Chương 4111
Keng!
Một sức mạnh to lớn đánh úp, bộc phát ra khí thế cuồng bạo, dùng vị trí hai người làm tâm, bùng nổ ra bốn phương tám hướng.
“Không ổn! Mau lui lại!”
Diệp Chiến Quốc lập tức hoảng sợ, vội hét to một tiếng.
Gần như là cùng lúc, nhóm người tinh nhuệ của Hiệp hội Võ giả và chiến vực Trung Châu đồng loạt lùi nhanh ra sau mấy chục thước.
Nhưng dù thế thì cũng đã muộn, sức mạnh to lớn kìa đã ập tới chỗ họ.
Bùm bùm bùm!
Nhóm người tinh nhuệ của Hiệp hội Võ giả và chiến vực Trung Châu đều bị trọng thương, cơ thể bị hất bay mấy chục thước, vài võ giả yếu kém thì bị chấn bay tới mức hộc máu.
Dù là nhóm thiên kiêu có tu vi Thiên Cảnh tứ phẩm của Thiên Hải Tông, họ vẫn cảm thấy bí bức bởi khí thế khủng bố kia, có điều họ không hề bị đẩy lui ra sau thêm chút nào.
Trong tay Dương Chấn cầm kiếm Thiên Tử, trực tiếp bị đánh bay, quay cuồng trên không trung mấy vòng, thân thể nện lên mặt đất.
Chỗ cầm kiếm bên bàn tay phải có máu tươi chảy ra.
Trong mắt anh xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng có trước đây.
“Hả?”
Đỗ Ngọc Sơn phát ra âm thanh ngạc nhiên, sau đó lão ta cười lạnh: “Có thể đỡ một đòn của ta, cậu có tư cách trở thành đối thủ của Đỗ Ngọc Sơn, nhưng cũng chỉ là sắp có tư cách thôi!”
Dương Chấn lạnh lùng nhìn về phía đối phương, trong lòng anh đã biết, chỉ với thực lực hiện tại, anh hoàn toàn không phải là đối thủ của Đỗ Ngọc Sơn.
Dù sao đối phương cũng là đại năng tới từ thời xa xưa, từng có tu vi Thiên Cảnh cửu phẩm sơ kỳ, dù chỉ là linh hồn ký sinh trên người Đỗ Ngọc Sơn nhưng lão ta vẫn có thể đánh ra năng lực hủy trời diệt đất.
Từ một đòn vừa rồi, Dương Chấn cũng đã có thể nhắm chừng thực lực đối thủ, hẳn là đạt tới Thiên Cảnh ngũ phẩm sơ kỳ.
Bản thân Dương Chấn cũng vừa đạt tới Trúc Cơ không lâu, nói cho đúng thì cũng coi như là Trúc Cơ sơ kỳ, sức chiến đấu có thể so với tu vi Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong.
Nếu anh muốn đánh bại đối phương, chỉ với chút thực lực này thì hoàn toàn không thể.
Trừ phi cảnh giới võ đạo của anh có thể tăng lên, đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng với điều kiện trước mắt, điều này là bất khả thi.
Nơi này đã bị đối phương dùng đại trận Phong Thiên phong tỏa, trận pháp không bị phá thì đừng ai mong còn sống rời khỏi đây.
Dương Chấn đột nhiên nhìn về phía chiến vực Trung Châu, một đám tinh anh của chiến vực đều thể hiện sự kiên định trong mắt. Dù biết Đỗ Ngọc Sơn rất mạnh nhưng họ vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, toàn bộ siết chặt nắm đấm, trên mặt chỉ còn sự không cam tâm.
Họ đều là những võ giả bình thường nhất, tu vi Thiên Cảnh cũng không có bao nhiêu.
Còn bên Hiệp hội Võ giả đều là võ giả Thiên Cảnh, trong mắt họ là sự âu lo. Thân là người luyện võ, họ hiểu rõ sự đáng sợ của Đỗ Ngọc Sơn hơn nhiều.
Ngược lại, võ giả của Thiên Hải Tông thì tỏ ra hoảng sợ, thân là các đệ tử đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, kinh nghiệm và trải nghiệm của họ cũng nhiều hơn, càng rõ ràng sự khủng bố của Đỗ Ngọc Sơn hơn.