Trans: Angharad

---------------------------------------------------

Cô em gái cùng cha khác mẹ trong kiếp trước của tôi, Lilith, vẫn hàng ngày ép tôi “đùa nghịch” cùng nó.

“Nè nè chị Maria, chị bò từ chỗ này về phía em đi?!........Hây dà, nhanh lên đê!”

Nụ cười đáng yêu của Lilith thật sự ăn rơ với giọng nói ngọt nổi da gà của con nhỏ.

“Sàn phòng vệ sinh của người hầu lầy lội và dơ hết rồi. Chị đại ơi, chị dùng váy của mình lau sạch vết dơ được không ạ?”

“.....”

Gạch lát sàn đã sớm bị người cố tình đổ chất thải nhầy nhụa lên trên.

Lilith nắm lấy gáy tôi và bắt tôi quỳ gối xuống, mùi thối của nước tiểu và phân lúc ấy kinh đến mức tôi suýt ói ra.

......Làm ơn, không.

Tôi không muốn. Tôi không muốn làm chuyện này. Trong đầu tôi van vỉ vô số lời cầu xin, nhưng có một lí do khiến tôi không cách nào kháng lệnh được.

Cắn chặt môi, tôi dùng tứ chi bò trên sàn nhà như Lilith bảo.

Ưư...... Ục (tiếng người sắp nôn nhưng cố nhịn)....!

Lúc chạm tay lên sàn nhà, tôi cảm nhận được dịch dạ dày đang trào lên cổ họng mình. Chưa bàn đến mùi hôi gớm ghiếc kia, cái cảm giác ấm nóng đang trườn qua kẽ hở ngón tay thậm chí tởm lợm gấp bội phần.

“Ufufu~ chị đại, trông chị yêu chết đi được. Sao run rẩy dữ vậy?!”

......Mình không thích. Mình ghét cái này, nhưng, phải ráng nhịn...

Tôi cố chạm tay xuống sàn một cách khẽ khàng nhất có thể để tránh dây thêm chất thải và vết bẩn lên người mình. Song làm sao mà tránh hết được chứ, và kết quả bàn tay tôi lấm lem đống chất thải kia.

Ư.....

Gấu váy đã ướt nhẹp và dịch tanh hôi trên sàn đang thấm vào giày. Thật kì diệu là tôi đã không khóc thét lên vì quá ghê tởm.

Trong khi đó, Lilith phấn chấn nhìn xuống tôi.

“Dơ dáy quá phải không nè. Em gái dễ thương Nina của em...... Với bộ dạng này thì sao chị dám gặp em ấy đây ta? Em biết rồi! Vì em rất tốt bụng nên sẽ đồng ý đi chơi cùng em ấy thay cho Maria nhé!”

“......ức.”

Đừng khóc.

Tôi tự nhắc nhở mình.

Không sao. Chỉ cần bảo vệ được Nina thì không sao hết. Chỉ cần Nina không phải trải qua chuyện này thì muốn mình nhịn thế nào cũng được..... Không sao hết.

“Nè, nè, chị đại Maria ơi?”

Giữ khoảng cách an toàn với tôi, Lilith rũ mi mắt xuống rồi nghiêng đầu qua bên.

“Chị và em là bạn thân ơi là thân nhể, chị đại, nhưng tại sao chị cứ giấu giếm chuyện gì đó với em nhỉ? Nè, tại sao vậy?”

Tim tôi nặng nề đánh “thịch” một cái vì sự sợ hãi trước câu hỏi kia.

Tôi muốn bỏ chạy. Muốn nói là không biết gì cả. Tôi muốn xô con nhỏ ra bằng đôi tay nhơ nhớp phân và nước tiểu này.

Nhưng, nếu làm thế Nina sẽ gặp phải chuyện gì đây....

“Chị-Chị không hiểu em đang nói gì....”

Tôi ấp úng hồi lâu mới nhả được vài chữ.

“Chị bảo không hiểu à?”

Khuôn mặt Lilith trong giây lát chán chường thấy rõ, song lập tức vặn vẹo thành một nụ cười ma quái ngay.

“......Fufu, tính lừa em hở? Quả nhiên chị đại của em có khác.”

Con bé mỉm cười tựa thiên sứ giáng trần về phía tôi.

“Có thật chị đã được đính ước với Hoàng Thái tử Điện hạ không?”

“....”

Đó là vài ngày trước sự kiện ấy.

Cha gọi tôi đến phòng làm việc của ông, rồi thông báo cho tôi mà không giải thích gì thêm.

“Lúc chị đang khóc thút thít trong vườn thì bị Hoàng Thái tử bắt gặp và Ngài đã yêu chị từ cái nhìn đầu tiên! Ufufu, dễ thương quá phải không? Cứ như chuyện cổ tích ý. Nhưng chị biết không, chị đại?”

“Ah...”

Tôi run lập cập trước những gì sắp phải nghe.

“Đời cóc phải chuyện cổ tích đâu ạ. Dù chị may mắn là con gái của cha đi nữa thì chẳng phải chuyện con gái của một ả tình nhân trèo lên được vị trí công chúa rất chi là khôi hài sao?”

Điệu cười khúc khích của con nhỏ làm sống lưng tôi lạnh toát. Sự hân hoan trên đôi môi kia trong mắt tôi vẫn chói lóa như thế, song lại hoàn toàn lạc quẻ với tình huống này.

“Chị đại, tính chị vốn luôn mau nước mắt đúng không? Chắc là chị đã cố dữ lắm nhỉ? Fufu, rốt cuộc chị dùng khuôn mặt gì khi quyến rũ Hoàng tử vậy~? Nhìn anh ấy với hàng nước mắt lăn dài trên má và chiếc mũi sụt sịt đỏ bừng sao? Ồ? Hay là chị muốn diễn lại lần nữa không? Bọn em giúp chị nhoa? Đồng ý không, các người hầu thân mến của ta?”

“....Hả?”

Nhìn theo hướng Lilith quay đi, tôi thấy có vài gã đàn ông đứng trước lối vào nhà vệ sinh.

Những người này là người hầu trong biệt thự. Bọn họ cười sằng sặc và nhếch môi trông cực kỳ thô bỉ với tôi, thản nhiên nhìn tôi lê lết trên đống phân và nước tiểu bao phủ khắp sàn phòng.

Cái gì.......? Họ nhìn mình bằng ánh mắt đó là sao.....?!

“Nè, mọi người xem cách này được không?”

Con nhỏ tươi cười.

Nụ cười như sắp được thưởng thức một cái bánh kem ngon lành.

“Nếu chị đại biến thành “hàng đã bóc tem” thì chắc hôn ước của chị với Điện hạ sẽ bị hủy đấy nhể?”

“.......!”

Chính là lúc ấy tôi nhận ra ý định ghê tởm đằng sau ánh nhìn của đám gia nhân, và ngực tôi thắt lại vì sợ hãi.

Cảm giác buồn nôn dữ dội trong tôi hiện giờ còn mãnh liệt gấp nhiều lần cơn buồn nôn khi bò trong đống phân trộn nước tiểu này. Nhìn người kia khiếp đảm tự ôm chặt lấy hai vai, Lilith hả hê cất tiếng cười trong lanh lảnh như chuông của mình, âm thanh dội vang khắp phòng.

“Đùa thôi! Đi nào mọi người. Chị đại nhớ tắm rửa sạch đó nha?..... Ahh, đóng vai hầu gái trong nhà vệ sinh với chị vui thiệt đó chớ.”

Lilith quay lưng về phía tôi.

Con nhỏ quay đầu nhìn ra sau vai mình, mỉm cười khoái trá như thể đã thật sự tận hưởng cuộc “vui” lần này.

“Làm ơn gửi lời chào đến Nina hộ em luôn nha, chị đại~”

---------------0---------------

Khi quay lại biệt thự bằng cửa sau như được căn dặn, người ngợm vừa dơ vừa thối hoăng, tôi bị đám hầu gái liếc nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ tột độ.

“......Tiểu thư, nếu Phu nhân thấy cô như vậy thì chúng tôi bị mắng đó.”

Họ nói thế cũng đúng thôi.

Lúc ấy tôi quá bẩn thỉu và tởm lợm đến mức ước gì được tan biến quách vào không khí cho xong. Song tôi còn chuyện cần phải làm.

“Xin lỗi. Tôi có thể nhờ cô mang cho tôi một bộ đồ sạch khác được không?”

“Thứ lỗi cho, nhưng mọi người ở đây sắp hoàn thành ca làm việc của họ trong 30 phút nữa. Xin hãy chờ đến khi người hầu làm ca tối đến đây.”

Những hầu gái quanh đó cố tình ngó lơ tôi và ra khỏi phòng. Còn lại 2 cô hầu trẻ hơn thì chụm đầu lại thì thầm.

“Hôi muốn điếc mũi luôn á. Rốt cuộc cô con gái của tình nhân này làm gì ngoài kia vậy?”

“Ai phụ trách giúp cô ta thay đồ đúng là xui 8 kiếp, nếu muốn lăn lộn với rác rưởi đến thế thì phải biết đường tự thay đồ đi chứ?”

“.....”

Tôi siết chặt nắm tay mình lại.

Như mấy hầu gái kia nói, tôi đi vào góc khuất trong phòng để tự thay đồ, rồi về đến phòng riêng thì tắm rửa kì cọ mình cho thật sạch.

Vứt chiếc váy nát bét lấm lem chất thải vào lò đốt rác xong, tiếp theo quay lại dọn dẹp phòng vệ sinh của người hầu đã bị Lilith làm bầy hầy ra.

Trước khi cùng Nina đến dinh thự, chúng tôi từng làm lao công. Vì thế tôi quen những công việc này từ khuya.

Song lúc mẹ nằm liệt giường do nhiễm trùng phổi trở nặng, tôi đành làm việc một mình và giao bà cho Nina chăm sóc....

----------------0-----------------

“Nina....Em ngủ chưa?”

Dọn dẹp xong và tắm lần nữa, tôi ghé thăm phòng em gái khi mặt trăng đã lên cao.

Nghe chị mình nhẹ nhàng hỏi, Nina vui vẻ nhỏ giọng đáp lại.”Chị hai, em dậy rồi..... *khụ* Em còn thức.”

“Thật là, em mà ngủ không đủ giấc là bị sốt nữa đó biết không?”

“Chiều nay em ngủ nhiều ơi là nhiều rồi. Với lại hôm nay em lo cho chị quá, chị đến thăm em vui lắm.”

Nghe con bé thủ thỉ bằng giọng vô cùng trìu mến, lần đầu tiên trong ngày hôm đó tâm tình tôi đã nhẹ nhõm được phần nào.

Tuy nhiên khi tôi ngồi xuống giường bên cạnh em, nét mặt Nina hơi hiện vẻ lo lắng.

“.......Hôm nay chị Lilith có bắt nạt chị hai không?”

“Lilith nghịch ngợm tí ấy mà. Chị hai em sẽ không thua đâu nên đừng lo.”

“Nhưng....”

“Mà thôi, nhìn mặt em là tự dưng chị thấy vui lên rồi.”

Đó là sự thật.

Nina và tôi luôn ở bên nhau. Dù cho mẹ chúng tôi rời xa dương thế khi Nina còn quá nhỏ, thế nhưng đứa em gái ngoan này vẫn luôn sưởi ấm những khoảnh khắc cô đơn nhất trong cuộc đời tôi chỉ bằng nụ cười hòa nhã của em.

Ý niệm tồn tại duy nhất trong tôi chính là phải bảo vệ Nina.

Đó là những gì tôi sẽ làm.

“.....”

Nhưng.

“Chị hai?”

Chẳng biết tự lúc nào tôi đã ôm ghì em gái vào vòng tay.

Mình sắp sửa bị đẩy đến giới hạn rồi.

Hòng chịu đựng mọi nỗi tủi nhục kia, tôi buộc phải cắn răng nuốt xuống cảm giác ghê tởm và thịnh nộ của mình, đồng thời vứt bỏ luôn tí tự trọng sót lại.

Trái tim này còn gánh được bao nhiêu cú sốc nữa để bảo vệ Nina đây?

“.......Chúng ta rời khỏi ngôi nhà này cùng nhau nhé, Nina?”

“Chị hai.....”

Đến bây giờ tôi vẫn che chở được cho Nina.

Song còn bao lâu nữa thì Lilith sẽ chỉa mũi nhọn về phía em ấy? Lilith biết tôi được đính ước với Hoàng tử, và con bé đó là người không cho phép kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mình, vì thế tôi chắc chắn Lilith sẽ ra tay tàn độc hơn trước.

“Chị sẽ chăm chỉ làm việc thật nhiều. Chắc chắn chị sẽ nuôi được cả hai. Nên, vậy nên....”

Hãy rời khỏi ngôi nhà này và sống cùng nhau.

Tôi muốn nói với em tất cả những điều ấy.

“Chị ha–––“khụ* *KHỤ* Ọe, hộc....”

“!!”

Nina trong vòng tay tôi bắt đầu ho sặc sụa.

“Nina!?”

“*KHỤ KHỤ* Hức.... hư....!”

Mình biết tiếng ho này. Đây chính xác là tiếng ho khan tôi từng nghe thấy khi mẹ liệt giường. Tôi chỉ biết máy móc vỗ lưng cho Nina, để rồi bắt gặp cảnh tượng bàn tay nhỏ xíu của em giơ lên quẹt đi một vết đỏ thẫm đang lăn dài xuống cằm.

“Chị hai....M-Máu....”

Nina hiểu ngay ra vấn đề và mặt em co rúm lại vì hoảng sợ.

“Nina....! Không sao, sẽ không sao đâu! Chờ chị, chị sẽ.....”

“Ufufu. Hẳn là chị đại Maria biết chuyện gì đang xảy ra rồi phải không nè?”

“!”

Tôi quay lại nhìn tiếng người phát ra từ hướng cửa. Con bé đến đây từ bao giờ? Lilith đứng đó, treo trên miệng nụ cười thuần khiết tựa thiên sứ.

“Em gọi bác sĩ đến nhé. Mời bác sĩ giỏi nhất trong thị trấn luôn.”

“Lilith......! Hóa ra, em có quan tâm đ....”

“....Nên là, ngày mai nhớ chơi tiếp với em nha, chị đại Maria.”

Đôi môi Lilith cong lên trông hết sức quỷ dị.

“Nếu chị rời khỏi nhà thì đào đâu ra phí chữa bệnh cho Nina đây?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện