Mặc dù Phedra Luciso và Slena cảm giác chuyện này có chút gì đó bất thường, đúng hơn là cảm giác bất an thì trông Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song lại khá thoải mái, không đúng hơn là mặt họ không có gì thay đổi nét xem thường mọi việc xung quanh vẫn như cũ.

Phe, Lu chị Slena mọi người về trước đi, em sẽ đi cùng Mặc.

Ừm..nhưng mà nhớ cẩn thận..

Tần Vô Song gật đầu trước lời dặn của Slena, sau khi ba người đã rời đi cô quay sang nhìn Calyn.

Calyn cậu cũng về với Phedra đi, có lẽ Liên Thần sẽ đi cùng bọn tớ.

Calyn có cảm giác như Tần Vô Song muốn "đuổi" cô đi vậy, nhưng Calyn vẫn muốn đi cùng Tần Vô Song.

Không sao, tớ sẽ về bệnh viện.

Đến nước này còn muốn làm việc, cô nghiện việc đến điên rồi hả!

Liên Thần liền nhéo má Calyn, cảnh tượng này hết sức trẻ con, Tần Vô Song cũng nhìn ra trong ánh mắt của Liên Thần nhìn Calyn rất chân thật không hề có chút giả tạo cũng yên tâm nhưng...nếu để Calyn đi cùng bọn cô thì..

Tần Vô Song nhìn sang Tề Thiên Mặc.

Liên Thần, cậu đi cùng bọn tôi.

Đúng rồi! tôi còn có việc bàn với cậu ta, cô về trước đi.

Calyn hay là người của Tề gia đưa cậu về trước.

Calyn cũng bất đắc dĩ gật đầu, trước giờ rất ít khi Tần Vô Song ép buộc cô làm chuyện gì đó, chắc chuyện gấp nên cô cũng đành gật đầu rồi theo một thuộc hạ ra về.

Sau khi chỉ còn ba người Tề Thiên Mặc cô và Liên Thần thì không khí liền trầm xuống, vẻ mặt của ba người đều rất phức tạp.

Gia chủ.

Đều đã chuẩn bị xong!

Trác Nhiên nói nhỏ, âm thanh đủ ba người nghe thấy.


Tề Thiên Mặc gật đầu.

Cả ba người định quay đầu đi thì...

Pằng

Một viên đạn bắn xuống phía mặt nước biển, khiến ai cũng nhìn theo.

Đến rồi!

Dứt lời Tề Thiên Mặc dừng chân ngoái đầu lại.

Một người đàn ông với mái tóc dài màu vàng óng, tay ông ta là một khẩu súng ngắn.

Bên cạnh không ai khác chính là Tư Ngọc và một người đàn ông khác.

Ông à không đúng hơn là hắn đang nhìn Tần Vô Song, ánh mắt kỳ lạ khiến cô khó chịu.

Abrot ông cuối cùng cũng chịu ló mặt!

Tần Vô Song quát lớn ánh mắt đầy căm hận và uất nộ.

Ô biết rồi sao~không hổ con gái của Lia..thông minh lắm.

Tần Vô Song đã biết kẻ đứng sau giật dây đám Himer là ai từ lâu rồi, tất cả chỉ là một màn kịch được đảo lộn mà thôi.

Quay về thời điểm hai tuần trước.

Cạch

Tiếng cửa mở ra, cót két chiếc cửa rỉ sắt.

Nơi này u tối thoáng có mùi mốc bốc lên.

Tiếng giày đều đều,vang lên trong căn phòng im ắng tạo cảm giác dễ sợ, ma quỷ.

Kiera!

Tiếng hét thất thanh văng vẳng, kèm theo là tiếng cào cấu.

Suỵt!

Tần Vô Song mở điện căn phòng ra, nhìn người đàn bà đầu tóc bù xù, quần áo tươm tất nhưng đều bị ả ta cào rách, trông vô cùng thê thảm.

Cô đưa tay lên miệng, phát ra âm thanh nói cô ta im lặng, tiếng suỵt này của cô ba phần nhẹ nhàng bảy phần đe dọa.

Kiera!

Là tôi.

Cô ta nhìn Tần Vô Song, nở nụ cười nhưng dần biến mất thay vào đó là khuôn mặt nhăn nhó đáng sợ.


Tần Vô Song đi đến bên cạnh chiếc giường nơi cô ta đang ngồi trên đó.

SeoA.

Trả lời nhưng gì tôi hỏi.

Tần Vô Song gọi tên cô ta, ả dường như biết cô đang gọi tên mình thì quay ra nhìn cô bằng ánh mắt bơ phờ.

Abrot Aldiam hắn ta..

-Ahhh..ngài Abrot cứu..cứu tôi.

Ả liền cười lớn, sau đó lại sợ hãi ôm tay Tần Vô Song như cầu cứu, cô không hất tay ả ra nhìn chằm chằm vào mắt ả, con ngươi cô không chút dao động.

- Trả lời!

- Haha...ngài Abrot ngài trả anh ấy cho tôi..a

Cô ta lại càng níu tay Tần Vô Song hơn....

Sau một lúc thì cô tắt điện rồi rời khỏi căn phòng đó, tâm trạng cô phức tạp khẽ day day thái dương.

- Xem ra trận chiến sắp tới mới là thật sự!.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện