Ngày 170 sau khi bị triệu hồi tới thế giới khác.

Sáng ngày thứ 2 kể từ khi Ryouma dựng pháo đài phòng thủ.

“Đúng như dự đoán, bọn chúng không tấn công vào ban đêm huh?”

“Vâng, có vẻ như kẻ địch không thể nào sắp xếp lại đội quân chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”

Laura người đang đi chung với Ryouma đáp.

“Tôi nghĩ việc đó cũng đễ đoán thôi, cứ nhìn vào thiệt hại chúng phải chịu từ trận chiến kìa”

“Có vẻ như chúng sẽ cần 2-3 ngày để chuẩn bị.”

“Vậy thì chúng ta lên bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức trước khi quá muộn.”

Mắt Laura sáng lên sau khi nghe Ryouma nói.

“Chúng ta đang bám sát theo lịch trình. Thời gian kẻ địch hồi phục từ trận chiến nằm trong dự đoán của chúng ta. Nhân tiện, kế hoạch tiếp theo cần nhiều thời gian hơn để đạt hiệu quả, em không chắc rằng nó sẽ sẵn sàn khi công chúa Lupis phải đánh trận quyết định.”

“Lione và những người khác sẵn sàng chưa?”

Ryouma hỏi câu hỏi quan trọng nhất.

“Vâng, họ đã chọn những người cần thiết và hoàn tất chuẩn bị khi chúng ta ở cung điện hoàng gia rồi.”

“Tốt, vậy thì tôi muốn tất cả họ có mặt tại cuộc họp sau khi ăn sáng. Ugh, nhân tiện, bữa sáng thì sao?”

Bụng Ryouma sôi ùng ục.

Một con người cần phải ăn đúng kỳ, dù cho họ có đang ở giữa một cuộc chiến, đang bị de dọa tính mạng.

“Chúng em đã chuẩn bị nó.”

Laura đã chuẩn bị bữa sáng cho Ryouma trước rồi.

Ngay từ đầu, đã có khá nhiều đầu bếp trong đội quân của họ. Vì thế Laura và em gái không cần phải nấu cho Ryouma.

Tuy nhiên, họ không thể để người khác lo cho nhu cầu cá nhân của Ryouma được.

Nó đã trở thành luật đối với họ, họ phải chăm sóc cho cậu kể cả khi cậu đang ở cung điện hoàng gia.

“Nếu đã vậy thì, tôi nghĩ mình nên ăn ngay khi chúng vẫn còn ấm.”

Sau khi nói câu đó, Ryouma trở lại lều.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Và đây là ngày thứ hai sau khi kết thúc cuộc trạm chán với Kyle.

“Tôi luôn sẵn sàng.”

“Tôi cũng không có vấn đề gì. Chúng tôi luôn luôn sẵn sàng hành động.”

Bên trong lều có 4 người bao gồm Ryouma, Lione, Bolts và hai chị em nhà Marfisto.

“Bởi vì sẽ rất đáng ngờ nếu sử dụng nhiều người, hay là chọn 10 người từ nhóm [sư tử đỏ]?”

Trước lời của Ryouma, Lione và Bolts gật đầu.

“Và Sara, về nhiệm vụ mà cô được giao, nó tiến hành đến đâu rồi?”

Sara sắp xếp lại suy nghĩ một lúc trước khi báo cáo cho Ryouma.

Cô ấy tên là Sakuya, và chúng ta vẫn chưc biết cô ta liên hệ với ai, nhưng đúng ta cô ta có dính liếu tới một người nào đó kể từ khi cúng ta rời cung điện.”

“Tôi hiểu rồi..., vậy hiện giờ chúng ta cứ để cô ta như vậy.”

Trong thực tế, Ryouma không chắc chẵn nên giải quyết Sakuya ra sao.

Cô ta là loại người như thế nào?

Cô ta là gián điệp hay sát thủ?

Cô ta dính líu tới lực lượng nào?

Có quá nhiều điều chưa biết.

Ryouma có thể dễ dàng giết cô ta nếu cậu muôn nhưng người có liên quan tới cô ta sẽ gửi thêm một người nữa tấn công cậu.

Cứ để cô ta nằm trong tầm kiểm soát của cậu thì an toàn hơn nhiều.

“Nhưng mà mục tiêu của cô ta là gì? Đó là câu hỏi quan trọng nhất?”

Lione hỏi.

Điều đó là bình thường.

“Cô đang nói gì vậy, tất cả là nhờ Lione-san nên tôi mới sử dụng được cô ta đấy.”

“Tôi ?”

Lione có thể triệu tập khoảng 90% số lượng lính đánh thuê mà không cần phải thông qua hội. Mặc dù có vài người tới từ thủ đô, nhưng số lượng đó chưa bằng 10% tổng số nữa.

“Tôi hiểu rồi, đó là lý do tại sao cậu nhờ Nee-san triệu tập các lính đánh thuê huh?”

“Ý ông là sao?”

Lione đặt câu hỏi với Bolts vì ông có vẻ như dã hiểu được ý định của Ryouma.

“Đó là vì mục địch giám sát, bởi vì sẽ dễ dàng hơn để làm vậy nếu giảm thiêu được số lượng người lạ. Điều này sẽ giúp ích cho việc tìm ra những người đáng ngờ trong số các lính đánh thuê.”

Nói cách khác, nếu một người tham gia đội được lập bởi những người quen của Lione thì, người đó sẽ được loại ra.

Điều này sẽ giảm tải việc tìm kiếm các thành viên đáng nghi ngờ, Ryouma sẽ dễ dàng hơn nhiều trong việc tìm ra và giám họ sát chúng cho tới khi chúng gây nguy hiểm.

“Tôi hiểu rồi, cậu đã tính trước việc sẽ có gián điệp lẩn vào trong đám lính đánh thuê ngay từ đầu à?” Lione nói bằng giọng ngưỡng mộ.

“Là vì tôi cần phải nghĩ tới tất cả mọi tình huống có thể xảy ra.”

Đó là một chiến thuật rất phổ biến, sử dụng giáp điệp để quan sát tất cả các hành dộng của kẻ thù. Vì thế rất bình thường khi các chỉ huy suy nghĩ tới hướng này và nghĩ ra cách để chống lại nó, nhưng vì một vài tình huống nên Ryouma không thể nghĩ ra được một cách.

Đó chính là suy nghĩ cá nhân của Ryouma về tình hình này.

“Tôi hiểu rồi.”

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng sau khi Lione thể hiện sự ngưỡng mộ về khả năng chỉ huy của Ryouma.

------------------------------------------------------------------------------------------

“Sara, những người đó đi đâu vậy?”

SAu khi nhìn Sakuya đang xử lý xác chết gần hàng rào, Ryouma nhìn về phía những người đang vượt qua con hào đầy nước bằng bè.

Những các xác cần phải xử lý nhanh hết mức có thể để phòng ngừa sự bùng phát bệnh dịch. Mặc dù hầu hết các xác chết đặc biệt là những cái xác mặc giáp nhẹ đều đã bị cơn lũ cuốn đi hết.

Việc sử dụng con sông Thaves để quét sạch một đội quân đúng là rất hiệu quả, nhưng xét theo khía cạnh vệ sinh thì họ cẩn phải dọn dẹp rất nhiều...

Sara đang phụ trách việc lấy đi trang bị của những cái xác còn lại và quăng chúng vào con hào để dòng nước cuốn đi cùng với những cái xác.

“Oh, họ là những thương nhân đến từ xung quanh. Họ vừa trở về sau khi thương thuyết ở đâu đó.”

Sara đáp.

“Thương nhân à?”

“Vâng, hmm? Có gì đáng khi sao ạ?”

Dựa vào phản ứng của Sara, Ryouma quyết định không hỏi sâu vào nữa.

“K...,Không có gì...”

(Điều này nghĩ là gì đây? Thương nhân? Ngay tại chiến trường? Làm sao họ tới được đây; chẳng lẽ họ vượt qua còn hào và trốn? Không nếu họ làm vậy thì họ cũng sẽ che dấu việc quay trở về nữa...)

Sau đó, cậu lại nhìn về hướng Sakuya đang xử lý mấy cái xác khác.

----------------------------------------------------------

Sakuya không che dấu được sự lo lắng.

Đã gần một tháng kể từ khi cô ta tham gia đơn vị lính đánh thuê, và cô ta chưa tìm được bất kì thông tin nào giá trị.

(Có lẽ...Chúng đang dấu thông tin gì đó rất quan trọng?!)

Cô ta suy nghĩ như thế là binh thường.

Sự thật là, các thương nhân vừa vượt qua con hào đã được giao một vai trò quan trọng, nhưng cô ta chỉ biết được chuyện đó sau này thôi.

Nhân tiện, thì Sakuya gần như không thể lấy được bất cứ thông tin cần thiết nào.

Bởi vì Sara luôn luôn canh chừng.

(Tại sao người đó luôn luôn canh chừng mình? Mình trông có vẻ nguy hiểm lắm sao?)

Sakuya sợ hãi trong một thoáng, nhưng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

(Không, điều đó là không thể nào. Nếu chúng biết mình là ai thì chúng sẽ không để cho mình sống lâu như thế này đâu.)

Sakuya đã điều tra về người tên Mikoshiba Ryouma.

Mặc dù cô ta không hiểu được tại sao người không rõ lai lịch như vậy lại giúp công chúa Lupis, nhưng cô ta hiểu rằng tên đó là một người tàn nhẫn, dựa vào kết quả của kế hoạch đang hiện hữu trước mắt cô ta.

*Pika*

Trong một thoáng, một ánh sáng lóe lên ở mắt cô ta.

*Pika... Pika, Pika* (Pikachu??)

Có hai chớp sáng liên tiếp nhau, nó đã nháy lên 3 lần. Ông chủ của cô ta đã ra hiệu cho cô ta ám sát Mikoshiba Ryouma.

Đó chính là cách giao tiếp giữa cô ta và ông chủ của mình.

Bên trong đội quân của kẻ thù, một gián điệp cần phải cực kỳ cẩn trọng khi liên lạc với đồng đội.

Tất nhiên, có đôi lúc họ gặp trực tiếp.

Tuy nhiên, trong hầu hết các tình huống, liên lạc bằng thư có đôi lúc rất khó khăn.

Đó chính là lý do họ đã chuẩn bị trước phương án liên lạc bằng ánh sáng.

Lợi thế của phương pháp này là kẻ thù không biết nội dung của lời nhắn.

Bên cạnh đó, hầu hết mọi người sẽ không để tâm tới ánh sáng lóe lên chỉ trong một khắc.

Sakuya tiếp tục làm việc mà không thay đổi thái độ, nhưng trong tâm trí cô ta đang lên kế hoạch làm cách nào để ám sát Mikoshiba Ryouma.

(Lựa chọn tốt nhất để giết hắn ta là từ khoảng cách gần, bởi vì mình làm xước hắn ta với con dao tẩm độc này.)

Lần trước, họ đã định ám sát hắn ta bằng việc nhắm bắn từ xa bằng cung tên, nhưng Ryouma đã có thể né được mũi tên.

Thất bại 2 lần liên tiếp không phải là một lựa chọn.

Mặc dù khả năng sống sót rất thấp một khi cô ta đã thực hiên nó, và cô ta sẽ phải chuẩn bị chấp nhận cái chết.

(Giết hoặc bị giết...)

Một sát thủ luôn sẵn sàng để chết. Tuy nhiên, cô ta không chú ý rằng Sara đã để mắt tới cô ta.

Đêm của ngày thứ hai đang trôi qua. Đây là một đêm mà ánh trăng bị che phủ bởi mây và nguồn sáng duy nhất là từ đuốc xung quanh doanh trại.

*Fuu*

Một cái bóng nhanh nhẹn và im lặng lướt qua các dãy lều.

Tuy nhiên, không một cảnh vệ nào chú ý tơi nó, bởi vì nó mặc đồ màu đen và mang mặc nạ màu đen lẫn vào bóng tối.

(Hắn ta đâu rồi?)

Cái bóng dừng lại ngay khi nó tới được cái lều quen thuộc. Đó chính là lều của chỉ huy địch. Mặc dù bóng tôi làm một người thường không thể nhìn thấy đường, nhưng một sát thủ mà mắt đã được luyện để nhìn trong bóng tôi có thể xác định một cách dễ dàng.

Nhẹ nhàng rút thanh kiếm treo bên hông, cái bóng nhanh chóng lấy ra một lọ chưa dung dịch màu đen. Dung dịch đó được bôi lên thanh kiếm một cách tinh tế, và sau khi đặt lại cái lọ vào ngực, một mảnh vải được lấy ra và đặt vào phần chui kiếm. Bằng việc sử dụng lực vừa phải lên thanh kiếm, cái bóng đảm bảo rằng dung dịch đã bao phủ lấy lưỡi kiếm.

(Độc nhiêu đây là đủ, và mọi việc còn lại là giết Mikoshiba Ryouma bằng đôi tay này...)

Sau khi cái bóng xác nhận rằng dung dịch đên đã bao phủ thanh kiếm, nó bắt đầu rón rén tới gần cửa lều.

Lều của Ryouma không có cảnh vệ canh phòng.

Không một ai biết bởi vì cậu ta quá tự tin hay vì hắn ta cảm thấy bị quấy rầy. Tuy nhiên, rõ ràng là cậu ta không muốn có bất cứ ai canh gác xung quanh lều...

Cái bóng có lẽ đang lo lắng về việc bị gài bẫy nếu việc này được thực hiện vài ngày trước, nhưng hiện giờ cái bóng hiểu được lý do duy nhất của việc không canh gác là vì Mikoshiba Ryouma cho rằng việc đó là không cần thiết, bởi vì cậu ta nghĩ mình chẳng làm gì để bị đối xử đặc biệt như vậy.

Cái bóng nhìn vào bên trong cái lều.

Vào cái nơi mà Ryouma nằm ngủ.

Bên trong là một màu đen ; chẳng có một cây nến nào cả.

Một cái bàn họp nằm chính giữa.

Giáp được treo bên hông lều, và thanh kiếm của Ryouma đang bên cạnh giường.

Trên giường có một người đang nằm đó.

Tuy nhiên, ở khoáng cách này và quá tối, nên cái bóng không xác nhận được nhân dạng của người đó.

Cái bóng lại gần giường để xác nhận xem đó có phải Ryouma hay không.

(Ngay lúc này!)

Cái bóng lặng lẽ vung kiếm.

Không có một ai ở gần.

Đây chính là thời điểm tốt nhất để giết người.

Không một sát thủ nào lại bỏ qua thời điểm vàng này.

*Fuhiyu*

Thanh kiếm cắt xuyên qua không khí, lao về phía mục tiêu.

Cái bóng có thể cảm nhận được sự phản ứng. và điều đó đã thuyết phục rằng đã thành công.

Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm sớm sụp đổ.

*Clank*

Một tiếng kim loại vang lên trong phòng.

Cái bóng bị giật mình. Nó không chú ý rằng có người ở ngay phía sau.

*Doga*

Một cái đấm bay tới.

“Guh...”

Cái bóng cố kìm nén tiếng hét.

Nhưng điều đó làm cho nó rơi vào thế không phòng thủ.

Người đàn ông đó đã có thế đấm thêm một cái vào vai phải của nó.

Một cú nữa dính vào điểm yếu trên vai cái của nó, làm cho nó tuột tay khỏi kiếm.

(Tệ rồi đây!)

Cái bóng cuối cùng cũng hiểu được tình hình.

Tuy nhiên, hai cái đấm vào người đã làm nó không thể di chuyển nhanh nhẹn được.

(Không ổn... Cơ thể mình không nghe lời mình nữa!)

Cánh tay của nó bị tê liệt bởi đòn tấn công.

Từ từ , sự tê liệt biết mất, nhưng cái bóng đang ở trong thế bất lợi.

Cái bóng ngay lập tức dừng việc chiến đấu và kiếm đường tẩu thoát.

(Lối ra ở sau lứng hắn...Nhưng mình sẽ cần phải vượt qua hắn ta., và với tình hình hiện tại thì mình sẽ không thể nào trốn thoát đươc.., nếu đã vậy thì....)

Đây là nguyên tắc của một sát thủ thực thụ, lúc nào cũng chọn tẩu thoát thay vì chiến đấu.

May mắn thay cái lều được làm bằng vải.

Khác với gỗ, cái bóng có thể dễ dàng rạch một lỗ bằng dao cầm tay để trốn thoát.

Cái bóng ngay lập tức quay lưng lại và chạy về phía vách lều.

*Bibibibibi*

Cái bóng nhảy tới vách lều. Sử dụng đà từ cú nhảy cái bóng rạch một lỗ thật dễ dàng.

“Ngươi đang làm gì giữa đêm khuya như thế này.”

Sara hét lên vào lúc mà cái bóng nghĩ nó đã trốn được.

"!!"

Sara có thể cảm nhận được sự bất ngờ từ cái bóng mặc dù nó mang mặt nạ đen.

“Ngạc nhiên lắm à?”

Cái bóng bỏ qua câu nói của Sara ngay lập tức nhìn xung quanh tìm con đường trốn khác.

(Đâu đây? Mình nên chạy đi đâu đây?)

Một sát thủ chuyên nghiệp không bao giờ bỏ lỡ cơ hội chạy trốn. Tuy nhiên, vì Sara đang ở đây, cơ hội trốn thoát đã giảm đang kể.

“Mọi cố gắng đều vô ích thôi!”

Khi Sara giơ tay lên, các lính đánh thuê trang bị đầy đủ xuất hiện từ bóng tối.

Dẫn đầu bởi Lione và Bolts, có khoảng 20 lính đánh thuê bao vây nó. Tình hình hiện tại có vẻ xấu, cái bóng hiểu rằng nó không thể trốn thoát với số lượng nhiều như thế này.

“Đầu tiên, bỏ tất cả vũ khí xuống!”

Cái bóng chần chừ một lúc trước khi đưa tay vào túi.

Một không khí căng thẳng bao trùm lấy các lính đánh thuê.

“Không sao đâu. ...Đặt xuống từ từ thôi!”

Sara ngay lập tức làm dịu không khí căng thẳng giữa các lính đánh thuê.

(Mình nghĩ vùng vẫy cũng không có ích gì, bây giờ đột phá gần như là không thể ...)

Sau khi đánh giá tình hình, cái bóng kéo ra một cái lọ nhỏ và ném nó xuống đất.

(Vì mình được lệnh phải bỏ tất cả vũ khí xuống nên chúng sẽ không giết mình ngay..Điều này có nghĩ là cơ hội trốn thoát sẽ tự xuất hiện thôi...)

Suy nghĩ như vậy, cái bóng bỏ tất cả vũ khí xuống theo lệnh Sara.

Vẫn còn cơ hội để có thể trốn thoát.

Tự đánh giá được các lựa chọn, hành động kế tiếp sẽ quyết định số mệnh của nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện