“I-Ibuki-kun…”
“C-Cậu không sao chứ…?” Tôi hỏi khi ôm cô bạn thuở nhỏ của mình lại gần và nhìn vào mặt cô.
Cô nàng tóc vàng mắt xanh này trông có vẻ không ổn lắm. Gương mặt xinh như búp bê đang nhuộm màu đỏ thắm, hơi thở thì đứt quãng. Những giọt mồ hôi lăn trên làn da nhợt nhạt.
“T-Tớ ổn mà… nhiều đây có là gì.”
Nói rồi cô ấy ôm tôi. Bọn tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ nhau. Cơ thể cô nóng rực, và tôi cũng thế.
“Cậu ướt sũng rồi Ibuki-kun… Ổn chứ?”
“…
Cô bạn thuở nhỏ của tôi xấu hổ cúi mặt, nhưng rồi mau chóng ngẩng lên nhìn tôi kiên quyết.
“Tớ chắc chắn sẽ thắng cho xem.”
“Này, đừng có cố quá…”
“Bất cứ thứ gì đấy? Tớ sẽ làm… bất cứ thứ gì cậu muốn.”
Cô bạn thuở nhỏ nở nụ cười tự tin còn tôi chỉ biết gãi đầu, không biết nên làm gì.
※
Vài ngày trước, sau giờ học.
“Vậy Airi này, khi nào thì chúng ta đi bơi?”
Nếu bọn tôi không nhanh lên thì đông đến mất. Ừ thì bọn tôi sẽ đến một bể bơi trong nhà ấm áp rồi, nhưng đi bây giờ khi mà trời còn chưa lạnh là hợp lí nhất. Dù có ấm đến mức nào đi nữa thì tôi không nghĩ rằng mình sẽ muốn đi bơi khi trời trở lạnh đâu.
“Huh? Bể bơi á? Tại sao?”
Thế nhưng Airi đáp lại với biểu cảm trống rỗng.
…Chẳng phải chính cậu là người rủ à?
“Hôm trước cậu rủ còn gì, không nhớ sao?”
“Ah… chuyện đó à…” Airi cười ranh mãnh đáp lại.
“Gì đây? Cậu muốn thấy tớ mặc đồ bơi đến vậy sao Ibuki-kun?”
“Không, không hề luôn.”
Tôi thực sự không hề mong mỏi việc được thấy Airi trong bộ đồ bơi mà năm nào cũng thấy rồi… Nhưng nếu nói tôi hoàn toàn không có tí hứng thú nào thì là nói dối.
Tôi chưa biết năm nay ra sao, nhưng hẳn vẫn là loại đồ bơi một mảnh trẻ con thôi.
…Nói thật thì nếu nhỏ mặc bikini, mình sẽ chẳng biết nhìn vào đâu mất, nên mong là không phải.
“…”
Airi có vẻ khó chịu với thái độ của tôi, nhưng rồi mau chóng lấy lại nụ cười trên gương mặt.
“Lúc nào cậu cũng nói thế hết á. Thế sao đột nhiên lại muốn đi bơi cùng tớ? Cậu làm gì còn lí do nào khác để rủ tớ đi đâu?”
“Thế à, còn tớ thì nhớ rằng chính cậu mới là người rủ rê thằng này đấy.”
“Huh? Ah… Đ-Đúng thế nhỉ…”
Nhỏ muốn khoe đồ bơi đến thế sao?
Nhìn thấy mình mặc đồ bơi là một chuyện, nhưng việc khoe nó vui đến thế à? Hay nhỏ là người muốn thấy mình mặc đồ bơi đây?
“K-Không! Chỉ là… Do năm nay tớ chưa đi lần nào, nên mới nghĩ rằng rủ cậu đi cùng cho vui thôi…” nhỏ đỏ mặt lắp bắp.
Tôi gật mạnh đầu đáp lại.
“Thế thì được. Nói rồi đấy, tớ chẳng quan tâm đến đồ bơi của cậu đâu.”
“H-Hmmm…”
“Với lại, chúng ta sẽ còn đến phòng gym nữa nhỉ? Nên nếu cậu mà mặc đồ bơi gì kỳ lạ thì sẽ nổi lắm cho coi.”
Chúng tôi đã đến đó cùng nhau biết bao nhiêu lần rồi. Ngoài bể lớn dài 50 mét ra, còn có bể cạn, bể cho trẻ em và một bể sục nữa. Đây là nơi mà già trẻ đều có, là chỗ các gia đình thường đến chơi vào cuối tuần.
Mặc một bộ đồ bơi hở nhiều da thịt cũng chẳng ai cấm, nhưng chắc chắn sẽ trở nên nổi bật và thu hút nhiều ánh nhìn kỳ lạ.
Nói thế cơ mà, nếu Airi có mặc bộ đồ bơi nhỏ có hồi năm nhất thì có khi vẫn vừa đấy.
“C-Chắc là vậy nhỉ… May là cậu không có suy nghĩ gì kỳ quặc đấy Ibuki-kun. Thế thì tớ không cần lo gì nữa rồi.”
“Oh thật sao?”
“Nếu bạn thuở nhỏ của tớ mà nhìn tớ với ánh mắt đó thì kỳ lắm.”
“Hẳn là vậy rồi.”
“…Hưm.”
Tôi gật đầu cười. Airi thì bực bội lườm tôi.
Có vẻ như nhỏ thực sự bực khi thấy tôi thờ ơ như thế.
“Vậy khi nào thì bọn mình đi đây?”
“…Cuối tuần này đi.” Airi ủ rũ nói.
Dù khó chịu nhưng cô ấy vẫn đồng ý đến hồ bơi với tôi.
“Thế Chủ nhật gặp nhé.”
“Được thôi… Tớ sẽ chuẩn bị sẵn đồ bơi của mình.”
“Hiểu rồi. Tớ cũng thế.”
“…Hừm.”
Tôi chỉ nói chuyện như bình thường thôi, nhưng không biết Airi có nghĩ rằng tôi đang trêu cô ấy không nữa…?
“…Hừm!”
Airi hờn dỗi phồng má quay đi.
※
“Hmm… Biết mà. Cái này trông trẻ con quá.”
Tối hôm Ibuki-kun mời tôi đi bơi, tôi lôi bộ đồ bơi ra khỏi tủ rồi đúng lẩm bẩm một mình.
Đây là bộ đồ bơi mà tôi đã mặc hồi năm nhất. Nó là loại một mảnh với diềm màu hồng. Lúc đó tôi đã nghĩ nó rất dễ thương, nhưng giờ chỉ thấy trẻ con thôi.
“Hình như hồi đó Ibuki-kun đỏ mặt cơ, nhưng mà…”
Nếu giờ cho cậu ấy thấy cái này, chắc cậu ta chả nghĩ gì đâu, hay có khi còn cười mình cơ.
“K-Không… Mình không quan tâm Ibuki-kun nghĩ gì đâu.”
Chỉ là mặc một bộ đồ bơi hai năm liên tiếp là không ổn thôi. Còn Ibuki-kun nghĩ gì không quan trọng.
Nghĩ vậy, tôi cởi đồ. Trước hết là cứ thử đã.
“Bỏ qua chuyện nó có trẻ con hay không, còn một vấn đề khác…”
Sau khi mặc đồ vào soi gương, tôi nhận ra một điều. Tôi lấy ngón tay kéo nhẹ phần ngực áo rồi cau mày.
“…C-Chật quá.”
Có vẻ như chúng đã lớn hơn tôi nghĩ nên bộ đồ bơi ấy không còn vừa nữa. Chật đến mức tôi không thở nổi. Đồ bơi có ôm sát người thì cũng không vấn đề gì đâu, nhưng vấn đề là chật quá trông kỳ lắm.
“Chắc mình phải đi mua bộ mới rồi…”
Cơ mà, mình nên mặc kiểu nào?
Trong một khắc, ý tưởng mặc bikini hiện lên trong đầu.
Dù Ibuki-kun có tỏ ra lạnh lùng đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không thể giấu nổi sự hứng thú với bikini đâu.
“Nhưng mặc bikini thì nổi lắm…”
Và tôi nghĩ còn hơi lòe lọt với xấu hổ nữa…
…Rõ ràng là tôi không nói rằng Ibuki-kun nhìn sẽ khiến tôi khó xử hay gì cả.
“Có nhiều lựa chọn khác nếu mình không muốn để lộ quá nhiều, nhưng mà…”
Chẳng hiểu sao tôi lại có suy nghĩ về việc mặc một bộ đồ bơi dễ thương để Ibuki-kun để ý đến mình. Cảm giác như kiểu hai đứa đang hẹn hò ấy.
“Đồ bơi của trường thì sao nhỉ? Nah, trông chán lắm.”
Tôi không muốn mặc một bộ đồ bơi với cái tên [Kamishiro] to đùng trên đó đâu. Tôi đâu còn là học sinh tiểu học nữa, làm thế Ibuki-kun sẽ cười tôi mất.
“Một bộ đồ bơi không kỳ lạ với học sinh cao trung, không quá nổi bật, không khiến Ibuki-kun hiểu nhầm… Ít nhất là trông nó không thảm hại.”
Ibuki-kun luôn cư xử như thể không để ý tôi chút nào, nên nếu có thể, tôi muốn mặc gì đó khiến cậu ta rung động một chút…
“…Chờ đã, sao mình phải bận tâm đến phản ứng của Ibuki-kun nhỉ!?” Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu nữa.
“C-Cậu không sao chứ…?” Tôi hỏi khi ôm cô bạn thuở nhỏ của mình lại gần và nhìn vào mặt cô.
Cô nàng tóc vàng mắt xanh này trông có vẻ không ổn lắm. Gương mặt xinh như búp bê đang nhuộm màu đỏ thắm, hơi thở thì đứt quãng. Những giọt mồ hôi lăn trên làn da nhợt nhạt.
“T-Tớ ổn mà… nhiều đây có là gì.”
Nói rồi cô ấy ôm tôi. Bọn tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ nhau. Cơ thể cô nóng rực, và tôi cũng thế.
“Cậu ướt sũng rồi Ibuki-kun… Ổn chứ?”
“…
Cô bạn thuở nhỏ của tôi xấu hổ cúi mặt, nhưng rồi mau chóng ngẩng lên nhìn tôi kiên quyết.
“Tớ chắc chắn sẽ thắng cho xem.”
“Này, đừng có cố quá…”
“Bất cứ thứ gì đấy? Tớ sẽ làm… bất cứ thứ gì cậu muốn.”
Cô bạn thuở nhỏ nở nụ cười tự tin còn tôi chỉ biết gãi đầu, không biết nên làm gì.
※
Vài ngày trước, sau giờ học.
“Vậy Airi này, khi nào thì chúng ta đi bơi?”
Nếu bọn tôi không nhanh lên thì đông đến mất. Ừ thì bọn tôi sẽ đến một bể bơi trong nhà ấm áp rồi, nhưng đi bây giờ khi mà trời còn chưa lạnh là hợp lí nhất. Dù có ấm đến mức nào đi nữa thì tôi không nghĩ rằng mình sẽ muốn đi bơi khi trời trở lạnh đâu.
“Huh? Bể bơi á? Tại sao?”
Thế nhưng Airi đáp lại với biểu cảm trống rỗng.
…Chẳng phải chính cậu là người rủ à?
“Hôm trước cậu rủ còn gì, không nhớ sao?”
“Ah… chuyện đó à…” Airi cười ranh mãnh đáp lại.
“Gì đây? Cậu muốn thấy tớ mặc đồ bơi đến vậy sao Ibuki-kun?”
“Không, không hề luôn.”
Tôi thực sự không hề mong mỏi việc được thấy Airi trong bộ đồ bơi mà năm nào cũng thấy rồi… Nhưng nếu nói tôi hoàn toàn không có tí hứng thú nào thì là nói dối.
Tôi chưa biết năm nay ra sao, nhưng hẳn vẫn là loại đồ bơi một mảnh trẻ con thôi.
…Nói thật thì nếu nhỏ mặc bikini, mình sẽ chẳng biết nhìn vào đâu mất, nên mong là không phải.
“…”
Airi có vẻ khó chịu với thái độ của tôi, nhưng rồi mau chóng lấy lại nụ cười trên gương mặt.
“Lúc nào cậu cũng nói thế hết á. Thế sao đột nhiên lại muốn đi bơi cùng tớ? Cậu làm gì còn lí do nào khác để rủ tớ đi đâu?”
“Thế à, còn tớ thì nhớ rằng chính cậu mới là người rủ rê thằng này đấy.”
“Huh? Ah… Đ-Đúng thế nhỉ…”
Nhỏ muốn khoe đồ bơi đến thế sao?
Nhìn thấy mình mặc đồ bơi là một chuyện, nhưng việc khoe nó vui đến thế à? Hay nhỏ là người muốn thấy mình mặc đồ bơi đây?
“K-Không! Chỉ là… Do năm nay tớ chưa đi lần nào, nên mới nghĩ rằng rủ cậu đi cùng cho vui thôi…” nhỏ đỏ mặt lắp bắp.
Tôi gật mạnh đầu đáp lại.
“Thế thì được. Nói rồi đấy, tớ chẳng quan tâm đến đồ bơi của cậu đâu.”
“H-Hmmm…”
“Với lại, chúng ta sẽ còn đến phòng gym nữa nhỉ? Nên nếu cậu mà mặc đồ bơi gì kỳ lạ thì sẽ nổi lắm cho coi.”
Chúng tôi đã đến đó cùng nhau biết bao nhiêu lần rồi. Ngoài bể lớn dài 50 mét ra, còn có bể cạn, bể cho trẻ em và một bể sục nữa. Đây là nơi mà già trẻ đều có, là chỗ các gia đình thường đến chơi vào cuối tuần.
Mặc một bộ đồ bơi hở nhiều da thịt cũng chẳng ai cấm, nhưng chắc chắn sẽ trở nên nổi bật và thu hút nhiều ánh nhìn kỳ lạ.
Nói thế cơ mà, nếu Airi có mặc bộ đồ bơi nhỏ có hồi năm nhất thì có khi vẫn vừa đấy.
“C-Chắc là vậy nhỉ… May là cậu không có suy nghĩ gì kỳ quặc đấy Ibuki-kun. Thế thì tớ không cần lo gì nữa rồi.”
“Oh thật sao?”
“Nếu bạn thuở nhỏ của tớ mà nhìn tớ với ánh mắt đó thì kỳ lắm.”
“Hẳn là vậy rồi.”
“…Hưm.”
Tôi gật đầu cười. Airi thì bực bội lườm tôi.
Có vẻ như nhỏ thực sự bực khi thấy tôi thờ ơ như thế.
“Vậy khi nào thì bọn mình đi đây?”
“…Cuối tuần này đi.” Airi ủ rũ nói.
Dù khó chịu nhưng cô ấy vẫn đồng ý đến hồ bơi với tôi.
“Thế Chủ nhật gặp nhé.”
“Được thôi… Tớ sẽ chuẩn bị sẵn đồ bơi của mình.”
“Hiểu rồi. Tớ cũng thế.”
“…Hừm.”
Tôi chỉ nói chuyện như bình thường thôi, nhưng không biết Airi có nghĩ rằng tôi đang trêu cô ấy không nữa…?
“…Hừm!”
Airi hờn dỗi phồng má quay đi.
※
“Hmm… Biết mà. Cái này trông trẻ con quá.”
Tối hôm Ibuki-kun mời tôi đi bơi, tôi lôi bộ đồ bơi ra khỏi tủ rồi đúng lẩm bẩm một mình.
Đây là bộ đồ bơi mà tôi đã mặc hồi năm nhất. Nó là loại một mảnh với diềm màu hồng. Lúc đó tôi đã nghĩ nó rất dễ thương, nhưng giờ chỉ thấy trẻ con thôi.
“Hình như hồi đó Ibuki-kun đỏ mặt cơ, nhưng mà…”
Nếu giờ cho cậu ấy thấy cái này, chắc cậu ta chả nghĩ gì đâu, hay có khi còn cười mình cơ.
“K-Không… Mình không quan tâm Ibuki-kun nghĩ gì đâu.”
Chỉ là mặc một bộ đồ bơi hai năm liên tiếp là không ổn thôi. Còn Ibuki-kun nghĩ gì không quan trọng.
Nghĩ vậy, tôi cởi đồ. Trước hết là cứ thử đã.
“Bỏ qua chuyện nó có trẻ con hay không, còn một vấn đề khác…”
Sau khi mặc đồ vào soi gương, tôi nhận ra một điều. Tôi lấy ngón tay kéo nhẹ phần ngực áo rồi cau mày.
“…C-Chật quá.”
Có vẻ như chúng đã lớn hơn tôi nghĩ nên bộ đồ bơi ấy không còn vừa nữa. Chật đến mức tôi không thở nổi. Đồ bơi có ôm sát người thì cũng không vấn đề gì đâu, nhưng vấn đề là chật quá trông kỳ lắm.
“Chắc mình phải đi mua bộ mới rồi…”
Cơ mà, mình nên mặc kiểu nào?
Trong một khắc, ý tưởng mặc bikini hiện lên trong đầu.
Dù Ibuki-kun có tỏ ra lạnh lùng đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không thể giấu nổi sự hứng thú với bikini đâu.
“Nhưng mặc bikini thì nổi lắm…”
Và tôi nghĩ còn hơi lòe lọt với xấu hổ nữa…
…Rõ ràng là tôi không nói rằng Ibuki-kun nhìn sẽ khiến tôi khó xử hay gì cả.
“Có nhiều lựa chọn khác nếu mình không muốn để lộ quá nhiều, nhưng mà…”
Chẳng hiểu sao tôi lại có suy nghĩ về việc mặc một bộ đồ bơi dễ thương để Ibuki-kun để ý đến mình. Cảm giác như kiểu hai đứa đang hẹn hò ấy.
“Đồ bơi của trường thì sao nhỉ? Nah, trông chán lắm.”
Tôi không muốn mặc một bộ đồ bơi với cái tên [Kamishiro] to đùng trên đó đâu. Tôi đâu còn là học sinh tiểu học nữa, làm thế Ibuki-kun sẽ cười tôi mất.
“Một bộ đồ bơi không kỳ lạ với học sinh cao trung, không quá nổi bật, không khiến Ibuki-kun hiểu nhầm… Ít nhất là trông nó không thảm hại.”
Ibuki-kun luôn cư xử như thể không để ý tôi chút nào, nên nếu có thể, tôi muốn mặc gì đó khiến cậu ta rung động một chút…
“…Chờ đã, sao mình phải bận tâm đến phản ứng của Ibuki-kun nhỉ!?” Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy khó chịu nữa.
Danh sách chương