CHƯƠNG 132

Dương Oánh phản ứng kịch liệt: “Không được mẹ ơi, mẹ khổ cực lâu như vậy để nuôi lớn chúng con. Bây giờ con có thể kiếm ra tiền, hãy để cho con báo đáp mẹ đi mà. Lần này dù có như thế nào, mẹ cũng nhất định phải nghe lời con!”

“Đứa trẻ này, sao con lại cố chấp như vậy chứ? Được rồi, mẹ sẽ thử một chút, nếu như không được thì chúng ta trở về nhà.”

Trình Kiêu xoay người nhìn về phía Ninh Cát Sơn, trên mặt không buồn không vui, nhàn nhạt nói: “Viện trưởng Ninh, dựa theo dược liệu tôi đã kê, mỗi ngày chưng hơn tám tiếng, một tháng sau sẽ có thể khỏi hẳn. Phải nhớ, tuyệt đối không được gián đoạn!”

Những lời cuối cùng này là đang dặn dò Dương Oánh.

“Được, tôi sẽ nhớ kỹ.” Ninh Cát Sơn kích động đáp ứng. Trình Kiêu làm như vậy chẳng khác nào truyền phương thuốc và phương pháp chưng cốt cho ông ấy.

Ở phía sau, toàn bộ danh y Hà Tây lặng ngắt như tờ, sắc mặt khác nhau.

Vương Nguyên Bồi thì mang vẻ mặt vui mừng, đi lên trước khom mình hành lễ với Trình Kiêu: “Trình thần y, lão phu có mắt như mù, trước đó có nhiều lần mạo phạm, mong cậu thứ tội!”

Trình Kiêu nhìn Vương Nguyên Bồi. Tuy rằng hôm qua Vương Nguyên Bồi có xem thường anh, nhưng đây hoàn toàn là hành vi ngày thường xuất phát từ chức nghiệp, Trình Kiêu cũng không tức giận, trái lại còn có chút bội phục người có thể giữ vững đạo đức nghề nghiệp như ông ấy.

Trình Kiêu bình thản nói: “Ông Vương không cần để ý.”

Sắc mặt Trương Trường Phúc vô cùng xấu xí, ông ta vẫn luôn chờ Trình Kiêu thất bại, sau đó nhân cơ hội làm khó dễ, kéo Ninh Cát Sơn xuống khỏi vị trí viện trưởng.

Thế nhưng ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được một thằng nhóc trẻ tuổi như Trình Kiêu lại là người mang tuyệt kỹ thực sự, làm được chuyện nhiều chuyên gia danh y không thể làm được.

Trương Trường Phúc rất không cam lòng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ông Vương, ông đừng vội nhận sai, ai biết cậu ta có phải là mèo mù vớ cá rán hay không? Lỡ như gặp may đúng lúc bệnh nhân tỉnh lại cũng không chừng, còn chưa chắc đó là công lao của cậu ta đâu!”

Ninh Cát Sơn phẫn nộ quát một tiếng: “Chủ nhiệm Trương, ông nói lời này là có ý gì? Lẽ nào ông muốn phủ nhận công lao của Trình thần y!”

Trương Trường Phúc cười xấu xa nói: “Tôi đâu có nói như vậy, tôi chỉ nói là có lẽ, có thể thôi.”

Ninh Cát Sơn lạnh lùng nói: “Có lẽ hay là có thể? Hừ, trạng thái trước đó của bệnh nhân là cái gì, trong lòng tất cả chúng ta đều biết rõ!”

“Chúng ta đã thử qua rất nhiều loại phương pháp, thậm chí ngay cả chuyên gia thủ đô cũng hỏi qua luôn rồi, bọn họ còn bó tay chịu trói kia kìa!”

“Nếu không có phương pháp chưng cốt của Trình thần y, bệnh nhân căn bản không thể tỉnh lại. Ông lại nhất quyết muốn phủ nhận công lao của cậu ấy, ông có còn đạo đức của một người hành nghề bác sĩ hay không?”

Trương Trường Phúc vẫn phơi ra cái bản mặt vô lại, mở miệng nói: “Ông có chứng cứ gì chứng minh chính cậu ta giúp bệnh nhân tỉnh lại? Lỡ như cậu ta chỉ gặp may thôi thì sao? Vừa vặn đụng trúng lúc bệnh nhân thanh tỉnh.”

Ninh Cát Sơn hoàn toàn nổi giận, ông chỉ vào Trương Trường Phúc mắng to: “Trương Trường Phúc, trong giới y học này sao lại xuất hiện một con người bại hoại như ông chứ! Ông căn bản không xứng được gọi là danh y!”

Trương Trường Phúc vừa định mắng lại, Vương Nguyên Bồi đột nhiên ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện