“Làm sao cô lại đến được đây, cô Holmes?”

Khi tôi cô gắng kìm nén sự bối rối của mình và đặt câu hỏi cho Holmes, người đang liếc nhìn quanh phòng một lúc, bước tới và mở miệng.

“Tôi đang dự định đăng ký vào học viện này.”

“….Thật vậy sao?”

“Vì những câu đố cần giải đáp không xuất hiện ở chỗ khác nên có vẻ như tôi đến đây thật sự là đúng đắn.”

Đôi mắt xám của Holmes dán chặt vào tôi, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. Khi tôi nhìn lại mà không tránh mắt đi, cô ấy đột nhiên đảo mắt về phía giáo sư Moriarty.

“Tôi đoán cô có vẻ thích đường nhỉ?”

Cô ấy mỉm cười khi hỏi câu đó.

“Hình như cô dọn phòng thường xuyên đến mức tôi nghĩ là cô bị ám ảnh luôn đấy. Nhưng xung quanh lại có quá nhiều đường vương vãi.”

Nghe những lời đó, Moriarty tỏ vẻ hứng thú và mở miệng.

“Không phải tất cả những người có sở thích dọn phòng đều bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế đâu, cô học sinh à.”

“Điều đó đúng, nhưng nó quá hoàn hảo để chỉ là một sở thích.”

Holmes dùng ngón tay quét xuống chiếc ghế sofa nơi trưởng khoa đã chết trên đó cách đây vài ngày với một cái lỗ trên đầu, nhẹ nghiêng đầu lẩm bẩm.

“Xét đến việc dọn dẹp sạch sẽ đến mức không thể tìm thấy bằng chứng nào ngay cả khi có ai đó chết ở đây, chắc là tôi đã nhầm lẫn rồi.”

Sau đó, cô ấy nhìn qua tôi cùng với giáo sư Moriarty và nở một nụ cười tươi.

“Tôi có thông cảm được mà cô học sinh. Sự hoang tưởng nhẹ là những triệu chứng ban đầu của những người mắc bệnh ngộ độc mana.”

“Đó chỉ là căn bệnh mãn tính của các thám tử thôi. Không phải cô đang phản ứng quá mạnh mẽ trước một trò đùa nhẹ nhàng sao, giáo sư?”

Moriarty nghiêng đầu về phía trước, tựa cằm vào tay và bắt đầu thì thầm với Holmes bằng giọng trầm.

“Nhìn vào những vùng xung quanh móng tay và mắt của cô, có vẻ cô thích thí nghiệm liên quan đến đá mana. Đá mana là nguồn năng lượng tuyệt vời đủ sức làm rung chuyển lịch sử loài người, nhưng nếu tiếp xúc quá nhiều thì chúng sẽ gây ra các triệu chứng của ngộ độc mana.”

“Không cần phải cho tôi lời khuyên đâu. Tôi đã nghe từ bạn cùng phòng mình rất nhiều lần rồi, Giáo sư.”

“Thật ra tôi chỉ nói điều này vì tôi thấy có vẻ như cô đã đi được nửa chặng đường của một người ngộ độc mana rồi. Nếu cô không chăm sóc sức khỏe mà cứ thí nghiệm mãi, đôi mắt sáng ngời đó có thể sẽ sớm mù lòa đấy.”

Moriarty lấy một viên đường ra từ túi áo, có vẻ cô ấy đã lén giấu nó khi tôi tịch thu, rồi cô ấy đưa cho Holmes với nụ cười dịu dàng trên môi.

“Nếu cô không có gì làm trong thời gian rảnh, sao không thử thưởng thức đường như tôi?”

“Tôi sẽ phải từ chối vì sự tiến bộ trong việc nghiên cứu điều tra.”

“Dù cô không bằng trợ lý của tôi nhưng cô cũng khá thú vị đấy, cô học sinh.”

Khi Moriarty bị từ chối, cô ngậm ngùi nói tiếp như thể đã chờ đợi từ lâu.

“Cô có muốn trở thành thực tập sinh như Adler không?”

“Tôi không có ý định tham gia vào chế độ nô lệ đang được thực hiện hợp pháp ở thế kỷ 19.”

“Ahaha …”

Giáo sư Moriarty bật cười và đột ngột hỏi tôi.

