Mercedes Benz nhiều lắm, cô vẫn thích Ferrari hơn.
Vừa bước vào cửa, một chiếc Mercedes Benz cao cấp màu trắng sáng được chế tạo bằng tay đột nhiên xuất hiên trong tầm mắt.
Phương Mạn Luân đưa chứng minh thư của mình ra, đối phương dùng hai tay để nhận, sau đó liền cung kính nói với Phương Mạn Luân: “Đây chính là chiếc xe mà ngài đặt, xin mời ngài kiểm tra.”
Phương Mạn Luân gật đầu, sau đó hắn xoay người nhìn Tống Thanh rồi cười nhàn nhạt: “Giao cho em đấy!”
Chìa khóa được đưa đến trước mặt Tống Thanh, Tống Thanh cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Tống Thanh nhìn thấy ngón tay mình đều đang run lên.
Chiếc xe đẹp như vậy mà lại thật sự muốn giao cho cô lái thử trước ư?
Tống Thanh cầm lấy chìa khóa, cô bước về phía chiếc xe.
Vừa lúc đó, một giọng nói không hòa hảo cho lắm từ phía ngoài cửa vang lên: “Oa, chiếc xe đẹp thật! Anh Nhật Dương, em muốn chiếc xe này!”
Bước chân của Tống Thanh chợt dừng lại.
Cô không cần xoay người thì cũng biết đó là ai rồi.
Ánh mắt của Hà Nhật Dương không rơi vào chiếc xe mà đặt trên bóng lưng của Tống Thanh.
Lâm Khê thấy Hà Nhật Dương cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Thanh thì liền mếu máo, cô ta nói: “Anh Nhật Dương, anh nói gì đi chứ! Em rất thích chiếc xe này, anh mua cho em có được không?”
Lúc này Phương Mạn Luân mới nhẹ nhàng mở miệng: “Thật là ngại quá, đây là chiếc xe mà tôi đặt trước.”
Hà Nhật Dương liền quay đầu nhìn Phương Mạn Luân.
“Thật sự xin lỗi! Đây là quà gặp mặt mà tôi tặng cho tiểu sư muội, nên không thể tặng lại cho cô được rồi, Cô Lâm.” Giọng nói của Phương Mạn Luân không nhanh không chậm, nhưng lại vừa khéo ném một quả lựu đạn vào trong lỗ tai của mọi người.
Tống Thanh bị nổ đến mức xoay người lại trong nháy mắt.
Hắn nói cái gì?
Tặng quà gặp mặt cho cô?
Hắn đùa gì thế!
Chiếc xe này được đặt làm mà?
Giá trị của nó nhất định phải hơn một trăm tỷ?
Phương Mạn Luân ngước mắt mỉm cười nhìn Tống Thanh: “Tiểu sư muội, điều ngạc nhiên này em có thích không? Làm sư huynh mà không thể tặng em một thứ gì thật tốt, tôi chỉ có thể tặng em món quà nhỉ này thôi. Không cần phải khách khí, tôi sẽ buồn đấy.”
Tống Thanh kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời?
Lâm Khê nhanh mồm nhanh miệng nói: “Sư muội ư? Cậu Phương đang đùa đấy à? Chị dâu sao có thể là sư muội của anh được?”
“Sao mà tôi có thể tùy tiện đùa giỡn thế được?” Phương Mạn Luân dùng đôi mắt sâu thăm thẳm của mình liếc nhìn sắc mặt nình tình của Hà Nhật Dương, hắn nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi cũng mới biết, cô ấy là học trò của thầy Charles, mấy năm trước, tôi cũng theo học lý luận và cơ sở mỹ học của thầy Charles. Cô ấy không phải là tiểu sư muội của tôi thì là gì nữa?”
Tống Thanh nhìn sáng phía Hà Nhật Dương theo bản năng.
Hà Nhật Dương vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, sau khi nghe hết lời mà Phương Mạn Luân nói, hắn nhìn chằm chằm Tống Thanh: “Thanh Thanh, em không thích Koenigsegg nữa à?”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Đáy mắt của Hà Nhật Dương hiện lên một chút ấm ức.
Trái tim của Tống Thanh nhói lên một cách mơ hồ.
Không phải!
Cô không có!
Cô chỉ cùng Phương Mạn Luân đến để nhận xe thôi, cô không cần chiếc xe kia!
Tống Thanh mở miệng định giải thích thì Lâm Khê đột nhiên cất lời: “Chị dâu à, anh Nhật Dương nói là ở biệt thự đi lại sẽ không thuận tiện, cho nên phải mau cho em một cái Popemobile, chị có vui không?”
Những lời giải thích mà Tống Thanh vốn định nói liền bị nén lại.
Hà Nhật Dương liếc qua Lâm Khê một cái.
Lâm Khê cảm thấy da đầu bỗng nhiên tê rần rần.
Loại ánh mắt như thế khiến cho nhịp tim cả Lâm Khê bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Nhưng mà cô ta không cần phải làm như thế.
Phải hoàn thành nhiệm vụ thì cô mới có thể sống tốt được!
Ánh mắt của Tống Thanh trở nên buồn bã.
Hà Nhật Dương mua xe cho Lâm Khê à?
Tốt quá, tốt quá.
Cô phải rộng lượng hơn, xem như là không nghe thấy gì...
Tống Thanh miễn cưỡng cười vui vẻ: “Sao lại thế được...”
Hà Nhật Dương cố chấp nhìn Tống Thanh, hắn hỏi lại lần nữa: “Thanh Thanh, em không thích chiếc Koenigsegg kia nữa à? Bây giờ em thích Mercedes Benz?”
Tống Thanh không trả lời, Phương Mạn Luân cười yết ớt: “Cô ấy thích tất cả xe đua.”
Hà Nhật Dương đột nhiên bước về phía Tống Thanh, hắn nắm lấy cổ tay cô rồi quay đầu đi.
Tống Thanh đột nhiên không kịp chuẩn bị nên Hà Nhật Dương kéo một cái liền lảo đảo, nhanh chóng theo hắn rời khỏi đó.
Sắc mặt của Phương Mạn Luân và Lâm Khêbiến đổi, sau đó cũng nhanh chóng đi theo.
Hà Nhật Dương thẳng thừng nói với đại diện Mercedes Benz tại H: “Gọi ông chủ của mấy người ra đây!”
Tống Thanh không nhịn được nên liền hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hà Nhật Dương không trả lời Tống Thanh, đôi mắt phượng tỏa ra khí lạnh, khiến cho toàn bộ nhân viên của Mercedes Benz đều câm như hến.
Hà Nhật Dương rất ít khi tức giận.
Nhưng mà một khi hắn tức giận rồi, thì có ai dám dập tắt lủa giận chứ!
Bây giờ, toàn bộ tràng khí của Hà Nhật Dương đều đã khai hỏa, đôi mắt phượng lạnh như băng, giống như tử thần Tu La vậy.
Có mấy người nhân viên nhát gan nên tay chân run bần bật đến nỗi suýt thì quỳ xuống!
Chỉ một lát sau, giám đốc đại diện cho Mercesdes ở H lau mồ hôi chạy đến: “Thì ra là Tổng giám đốc Hà đến, tôi đúng là đáng chết, những nhân viên cấp dưới không thể chắm sóc tốt cho Tổng giám đốc Hà rồi...”
Hà Nhật Dương thẳng thừng ngắt lời ông ta, hắn nói thẳng vào vấn đề: “Nghe nói mấy hôm trước, ở đây đã nhập một chiếc siêu xe phiên bản hạn chế trên thế giới từ tổng bộ đúng không?”
Giám đốc đại diện của Mercedes Benz ở H đổ mồ hôi lạnh: “Đúng vậy. Chiếc xe đó là loại xe chỉ có bảy chiếc trên thế giới, ở nước ta chỉ có đúng một chiếc mà thôi.”
“Được. Vợ của tôi còn thiếu một chiếc siêu xe, lấy chiếc đấy đi.” Hà Nhật Dương khí phách ngời ngời nói: “Trợ lý của tôi sẽ lập tức chuyển khoản cho ông, xin hỏi hôm nào thì có thể nhận xe?”
Giám đốc đại diện Mercedes Benz ở H đúng là muốn quỳ lạy Hà Nhật Dương!
Chiếc xe này không thể bán!
Nhưng mà Tổng giám đốc Hạ đã lên tiếng rồi thì hắn dám không bán à?
Có phải không muốn sống ở H nữa rồi không?
Chỉ cần Hà Nhật Dương chỉ tay một cái thì mức tiêu thụ của Mercedes Benz ở trong nước cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng!
Huống chi là chi nhánh H!
Tống Thanh kinh hãi nhìn Hà Nhật Dương.
Đây là tình huống gì vậy?
Cô không hề muốn Hà Nhật Dương mua xe cho!
Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn Tống Thanh, ngón tay dùng sức nhè nhẹ: “Em là vợ của Hà Nhật Dương này nên em xứng với những chiếc xe đua phiên bản giới hạn tốt nhất.”
Câu nói này vừa bật ra khỏi miệng của Hà Nhật Dương thì toàn bộ người ở chỗ này đều hít phải một luồng khí lạnh trong nháy mắt.
Những cô gái muốn leo lên vị trí giàu sang phú quý đều quay lại nhìn Tống Thanh lần nữa, sự thèm muốn trong ánh mắt họ thật sự có thể che lấp của Tống Thanh.
May mắn đến mức nào thì mới có thể lấy được Tổng giám đốc Hà Nhật Dương của Tập đoàn Hà thị chứ?
Chắc là có khói xanh bốc lên từ phần mội tổ tiên nên mới được Tổng giám đốc Hạ bảo vệ như thế chứ?
Tống Thanh há miệng: “Nhật Dương, thực sự là em không cần...”
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh: Nữ Xứng, Bình Tĩnh Một Chút
Danh sách chương