Từ đây trở đi đường khá gồ ghề. Xuống xe đi bộ còn nhanh hơn.

Tuy nhiên... khu vực xung quanh đây thoang thoảng mùi khét kinh tởm.

Ta nghe nói rằng những quân nhân gửi yêu cầu lần này đã rút lui từ một tuần trước... nhưng mùi này vẫn còn khá mới.

Nhân tiện, không có phần thưởng nào cho công việc dọn dẹp này. Thay vào đó, những thứ thu thập được - cái gọi là đồ bỏ đi trên chiến trường - gần như là của người làm.

Đem vũ khí ngươi thu lại đến thợ rèn và đổi chúng thành tiền mặt. Nhưng không đời nào lại có thể đem lại nhiều tiền từ việc thu thập những thứ này. Đó là lý do tại sao ta ghét công việc dọn dẹp. Sư phụ ta luôn từ chối công việc này.

Đúng vậy, sư phụ ghét dọn dẹp nhưng còn có một nguyên nhân lớn khác, không phải việc kiếm không được tiền.

Ta nghĩ đó là khi ta nhìn thấy cơ thể của ngài trong lúc tắm... Ta chỉ nhận ra điều đó khi cởi quần ra. Sư phụ không có bàn chân trái. Sư phụ không có chống gậy, nhưng ta nhớ người đi rất kì lạ.

Ngài ấy đang đeo chân giả bằng gỗ và đi giày. Đó là lý do tại sao ta không cảm thấy bất kỳ sự bất hợp lý nào từ bên ngoài.

Lúc đầu, sư phụ nói: “Ta bị chém giữa trận nên đó là một vết thương danh dự,” và cười, nhưng sau đó ta nghe các thành viên trong hội khác kể lại, câu trả lời hoàn toàn khác.

Sư phụ không nói nhiều về quá khứ của mình. Tuy nhiên, cơ thể vạm vỡ như muốn nổ tung của ông có vô số vết sẹo sâu khắc trên đó.

Theo họ, vào thời hoàng kim, vị sư phụ có thân hình như đá và tung hoành trên chiến trường với chiếc rìu bên tay phải và chiếc búa bên tay trái. Do ngoại hình, kẻ thù gọi ông là "Gande Kẻ Đập Quỷ" một cách kính sợ.

Đúng vậy, Gande là tên thật của ngài. Rốt cuộc ta chưa bao giờ gọi ngài bằng tên. Nhưng tại sao Sư phụ lại mạnh như vậy ...? Ta tự hỏi liệu ngài có phải là bị chặt chân trong khi chiến đấu chống lại những chiến binh thậm chí còn mạnh hơn, hay anh ta bị xe ngựa cán qua không ?

Nhưng thật ra, có vẻ như sư phụ bị mất chân trái vì bị thương trong khi dọn dẹp.

Tất nhiên, khi nghe điều đó, ta nghĩ đó là một lời nói dối! Nhưng sau đó, mỗi lần ra chiến trường công tác, ta lại hỏi người khác, thì câu trả lời vẫn như vậy.

Mấy năm trước bị sư phụ mua về. Có vẻ như một thỏa thuận ngừng bắn đã được ký kết với quốc gia khác trong một thời gian. Có vẻ như sự phụ, người đã sống làm một lính đánh thuê như ta, không có lựa chọn nào khác ngoài việc kiếm tiền bằng những công việc vặt kể cả dọn dẹp. Trong quá trình dọn dẹp, sư phụ vô tình giẫm lên ngọn giáo hoặc những ngọn giáo nằm rải rác trên chiến trường. Chuyện kể về một vị sư phụ trên người có rất nhiều vết thương do kiếm, ông ta lại mặc kệ vì những vết thương này không nghiêm trọng nên sau đó nhanh chóng về nhà say xỉn mà không sát trùng rồi lăn ra ngủ...

Tuy nhiên, ngày hôm sau, chân ông lại sưng lên như một cái thùng từ đầu gối trở xuống, ông bị sốt nóng như nước sôi, vì vậy những người bạn của ngài đem ngài đi khám bác sĩ.

Khi nhìn thấy vết thương của sư phụ, bác sĩ lập tức cắt đứt cái chân sưng tấy của ngài bằng con dao rựa đang cầm trên tay. Nếu chậm một chút nữa, máu thối sẽ tràn khắp người và ngài sẽ chết...

Sau đó, sư phụ ngừng làm lính đánh thuê và chuyển sang đào tạo và cho thuê lính đánh thuê. Đây là kết quả. Tập hợp những người có thể được sử dụng làm lính đánh thuê ở đây và ở đó, và huấn luyện họ trở thành chính thức... vì vậy nó cũng là một trung tâm đào tạo. Và bây giờ chúng ta đang thừa kế nó.

Chà, nếu tai nạn đó không xảy ra, sư phụ ta có thể vẫn là một chiến binh lành nghề. Nhưng ngược lại, vì tai nạn đó, ông đã không mất mạng trong cuộc chiến khốc liệt sau đó. Và rồi, ta được ngài chọn... Khi nghĩ lại, ngay cả ta cũng không khỏi cảm thấy có chút định mệnh, ta tự hỏi mọi thứ sẽ thay đổi ra sao và như thế nào khi chúng ta không gặp nhau.

Đúng vậy, cuộc gặp gỡ đó có thể là định mệnh đã sắp đặt từ thế hệ sư phụ ta...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện