Chương 1419

Lúc ở hầm trú ẩn dưới lòng đất, ông ta đã có ý này.

Thực lực võ đạo của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long bọn họ vẫn quá kém, Lần này, nếu không phải Trình Kiêu trùng hợp tìm nhà họ Đặng trả thù, ngay cả ông ta cũng phải chết ở chỗ này.

Trình Kiêu lắc đầu, từ chối thẳng thừng: “Tôi không có hứng thú.”

Ứng Đông Lai hình như đã sớm đoán được Trình Kiêu sẽ từ chối, nhưng không thất vọng mà lại nói: “Đàn ông tốt phải đặt chí ở bốn phương, bảo vệ quốc gia! Cho dù là người trong giới võ đạo, từ trước đến nay không bị giới thế tục của tôi ràng buộc, nhưng nói cho cùng vẫn là con cháu trong Á tộc tôi. Với trình độ của Trình đại sư, nếu không làm chút chuyện để lại tiếng thơm muôn đời, chẳng phải uổng một thân thực lực võ đạo chấn động trời đất này sao?”

Ứng Đông Lai là một người đàn ông chân chính, từ việc ông ta chỉ dẫn mấy người như vậy lại dám lẻn vào nhà họ Đặng, là có thể nhìn ra Nhưng… Trình Kiêu thật sự không tính gia nhập quân đội.

Hơn nữa, Trình Kiêu vấn luôn lẩn tránh phía chính phủ Á tộc, bởi vì một vài chuyện anh làm, phía chính phủ chưa chắc đã cho phép: “Tôi không có hứng thú.” Trình Kiêu lại nói một lần nữa.

Ứng Đông Lai thở dài: “Đáng tiếc!”

“Vậy sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Ứng Đông Lai chấp tay chào Trình Kiêu, sau đó xoay người dẫn người rời đi.

Dựa vào kinh nghiệm của ông ta, ông ta biết còn tiếp tục khuyên nữa, không chỉ không có tác dụng, ngược lại còn làm Trình Kiêu phản cảm.

Trình Kiêu không trả lời, anh cố gắng không liên quan tới người bên phía nhà nước.

Đặng nhị gia nhập định tám giờ, mãi đến đêm khuya mới tỉnh lại.

“Tỉnh rồi à?” Trình Kiêu khoanh chân tu luyện bên cạnh, thản nhiên hỏi.

Đặng nhị gia kinh ngạc, sau đó đột nhiên cúi người hành lẽ với Trình Kiêu: ‘Cảm ơn Trình đại sư!”

“Ông không cần cám ơn tôi, đây là số mệnh của bản thân ông.”

Trình Kiêu nói.

“Trình đại sư không cần từ chối. Tuy ngài vô tâm, nhưng khiến tôi chợt hiểu ra, theo quy định do các tiền bối đặt ra, tôi nên gọi ngài là bán sư!” Đặng nhị gia rất khách sáo, hoặc nói là cổ hủ.

Thời đại mà ông ta sinh ra, đặc biệt coi trọng tam cương ngũ thường (tam cương: vua tôi, ba con, chồng vợ; ngũ thường: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín) Một câu nói của Trình Kiêu làm ông ta đột nhiên hiểu ra, mặc dù Trình Kiêu chỉ vô tâm, nhưng tu vi của ông ta tăng lên là sự thực không cần tranh cãi.

Dựa theo quy định trước đây, ông ta phải gọi Trình Kiêu là bán sư!

Trình Kiêu rất muốn nói, có rất nhiều người muốn nhận anh làm sư phụ, hơn nữa loại người như Đặng nhị gia còn chưa đủ tư cách.

Nhưng… ở trước mặt một cụ già hơn tám mươi tuổi nói chuyện cung kính nói với anh, luôn miệng gọi anh là bán sư, Trình Kiêu thật sự ngại đả kích ông hai Đặng.

“Tôi chờ ông tỉnh lại không phải để nhận ông làm đồ đệ, mà vì kho bảo tàng của nhà họ Đặng ông.” Trình Kiêu nói rõ tính toán của mình. Nếu nhà họ Đặng kinh doanh ở đây mấy chục năm, khẳng định phải có vài thứ hữu dụng.

Đặng nhị gia rất hào phóng, nói thẳng: “Mời ngài đi theo tôi!”

Đặng nhị gia dẫn Trình Kiêu đi tới chỗ ở thường ngày của ông ta.

“Chỗ này chính là kho bảo tàng của nhà họ Đặng!”

Đây là một nhà kho dưới lòng đất, bên trong có rất nhiều vũ khí nóng, nhưng lại không có một món đồ nào liên quan tới võ giả tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện