Đêm đó, cô ấy tìm thấy một phong thư cũ và se sẽ mở ra. Tờ giấy bên trong trông vẫn mới như vừa viết hôm qua. Nét chữ cô không thay đổi nhiều.
Cô đọc một đoạn rồi cất đi cẩn thận. Mình sẽ đọc lại khi lớn hơn, cô tự nhủ. Giờ hãy còn quá sớm.
***
Gửi Takaki-kun,
Cậu sao rồi?
Khi chúng mình chọn ngày hẹn, chẳng ai ngờ bão tuyết hôm nay lại lớn thế này nhỉ? Có vẻ tàu bị muộn rồi. Vậy nên mình sẽ viết lá thư này trong lúc đợi cậu.
Ở đây có lò sưởi nên ấm lắm. Mình hay giữ giấy viết thư trong cặp nên cần là dùng được ngay. Mình đang suy nghĩ có nên đưa cậu lá thư này không. Vì vậy, đừng đến quá sớm, không thì mình lúng túng lắm. Không phải vội, cứ thong thả thôi.
Lâu rồi mình mới được gặp nhau. Mười một tháng rồi cơ đấy. Giờ mình hơi hồi hộp một chút. Nếu gặp mà không nhận ra nhau thì sao nhỉ? Nhưng mà nơi này không rộng như Tokyo, nên mình không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra. Dù rất cố gắng mường tượng ra cậu thế nào trong bộ đồng phục hay đồ thể thao, cảm giác của mình về cậu vẫn lạ lẫm ghê.
Vì thế, mình không muốn chuyển trường lần nữa và rời xa cậu. Mình luôn muốn vào chung trường cấp hai với cậu, cùng khôn lớn, trưởng thành bên nhau. Mình cũng quen với ngôi trường hiện tại (nên đừng lo lắng quá) nhưng hàng ngày, mình vẫn tự nhủ lòng, “Nếu Takaki-kun ở đây thì hay biết bao.”
Biết tin cậu sẽ chuyển đến một nơi xa thật xa, mình buồn lắm. Mặc dù hai chúng ta, một người ở Tokyo, một người ở Tochigi, nhưng mình luôn tâm niệm, “Takaki-kun ở ngay trong tầm với của mình thôi.” Lúc nào mình cũng có thể bắt tàu đến với cậu. Nhưng lần này, đến bên kia Kyushu thì hơi quá sức rồi.
Kể từ giờ, mình phải học cách sống tự dựa vào chính mình, mặc dù không tự tin lắm đâu. Nhưng mình phải làm được. Cả mình và cậu đều phải làm được.
Một điều nữa mình muốn thổ lộ với cậu. Nếu mình không thể làm được, lá thư này sẽ thay cho lời mình muốn nói.
Em yêu anh. Không biết tự khi nào, trái tim em đã thuộc về anh. Lần đầu gặp mặt, anh đã tỏ ra là một chàng trai mạnh mẽ và ân cần. Anh luôn che chở, bảo vệ em.
Takaki-kun, em chắc chắn rằng cuộc sống của anh sẽ luôn tốt đẹp. Bất kể chuyện gì xảy ra, em biết anh sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thành và bản lĩnh. Bất kể sau này anh đi đến đâu, em vẫn sẽ yêu anh.
Hãy luôn nhớ lời em nói, anh nhé!
***
Một đêm, anh có một giấc mơ.
Anh đang viết một bức thư trong căn phòng đầy hộp bìa các-tông, sẵn sàng cho việc chuyển nhà sắp tới. Anh định đưa tận tay lá thư cho người con gái anh yêu trong cuộc hẹn đầu tiên. Rốt cuộc, anh không thể làm vậy do sơ ý làm thư bị gió cuốn bay mất.
Dù gì chăng nữa, anh vẫn muốn trao cô bức thư ấy. Anh biết mình phải viết kể cả không ai thèm đọc đi nữa.
Thế rồi, anh dậy mua ít đồ văn phòng phẩm và đặt bút viết.
***
Anh không biết khi nào một người được coi là trưởng thành. Nhưng một ngày kia, nếu vô tình gặp lại Akari, anh muốn mình là một người đàn ông đáng tự hào trong mắt em.
Anh hứa với em, Akari.
Anh luôn yêu em. Mãi mãi yêu em.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Tạm biệt em.
Cô đọc một đoạn rồi cất đi cẩn thận. Mình sẽ đọc lại khi lớn hơn, cô tự nhủ. Giờ hãy còn quá sớm.
***
Gửi Takaki-kun,
Cậu sao rồi?
Khi chúng mình chọn ngày hẹn, chẳng ai ngờ bão tuyết hôm nay lại lớn thế này nhỉ? Có vẻ tàu bị muộn rồi. Vậy nên mình sẽ viết lá thư này trong lúc đợi cậu.
Ở đây có lò sưởi nên ấm lắm. Mình hay giữ giấy viết thư trong cặp nên cần là dùng được ngay. Mình đang suy nghĩ có nên đưa cậu lá thư này không. Vì vậy, đừng đến quá sớm, không thì mình lúng túng lắm. Không phải vội, cứ thong thả thôi.
Lâu rồi mình mới được gặp nhau. Mười một tháng rồi cơ đấy. Giờ mình hơi hồi hộp một chút. Nếu gặp mà không nhận ra nhau thì sao nhỉ? Nhưng mà nơi này không rộng như Tokyo, nên mình không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra. Dù rất cố gắng mường tượng ra cậu thế nào trong bộ đồng phục hay đồ thể thao, cảm giác của mình về cậu vẫn lạ lẫm ghê.
Vì thế, mình không muốn chuyển trường lần nữa và rời xa cậu. Mình luôn muốn vào chung trường cấp hai với cậu, cùng khôn lớn, trưởng thành bên nhau. Mình cũng quen với ngôi trường hiện tại (nên đừng lo lắng quá) nhưng hàng ngày, mình vẫn tự nhủ lòng, “Nếu Takaki-kun ở đây thì hay biết bao.”
Biết tin cậu sẽ chuyển đến một nơi xa thật xa, mình buồn lắm. Mặc dù hai chúng ta, một người ở Tokyo, một người ở Tochigi, nhưng mình luôn tâm niệm, “Takaki-kun ở ngay trong tầm với của mình thôi.” Lúc nào mình cũng có thể bắt tàu đến với cậu. Nhưng lần này, đến bên kia Kyushu thì hơi quá sức rồi.
Kể từ giờ, mình phải học cách sống tự dựa vào chính mình, mặc dù không tự tin lắm đâu. Nhưng mình phải làm được. Cả mình và cậu đều phải làm được.
Một điều nữa mình muốn thổ lộ với cậu. Nếu mình không thể làm được, lá thư này sẽ thay cho lời mình muốn nói.
Em yêu anh. Không biết tự khi nào, trái tim em đã thuộc về anh. Lần đầu gặp mặt, anh đã tỏ ra là một chàng trai mạnh mẽ và ân cần. Anh luôn che chở, bảo vệ em.
Takaki-kun, em chắc chắn rằng cuộc sống của anh sẽ luôn tốt đẹp. Bất kể chuyện gì xảy ra, em biết anh sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thành và bản lĩnh. Bất kể sau này anh đi đến đâu, em vẫn sẽ yêu anh.
Hãy luôn nhớ lời em nói, anh nhé!
***
Một đêm, anh có một giấc mơ.
Anh đang viết một bức thư trong căn phòng đầy hộp bìa các-tông, sẵn sàng cho việc chuyển nhà sắp tới. Anh định đưa tận tay lá thư cho người con gái anh yêu trong cuộc hẹn đầu tiên. Rốt cuộc, anh không thể làm vậy do sơ ý làm thư bị gió cuốn bay mất.
Dù gì chăng nữa, anh vẫn muốn trao cô bức thư ấy. Anh biết mình phải viết kể cả không ai thèm đọc đi nữa.
Thế rồi, anh dậy mua ít đồ văn phòng phẩm và đặt bút viết.
***
Anh không biết khi nào một người được coi là trưởng thành. Nhưng một ngày kia, nếu vô tình gặp lại Akari, anh muốn mình là một người đàn ông đáng tự hào trong mắt em.
Anh hứa với em, Akari.
Anh luôn yêu em. Mãi mãi yêu em.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Tạm biệt em.
Danh sách chương