"Này, dậy đi, con chó ngu ngốc."

"Nah...là ai..."

Gon!

"Không! Ông đang làm cái quái gì vậy!"

"Là ta con chó ngu ngốc, mi tỉnh rồi à? Thức dậy đi."

“…Heh, đó có phải là công việc ông nhắc đến lúc sáng à ?”

“Chà, xem như là việc đi nhưng đừng hỏi tại sao.”

“Nhưng tại sao lại cùng với Razat…?”

Gon! Lại một cú đánh vào đầu ta.

"A ! Tại sao lại đánh ta !?"

"Ta đã bảo đừng hỏi sao mà! Và đừng gọi ta trống không như thê, là ông chủ Razat!"

"Nhưng, hỏi đi đâu và làm gì không phải là căn bản à ? Chỉ vậy thôi mà."

Khi nghe những lời đó, Razat đột nhiên thì thầm với ta.

Không sao đâu, Chibi đang ngủ ngon lành, không hề cử động dù có là giọng nói của ta.

"Ngươi đã cứu ai đó khỏi chết đuối trên sông...Ta đang nói về Asti."

“Ơ, đang nói về Asti à?”

"Đúng rồi, bây giờ ta đi đón cậu ấy."

Ta có một linh cảm. Khi nhìn ra ngoài, trời vẫn còn tối...chỉ là trước bình minh.

Ta nghĩ có gì đó không ổn. Nhưng vì sức mạnh của ông ta lại sắp bùng nổ nên ta nghĩ mình sẽ đi theo mà không hỏi.

Từ cửa sau của ngôi nhà, ta đảm bảo xung quanh không có ai rồi đi thẳng đến bệnh viện.

"Ta quên cảm ơn mi Rush. Vì đã cứu mạng Asti."

Đúng vậy, Asti là con trai của bạn của Razat.

Có vẻ như ông ấy yêu cậu ấy như con ruột của mình. Nhưng vì ta không biết bố mẹ mình nên ta không thực sự ấn tượng khi họ nói những điều như vậy...

Giờ về công chuyện chính.

Chuyện này xảy ra khi ta đang trốn ở cửa sau của bệnh viện.

Razat nói: “Cậu ấy trông thật tệ, khốn nạn.”

Chết tiệt...? Nhưng ai làm điều đó?

“Quân đội… không, chính đất nước chết tiệt này.”

Giống như ta, lần này Razat dường như đã nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Việc giấy phép hội của ta bị thu hồi là một điều rất kỳ lạ.

Như thể hiểu được ta đang nghĩ gì, Razat lại nói với ta.

“Đất nước này tham nhũng hơn ta nghĩ…Ta chưa bao giờ mong đợi nó đi xa đến mức này,” ông nói, gần như nói với chính mình.

Nhưng thối rồi, khốn nạn quá... nói chuyện y như anh của ông ấy sư phụ ta vậy.

Rồi ông ta đi nói chuyện với cha ở bệnh viện, còn ta cho Asti vào một chiếc túi đay rồi lẻn ra khỏi bệnh viện.

Dù sao thì đầu ta cũng đầy sự căm ghét. Nó được gọi là vụ án của Asti, và ta đoán rằng đất nước này có liên quan...

Khi trở về nhà, ta đã có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo vào buổi sáng sớm.

Asti vẫn còn quấn băng quanh đầu và cơ thể, nhưng ngoài điều đó ra, cậu ấy dường như không có vết thương nào nghiêm trọng.

Tuy nhiên, cậu ấy có vẻ vô cùng tiều tụy... trông hơi hốc hác, và dường như là một người hoàn toàn khác so với lần cuối ta gặp.

“Rốt cuộc thì tôi nghĩ là mình gần như đã bị giết.”

Asti được đưa vào phòng khách lớn phía sau tầng hai và kể cho ta nghe chuyện đã xảy ra.

"Sau khi chia tay với Rush-san, tôi dẫn tù nhân đi báo cáo. Rồi đột nhiên một viên hạ sĩ đến và nói rằng ông ta sẽ sa thải tôi."

"Ta không hiểu..., vậy hạ sĩ đưa ra lý do gì ?"

“Ta chịu trách nhiệm cho việc đội gần như quét sạch toàn bộ, bao gồm cả đội trưởng… Tôi nghe nói vậy, và…”

"Và ?"

“Chị… không, tôi muốn chị chịu trách nhiệm về việc đưa chị Lorenta đi mà không được phép.”

Đợi đã, việc Lorenta đi cùng không phải là hợp pháp sao? ?

“Rush-san, điều đó không đúng... Chị có vẻ rất quan tâm đến việc đích đến lần này của chúng ta là Le Malde, nên... chị ấy đã bí mật đưa cho đội trưởng một số tiền ở sau màn và xem như không thấy.”

Nhưng cuối cùng, người ta phát hiện ra rằng Lorenta đã đi theo... nhưng dù đó chắc chắn là vi phạm. Chẳng phải là làm quá khi đổ hết trách nhiệm lên một người mới như Asti sao ? Hơn nữa, việc bị sa thải ngay lập tức là quá kỳ lạ.

“Nhóc Asti, có những người không muốn cậu sống…Ta chắc chắn rằng cậu có thể đoán được ở một mức độ nào đó.”

Asti gật đầu yếu ớt, sau Razat gọi Asti là nhóc Asti.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện