Chương 3043

Mà đứng sau quân đoàn của loài người chính là đạo sĩ Ngọc Hư và những người bảo vệ, họ đã cho đội quân thú nhân cải trang thành binh lính để trà trộn vào giữa đội quân.

Trên chiến trường không có bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào, cũng không có người nào phát hiện ra ba mươi tên lính kỳ lạ.

Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, bức bình phong ngăn cách giữa thú nhân và loài người đang từ từ thu nhỏ lại.

Nếu bức bình phong này xuất hiện lỗ hổng vậy thì chẳng bằng dẹp bỏ bức bình phong này, bắt đầu giao chiến trực tiếp.

Cách này vẫn tốt hơn là phải đề phòng thú nhân có thể đánh lén bất cứ lúc nào. Nếu cứ như thế thì dù chưa chiến đấu thì trong lòng cũng đã cảm thấy mệt mỏi.

Nhìn bức bình phong ngăn cách đang từ từ hạ xuống, đoàn quân thú nhân đông nghịt đang bước từng bước đi tới đứng đối diện đội quân của loài người.

Sương mù dày đặc ở nơi chiến trường này cũng đã từ từ biến mất.

Triệu Chính Khải cũng đã quay lại chiến trường, ông ta vừa đi tới vừa chỉnh trang lại áo giáp trên người mình.

Hai đội quân đứng đối vào trạng thái yên lặng cùng nhau, tất cả mọi người đều rơi Triệu Chính Khải nhìn quân đoàn thú nhân ở trước mặt, thân hình cao lớn kia cùng với dáng vẻ hung tợn, điều này tạo nên một áp lực vô cùng lớn trong lòng mỗi người.

Triệu Chính Khải quay đầu, chân mày ông ta nhíu chặt lại: “Tướng quân Lâm đâu rồi?”

Lúc này, Lam Vân Dương mới ý thức được răng Lâm Ngữ Lam không có ở đây, ông ta thấp giọng nói với Triệu Chính Khải: “Lúc đạo sĩ Ngọc Hư dẫn người đi dò đường đã bảo tướng quân Lâm đi cùng. Lúc người bảo vệ quay lại thì chắc hẳn tướng quân Lâm cũng sẽ quay trở lại. Ông đừng lo lắng, Cuồng Si cũng đi theo cơ mà”

Trong lòng Triệu Chính Khải đột nhiên có dự cảm không lành, hành động của đạo sĩ Ngọc Hư thật sự quá khác thường.

“Ông ở đây xem đi, tôi đi tìm…”

Triệu Chính Khải đang nói giữa chừng thì liền nghe thấy tiếng gào làm rung chuyển trời đất của đám thú nhân kia.

Ngay sau đó đoàn quân đó bắt đầu di chuyển, mặt đất cũng trở nên run rẩy.

Triệu Chính Khải hít một hơi thật sâu, thu lại lời nói vừa rồi của mình, rống to: “Giết!”

“Giết!”

Quân đoàn của loài người cũng hút lên một tiếng rung chuyển trời đất, mọi người đồng loạt rút vũ khí ra xông thẳng về phía đoàn quân thú nhân.

Lúc bọn họ xông lên, Triệu Chính Khải quay đầu lại liếc nhìn họ, ông ta nhìn thấy hơn mười đạo sĩ Ngọc Hư cũng đang đứng ở phía sau đoàn quân, trên mặt họ đang nở một nụ cười quỷ dị.

“Hy vọng các người không làm ra mấy chuyện ngu ngốc, hậu quả của việc này là thứ mà không người nào muốn thấy”

Ở một nơi cách chiến trường khá xa.

Trên bề mặt của thanh trường đao trong tay Cổ Lực Đơn thấm đầy máu tươi.

“Muốn chạy sao?” Lúc này, Cổ Lực Đơn giống như một con mồi, bên cạnh anh ta là một con hổ màu đen. Dáng của con hổ này nhỏ hơn những con hổ bình thường thế nhưng lại trông có vẻ hung hăng hơn. Chiếc nanh sắc nhọn của nó không biết đã giết chết bao nhiêu sinh linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện