“Mọi chuyện tiến triển theo đúng như người dự đoán.... Thần nói đúng chứ?”

Grisson lau kính bằng khăn tay.

Gương mặt ông ta hiện rõ sự lo lắng... Không hiểu ông ta có lo lắng nhu vậy là do người đứng trước mặt mình hay do dự đoán của ông ta đã đúng.

“Ôi trời Arnold, nếu ông thở dài nhiều ông sẽ mất đi niềm vui đấy.”

Grindiena nằm trên ghế sofa chọc Grisson, họ đang ở trong căn phòng mà họ dùng để đàm phán với Ryouma.

Mặc dù váy của cô đã bị nhăn, nhưng cô có vẻ không quan tâm lắm.

Nhìn thấy thái độ trẻ con đó của nữ hoàng, Grisson thở dài.

Mặc dù trẻ con như vậy, nhưng cô ấy là một nữ hoàng đáng được tôn trọng và có tài năng vượt trội cả về chính trị và quân sự.

(Ước gì ngài ấy bỏ được cái tính trẻ con đó...Mà thôi kệ, không người nào là hoàn hảo cả.)

Hành động trẻ con của Grindiena rất khó coi, nhưng đó cũng là phần làm cô ấy thêm đáng yêu.

Nó là phần làm cô ấy giống con người hơn... <> <>

“Xin ngài đừng đùa nữa. Tôi không còn gì vui hơn ngoài việc được phục vụ ngài như thế này.”

“Hnn, không hiểu sao ta cảm thấy câu trả lời của ông hơi lạ, ông có cảm thấy vậy không?”

Grindiena trông có vẻ bối rối khi nghe câu trả lời từ Grisson.

Cô cảm thấy lời phản hồi của ông ấy trái ngược so với những gì cô mong đợi.

“Thật vậy sao? Thần không biết nữ hoàng đang suy nghĩ gì, nhưng thần đã thề rằng mình phải nói sự thật với nữ hoàng.”

Đó là một lời tuyên bố chỉ có thể phát ra từ một chư hầu, nhưng Grindiena chỉ cười nhạt và không chọc Grisson thêm nữa.

Trong vương quốc ErnestGora, có 4 đại tướng.

Trong số họ, Grisson là một trong những cận thần đã phục vụ cho cô kể từ trước khi cô nhận lại ngai vàng từ cha mình.

Mặc dù họ không thể hiện ra ngoài, nhưng mối quan hệ của họ đã vượt xa hơn mối quan hệ giữa nữ hoàng và cận thần.

“Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Quân lính đã chuẩn bị sẵn sàng cả chưa?”

“Vâng. Tôi đã ra lệnh thuộc hạ của mình rời khỏi doanh trại Menviz và ra lệnh cho tất cả binh sĩ con lại rồi ạ?”

Sự chuẩn bị cho chiến tranh đã hoàn tất.

8 đội hiệp sĩ thuộc quyền chỉ huy của Arnold Grisson đang đợi cuộc chiến bắt đầu.

Sau đó, họ chỉ cần quyết định nơi sẽ tấn công.

“Vấn đề chúng ta nên tấn công ở đâu và tấn công như thế nào... Nếu có thể, ta không muốn cuộc chiên nổ ra trong lãnh thổ Zalda.”

Mặc dù Grisson muốn vương quốc Zalda bị phá hủy, nhưng nếu có thể, ông ấy cũng không muốn chiến đấu trong lãnh thổ của vương quốc Zalda.

Bởi vì triển khai một đội quân lớn trong khu vực núi non rất khó khăn.

Lãnh thổ của Zalda hầu hết là rừng rậm và núi che mất tầm nhìn.

Triển khai một đôi quân lớn tại vùng đất này là một việc rất nguy hiểm. Nếu ông ấy sai lầm, dù chỉ là một lần, bước tiến của đôi quân sẽ bị cản trở.

Nếu một quốc gia định đánh một trận chiến với hơn 100.000 quân, thì tốt hơn hết là nên thực hiện ở một nơi có ít thứ có thể che tầm nhìn, như là thảo nguyên chẳng hạn.

“Mặc dù chúng ta có thông tin từ gián điệp, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thông tin chi tiết nhưng là có người quen thuộc với địa hình hay không... Trước hết chúng ta hãy nghe ý kiến của Mikoshiba-dono trong cuộc họp hội đồng ngày mai đã, sau đó chúng ta sẽ quyết định bươc tiếp theo. Có lẽ cậu ấy đã có kế hoạch...”

“Rất có thể... Nhìn những lá thư đó mà xem, cậu là có vẻ là một người mà chúng ta không lên xem thường....”

Grisson nhìn Grindiena.

“Vấn đề là liệu cậu ta có trở thành kẻ thù của chúng ta hay không... Nữ hoàng thấy cậu ta như thế nào?”

Grisson thở dài vì thấy Grindiena cười.

(Thật tốt khi chúng ta trở thành đồng minh với cậu ta, nếu cậu ta trở thành kẻ thù thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm)

Mặc dù Grindiena hiểu điều đó, nhưng trên gương mặt cô không hề có sự lo lắng nào cả.

“Ông không cần phải lo lắng Arnold. Mikoshiba Ryouma sẽ không bao giờ phản bội lại ErnestGora miễn là liên minh này vẫn còn đứng vững, cậu ta biết rõ tầm quan trọng và lợi ích mà cậu ta có thể kiếm được từ nó.”

Grindiena lấy một viên kẹo từ túi và cho vào miệng.

Rozeria, Mist và đất nước đang gặp khủng hoảng Zalda. Ba lá thư từ người trị vì của ba đất nước có là thứ không nên xem thường, tuy nhiên nó chỉ được để đại lên bàn.

(Geez...Không có gì lạ khi nữ hoàng lại có biệt danh hồ ly phương bắc...)

Grisson kìm nén những lời khiển trách sắp nói ra, sau đó, ông mở

những lá thư ở trên bàn ra.

“Nhưng cậu ta cũng giỏi thật đấy/ Cậu ta có thể thực hiện được một hiệp định thương mại cùng lúc đó cố hình thành một liên minh... Như vậy thì cả 4 quốc gia đều có thể kiếm được lời.”

“Vì chúng ta đã trở thành thủ lĩnh của liên minh, Zalda sẽ mong chúng ta gửi viện quân. Đối với họ, đây là cái giá quá nhỏ phải trả cho việc cứu mạng sống và đất nước yêu quý của họ.”

Grisson gật đầu đồng ý.

“Tiềm lực của Rozeria đã bị kiệt quệ bởi cuộc nội chiến là nước lo lắng nhất về cuộc chiến này. Họ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi cuộc chiến kết thúc nhanh hơn dự kiến vì nước chúng ta tham chiến... Và vì là liên minh, Rozeria sẽ tìm cách để khôi phục lại tìm lực dựa vào chúng ta, cuộc chiến thành ra lại trở thành ơn lành cho họ.”

“Đúng vậy, và Mist có thể gia tăng tiềm lực kinh tế khi hiệp định thương mại đi vào hoạt động. Một kế hoạch tuyệt vời, không ai phải chịu thiệt thòi cả... Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài mà thôi..”

Cô ấy nói đúng, theo hiệp định thì không nước nào tổn thât gì.

Thực tế rằng đây là môt kết hoạch tuyệt vời, nó đảm bảo mọi người đều thu được lợi.

Tuy nhiên, hai người này hoàn toàn biết được ý định đằng sau hiệp định này của Ryouma.

“Cậu ta là một người khôn lỏi đấy... Bởi vì cậu ta là lãnh chúa của bán đảo Wortenia, cậu ta sẽ là người được lợi nhiều nhất từ hiệp định này.”

Ánh mặt của Grindiena sáng lên một cách bí ẩn khi cô ấy nhìn vị trí của bán đảo Wortenia trên bản đồ.

Vấn đề lớn nhất chính là con đường phía bắc nằm ở bán đảo Wortenia, nơi được cho là vùng đất chưa được khai phá và chứa đầy quái vật.

Một vùng đất kinh khủng, quái vật lảng vảng khắp nơi và cũng là căn cứ của hải tặc.

Tuy nhiên, với hiệp định này, lãnh thổ của cậu ấy sẽ trở thành một mỏ vàng.

Trong những lá thư được gửi đến, ngoài vấn đề bảo vệ, còn có những điều khoản giao thương.

Đặc biệt là mức thuế tiêu chuẩn tăng lên đáng kể khi nhập khẩu hay xuất khẩu.

Điều này tạo ra lợi thế rất lớn cho Mist và ErnestGora vì họ có những thương cảng lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là hai nước con lại không thu được lợi.

Khi hiệp định thương mại được đưa vào hoạt động, thuế thu nhập có lẽ sẽ tăng.

Vì cả 4 nước đều phải đầu tư nhiều hơn vào thương mại.

Và như vậy thì số lượng hàng hóa vận chuyển sẽ tăng nhanh.

Nếu vận chuyển bằng đường bộ không đạt đủ yêu cầu, thì các thương nhân sẽ tính tới vận chuyển đường biển.

“Không chỉ vậy, vậy chuyển đường biển còn nhanh hơn vận chuyển trên cạn. Vì lũ hải tặc đã bị trừ khử khỏi bán đảo Wortenia, các thương nhân có thể sẽ cân nhắc sử dụng con đường biển phía bắc, và như vậy thì thành phố trong bán đảo sẽ trở thành điểm trung chuyển.”

Không chỉ là nơi thuyền có thể lấy thêm hàng tiếp tế, mà còn là nơi thuyền có thể dỡ hàng cần chuyển tới vương quốc Rozeria xuống.

Hiệp định thương mại này hứa hẹn sẽ giúp bán đảo Wortenia trở nên phồn thịnh trừ khi họ thực hiện một chính sách ngu ngốc nào đó.

“Thông qua việc này, chúng ta đã thấy rõ bản chất của cậu ta. Liều lĩnh nhưng cẩn trọng. Không chỉ vậy, sự cẩn trọng của cậu ta còn giúp cho cậu ta thao túng những người xung quanh trong khi hạn chế thể hiện khả năng của mình xuống mức tối thiểu. Fufufu, cậu ta đúng là một người đáng sợ... Đảm bảo tối đa lợi ích cho mình ,cùng lúc đó thao túng khiến cho những người xung quanh không phàn nàn. Nhưng cũng chẳng trách được, vì có những khía cạnh mà cậu ta không thể thực hiện một mình với sức mạnh hiện tại của cậu ta.”

Càng kiếm được nhiều tiền, ta lại càng không muốn chia sẻ.

Tuy nhiên, hành động như vậy chỉ mang tới sự ganh tị.

Nhưng, kể cả hiện giờ Ryouma muốn độc chiếm tất cả, nhưng cậu ta chưa có đủ sức mạnh để thực hiện điều đó.

Và Mikoshiba Ryouma hiểu rất rõ điều đó.

“Chuyện này lệch so với dự đoán của nữ hoàng một chút. Ban đầu cậu ta sẽ bị cô lập và rồi chúng ta kéo cậu ta về phía mình..”

“Đúng vậy... Ta không nghĩ cậu ta sắc sảo tới mức đó. Có vẻ như ta đã đánh giá quá thấp cậu ta rồi.”

Grindiena ngồi dậy, uống một hớp trà.

Grindiena từ lâu đã chú ý tới giá trị của bán đảo Wortenia.

Vì nếu cô có thể làm được điều gì đối với khu vực đó, cô sẽ có thể mở một con đường từ vương quốc Mist với vương quốc ErnestGora.

Grindiena nghĩ rằng chính quyền của Rozeria là một lũ điên khi bỏ hoang khu vực đó từng ấy năm.

“Ta nghĩ hiện giờ mọi thứ cũng tạm chấp nhận được. Ta không có phàn nàn gì.”

“Chuyện này thực sự ổn sao? Chúng ta có thể tự mình lấy được vùng đất thông qua đàm phán mà.”

Trước lời nhận xét của Grisson, Grindiena cười phá lên.

“Ta không có ý định tự mình kiểm soát bán đảo Wortenia. Nếu Mikoshiba Ryouma có thể điều hành vùng đất thần kỳ đó và mang lợi ích về lại cho ta, thì cũng chẳng sao hết....”

Nụ cười của cô ấy đầy phẩm giá và uy nghi, xứng với người được gọi là hồ ly phương bắc.

Điều quan trọng nhất đối với Grindiena là hệ thống giao thương sẽ được mở rộng nhờ sự thành lập của liên minh này.

Và như vậy, ErnestGora sẽ ngày càng giàu có hơn.

Grindiena hiểu rằng mở rộng lãnh thổ là điều quan trọng, nhưng có một lãnh thổ quá lớn cũng là một trở ngại trong việc điều hành.

Có lãnh thổ lớn mà không điều hành tốt sẽ khiến cho nổi loạn xuất hiện ở nhiều nơi, điều đó mang tới nhiều rắc rối hơn là lợi nhuận.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

“Whew, đúng là đáng sợ như lời đồn... Đúng là một người được gọi là hồ ly phương bắc. Lupis không có tuổi với cô ta. Cô ta đúng là một con quái vật.”

Sau khi nói chuyện với Grindiena, Ryouma vừa uống rượu vừa thở dài trong phòng nghỉ.

Trên mặt hiện rõ sự sợ hãi trước hồ ly phương bắc...

Bia lúa mạch mát lạnh mà Laura đưa cho giúp làm dịu trái tim đang bùng cháy của cậu.

“Nhưng, chẳng phải cuộc nói chuyện đã thành công sao?”

Laura cười và đổ thêm bia vào ly cho Ryouma.

Hai chị em Marfisto đã đổi từ bộ trang phục du hành dơ bẩn sang những bộ trang phục sạch sẽ.

Đó là một bộ váy dệt từ sợi gai, hai người họ mặc nó rất đẹp.

Cơ thể họ cũng tỏa ra mùi hoa hồng.

Có vẻ như họ đã mang theo nước hoa.

“Đúng vậy. Kể cả Gurido-san cũng đang có tâm trạng tốt, điều đó cho thấy buổi đàm phán đã thuận lợi như thế nào.”

“À ờ, tôi nghĩ vậy...”

Ryouma tiếp tục uống bia.

“Ryouma-sama lo lắng về chuyện gì sao?”

“Ừ, tôi nghĩ tôi đã làm hơi quá...”

Ryouma nhớ lại ánh mắt của Grindiena khi họ chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt của cô ta giống như một con thú ăn thịt đang nhắm tới con mồi của mình.

Cậu không nghĩ rằng mình làm không tốt, nhưng cậu nghĩ rằng cậu có thể làm được tốt hơn nữa...

“Tôi tự hỏi liệu mình có nên dấu lá bài tủ lâu thêm nữa không...”

Cậu nghĩ rằng đáng lý ra cậu nên chọn người khác tới đây thay vì làm trực tiếp.

(Mình đã chọn làm trực tiếp, vì mình sợ rằng những người kia sẽ nghi ngờ mình, nhưng mà...)

Nếu Ryouma quyết định gửi một người khác, Grindiena có thể sẽ nghi ngờ vương quốc Zalda.

Và vì thời gian quá hạn hẹp nên Ryouma chỉ có thể suy nghĩ về kế hoạch trong một khoảng thời gian ngắn.

“Nhưng mà nếu chúng ta nhàn nhã hơn, chúng ta sẽ không thể về kịp lúc... Em nghĩ thế này là ổn nhất rồi đúng chứ?”

“Tôi cũng nghĩ vậy...”

Trước lời nhận xét của Laura, Ryouma không có cách nào khác ngoài gật đầu.

Việc này có thể giáng một đòn mạnh vào cậu nếu cậu không đề phòng Grindiena, nhưng cậu nên lo lắng về chuyện đó sau.

Điều quan trọng hiện giờ là cậu phải về kịp lúc để giúp đỡ Lione chống lại đế quốc Ortomea.

“Chị em nói đúng đấy ạ. Nếu mọi thứ đi theo kế hoạch thì hiện giờ họ có lẽ đang đối đầu với đế quốc Ortomea ở lưu vực Ushas. Nếu kết hợp sức mạnh của cả 3 quốc gia thì em nghĩ họ sẽ có thể cầm chân được chúng trong nửa tháng.”

Sau khi nghe những lời Sara nói, Ryouma nhìn lên trần.

(Thời gian, thời gian, và thời gian...Mặc dù mọi thứ với ErnestGora đã tiến triển thuận lợi, nhưng chúng ta chỉ vừa khít thời gian...Chết tiệt, mình mong không có sai sót nào xảy ra...)

Hiện tại họ đang cố xoay chuyển tình thế cực kỳ bất lợi này.

Nếu họ không đánh cược thứ gì đó, tình hình sẽ không thay đổi.

Mặc dù nói là vậy, nhưng không có nghĩa là họ có thể thắng được canh bạc.

“Hiện giờ chúng ta không có thời gian rảnh. Tôi không còn cách nào khác ngoài đặt niềm tin vào Lione-san và Joshua-dono, tin rằng họ có thể cầm chân chúng... Ít nhất là cho tới khi chúng ta san bằng được pháo đài Notiz.”

Gương mặt của hai người hiện diện trong tâm trí Ryouma.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện