Chiến tranh đã kết thúc... nhưng tự do là gì?
"Ta viết trong khi nghĩ về nó."
"Ta đã sống sót cho đến bây giờ."
"Tuy, được khuyên là hãy viết cũng tốt, nhưng ta thực sự không biết phải viết gì và viết như thế nào." Ta đã sống sót, tôi vẫn còn sống sót.
"Anh hãy thử viết lại quá khứ của anh xem." Được bảo thế, nhưng tiếc là ta không có đủ quá khứ để nhìn lại và nói về nó.
Khi tôi nghĩ về nó, ta thực sự lo lắng về những gì ta nên viết lại.
Theo lời Togari, ở tuổi này ta nên đã có thể đọc và viết rồi, vậy tại sao không học nó luôn đi ?
Ta tức giận một cách kỳ lạ với những lời đó, vì vậy ta đã đấm hắn một cái để hắn ta im lặng.
Nhưng mà... điều đó cũng đúng, vì ta đã được mua bởi sư phụ, rồi chỉ được huấn luyện để chiến đấu và sống sót, vì vậy sẽ khá tuyệt nếu có viết chúng lại bằng những ký tự mà tôi đã học được như thế này.
Ngoài ra, Togari bảo nếu biết đọc, thì sẽ biết những gì đang được bán trong cửa hàng và khi đọc được bảng giá, thì sẽ không bị lừa.
Thật ư? Táo xếp hàng ngoài cửa hàng luôn có sẵn nếu ta yêu cầu. Ta cũng hầu như không dùng đến tiền, toàn bộ đều gửi cho sư phụ giữ.
Tạm thời ta nghĩ mình đã có đủ số tiền dành dụm từ trước đến nay và cũng không gây bất tiện gì cho đứa nhỏ đang ngủ ở đây lúc này...
"Không, giờ chưa phải là chuyện đó." Với quyết tâm đó, ta sẽ kể lại câu chuyện của ta.
………………
…………
……
"Phải, ta không có ký ức nào về cha mẹ." Trước khi ta có thể nhớ, trong một ký ức mơ hồ.
Ta đã được mua bởi sư phụ.
Ngôi làng nơi ta sinh ra đã trải qua một nạn đói khủng khiếp, và những người lớn đã sống sót qua cơn đói bằng cách bán những đứa trẻ sơ sinh của mình.
"Vậy ra, ta là một trong số chúng."
Chủ nhân của ta bế tôi lên, kiểm tra ta từ tai đến đuôi, về cơ bản là mọi ngóc ngách trên cơ thể ta và nói vài lời.
Hình như ngài ấy đã nói, "Ta chắc chắn rằng thằng nhóc này sẽ là một chiến binh giỏi trong tương lai."
Chà, ta không biết điều đó có đúng hay không, nhưng ta đã sống sót đến nay, và nếu ta ở lại, ta chắc đã chết đói khi còn nhỏ rồi.
Sau đó, ngay khi ta đến nhà trọ này, chủ nhân của ta đã dạy tôi cách chiến đấu và sinh tồn.
Tất cả những gì ta nhớ là quá trình luyện tập rất khắc nghiệt, đầu tiên ta tập vung một thanh gỗ dài và nặng hơn chiều cao của ta hàng trăm, hàng nghìn lần.
“Khi mặt trời lặn, toàn thân ta run rẩy đến mức không thể đứng dậy được”.
Cuối cùng khi đã có thể vung vũ khí mà cơ thể mà không bị run, bước tiếp theo là học cách sử dụng tất cả các loại vũ khí - dao găm, rìu và giáo - cho đến khi thành thạo chúng.
Nhưng mà họ cho ta ăn hai bữa một ngày, và nhiều hơn những người khác.
A, có lẽ đó là thú vui duy nhất của ta.
Sư phụ của ta thường nói, "Vốn của một chiến binh là cơ thể của anh ta, vì vậy ta sẽ cho nó ăn uống no nê. Lớn lên thật nhanh." Ta vẫn nhớ rằng ánh mắt của sư phụ rất tử tế khi ông ấy nói điều đó.
"Đó là lý do tại sao ta nghĩ rằng ta phải đáp lại những lời đó, vì vậy ta đã tập luyện chăm mỗi ngày trong quá trình huấn luyện."
Khoảng ba năm sau, sư phụ đưa cho ta một miếng che ngực nhỏ bằng da đã sờn và một con dao găm. Đi làm thôi.
Lúc đó, những người xung quanh nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên.
Một anh chàng ở gần đó nói với sư phụ ta: “Còn nhỏ như vậy mà đã bắt đi làm rồi sao !?”
Sư phụ lạnh lùng đáp lại.
“Nói gì ngu xuẩn vậy, đẩy ngươi vào chổ chết là việc của ta."
“Phải, đó là thử thách đầu tiên mà sư phụ giao cho ta.”
“Thật không may, vào thời điểm đó, ta vẫn chưa hiểu ý nghĩa của làm việc hay chết.”
Chúng ta và một số người khác trong cùng một bộ trang phục đã đến chiến trường trong một cỗ xe tối tăm, ẩm ướt.
Chúng tôi bị thả xuống một cánh đồng cỏ nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy đường chân trời.
Khi tôi nhìn xung quanh, ta thấy những người có trang bị tương tự và những gã to lớn với những vết sẹo khắp người. Vì ta là người nhỏ nhất, ta cố gắng chạy xung quanh để không bị chúng đá thì tôi nghe thấy một giọng nói lớn từ đâu đó.
"Giết tất cả những người đến từ phía bên kia!"
"Những gã to lớn gầm lên trước những lời đó." Nhưng một số người trong số họ có khuôn mặt nhợt nhạt và đang run rẩy.
"Ta đã học được rất nhiều về cách giết đối thủ, vì vậy vấn đề là, làm theo cách đó là ổn." Ta không hoảng sợ, sợ hãi hay tim đập thình thịch, chỉ là một cái gật đầu. Ta chỉ muốn hoàn thành việc đó, ta muốn quay lại với sư phụ của mình càng sớm càng tốt và ăn uống thôi. Ta đã không ăn hoặc uống khi đến đây.
"Đó là cuộc chiến đầu tiên của ta." Ta vẫn còn nhớ rõ.
Ngay sau đó, từ phía bên kia chân trời với một tiếng gầm, những kẻ trông cứng đờ tấn công. Như thể bị nhấn chìm bởi giọng nói đó, ý thức của ta biến mất.
……Ta không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng người ta đầy máu khi tỉnh lại trong chiếc xe ngựa lắc lư như trước.
"Không có ai bên trong xe ngựa." ta là người duy nhất
Trong tay phải của ta lúc nào cũng cầm một thanh kiếm đã mòn.
Những ngón tay của ta cứng đơ không mở ra được, như thể chúng đã hóa đá.
Sau đó, khi ta xuống xe ngựa, một ông già béo ném cho ta một chiếc túi da nhỏ và nói: “Đây là phần của mày đây”.
"Này, có tiếng nặng của tiền."
"Ta đã đưa nó cho sư phụ ngay khi về." Ta đã rất hạnh phúc, đó là chính xác những gì ta mong đợi. Trong khi nói
Sau đó, để rửa hết đống máu dính trên cơ thể, sư phụ đã thả ta ở một con sông gần đó.
Lúc đó, ta cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã bị chém quá nhiều lần, với rất nhiều mũi tên gãy găm vào vai. Ta nghiến răng và tự mình kéo nó ra.
Nước lạnh thấm vào vết thương của ta, đau... nhưng đó không phải là vấn đề lớn, nếu ta kệ cơn đau trong đầu, nó sẽ nhanh chóng biến mất.
"Chắc là ta rất mệt nên sau đó ta ngủ ngay."
Nhiều năm trôi qua trong khi lặp đi lặp lại một điều như vậy.
Bằng cách này, khi thời gian trôi qua, ta dần dần biết về cuộc chiến và nơi ta đang ở.
Ta thuộc chủng tộc được gọi là "thú nhân", khác với những kẻ xung quanh ta.
"Ta viết trong khi nghĩ về nó."
"Ta đã sống sót cho đến bây giờ."
"Tuy, được khuyên là hãy viết cũng tốt, nhưng ta thực sự không biết phải viết gì và viết như thế nào." Ta đã sống sót, tôi vẫn còn sống sót.
"Anh hãy thử viết lại quá khứ của anh xem." Được bảo thế, nhưng tiếc là ta không có đủ quá khứ để nhìn lại và nói về nó.
Khi tôi nghĩ về nó, ta thực sự lo lắng về những gì ta nên viết lại.
Theo lời Togari, ở tuổi này ta nên đã có thể đọc và viết rồi, vậy tại sao không học nó luôn đi ?
Ta tức giận một cách kỳ lạ với những lời đó, vì vậy ta đã đấm hắn một cái để hắn ta im lặng.
Nhưng mà... điều đó cũng đúng, vì ta đã được mua bởi sư phụ, rồi chỉ được huấn luyện để chiến đấu và sống sót, vì vậy sẽ khá tuyệt nếu có viết chúng lại bằng những ký tự mà tôi đã học được như thế này.
Ngoài ra, Togari bảo nếu biết đọc, thì sẽ biết những gì đang được bán trong cửa hàng và khi đọc được bảng giá, thì sẽ không bị lừa.
Thật ư? Táo xếp hàng ngoài cửa hàng luôn có sẵn nếu ta yêu cầu. Ta cũng hầu như không dùng đến tiền, toàn bộ đều gửi cho sư phụ giữ.
Tạm thời ta nghĩ mình đã có đủ số tiền dành dụm từ trước đến nay và cũng không gây bất tiện gì cho đứa nhỏ đang ngủ ở đây lúc này...
"Không, giờ chưa phải là chuyện đó." Với quyết tâm đó, ta sẽ kể lại câu chuyện của ta.
………………
…………
……
"Phải, ta không có ký ức nào về cha mẹ." Trước khi ta có thể nhớ, trong một ký ức mơ hồ.
Ta đã được mua bởi sư phụ.
Ngôi làng nơi ta sinh ra đã trải qua một nạn đói khủng khiếp, và những người lớn đã sống sót qua cơn đói bằng cách bán những đứa trẻ sơ sinh của mình.
"Vậy ra, ta là một trong số chúng."
Chủ nhân của ta bế tôi lên, kiểm tra ta từ tai đến đuôi, về cơ bản là mọi ngóc ngách trên cơ thể ta và nói vài lời.
Hình như ngài ấy đã nói, "Ta chắc chắn rằng thằng nhóc này sẽ là một chiến binh giỏi trong tương lai."
Chà, ta không biết điều đó có đúng hay không, nhưng ta đã sống sót đến nay, và nếu ta ở lại, ta chắc đã chết đói khi còn nhỏ rồi.
Sau đó, ngay khi ta đến nhà trọ này, chủ nhân của ta đã dạy tôi cách chiến đấu và sinh tồn.
Tất cả những gì ta nhớ là quá trình luyện tập rất khắc nghiệt, đầu tiên ta tập vung một thanh gỗ dài và nặng hơn chiều cao của ta hàng trăm, hàng nghìn lần.
“Khi mặt trời lặn, toàn thân ta run rẩy đến mức không thể đứng dậy được”.
Cuối cùng khi đã có thể vung vũ khí mà cơ thể mà không bị run, bước tiếp theo là học cách sử dụng tất cả các loại vũ khí - dao găm, rìu và giáo - cho đến khi thành thạo chúng.
Nhưng mà họ cho ta ăn hai bữa một ngày, và nhiều hơn những người khác.
A, có lẽ đó là thú vui duy nhất của ta.
Sư phụ của ta thường nói, "Vốn của một chiến binh là cơ thể của anh ta, vì vậy ta sẽ cho nó ăn uống no nê. Lớn lên thật nhanh." Ta vẫn nhớ rằng ánh mắt của sư phụ rất tử tế khi ông ấy nói điều đó.
"Đó là lý do tại sao ta nghĩ rằng ta phải đáp lại những lời đó, vì vậy ta đã tập luyện chăm mỗi ngày trong quá trình huấn luyện."
Khoảng ba năm sau, sư phụ đưa cho ta một miếng che ngực nhỏ bằng da đã sờn và một con dao găm. Đi làm thôi.
Lúc đó, những người xung quanh nhìn ta với ánh mắt ngạc nhiên.
Một anh chàng ở gần đó nói với sư phụ ta: “Còn nhỏ như vậy mà đã bắt đi làm rồi sao !?”
Sư phụ lạnh lùng đáp lại.
“Nói gì ngu xuẩn vậy, đẩy ngươi vào chổ chết là việc của ta."
“Phải, đó là thử thách đầu tiên mà sư phụ giao cho ta.”
“Thật không may, vào thời điểm đó, ta vẫn chưa hiểu ý nghĩa của làm việc hay chết.”
Chúng ta và một số người khác trong cùng một bộ trang phục đã đến chiến trường trong một cỗ xe tối tăm, ẩm ướt.
Chúng tôi bị thả xuống một cánh đồng cỏ nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy đường chân trời.
Khi tôi nhìn xung quanh, ta thấy những người có trang bị tương tự và những gã to lớn với những vết sẹo khắp người. Vì ta là người nhỏ nhất, ta cố gắng chạy xung quanh để không bị chúng đá thì tôi nghe thấy một giọng nói lớn từ đâu đó.
"Giết tất cả những người đến từ phía bên kia!"
"Những gã to lớn gầm lên trước những lời đó." Nhưng một số người trong số họ có khuôn mặt nhợt nhạt và đang run rẩy.
"Ta đã học được rất nhiều về cách giết đối thủ, vì vậy vấn đề là, làm theo cách đó là ổn." Ta không hoảng sợ, sợ hãi hay tim đập thình thịch, chỉ là một cái gật đầu. Ta chỉ muốn hoàn thành việc đó, ta muốn quay lại với sư phụ của mình càng sớm càng tốt và ăn uống thôi. Ta đã không ăn hoặc uống khi đến đây.
"Đó là cuộc chiến đầu tiên của ta." Ta vẫn còn nhớ rõ.
Ngay sau đó, từ phía bên kia chân trời với một tiếng gầm, những kẻ trông cứng đờ tấn công. Như thể bị nhấn chìm bởi giọng nói đó, ý thức của ta biến mất.
……Ta không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, nhưng người ta đầy máu khi tỉnh lại trong chiếc xe ngựa lắc lư như trước.
"Không có ai bên trong xe ngựa." ta là người duy nhất
Trong tay phải của ta lúc nào cũng cầm một thanh kiếm đã mòn.
Những ngón tay của ta cứng đơ không mở ra được, như thể chúng đã hóa đá.
Sau đó, khi ta xuống xe ngựa, một ông già béo ném cho ta một chiếc túi da nhỏ và nói: “Đây là phần của mày đây”.
"Này, có tiếng nặng của tiền."
"Ta đã đưa nó cho sư phụ ngay khi về." Ta đã rất hạnh phúc, đó là chính xác những gì ta mong đợi. Trong khi nói
Sau đó, để rửa hết đống máu dính trên cơ thể, sư phụ đã thả ta ở một con sông gần đó.
Lúc đó, ta cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã bị chém quá nhiều lần, với rất nhiều mũi tên gãy găm vào vai. Ta nghiến răng và tự mình kéo nó ra.
Nước lạnh thấm vào vết thương của ta, đau... nhưng đó không phải là vấn đề lớn, nếu ta kệ cơn đau trong đầu, nó sẽ nhanh chóng biến mất.
"Chắc là ta rất mệt nên sau đó ta ngủ ngay."
Nhiều năm trôi qua trong khi lặp đi lặp lại một điều như vậy.
Bằng cách này, khi thời gian trôi qua, ta dần dần biết về cuộc chiến và nơi ta đang ở.
Ta thuộc chủng tộc được gọi là "thú nhân", khác với những kẻ xung quanh ta.
Danh sách chương