Ngày 171 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.
Ánh trăng trồi lên sau đám mây, chiếu sáng toàn bộ khu vực.
“Đầu tiên, hãy cởi bỏ mặt nạ ra.”
Cái bóng lo lắng, và từ từ tháo mặt nạ ra mà không có ý định phản kháng.
*Hariri*
Một khuôn mặt của phụ nữ dần dần hiện ra. Người phụ nữ tóc đen, là Sakuya, người đã tự ngụy trang bản thân bằng việc lẫn vào các lính đánh thuê.
“Giờ không còn vướng bận gì nữa rồi, ta nói chuyện một chút nhé?”
“Nói chuyện? Ý cậu là tra tấn à?”
Xem xét tình hình hiện tại, Sakuya cho rằng Ryouma đang giả vờ nói khác đi.
Cuộc nói chuyện được diễn ra trong căn lều lớn, nơi mà xém tí là xảy ra ám sát. Bên cạnh Ryouma và Sakuya, còn có Lione, Bolts và cả 2 chị em nhà Marfisto. Các lính đánh thuê khác đã rời lều để canh gác xung quanh.
Không khí không giống như cái mà Ryouma gọi là nói chuyện.
“Điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta tiến hành nó thế nào đúng không? Ít nhất thì tôi cũng sẽ gọi nó là nói chuyện.”
Sakuya cảm thấy nhẹ nhõm theo một mức độ nào đó khi nghe cậu nói.
(Với những diễn biến tại đây, sẽ có khả năng là bọn chúng sẽ không tra tấn mình...Tuy nhiên, mình đã sẵn sàng chết dù cho chúng có định tra tấn mình đến mức nào đi chăng nữa, nhưng chúng hiện giờ không có vẻ gì là sẽ giết mình...)
Sakuya cảm thấy Ryouma và những người còn lại không có ít định làm đau cô vào lúc này.
Tuy nhiên, cô không hoàn toàn phủ nhận tất cả các khả năng còn lại.
Nhưng ít nhất thì cô đã có thể bình tĩnh lại sau khi xác nhận rằng không cần phải cảnh giác về việc tấn công bất ngờ.
“Sao? Cậu muốn nói về cái gì với một người vừa có ý định giết mình?”
“Cô không cần phải căng thẳng như thế đâu!”
Ryouma đáp bằng một nụ cười.
Vì không khí hiện tại quá căng thẳng, Ryouma bảo Sakuya nên thả lỏng một chút, để giảm sự cẳng thẳng giữa họ. Trong khi Sakuya có vẻ như đã thư giãn hơn những không khí vẫn còn rất nặng nề.
Mặc dù mặt cô thể hiện cô đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn một chút cơ hội cô có thể khai thác giờ vào cậu ta.
(Giờ thì...Mình nên bắt đầu như thế nào đây?)
Ngay từ đầu, Ryouma chưa từng nuôi hi vọng sẽ lấy được thông tin hữu ích từ việc tra khảo Sakuya.
Đó là vì không có cách nào để cậu xác nhận thông tin đó là thật hay giả.
Vì thế cậu không cần phải nhận lấy nguy cơ bị lừa sau này.
Tuy nhiên, nếu cậu để cô ta đi như thế, thì cậu sẽ không thể khai thác được gì từ Sakuya.
“Không có gì tôi muốn nghe cụ thể cả. Bên cạnh đó, thì dù cho tôi có hỏi gì cô cũng sẽ không nói, và tôi không có cách nào để xác thực những gì cô nói cả.”
Sakuya bị bối rối bởi câu nói của Ryouma.
Nếu xem xét câu nói của Ryouma theo nghĩ đen thì nghĩ là không có lý do gì để cậu tha mạng cho cô.
(Người này, hắn ta đang mưu tính gì vậy?)
Sakuya cảm thấy lo lăng không ngừng. Những câu nghi vấn hiện lên từng cái một trong đầu cô.
Bất kể ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu nếu không nắm bắt được suy nghĩ của kẻ địch.
“Vậy thì tại sao cậu lại để tôi sống?”
Sakuya quyết định sẽ tìm ra Ryouma đang theo đuổi cái gì.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí cô. Bởi vì cô là phụ nữ, nên còn một khả năng lý giải tại sao Ryouma lại tha mạng cô.
(Đừng nói là, hắn theo đuổi cơ thể mình sao?!)
Cô ta nghĩ như thế cũng là bình thường.
Dù sao thì cô cũng khá xinh đẹp (Làm gì bằng Laura hay Sara)
Mái tóc dài đen bóng.
Một làn da nâu khỏe mạnh.
Mặc dù đã từng theo một khóa huấn luyện sát thủ khắc nghiệt, ngực cô vẫn phát triển khá đáng kể.
Nói đơn giản, cô sở hữu một cơ thể hấp dẫn mà hầu hết những người đàn ông đều ham muốn. (chắc suy nghĩ kĩ lại)
Mặc dù cô đã làm tất cả những việc như xâm nhập và ám sát, nhưng cuối cùng thì cô vẫn là một phụ nữ.
Cô vẫn sợ bị đàn ông xâm phạm.
Là một phụ nữ nên Sakuya nghĩ rằng chết sau khi thất bại tốt hơn nhiều so với việc bị làm ô uế.
Nhưng là một con người, nên cô cũng rất sợ bị đau.
Hơn nữa, cô vẫn chưa biết gì về người đang ở trước mặt.
(Nhưng khoan..., không thể nào đâu... Nếu đó là ý định thực sự của hắn ta thì hắn ta đã không mang những người còn lại tới đây.)
Giả thiết của cô đã bị bác bỏ ngay khi cô nhìn thấy Lione và hại chị em.
Tuy nhiên vì như vậy cô quay về vòng nghĩ luẩn quẩn.
Cô không biết gì về người tên Mikoshiba Ryouma. Cả mục tiêu và ý định của người đó.
“À thì, chứ cho là vì lý do cá nhân đi.”
Ryouma đáp lại sau khi quan sát thái độ của cô.
“Lý do cá nhân?”
Sakuya ra vẻ khó hiểu.
“Cái này....”
Ryouma đẩy thanh kiếm của Sakuya về phía trước mặt cô.
“Cái này thì sao?”
Sakuya không thể hiểu được Ryouma đang quan tâm với việc gì.
Thanh kiếm dài khoảng 2尺 3寸 (2 inch 3 feet)
Xấp xỉ dài 70 cm.
Đây không phải là một thanh kiếm thường được dùng ở lục địa phía tây.
Tuy nhiên, này không phải là lý do mà Ryouma tha mạng cho Sakuya.
“Tại sao cô sử dụng cái này?”
Sakuya bị rối trí bởi câu hỏi của Ryouma.
Đối với một sát thủ, thanh kiếm chỉ là một vũ khí.
Một công cụ để giết người.
Không có gì hơn cả.
Nhìn thấy gương mặt bối rối của Sakuya, Ryouma đổi câu hỏi.
“Cô, cô là người nhật à?”
Tuy nhiên, phản ứng từ Sakuya mà Ryouma dự kiến đã không xảy ra.
Câu trả lời của cô ấy cứ như thể cô ấy nghe thấy từ nhật bản lần đầu tiên.
“Ý cậu là sao?”
Câu trả lời của Sakuya đã chứng minh giả thuyết của Ryouma là sai.
(Chuyện gì thế này? Một sát thủ sử dụng kiếm loại này, có mắt đen và tóc đen và mặc dù da cô ta bị rám nắng, nhưng chắc chắn cô ta là người Châu Á...tuy nhiên, khi mình hỏi liệu cô ta có phải người nhật bản không, cô ta lại không có phản ứng gì...Đây chỉ là trùng hợp thôi à? Không, điều đó là không thể...)
Các câu hỏi cư liên tục hiện lên.
Ryouma chưa từng nhìn mặt Sakuya từ khoảng cách gần vì cậu giao tất cả việc giám sát lại cho Sara.
Hai ngày trước, cậu chỉ có thể thấy được từ xa đó là một người phụ nữ tóc đen.
Nhờ vào báo cáo từ Sara vào ngày khi cậu mới biết được tên cô ta là Sakuya.
Ryouma đã không nhận ra nó vào lúc đó, nhưng cậu đã nghe được một cái tên quen thuộc.
Sakuya.
Trong hán tự (kanji) thì Sakuya sẽ được viết là (咲夜) hoặc (咲耶).
Nếu không có ngữ cảnh thì đọc các hán tự đó lên, thì hầu hết mọi người đều nghĩ đó là một cái tên nhật bản.
Đó hoàn toàn không phải là một cái tên phổ biết ở lục địa phía tây.
(Cô ta là một người nhật bản giống mình!)
Ryouma suy nghĩ rất có logic.
Đã 6 tháng kể từ khi cậu bị triệu hồi tới thế giới này.
Gặp lại được một người đồng hương thì cậu sẽ rất vui.
Tuy nhiện, sự thật là Ryouma không có cảm giác thân thiện nào với người tên Saitou đến từ đế quốc Ortomea.
Ký ức duy nhất của cậu về Saitou là lúc cậu bị bắt đi, và cậu không thích việc đó lắm.
Còn chưa kể sự thù hận Ryouma đối với đế quốc về việc tính lấy mạng cậu vì thế ấn tưởng của cậu về họ không tốt.
Một sát thủ nhắm đến mạng sống của Ryouma, nhưng vì lý do mà cô ta muốn giết và câu hỏi về đồng bọn chưa được làm sáng tỏ, là một con người thông minh, Ryouma không thể chỉ giết cô ta bởi vì cô ta là một mối đe dọa được.
Còn có khả năng cô ta là người bị triệu hồi tới thế giới này và bị ép buộc phải theo nghiệp sát thủ.
Bên cạnh đó, Sakuya là một phụ nữ. Một cô gái đẹp nữa chứ... (Giờ thì rõ rồi ha)
Vì thế Ryouma muốn giúp đỡ một người cũng bị chung số mệnh bị triệu hồi như cậu.
Mikoshiba Ryouma có thể là một người lạnh lùng, nhưng cậu vẫn có trại tim của một con người. Đôi lúc cậu thể hiện sự tốt bụng và thương xót.
Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng loài người là như vậy.
Giống như một quản lý được cho là nghiêm khắc trong công việc nhưng lại là một thành viên đáng yêu trong gia đình.
Về khía cạnh này, Ryouma vẫn là một con người giống như bao người khác.
Nguyên tắc của cậu rất đơn giản.
Cậu muốn sống sót.
Tất cả đều vì mục địch sống sót.
Để đạt được điều đó, cậu phải chuẩn bị loại bỏ tất cả những người ngáng đường cậu.
Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ như thế nào nếu có một mạng sống khác có thể cứu được mà không gây nguy hiểm tới cậu?
Vì thế cậu giúo đỡ những người cần giúp, đặc biệt là khi họ đều cùng một loại.
Tuy nhiên, đôi lúc có những trường hợp vượt quá sức mạnh của cậu.
Cậu cũng sẽ lắng nghe họ nói trước khi quyết định có giúp hay không.
Điều này là bình thường.
Ý tưởng cho việc bắt Sakuya thay vì giết cô ấy ngay cũng giống như vậy.
Ryouma không có ý định giết một sát thủ ngay lập tức nếu không nghe lý do của cô ta. Nếu không tìm được động cơ thực sự đằng sau hành động của cô ấy, Ryouma không biết được rằng liệu cô ấy bị ép buộc hay hành động theo ý mình.
Thứ duy nhất không nằm trong dự đoán của cậu chính là Sakuya không phản ứng gì khi cô ấy nghe chữ nhật bản.
“Cô không phải là người nhật thật à?”
“Tôi không biết cậu đang nói tới cái gì. Đất nước đó là sao? Nó chắc chắn không nằm trong lục địa phía tây đúng chứ?”
Sakuya đáp rõ ràng.
“Vậy thì tại sao cô lại sử dụng một thanh kiếm nhật bản?”
Vẫn chưa tin, Ryouma hỏi một câu khác.
Cậu nghĩ tới nhiều diễn cảnh khác.
Có thể là cô đã được giới thiệu tới một thợ rèn tới từ lục địa phía đông.
Cậu đã từng nghe rằng lục địa phía đông sử dụng katana.
(Có lẽ cô ấy là người tới từ lục địa phía đông?)
Đó là một giả thuyết hợp lý
Nhưng câu nói của Sakuya lại bác bỏ giả thuyết của Ryouma một lần nữa.
“Một thanh kiếm nhật? Tôi không biết về cái đó, nhưng đây là một thanh kiếm chúng tôi sử dụng trong gia tộc.”
“Tất cả các thành viên của gia tộc cô đều sử dụng cái này à?”
Mặc dù Ryouma cảm thấy lời đáp của cô ấy rất thành thật , nhưng cậu vẫn chưa tin hoàn toàn.
“Đúng vậy. Gia tộc chúng tôi sử dụng loại kiếm này, từ lâu lắm rồi.”
“Vậy cô tới từ lục địa phía đông à?”
“Lục địa phía đông? Chúng tôi chưa từng rời lục địa phía tây.”
Sử dụng tất cả thông tin có được, Ryouma cố sắp xếp lại tất cả chúng.
Một người phụ nữ tên là Sakuya, có diện mạo giống người nhật bản và dùng kiếm nhật.
Tuy nhiên, cô ấy lại không phản ứng với từ nhật bản hay kiếm nhật.
Bất cứ ai tới từ nhật bản cũng sẽ nhận ra được những từ đó ngay.
Xâu chuỗi các thông tin, vậy thì Sakuya có lẽ không phải là người bị triệu hồi tới thế giới này.
Điều này gợi ý rằng có lẽ cô ấy có nguồn gốc từ lục địa phương đông chăng?
Cậu vẫn chưa biết liệu người đến từ lục địa phía đông có diện mạo và các đặc điểm cơ thể điển hình của một người nhật hay không.
Nếu vậy thì “Sakuya” có lẽ là cái tên phổ biến ở lục địa phương đông.
Và theo như người thợ rèn tại thủ đô, thì katana là một vũ khí được người ở lục địa phương đông chọn.
Nếu là như vậy thì có thể giải thích được tại sao cô ấy lại sử dụng katana làm vũ khí.
(Mặc dù mình không có bằng chứng rõ ràng, nên nó chỉ là một giả thuyết)
Tuy nhiên, có một thứ đã bác bỏ nó.
Sự thật là cả gia tộc của cô ấy đều sử dụng kiếm này.
Nếu cô ấy là người tới từ lục địa phía đông thì cô ấy đã không nói nó được sử dụng trong gia tộc cô ấy.
Điều này ngụ ý đó là một vũ khí đặc biết và chỉ có mỗi gia tộc cô ấy sử dụng, thay vì những vũ khí bình thường.
(Một gia đinh...một gia tộc, huh...)
Trong khi không có cách nào để minh chứng cho những gì Sakuya nói, Ryouma vẫn không có bất cứ nghi ngờ nào.
Theo quan điểm của mình, cậu tin rằng không việc gì phải nói dối về thứ hoàn toàn không liên quan tới công việc.
Nếu xem xét việc cô ấy là sát thủ thì khá là bất thường khi cô ấy nói ra bất kỳ thứ nào liên quan tới công việc của cô ấy.
Tuy nhiên, thậm chí nếu cô ấy tiết lộ thông tin liên quan tới công việc của cô ấy , thì theo logic của Ryouma thì cậu cho rằng 90% trong số đó là nói dối.
Mặt khác, câu hỏi của Ryouma hầu hết không liên quan tới công việc của cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy có thể giữ im lặng nếu cô ấy không muốn tiết lộ bất cứ gì với kẻ thù.
Tuy nhiên, cô ấy không có lý do gì để nói dối.
Bởi vì thế, Ryouma có thể tin lời cô ấy.
“Vậy nghĩ là gia tộc cô sử dụng katana đúng chứ?”
Ryouma thay đổi câu hỏi.
“Đúng vậy.”
“Và cô thật sự không tới từ lục địa phía đông đúng chứ?”
Sakuya nhanh chóng lắc đầu.
Bên trong căn lều đang yên lặng.
Hai chị em Marfisto không có ý định làm phiền Ryouma ngay từ đầu, trong lúc đó Lione và Bolts cũng giữ im lặng.
Có thứ họ muốn hỏi, nhưng họ chọn giữ im lặng quan sát cách mà cuộc nói chuyện diễn ra.
“Nee-san... Chỉ huy trẻ đang muốn tìm hiểu điều gì vậy?”
Bolts thì thầm với Lione đang ngồi bên cạnh.
“Ai biết... Câu hỏi của cậu ấy hoàn toàn không liên quan gì đến đồng bọn của cô ta...”
“Vậy là chúng ta cùng hội rồi...”
“Có lẽ là thứ gì đó cá nhân...chắc thế.”
Từ góc nhìn của những người khác, đây chính là lời giải thích duy nhất sau khi thấy Ryouma nói chuyện với Sakuya.
“Thôi hiện giờ chúng ta cứ giữ im lặng đi đã.”
Bolts gật đầu đồng ý.
“Một gia tộc huh..., bao nhiêu người?”
Ryouma phá vỡ sự im lặng với một câu hỏi khác.
(Hắn ta muốn gì đây? Tại sao hắn lại hứng thú với gia tộc của mình?)
Sakuya cố gắng đoán ý định thật sự của Ryouma khi cậu hỏi những câu đó.
Dù cô có suy nghĩ nát óc, cô cũng không hiểu được cậu ta đang muốn đạt được thứ gì.
“Khoảng 200 người...”
Cuối cùng Sakuya cũng trả lời.
“200 người?!”
Ryouma bị sặc.
200 người.
Con số đó có thể nhỏ, nhưng khác xa so với thực tế.
Tưởng tượng thử một lễ cưới xem.
Đối với một đôi nhật bản, bao gồm cả bạn bè và những người thân của cả chú rễ và cô dâu thì 100 đã là quá nhiều.
Vì thế Ryouma cảm thấy
ngạc nhiên.
“200 người... cô sống ở một ngôi làng à?”
Nếu nói về con số 200, thì nó ngang với một ngôi làng nhỏ.
Tuy nhiên, câu trả lời của Sakuya phủ nhận suy đoán đó.
“Không”
“Vậy thì cô sống ở một thị trấn gần đây à? Hay có lẽ tất cả mọi người đều sống một mình ở nhưng nơi khác nhau à?”
Một lần nữa, Sakuya lắc đầu, và đáp lại Ryouma y như lúc nãy.
“không...”
Ryouma hoàn toàn lúng túng.
Nếu họ không sống cùng một nơi hay sống tách biệt
Vậy thì họ sống như thế nào?
“Gia tộc cô là những người du mục à?”
Cuối cùng thì Sakuya cũng gật đầu xác nhận giả thuyết này.
Trước khi cô có cơ hội giải thích thì một giọng nói của một người đàn ông lạ vang lên, chen ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Đó là số mệnh của cả gia tộc...”
Ánh trăng trồi lên sau đám mây, chiếu sáng toàn bộ khu vực.
“Đầu tiên, hãy cởi bỏ mặt nạ ra.”
Cái bóng lo lắng, và từ từ tháo mặt nạ ra mà không có ý định phản kháng.
*Hariri*
Một khuôn mặt của phụ nữ dần dần hiện ra. Người phụ nữ tóc đen, là Sakuya, người đã tự ngụy trang bản thân bằng việc lẫn vào các lính đánh thuê.
“Giờ không còn vướng bận gì nữa rồi, ta nói chuyện một chút nhé?”
“Nói chuyện? Ý cậu là tra tấn à?”
Xem xét tình hình hiện tại, Sakuya cho rằng Ryouma đang giả vờ nói khác đi.
Cuộc nói chuyện được diễn ra trong căn lều lớn, nơi mà xém tí là xảy ra ám sát. Bên cạnh Ryouma và Sakuya, còn có Lione, Bolts và cả 2 chị em nhà Marfisto. Các lính đánh thuê khác đã rời lều để canh gác xung quanh.
Không khí không giống như cái mà Ryouma gọi là nói chuyện.
“Điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta tiến hành nó thế nào đúng không? Ít nhất thì tôi cũng sẽ gọi nó là nói chuyện.”
Sakuya cảm thấy nhẹ nhõm theo một mức độ nào đó khi nghe cậu nói.
(Với những diễn biến tại đây, sẽ có khả năng là bọn chúng sẽ không tra tấn mình...Tuy nhiên, mình đã sẵn sàng chết dù cho chúng có định tra tấn mình đến mức nào đi chăng nữa, nhưng chúng hiện giờ không có vẻ gì là sẽ giết mình...)
Sakuya cảm thấy Ryouma và những người còn lại không có ít định làm đau cô vào lúc này.
Tuy nhiên, cô không hoàn toàn phủ nhận tất cả các khả năng còn lại.
Nhưng ít nhất thì cô đã có thể bình tĩnh lại sau khi xác nhận rằng không cần phải cảnh giác về việc tấn công bất ngờ.
“Sao? Cậu muốn nói về cái gì với một người vừa có ý định giết mình?”
“Cô không cần phải căng thẳng như thế đâu!”
Ryouma đáp bằng một nụ cười.
Vì không khí hiện tại quá căng thẳng, Ryouma bảo Sakuya nên thả lỏng một chút, để giảm sự cẳng thẳng giữa họ. Trong khi Sakuya có vẻ như đã thư giãn hơn những không khí vẫn còn rất nặng nề.
Mặc dù mặt cô thể hiện cô đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn còn một chút cơ hội cô có thể khai thác giờ vào cậu ta.
(Giờ thì...Mình nên bắt đầu như thế nào đây?)
Ngay từ đầu, Ryouma chưa từng nuôi hi vọng sẽ lấy được thông tin hữu ích từ việc tra khảo Sakuya.
Đó là vì không có cách nào để cậu xác nhận thông tin đó là thật hay giả.
Vì thế cậu không cần phải nhận lấy nguy cơ bị lừa sau này.
Tuy nhiên, nếu cậu để cô ta đi như thế, thì cậu sẽ không thể khai thác được gì từ Sakuya.
“Không có gì tôi muốn nghe cụ thể cả. Bên cạnh đó, thì dù cho tôi có hỏi gì cô cũng sẽ không nói, và tôi không có cách nào để xác thực những gì cô nói cả.”
Sakuya bị bối rối bởi câu nói của Ryouma.
Nếu xem xét câu nói của Ryouma theo nghĩ đen thì nghĩ là không có lý do gì để cậu tha mạng cho cô.
(Người này, hắn ta đang mưu tính gì vậy?)
Sakuya cảm thấy lo lăng không ngừng. Những câu nghi vấn hiện lên từng cái một trong đầu cô.
Bất kể ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu nếu không nắm bắt được suy nghĩ của kẻ địch.
“Vậy thì tại sao cậu lại để tôi sống?”
Sakuya quyết định sẽ tìm ra Ryouma đang theo đuổi cái gì.
Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí cô. Bởi vì cô là phụ nữ, nên còn một khả năng lý giải tại sao Ryouma lại tha mạng cô.
(Đừng nói là, hắn theo đuổi cơ thể mình sao?!)
Cô ta nghĩ như thế cũng là bình thường.
Dù sao thì cô cũng khá xinh đẹp (Làm gì bằng Laura hay Sara)
Mái tóc dài đen bóng.
Một làn da nâu khỏe mạnh.
Mặc dù đã từng theo một khóa huấn luyện sát thủ khắc nghiệt, ngực cô vẫn phát triển khá đáng kể.
Nói đơn giản, cô sở hữu một cơ thể hấp dẫn mà hầu hết những người đàn ông đều ham muốn. (chắc suy nghĩ kĩ lại)
Mặc dù cô đã làm tất cả những việc như xâm nhập và ám sát, nhưng cuối cùng thì cô vẫn là một phụ nữ.
Cô vẫn sợ bị đàn ông xâm phạm.
Là một phụ nữ nên Sakuya nghĩ rằng chết sau khi thất bại tốt hơn nhiều so với việc bị làm ô uế.
Nhưng là một con người, nên cô cũng rất sợ bị đau.
Hơn nữa, cô vẫn chưa biết gì về người đang ở trước mặt.
(Nhưng khoan..., không thể nào đâu... Nếu đó là ý định thực sự của hắn ta thì hắn ta đã không mang những người còn lại tới đây.)
Giả thiết của cô đã bị bác bỏ ngay khi cô nhìn thấy Lione và hại chị em.
Tuy nhiên vì như vậy cô quay về vòng nghĩ luẩn quẩn.
Cô không biết gì về người tên Mikoshiba Ryouma. Cả mục tiêu và ý định của người đó.
“À thì, chứ cho là vì lý do cá nhân đi.”
Ryouma đáp lại sau khi quan sát thái độ của cô.
“Lý do cá nhân?”
Sakuya ra vẻ khó hiểu.
“Cái này....”
Ryouma đẩy thanh kiếm của Sakuya về phía trước mặt cô.
“Cái này thì sao?”
Sakuya không thể hiểu được Ryouma đang quan tâm với việc gì.
Thanh kiếm dài khoảng 2尺 3寸 (2 inch 3 feet)
Xấp xỉ dài 70 cm.
Đây không phải là một thanh kiếm thường được dùng ở lục địa phía tây.
Tuy nhiên, này không phải là lý do mà Ryouma tha mạng cho Sakuya.
“Tại sao cô sử dụng cái này?”
Sakuya bị rối trí bởi câu hỏi của Ryouma.
Đối với một sát thủ, thanh kiếm chỉ là một vũ khí.
Một công cụ để giết người.
Không có gì hơn cả.
Nhìn thấy gương mặt bối rối của Sakuya, Ryouma đổi câu hỏi.
“Cô, cô là người nhật à?”
Tuy nhiên, phản ứng từ Sakuya mà Ryouma dự kiến đã không xảy ra.
Câu trả lời của cô ấy cứ như thể cô ấy nghe thấy từ nhật bản lần đầu tiên.
“Ý cậu là sao?”
Câu trả lời của Sakuya đã chứng minh giả thuyết của Ryouma là sai.
(Chuyện gì thế này? Một sát thủ sử dụng kiếm loại này, có mắt đen và tóc đen và mặc dù da cô ta bị rám nắng, nhưng chắc chắn cô ta là người Châu Á...tuy nhiên, khi mình hỏi liệu cô ta có phải người nhật bản không, cô ta lại không có phản ứng gì...Đây chỉ là trùng hợp thôi à? Không, điều đó là không thể...)
Các câu hỏi cư liên tục hiện lên.
Ryouma chưa từng nhìn mặt Sakuya từ khoảng cách gần vì cậu giao tất cả việc giám sát lại cho Sara.
Hai ngày trước, cậu chỉ có thể thấy được từ xa đó là một người phụ nữ tóc đen.
Nhờ vào báo cáo từ Sara vào ngày khi cậu mới biết được tên cô ta là Sakuya.
Ryouma đã không nhận ra nó vào lúc đó, nhưng cậu đã nghe được một cái tên quen thuộc.
Sakuya.
Trong hán tự (kanji) thì Sakuya sẽ được viết là (咲夜) hoặc (咲耶).
Nếu không có ngữ cảnh thì đọc các hán tự đó lên, thì hầu hết mọi người đều nghĩ đó là một cái tên nhật bản.
Đó hoàn toàn không phải là một cái tên phổ biết ở lục địa phía tây.
(Cô ta là một người nhật bản giống mình!)
Ryouma suy nghĩ rất có logic.
Đã 6 tháng kể từ khi cậu bị triệu hồi tới thế giới này.
Gặp lại được một người đồng hương thì cậu sẽ rất vui.
Tuy nhiện, sự thật là Ryouma không có cảm giác thân thiện nào với người tên Saitou đến từ đế quốc Ortomea.
Ký ức duy nhất của cậu về Saitou là lúc cậu bị bắt đi, và cậu không thích việc đó lắm.
Còn chưa kể sự thù hận Ryouma đối với đế quốc về việc tính lấy mạng cậu vì thế ấn tưởng của cậu về họ không tốt.
Một sát thủ nhắm đến mạng sống của Ryouma, nhưng vì lý do mà cô ta muốn giết và câu hỏi về đồng bọn chưa được làm sáng tỏ, là một con người thông minh, Ryouma không thể chỉ giết cô ta bởi vì cô ta là một mối đe dọa được.
Còn có khả năng cô ta là người bị triệu hồi tới thế giới này và bị ép buộc phải theo nghiệp sát thủ.
Bên cạnh đó, Sakuya là một phụ nữ. Một cô gái đẹp nữa chứ... (Giờ thì rõ rồi ha)
Vì thế Ryouma muốn giúp đỡ một người cũng bị chung số mệnh bị triệu hồi như cậu.
Mikoshiba Ryouma có thể là một người lạnh lùng, nhưng cậu vẫn có trại tim của một con người. Đôi lúc cậu thể hiện sự tốt bụng và thương xót.
Nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng loài người là như vậy.
Giống như một quản lý được cho là nghiêm khắc trong công việc nhưng lại là một thành viên đáng yêu trong gia đình.
Về khía cạnh này, Ryouma vẫn là một con người giống như bao người khác.
Nguyên tắc của cậu rất đơn giản.
Cậu muốn sống sót.
Tất cả đều vì mục địch sống sót.
Để đạt được điều đó, cậu phải chuẩn bị loại bỏ tất cả những người ngáng đường cậu.
Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ như thế nào nếu có một mạng sống khác có thể cứu được mà không gây nguy hiểm tới cậu?
Vì thế cậu giúo đỡ những người cần giúp, đặc biệt là khi họ đều cùng một loại.
Tuy nhiên, đôi lúc có những trường hợp vượt quá sức mạnh của cậu.
Cậu cũng sẽ lắng nghe họ nói trước khi quyết định có giúp hay không.
Điều này là bình thường.
Ý tưởng cho việc bắt Sakuya thay vì giết cô ấy ngay cũng giống như vậy.
Ryouma không có ý định giết một sát thủ ngay lập tức nếu không nghe lý do của cô ta. Nếu không tìm được động cơ thực sự đằng sau hành động của cô ấy, Ryouma không biết được rằng liệu cô ấy bị ép buộc hay hành động theo ý mình.
Thứ duy nhất không nằm trong dự đoán của cậu chính là Sakuya không phản ứng gì khi cô ấy nghe chữ nhật bản.
“Cô không phải là người nhật thật à?”
“Tôi không biết cậu đang nói tới cái gì. Đất nước đó là sao? Nó chắc chắn không nằm trong lục địa phía tây đúng chứ?”
Sakuya đáp rõ ràng.
“Vậy thì tại sao cô lại sử dụng một thanh kiếm nhật bản?”
Vẫn chưa tin, Ryouma hỏi một câu khác.
Cậu nghĩ tới nhiều diễn cảnh khác.
Có thể là cô đã được giới thiệu tới một thợ rèn tới từ lục địa phía đông.
Cậu đã từng nghe rằng lục địa phía đông sử dụng katana.
(Có lẽ cô ấy là người tới từ lục địa phía đông?)
Đó là một giả thuyết hợp lý
Nhưng câu nói của Sakuya lại bác bỏ giả thuyết của Ryouma một lần nữa.
“Một thanh kiếm nhật? Tôi không biết về cái đó, nhưng đây là một thanh kiếm chúng tôi sử dụng trong gia tộc.”
“Tất cả các thành viên của gia tộc cô đều sử dụng cái này à?”
Mặc dù Ryouma cảm thấy lời đáp của cô ấy rất thành thật , nhưng cậu vẫn chưa tin hoàn toàn.
“Đúng vậy. Gia tộc chúng tôi sử dụng loại kiếm này, từ lâu lắm rồi.”
“Vậy cô tới từ lục địa phía đông à?”
“Lục địa phía đông? Chúng tôi chưa từng rời lục địa phía tây.”
Sử dụng tất cả thông tin có được, Ryouma cố sắp xếp lại tất cả chúng.
Một người phụ nữ tên là Sakuya, có diện mạo giống người nhật bản và dùng kiếm nhật.
Tuy nhiên, cô ấy lại không phản ứng với từ nhật bản hay kiếm nhật.
Bất cứ ai tới từ nhật bản cũng sẽ nhận ra được những từ đó ngay.
Xâu chuỗi các thông tin, vậy thì Sakuya có lẽ không phải là người bị triệu hồi tới thế giới này.
Điều này gợi ý rằng có lẽ cô ấy có nguồn gốc từ lục địa phương đông chăng?
Cậu vẫn chưa biết liệu người đến từ lục địa phía đông có diện mạo và các đặc điểm cơ thể điển hình của một người nhật hay không.
Nếu vậy thì “Sakuya” có lẽ là cái tên phổ biến ở lục địa phương đông.
Và theo như người thợ rèn tại thủ đô, thì katana là một vũ khí được người ở lục địa phương đông chọn.
Nếu là như vậy thì có thể giải thích được tại sao cô ấy lại sử dụng katana làm vũ khí.
(Mặc dù mình không có bằng chứng rõ ràng, nên nó chỉ là một giả thuyết)
Tuy nhiên, có một thứ đã bác bỏ nó.
Sự thật là cả gia tộc của cô ấy đều sử dụng kiếm này.
Nếu cô ấy là người tới từ lục địa phía đông thì cô ấy đã không nói nó được sử dụng trong gia tộc cô ấy.
Điều này ngụ ý đó là một vũ khí đặc biết và chỉ có mỗi gia tộc cô ấy sử dụng, thay vì những vũ khí bình thường.
(Một gia đinh...một gia tộc, huh...)
Trong khi không có cách nào để minh chứng cho những gì Sakuya nói, Ryouma vẫn không có bất cứ nghi ngờ nào.
Theo quan điểm của mình, cậu tin rằng không việc gì phải nói dối về thứ hoàn toàn không liên quan tới công việc.
Nếu xem xét việc cô ấy là sát thủ thì khá là bất thường khi cô ấy nói ra bất kỳ thứ nào liên quan tới công việc của cô ấy.
Tuy nhiên, thậm chí nếu cô ấy tiết lộ thông tin liên quan tới công việc của cô ấy , thì theo logic của Ryouma thì cậu cho rằng 90% trong số đó là nói dối.
Mặt khác, câu hỏi của Ryouma hầu hết không liên quan tới công việc của cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy có thể giữ im lặng nếu cô ấy không muốn tiết lộ bất cứ gì với kẻ thù.
Tuy nhiên, cô ấy không có lý do gì để nói dối.
Bởi vì thế, Ryouma có thể tin lời cô ấy.
“Vậy nghĩ là gia tộc cô sử dụng katana đúng chứ?”
Ryouma thay đổi câu hỏi.
“Đúng vậy.”
“Và cô thật sự không tới từ lục địa phía đông đúng chứ?”
Sakuya nhanh chóng lắc đầu.
Bên trong căn lều đang yên lặng.
Hai chị em Marfisto không có ý định làm phiền Ryouma ngay từ đầu, trong lúc đó Lione và Bolts cũng giữ im lặng.
Có thứ họ muốn hỏi, nhưng họ chọn giữ im lặng quan sát cách mà cuộc nói chuyện diễn ra.
“Nee-san... Chỉ huy trẻ đang muốn tìm hiểu điều gì vậy?”
Bolts thì thầm với Lione đang ngồi bên cạnh.
“Ai biết... Câu hỏi của cậu ấy hoàn toàn không liên quan gì đến đồng bọn của cô ta...”
“Vậy là chúng ta cùng hội rồi...”
“Có lẽ là thứ gì đó cá nhân...chắc thế.”
Từ góc nhìn của những người khác, đây chính là lời giải thích duy nhất sau khi thấy Ryouma nói chuyện với Sakuya.
“Thôi hiện giờ chúng ta cứ giữ im lặng đi đã.”
Bolts gật đầu đồng ý.
“Một gia tộc huh..., bao nhiêu người?”
Ryouma phá vỡ sự im lặng với một câu hỏi khác.
(Hắn ta muốn gì đây? Tại sao hắn lại hứng thú với gia tộc của mình?)
Sakuya cố gắng đoán ý định thật sự của Ryouma khi cậu hỏi những câu đó.
Dù cô có suy nghĩ nát óc, cô cũng không hiểu được cậu ta đang muốn đạt được thứ gì.
“Khoảng 200 người...”
Cuối cùng Sakuya cũng trả lời.
“200 người?!”
Ryouma bị sặc.
200 người.
Con số đó có thể nhỏ, nhưng khác xa so với thực tế.
Tưởng tượng thử một lễ cưới xem.
Đối với một đôi nhật bản, bao gồm cả bạn bè và những người thân của cả chú rễ và cô dâu thì 100 đã là quá nhiều.
Vì thế Ryouma cảm thấy
ngạc nhiên.
“200 người... cô sống ở một ngôi làng à?”
Nếu nói về con số 200, thì nó ngang với một ngôi làng nhỏ.
Tuy nhiên, câu trả lời của Sakuya phủ nhận suy đoán đó.
“Không”
“Vậy thì cô sống ở một thị trấn gần đây à? Hay có lẽ tất cả mọi người đều sống một mình ở nhưng nơi khác nhau à?”
Một lần nữa, Sakuya lắc đầu, và đáp lại Ryouma y như lúc nãy.
“không...”
Ryouma hoàn toàn lúng túng.
Nếu họ không sống cùng một nơi hay sống tách biệt
Vậy thì họ sống như thế nào?
“Gia tộc cô là những người du mục à?”
Cuối cùng thì Sakuya cũng gật đầu xác nhận giả thuyết này.
Trước khi cô có cơ hội giải thích thì một giọng nói của một người đàn ông lạ vang lên, chen ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Đó là số mệnh của cả gia tộc...”
Danh sách chương