Trans: Angharad
---------------------------------------------
Phục vụ trong cung điện là vinh dự to lớn nhất của một người hầu.
Hòng đảm bảo mình sẽ là người được đi theo Công chúa, Karina bắt đầu dồn mọi tâm huyết vào việc chăm sóc Maria.
Y đánh thức nhóm hầu gái dậy sớm hơn thường lệ 1 tiếng để nấu bữa sáng cho Công chúa. Rồi kêu người hầu đun nước và giúp y chuẩn bị váy đầm cho Maria.
Karina nghiên cứu mọi sở thích của Công chúa và bảo đầu bếp nấu những món ăn khoái khẩu của nàng, kế đó là phục vụ thứ trà đen yêu thích của nàng sau mỗi bữa ăn.
Y sẽ từ tốn chải tóc cho Maria, vận cho thiếu nữ những bộ váy xinh đẹp nhất và nướng những chiếc bánh ngon lành dành riêng cho nàng.
Và thế là chuỗi ngày cúc cung tận tụy hầu hạ Phu nhân Wenschlee biến đổi rõ rệt.
“Này Karina, ta muốn trồng loài hoa này trong vườn.”
Một lần nữa giọng nói kia gọi tên bà.
Đứng bên những luống hoa trong khu vườn của Công tước, Công chúa Maria đưa chiếc túi nhỏ bằng vải lanh trong tay cho Karina.
“Ta đi du học và có đem hạt giống này về, nghe bảo hạt sẽ nảy mầm ra những đóa hoa màu xanh dương tuyệt đẹp và héo úa trong vỏn vẹn một tuần. Tiếc thay ta lại chưa biết phải trồng thế nào...”
“Vâng được thôi, tôi rất hân hạnh được giúp Ngài thưa Công chúa Maria.”
“Ôi, cảm ơn bà nhiều nhé! Khi nào làm xong thì chúng ta uống trà được không? Ta mong được thưởng thức trà của Hầu gái trưởng lắm đó!”
“Điện hạ không cần phải hỏi. Dĩ nhiên tôi sẽ dâng lên cho Ngài món trà đặc biệt do chính tay mình pha rồi.”
“Vậy thì, Karina, ta còn một việc nữa cần nhờ bà...”
Song thiếu nữ chưa kịp dứt lời thì âm thanh của cô đột nhiên bị một tiếng rống giận phát ra từ sâu trong dinh thự cắt ngang mất.
“Karina!! Karina đâu rồi?! Tới đây mau cho ta!!”
“Chà.... Hình như bà ngoại đang gọi Karina thì phải?”
Đôi vai Maria rũ xuống, nàng ngước lên nhìn bà Hầu gái trưởng.
“Đừng lo chuyện của ta nữa và mau đi đi Karina.”
“Công chúa Maria...... Thành thật xin lỗi, nhưng tôi hứa sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
“Không sao đâu. Ta giữ Karina bên người suốt thế này thì bất công với bà ngoại quá.”
Lúc ấy cái mỉm cười của nàng Công chúa thấp thoáng một tia cô đơn.
“Nếu Karina quá bận, ta đành nhờ các hầu gái khác vậy.”
“!!”
Lòng Karina lập tức bị nuốt chửng bởi một trận sóng hoảng sợ xen lẫn thất vọng tột độ.
“Công chúa Maria không cần nhờ người khác đâu ạ! Tôi, Karina xin hứa một khi hoàn thành việc Phu nhân giao phó xong sẽ lập tức quay lại với Ngài. Nên mong Ngài kiên nhẫn đợi tôi được không?!”
“......Được. Nhớ đừng làm việc quá sức nhé.”
Mấy ả hầu kia dám cả gan muốn thể hiện trước mặt Maria ư....?
Lũ con gái vô tích sự đó không bao giờ thỏa mãn được yêu cầu của Công chúa.... Mình biết chứ.... Nhưng dẫu biết thì phòng trừ những tình huống bất ngờ xảy ra vẫn hay hơn cả.
Sau đó Karina ba chân bốn cẳng lao tới chỗ Công tước phu nhân để nghe xem bà ta rốt cuộc muốn cái gì. Tuy Hầu gái trưởng nuôi ý định chỉ làm vừa đủ để khiến Phu nhân hài lòng, và tuyệt nhiên không muốn ép bản thân phải làm thêm giờ vì nữ Công tước Wenschlee.
-------------0--------------
“Tấm thảm này là món quà cực kỳ quý giá được trao tặng cho ta, vậy mà giờ có kẻ nào đổ nước trà đen vương vãi trên đó! Rốt cuộc là kẻ nào tắc trách phạm lỗi hả!?”
“Thành thật xin lỗi thưa Phu nhân!! C-Có lẽ là do một trong số hầu gái kia...”
“Hầu gái hả?! Ngươi bảo một trong số các hầu gái làm đổ trà và mặc kệ không thông báo ư?!”
Trước cơn thịnh nộ của Công tước phu nhân, Karina đành phải cúi đầu xin lỗi lia lịa.
Thực ra y là người cuối cùng rót trà trong căn phòng này. Theo yêu cầu muốn thưởng trà của Maria, bà ta đã phục vụ trà cho cô tầm khoảng trưa hôm qua.
Vết bẩn trên thảm trùng màu với loại trà do Karina pha chế, song bà ta giữ im lặng vì trong trí nhớ của mình, y tin bản thân chưa hề phạm lỗi nghiêm trọng như làm đổ nước trà ra thảm.
“Ah thiệt tình, thôi bỏ đi, tạm hoãn việc tìm thủ phạm vậy! Trước tiên ta cần ngươi rửa sạch vết ố này. Ta muốn đích thân ngươi giặt nó và cấm để những hầu gái thiếu kinh nghiệm rớ tay vào!”
“T-Tôi làm ngay đây.... thưa Phu nhân...”
Vâng vâng dạ dạ thế đấy song thâm tâm Karina lại tràn trề một nỗi phẫn uất.
Bắt mình thu dọn hậu quả cho chúng, con hầu bày ra đống lộn xộn này khôn hồn nên cầu nguyện ta không tìm ra ả. Nếu quay lại với Công chúa Maria quá trễ thì đứa khác sẽ tranh công với mình mất....!
“Karina....?”
“V-Vâng! Tôi giặt nó ngay đây!”
Hết cách rồi. Giải pháp duy nhất hiện giờ là lén lút đẩy công việc này cho một trong những hầu gái trẻ hơn để mau chóng quay về bên Maria. Song oái ăm thay bà ta không tìm được ai cả.
Và do mệnh lệnh “cấm để những hầu gái thiếu kinh nghiệm rớ tay vào” của Công tước phu nhân, lựa chọn gọi người làm thay cũng bị chặt đứt. Y đành phải tự mình giặt thảm và tạm gác việc hỏi thử xem “yêu cầu” của Maria là gì.
-------------0--------------
Kể từ đó, hễ bà Hầu gái trưởng nghĩ mình sắp có cơ hội trò chuyện riêng với Maria thì những sự cố tương tự như trên lại nối đuôi nhau xuất hiện.
Cứ như có một bàn tay vô hình dàn xếp vậy, vì mỗi lần Maria chuẩn bị nhắc đến “yêu cầu quan trọng” là tiếng quát tháo chói lói của Công tước phu nhân lại ré lên khắp mọi ngóc ngách dinh thự.
Mỗi lần chuyện ấy xảy ra là Maria lại mỉm cười buồn bã và bảo Karina “Cứ đi đi” hoặc “Nếu Hầu gái trưởng quá bận thì ta nhờ người khác vậy”.
Karina không khỏi cảm thấy hốt hoảng, bà ta lo sợ tới mức ngay cả khi đang nghe Công tước phu nhân ríu rít đủ chuyện trên trời dưới đất, Karina cứ nhấp nha nhấp nhổm hoài và chẳng tập trung nghe nổi.
Bị níu chân ở đây mãi thì Maria sẽ đi nhờ vả các hầu gái khác mất. Cứ đà này thì liệu có khi nào một hầu gái khác sẽ được đề cử theo Công chúa về lâu đài không, một người nào khác ngoài bà ta?
Nghe có vẻ khó tin song y không thể loại trừ khả năng ấy. Ví dụ như nếu có ngày con bé Ann láo toét nọ rù rì những đồn đại gian trá bẩn thỉu về Karina vào tai Maria, những lời bịa đặt có thể lấy được lòng tin của một nàng Công chúa ngây thơ nhẹ dạ như Maria....
--------------0--------------
“––Vậy nên ta có ý này.”
Công tước phu nhân vừa tươi cười vừa liến thoắng nói trong khi bà Hầu gái trưởng lại nghe câu được câu chăng.
“Ngày mai ta sẽ để Maria mặc bộ váy thời trẻ của Lilith, ta muốn ngươi chuẩn bị bộ váy ngay và đảm bảo nó không bị sờn hay rách.”
Váy ư? Bắt mình phải “chuẩn bị ngay” vì một lý do ngớ ngẩn cỡ đó....
Karina đang bực bội lắm. Tuy nhiên dù Công tước phu nhân là loại người thiếu kiên nhẫn đến đâu thì công việc chuẩn bị váy đầm này quá đơn giản nên bà ta chẳng cần phải vào việc ngay.
Ai cũng làm được chuyện này. Y mắc mớ gì phải lãng phí thời gian vàng bạc của mình ở đây.
“Nội trong đêm nay chiếc váy phải ở trong tình trạng hoàn hảo. Ngươi biết hậu quả khi chậm trễ rồi đúng không?”
“....”
Trong lúc Karina nấn ná ở đây thì chủ nhân mới của bà ta, Maria, đang đợi bà. Y đang làm gì thế này, chầu chực đợi lệnh của một người phụ nữ chẳng còn mang lại lợi ích nào cho y sao?
“Có nghe ta nói không Hầu gái trưởng?”
“.....Hààà.....”
Karina cảm giác hình như bản thân vừa để lộ tiếng thở dài.
“.....Một bộ váy thôi mà ầm ĩ lên chi không biết, đợi ngày mai rồi chuẩn bị có phải hay hơn không....”
“.....”
“!”
Ngay lúc ấy.
Nhận ra mình vừa lỡ mồm, Karina hoảng hốt lấy tay che miệng.
“Cái.....Ngươi nói cái...”
Khuôn mặt Phu nhân tím ngắt lại, miệng thì há hốc giống như không tin nổi bà ta vừa nghe gì. Hầu gái trưởng cuống quýt lắc đầu phủ nhận lời buột miệng của mình.
“Không phải....!! Phu nhân, khoan đã, ý tôi không phải vậy.....!”
“Vậy thì là ý gì?! Nếu ý của ngươi không phải vậy thì rốt cuộc ý định thật sự của ngươi là cái gì?!”
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc như sắp xuyên thủng màng nhĩ Karina.
“Ngươi muốn chống lệnh hả?! À ta hiểu rồi, ngươi muốn đem ta ra làm trò hề chứ gì?! Không ngờ có ngày ta lại bị một con hầu gái nhỏ nhoi xem thường cơ đấy!!”
“Là hiểu lầm thôi ạ!! Tôi vô cùng xin lỗi, nên làm ơn tha cho tôi!..... Tôi đi làm ngay đây, nên làm ơn....!!”
“Câm miệng! Ta không muốn nhìn bản mặt ngươi nữa, mau cút đi!! Không muốn nhận ‘kỷ luật’ của ta thì mau cút khỏi tầm mắt ta ngay!!”
“.....!!”
‘Kỷ luật’, Karina từng nghe cụm từ này trong quá khứ. Hơn 10 năm trước lúc những đứa trẻ được gọi là “con gái của tình nhân” còn trong nhà này, đây là hình phạt Phu nhân thường sử dụng lên người chúng.
“Ah, ah...!”
Karina hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi phòng riêng của Công tước phu nhân. Trái tim bà ta bị nỗi sợ hãi cùng cực bủa vây lấy như chực nổ tung tới nơi. Hối hả lướt xuống những bậc cầu thang, y cuống cuồng trấn an bản thân.
Không sao!! Mình còn Công chúa Maria. Dù mai sau mình sẽ khó sống trong ngôi nhà này nhưng mình sẽ được đến Cung điện!! Dinh thự Công tước làm sao sánh bằng Cung điện hoàng gia, nơi tập hợp những hầu gái giỏi giang nhất vương quốc, và mình sẽ dẫn đầu những kẻ đó.....!!
Nên, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù Karina chọc giận Công tước phu nhân thì sớm muộn gì họ cũng thành người dưng nước lã, nên không vấn đề gì cả. Karina chỉ cần toàn tâm toàn ý với mục tiêu trung thành phục vụ Maria thì mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó.
Nhanh lên, phải quay về chỗ Công chúa Maria....! Cuối cùng mình có thể nghe ‘yêu cầu’ của cô ấy là gì rồi....!
Ấy vậy nhưng.....
Lúc gần đến cửa phòng Công chúa thì Karina bắt gặp cảnh tượng ấy.
Đó là...
Một cô gái bước ra từ phòng Maria.
Một cô gái đang mỉm cười vẫy tay chào Maria trước khi rời đi.
Ann....!!
Cô hầu trẻ từng chống đối Karina.
Tại sao con đó lại....?! Không thể nào.... Chẳng lẽ nó định mê hoặc Công chúa Maria để được đi đến lâu đài.....?!
Hầu gái trưởng quyết ngăn chặn mưu đồ này.
Một con ma mới lười biếng chẳng có lấy tí ý thức trách nhiệm hay phép tắc nào, liên tục khăng khăng mình đúng hết lần này đến lần khác.
Sao nó dám qua mặt Karina, người tận tụy cống hiến cho Chủ nhân và gia đình ông ta suốt hơn 10 năm ròng rã chứ? Không thể tha thứ được.
Mình phải nghiền nát con bé đó.
Không cho nó tự tung tự tác nữa.
Karina giận run lên, song đồng thời khóe miệng bà ta cong lên thành một nụ cười mờ ám.
Hoài niệm ghê ta ơi. Từ lúc mình tống cổ con đàn bà dám mạo phạm gia tộc Wenschlee đến giờ cũng khá lâu rồi nhỉ.
Một ả đàn bà ngu xuẩn muốn giúp đôi chị em nọ, những đứa con của gái điếm.
Bọn chúng chả phải là thành viên chính cống của nhà Công tước, một lũ máu bùn được đón về từ bên ngoài. Thay vì gọi chúng là trẻ con thì sự tồn tại của cặp chị em đó chính là ôn dịch đầu độc trái tim của Lilith và Công tước phu nhân, chúng nó y chang côn trùng có hại.
“Mình sẽ đuổi cô ta đi bằng cách tương tự.....vì Chủ nhân của mình.”
--------------0---------------
Và thế là Karina đổ hết mọi công việc lên đầu Anne trên danh nghĩa giúp cô nhận ra sự non kém của mình.
Từ tờ mờ sáng đến tận đêm khuya, nàng hầu phải gánh lượng công việc gấp đôi bình thường và không được nhờ ai hỗ trợ.
“Hầu gái trưởng....! Khối lượng công việc này không bình thường tí nào!! Tại sao bà lại bắt tôi làm tổng vệ sinh cuối năm vào lúc này?! Báo hại tôi cả ngày không rảnh tay để ăn được cái gì!”
Nghe Ann phản đối với thái độ hỗn láo như vậy, Karina đáp: “Vậy sao? Thế để ta gọi các hầu gái khác thế chỗ ngươi. Ta sẽ nói là ‘Ann bảo cô ta không muốn làm việc này, nên muốn cô thế chân’ nhé?”
“.....!!”
“Bởi vì muốn bớt việc nên ngươi thà để kẻ khác gánh thay mình còn hơn. Đã vậy ngươi cứ tùy ý giao việc cho các hầu gái khác đi!”
Chu choa, cái mặt mếu máo chực khóc kia của Ann nhìn thích thật nha!
Nhận ra quá trình dạy dỗ của mình đang phát huy tác dụng, Karina ngây ngất hưởng thụ cảm giác uy quyền đó.
Ahh, thế gian còn cấp trên nào tuyệt vời hơn mình đây...! Đứa trẻ này cho dù rời khỏi dinh thự thì vẫn sẽ có chỗ ăn ngủ nghỉ, nhờ vào sự chỉ dạy của mình! Nhờ mình hết!
Vài ngày trôi qua và khuôn mặt Anne đã tiều tụy phờ phạc thấy rõ.
Còn Karina tận dụng mọi thời gian rảnh để phục vụ Maria. Dĩ nhiên do chọc giận Công tước phu nhân trước đó nên bà Hầu gái trưởng cực lực né tránh y, song Karina coi đây là chuyện vặt.
Chẳng mấy chốc bà ta sẽ đạt được mục tiêu thôi.
Và rồi, một đêm nọ....
Hầu gái trưởng được mời đến phòng Maria và cuối cùng, y đã được nghe những gì mình hằng mong chờ từ cô Công chúa bé bỏng của mình.
“Này Karina...? Hãy lắng nghe thỉnh cầu này của ta nhé?”
---------------------------------------------
Phục vụ trong cung điện là vinh dự to lớn nhất của một người hầu.
Hòng đảm bảo mình sẽ là người được đi theo Công chúa, Karina bắt đầu dồn mọi tâm huyết vào việc chăm sóc Maria.
Y đánh thức nhóm hầu gái dậy sớm hơn thường lệ 1 tiếng để nấu bữa sáng cho Công chúa. Rồi kêu người hầu đun nước và giúp y chuẩn bị váy đầm cho Maria.
Karina nghiên cứu mọi sở thích của Công chúa và bảo đầu bếp nấu những món ăn khoái khẩu của nàng, kế đó là phục vụ thứ trà đen yêu thích của nàng sau mỗi bữa ăn.
Y sẽ từ tốn chải tóc cho Maria, vận cho thiếu nữ những bộ váy xinh đẹp nhất và nướng những chiếc bánh ngon lành dành riêng cho nàng.
Và thế là chuỗi ngày cúc cung tận tụy hầu hạ Phu nhân Wenschlee biến đổi rõ rệt.
“Này Karina, ta muốn trồng loài hoa này trong vườn.”
Một lần nữa giọng nói kia gọi tên bà.
Đứng bên những luống hoa trong khu vườn của Công tước, Công chúa Maria đưa chiếc túi nhỏ bằng vải lanh trong tay cho Karina.
“Ta đi du học và có đem hạt giống này về, nghe bảo hạt sẽ nảy mầm ra những đóa hoa màu xanh dương tuyệt đẹp và héo úa trong vỏn vẹn một tuần. Tiếc thay ta lại chưa biết phải trồng thế nào...”
“Vâng được thôi, tôi rất hân hạnh được giúp Ngài thưa Công chúa Maria.”
“Ôi, cảm ơn bà nhiều nhé! Khi nào làm xong thì chúng ta uống trà được không? Ta mong được thưởng thức trà của Hầu gái trưởng lắm đó!”
“Điện hạ không cần phải hỏi. Dĩ nhiên tôi sẽ dâng lên cho Ngài món trà đặc biệt do chính tay mình pha rồi.”
“Vậy thì, Karina, ta còn một việc nữa cần nhờ bà...”
Song thiếu nữ chưa kịp dứt lời thì âm thanh của cô đột nhiên bị một tiếng rống giận phát ra từ sâu trong dinh thự cắt ngang mất.
“Karina!! Karina đâu rồi?! Tới đây mau cho ta!!”
“Chà.... Hình như bà ngoại đang gọi Karina thì phải?”
Đôi vai Maria rũ xuống, nàng ngước lên nhìn bà Hầu gái trưởng.
“Đừng lo chuyện của ta nữa và mau đi đi Karina.”
“Công chúa Maria...... Thành thật xin lỗi, nhưng tôi hứa sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
“Không sao đâu. Ta giữ Karina bên người suốt thế này thì bất công với bà ngoại quá.”
Lúc ấy cái mỉm cười của nàng Công chúa thấp thoáng một tia cô đơn.
“Nếu Karina quá bận, ta đành nhờ các hầu gái khác vậy.”
“!!”
Lòng Karina lập tức bị nuốt chửng bởi một trận sóng hoảng sợ xen lẫn thất vọng tột độ.
“Công chúa Maria không cần nhờ người khác đâu ạ! Tôi, Karina xin hứa một khi hoàn thành việc Phu nhân giao phó xong sẽ lập tức quay lại với Ngài. Nên mong Ngài kiên nhẫn đợi tôi được không?!”
“......Được. Nhớ đừng làm việc quá sức nhé.”
Mấy ả hầu kia dám cả gan muốn thể hiện trước mặt Maria ư....?
Lũ con gái vô tích sự đó không bao giờ thỏa mãn được yêu cầu của Công chúa.... Mình biết chứ.... Nhưng dẫu biết thì phòng trừ những tình huống bất ngờ xảy ra vẫn hay hơn cả.
Sau đó Karina ba chân bốn cẳng lao tới chỗ Công tước phu nhân để nghe xem bà ta rốt cuộc muốn cái gì. Tuy Hầu gái trưởng nuôi ý định chỉ làm vừa đủ để khiến Phu nhân hài lòng, và tuyệt nhiên không muốn ép bản thân phải làm thêm giờ vì nữ Công tước Wenschlee.
-------------0--------------
“Tấm thảm này là món quà cực kỳ quý giá được trao tặng cho ta, vậy mà giờ có kẻ nào đổ nước trà đen vương vãi trên đó! Rốt cuộc là kẻ nào tắc trách phạm lỗi hả!?”
“Thành thật xin lỗi thưa Phu nhân!! C-Có lẽ là do một trong số hầu gái kia...”
“Hầu gái hả?! Ngươi bảo một trong số các hầu gái làm đổ trà và mặc kệ không thông báo ư?!”
Trước cơn thịnh nộ của Công tước phu nhân, Karina đành phải cúi đầu xin lỗi lia lịa.
Thực ra y là người cuối cùng rót trà trong căn phòng này. Theo yêu cầu muốn thưởng trà của Maria, bà ta đã phục vụ trà cho cô tầm khoảng trưa hôm qua.
Vết bẩn trên thảm trùng màu với loại trà do Karina pha chế, song bà ta giữ im lặng vì trong trí nhớ của mình, y tin bản thân chưa hề phạm lỗi nghiêm trọng như làm đổ nước trà ra thảm.
“Ah thiệt tình, thôi bỏ đi, tạm hoãn việc tìm thủ phạm vậy! Trước tiên ta cần ngươi rửa sạch vết ố này. Ta muốn đích thân ngươi giặt nó và cấm để những hầu gái thiếu kinh nghiệm rớ tay vào!”
“T-Tôi làm ngay đây.... thưa Phu nhân...”
Vâng vâng dạ dạ thế đấy song thâm tâm Karina lại tràn trề một nỗi phẫn uất.
Bắt mình thu dọn hậu quả cho chúng, con hầu bày ra đống lộn xộn này khôn hồn nên cầu nguyện ta không tìm ra ả. Nếu quay lại với Công chúa Maria quá trễ thì đứa khác sẽ tranh công với mình mất....!
“Karina....?”
“V-Vâng! Tôi giặt nó ngay đây!”
Hết cách rồi. Giải pháp duy nhất hiện giờ là lén lút đẩy công việc này cho một trong những hầu gái trẻ hơn để mau chóng quay về bên Maria. Song oái ăm thay bà ta không tìm được ai cả.
Và do mệnh lệnh “cấm để những hầu gái thiếu kinh nghiệm rớ tay vào” của Công tước phu nhân, lựa chọn gọi người làm thay cũng bị chặt đứt. Y đành phải tự mình giặt thảm và tạm gác việc hỏi thử xem “yêu cầu” của Maria là gì.
-------------0--------------
Kể từ đó, hễ bà Hầu gái trưởng nghĩ mình sắp có cơ hội trò chuyện riêng với Maria thì những sự cố tương tự như trên lại nối đuôi nhau xuất hiện.
Cứ như có một bàn tay vô hình dàn xếp vậy, vì mỗi lần Maria chuẩn bị nhắc đến “yêu cầu quan trọng” là tiếng quát tháo chói lói của Công tước phu nhân lại ré lên khắp mọi ngóc ngách dinh thự.
Mỗi lần chuyện ấy xảy ra là Maria lại mỉm cười buồn bã và bảo Karina “Cứ đi đi” hoặc “Nếu Hầu gái trưởng quá bận thì ta nhờ người khác vậy”.
Karina không khỏi cảm thấy hốt hoảng, bà ta lo sợ tới mức ngay cả khi đang nghe Công tước phu nhân ríu rít đủ chuyện trên trời dưới đất, Karina cứ nhấp nha nhấp nhổm hoài và chẳng tập trung nghe nổi.
Bị níu chân ở đây mãi thì Maria sẽ đi nhờ vả các hầu gái khác mất. Cứ đà này thì liệu có khi nào một hầu gái khác sẽ được đề cử theo Công chúa về lâu đài không, một người nào khác ngoài bà ta?
Nghe có vẻ khó tin song y không thể loại trừ khả năng ấy. Ví dụ như nếu có ngày con bé Ann láo toét nọ rù rì những đồn đại gian trá bẩn thỉu về Karina vào tai Maria, những lời bịa đặt có thể lấy được lòng tin của một nàng Công chúa ngây thơ nhẹ dạ như Maria....
--------------0--------------
“––Vậy nên ta có ý này.”
Công tước phu nhân vừa tươi cười vừa liến thoắng nói trong khi bà Hầu gái trưởng lại nghe câu được câu chăng.
“Ngày mai ta sẽ để Maria mặc bộ váy thời trẻ của Lilith, ta muốn ngươi chuẩn bị bộ váy ngay và đảm bảo nó không bị sờn hay rách.”
Váy ư? Bắt mình phải “chuẩn bị ngay” vì một lý do ngớ ngẩn cỡ đó....
Karina đang bực bội lắm. Tuy nhiên dù Công tước phu nhân là loại người thiếu kiên nhẫn đến đâu thì công việc chuẩn bị váy đầm này quá đơn giản nên bà ta chẳng cần phải vào việc ngay.
Ai cũng làm được chuyện này. Y mắc mớ gì phải lãng phí thời gian vàng bạc của mình ở đây.
“Nội trong đêm nay chiếc váy phải ở trong tình trạng hoàn hảo. Ngươi biết hậu quả khi chậm trễ rồi đúng không?”
“....”
Trong lúc Karina nấn ná ở đây thì chủ nhân mới của bà ta, Maria, đang đợi bà. Y đang làm gì thế này, chầu chực đợi lệnh của một người phụ nữ chẳng còn mang lại lợi ích nào cho y sao?
“Có nghe ta nói không Hầu gái trưởng?”
“.....Hààà.....”
Karina cảm giác hình như bản thân vừa để lộ tiếng thở dài.
“.....Một bộ váy thôi mà ầm ĩ lên chi không biết, đợi ngày mai rồi chuẩn bị có phải hay hơn không....”
“.....”
“!”
Ngay lúc ấy.
Nhận ra mình vừa lỡ mồm, Karina hoảng hốt lấy tay che miệng.
“Cái.....Ngươi nói cái...”
Khuôn mặt Phu nhân tím ngắt lại, miệng thì há hốc giống như không tin nổi bà ta vừa nghe gì. Hầu gái trưởng cuống quýt lắc đầu phủ nhận lời buột miệng của mình.
“Không phải....!! Phu nhân, khoan đã, ý tôi không phải vậy.....!”
“Vậy thì là ý gì?! Nếu ý của ngươi không phải vậy thì rốt cuộc ý định thật sự của ngươi là cái gì?!”
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc như sắp xuyên thủng màng nhĩ Karina.
“Ngươi muốn chống lệnh hả?! À ta hiểu rồi, ngươi muốn đem ta ra làm trò hề chứ gì?! Không ngờ có ngày ta lại bị một con hầu gái nhỏ nhoi xem thường cơ đấy!!”
“Là hiểu lầm thôi ạ!! Tôi vô cùng xin lỗi, nên làm ơn tha cho tôi!..... Tôi đi làm ngay đây, nên làm ơn....!!”
“Câm miệng! Ta không muốn nhìn bản mặt ngươi nữa, mau cút đi!! Không muốn nhận ‘kỷ luật’ của ta thì mau cút khỏi tầm mắt ta ngay!!”
“.....!!”
‘Kỷ luật’, Karina từng nghe cụm từ này trong quá khứ. Hơn 10 năm trước lúc những đứa trẻ được gọi là “con gái của tình nhân” còn trong nhà này, đây là hình phạt Phu nhân thường sử dụng lên người chúng.
“Ah, ah...!”
Karina hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi phòng riêng của Công tước phu nhân. Trái tim bà ta bị nỗi sợ hãi cùng cực bủa vây lấy như chực nổ tung tới nơi. Hối hả lướt xuống những bậc cầu thang, y cuống cuồng trấn an bản thân.
Không sao!! Mình còn Công chúa Maria. Dù mai sau mình sẽ khó sống trong ngôi nhà này nhưng mình sẽ được đến Cung điện!! Dinh thự Công tước làm sao sánh bằng Cung điện hoàng gia, nơi tập hợp những hầu gái giỏi giang nhất vương quốc, và mình sẽ dẫn đầu những kẻ đó.....!!
Nên, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù Karina chọc giận Công tước phu nhân thì sớm muộn gì họ cũng thành người dưng nước lã, nên không vấn đề gì cả. Karina chỉ cần toàn tâm toàn ý với mục tiêu trung thành phục vụ Maria thì mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó.
Nhanh lên, phải quay về chỗ Công chúa Maria....! Cuối cùng mình có thể nghe ‘yêu cầu’ của cô ấy là gì rồi....!
Ấy vậy nhưng.....
Lúc gần đến cửa phòng Công chúa thì Karina bắt gặp cảnh tượng ấy.
Đó là...
Một cô gái bước ra từ phòng Maria.
Một cô gái đang mỉm cười vẫy tay chào Maria trước khi rời đi.
Ann....!!
Cô hầu trẻ từng chống đối Karina.
Tại sao con đó lại....?! Không thể nào.... Chẳng lẽ nó định mê hoặc Công chúa Maria để được đi đến lâu đài.....?!
Hầu gái trưởng quyết ngăn chặn mưu đồ này.
Một con ma mới lười biếng chẳng có lấy tí ý thức trách nhiệm hay phép tắc nào, liên tục khăng khăng mình đúng hết lần này đến lần khác.
Sao nó dám qua mặt Karina, người tận tụy cống hiến cho Chủ nhân và gia đình ông ta suốt hơn 10 năm ròng rã chứ? Không thể tha thứ được.
Mình phải nghiền nát con bé đó.
Không cho nó tự tung tự tác nữa.
Karina giận run lên, song đồng thời khóe miệng bà ta cong lên thành một nụ cười mờ ám.
Hoài niệm ghê ta ơi. Từ lúc mình tống cổ con đàn bà dám mạo phạm gia tộc Wenschlee đến giờ cũng khá lâu rồi nhỉ.
Một ả đàn bà ngu xuẩn muốn giúp đôi chị em nọ, những đứa con của gái điếm.
Bọn chúng chả phải là thành viên chính cống của nhà Công tước, một lũ máu bùn được đón về từ bên ngoài. Thay vì gọi chúng là trẻ con thì sự tồn tại của cặp chị em đó chính là ôn dịch đầu độc trái tim của Lilith và Công tước phu nhân, chúng nó y chang côn trùng có hại.
“Mình sẽ đuổi cô ta đi bằng cách tương tự.....vì Chủ nhân của mình.”
--------------0---------------
Và thế là Karina đổ hết mọi công việc lên đầu Anne trên danh nghĩa giúp cô nhận ra sự non kém của mình.
Từ tờ mờ sáng đến tận đêm khuya, nàng hầu phải gánh lượng công việc gấp đôi bình thường và không được nhờ ai hỗ trợ.
“Hầu gái trưởng....! Khối lượng công việc này không bình thường tí nào!! Tại sao bà lại bắt tôi làm tổng vệ sinh cuối năm vào lúc này?! Báo hại tôi cả ngày không rảnh tay để ăn được cái gì!”
Nghe Ann phản đối với thái độ hỗn láo như vậy, Karina đáp: “Vậy sao? Thế để ta gọi các hầu gái khác thế chỗ ngươi. Ta sẽ nói là ‘Ann bảo cô ta không muốn làm việc này, nên muốn cô thế chân’ nhé?”
“.....!!”
“Bởi vì muốn bớt việc nên ngươi thà để kẻ khác gánh thay mình còn hơn. Đã vậy ngươi cứ tùy ý giao việc cho các hầu gái khác đi!”
Chu choa, cái mặt mếu máo chực khóc kia của Ann nhìn thích thật nha!
Nhận ra quá trình dạy dỗ của mình đang phát huy tác dụng, Karina ngây ngất hưởng thụ cảm giác uy quyền đó.
Ahh, thế gian còn cấp trên nào tuyệt vời hơn mình đây...! Đứa trẻ này cho dù rời khỏi dinh thự thì vẫn sẽ có chỗ ăn ngủ nghỉ, nhờ vào sự chỉ dạy của mình! Nhờ mình hết!
Vài ngày trôi qua và khuôn mặt Anne đã tiều tụy phờ phạc thấy rõ.
Còn Karina tận dụng mọi thời gian rảnh để phục vụ Maria. Dĩ nhiên do chọc giận Công tước phu nhân trước đó nên bà Hầu gái trưởng cực lực né tránh y, song Karina coi đây là chuyện vặt.
Chẳng mấy chốc bà ta sẽ đạt được mục tiêu thôi.
Và rồi, một đêm nọ....
Hầu gái trưởng được mời đến phòng Maria và cuối cùng, y đã được nghe những gì mình hằng mong chờ từ cô Công chúa bé bỏng của mình.
“Này Karina...? Hãy lắng nghe thỉnh cầu này của ta nhé?”
Danh sách chương