Trần Thanh Đế mỉm cười, đi đến bên người Mã Tình Tình, cười hắc hắc nói:

- Gia gia của ngươi không có ở đây, là có thể đùa giỡn ngươi rồi?

- Ngươi...

Mã Tình Tình lập tức trong cơn giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trần Thanh Đế, ngươi có thể đứng đắn một ít hay không? Ta biết rõ, đây hết thảy đều là ngươi ngụy trang?

- Ngụy trang? Oa ha ha...

Trần Thanh Đế cười ha ha, nói ra:

- Mã đại tiểu thư, ta phát hiện ngươi càng ngày càng hiểu rõ ta rồi, ngươi đây cũng biết. Bất quá, ngươi hiểu được ta, thế nhưng mà ta còn không biết ngươi a, nếu không, đêm nay chúng ta triệt để hiểu rõ nhau sâu một bước, phải, là sâu một chút, được không?

- Ngươi vô sỉ.

Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ lên, tức đến phát run:

- Trần Thanh Đế, ngươi nói cho ta biết, trước kia có phải ngươi ngụy trang hay không? Ông nội của ta nói, trong ánh mắt của ngươi, nhìn không tới bất luận tà niệm gì. Nói, đến cùng có phải là thật sự hay không?

- Thật sự... Cái kia sẽ như thế nào? Chẳng lẽ ngươi vừa ý ta rồi hả? Nếu như ngươi thật sự vừa ý ta rồi, cái kia chính là thật sự.

Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, không nghĩ tới ánh mắt của Mã Quan Thiên sắc bén như vậy, có thể xem sâu như vậy.

- Tình Tình, các ngươi trò chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Đúng lúc này, Lữ Bất Phàm vẻ mặt mỉm cười đã đi tới, rất là tiêu sái nho nhã.

- Lữ Bất Phàm!

Lông mày Trần Thanh Đế bỗng nhúc nhích, ở chỗ sâu trong hai mắt hiện lên một đạo hàn mang.

- Trần đại thiếu, thật sự là đã lâu không gặp, hiện tại thân thể của ngươi không có việc gì đi à nha?

Lữ Bất Phàm vẫn là dáng tươi cười trên mặt, vẻ mặt nho nhã.

- Lữ đại công tử, thật là làm cho ngươi phí tâm.

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Ta không những khỏe, còn vô cùng khỏe mạnh, còn có thể tán gái đấy. Thấy không, Mã đại tiểu thư vừa ý ta rồi, đối với ta có ý tứ.

- Trần Thanh Đế, ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai vừa ý ngươi hả?

Mã Tình Tình dậm chân, nổi giận muốn điên, mặt ngọc hồng như quả cà chua, trông rất là đáng yêu.

- Còn nói đối với ta không có ý, không coi trọng ta, xem ngươi kìa, mặt đã đỏ rần.

Trần Thanh Đế nhún vai, tiếng nói xoay chuyển, nói ra:

- Các ngươi trò chuyện đi, ta sẽ không quấy rầy, đi báo danh tiến vào văn nghệ hệ tán gái thôi.

- Hừ, ta phải đi khoa văn nghệ tố cáo những tỷ muội kia, bảo các nàng trốn ngươi xa một ít, miễn cho bị ngươi làm hại.

Mã Tình Tình hừ hừ, rất nhanh đuổi theo Trần Thanh Đế, về phần Lữ Bất Phàm, trực tiếp bị nàng bỏ qua.

Sự tình Lữ Bất Phàm thích Mã Tình Tình, Mã Tình Tình đương nhiên biết rõ. Bất quá, Mã Tình Tình đối với Lữ Bất Phàm này, các phương diện đều cực kỳ ưu tú, rất là không ưa. Tổng cảm giác Lữ Bất Phàm quá nguy hiểm, làm cho người cân nhắc không thấu.

- Mã đại tiểu thư, ngươi cũng không thể như vậy a. Ngươi chướng mắt ta, còn không cho ta đi cua những muội tử khác, mục đích của ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ca ca ta cả đời ở vậy hay sao? Hay là... Hay là ngươi thật sự vừa ý ta rồi hả?

Trần Thanh Đế khoa trương nói:

- Mã đại tiểu thư, ngươi nói đi, ngươi đến cùng coi trọng ta ở chỗ nào, ta sẽ sửa còn không được sao? Thực, ta thật sự sửa, triệt để sửa.

- ...

- Đúng rồi, Mã đại tiểu thư, ngươi đã vừa ý ta rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì, cái này thật sự là không tốt, không tốt a.

- Mã Tình Tình...

- A, nha. Mã Tình Tình, về sau ta có được gọi ngươi là Tình muội hay không?

- ...

- Đúng vậy, phi thường không tệ, tốt, rất tốt, vậy rất tốt.

Nhìn Trần Thanh Đế cùng Mã Tình Tình đi xa, dáng tươi cười nho nhã trên mặt Lữ Bất Phàm biến thành âm lãnh:

- Trần Thanh Đế, ngươi đây là hướng ta tuyên chiến sao? Ta sẽ cùng ngươi, chậm... Chậm... Mà... Chơi...

Sau khi báo danh xong, vẻ mặt Trần Thanh Đế bất đắc dĩ nhìn Mã Tình Tình nói:

- Mã Tình Tình, ngươi tha cho ta đi, ta còn muốn đi tìm Viên mập mạp, ngươi đừng quấn quít lấy ta được không?

- Ngươi nói cho ta biết có phải ngụy trang hay không, ta không quấn quít lấy ngươi nữa.

Mã Tình Tình rất là kiên định lập trường của mình, rất có một bộ không chiếm được đáp án, thề không bỏ qua. (DG: Xong rồi)

- Ta... Cho dù ta cho ngươi biết, ngươi tin sao?

Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:

- Loại chuyện này a, phải có thời gian khai quật, sau khi cùng ca ca ta tiến hành trao đổi chiều sâu, ngươi sẽ biết ngay thôi.

- Oa kháo kháo... Viên mập mạp, ca ca ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi, ta biết rõ, ngươi sẽ chọn khoa kinh tế.

Nhìn thấy Viên Cầu, Trần Thanh Đế như là gặp được cọng cỏ cứu mạng.

- Trần đại thiếu, cái này... Đây là tình huống gì a?

Viên Cầu nhìn nhìn Mã Tình Tình đi theo sau lưng Trần đại thiếu, vẻ mặt nghi hoặc cùng không thể tưởng tượng nổi.

- Ai, Viên mập mạp, ngươi không biết ca ca khổ thế nào đâu.

Trần Thanh Đế vẻ mặt cười khổ, rất là bất đắc dĩ nói:

- Như thế này, từ khi ta bất ngờ gặp gỡ cùng Tình muội muội ở phòng lão hiệu trưởng, nàng liền vừa ý ca ca ta rồi. Từ khoa văn nghệ đến khoa kinh tế, nàng một mực quấn quít lấy ca ca ta không tha.

- Trần Thanh Đế, ngươi chờ cho ta, về sau ta lại tới tìm ngươi.

Mã Tình Tình mặt ngọc đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng dậm chân, vứt bỏ một câu quay người đi ra.

Trần Thanh Đế rốt cục nhẹ nhàng thở ra, mà Viên đại thiếu triệt để trợn tròn mắt, đối với Trần đại thiếu xem như triệt để phục rồi.

Nhân vật thiên tài Lữ gia, Lữ Bất Phàm cũng bắt không được Mã Tình Tình, vậy mà coi trọng Trần đại thiếu, còn một mực quấn quít lấy Trần đại thiếu không tha. Viên Cầu có thể không bội phục sao? So với ngày đầu tiên khai giảng, Trần đại thiếu làm ra sự kiện ‘nhảy sông tự vận tự sát’ kia còn để cho Viên đại thiếu bội phục hơn.

- Trần đại thiếu, sự kiện kia xử lý thế nào?

Viên Cầu quan tâm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện