“Ông nội, chúng ta đã phục tùng anh ta rồi, sao còn phải đáp lễ chứ?” Dương Cẩn một mặt không rõ.
“Con quá ngây thơ ròi, nếu không phải là gia tộc Vũ Văn, anh ta chẳng là gì cả? Muốn đối đầu với gia tộc Vũ Văn sao? Đúng là chán sống!”
Dương Hướng Minh cười lạnh một tiếng: “Chúng ta tạm thời cứ giữ thái độ phục tùng, mượn trợ lực từ anh ta, giúp nhà họ Dương huy hoàng, đợi đến khi anh ta thật sự đối đầu cùng gia tộc Vũ Văn, chúng ta sẽ không còn dính dáng gì với anh ta cả.”
Dương Cẩn nhất thời hiểu ra, nhanh chóng nói: “Con hiểu rồi, ông nội chỉ muốn lợi dụng anh ta.”
“Phí lời, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có tư cách gì khiến nhà họ Dương phục tùng cơ chứ?”
Dương Hướng Minh một mặt xem thường, sau đó bảo anh ta: “Bây giờ con đi Giang Châu, nhậm chức tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, ông đã phái người thu mua công ty này, con đem toàn bộ bốn mươi chín phần trăm cổ phần chuyển nhượng cho tên tiểu tử kia đi.”
Dương Cẩn nhếch miệng: “Cảm ơn ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ không khiến ông thất vọng.”
Không lâu sau, Dương Chấn nhận được điện thoại của Lạc Khải.
“Chủ tịch, nhà họ Dương thu mua một công ty địa phương Giang Châu, công ty vật liệu xây dựng Long Hà, đồng thời chuyển nhượng bốn mươi chín phần trăm cổ phần lại cho ngài rồi.” Lạc Khải nhanh chóng báo cáo tin tức.
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Muốn đấu trí với tôi?”
Lạc Khải vẫn chưa hiểu rõ chủ ý của nhà họ Dương là gì, lại nghe Dương Chấn nói, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: “Chủ tịch, ý của ngài là?”
“Nếu nhà họ Dương đã muốn tặng không, vậy thì cứ nhận đi.” Dương Chấn hỏi một đằng trả lời một nẻo, rồi cúp điện thoại.
“Lão già này, gan cũng lớn thật.”
Sau mội hồi suy nghĩ, Lạc Khải chợt nhận ra: “Hành động của nhà họ Dương thoạt nhìn là tặng đại lễ cho chủ tịch, nhưng phần lễ này lại mang lại lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Dương, bởi vì họ biết, nơi chủ tịch nhắm đến không phải ở Giang Châu mà là Yến Đô.”
Dương Chấn biết rõ điều này, vốn cho là nhà họ Dương đã bị khuất phục, nhưng xem ra bọn họ chỉ muốn mượn sức của anh để giúp nhà họ Dương thêm lớn mạnh.
“Đã vậy thì đừng trách tôi, đem toàn bộ nhà họ Dương thu về tay.” Dương Chấn nheo mắt lại.
Chuyện này đã làm Dương Chấn ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Dù là thế lực ở Giang Châu, hay là thế lực nơi khác, đều sẽ cho rằng tập đoàn Nhạn Chấn tại Giang Châu, chỉ là một tập đoàn nhỏ.
Anh đường đường là chỉ huy tối cao tại biên giới phía Bắc, nhưng việc này lại không thể tiết lộ, nếu không anh cũng không cần phải uất ức như vậy.
Có điều cũng không vội, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Từ khi Tần Nhã nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, công ty phất lên như diều gặp gió, chỉ vỏn vẹn nửa tháng, giá thị trường của công ty đã tăng gần gấp đôi
Đương nhiên, ngoài việc cố gắng của Tần Nhã, còn có liên quan đến Dương Chấn.
Đến giờ tan sở, Dương Chấn đợi hai mươi phút rồi mã vẫn chưa thấy Tần Nhã đi ra.
Đúng lúc này thì Tần Nhã gọi đến: “Dương Chấn, đêm nay em phải tăng ca, anh khỏi chờ, cứ đi rước Tiếu Tiếu trước đi.”
Dương Chấn nhìn thời gian thì ra đã đến giờ tan học rồi, liền nói: “Đợi anh rước Tiếu Tiếu về nhà rồi sẽ trở lại đón em.”
Cùng lúc đó, tại nhà trẻ Lam Thiên, tới giờ đón trẻ.
Nhiều phụ huynh xếp hàng trước cửa, cô giáo vừa điểm danh vừa giao trẻ cho phụ huynh.
Tiếu Tiếu nhìn đông nhìn tây, tìm cha mẹ mình mã vẫn không thấy họ đâu.
“Tiếu Tiếu!”
Lúc này một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
“Dì Phương Ưu, sao dì lại đến đây?” Nhìn thấy Phương Ưu, Tiêu Tiếu vô cùng khó hiểu.
Mặc dù quan hệ ngày thường không tốt, nhưng Tiếu Tiếu biết người này là dì của mình, chỉ là không quá thân thiết mà thôi
“Tất nhiên là dì đến để đón con! Cha cùng mẹ con đều phải tăng ca, nên kêu dì đến đón con về nhà.”
Phương Ưu nở nụ cười điềm đạm, cô ta cầm một con búp bê trong tay.
Ánh mắt của Tiếu Tiếu nhanh chóng bị con búp bê thu hút.
“Cô là dì của Tiếu Tiếu sao?” Cô giáo nghe được đối thoại của Tiếu Tiếu cùng Phương Ưu, cảnh giác trong lòng cũng giảm đi.
Phương Ưu cười nói: “Ba mẹ bé đều phải tăng ca, nên bảo tôi đến rước Tiếu Tiếu về nhà trước. Để tôi gọi cho mẹ Tiếu Tiếu để cô ấy nói chuyện với cô.”
Không chờ cô giáo nói gì, Phương Ưu đã gọi điện thoại tới: “Chị, chị nói một tiếng với cô giáo đi.”
“Xin chào cô, tôi là mẹ của Tiếu Tiếu, hôm nay tôi phải tăng ca, không có thời gian để đón bé, nên để em họ đi đón thay.” Trong điện thoại vang lên giọng một người phụ nữ.
Cô giáo đang bận bịu giữ trẻ nên cũng không chú ý đến bất thường từ đầu dây bên kia.
Cứ như vậy, Phương Ưu thuận lợi đem Tiếu Tiếu ra ngoài.
“Dì Ưu, đây là quà của con sao?” Tiếu Tiếu cầm búp bê trong tay, ở một bên vừa chơi vừa nói.
Phương Ưu trong mắt lóe lên một tia sắc bén, rồi cười nói: “Tất nhiên là quà của Tiếu Tiếu rồi.”
“Con cảm ơn dì Ưu!” Tiếu Tiếu vui vẻ đáp lời.
Mặt khác, Dương Chấn cũng vừa đến nhà trẻ Lam Thiên.
Anh nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng Tiếu Tiếu đâu.
“Cha Tiếu Tiếu, dì của Tiếu Tiếu không phải đến rước bé rồi sao? Sao anh lại đến đây?” Dương Chấn dạo gần đây thường hay đến đón Tiếu Tiếu nên cô giáo nhận ra anh ngay.
“Thì ra đã đón rồi sao…,tôi không biết, cảm ơn cô Lý.” Dương Chấn nói lời cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Đến khi lên xe, anh đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, trong lòng mơ hồ bất an.
Nếu Tần Nhã đã kêu anh đi đón con sao lại kêu thêm Tần Yên tới làm gì?
“Tiểu Yên, em đã đón Tiếu Tiếu rồi sao?” Dương Chấn vội vàng gọi điện thoại cho Tần Yên.
Tần Yên khó hiểu nói: “Không có…! Em mới rời khỏi công ty mà, không phải anh rể đi đón Tiếu Tiếu sao? Vậy em đi đón liền đây.”
“Cái gì?” Dương Chấn sắc mặt đại biến, một luồng khí lạnh từ trong người bộc phát ra bên ngoài.
“Anh rể, làm sao vậy?” Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Dương Chấn, Tần Yên vội vàng hỏi.
Dương Chấn hít sâu một hơi, cố giữ trấn tỉnh: “Tiểu Yên, không cần đâu, để anh đi đón Tiếu Tiếu.”
Anh không nói sự thật cho Tần Yên nghe, cúp điện thoại rồi chạy đến chỗ cô giáo.
“Cô Lý, cô nói là dì Tiếu Tiếu đón con bé đi sao? Nhưng cô ấy bảo không có đi rước…!” Dương Chấn sốt ruột.
Cô Lý nói: “Tiếu Tiếu thật sự được dì rước đi, đúng rồi, tôi còn nhớ Tiếu Tiếu gọi cô ta là dì Ưu, còn nữa vợ của anh cũng gọi điện thoại nói là không rãnh đón bé nên để em họ đến rước.”
Chờ cô Lý nói xong sắc mặt Dương Chấn đã âm trầm đến cực điểm: “Có phải cô ta có mái tóc dài xoăn nhuộm màu đỏ tía, cao tầm một mét sáu hay không?”
Cô Lý vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta, cha Tiếu Tiếu, không phải là có chuyện gì chứ?”
Dương Chấn biết được việc Tiếu Tiếu bị Phương Ưu rước đi, anh đâu còn tâm trạng nhiều lời với cô, nhanh chóng xoay người rời đi, đồng thời gọi một cú điện thoại, tức giận nói: ‘Lập tức điều tra Phương Ưu Tần gia hiện tại đang ở đâu cho tôi, mười phút trước cô ta đã đem con gái của tôi rời khỏi nhà trẻ Lam Thiên.”
“Con quá ngây thơ ròi, nếu không phải là gia tộc Vũ Văn, anh ta chẳng là gì cả? Muốn đối đầu với gia tộc Vũ Văn sao? Đúng là chán sống!”
Dương Hướng Minh cười lạnh một tiếng: “Chúng ta tạm thời cứ giữ thái độ phục tùng, mượn trợ lực từ anh ta, giúp nhà họ Dương huy hoàng, đợi đến khi anh ta thật sự đối đầu cùng gia tộc Vũ Văn, chúng ta sẽ không còn dính dáng gì với anh ta cả.”
Dương Cẩn nhất thời hiểu ra, nhanh chóng nói: “Con hiểu rồi, ông nội chỉ muốn lợi dụng anh ta.”
“Phí lời, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có tư cách gì khiến nhà họ Dương phục tùng cơ chứ?”
Dương Hướng Minh một mặt xem thường, sau đó bảo anh ta: “Bây giờ con đi Giang Châu, nhậm chức tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Long Hà, ông đã phái người thu mua công ty này, con đem toàn bộ bốn mươi chín phần trăm cổ phần chuyển nhượng cho tên tiểu tử kia đi.”
Dương Cẩn nhếch miệng: “Cảm ơn ông nội, ông yên tâm, con nhất định sẽ không khiến ông thất vọng.”
Không lâu sau, Dương Chấn nhận được điện thoại của Lạc Khải.
“Chủ tịch, nhà họ Dương thu mua một công ty địa phương Giang Châu, công ty vật liệu xây dựng Long Hà, đồng thời chuyển nhượng bốn mươi chín phần trăm cổ phần lại cho ngài rồi.” Lạc Khải nhanh chóng báo cáo tin tức.
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Muốn đấu trí với tôi?”
Lạc Khải vẫn chưa hiểu rõ chủ ý của nhà họ Dương là gì, lại nghe Dương Chấn nói, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: “Chủ tịch, ý của ngài là?”
“Nếu nhà họ Dương đã muốn tặng không, vậy thì cứ nhận đi.” Dương Chấn hỏi một đằng trả lời một nẻo, rồi cúp điện thoại.
“Lão già này, gan cũng lớn thật.”
Sau mội hồi suy nghĩ, Lạc Khải chợt nhận ra: “Hành động của nhà họ Dương thoạt nhìn là tặng đại lễ cho chủ tịch, nhưng phần lễ này lại mang lại lợi nhuận khổng lồ cho nhà họ Dương, bởi vì họ biết, nơi chủ tịch nhắm đến không phải ở Giang Châu mà là Yến Đô.”
Dương Chấn biết rõ điều này, vốn cho là nhà họ Dương đã bị khuất phục, nhưng xem ra bọn họ chỉ muốn mượn sức của anh để giúp nhà họ Dương thêm lớn mạnh.
“Đã vậy thì đừng trách tôi, đem toàn bộ nhà họ Dương thu về tay.” Dương Chấn nheo mắt lại.
Chuyện này đã làm Dương Chấn ý thức được tình cảnh hiện tại của mình.
Dù là thế lực ở Giang Châu, hay là thế lực nơi khác, đều sẽ cho rằng tập đoàn Nhạn Chấn tại Giang Châu, chỉ là một tập đoàn nhỏ.
Anh đường đường là chỉ huy tối cao tại biên giới phía Bắc, nhưng việc này lại không thể tiết lộ, nếu không anh cũng không cần phải uất ức như vậy.
Có điều cũng không vội, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Từ khi Tần Nhã nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Tam Hòa, công ty phất lên như diều gặp gió, chỉ vỏn vẹn nửa tháng, giá thị trường của công ty đã tăng gần gấp đôi
Đương nhiên, ngoài việc cố gắng của Tần Nhã, còn có liên quan đến Dương Chấn.
Đến giờ tan sở, Dương Chấn đợi hai mươi phút rồi mã vẫn chưa thấy Tần Nhã đi ra.
Đúng lúc này thì Tần Nhã gọi đến: “Dương Chấn, đêm nay em phải tăng ca, anh khỏi chờ, cứ đi rước Tiếu Tiếu trước đi.”
Dương Chấn nhìn thời gian thì ra đã đến giờ tan học rồi, liền nói: “Đợi anh rước Tiếu Tiếu về nhà rồi sẽ trở lại đón em.”
Cùng lúc đó, tại nhà trẻ Lam Thiên, tới giờ đón trẻ.
Nhiều phụ huynh xếp hàng trước cửa, cô giáo vừa điểm danh vừa giao trẻ cho phụ huynh.
Tiếu Tiếu nhìn đông nhìn tây, tìm cha mẹ mình mã vẫn không thấy họ đâu.
“Tiếu Tiếu!”
Lúc này một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
“Dì Phương Ưu, sao dì lại đến đây?” Nhìn thấy Phương Ưu, Tiêu Tiếu vô cùng khó hiểu.
Mặc dù quan hệ ngày thường không tốt, nhưng Tiếu Tiếu biết người này là dì của mình, chỉ là không quá thân thiết mà thôi
“Tất nhiên là dì đến để đón con! Cha cùng mẹ con đều phải tăng ca, nên kêu dì đến đón con về nhà.”
Phương Ưu nở nụ cười điềm đạm, cô ta cầm một con búp bê trong tay.
Ánh mắt của Tiếu Tiếu nhanh chóng bị con búp bê thu hút.
“Cô là dì của Tiếu Tiếu sao?” Cô giáo nghe được đối thoại của Tiếu Tiếu cùng Phương Ưu, cảnh giác trong lòng cũng giảm đi.
Phương Ưu cười nói: “Ba mẹ bé đều phải tăng ca, nên bảo tôi đến rước Tiếu Tiếu về nhà trước. Để tôi gọi cho mẹ Tiếu Tiếu để cô ấy nói chuyện với cô.”
Không chờ cô giáo nói gì, Phương Ưu đã gọi điện thoại tới: “Chị, chị nói một tiếng với cô giáo đi.”
“Xin chào cô, tôi là mẹ của Tiếu Tiếu, hôm nay tôi phải tăng ca, không có thời gian để đón bé, nên để em họ đi đón thay.” Trong điện thoại vang lên giọng một người phụ nữ.
Cô giáo đang bận bịu giữ trẻ nên cũng không chú ý đến bất thường từ đầu dây bên kia.
Cứ như vậy, Phương Ưu thuận lợi đem Tiếu Tiếu ra ngoài.
“Dì Ưu, đây là quà của con sao?” Tiếu Tiếu cầm búp bê trong tay, ở một bên vừa chơi vừa nói.
Phương Ưu trong mắt lóe lên một tia sắc bén, rồi cười nói: “Tất nhiên là quà của Tiếu Tiếu rồi.”
“Con cảm ơn dì Ưu!” Tiếu Tiếu vui vẻ đáp lời.
Mặt khác, Dương Chấn cũng vừa đến nhà trẻ Lam Thiên.
Anh nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bóng Tiếu Tiếu đâu.
“Cha Tiếu Tiếu, dì của Tiếu Tiếu không phải đến rước bé rồi sao? Sao anh lại đến đây?” Dương Chấn dạo gần đây thường hay đến đón Tiếu Tiếu nên cô giáo nhận ra anh ngay.
“Thì ra đã đón rồi sao…,tôi không biết, cảm ơn cô Lý.” Dương Chấn nói lời cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Đến khi lên xe, anh đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, trong lòng mơ hồ bất an.
Nếu Tần Nhã đã kêu anh đi đón con sao lại kêu thêm Tần Yên tới làm gì?
“Tiểu Yên, em đã đón Tiếu Tiếu rồi sao?” Dương Chấn vội vàng gọi điện thoại cho Tần Yên.
Tần Yên khó hiểu nói: “Không có…! Em mới rời khỏi công ty mà, không phải anh rể đi đón Tiếu Tiếu sao? Vậy em đi đón liền đây.”
“Cái gì?” Dương Chấn sắc mặt đại biến, một luồng khí lạnh từ trong người bộc phát ra bên ngoài.
“Anh rể, làm sao vậy?” Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của Dương Chấn, Tần Yên vội vàng hỏi.
Dương Chấn hít sâu một hơi, cố giữ trấn tỉnh: “Tiểu Yên, không cần đâu, để anh đi đón Tiếu Tiếu.”
Anh không nói sự thật cho Tần Yên nghe, cúp điện thoại rồi chạy đến chỗ cô giáo.
“Cô Lý, cô nói là dì Tiếu Tiếu đón con bé đi sao? Nhưng cô ấy bảo không có đi rước…!” Dương Chấn sốt ruột.
Cô Lý nói: “Tiếu Tiếu thật sự được dì rước đi, đúng rồi, tôi còn nhớ Tiếu Tiếu gọi cô ta là dì Ưu, còn nữa vợ của anh cũng gọi điện thoại nói là không rãnh đón bé nên để em họ đến rước.”
Chờ cô Lý nói xong sắc mặt Dương Chấn đã âm trầm đến cực điểm: “Có phải cô ta có mái tóc dài xoăn nhuộm màu đỏ tía, cao tầm một mét sáu hay không?”
Cô Lý vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta, cha Tiếu Tiếu, không phải là có chuyện gì chứ?”
Dương Chấn biết được việc Tiếu Tiếu bị Phương Ưu rước đi, anh đâu còn tâm trạng nhiều lời với cô, nhanh chóng xoay người rời đi, đồng thời gọi một cú điện thoại, tức giận nói: ‘Lập tức điều tra Phương Ưu Tần gia hiện tại đang ở đâu cho tôi, mười phút trước cô ta đã đem con gái của tôi rời khỏi nhà trẻ Lam Thiên.”
Danh sách chương