"Awawawa, Rush-san, anh đột nhiên chạy ra ngoài làm tôi lo lắm đó..."
Ngay khi ta quay lại, Ruth nhanh chóng chào đón ta.
"Rush-san... này, nếu anh có lo lắng gì thì có thể nói chuyện với tôi."
Với vẻ mặt lo lắng, Togari mang khoai tây hấp lại lên bàn.
Ta vẫn không biết Ruth đang nghĩ gì nhưng Togari vẫn là người bạn đồng hành cuối cùng còn sót lại trong hội này.
"Xin lỗi... ta vừa nhớ lại ngày xưa, nhưng giờ ta ổn rồi.”
Ta lại đói bụng sau khi xã sức lên một cái cây lớn, nên ta định ăn luôn... vừa nghĩ thế, ta lấy một lượng lớn cà rốt thái hạt lựu chất cao trên đĩa hầm của mình.
Cà rốt luộc xong sẽ mềm, ngọt, thơm ngon.
Ngay khi ta đang đổ đầy bát thứ hai với tốc độ chóng mặt, lần này một chiếc thìa nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
...Là Chibi. Nó vương người và cho ta món cháo có mùi nôn mửa kia.
Một muỗng cháo được đưa ra trước mũi ta. Ngay cả với cái mũi điếc một phần, mùi vẫn rất rõ...
Ta đột nhiên mất cảm giác thèm ăn. Nhưng tại sao Chibi lại làm thế?
“Nó muốn cha ăn cùng nó,” Zeal giải thích.
Đừng đùa thế chứ, ngươi muốn ta ăn cái này á !?
Ngay khi ta định nói điều đó, khoảng cách giữa cái muỗng và miệng ta từ từ thu hẹp lại.
Dừng lại đi, ta không muốn ăn cái thứ này!
Ta cố đứng dậy khỏi chỗ ngồi để tránh nó ấy... nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Chibi.
Nó chỉ nhìn ta với một nụ cười.
Và sau đó để kết thúc cái, "Ototan, huh.", ta để cho món cái cháo đó vào miệng…
Nụ cười đó là sao vậy ? Nếu nhìn vào, ta không thể điều khiển được cơ thể mình. Nếu không nghe lời nó thì sẽ rất nguy hiểm...
Đúng vậy, đó là thuật. Ta không thể không nhìn vào của nụ cười nhỏ đó. Và nó thật cuốn hút ta ...
Thật không tốt nếu ngươi nhìn vào khuôn mặt của nó, thậm chí không thể nhìn vào nó…
Món cháo sữa được nhét vào miệng ta, đúng như dự đoán, có mùi sữa đun sôi, thứ mà ta không thích, và thành thật mà nói, ta thậm chí còn không dám nghĩ đến việc ăn nó...
……Nó thực sự rất tệ.
"Nhìn này, Rush, cười lên đi."
Zeal nói như muốn thêm vào điều đó.
"Anh phải trông thật hạnh phúc khi ăn những gì con anh phục vụ cho."
"Thật vậy sao? Đây chính là ý của cô khi nói phải cười lúc trước sao !"
Ta cố gắng kìm nén cơn nôn và nuốt xuống.
Đây không phải là tra tấn sao?
“Ngon không?” Chibi lắp bắp hỏi, ta không thể tránh được ánh mắt đó nữa. Không phải là có ai đó đang giữ ta lại, nhưng vì lý do nào đó mà ta không thể cử động cơ thể.
“Chúc may mắn, Rush-san.”
Ruth thì thầm cổ vũ ta, ta cần nhiều sự dũng cảm hơn…
Ta đổi ý rồi, lát nữa ta cho ngươi ăn đấm tới no, và cảm ơn vì đống cà rốt. Tận đáy lòng, ta đã quyết định.
Ngay khi Zeal kéo ta... Nói cách khác, ta đã cố gắng kéo má và khóe miệng của mình lên.
Ta có đang cười không, ta có quen cười không... Ta nhìn trái nhìn phải trong khi suy nghĩ.
Zeal, Ruth, Gail và Togari đều đang cười toe toét và nhìn chằm chằm vào ta. Các ngươi có đang tận hưởng bi kịch này à... Ta ghét các ngươi.
Nhưng chỉ có Chibi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt ta với nụ cười không thay đổi.
Lúc đó, với nụ cười không hề có chút u ám so với lần đầu ta nhìn thấy nó.
"A, ngon quá..." Ta cố nặn ra tiếng từ tận đáy lòng và trả lời Chibi.
Thật khó để mỉm cười nhưng không hiểu sao ta lại phải luôn đáp lại người khác. Tuy nhiên, hôm đó ta nhớ đó là một ngày đáng ghét.
Đúng rồi đó. Kiên nhẫn một tí.
Ta quyết định rồi. Nếu ngày mai ta đưa Chibi vào trại trẻ mồ côi, ta có thể quay lại cuộc sống thường ngày ngay, ta sẽ chịu đựng… chịu đựng.
Nhưng lúc này, ta không hề biết rằng ngày mai sẽ là một ngày khó quên trong suốt cuộc đời của mình.
Ngay khi ta quay lại, Ruth nhanh chóng chào đón ta.
"Rush-san... này, nếu anh có lo lắng gì thì có thể nói chuyện với tôi."
Với vẻ mặt lo lắng, Togari mang khoai tây hấp lại lên bàn.
Ta vẫn không biết Ruth đang nghĩ gì nhưng Togari vẫn là người bạn đồng hành cuối cùng còn sót lại trong hội này.
"Xin lỗi... ta vừa nhớ lại ngày xưa, nhưng giờ ta ổn rồi.”
Ta lại đói bụng sau khi xã sức lên một cái cây lớn, nên ta định ăn luôn... vừa nghĩ thế, ta lấy một lượng lớn cà rốt thái hạt lựu chất cao trên đĩa hầm của mình.
Cà rốt luộc xong sẽ mềm, ngọt, thơm ngon.
Ngay khi ta đang đổ đầy bát thứ hai với tốc độ chóng mặt, lần này một chiếc thìa nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
...Là Chibi. Nó vương người và cho ta món cháo có mùi nôn mửa kia.
Một muỗng cháo được đưa ra trước mũi ta. Ngay cả với cái mũi điếc một phần, mùi vẫn rất rõ...
Ta đột nhiên mất cảm giác thèm ăn. Nhưng tại sao Chibi lại làm thế?
“Nó muốn cha ăn cùng nó,” Zeal giải thích.
Đừng đùa thế chứ, ngươi muốn ta ăn cái này á !?
Ngay khi ta định nói điều đó, khoảng cách giữa cái muỗng và miệng ta từ từ thu hẹp lại.
Dừng lại đi, ta không muốn ăn cái thứ này!
Ta cố đứng dậy khỏi chỗ ngồi để tránh nó ấy... nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Chibi.
Nó chỉ nhìn ta với một nụ cười.
Và sau đó để kết thúc cái, "Ototan, huh.", ta để cho món cái cháo đó vào miệng…
Nụ cười đó là sao vậy ? Nếu nhìn vào, ta không thể điều khiển được cơ thể mình. Nếu không nghe lời nó thì sẽ rất nguy hiểm...
Đúng vậy, đó là thuật. Ta không thể không nhìn vào của nụ cười nhỏ đó. Và nó thật cuốn hút ta ...
Thật không tốt nếu ngươi nhìn vào khuôn mặt của nó, thậm chí không thể nhìn vào nó…
Món cháo sữa được nhét vào miệng ta, đúng như dự đoán, có mùi sữa đun sôi, thứ mà ta không thích, và thành thật mà nói, ta thậm chí còn không dám nghĩ đến việc ăn nó...
……Nó thực sự rất tệ.
"Nhìn này, Rush, cười lên đi."
Zeal nói như muốn thêm vào điều đó.
"Anh phải trông thật hạnh phúc khi ăn những gì con anh phục vụ cho."
"Thật vậy sao? Đây chính là ý của cô khi nói phải cười lúc trước sao !"
Ta cố gắng kìm nén cơn nôn và nuốt xuống.
Đây không phải là tra tấn sao?
“Ngon không?” Chibi lắp bắp hỏi, ta không thể tránh được ánh mắt đó nữa. Không phải là có ai đó đang giữ ta lại, nhưng vì lý do nào đó mà ta không thể cử động cơ thể.
“Chúc may mắn, Rush-san.”
Ruth thì thầm cổ vũ ta, ta cần nhiều sự dũng cảm hơn…
Ta đổi ý rồi, lát nữa ta cho ngươi ăn đấm tới no, và cảm ơn vì đống cà rốt. Tận đáy lòng, ta đã quyết định.
Ngay khi Zeal kéo ta... Nói cách khác, ta đã cố gắng kéo má và khóe miệng của mình lên.
Ta có đang cười không, ta có quen cười không... Ta nhìn trái nhìn phải trong khi suy nghĩ.
Zeal, Ruth, Gail và Togari đều đang cười toe toét và nhìn chằm chằm vào ta. Các ngươi có đang tận hưởng bi kịch này à... Ta ghét các ngươi.
Nhưng chỉ có Chibi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt ta với nụ cười không thay đổi.
Lúc đó, với nụ cười không hề có chút u ám so với lần đầu ta nhìn thấy nó.
"A, ngon quá..." Ta cố nặn ra tiếng từ tận đáy lòng và trả lời Chibi.
Thật khó để mỉm cười nhưng không hiểu sao ta lại phải luôn đáp lại người khác. Tuy nhiên, hôm đó ta nhớ đó là một ngày đáng ghét.
Đúng rồi đó. Kiên nhẫn một tí.
Ta quyết định rồi. Nếu ngày mai ta đưa Chibi vào trại trẻ mồ côi, ta có thể quay lại cuộc sống thường ngày ngay, ta sẽ chịu đựng… chịu đựng.
Nhưng lúc này, ta không hề biết rằng ngày mai sẽ là một ngày khó quên trong suốt cuộc đời của mình.
Danh sách chương