Bầu trời trông như có thể mưa bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, ta nhận ra đó không phải là bầu trời.
Một cơn mưa mũi tên đen tuyền trút xuống. Nó trút xuống như một đàn ong, nhắm và đốt đi đốt lại nhiều lần.
Điều tiếp theo ts biết, thứ ts nhìn thấy là một khu rừng đen.
Không nó không hẵn thế. Đây là một số lượng lớn mũi tên. Khiến bầu trời sụp xuống và trở thành như một khu rừng.
Ta đã làm gì vậy ? A, ta phải ra khỏi đây
Nhưng ngay cả khi cố gắng cử động cơ thể, ta thậm chí không thể cử động một ngón tay. Và tất cả những gì ta có thể nghe thấy là giọng giận dữ của con người.
Ngay cả khi ta cố gắng thở, ngực ta vẫn đầy nước bùn và máu có mùi sắt, và ta hầu như không thể thở bằng mũi.
Ta đoán khi nỗi đau vượt quá “sự đau đớn” nó trở thành sức nóng thiêu đốt.
Một luồng hơi nóng dữ dội bao trùm lưng tôi, như thể tôi bị đâm bằng một xiên sắt nóng đỏ. Đó là một mũi tên, ta có rất nhiều mũi tên cắm trên đó.
Ta cố gắng hết sức để ngồi dậy, cố gắng thoát khỏi cảm giác không đau cũng không nóng.
Tuy nhiên, ý thức của ta dần trở nên mơ hồ...
“Ti tự hỏi liệu tôi đang làm gì ?”
“A, ta đã làm một điều ngu ngốc, ta đã nhảy vào một nơi xa lạ và bị thương nặng.''
"Ta xin lỗi, ta không thể đi được. Có lẽ ta quá tải rồi”
Ý thức mờ dần.
“Này, ta ước gì con nói to hơn…”
-KHÔNG.
Vào lúc đó, trước ta khi ta nằm xuống, ta nghe thấy một giọng nói và thứ gì đó sáng lên.
Nó hiền lành và nghiêm khắc nhưng cũng có cảm giác hoài niệm, hình như ta đã nghe ở đâu rồi…
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ.
"Ai?”
-Cuối cùng ta đã tìm thấy con. H…-
“Đầu anh vẫn cứng như đá đấy, Rush.”
Một giọng nam hoàn toàn xa lạ vang lên từ hướng đối diện.
Đầu ta vẫn trống rỗng.
Chà, ta chắc chắn là mình đã bị trúng một mũi tên và ngã xuống... Không, ta bị trúng một mũi tên tẩm thuốc ngủ, sau đó ta nghe thấy giọng của một người phụ nữ... Người này là ai?
Ta từ từ mở mắt ra... nhưng có cái gì đó chặn mắt trái của ta lại khiến ta không thể mở được mí mắt.
Đầu ta đau đến mức tưởng như sắp vỡ ra, và đây là đâu?!
"Đã lâu rồi tôi mới gặp lại anh, Rush. Chà, trong hình dạng này, tôi đoán đây giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hơn."
Một người đàn ông cơ bắp đang đứng trước mặt ta.
Còn ta, ta cảm thấy như mình bị trói vào một cái cột hay gì đó. Mắt trái của ta... Ta đoán là nó đã bị cắt khi ta bị đánh, máu chảy ra từ đó đã đông cứng lại và ta không thể mở nó ra được.
Cuối cùng ta cũng hiểu mình đang ở trong tình huống nào. Vấn đề là gã này vừa đấm ta.
"Ngươi là ai?"
"Đã lâu rồi tôi không gặp." Tên này mặc áo giáp da che phủ cánh tay và cơ ngực đang bùng nổ của mình. Quân tiếp viện từ Lioneng...? Nhưng có vẻ như không ở đây để giúp đỡ. Việc gặp ai đó và bất ngờ đấm họ là điều không bình thường.
"Hmm~, thôi, đành chịu vậy, ngoại hình của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi."
Tìm kiếm ký ức giữa cơn đau đầu tưởng như sắp vỡ ra... người quen, không, sự quen thuộc này...⁉
“... Gail hả ?” “Đáp án chính xác !”
"Ngươi nghiêm túc đấy à... ngươi không nói dối đấy chứ?"
"Ngốc à, tôi không có ý định lừa dối con người bằng cách đi xa đến thế. À, bây giờ tôi cũng là con người mà."
Kẻ trước mặt ta là một người đàn ông to lớn với vẻ ngoài kỳ lạ, trông giống Gail nhưng không phải Gail.
Không, hắn ấy trông hơi giống Gail.
Chiếc bờm dài bao phủ toàn bộ khuôn mặt của sư tử và chiếc mũi to. Ta muốn nói thế, nhưng nó khác một cách tinh tế, không, hoàn toàn khác!
Hắn có mái tóc dài và bồng bềnh giống như bờm và bộ râu. Tuy nhiên, không có sợi lông nào khác lẽ là sẽ mọc chổ ở đó. Da mịn màng và gần như không có lông, đặc biệt đối với con người.
Mặc dù đang mặc áo giáp da nhưng tay trần giống như kẻ tấn công, không có bộ lông như thú nhân. Chỉ có phần bên ngoài cánh tay trần và vài sợi lông dài còn sót lại ở ống chân khiến ta nhớ lại ngày xưa. Ngoài ra, hắn không khác gì con người.
"À, tôi là Gail, trước đây tôi đã đồng hành cùng anh một chút. Nhưng giờ thì khác rồi."
“Đúng vậy, ngươi đã đào tẩu sang Oconido…?”
Nghe những lời của ta, Gail gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
Ta hiểu rồi, hắn ta chắc hẳn đã quay sang kẻ thù rồi...
"Oconido? À, đất nước đó. Chắc chắn là chúng ta vẫn mượn đồ từ Oconido, nhưng không còn đất nước yếu đuối đó nữa rồi."
Không tồn tại? Điều đó có nghĩa là gì vậy? Ta hỏi điều đó.
"Anh làm tất cả những công việc nặng nhọc và bỏ bê việc học lịch sử của mình. Được rồi, không sao đâu. Tôi sẽ giải thích cho anh theo cách mà ngay cả một anh chàng cơ bắp và kém thông minh như anh cũng có thể hiểu được."
Chà, hôm nọ Ruth đã dạy ta rất nhiều về điều đó, nên ta thấy ổn với điều đó...Ta nghĩ vậy khi nghe câu chuyện của hắn.
Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, ta nhận ra đó không phải là bầu trời.
Một cơn mưa mũi tên đen tuyền trút xuống. Nó trút xuống như một đàn ong, nhắm và đốt đi đốt lại nhiều lần.
Điều tiếp theo ts biết, thứ ts nhìn thấy là một khu rừng đen.
Không nó không hẵn thế. Đây là một số lượng lớn mũi tên. Khiến bầu trời sụp xuống và trở thành như một khu rừng.
Ta đã làm gì vậy ? A, ta phải ra khỏi đây
Nhưng ngay cả khi cố gắng cử động cơ thể, ta thậm chí không thể cử động một ngón tay. Và tất cả những gì ta có thể nghe thấy là giọng giận dữ của con người.
Ngay cả khi ta cố gắng thở, ngực ta vẫn đầy nước bùn và máu có mùi sắt, và ta hầu như không thể thở bằng mũi.
Ta đoán khi nỗi đau vượt quá “sự đau đớn” nó trở thành sức nóng thiêu đốt.
Một luồng hơi nóng dữ dội bao trùm lưng tôi, như thể tôi bị đâm bằng một xiên sắt nóng đỏ. Đó là một mũi tên, ta có rất nhiều mũi tên cắm trên đó.
Ta cố gắng hết sức để ngồi dậy, cố gắng thoát khỏi cảm giác không đau cũng không nóng.
Tuy nhiên, ý thức của ta dần trở nên mơ hồ...
“Ti tự hỏi liệu tôi đang làm gì ?”
“A, ta đã làm một điều ngu ngốc, ta đã nhảy vào một nơi xa lạ và bị thương nặng.''
"Ta xin lỗi, ta không thể đi được. Có lẽ ta quá tải rồi”
Ý thức mờ dần.
“Này, ta ước gì con nói to hơn…”
-KHÔNG.
Vào lúc đó, trước ta khi ta nằm xuống, ta nghe thấy một giọng nói và thứ gì đó sáng lên.
Nó hiền lành và nghiêm khắc nhưng cũng có cảm giác hoài niệm, hình như ta đã nghe ở đâu rồi…
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ.
"Ai?”
-Cuối cùng ta đã tìm thấy con. H…-
“Đầu anh vẫn cứng như đá đấy, Rush.”
Một giọng nam hoàn toàn xa lạ vang lên từ hướng đối diện.
Đầu ta vẫn trống rỗng.
Chà, ta chắc chắn là mình đã bị trúng một mũi tên và ngã xuống... Không, ta bị trúng một mũi tên tẩm thuốc ngủ, sau đó ta nghe thấy giọng của một người phụ nữ... Người này là ai?
Ta từ từ mở mắt ra... nhưng có cái gì đó chặn mắt trái của ta lại khiến ta không thể mở được mí mắt.
Đầu ta đau đến mức tưởng như sắp vỡ ra, và đây là đâu?!
"Đã lâu rồi tôi mới gặp lại anh, Rush. Chà, trong hình dạng này, tôi đoán đây giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hơn."
Một người đàn ông cơ bắp đang đứng trước mặt ta.
Còn ta, ta cảm thấy như mình bị trói vào một cái cột hay gì đó. Mắt trái của ta... Ta đoán là nó đã bị cắt khi ta bị đánh, máu chảy ra từ đó đã đông cứng lại và ta không thể mở nó ra được.
Cuối cùng ta cũng hiểu mình đang ở trong tình huống nào. Vấn đề là gã này vừa đấm ta.
"Ngươi là ai?"
"Đã lâu rồi tôi không gặp." Tên này mặc áo giáp da che phủ cánh tay và cơ ngực đang bùng nổ của mình. Quân tiếp viện từ Lioneng...? Nhưng có vẻ như không ở đây để giúp đỡ. Việc gặp ai đó và bất ngờ đấm họ là điều không bình thường.
"Hmm~, thôi, đành chịu vậy, ngoại hình của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi."
Tìm kiếm ký ức giữa cơn đau đầu tưởng như sắp vỡ ra... người quen, không, sự quen thuộc này...⁉
“... Gail hả ?” “Đáp án chính xác !”
"Ngươi nghiêm túc đấy à... ngươi không nói dối đấy chứ?"
"Ngốc à, tôi không có ý định lừa dối con người bằng cách đi xa đến thế. À, bây giờ tôi cũng là con người mà."
Kẻ trước mặt ta là một người đàn ông to lớn với vẻ ngoài kỳ lạ, trông giống Gail nhưng không phải Gail.
Không, hắn ấy trông hơi giống Gail.
Chiếc bờm dài bao phủ toàn bộ khuôn mặt của sư tử và chiếc mũi to. Ta muốn nói thế, nhưng nó khác một cách tinh tế, không, hoàn toàn khác!
Hắn có mái tóc dài và bồng bềnh giống như bờm và bộ râu. Tuy nhiên, không có sợi lông nào khác lẽ là sẽ mọc chổ ở đó. Da mịn màng và gần như không có lông, đặc biệt đối với con người.
Mặc dù đang mặc áo giáp da nhưng tay trần giống như kẻ tấn công, không có bộ lông như thú nhân. Chỉ có phần bên ngoài cánh tay trần và vài sợi lông dài còn sót lại ở ống chân khiến ta nhớ lại ngày xưa. Ngoài ra, hắn không khác gì con người.
"À, tôi là Gail, trước đây tôi đã đồng hành cùng anh một chút. Nhưng giờ thì khác rồi."
“Đúng vậy, ngươi đã đào tẩu sang Oconido…?”
Nghe những lời của ta, Gail gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
Ta hiểu rồi, hắn ta chắc hẳn đã quay sang kẻ thù rồi...
"Oconido? À, đất nước đó. Chắc chắn là chúng ta vẫn mượn đồ từ Oconido, nhưng không còn đất nước yếu đuối đó nữa rồi."
Không tồn tại? Điều đó có nghĩa là gì vậy? Ta hỏi điều đó.
"Anh làm tất cả những công việc nặng nhọc và bỏ bê việc học lịch sử của mình. Được rồi, không sao đâu. Tôi sẽ giải thích cho anh theo cách mà ngay cả một anh chàng cơ bắp và kém thông minh như anh cũng có thể hiểu được."
Chà, hôm nọ Ruth đã dạy ta rất nhiều về điều đó, nên ta thấy ổn với điều đó...Ta nghĩ vậy khi nghe câu chuyện của hắn.
Danh sách chương