Chương 4122

“Mà trong mười đạo thể này lại có một loại đạo thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đó chính là đạo thể Tiên Thiên”.

Dương Chấn nhíu mày, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Sơn hỏi: “Ý của ông là, đạo thể Tiên Thiên và huyết mạch cuồng hóa có rất nhiều chỗ tương đồng sao?”

Đại khái anh cũng hiểu được Đỗ Ngọc Sơn muốn nói gì.

Đỗ Ngọc Sơn gật đầu: “Cậu đoán không sai, võ giả sở hữu đạo thể Tiên Thiên, trời sinh gần đạo, có thể giúp võ giả dễ dàng tu luyện hơn, lĩnh ngộ thứ gì cũng rất nhanh chóng, mà người sở hữu đạo thể Tiên Thiên này, trong lúc phẫn nộ cực điểm, hoặc là khi ở giây phút sống chết, nó sẽ bùng nổ thực lực vượt xa sức mạnh bản thân”.

“Điểm này rất giống với người sở hữu huyết mạch cuồng hóa, có thể chuyển hóa cơn giận thành thực lực”.

Dương Chấn nhíu mày: “Tất cả những chuyện này đều là do ông đoán cả, sao ông có thể chắc chắn, trong thân thể tôi không phải huyết mạch cuồng hóa, mà là đạo thể Tiên Thiên?”

Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn nghiêm túc nhìn Dương Chấn chằm chằm nói: “Cho dù là đối với người luyện cổ đạo hay người tu tiên, lúc độ kiếp đều chỉ có chín đạo thiên kiếp, mà võ giả sở hữu đạo thể Tiên Thiên thì cần phải độ thiên kiếp thứ mười!”

“Mà cậu, đã từng độ qua mười thiên kiếp!”

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt Dương Chấn kinh sợ.

Ban đầu, lúc anh độ kiếp, quả thực đã độ thiên kiếp thứ mười, giống như Đỗ Ngọc Sơn nói, người luyện cổ võ và người tu tiên đều chỉ cần độ chín đạo thiên kiếp, mà bản thân anh lại độ mười đạo thiên kiếp, chẳng lẽ, trong người anh thực sự là đạo thể Tiên Thiên?

“Ngoài ra, còn có một điểm quan trọng nữa, sức mạnh huyết mạch có thể lấy ra từ trên người võ giả, nhưng một khi lấy ra thì người này sẽ hồn bay phách tán”.

Đỗ Ngọc Sơn ngừng lại rồi nói tiếp: “Mà huyết mạch cuồng hóa truyền nữ không truyền nam, nếu nói là do mẹ cậu chuyển huyết mạch cuồng hóa trên người mình vào thân thể cậu, thì bà ấy sớm đã chết rồi”.

Dương Chấn đã ngây người tại chỗ, trong ký ức của anh, mẹ vốn không hề chuyển huyết mạch cuồng hóa vào người anh, tuy người đã chết, nhưng cũng không phải vì mất đi sức mạnh huyết mạch.

“Mẹ cậu vẫn chưa chết!”

Bỗng nhiên, Đỗ Ngọc Sơn lại tiết lộ tin tức quan trọng này.

“Ầm!”

Dương Chấn như bị sét đánh, hoàn toàn sững sờ, mẹ, vẫn chưa chết?

Dương Chấn gần như nghiến chặt răng nói: “Đỗ Ngọc Sơn, ông có biết, hậu quả của việc lừa dối tôi là gì không?”

Đỗ Ngọc Sơn vội nói: “Tôi không lừa cậu, để đối phó cậu, tôi đã điều tra cậu rất kỹ càng, thậm chí kể cả đi tìm mộ của mẹ cậu”.

Nói đến đây, lão ta có chút sợ hãi nhìn Dương Chấn, sau đó lại nói: “Mà mộ của mẹ cậu lại trống rỗng!”

“Ông nói gì?”

Dương Chấn siết cổ Đỗ Ngọc Sơn, luồng hơi thở hung hãn bùng nổ từ trong người anh.

“Dương Chấn, cậu đừng kích động, không phải tôi đào mộ mẹ cậu đâu! Cậu cũng biết là, sau khi thực lực tiến đến thiên cảnh thì rất dễ dàng tra xét tình hình trong vòng mấy mét xung quanh”.

Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn sợ hãi, vội giải thích: “Tôi chỉ là điều tra một vòng ở gần mộ mẹ cậu, lại không thấy có thi thể bên trong mộ, hơn nữa mộ cũng không có dấu vết bị đào bới”.

“Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ vì nguyên do nào đó, mẹ cậu đã dùng cách giả chết để đánh lừa người đời, bây giờ chắc chắn bà ấy vẫn còn sống”.

Sợ Dương Chấn bẻ gãy cổ mình, lão ta vội vàng nói hết lời cần nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện