Thật may là tôi đã dậy sớm. Tôi vẫn còn nhiều thời gian trước buổi trưa.
Khi tôi hỏi ông già, ông ấy nói có tổng cộng khoảng 10 người, nên tôi phải nấu thật ngon… Không, tôi phải làm thật nhiều món để mọi người đều thích !
Tôi lao vào bếp xem có nguyên liệu nào có thể sử dụng được không. Nhưng chỉ còn lại một ít rau... Tôi giải thích với ông già rằng tôi phải nhanh chóng đi mua sắm, ông liền đưa cho tôi một nắm đồng bạc.
Tôi mừng vì ổng tin tưởng tôi.
Ông già tiếp tục nói: "Dù là vận chuyển đồ hay nâng đồ nặng, nếu cần thiết thì hãy sử dụng con chó ngu ngốc đó. Nó tuy ngu ngốc nhưng có rất nhiều sức.
Đỡ quá. Tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để mang thức ăn cho 10 người một mình. Thế là tôi vội vã quay lại tầng hai. Đánh thức con chó ngu ngốc đang ngủ trong phòng ngủ... không, đánh thức Rush.
Khi tôi đi đến trước căn phòng mà ông già chỉ cho, tôi nghe thấy tiếng ngáy lớn từ phía bên kia cánh cửa. Cố mở cửa từ từ để không bị ngạc nhiên ... ...
Thôi quá...!
Giống như việc tôi đã tích trữ rất nhiều cây lau nhà đã cũ trong một căn phòng tối đen như mực và để chúng ở đó trong nhiều năm. Theo cách đó, anh ấy ngủ và ngáy to.
Nín thở và mở tất cả các cửa sổ trong phòng. Tôi vẫn chưa biết tên anh ấy nên tôi cố mọi cách làm anh ấy dậy. Sau khi hét vào tai vài lần, cuối cùng anh ấy cũng mở mắt ra.
Tuy nhiên, giường thì lấm bùn, sàn phòng thì ngổn ngang rác, và điều cuối cùng tôi muốn nói là mùi của anh ta. Lúc đó tôi đã phát nôn.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa là gì. Anh ấy rất cứng đầu.
"Cái quái gì thế này, sư phụ... sau khi làm việc, ông đã hứa cho ta ngủ một ngày mà."
Có vẻ như anh ta vẫn còn đang ngái ngủ. Hay đúng hơn, anh ta nghĩ tôi là ông
già.
Dù sao thì, khi tôi cố gắng hết sức để giải thích chuyện vừa xảy ra, anh ấy cuối cùng cũng nhấc người thối như một cây lau nhà bẩn thỉu hôi hám lên.
“Tôi không có thời gian, hôm qua mới đến đây nên không biết đường đi mua sắm, đến trưa tôi phải tự mình làm 1 bữa cho 10 người. Tất nhiên là anh cũng đói rồi. Tôi cũng sẽ nấu cho anh thật nhiều món ăn ngon."
“Sau khi cuộc họp của sư phụ kết thúc, ngươi sẽ cho ta ăn thật nhiều à ?”
Tôi vừa giải thích xong thì anh ấy ngáp dài và trả lời cộc lốc. Tất nhiên rồi.
“Ta đang bị cho ăn bớt ngày càng nhiều, nếu sư phụ bị rơi vào rắc rối thì ta sẽ bị bỏ đi… Được rồi !”
Rồi đột nhiên anh ta tóm lấy cổ tôi như đang ôm một cái túi.
Và……
Mặc dù nơi này nằm ở tầng hai ! Tôi đã bị lôi ra khỏi cửa sổ!
Mặc dù anh ấy ôm chặt tôi như vậy nhưng tôi đột nhiên mất bình tĩnh. Anh chàng này là cái quái gì vậy, hôm qua và hôm nay đều khiến tôi hoảng loạn !
"Chà, ngươi định đến cửa hàng nào? Thịt? Cá? Hay rau?"
Khi tôi vội vàng sửa lại chiếc kính lệch của mình, lần này anh ấy hỏi tôi.
"Chchchúng ta hãy tới chỗ hàng thịt trước đã. À mà, tttôi vẫn chưa biết tên anh”
Tôi hoàn toàn quên mất rằng tôi chưa nghe thấy tên anh ấy.
Sau đó, đôi chân đang chạy của anh ấy đột nhiên dừng lại.
“…Hả? Không phải thế đâu.”
Cái quái ? Không có tên nghĩa là gì?
...Nhưng nghĩ mà xem, ông già, ông luôn gọi nó là con chó to hay con chó ngu ngốc. Anh thực sự không có tên, phải không?
"...cái gì, ta không biết ?"
Vậy là sao. Anh ta sống vô danh tới giờ à
...Nhưng nghĩ lại, ông già gọi anh ta là con chó to hay con chó ngu ngốc. Anh ta thực sự không có tên, phải không?
“Thế người là gì ?”
“Ttttôi là Dddugari!”
Tôi đã vội vàng vậy nên dã nói bằng giọng nói thông thường của mình.
"...đó là một cái tên kỳ lạ, hmm... được rồi, kính nhỏ. Không, kính cũng được!"
Này, thứ lỗi vì tên tên tôi lạ lùng như vậy. Điều đó nói lên rằng, anh ấy có vẻ thích cái tên đó và trong một thời gian sau đó, tôi sẽ sống trong hội này với cái tên kính. Mặc dù đó là cái tên tôi yêu thích.
Thật không may, tôi đã đánh mất tờ ghi chú của mình trong cơn bão cát, nhưng không sao cả. Trong đầu tôi ghi nhớ tất cả các công thức nấu ăn cho những lúc như thế này.
Khi ta có khách. Sinh nhật lần thứ 300 của ông tôi, khi em gái tôi chào đời...
Nếu cậu phục vụ đĩa và món hầm mà tôi làm lúc đó, cậu chắc chắn sẽ làm được.
Trước hết hãy ăn xiên. Thịt gà hoặc thịt Bhajanu chính thống. Và lần sau có thể có cá nước ngọt hấp rau thơm sẽ rất tuyệt. Tôi ước gì những người bán cá ở thị trấn này có những con cá to và tươi.
Tôi phải chuẩn bị khoai tây hấp hoặc bánh mì để trang trí. Sau khi đã hết hứng thú thì cũng là lúc thưởng thức món nồi lớn. Cà chua, hành tây, đậu và thịt... yếu tố quyết định cuối cùng chính là gia vị đặc biệt của Arahas!
...À, đúng rồi.
Mọi việc mua sắm đều diễn ra suôn sẻ nhờ có anh ấy, và khi tôi quay lại bếp, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Cát đỏ, không, tôi không có loại gia vị ngon nhất "Gadano" đại diện cho món ăn của chính Arahas.
Khi tôi hỏi ông già, ông ấy nói có tổng cộng khoảng 10 người, nên tôi phải nấu thật ngon… Không, tôi phải làm thật nhiều món để mọi người đều thích !
Tôi lao vào bếp xem có nguyên liệu nào có thể sử dụng được không. Nhưng chỉ còn lại một ít rau... Tôi giải thích với ông già rằng tôi phải nhanh chóng đi mua sắm, ông liền đưa cho tôi một nắm đồng bạc.
Tôi mừng vì ổng tin tưởng tôi.
Ông già tiếp tục nói: "Dù là vận chuyển đồ hay nâng đồ nặng, nếu cần thiết thì hãy sử dụng con chó ngu ngốc đó. Nó tuy ngu ngốc nhưng có rất nhiều sức.
Đỡ quá. Tôi sẽ mất rất nhiều thời gian để mang thức ăn cho 10 người một mình. Thế là tôi vội vã quay lại tầng hai. Đánh thức con chó ngu ngốc đang ngủ trong phòng ngủ... không, đánh thức Rush.
Khi tôi đi đến trước căn phòng mà ông già chỉ cho, tôi nghe thấy tiếng ngáy lớn từ phía bên kia cánh cửa. Cố mở cửa từ từ để không bị ngạc nhiên ... ...
Thôi quá...!
Giống như việc tôi đã tích trữ rất nhiều cây lau nhà đã cũ trong một căn phòng tối đen như mực và để chúng ở đó trong nhiều năm. Theo cách đó, anh ấy ngủ và ngáy to.
Nín thở và mở tất cả các cửa sổ trong phòng. Tôi vẫn chưa biết tên anh ấy nên tôi cố mọi cách làm anh ấy dậy. Sau khi hét vào tai vài lần, cuối cùng anh ấy cũng mở mắt ra.
Tuy nhiên, giường thì lấm bùn, sàn phòng thì ngổn ngang rác, và điều cuối cùng tôi muốn nói là mùi của anh ta. Lúc đó tôi đã phát nôn.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa là gì. Anh ấy rất cứng đầu.
"Cái quái gì thế này, sư phụ... sau khi làm việc, ông đã hứa cho ta ngủ một ngày mà."
Có vẻ như anh ta vẫn còn đang ngái ngủ. Hay đúng hơn, anh ta nghĩ tôi là ông
già.
Dù sao thì, khi tôi cố gắng hết sức để giải thích chuyện vừa xảy ra, anh ấy cuối cùng cũng nhấc người thối như một cây lau nhà bẩn thỉu hôi hám lên.
“Tôi không có thời gian, hôm qua mới đến đây nên không biết đường đi mua sắm, đến trưa tôi phải tự mình làm 1 bữa cho 10 người. Tất nhiên là anh cũng đói rồi. Tôi cũng sẽ nấu cho anh thật nhiều món ăn ngon."
“Sau khi cuộc họp của sư phụ kết thúc, ngươi sẽ cho ta ăn thật nhiều à ?”
Tôi vừa giải thích xong thì anh ấy ngáp dài và trả lời cộc lốc. Tất nhiên rồi.
“Ta đang bị cho ăn bớt ngày càng nhiều, nếu sư phụ bị rơi vào rắc rối thì ta sẽ bị bỏ đi… Được rồi !”
Rồi đột nhiên anh ta tóm lấy cổ tôi như đang ôm một cái túi.
Và……
Mặc dù nơi này nằm ở tầng hai ! Tôi đã bị lôi ra khỏi cửa sổ!
Mặc dù anh ấy ôm chặt tôi như vậy nhưng tôi đột nhiên mất bình tĩnh. Anh chàng này là cái quái gì vậy, hôm qua và hôm nay đều khiến tôi hoảng loạn !
"Chà, ngươi định đến cửa hàng nào? Thịt? Cá? Hay rau?"
Khi tôi vội vàng sửa lại chiếc kính lệch của mình, lần này anh ấy hỏi tôi.
"Chchchúng ta hãy tới chỗ hàng thịt trước đã. À mà, tttôi vẫn chưa biết tên anh”
Tôi hoàn toàn quên mất rằng tôi chưa nghe thấy tên anh ấy.
Sau đó, đôi chân đang chạy của anh ấy đột nhiên dừng lại.
“…Hả? Không phải thế đâu.”
Cái quái ? Không có tên nghĩa là gì?
...Nhưng nghĩ mà xem, ông già, ông luôn gọi nó là con chó to hay con chó ngu ngốc. Anh thực sự không có tên, phải không?
"...cái gì, ta không biết ?"
Vậy là sao. Anh ta sống vô danh tới giờ à
...Nhưng nghĩ lại, ông già gọi anh ta là con chó to hay con chó ngu ngốc. Anh ta thực sự không có tên, phải không?
“Thế người là gì ?”
“Ttttôi là Dddugari!”
Tôi đã vội vàng vậy nên dã nói bằng giọng nói thông thường của mình.
"...đó là một cái tên kỳ lạ, hmm... được rồi, kính nhỏ. Không, kính cũng được!"
Này, thứ lỗi vì tên tên tôi lạ lùng như vậy. Điều đó nói lên rằng, anh ấy có vẻ thích cái tên đó và trong một thời gian sau đó, tôi sẽ sống trong hội này với cái tên kính. Mặc dù đó là cái tên tôi yêu thích.
Thật không may, tôi đã đánh mất tờ ghi chú của mình trong cơn bão cát, nhưng không sao cả. Trong đầu tôi ghi nhớ tất cả các công thức nấu ăn cho những lúc như thế này.
Khi ta có khách. Sinh nhật lần thứ 300 của ông tôi, khi em gái tôi chào đời...
Nếu cậu phục vụ đĩa và món hầm mà tôi làm lúc đó, cậu chắc chắn sẽ làm được.
Trước hết hãy ăn xiên. Thịt gà hoặc thịt Bhajanu chính thống. Và lần sau có thể có cá nước ngọt hấp rau thơm sẽ rất tuyệt. Tôi ước gì những người bán cá ở thị trấn này có những con cá to và tươi.
Tôi phải chuẩn bị khoai tây hấp hoặc bánh mì để trang trí. Sau khi đã hết hứng thú thì cũng là lúc thưởng thức món nồi lớn. Cà chua, hành tây, đậu và thịt... yếu tố quyết định cuối cùng chính là gia vị đặc biệt của Arahas!
...À, đúng rồi.
Mọi việc mua sắm đều diễn ra suôn sẻ nhờ có anh ấy, và khi tôi quay lại bếp, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Cát đỏ, không, tôi không có loại gia vị ngon nhất "Gadano" đại diện cho món ăn của chính Arahas.
Danh sách chương