“Đó có phải là cô nhóc mà hồi đấy cậu gọi là ‘Holmes’ không?”

“Ừm, vâng. Đúng vậy, thưa Giáo sư.”

Giờ nghĩ lại, vào ngày đầu tiên tôi đến thế giới này, tôi vô tình nói về cuộc đời của Moriarty khi nhắc đến ‘Sherlock Holmes’.

Và tôi thậm chí còn gọi đó là kẻ thù của giáo sư Moriarty.

“Cậu đã làm dịu cơn khát cho tôi và bây giờ cậu lại mang đến thêm đồ uống ngọt ngào..”

“…….”

“Tôi nghĩ chắc tôi không thể sống thiếu cậu được rồi, Adler.”

Nếu cô ấy không phải là trùm cuối và là giáo sư của tôi thì tôi sẽ rất vui khi nghe những lời ngọt ngào đó.

Nhưng khuôn mặt lạnh lùng cùng với nụ cười yếu ớt đó chưa bao giờ dao động nên tôi không thể biết đó có phải là một lời nói chân thành hay không.

‘Giờ thì mình nên làm gì đây?’

Tình hình hiện tại khá nguy hiểm đối với tôi.

Trong trò chơi gốc, Charlotte Holmes được cho là sẽ đặt chân đến học viện này sau hơn 1 năm nữa, nhưng giờ cô ấy đã xuất hiện ở đây.

“Vậy là kể từ giờ trở đi cô cũng là năm nhất phải không?”

“Thật ra tôi vẫn chưa đăng lý. Do có chút rắc rối nên hiện tại tôi vẫn là người ngoài, nhưng học kỳ sau thì tôi sẽ là học sinh ở đây.”

Chúng tôi đã đụng mặt giáo sư Moriarty quá sớm, người lẽ ra đã phải từ chức khỏi Học viện nếu không phải do sự xuất hiện bất ngờ của tôi.

Một tình huống chưa từng có đã xảy ra vào thời điểm này, một tình huống không thể đoán trước được.

“Nhưng tôi không thể cảm nhận được bất kỳ mana nào từ cô. Làm sao cô nhóc như cô có thể đăng ký vào Học viện này nếu không thể sử dụng mana?”

“Chỉ cần một lá thư giới thiệu từ Nữ hoàng Bohemia và áp lực bí mật từ chính phủ Anh là đủ rồi, Giáo sư.

“Bây giờ cô đang thừa nhận là bản thân đã đăng ký một cách gian lận trước mặt một Giáo sư à?”

“Không phải hơi kỳ lạ khi một người gian lận lại có thể phá vỡ điểm số cao nhất mọi thời đại trong bài kiểm tra đầu vào sao?”

Nhìn hai thiên tài ngay lúc này đang đấu khẩu gay gắt. Tôi tuy trên môi nở nụ cười nhưng mồ hôi lạnh thì lại tuôn ra liên tục.

Cần phải nhanh giải quyết tình huống này trước khi nó căng thằng hơn nữa.

“Cô Holmes, thật không may là buổi phỏng vấn vừa kết thúc.”- Tôi vội vã xen vào.

Vì tôi đã căn thời gian và ngắt lời khi họ đang nói, ánh mắt hai người đều tập trung vào tôi.

“Nên là….”

“Việc sở hữu mana đỏ cực kỳ hiếm nên ở London không ai có hết.”

Trong khi đó, Holmes tới trước mặt tôi và đưa bàn tay phải ra.

“Tất nhiên là ngoại trừ tôi.”

Chẳng mấy chốc từ tay cô có một luồng mana đỏ rực bốc lên.

‘Cái quái gì đây?’

Có thể nào Holmes là ma ca rồng? Có phải bộ phận cốt truyện điên rồ lại thêm một số điều gì đó mà tôi không biết?

Không, hơn thế nữa, cô ấy không phải là người sử dụng mana mà?

“Cô học sinh Holmes, việc mạo danh là người sử dụng mana trong khi giấu bột mana giữa các ngón tay là không thể chấp nhận được đâu.”

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, nhờ lời nói của giáo sư Moriarty mà tôi mới có hiểu được sự thật.

Trong trò chơi gốc, Holmes là người yêu thích các thí nghiệm hóa học và thậm chí còn đăng nó lên các bài báo khoa học. Cô là bậc thầy về nghiên cứu ma thuật trong trò chơi này.

Mana màu đỏ mà cô vừa thể hiện có thể được tạo ra một cách nhân tạo bằng đá mana, thực chất chỉ có thể tái tạo được màu của mana.

Mặc dù chỉ như vậy nhưng cũng đã quá tuyệt vời. Nếu cô ấy công bố những gì cô ấy nghiên cứu thì giới học thuật có lẽ sẽ điên đảo lên mất.

“Thật kỳ lạ. Thông báo nói rõ ràng bất kỳ ai có thể sử dụng ‘mana đỏ’ đều được nhận. Nó đâu đề cập việc sử dụng đá mana là không được phép hoặc việc chỉ nhận một người vào câu lạc bộ.”

“Điều cô nói hoàn toàn đúng, thưa cô Holmes.”

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể nhận cô ấy vào câu lạc bộ. Vì vậy, tôi cần phản bác lại lập luận của cô ấy.

“Nếu mỗi lần cô cần sử dụng mana đều cần đến những viên đá mana đắt tiền đó thì sẽ hơi nặng ví đối với tôi.”

“Tôi có thể chịu được gánh nặng đó.”

“Nhưng nó vẫn là gánh nặng với lương tâm tôi. Và số lượng thành viên chúng tôi nhận dù sao cũng nằm trong thẩm quyền quản lý của tôi.”

Sau khi nghe những lời đó, Holmes bắt đầu nhìn tôi chăm chú.

“Tại sao anh lại làm vậy?”

“……”

Mặc dù Holmes hỏi tôi câu đó nhưng cô lại không nói gì thêm nữa. Cô chỉ im lặng và tiếp tục nhìn tôi.

‘Nghĩ lại thì, đây có phải lần đầu tiên mình nhìn cô ấy ở khoảng cách gần như vậy không?’

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, cô ấy đã cải trang thành một nữ tu và cả khi nhìn thấy cô ấy thoáng qua trong bệnh viện, tôi cũng không có cơ hội nhìn kỹ.

Nhưng khi đối mặt với cô ấy gần như vậy, tôi đã hiểu tại sao cô ấy lại là nhân vật chính.

‘…Cô ấy đẹp quá.’ [note57305]

Ngoại trừ việc cô ấy hơi đôi chút mệt mỏi do việc ngộ độc mana từ các thí nghiệm thì cô ấy có ngoại hình mà khiến ai cũng phải thừa nhận cô ấy rất xinh đẹp.

Mái tóc ngắn đen bóng cùng nụ cười lạnh lùng trên đôi môi đầy đặn của cô. Đặc biệt nhất là đôi mắt xám sáng ngời hút hồn.

Và thậm chí cả chiếc áo khoác thám tử màu đen đặc trưng mặc bên ngoài bộ đồng phục học sinh.

Là một fan cuồng nhiệt của bộ truyện Sherlock Holmes gốc, tôi khó có thể rời mắt khỏi cô ấy.

“……?”

Sau khi ngây người nhìn cô ấy một lúc, tôi nhanh chóng nhận ra ánh mắt cô ấy đang nhìn xuống.

“….Cô Holmes?”

Tôi định hỏi cô ấy đang nhìn gì thì Holmes đột nhiên nhấc tay trái tôi lên.

“Vết thương này là….”

“À, vết thương này sao?”

Có vẻ cô ấy đang nhìn vào vết bỏng mà tôi đã bị khi cứu cô ấy lần trước.

“Mạch mana đã bị đốt cháy và hỏng hoàn toàn. Những bộ phận khác đã phục hồi nhưng riêng chỗ này thì không thể làm gì được.

“…….”

Trong khi nắm lấy tay tôi và kiểm tra từ nhiều góc độ khác nhau, cô ấy thấp giọng hỏi sau khi nghe lời giải thích của tôi.

“Ý anh là anh không bao giờ có thể sử dụng mana ở bàn tay này trong suốt quãng đời còn lại của mình phải không?”

“Đó là cái giá quá rẻ để cứu mạng một cô gái thiên tài của London.”

“…….”

Nghe được những lời đó, Holmes lặng lẽ cụp mắt xuống, mở miệng tính nói gì đó.

“Về sự việc lúc đó….”

“Holmes, đến lúc cô nên rời đi rồi.”

Vào lúc đó, giọng nói của giáo sư Moriarty , người vẫn đang chống cằm, vang lên.

“Tôi cần có chuyện cần bàn với trợ lý của tôi là Adler.”

“Tôi biết rồi. Vậy thì tôi cũng nên đi thôi.”

Lúc này Holmes mới lặng lẽ buông tay tôi và quay đi.

“…Nhân tiện, anh Adler…”

Và khi cô ấy dần đi về phía cửa, Holmes đột nhiên hỏi.

“Mối quan hệ của anh với cô giáo sư thiên tài đứng cạnh là như thế nào?”

“Đó là…”

“Có lẽ anh thực sự không muốn bên cạnh cô ta phải không? Nếu là như vậy thì….”

“Cô Holmes, cô nên bỏ thói quen ghen tị ấy đi chỉ vì người cô thích không phải là trợ lý của cô.”

Nghe những lời giáo sư Moriarty nói, Holmes nghiêng đầu hỏi lại.

“Cô muốn ám chỉ rằng tôi thích Adler à?”

“Nếu không thì cô đã không cần phải bí mật gắn máy thu mana siêu nhỏ vào tay nắm cửa văn phòng khi rời đi rồi.”

Nói xong, Moriarty búng tay, tay nắm cửa chìm trong khói cùng với âm thanh lạo xạo.

“…Tôi sẽ thừa nhận việc tôi vừa làm, nhưng tôi không đồng ý về việc cô nói tôi thích Adler. Tôi chỉ tò mò thôi, không có gì hơn.”

“Tôi xin lỗi, nhưng cậu Adler đã chọn trở thành ‘vật sở hữu của tôi’ theo chính ý chí tự do của bản thân cậu ấy.”

“Chà, ý chí tự do của một người có thể dễ dàng bị thao túng nếu họ bị yếu đuối về mặt tinh thần lẫn thể chất.”

“Chúng tôi thậm chí còn ký một hợp đồng cách đây không lâu. Cả về mặt pháp lý hay khế ước phép thuật, cậu ấy là của tôi và chỉ của riêng tôi…”

“Tôi có thể xem thử hợp đồng đó không? Tôi có cảm giác nó có thể tiềm ẩn nhiều vấn đề pháp lý…”

Ánh mắt của Holmes và Moriarty lại tiếp tục lườm nhau.

“Tôi không ngờ một người thông minh như cô Holmes lại nói nhiều thứ phi lý đến như vậy.”

“Không có gì tuyệt đối trên thế giới này và hơn nữa, tôi là người rất giàu cảm xúc.”

“Không, có một thứ luôn tuyệt đối và thứ tuyệt đối đó là tôi.”

Trong khi tôi đang theo dõi cuộc tranh luận đáng sợ này với tâm trạng lo lắng, Moriarty nhìn tôi và hỏi.

“Có phải vậy không, Adler?”

“…Vâng.”

Sau khi suy nghĩ về vô số thứ trong thoáng chốc, cuối cùng tôi cũng gật đầu đáp lại. Còn Moriarty thì hơi cau mày nhìn tôi.

“…..”

Kể cả Holmes, người đang đứng ở phía bên kia phòng cũng như vậy.

‘Cái quái gì thế?’

Tôi không biết chuyện gì nhưng tôi cảm thấy mình đang bị nghẹt thở bởi bầu không khí im lặng bao trùm khắp phòng.

“À”

Đã bao nhiêu thời gian trôi qua kể từ lúc đó?

“Adler, anh hãy nên cẩn thận.”

Holmes lặng lẽ mở cửa phòng và định rời đi thì chợt nhìn tôi và nói thêm.

“Thanh tra Lestrade, người đã nộp đơn vào Sở Cảnh sát Luân Đôn, sẽ sớm trở lại Học viện.”

Khi nghe những lời đó, tôi cảm thấy cái đầu đang nhức của mình lại càng nhức hơn.

[Danh sách nhiệm vụ]

-Freeze: Nhận lời thổ lộ từ thanh tra Lestrade.

 

“Khi cô ấy nhìn thấy anh, cô ấy có thể sẽ đánh chết anh thật đấy.”

Tôi thậm chí không bao giờ dám tưởng tượng rằng thanh tra Lestrade, người mạnh nhất học viện, lại đỏ mặt và thổ lộ rằng cô ấy thích tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện