Đây là gì?
Đó là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ nhỏ hình người có thể nằm gọn trong lòng bàn tay ta.
"Anh thật là vô cảm... Hãy nhìn vào tay Chibi-chan này."
Khi Togari nói với ta điều đó, ta thấy các ngón tay của Chibi có những vết xước và vết cắt khắp. Ừ, nếu...
"Cái này... đau !"
Đột nhiên, một nắm đấm sắt từ trên đầu ta giáng xuống, đó là Razat.
"Con chó ngu ngốc. Nó đã tìm mọi cách để học từ ta, Chibi ấy. Cách làm đồ chạm khắc gỗ đấy."
“Ông… cố tình… đau quá!”
"Mi gọi tao là ông chủ, đồ ngu! Khi Chibi biết hôm nay là sinh nhật mày, ngày nào nó cũng chăm chỉ học, từ làm bánh táo cho đến cách làm đồ chạm khắc gỗ. Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào ham học như vậy. Hay mi nên học đi. Hãy học hỏi từ ta nữa !"
Thông thường, ông ta sẽ đánh ta hai lần nếu không phải một lần...nhưng Chibi đó đã đi xa đến mức này đối với ta. Cho đến bây giờ nó chỉ bám lấy ta.
"Chibi-chan đang lớn lên từng chút một ngay cả khi Rush không để ý."
"Chuyện là thế đấy. Nếu là một người bố thì nên học hành tử tế đi."
Ngay cả khi hai người nói vậy…
Ta đoán là cần nói điều gì đó phải không ? Khi Togari nói vậy, ta chợt nhận ra.
Ta nhặt con búp bê lên và nhìn nó. Đầu và tứ chi đều dính liền nhưng trên đầu lại mọc sừng, hai mắt đặt lệch vị trí trông rất khủng khiếp.
Nhưng……
Đúng. Vết sẹo duy nhất trên mũi rất to và được khắc rất gọn gàng.
Nó quá to và mặt ta trông thật khủng khiếp, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là... ta.
“Niteru?”
Ta nhìn nó và ánh mắt nó sợ hãi, như thể ta sắp khóc tới nơi. Không tốt. Ta cứ quên làm cho Chibi mỉm cười.
“A, nó trông giống hệt ta.”
Nghe những lời đó, trên mặt Chibi lại nở nụ cười, như hoa nở.
"Cảm ơn con. Ta sẽ giữ nó cẩn thận...ừm...có lẽ ta nên đeo nó quanh cổ, hoặc..." Đó là lúc ta cố ôm Chibi.
"Wow, Rush! Dừng lại!!"
"Hả...?" Togari đột nhiên ngăn ta lại. Có chuyện gì?
"Cơ thể như vậy không thể ôm Chibi-chan được! Đi tắm rửa đi!"
Ta hiểu khi hắn nói điều đó. Khi nhìn kỹ hơn... bộ áo giáp da ta đang mặc dính đầy máu.
“Thật không hay, khi cố ôm nó như vậy.” Razat nói đúng. Ta gần như khiến Chibi ướt đẫm máu của con quái vật người đáng sợ đó.
Không còn cách nào khác...
Vì vậy, ta vội vã đến phòng tắm dành cho khách ở khu nhà phụ.
Ta nghe thấy giọng Togari gọi ta từ phía sau, nhưng giờ thì ổn rồi. Có lẽ hắn ấy muốn nói rằng ta quên xà phòng.
Trước phòng tắm, ta hít một hơi thật sâu.
Nhớ lại điều đó đã nhiều năm rồi, ta thậm chí còn chưa bao giờ rửa cơ thể chứ đừng nói đến việc tắm rửa.
Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của sư phụ đã ném ta xuống sông khiến ta sợ nước.
Nhưng ta vẫn sợ.
Không cần suy nghĩ, ta nghĩ rằng nếu tôi tắm mà vẫn mặc nguyên quần áo thì có thể giặt sạch mọi thứ nên ta đóng sầm cửa phòng tắm. Tôi đã mở nó.
"Eh"
"Cái gì...đợi đã, Rush !?"
Ở đó, cơ thể mảnh mai của Zeal được bao bọc trong hơi nước.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cô ấy không mặc gì cả. Cô ấy cũng đang tắm à... à.
“Xin lỗi Zeal, nhưng ta có thể tắm chung được không?”
Ngay sau đó, một tiếng hét the thé có thể nghe thấy khắp thành phố xuyên qua tai ta.
Từ lúc đó... tất nhiên là không cần phải nói.
………
…………
……
“Anh ấn tượng lắm đấy, Rush.” Với nụ cười gượng gạo, Togari mang cho ta một miếng hamburger bít tết khổng lồ dành riêng cho ta.
Đối diện ta, Chibi đang ăn bánh trong khi nhìn chằm chằm vào ta.
Và ở chiếc bàn phía sau Chibi, Zeal đang lặng lẽ ăn đồ ăn và quay lưng lại.
"Đó là lý do tôi cố gọi anh lại. Có Zeal trong phòng tắm."
"Ta không nghe thấy."
Mặt ta vô số vết xước sắc nhọn. Phải, đó là từ Zeal.
Nhưng hiện tại, ta không thể hiểu được mọi thứ. Có gì sai khi nhìn Zeal trong bồn tắm?
“À, tôi hiểu rồi, Rush không biết gì về phụ nữ,” Togari nói và giải thích cho ta.
Không chỉ có Loài người mà cả Thú nhân, nam nhân chúng ta cũng không nên nhìn nữ nhân tắm. Ta không nên xem những phần riêng tư như vậy khi chưa được phép.
"Nghĩ mà xem. Rush đột nhiên nhảy vào khi anh đang tắm, người đầy máu, anh nhìn cơ thể của Zeal mà vẫn bình tĩnh. Ngay cả Chibi-chan cũng biết nhiều hơn thế."
"Đó là bởi vì ông chủ chưa bao giờ dạy anh điều gì như thế. Chà, trên chiến trường hầu như không có phụ nữ nên đành chịu thôi, nhưng nếu lần sau anh mà làm vậy nữa, em sẽ nghiêm túc mà giết anh. Hãy nhớ điều đó, Rush!"
Zeal, người ăn xong trước, rời đi. Vẫn còn sự tức giận trong giọng điệu của cô ấy.
“Anh sẽ phải xin lỗi đàng hoàng sau,” Togari bí mật nói, nhưng ta vẫn không thể hiểu được.
Hôm nay bị sao thế này? Vụ Lorenta, vô tình bắt gặp Zeal, tất cả những rắc rối liên quan đến phụ nữ.
Rắc rối hơn nữa… sau đó ta đi ngâm mình dưới sông để tắm nên giờ rất lạnh.
Ăn xong ta sẽ phải cùng Chibi ra sân sau để lau khô người.
Một khu vườn mọc um tùm chưa được chăm sóc. Khi tôi nằm xuống, một bầu trời xanh đặc biệt rộng lớn đập vào mắt ta.
"Bố-tan, ngủ rồi à?" Chibi nhìn vào mặt ta với vẻ lo lắng.
Khi ta hỏi có muốn ngủ cùng không, thì nó cũng bắt chước, rúc vào cạnh ta.
...Đã lâu rồi mình mới được ngủ như thế này, ta nghĩ, nhưng có lẽ do làm việc mệt nên ta nghĩ mình nên chìm vào giấc ngủ thôi...
Dù nghĩ vậy ta chợt thấy tò mò về lời nói của Gail.
Lúc đó, nếu như mình cũng theo chân câu chuyện của hắn và trở thành một con người thì sao…
Nhưng không biết Chibi có vui khi thấy ta như vậy không.
Một mớ cảm xúc lẫn lộn tràn ngập đầu ta.
Ta đoán vấn đề này sẽ không rời khỏi tâm trí trong một thời gian ...
Ta buộc mình phải nhắm mắt lại khi ôm lấy vai Chibi khi nó đang ngủ say.
Ta không hề biết rằng từ nay trở đi, cuộc sống thường ngày của ta, hay thậm chí cả số mệnh của ta, sẽ thay đổi.
**********************
*Cảm ơn bạn đã đọc!
Hiện tại, đây là lúc câu chuyện của Rush và Chibi kết thúc.
Nếu bạn quan tâm đến các chương mới trong tương lai, vui lòng cho tôi xếp hạng, nhận xét và thêm dấu trang.
Chỉ cần một bình luận là được. Nó sẽ cho tôi và Rush sức mạnh để sống!
Đó là một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ nhỏ hình người có thể nằm gọn trong lòng bàn tay ta.
"Anh thật là vô cảm... Hãy nhìn vào tay Chibi-chan này."
Khi Togari nói với ta điều đó, ta thấy các ngón tay của Chibi có những vết xước và vết cắt khắp. Ừ, nếu...
"Cái này... đau !"
Đột nhiên, một nắm đấm sắt từ trên đầu ta giáng xuống, đó là Razat.
"Con chó ngu ngốc. Nó đã tìm mọi cách để học từ ta, Chibi ấy. Cách làm đồ chạm khắc gỗ đấy."
“Ông… cố tình… đau quá!”
"Mi gọi tao là ông chủ, đồ ngu! Khi Chibi biết hôm nay là sinh nhật mày, ngày nào nó cũng chăm chỉ học, từ làm bánh táo cho đến cách làm đồ chạm khắc gỗ. Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào ham học như vậy. Hay mi nên học đi. Hãy học hỏi từ ta nữa !"
Thông thường, ông ta sẽ đánh ta hai lần nếu không phải một lần...nhưng Chibi đó đã đi xa đến mức này đối với ta. Cho đến bây giờ nó chỉ bám lấy ta.
"Chibi-chan đang lớn lên từng chút một ngay cả khi Rush không để ý."
"Chuyện là thế đấy. Nếu là một người bố thì nên học hành tử tế đi."
Ngay cả khi hai người nói vậy…
Ta đoán là cần nói điều gì đó phải không ? Khi Togari nói vậy, ta chợt nhận ra.
Ta nhặt con búp bê lên và nhìn nó. Đầu và tứ chi đều dính liền nhưng trên đầu lại mọc sừng, hai mắt đặt lệch vị trí trông rất khủng khiếp.
Nhưng……
Đúng. Vết sẹo duy nhất trên mũi rất to và được khắc rất gọn gàng.
Nó quá to và mặt ta trông thật khủng khiếp, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là... ta.
“Niteru?”
Ta nhìn nó và ánh mắt nó sợ hãi, như thể ta sắp khóc tới nơi. Không tốt. Ta cứ quên làm cho Chibi mỉm cười.
“A, nó trông giống hệt ta.”
Nghe những lời đó, trên mặt Chibi lại nở nụ cười, như hoa nở.
"Cảm ơn con. Ta sẽ giữ nó cẩn thận...ừm...có lẽ ta nên đeo nó quanh cổ, hoặc..." Đó là lúc ta cố ôm Chibi.
"Wow, Rush! Dừng lại!!"
"Hả...?" Togari đột nhiên ngăn ta lại. Có chuyện gì?
"Cơ thể như vậy không thể ôm Chibi-chan được! Đi tắm rửa đi!"
Ta hiểu khi hắn nói điều đó. Khi nhìn kỹ hơn... bộ áo giáp da ta đang mặc dính đầy máu.
“Thật không hay, khi cố ôm nó như vậy.” Razat nói đúng. Ta gần như khiến Chibi ướt đẫm máu của con quái vật người đáng sợ đó.
Không còn cách nào khác...
Vì vậy, ta vội vã đến phòng tắm dành cho khách ở khu nhà phụ.
Ta nghe thấy giọng Togari gọi ta từ phía sau, nhưng giờ thì ổn rồi. Có lẽ hắn ấy muốn nói rằng ta quên xà phòng.
Trước phòng tắm, ta hít một hơi thật sâu.
Nhớ lại điều đó đã nhiều năm rồi, ta thậm chí còn chưa bao giờ rửa cơ thể chứ đừng nói đến việc tắm rửa.
Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của sư phụ đã ném ta xuống sông khiến ta sợ nước.
Nhưng ta vẫn sợ.
Không cần suy nghĩ, ta nghĩ rằng nếu tôi tắm mà vẫn mặc nguyên quần áo thì có thể giặt sạch mọi thứ nên ta đóng sầm cửa phòng tắm. Tôi đã mở nó.
"Eh"
"Cái gì...đợi đã, Rush !?"
Ở đó, cơ thể mảnh mai của Zeal được bao bọc trong hơi nước.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy cô ấy không mặc gì cả. Cô ấy cũng đang tắm à... à.
“Xin lỗi Zeal, nhưng ta có thể tắm chung được không?”
Ngay sau đó, một tiếng hét the thé có thể nghe thấy khắp thành phố xuyên qua tai ta.
Từ lúc đó... tất nhiên là không cần phải nói.
………
…………
……
“Anh ấn tượng lắm đấy, Rush.” Với nụ cười gượng gạo, Togari mang cho ta một miếng hamburger bít tết khổng lồ dành riêng cho ta.
Đối diện ta, Chibi đang ăn bánh trong khi nhìn chằm chằm vào ta.
Và ở chiếc bàn phía sau Chibi, Zeal đang lặng lẽ ăn đồ ăn và quay lưng lại.
"Đó là lý do tôi cố gọi anh lại. Có Zeal trong phòng tắm."
"Ta không nghe thấy."
Mặt ta vô số vết xước sắc nhọn. Phải, đó là từ Zeal.
Nhưng hiện tại, ta không thể hiểu được mọi thứ. Có gì sai khi nhìn Zeal trong bồn tắm?
“À, tôi hiểu rồi, Rush không biết gì về phụ nữ,” Togari nói và giải thích cho ta.
Không chỉ có Loài người mà cả Thú nhân, nam nhân chúng ta cũng không nên nhìn nữ nhân tắm. Ta không nên xem những phần riêng tư như vậy khi chưa được phép.
"Nghĩ mà xem. Rush đột nhiên nhảy vào khi anh đang tắm, người đầy máu, anh nhìn cơ thể của Zeal mà vẫn bình tĩnh. Ngay cả Chibi-chan cũng biết nhiều hơn thế."
"Đó là bởi vì ông chủ chưa bao giờ dạy anh điều gì như thế. Chà, trên chiến trường hầu như không có phụ nữ nên đành chịu thôi, nhưng nếu lần sau anh mà làm vậy nữa, em sẽ nghiêm túc mà giết anh. Hãy nhớ điều đó, Rush!"
Zeal, người ăn xong trước, rời đi. Vẫn còn sự tức giận trong giọng điệu của cô ấy.
“Anh sẽ phải xin lỗi đàng hoàng sau,” Togari bí mật nói, nhưng ta vẫn không thể hiểu được.
Hôm nay bị sao thế này? Vụ Lorenta, vô tình bắt gặp Zeal, tất cả những rắc rối liên quan đến phụ nữ.
Rắc rối hơn nữa… sau đó ta đi ngâm mình dưới sông để tắm nên giờ rất lạnh.
Ăn xong ta sẽ phải cùng Chibi ra sân sau để lau khô người.
Một khu vườn mọc um tùm chưa được chăm sóc. Khi tôi nằm xuống, một bầu trời xanh đặc biệt rộng lớn đập vào mắt ta.
"Bố-tan, ngủ rồi à?" Chibi nhìn vào mặt ta với vẻ lo lắng.
Khi ta hỏi có muốn ngủ cùng không, thì nó cũng bắt chước, rúc vào cạnh ta.
...Đã lâu rồi mình mới được ngủ như thế này, ta nghĩ, nhưng có lẽ do làm việc mệt nên ta nghĩ mình nên chìm vào giấc ngủ thôi...
Dù nghĩ vậy ta chợt thấy tò mò về lời nói của Gail.
Lúc đó, nếu như mình cũng theo chân câu chuyện của hắn và trở thành một con người thì sao…
Nhưng không biết Chibi có vui khi thấy ta như vậy không.
Một mớ cảm xúc lẫn lộn tràn ngập đầu ta.
Ta đoán vấn đề này sẽ không rời khỏi tâm trí trong một thời gian ...
Ta buộc mình phải nhắm mắt lại khi ôm lấy vai Chibi khi nó đang ngủ say.
Ta không hề biết rằng từ nay trở đi, cuộc sống thường ngày của ta, hay thậm chí cả số mệnh của ta, sẽ thay đổi.
**********************
*Cảm ơn bạn đã đọc!
Hiện tại, đây là lúc câu chuyện của Rush và Chibi kết thúc.
Nếu bạn quan tâm đến các chương mới trong tương lai, vui lòng cho tôi xếp hạng, nhận xét và thêm dấu trang.
Chỉ cần một bình luận là được. Nó sẽ cho tôi và Rush sức mạnh để sống!
Danh sách chương