Có lẽ bối rối trước lời nói của Lorenta, Gail nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt ngơ ngác.

“Này, cô gái trẻ, cô có hiểu nghĩa của từ thánh tử không…?”

"Vâng, tất nhiên là tôi hiểu. Rush-sama là người kế vị của Dinare-sama... vâng, ngài ấy là một tái sinh. Nói cách khác, ngài ấy được sinh ra để cứu thế giới này. Và với tư cách là một sơ của Giáo hội Dinare, tôi... muốn tận mắt nhìn thấy mọi thứ… về Rush-sama."

“Không, ta hỏi cô ý nghĩa của việc làm thánh cơ ?”

"Ngươi mới là người không hiểu, về ngoại hình thực sự của Rush-sama! Xin hãy nhìn kỹ vào khuôn mặt và mũi của người đó. Vết sẹo dấu X được khắc ở đó... đó là bằng chứng cho thấy ngài ấy là Thánh Sói Dinare. ! Dấu khắc chuộc tội trên mặt…”

Cuộc trò chuyện không có kết nối tốt chút nào.

Có vẻ như Lorenta đã già rồi.

"Đã bảo rồi mà ! Hãy nghe kỹ này! Tên này, Rush, là một người đàn ông! Anh ta là một người đàn ông thực sự ! Nói cách khác, anh ta không phải là vị thánh tái sinh của Dinare! Vết sẹo này là từ một trận chiến! Cô ! Những gì cô đã nói đầy sai lầm ngay từ đầu, cô biết mà!"

Nghe hai người cãi nhau mà ta đau đầu quá. Dù chúng ta là kẻ thù nhưng lại vẫn biết rõ về ta. Gail lời duy nhất có thể dành cho ngươi là biết ơn.

Từ thánh có nghĩa là một người phụ nữ thánh thiện phải không ? Thế thì chẳng liên quan gì tới ta cả. Nhưng… câu chuyện của Dinare lạ lùng đọng lại trong góc trái tim ta.

Giấc mơ ấy. Thỉnh thoảng có những cơn đau bí ẩn ở mũi, và việc ta tình cờ đến đây Le Malde.

Dù chỉ là trùng hợp nhưng mọi thứ lại trùng lặp quá nhiều. Mượn lời của cô ấy... đây có phải là tất cả sự hướng dẫn của Dinare không?

Không, ta sẽ nghĩ về chuyện đó sau. Còn bây giờ, trong cuộc tranh cãi ngu ngốc này, ta đã từ từ xé sợi dây để mà không ai chú ý, và cô ấy là người tiếp theo...

"Này cô gái! Đừng có ngốc thế! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ bắt cô im miệng trước đã!"

Gail gửi tín hiệu cho những người lính Oconido bằng một cái liếc mắt. Chết tiệt, mày định giết thật đấy à!?

…………

………

Tuy nhiên, hắn ta thậm chí còn không cử động, và con dao yếu ớt rơi khỏi tay.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy một mũi tên xuyên qua trán.

“Cái…!? ︎ Vẫn còn người sống sót!” Gail khó chịu.

Đó là Asti! Ta mừng vì Asti không sao.

Nhắm vào khoảnh khắc ý thức của Gail rời bỏ ta, ta cởi sợi dây.

Và rồi... Đầu tiên, ta tặng cho hắn một cú đấm vào khuôn mặt đần thối đó. Bao gồm cả sự đáp trả của chuyện bị đánh bại trước đó.

“Buguha!”

Gail, người bị choáng váng, nói với ta trong khi cầm máu mũi.

"S...sao anh lại đánh tôi, Rush!"

Ta hiểu rằng kế hoạch của ngươi là tốt nhất. Nhưng đối với ta...con người hiện tại là phiên bản tốt nhất của ta.

Tuy nhiên, nó quá phức tạp để giải thích, nên ta chỉ muốn đấm tên mặt ngốc này như thường lệ để hắn im miệng.

“A, vì ta không thích khuôn mặt đó.”

"Hả, tại sao lại thế ! Từ giờ trở đi, ta sẽ trở thành một con người hoàn chỉnh! Ngang hàng với những con người đã coi thường Thú nhân chúng ta cho đến tận bây giờ! Tôi muốn cho anh cơ hội đó, vậy tại sao anh lại từ chối tôi ?! ” Gail bối rối tiến lại gần ta.

“Vậy, bây giờ ngươi là con người, điều đó có nghĩa là ngươi sẽ có thể coi thường Thú nhân chúng ta phải không ?”

"Hả...?" Gail mở to mắt vì sốc.

Ta biết mà. Ý ta là, ta không thể nghĩ về bất cứ điều gì ngoài điều đó.

"Đó không phải là một suy nghĩ yếu đuối sao? Chỉ vì bị phân biệt đối xử nên ngươi trở thành người phân biệt đối xử. Ta nghĩ ngươi tự vấn như vậy là bởi vì bản thân ngươi không thể trở nên mạnh mẽ hơn...phải không?"

Gail không thể đáp lại những lời đó được nữa.

"Gail, ta đã nghĩ ngươi là một đồng đội lính đánh thuê tốt...nhưng điều đó đã là quá khứ rồi. Ngươi đã trở thành người tồi tệ nhất cả về thể xác lẫn tinh thần."

Chính là nó. Thành thật mà nói, ta không quan tâm liệu mình có thể trở thành công dân Mashambar hay con người hay không. Ta sẽ nghĩ về ngày mai cho đến ngày mai. Đó là cách ta sống cho đến bây giờ.

"Guh...chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!! Giờ ta xong việc với ngươi rồi! Ta không phải là bạn hay đồng chí của ngươi hay gì cả!"

Gail lấy chiếc rìu dựng dựa vào bức tường và vung nó vào ta.

Đợi đã, ta đã thấy cái đó ở đâu rồi... đó là chiếc rìu của ta! Mày đã giữ nó trong khi ta bị đánh bất tỉnh À!

“Chết đi, Rush!!!”

Ngay sau đó, ta nghe thấy một tiếng gió sượt qua tai t.

“Eggaaah!!!” Gail hét lên khi một mũi tên xuyên qua mắt trái.

"Rush-san! Anh có ổn không?!" Giọng của Asti vang lên từ phía sau.

“C-cái gì… tại sao…”

Nó xuyên qua mắt, nhưng có vẻ như chưa gây ra vết thương chí mạng. Chiếc rìu của ta rơi xuống nặng nề.

"Biến đi, Gail...đừng bao giờ đến trước mặt ta nữa."

Mặc dù ta đã cho hắn là bạn một thời gian nhưng hắn không còn là gì hơn thế nữa. Nhưng dù vậy, ta không muốn giết người của mình.

Đó có thể là lương tâm duy nhất của ta.

"Ta không muốn nhìn thấy bộ dạng kinh tởm của ngươi nữa..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện