- Đại ca, anh có chuyện gì không?

Trần Hương Hương mở cửa nhìn Trần Thanh Đế, vẫn là vẻ mặt áy náy. Thời gian dài như vậy đến nay, mỗi ngày đều cừu hận nhìn Trần đại thiếu, đến cuối cùng mới phát hiện, là oan uổng Trần đại thiếu, Trần Hương Hương đương nhiên áy náy rồi.

- A, không có đại sự gì.

Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:

- Tiểu muội, chẳng lẽ em không có ý định để cho ta đi vào?

- A, a, đại ca, anh nhanh tiến.

Vẻ mặt Trần Hương Hương xấu hổ nói.

- Cho em, đây là thời điểm ta đi mua thảo dược cho Tiểu Hắc, nhìn thấy có một đạo sĩ bán phù, liền mua mấy tấm bùa hộ mệnh.

Nói xong, Trần Thanh Đế lấy ba tấm bùa hộ mệnh giao cho Trần Hương Hương.

- Cái này... Đại ca, anh như thế nào đột nhiên tin tưởng cái này rồi hả?

Đối với cái gì phù triện, Trần Hương Hương thân là người đô thị, đương nhiên không tin, bất quá, nàng vẫn là nhận lấy.

Dù sao, đây là hảo ý của Trần đại thiếu.

- Ha ha, không có gì, tiểu muội nhớ rõ phải tùy thân mang theo, người bán phù kia nói dùng rất tốt. Hơn nữa, ta cũng thử qua, thật sự không tệ.

Ánh mắt Trần Thanh Đế quét qua, đã rơi xuống phía trên tủ quần áo, nói ra:

- Tiểu muội, tủ quần áo của em tại sao không có đóng? Để anh đóng lại cho em.

Nói xong, Trần Thanh Đế đi từ từ tới, đóng tủ quần áo lại. Mà Trần đại thiếu cũng ở trong quá trình này, rất nhanh ở trên mấy bộ quần áo của Trần Hương Hương, bố trí trận pháp phòng ngự cùng trận pháp làm mát.

Bày trận Đại Tông Sư, tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp.

- Em vừa mới thay quần áo, nên quên đóng.

Trần Hương Hương rất là nhu thuận đáp.

- Tiểu muội, em làm việc của mình đi, ta còn có mấy tấm bùa hộ mệnh, chuẩn bị đưa cho Viên mập mạp cùng Lâm Tĩnh Nhu, ta đi trường học tìm bọn hắn.

Lại đơn giản hàn huyên cùng Trần Hương Hương một hồi, Trần Thanh Đế lựa chọn ly khai, đi đến trường học.

- A, đúng rồi, bùa hộ mệnh này nhất định phải tùy thân mang theo.

Trước khi đi, Trần Thanh Đế vẫn không quên nhắn nhủ lần nữa, bảo Trần Hương Hương tùy thân mang theo phù triện. Cái này cũng hết cách rồi, dù sao Trần Hương Hương cũng không tin, vạn nhất không mang theo, khổ tâm của Trần đại thiếu chẳng phải là uổng phí rồi sao.

- Em đã biết đại ca, em nhất định sẽ tùy thân mang theo.

Trần Hương Hương nhẹ gật đầu, rất nghiêm túc nói ra. Trọng yếu hơn là, Trần Hương Hương có thể tinh tường cảm giác được, Trần Thanh Đế quan tâm đối với nàng là phát ra từ nội tâm.

- Ha ha, như vậy cũng tốt.

Trần Thanh Đế nhìn y phục trên người Trần Hương Hương, nói ra:

- Còn nữa, bộ quần áo này của em không đẹp lắm, tốt nhất vẫn là đổi một bộ khác đi.

Quần áo của Trần Hương Hương treo trong tủ, tất cả đều bị Trần Thanh Đế bố trí trận pháp, chỉ là trên người nàng lại không có, cho nên, Trần Thanh Đế mới bảo Trần Hương Hương đổi bộ khác.

- Đại ca hôm nay sao kỳ quái thế nhỉ? Được rồi, không nghĩ nhiều như vậy.

Nhìn Trần Thanh Đế ly khai, Trần Hương Hương đóng cửa lại, lắc đầu:

- Bộ quần áo này của mình, thật sự không đẹp sao?

Nữ nhân, đều là yêu đẹp đấy.

- Con mẹ nó, chỉ lo giải quyết mấy việc tào lao, còn không có đi khoa văn nghệ báo danh, xem ta bận sắp chết rồi.

Sau khi đi tới trường học, Trần Thanh Đế mới phát hiện, ban đầu bởi vì phát hiện linh khí, tìm kiếm linh mạch, về sau lại vội vàng đi cứu Tiểu Hắc cùng Trần Hương Hương, nên quên mất chuyện báo danh.

- Trường học lớn như vậy, điện thoại cũng hư mất, không biết Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu ở địa phương nào. Được rồi, trước đi khoa văn nghệ báo danh a.

Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế bước nhanh đi đến khoa văn nghệ.

- Trần Thanh Đế, ngươi rốt cuộc đã tới, ngày hôm nay ngươi đã chạy đi đâu?

Trần Thanh Đế vừa tới chỗ báo danh của khoa văn nghệ, thanh âm của Mã Tình Tình tùy theo vang lên.

Sau khi Trần Thanh Đế từ phòng lão hiệu trưởng rời khỏi, Mã Tình Tình càng nghĩ càng nhịn không được, liền định đi tìm Trần Thanh Đế. Bất quá, trường học quá lớn, đi nơi nào tìm a. Vì có thể mau chóng tìm được Trần đại thiếu, Mã Tình Tình gọi điện thoại cho Trần Phong Nhiên.

Người nào không biết, Trần Phong Nhiên cho tới bây giờ đều là dùng Trần Thanh Đế như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Trần Phong Nhiên còn nghĩ muốn lợi dụng Mã Tình Tình, kéo Lữ Bất Phàm xuống nước, Mã Tình Tình ở thời điểm này nghe ngóng hạ lạc của Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên đương nhiên cam tâm tình nguyện nói cho.

Chính là vì như thế, Mã Tình Tình biết rõ, Trần Thanh Đế đi khoa văn nghệ. Biết được kết quả này, trong lòng Mã Tình Tình hung hăng khinh bỉ Trần đại thiếu một phen.

Người nào không biết khoa văn nghệ nhiều mỹ nữ, Trần đại thiếu ở Trung y có được thiên phú tốt như vậy, lại không tuyển chọn khoa Trung y, mà lựa chọn đi khoa văn nghệ, nhất định là không có hảo tâm, là đang có âm mưu.

Nghĩ thông suốt điểm này, Mã Tình Tình càng thêm không cam lòng.

Vì tán gái, vậy mà không tuyển chọn khoa Trung y có thiên phú. Cái này... Điều này cũng thôi đi, chẳng lẽ... Chẳng lẽ khoa Trung y không có mỹ nữ sao? Chẳng lẽ ta không phải mỹ nữ sao?

Mã Tình Tình rất tức giận.

Nhưng mà, làm cho Mã Tình Tình càng thêm tức giận còn ở phía sau. Nàng đi vào khoa văn nghệ, nhìn thấy người là hỏi, sửng sốt không có một cái nào nhìn thấy Trần Thanh Đế. Mà ngay cả chỗ ghi danh, Mã Tình Tình cũng đã hỏi nhiều lần, căn bản cũng không có nhân vật như Trần Thanh Đế.

Bất quá Mã Tình Tình cũng không có buông tha cho, vẫn chờ ở khoa văn nghệ. Nàng cũng không tin, dùng tính cách của Trần đại thiếu mà không tuyển chọn khoa văn nghệ. Chỉ cần lựa chọn khoa văn nghệ, nhất định sẽ đến đây.

Công phu không phụ lòng người, rốt cục bị Mã Tình Tình chờ được.

Nữ nhân a, không chăm chú thì thôi, một khi chăm chú, đây chính là phi thường đáng sợ, khủng bố.

Mã Tình Tình chính là ví dụ sống sờ sờ.

- Làm sao vậy? Mã đại tiểu thư, lúc này mới mấy giờ không gặp, ngươi đã nghĩ tới ta rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện