Chương 1488

“Ông nội, ông nội, ông sao thế? Ông tỉnh lại đi, đừng dọa cháu!” Cô gái khóc lay cánh tay ông cụ.

Ông cụ căn bản không có động tĩnh, cơ thể lắc lắc theo tay cô gái lay động.

Một người phụ nữ trung niên nói: “Cô nhóc, cháu đừng lay ông nội nữa, lúc này hẳn là tìm thầy thuốc chuyên nghiệp đến xem.”

“Đúng chay lay ông như vậy, ông nội cháu không chịu được.” Lại có người khuyên nói.

Cô gái dọa vội vàng rút tay về, một mặt ủy khuất nói: “Vậy, vậy phải làm thế nào? Đây là trên máy bay, ở đâu có bác sĩ!”

Rất nhanh, một người mặc đồng phục tiếp viên hàng không bước nhanh đi tới, nhìn thấy bộ dạng của ông cụ, gấp giọng nói: “Em đừng vội, tôi gọi cơ trưởng ngay, để ông ấy hỏi xem trên chuyến bay có bác sĩ hay không.”

Tiếp viên hàng không cùng cơ trưởng làm giao lưu đơn giản xong, lập tức hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, trên máy bay có một chuyên gia từ bệnh viện St. Cross, Winchester, cơ trưởng đã cử người đi mời anh ta, chắc anh ta sẽ đến đây ngay. “

“Quá tốt rồi!”

“May mắn của ông cụ không tệ.”

Mọi người chung quanh vui vẻ nói.

“Cảm ơn, cảm ơn chị!” Cô gái không ngừng cúi người với cô tiếp viên một mặt cảm động.

“Không cần khách sáo, đây là việc chúng tôi phải làm!” Tiếp viên hàng không lễ phép đáp lại.

Tất cả mọi người đang chờ chuyên gia đến từ St. Cross, lúc này, Trình Kiêu bỗng nhiên từ tốn nói: “Chờ bác sĩ kia đến, ông cụ kia sớm đã xuống hoàng tuyền.”

Lời nói của Trình Kiêu, lập tức khiến tất cả mọi người chú ý đến anh.

*Thẳng nhóc này, nói chuyện sao khó nghe như vậy!”

“Đúng vậy, nhìn còn trẻ tuổi, nói chuyện ác độc như thế, thật không có giáo dục!”

Tiếp viên hàng không cũng nhíu mày nhìn qua Trình Kiêu, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười nghề nghiệp, hỏi: “Chào anh, lời này của anh có ý gì?”

“Lẽ nào anh cũng là bác sĩ, có thể nhìn ra ông cụ đây bị bệnh gì?”

Lời nói của tiếp viên hàng không đã gợi ý cho cô bé kia Cô gái lập tức nhìn qua Trình Kiêu, một dáng vẻ đáng thương: “Anh ạ, nếu như anh là bác sĩ, van xin anh, xin cứu ông nội của em được không!”

Trình Kiêu nhìn khí tức ông cụ kia càng ngày càng yếu, nói ra một câu lạ là: “Có lẽ, rời đi, với ông ấy mà nói mới là kết quả tốt nhất.”

Trong lòng cô gái nghi hoặc không thôi, Trình Kiêu lộ vẻ cổ quái, nhưng bây giờ cô ta không để ý tới, lần nữa khẩn cầu: “Van xin anh, mau cứu ông nội của em đi mà!”

“Nếu như anh có thể cứu ông nội của em, anh cần bao nhiêu thù lao, chúng tôi đều có thể trả anh.”

Người có thể ngồi khoang hạng nhất, tất nhiên đều không phải người bình thường gì, ông cháu hai người cũng như thế.

Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía ngực cô nhóc, nơi đó như là một đóa hoa chớm nở, làm cho người suy tư.

Cô gái bị anh nhìn cho mặt đỏ lên, cơ thể nhịn không được rụt về sau.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Tôi có thể cứu ông ấy, nhưng tôi cũng không muốn thù lao gì, tôi chỉ cần một vật.”

Khuôn mặt nhỏ của Cô gái lập tức trắng bệch, hơi phẫn nộ nhìn Trình Kiêu, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ thắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện