Dương Cẩn không biết mình đã rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn như thế nào, anh ta chỉ biết một điều khi biết được kế hoạch của Dương Chấn, anh ta sợ đến chân muốn nhũn cả ra.

Nếu không phải Dương Chấn để anh ta ngồi, chỉ sợ là vô cùng bẽ mặt.

Dương Chấn cũng không ép người nhà họ Dương phải phục tùng với mình, Dương Cẩn cũng không thể đại diện cho nhà họ Dương được, nên anh đã gọi anh ta lại, mượn tay anh ta chuyển lời cho người đứng đầu nhà họ Dương.

Dương Cẩn hiểu rõ rằng đối với nhà họ Dương đây là một ván cờ sinh tử.

Nếu thắng địa vị nhà họ Dương sẽ lên như diều gặp gió, còn nếu thua nhà họ Dương sẽ diệt vong.

Anh ta không dám chậm trễ, lập tức trở về Châu thành.

“Chủ tịch. Ngài nói cho anh ta nghe hết kế hoạch như vậy, không sợ là anh ta sẽ tiết lộ ra ngoài sao?” Sau khi Dương Cẩn rời đi, Lạc Khải vô cùng khó hiểu hỏi.

“Cứ cho là bọn họ không muốn phục tùng tôi đi, ông nghĩ rằng bọn họ dám tiết lộ ra ngoài sao?”

Dương Chấn nhàn nhạt nở nụ cười: “Kế hoạch thật sự bị tiết lộ thì đã làm sao, cho dù là gia tộc Vũ Văn còn có thể làm khó tôi sao?”

Lạc Khải bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc Dương Chấn mới trở về Giang Châu, quản gia gia tộc Vũ Văn đã đích thân đến tìm anh, muốn anh tiếp quản gia tộc Vũ Văn.

Nhưng Dương Chấn căn bản không thèm để điều đó vào mắt, nếu tập đoàn Nhạn Chấn không phải là do mẹ anh sáng lập, có khi anh cũng chẳng hề đoái hoài.

Trong mắt anh, tám gia tộc Yến Đô chẳng là gì?

Ngay cả là hoàng tộc chân chính đứng đầu Cửu Châu, một mình anh cũng có thể quét sập nửa tòa hoàng thành.

Nhà họ Dương Châu thành, đúng là không đáng để anh chú ý tới.

“Tạm thời nối lại một phần hợp tác ở Giang Châu, trước tiên cứ cho nhà họ Dương một chút ngon ngọt.”

Dương Chấn nói xong, chợt nhớ tới Tần Yên, nói tiếp: “Tiện thể giao cho ông một việc, mau chóng bồi dưỡng Tần Yên, tôi muốn cô ta có thể một mình chống đỡ một phương.”

Dương Chấn bàn giao xong thì đứng dậy rời đi.

Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc, Dương Chấn cũng hiểu được tính tình của Tần Yên, cô ta là em gái của Tần Nhã, cũng chính là em gái của anh, chỉ có người như vậy mới không phản bội anh.

Dương Chấn vừa rời khỏi công ty, Lạc Khải liền gọi Tần Yên đến văn phòng.

“Lạc tổng, ngài tìm tôi?” Lúc Tần Yên đối mặt Lạc Khải, thái độ cô vô cùng cung kính

Lạc Khải nhanh chóng khách khí nói: “Tiểu Tần mau ngồi xuống đi!”

Nói xong, ông đứng dậy rót cho Tần Yên một ly nước, giống như Tần Yên mới là lãnh đạo.

Tần Yên thụ sủng nhược kinh, trước đây Lạc Khải cũng rất khách khí với cô, nhưng không ân cần như thế này.

“Tiểu Tần…tôi dự định để cô làm trợ lý cho tôi, phụ giúp tôi quản lý công ty, không biết cô có đồng ý không.” Lạc Khải nở nụ cười hiền hòa.

Tần Yên vào tập đoàn Nhạn Chấn không bao lâu, vẫn còn là nhân viên cấp thấp, nếu giờ cô làm trợ lý cho tổng giám đốc, chức vị sẽ thăng lên cả một đoạn lớn.

Trợ lý tổng giám đốc trên danh nghĩa tuy không bằng phó tổng, nhưng lại là người tiếp xúc với tổng giám đốc nhiều nhất, cho dù là phó tổng cũng phải nể nang cô đến ba phần.

“Là vì anh rể sao?”

Tần Yên không ngốc, có thể khiến Lạc Khải cung kính như thế, còn cho phép cô làm trợ lý của ông, chắc chắn có liên quan đến Dương Chấn.

Lạc Khải do dự một hồi mới nghi ngờ hỏi: “Cô biết hết rồi sao?”

Tần Yên gật đầu: “Anh rể có nói với tôi, anh ấy đã từng cứu mạng ông, nên ông rất cảm kích anh.”

Nghe vậy, Lạc Khải lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, nếu không phải Tần Yên nói vậy, có lẽ ông đã làm lộ thân phận của Dương Chấn rồi.

“Không sai, mạng của tôi đều là do ngài ấy cho, cô là em gái của ngài ấy thì cũng là em của tôi, ở cùng với tôi, cô sẽ học được càng nhiều thứ, tương lai ắt có chỗ dùng.” Lạc Khải vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Do dự hồi lâu, Tần Yên bỗng nhiên lắc đầu: “Cảm ơn Lạc tổng, nhưng mà tôi chỉ mới vào làm việc không bao lâu, nếu đột nhiên thăng chức như vậy, chỉ sợ nhiều người sẽ bàn tán.”

“Tiểu Tần, cô đừng nên nghĩ vậy, chỉ là làm trợ lí của tổng giám đốc thôi, không tính là thăng chức được.”

Lạc Khải nhất thời cuống lên, đây là nhiệm vụ Dương Chấn giao cho ông, liền vội vàng nói thêm: “Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không một người nào dám nói gì cô đâu, nếu ai dám nói lung tung, tôi sẽ lập tức sa thải người đó.”

“Tôi muốn thăng chức, nhưng không phải nhờ vào quan hệ mà là dựa vào thực lực.”

Tần Yên khẽ cười: “Ngài yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc, nếu như những cống hiến của tôi tương xứng với chức vụ này, khi đó ngài thăng chức cho tôi thì tôi sẽ không từ chối đâu.”

Nói xong, Tần Yên đứng dậy, cúi người ngỏ ý cảm ơn với Lạc Khải, rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng cô rời đi, Lạc Khải chua xót lắc đầu: “Nếu vậy thì tôi chỉ có thể âm thầm giúp đỡ cô, để cô giúp công ty đạt được lợi ích lớn hơn.”

Châu thành, nhà họ Dương.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Cẩn dùng tốc độ nhanh nhất để trở về gia tộc.

“Sao con lại quay về?” Gia chủ nhà họ Dương Hướng Minh, thấy Dương Cẩn trở về liền nghi hoặc hỏi.

Dương Cẩn không dám giấu giếm, nói ra hết chuyện mà Dương Chấn đã nói cho anh ta nghe.

“Anh ta thật sự đã nói như thế?” Dương Hướng Minh mặt đầy khiếp sợ.

Dương Cẩn liền vội vàng nói: “Xác thực trăm phần trăm, anh ta thật sự là người kế thừa gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô, tập đoàn Nhạn Chấn bây giờ đã nằm trong tay anh ta.”

“Đã như vậy, nhà họ Dương chúng ta sẽ đi một nước cờ lớn, con đi chuyển lời với anh ta, nhà họ Dương đồng ý phục tùng anh ta.” Dương Hướng Minh không hề ngốc, nếu đã xác định được thân phận của đối phương, anh đã dám nói tất cả chuyện này với nhà họ Dương, đương nhiên sẽ không sợ nhà họ Dương tiết lộ ra ngoài.

nhà họ Dương là một gia tộc lâu đời, nhưng không phân cao thấp, thậm chí còn có dấu hiệu suy tàn, vì vậy ông mới nghĩ đến chuyện mở rộng ra thị trường Giang Châu.

Tuy nói việc phục tùng Dương Chấn đầy nguy hiểm, nhưng đây không phải là cơ hội tốt đối với nhà họ Dương hay sao?

“Ông nội, ông nhất định muốn cược toàn bộ nhà họ Dương sao?” Tim Dương Cẩn đập loạn xạ.

Dương Hướng Minh đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Dương Cẩn: “Ông đã từng nhờ chuyên gia dự đoán nếu trong vòng mười năm nhà họ Dương không thể đột phá, thì xác suất diệt vong trong vòng mười năm là hơn năm mươi phần trăm, nếu vậy sao chúng ta không cược một ván?”

“Ông nội, con hiểu rồi!” Lúc này Dương Cẩn cũng trở nên vô cùng tin tưởng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.

Dương Cẩn nhanh chóng bắt máy, lúc nghe máy, anh ta kích động: “Được, làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng, một phát nắm lấy thị trường vật liệu xây dựng Giang Châu.”

“Ông nội, là tin tức từ Giang Châu, nhiều xí nghiệp đã từ chối chúng ta khi trước, đang dồn dập chủ động liên hệ chúng ta, muốn bàn về chuyện hợp tác.” Dương Cẩn cúp điện thoại rồi nói lại.

Dương Hướng Minh hai mắt nheo lại: “Động tác nhanh thật đấy, anh ta đang giễu võ giương oai trước mặt chúng ta, có điều xác thực là liều an thần đối với chúng ta, chỉ trong thời gian ngắn đã giúp chúng ta mở rộng ra thị trường Giang Châu, cho dù là bốn tộc ở Giang Châu cũng đều không thể làm được.”

Dương Cẩn lúc này mới nhận ra, những chuyện này đều là tác phẩm của Dương Chấn, lại nghĩ đến việc hợp tác trước đó không có tiến triển gì, anh ta bỗng hiểu rõ nguyên nhân.

“Nhận mà không đáp lại như vậy rất bất lịch sự đấy! Chúng ta cũng nên đưa một phần lễ đáp lại.” Dương Hướng Minh bỗng nhiên thoải mái cười to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện